Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-359.txt
Chương 359: Bữa tiệc mọi người đều vui
Cứ như vậy, Triệu Ngọc nằm nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện, hưởng thụ quãng thời gian thanh tịnh hiếm có.
Gần như mỗi ngày, đồng nghiệp và các cấp lãnh đạo đều sẽ thay phiên đến thăm hắn, đưa cơm và mua hoa quả đến cho hắn. Bên cạnh đó, người rất có cảm tình với hắn là Diêu Giai cũng quan tâm chăm sóc hắn từng li từng tí, từ xử lý vết thương đến những việc vặt vãnh hàng ngày, cô đều tận tâm tận lực làm, khiến cho vết thương của Triệu Ngọc khôi phục2rất nhanh.
Về phần Miêu Anh, tuy cô lu bù công việc nhưng mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian đến thăm Triệu Ngọc, thỉnh thoảng còn trò chuyện với hắn về vài chuyện trong đội cảnh sát, nghiên cứu thảo luận một số vụ án. Đôi khi cô còn tán gẫu với hắn về chuyện nhà cửa, tâm sự chuyện xe cộ với boxing… Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có lúc cô không vừa ý chuyện gì là sẽ hung tợn mắng cho Triệu Ngọc một trận!
Bởi vì trong bệnh viện đang có trọng phạm nên người ngoài8không được phép vào thăm. Vì thế, liên quan đến việc cá nhân của mình, Triệu Ngọc chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại.
Đầu tiên, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là tin tức bên phía mẹ hắn, sợ bà biết được chuyện mình bị thương. Có điều, sau một cuộc gọi về nhà, hắn lập tức yên lòng. Thì ra bà vẫn còn đang ở nhà hai cậu của hắn lục lọi tìm kiếm bản sách cổ chép tay kia!
Hai cậu hắn khá bừa bộn nhếch nhác, đến bây giờ cũng không nhớ nổi chính6xác sách cổ để ở đâu, cho nên mẹ hắn còn đang bận lục tung căn nhà lộn xộn của bọn họ lên kiếm đồ!
Mẹ hắn nói với hắn rằng, một khi tìm được quyển sách cổ này, bà sẽ lập tức đưa tới cho Triệu Ngọc. Đương nhiên hắn đâu dám để bà tới đây, vì vậy chỉ dặn bà sau khi tìm được rồi thì chụp hình gửi tới cho hắn là được.
Cuộc điện thoại thứ hai đương nhiên là gọi cho Khương Hiểu Tình, bởi vì Đại Hanh còn đang ở chỗ cô nhóc mà!
Triệu Ngọc3nói dối mình đang đi công tác, nhờ Khương Hiểu Tình tiếp tục giúp đỡ chăm sóc cho Đại Hanh. Bây giờ cô bé đã thi xong cấp ba rồi, mà bản thân cô bé cũng rất yêu thích Đại Hanh nữa, nên đương nhiên là sảng khoái đồng ý.
Cuộc điện thoại thứ ba hiển nhiên là dành cho tên Tóc Vàng Chu Dương. Gã nói với Triệu Ngọc là hiện giờ phòng tập gym đang hoạt động rất bình thường, từ huấn luyện viên cho đến những khách hàng tập gym cũ đều đã ổn định lại, mọi5thứ đều đi vào guồng quay nề nếp.
Chỉ có điều, trong tiệm có một số thiết bị cần đổi mới. Hơn nữa, Tàng Ba cũng liên hệ được với một câu lạc bộ đấu võ, định đưa bọn họ đến phòng tập Hít Thở Sâu, nhưng cần được Triệu Ngọc đồng ý.
Triệu Ngọc bèn nói với gã rằng bây giờ chú chính là ông chủ, trừ những tình huống quá đặc biệt, còn lại chú cứ xem rồi làm là được. Cứ việc yên tâm lớn mật mà làm, tiền lỗ sẽ không tính cho chú đâu!
Tên Tóc Vàng nghe xong tất nhiên là vô cùng cảm động, liền bày tỏ rằng dù máu chảy đầu rơi cũng quyết tâm làm vì Triệu Ngọc, đến chết mới dừng, nhất định sẽ dụng tâm kinh doanh câu lạc bộ cho thật tốt…
Xử lý xong việc riêng, tinh thần của Triệu Ngọc càng thoải mái hơn. Có điều ngày nào cũng dưỡng thương trong phòng bệnh khiến hắn dần thấy nhàm chán. Mỗi khi không có việc gì làm, hắn sẽ đến phòng giam giữ trọng phạm bên kia để tán gẫu với các đồng nghiệp và nghe ngóng tin tức.
Theo như hắn được biết, bởi vì vụ án này liên lụy rất lớn nên toàn bộ giới lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát Tần Sơn đều đặc biệt coi trọng. Nghe nói lệnh xin bắt giữ cuối cùng đều phải đưa đến trên tỉnh phê duyệt.
Khi lệnh bắt được tiến hành, Cục phó Liêu còn đặt riêng cho sự kiện này một biệt danh, gọi là “hành động kết thúc” gì đó. Ngay khi vừa được bắt đầu, gần như tất cả các nhân viên có quan hệ với Dư Phù Sinh đều bị bắt lại hết, cắt đứt toàn bộ mọi gốc rễ của ông ta ở đất Tần Sơn này.
Thế nhưng lại có một điều duy nhất làm cho người ta thất vọng, chính là lần hành động này cuối cùng vẫn không thể bắt được tên đầu sỏ Dư Phù Sinh. Theo như một nguồn tin đáng tin cậy thì ông ta đã chạy ra nước ngoài lẩn trốn rồi.
Tuy nhiên, cảnh sát cũng đã liên lạc thông báo cho bên Bộ Ngoại giao. Dù lão có chạy trốn ra nước ngoài thì cũng tuyệt đối không nhân nhượng, nhất định phải bắt bằng được Dư Phù Sinh về quy án!
Nhờ vậy, sự thật về vụ án Khúc Bình bị hại cuối cùng cũng được công bố rõ ràng ra khắp cả nước. Thông qua quyết định của Đội Trọng án phân cục Dung Dương, toàn bộ các cảnh sát điều tra muốn cử hành lễ truy điệu cho tổ trưởng Khúc Bình một lần nữa, dùng buổi lễ này để báo cáo kết thúc vụ án, an ủi linh hồn chị ở trên trời.
Hôm tổ chức lễ truy điệu, Triệu Ngọc còn chưa được xuất viện, nhưng hắn vẫn mang theo vết thương đến tham gia hoạt động lần này.
Trước mộ của Khúc Bình, Triệu Ngọc đặt một bó hoa trắng xuống, vừa giơ tay chào vừa yên lặng thì thầm: “Tổ trưởng Khúc, Triệu Ngọc tôi không có nuốt lời! Tôi đã bắt được những tên hung thủ giết hại chị! Hi vọng chị trên trời có linh thiêng có thể được an ủi!”
“Cúi chào!”
Theo tiếng ra lệnh của người chủ trì buổi lễ, tất cả cảnh sát đồng loạt hướng về phía mộ của tổ trưởng Khúc Bình, đứng nghiêm giơ tay chào.
Nhìn di ảnh trên bia mộ của chị, dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc lại bất giác trôi về đêm mưa mùa xuân năm đó. Trong văn phòng, tổ trưởng Khúc Bình nói với hắn bằng giọng đầy nghiêm khắc: “Triệu Ngọc, tôi chỉ nhìn chuyện không nhìn người!
“Triệu Ngọc, tôi chỉ phản đối con người của cậu, chứ không hề phản đối năng lực của cậu!”
“Đừng sợ! Dù khó khăn có lớn hơn nữa cũng đừng sợ. Chỉ cần chúng ta chăm chỉ điều tra, nhất định sẽ có kết quả…”
Tổ trưởng Khúc, xin chị yên tâm, Triệu Ngọc yên lặng thì thầm, tôi sẽ cẩn tuân lời dạy bảo của chị, sau này dù gặp phải vụ án khó điều tra đến thế nào, tôi cũng sẽ nỗ lực điều tra ra chân tướng. Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện mà chị chưa kịp hoàn thành, tiến hành tới cùng…
…
Hôm Triệu Ngọc xuất viện, Cục phó Loan đại biểu cho các lãnh đạo cấp cao của toàn bộ phân cục Dung Dương đến đón hắn, hơn nữa còn đặt tiệc ăn mừng tại một nhà hàng cao cấp sang trọng!
Tuy ngày đó Triệu Ngọc không mở quẻ, nhưng vẫn gặp được một sự trùng hợp không thể coi là nhỏ.
Trong lúc mọi người đang trên đường đi đến nhà hàng, Triệu Ngọc nhận được cuộc điện thoại của lãnh đạo lớn Tô Dương. Anh ta bảo rằng mình đã về tới Tần Sơn, muốn gọi hắn qua ăn thịt dê nướng!
Triệu Ngọc bèn thuật lại đại khái tình huống của mình hiện giờ cho anh ta nghe, rồi thuận tiện mời anh ta cùng tới tham dự tiệc ăn mừng.
Ban đầu Tô Dương không muốn đến, nhưng sau khi bị Triệu Ngọc hăm dọa hai câu, anh ta bất đắc dĩ vẫn phải tới.
Mà càng trùng hợp hơn là cùng ngày hôm ấy, người đứng đầu Cục Cảnh sát thành phố là Cục trưởng Hồng cũng mở một bữa tiệc chiêu đãi, Cục phó Liêu Cảnh Hiền cũng có mặt ở đó. Kết quả, đám người Triệu Ngọc vừa khéo gặp được bọn họ, hai phòng ăn cách nhau rất gần.
Vốn dĩ, gặp được Cục trưởng đứng đầu Cục Cảnh sát, lẽ ra phân cục Dung Dương bọn họ phải đi qua kính rượu trước. Nhưng mà, đột nhiên, Cục trưởng Hồng lại nhận ra Tô Dương! Thế là mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng cực kỳ thú vị…
Tiệc ăn mừng vừa mới bắt đầu không lâu, Cục trưởng Hồng đã dẫn theo một nhóm các lãnh đạo của Cục thành phố đi tới mời rượu trước, làm đảo lộn tiết tấu hoàn toàn.
Nhìn lãnh đạo lớn trên tỉnh là Tô Dương trò chuyện vui vẻ cùng Triệu Ngọc, xưng anh gọi chú, Cục trưởng Hồng lần đầu tiên thay đổi cách nhìn về Triệu Ngọc!
Trước kia, ông chỉ nghe nói Triệu Ngọc liên tiếp phá được rất nhiều vụ trọng án lớn, không những thế còn một mình anh dũng đấu với bốn tên lính đặc nhiệm. Nhưng ông đâu có ngờ rằng mối quan hệ xã hội của Triệu Ngọc cũng làm cho người ta nhìn không thấu đến vậy!
Chẳng qua, gần đây phân cục Dung Dương làm việc xuất sắc như thế, ông ta làm lãnh đạo lớn nên kiểu gì cũng phải khích lệ khen ngợi thật tốt mới được. Ngoài khích lệ, ông còn hứa hẹn với bọn họ rằng sang năm sẽ xin tăng thêm quỹ tài chính cho phân cục bọn họ nhiều hơn, cải thiện điều kiện văn phòng của đội cảnh sát bọn họ, cung cấp đồ bảo hộ cho bọn họ phá án!
Nói tóm lại, bữa tiệc ăn mừng này diễn ra vui vẻ thoải mái đến lạ thường. Lãnh đạo vui vẻ, đồng nghiệp phấn chấn, tất cả mọi người đều hứng khởi.
Có điều, Triệu Ngọc lại thấy hơi hối hận, bởi vì hôm nay hắn không có mở quẻ. Có phải nếu hắn mở quẻ thì sẽ có thể nhận được phần thưởng tốt không?
Ngay hôm Triệu Ngọc tham gia tiệc ăn mừng, hắn cũng liên tiếp nhận được ba tin tức. Tuy không liên quan gì đến bản thân của hắn, nhưng cũng coi là tin tức tốt.
Thứ nhất, hung thủ sát hại Kim Viện Viện đã bị các cảnh sát của Đội Trọng án Nhữ Dương bắt được.
Thủ phạm thật sự không nằm ngoài nghi vấn của bọn họ, cũng chính vì thợ sửa chữa tòa cao ốc kia hôm trước uống hơi nhiều rượu, cộng thêm các loại nguyên nhân như hôn nhân không suôn sẻ… Bởi vậy khi bắt gặp Kim Viện Viện mới thấy sắc nổi lòng tham.
Có điều, bất kể là báo cáo kiểm tra thi thể hay là khẩu cung của phạm nhân, Kim Viện Viện cũng không phải bị tội phạm trực tiếp sát hại, mà là bởi vì gã ta xâm hại dẫn đến bệnh tim phát tác nên mới chết!
Đương nhiên, không cần biết Kim Viện Viện chết vì nguyên nhân gì, tên tội phạm này đều phải trả một cái giá rất đắt, rất thê thảm đau đớn. Gã đã phải lãnh bản án thích đáng từ thẩm phán.
Thứ hai, Hầu Mãnh đã ra tù! Do đám người Ngô Sương đã sa lưới nên gã cũng được minh oan, vì vậy tất nhiên sẽ được thả ra!
Nghe nói, sau khi Hầu Mãnh ra tù, gã cũng ngẫm ra được rất nhiều triết lý, ôm mặt khóc hu hu. Gã thề sau này nhất định phải làm người tốt, không tiếp tục đi theo con đường tà đạo này nữa!
Còn chuyện thứ ba thì có liên quan đến vụ án Khúc Bình bị hại. Cục trưởng Châu An Đông từng bị vu cáo hãm hại mấy ngày trước, hiện giờ cũng đã được xét xử lại!
Lãnh đạo cấp trên quyết định phục hồi nguyên chức cho ông ta, vẫn để ông ta đảm nhiệm chức Cục trưởng chính của phân cục Dung Dương.
Nhưng mà, bởi vì gần đây biểu hiện của Cục phó Loan rất xuất sắc, nên cuối cùng các cấp lãnh đạo đã sắp xếp cho Châu An Đông vào Cục thành phố, đảm nhiệm chức vụ Cục phó quản lý Cục điều tra tội phạm kinh tế! Như vậy chẳng khác gì được thăng quan một cấp, hơn nữa còn có thực quyền, có thể nói “đại nạn không chết tất có hậu phúc*”.
* Tức là người vượt qua được kiếp nạn lớn thì sẽ được hưởng cái phúc về sau.
Hiện nay, Lưu Trường Hổ đảm nhiệm chức đội trưởng Đội điều tra tội phạm kinh tế ở Cục thành phố, Châu An Đông thì nhậm chức Cục phó Cục điều tra tội phạm kinh tế. Hồi trước hai người này đều làm việc tại phân cục Dung Dương, vậy mà giờ lại biến thành nhân viên của Cục thành phố, lại còn làm việc cùng nơi nữa.
Đương nhiên, chuyện sắp xếp nhân sự đó không liên quan gì đến Triệu Ngọc cả! Nếu nói có liên quan thì chỉ có một việc, đó chính là khi Triệu Ngọc xuất viện, Mao Vĩ cũng đã khỏe lại và được xuất viện!
Như vậy cũng có nghĩa là cả hai vị tổ trưởng của Đội Trọng án phân cục Dung Dương đều đã quay về đơn vị tiếp tục làm việc!
Thành ra hiện giờ, dưới sự dẫn dắt của Miêu Anh, Đội Trọng án đạt được đội hình ngay ngắn chỉnh tề, sĩ khí dâng cao. Không biết tương lai còn có vụ án nào mới đang đợi bọn họ đến phá?
Cứ như vậy, Triệu Ngọc nằm nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện, hưởng thụ quãng thời gian thanh tịnh hiếm có.
Gần như mỗi ngày, đồng nghiệp và các cấp lãnh đạo đều sẽ thay phiên đến thăm hắn, đưa cơm và mua hoa quả đến cho hắn. Bên cạnh đó, người rất có cảm tình với hắn là Diêu Giai cũng quan tâm chăm sóc hắn từng li từng tí, từ xử lý vết thương đến những việc vặt vãnh hàng ngày, cô đều tận tâm tận lực làm, khiến cho vết thương của Triệu Ngọc khôi phục2rất nhanh.
Về phần Miêu Anh, tuy cô lu bù công việc nhưng mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian đến thăm Triệu Ngọc, thỉnh thoảng còn trò chuyện với hắn về vài chuyện trong đội cảnh sát, nghiên cứu thảo luận một số vụ án. Đôi khi cô còn tán gẫu với hắn về chuyện nhà cửa, tâm sự chuyện xe cộ với boxing… Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có lúc cô không vừa ý chuyện gì là sẽ hung tợn mắng cho Triệu Ngọc một trận!
Bởi vì trong bệnh viện đang có trọng phạm nên người ngoài8không được phép vào thăm. Vì thế, liên quan đến việc cá nhân của mình, Triệu Ngọc chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại.
Đầu tiên, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là tin tức bên phía mẹ hắn, sợ bà biết được chuyện mình bị thương. Có điều, sau một cuộc gọi về nhà, hắn lập tức yên lòng. Thì ra bà vẫn còn đang ở nhà hai cậu của hắn lục lọi tìm kiếm bản sách cổ chép tay kia!
Hai cậu hắn khá bừa bộn nhếch nhác, đến bây giờ cũng không nhớ nổi chính6xác sách cổ để ở đâu, cho nên mẹ hắn còn đang bận lục tung căn nhà lộn xộn của bọn họ lên kiếm đồ!
Mẹ hắn nói với hắn rằng, một khi tìm được quyển sách cổ này, bà sẽ lập tức đưa tới cho Triệu Ngọc. Đương nhiên hắn đâu dám để bà tới đây, vì vậy chỉ dặn bà sau khi tìm được rồi thì chụp hình gửi tới cho hắn là được.
Cuộc điện thoại thứ hai đương nhiên là gọi cho Khương Hiểu Tình, bởi vì Đại Hanh còn đang ở chỗ cô nhóc mà!
Triệu Ngọc3nói dối mình đang đi công tác, nhờ Khương Hiểu Tình tiếp tục giúp đỡ chăm sóc cho Đại Hanh. Bây giờ cô bé đã thi xong cấp ba rồi, mà bản thân cô bé cũng rất yêu thích Đại Hanh nữa, nên đương nhiên là sảng khoái đồng ý.
Cuộc điện thoại thứ ba hiển nhiên là dành cho tên Tóc Vàng Chu Dương. Gã nói với Triệu Ngọc là hiện giờ phòng tập gym đang hoạt động rất bình thường, từ huấn luyện viên cho đến những khách hàng tập gym cũ đều đã ổn định lại, mọi5thứ đều đi vào guồng quay nề nếp.
Chỉ có điều, trong tiệm có một số thiết bị cần đổi mới. Hơn nữa, Tàng Ba cũng liên hệ được với một câu lạc bộ đấu võ, định đưa bọn họ đến phòng tập Hít Thở Sâu, nhưng cần được Triệu Ngọc đồng ý.
Triệu Ngọc bèn nói với gã rằng bây giờ chú chính là ông chủ, trừ những tình huống quá đặc biệt, còn lại chú cứ xem rồi làm là được. Cứ việc yên tâm lớn mật mà làm, tiền lỗ sẽ không tính cho chú đâu!
Tên Tóc Vàng nghe xong tất nhiên là vô cùng cảm động, liền bày tỏ rằng dù máu chảy đầu rơi cũng quyết tâm làm vì Triệu Ngọc, đến chết mới dừng, nhất định sẽ dụng tâm kinh doanh câu lạc bộ cho thật tốt…
Xử lý xong việc riêng, tinh thần của Triệu Ngọc càng thoải mái hơn. Có điều ngày nào cũng dưỡng thương trong phòng bệnh khiến hắn dần thấy nhàm chán. Mỗi khi không có việc gì làm, hắn sẽ đến phòng giam giữ trọng phạm bên kia để tán gẫu với các đồng nghiệp và nghe ngóng tin tức.
Theo như hắn được biết, bởi vì vụ án này liên lụy rất lớn nên toàn bộ giới lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát Tần Sơn đều đặc biệt coi trọng. Nghe nói lệnh xin bắt giữ cuối cùng đều phải đưa đến trên tỉnh phê duyệt.
Khi lệnh bắt được tiến hành, Cục phó Liêu còn đặt riêng cho sự kiện này một biệt danh, gọi là “hành động kết thúc” gì đó. Ngay khi vừa được bắt đầu, gần như tất cả các nhân viên có quan hệ với Dư Phù Sinh đều bị bắt lại hết, cắt đứt toàn bộ mọi gốc rễ của ông ta ở đất Tần Sơn này.
Thế nhưng lại có một điều duy nhất làm cho người ta thất vọng, chính là lần hành động này cuối cùng vẫn không thể bắt được tên đầu sỏ Dư Phù Sinh. Theo như một nguồn tin đáng tin cậy thì ông ta đã chạy ra nước ngoài lẩn trốn rồi.
Tuy nhiên, cảnh sát cũng đã liên lạc thông báo cho bên Bộ Ngoại giao. Dù lão có chạy trốn ra nước ngoài thì cũng tuyệt đối không nhân nhượng, nhất định phải bắt bằng được Dư Phù Sinh về quy án!
Nhờ vậy, sự thật về vụ án Khúc Bình bị hại cuối cùng cũng được công bố rõ ràng ra khắp cả nước. Thông qua quyết định của Đội Trọng án phân cục Dung Dương, toàn bộ các cảnh sát điều tra muốn cử hành lễ truy điệu cho tổ trưởng Khúc Bình một lần nữa, dùng buổi lễ này để báo cáo kết thúc vụ án, an ủi linh hồn chị ở trên trời.
Hôm tổ chức lễ truy điệu, Triệu Ngọc còn chưa được xuất viện, nhưng hắn vẫn mang theo vết thương đến tham gia hoạt động lần này.
Trước mộ của Khúc Bình, Triệu Ngọc đặt một bó hoa trắng xuống, vừa giơ tay chào vừa yên lặng thì thầm: “Tổ trưởng Khúc, Triệu Ngọc tôi không có nuốt lời! Tôi đã bắt được những tên hung thủ giết hại chị! Hi vọng chị trên trời có linh thiêng có thể được an ủi!”
“Cúi chào!”
Theo tiếng ra lệnh của người chủ trì buổi lễ, tất cả cảnh sát đồng loạt hướng về phía mộ của tổ trưởng Khúc Bình, đứng nghiêm giơ tay chào.
Nhìn di ảnh trên bia mộ của chị, dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc lại bất giác trôi về đêm mưa mùa xuân năm đó. Trong văn phòng, tổ trưởng Khúc Bình nói với hắn bằng giọng đầy nghiêm khắc: “Triệu Ngọc, tôi chỉ nhìn chuyện không nhìn người!
“Triệu Ngọc, tôi chỉ phản đối con người của cậu, chứ không hề phản đối năng lực của cậu!”
“Đừng sợ! Dù khó khăn có lớn hơn nữa cũng đừng sợ. Chỉ cần chúng ta chăm chỉ điều tra, nhất định sẽ có kết quả…”
Tổ trưởng Khúc, xin chị yên tâm, Triệu Ngọc yên lặng thì thầm, tôi sẽ cẩn tuân lời dạy bảo của chị, sau này dù gặp phải vụ án khó điều tra đến thế nào, tôi cũng sẽ nỗ lực điều tra ra chân tướng. Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện mà chị chưa kịp hoàn thành, tiến hành tới cùng…
…
Hôm Triệu Ngọc xuất viện, Cục phó Loan đại biểu cho các lãnh đạo cấp cao của toàn bộ phân cục Dung Dương đến đón hắn, hơn nữa còn đặt tiệc ăn mừng tại một nhà hàng cao cấp sang trọng!
Tuy ngày đó Triệu Ngọc không mở quẻ, nhưng vẫn gặp được một sự trùng hợp không thể coi là nhỏ.
Trong lúc mọi người đang trên đường đi đến nhà hàng, Triệu Ngọc nhận được cuộc điện thoại của lãnh đạo lớn Tô Dương. Anh ta bảo rằng mình đã về tới Tần Sơn, muốn gọi hắn qua ăn thịt dê nướng!
Triệu Ngọc bèn thuật lại đại khái tình huống của mình hiện giờ cho anh ta nghe, rồi thuận tiện mời anh ta cùng tới tham dự tiệc ăn mừng.
Ban đầu Tô Dương không muốn đến, nhưng sau khi bị Triệu Ngọc hăm dọa hai câu, anh ta bất đắc dĩ vẫn phải tới.
Mà càng trùng hợp hơn là cùng ngày hôm ấy, người đứng đầu Cục Cảnh sát thành phố là Cục trưởng Hồng cũng mở một bữa tiệc chiêu đãi, Cục phó Liêu Cảnh Hiền cũng có mặt ở đó. Kết quả, đám người Triệu Ngọc vừa khéo gặp được bọn họ, hai phòng ăn cách nhau rất gần.
Vốn dĩ, gặp được Cục trưởng đứng đầu Cục Cảnh sát, lẽ ra phân cục Dung Dương bọn họ phải đi qua kính rượu trước. Nhưng mà, đột nhiên, Cục trưởng Hồng lại nhận ra Tô Dương! Thế là mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng cực kỳ thú vị…
Tiệc ăn mừng vừa mới bắt đầu không lâu, Cục trưởng Hồng đã dẫn theo một nhóm các lãnh đạo của Cục thành phố đi tới mời rượu trước, làm đảo lộn tiết tấu hoàn toàn.
Nhìn lãnh đạo lớn trên tỉnh là Tô Dương trò chuyện vui vẻ cùng Triệu Ngọc, xưng anh gọi chú, Cục trưởng Hồng lần đầu tiên thay đổi cách nhìn về Triệu Ngọc!
Trước kia, ông chỉ nghe nói Triệu Ngọc liên tiếp phá được rất nhiều vụ trọng án lớn, không những thế còn một mình anh dũng đấu với bốn tên lính đặc nhiệm. Nhưng ông đâu có ngờ rằng mối quan hệ xã hội của Triệu Ngọc cũng làm cho người ta nhìn không thấu đến vậy!
Chẳng qua, gần đây phân cục Dung Dương làm việc xuất sắc như thế, ông ta làm lãnh đạo lớn nên kiểu gì cũng phải khích lệ khen ngợi thật tốt mới được. Ngoài khích lệ, ông còn hứa hẹn với bọn họ rằng sang năm sẽ xin tăng thêm quỹ tài chính cho phân cục bọn họ nhiều hơn, cải thiện điều kiện văn phòng của đội cảnh sát bọn họ, cung cấp đồ bảo hộ cho bọn họ phá án!
Nói tóm lại, bữa tiệc ăn mừng này diễn ra vui vẻ thoải mái đến lạ thường. Lãnh đạo vui vẻ, đồng nghiệp phấn chấn, tất cả mọi người đều hứng khởi.
Có điều, Triệu Ngọc lại thấy hơi hối hận, bởi vì hôm nay hắn không có mở quẻ. Có phải nếu hắn mở quẻ thì sẽ có thể nhận được phần thưởng tốt không?
Ngay hôm Triệu Ngọc tham gia tiệc ăn mừng, hắn cũng liên tiếp nhận được ba tin tức. Tuy không liên quan gì đến bản thân của hắn, nhưng cũng coi là tin tức tốt.
Thứ nhất, hung thủ sát hại Kim Viện Viện đã bị các cảnh sát của Đội Trọng án Nhữ Dương bắt được.
Thủ phạm thật sự không nằm ngoài nghi vấn của bọn họ, cũng chính vì thợ sửa chữa tòa cao ốc kia hôm trước uống hơi nhiều rượu, cộng thêm các loại nguyên nhân như hôn nhân không suôn sẻ… Bởi vậy khi bắt gặp Kim Viện Viện mới thấy sắc nổi lòng tham.
Có điều, bất kể là báo cáo kiểm tra thi thể hay là khẩu cung của phạm nhân, Kim Viện Viện cũng không phải bị tội phạm trực tiếp sát hại, mà là bởi vì gã ta xâm hại dẫn đến bệnh tim phát tác nên mới chết!
Đương nhiên, không cần biết Kim Viện Viện chết vì nguyên nhân gì, tên tội phạm này đều phải trả một cái giá rất đắt, rất thê thảm đau đớn. Gã đã phải lãnh bản án thích đáng từ thẩm phán.
Thứ hai, Hầu Mãnh đã ra tù! Do đám người Ngô Sương đã sa lưới nên gã cũng được minh oan, vì vậy tất nhiên sẽ được thả ra!
Nghe nói, sau khi Hầu Mãnh ra tù, gã cũng ngẫm ra được rất nhiều triết lý, ôm mặt khóc hu hu. Gã thề sau này nhất định phải làm người tốt, không tiếp tục đi theo con đường tà đạo này nữa!
Còn chuyện thứ ba thì có liên quan đến vụ án Khúc Bình bị hại. Cục trưởng Châu An Đông từng bị vu cáo hãm hại mấy ngày trước, hiện giờ cũng đã được xét xử lại!
Lãnh đạo cấp trên quyết định phục hồi nguyên chức cho ông ta, vẫn để ông ta đảm nhiệm chức Cục trưởng chính của phân cục Dung Dương.
Nhưng mà, bởi vì gần đây biểu hiện của Cục phó Loan rất xuất sắc, nên cuối cùng các cấp lãnh đạo đã sắp xếp cho Châu An Đông vào Cục thành phố, đảm nhiệm chức vụ Cục phó quản lý Cục điều tra tội phạm kinh tế! Như vậy chẳng khác gì được thăng quan một cấp, hơn nữa còn có thực quyền, có thể nói “đại nạn không chết tất có hậu phúc*”.
* Tức là người vượt qua được kiếp nạn lớn thì sẽ được hưởng cái phúc về sau.
Hiện nay, Lưu Trường Hổ đảm nhiệm chức đội trưởng Đội điều tra tội phạm kinh tế ở Cục thành phố, Châu An Đông thì nhậm chức Cục phó Cục điều tra tội phạm kinh tế. Hồi trước hai người này đều làm việc tại phân cục Dung Dương, vậy mà giờ lại biến thành nhân viên của Cục thành phố, lại còn làm việc cùng nơi nữa.
Đương nhiên, chuyện sắp xếp nhân sự đó không liên quan gì đến Triệu Ngọc cả! Nếu nói có liên quan thì chỉ có một việc, đó chính là khi Triệu Ngọc xuất viện, Mao Vĩ cũng đã khỏe lại và được xuất viện!
Như vậy cũng có nghĩa là cả hai vị tổ trưởng của Đội Trọng án phân cục Dung Dương đều đã quay về đơn vị tiếp tục làm việc!
Thành ra hiện giờ, dưới sự dẫn dắt của Miêu Anh, Đội Trọng án đạt được đội hình ngay ngắn chỉnh tề, sĩ khí dâng cao. Không biết tương lai còn có vụ án nào mới đang đợi bọn họ đến phá?