Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-442.txt
Chương 442: Đọ ô dù
Triệu Ngọc thấy trưởng thôn Triệu Kim Sinh đột nhiên tới hỏi tội, hơn nữa còn liếc ngang liếc dọc ra hiệu với hai vị cảnh sát thì cũng lập tức hiểu được. Xem ra, người báo cảnh sát là ông ta!
Haizzz!
Triệu Ngọc thầm thở dài trong lòng. Nói gì thì nói, hắn đã giao kèo trước với đám người Lý Nhị Cẩu rồi, cho nên bây giờ dù là ai báo2cảnh sát thì cũng chứng tỏ bọn họ không giữ lời hứa, không tuân theo nguyên tắc của giang hồ.
Mà đối với loại người như thế thì Triệu Ngọc luôn có cách trả thù riêng của người trong giang hồ.
Đương nhiên, muốn trả thù Lý Nhị Cẩu thì phải xử lý xong chướng ngại trước mắt mới được.
“Nếu anh đánh người, vậy thì mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!” Nói8xong, một vị cảnh sát nhân dân lấy còng tay ra.
“Đừng mà? Trưởng thôn!” Ông cụ Triệu thấy còng tay thì vô cùng sợ hãi, vội vàng năn nỉ Triệu Kim Sinh: “Có việc gì thì từ từ trao đổi với nhau, đừng có hở tí là kéo vào Cục Cảnh sát chứ?”
“Hừ! Nghĩ hay nhỉ!” Triệu Kim Sinh ngoác miệng ra kêu gào: “Vậy cái lúc đánh người thì sao? Tội6này là tội cố ý gây thương tích, tội rất nghiêm trọng đó! Phải bị xử phạt, có biết không?”
Lạch cạch...
Bỗng nhiên có tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên, Triệu Ngọc cũng lấy còng tay của mình ra. Sau đó, hắn đưa thẻ cảnh sát của mình ra cho mọi người xem rồi nói với hai cảnh sát kia: “Các anh em, người một nhà cả mà!”
Hai người kia3không biết Triệu Ngọc cũng là cảnh sát bèn cầm lấy thẻ để xác nhận một chút. Đến khi phát hiện Triệu Ngọc là một tổ trưởng thuộc đội cảnh sát hình sự, sắc mặt họ đột ngột thay đổi.
“Ôi trời?” Một người trong số họ vội vàng trả thẻ lại cho Triệu Ngọc, kinh ngạc nói: “Tôi còn đang tự hỏi sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Anh chính5là thám tử Triệu Ngọc phá được vụ trọng án Miên Lĩnh phải không? Cả... cả vụ án tượng Phật bằng vàng ở Tướng Quân Lĩnh vừa mới xảy ra nữa! Ôi trời ơi, đúng là anh rồi!”
“Hả?” Vị cảnh sát còn lại cũng kinh hãi vô cùng. Thậm chí trong lúc căng thẳng, anh ta còn khom người chào Triệu Ngọc: “Thật sự là... ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Nói xong, ba người bọn họ còn nhiệt tình bắt tay nhau.
“Tôi nói chứ, sao mà có ai đánh lại được cả mười một người chứ!” Cảnh sát nhân dân nói: “Hóa ra là thần thám Triệu Ngọc của phân cục Dung Dương! Đúng là danh bất hư truyền!”
“Đúng đó! Tôi nghe nói có đến mấy chục tên tội phạm cầm súng cũng phải bó tay hết cách với anh. Thế thì mười một kẻ này có nhằm nhò gì đâu, phải không? Ha ha ha...”
“Cậu... Cậu... Cậu cậu... các cậu...” Nhìn thấy ba nhân viên cảnh sát tay bắt mặt mừng trò chuyện với nhau, Triệu Kim Sinh đứng kế bên tức tới méo miệng. Ông ta vội gào lên: “Nè, chúng ta có thể nói chuyện chính không? Cho dù cậu ta là cảnh sát, nhưng... Nhưng nhưng nhưng dù sao cậu ta cũng đánh người đó! Đánh người thì phải bắt lại chứ!”
Tuy gào lên như thế nhưng rõ ràng Triệu Kim Sinh đã xìu xuống đáng kể. Mặc dù ông ta vốn biết rằng Triệu Ngọc cũng là cảnh sát, nhưng không thể ngờ được hắn lại là một vị cảnh sát giỏi giang đến thế.
“À...” Một cảnh sát nhân dân nhíu mày, quay lại nói với Triệu Kim Sinh: “Trưởng thôn Triệu à, tôi thấy... chuyện này... có phải có hiểu lầm gì không? Hay là... mọi người cứ giải quyết riêng với nhau đi!”
“Vậy sao được?” Triệu Kim Sinh nóng nảy, chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cậu ta đánh người đó, sao mà hiểu lầm được? Các cậu là người bảo vệ luật pháp, không thể thiên vị làm trái pháp luật chứ? Tôi cảnh cáo các cậu, chắc các cậu cũng rõ mối quan hệ giữa tôi với trưởng đồn cảnh sát tốt thế nào. Nếu hôm nay các cậu không bắt cậu ta về, tôi sẽ chống mắt lên xem các người định báo cáo chuyện này thế nào!?”
“Chuyện này...” Hai vị cảnh sát kia cảm thấy rất khó xử.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc nở nụ cười. Đầu tiên hắn chỉ chỉ Triệu Kim Sinh rồi lại gật gật đầu với hai vị cảnh sát nhân dân, nói: “Được... Được... Muốn báo cáo đúng không? Chờ chút!”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy di động ra, vào buồng trong gọi điện thoại. Hắn định gọi thẳng cho cục phó Liêu Cảnh Hiền, muốn ông chú này giúp mình một việc nhỏ.
Tuy thường ngày hắn hay tỏ ý chống đối lão Liêu, nhưng ông ta vẫn luôn bỏ qua cho hắn, nhất là sau khi hắn lập được công lớn trong vụ án Khúc Bình. Dù xét về công hay về tư, lão Liêu đều sẽ giúp hắn.
Thế nhưng, lúc Triệu Ngọc mới vừa bật di động lên, Miêu Anh đột ngột đi ra từ trong phòng. Vừa trông thấy hành động của hắn, cô lập tức vươn tay giữ di động của hắn lại.
Hả?
Ý gì đây?
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Miêu Anh nhưng cô chỉ mỉm cười lắc lắc đầu với hắn.
Ồ...
Triệu Ngọc hiểu ngay. Hóa ra Miêu Anh đã sử dụng “ô dù” của mình trước hắn rồi.
“Ái chà!” Triệu Ngọc giả vờ hờn giận trách cứ: “Em yêu, việc này thì em không đúng rồi! Sao, em đang coi thường chồng mình đấy hả? Nếu chút chuyện tí xíu thế này anh cũng không giải quyết được, sau này anh phải lăn lộn như thế nào? Em nhìn em đi, hai ta còn chưa ký giấy đâu, sao mà không biết xấu hổ làm phiền mẹ vợ được?”
“Thôi thôi thôi...” Miêu Anh bĩu môi oán trách: “Chút việc nhỏ đó mà cần làm phiền mẹ em hả?”
Nói xong rồi Miêu Anh mới hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ: Không đúng? Chuyện của mình lúc nào cũng rất bí mật, làm sao Triệu Ngọc biết được thế lực sau lưng mình là mẹ?
Dù khá nghi ngờ nhưng trong lúc như thế này, Miêu Anh cũng không thể gạn hỏi. Thế là cô đành phải đi theo Triệu Ngọc ra ngoài.
Lúc hai vị cảnh sát nhân dân nhìn thấy Miêu Anh thì kinh ngạc mở to hai mắt. Một mặt là bị vẻ đẹp của cô làm chấn động, mặt khác là vì họ đột ngột nhớ tới trong vụ án tượng Phật ở Tướng Quân Lĩnh có một vị nữ đội trưởng kề vai chiến đấu với Triệu Ngọc.
“Đây là... vị nữ đội trưởng kia sao?” Một cảnh sát nhân dân buột miệng hỏi.
“Chào hai người, tôi là Miêu Anh!” Miêu Anh gật đầu chào.
“Chào đội trưởng Miêu!” Hai anh cảnh sát kia vội vàng đứng thẳng người đáp lễ.
Được lắm!
Trên trán Triệu Kim Sinh đổ đầy mồ hôi hột. Thật không ngờ chỉ mới qua một lát thôi mà đã nhảy ra thêm một nữ cảnh sát nữa.
Ai ngờ đúng vào lúc này, bộ đàm của một trong hai cảnh sát nhân dân vang lên. Mọi người liền nghe thấy một giọng nói vô cùng lo lắng: “Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, hai cậu ở đâu vậy? Mau trả lời đi!”
“Chao ôi, chào trưởng đồn!” Cảnh sát tên Tiểu Lưu nhanh nhẹn lấy bộ đàm ra trả lời: “Chúng tôi đang ở thôn Lộc Bình xử lý chút chuyện! Là chuyện mà trưởng thôn Triệu nhờ vả đó! Nhưng mà... trưởng đồn ơi, đối phương là...”
“Ở yên đó! Ở yên đó! Tuyệt đối không được làm gì!” Trong bộ đàm bỗng vang lên tiếng la của trưởng đồn: “Tôi sẽ đến chỗ các cậu ngay! Tôi nói cho hai cậu biết, hai cậu nhất quyết không được có hành động dư thừa nào, thái độ cũng phải tốt một chút, biết chưa? Chờ tôi đấy!”
“Vâng!” Tiểu Lưu tắt bộ đàm.
Vốn dĩ, Triệu Kim Sinh cho rằng quan hệ giữa mình và trưởng đồn của bọn họ cũng không tệ, cho nên lúc trò chuyện vẫn muốn nói với trưởng đồn vài câu. Thế nhưng vị cảnh sát tên Tiểu Lưu lại không đưa bộ đàm cho ông ta.
Có điều, mãi đến lúc này mà Triệu Kim Sinh vẫn rất coi thường Triệu Ngọc. Thậm chí ông ta còn buông lời ác độc: “Hừ, thấy chưa? Trưởng đồn người ta sợ người bên dưới không giải quyết được nên tự mình tới bắt cậu rồi đó! Để tôi chống mắt lên xem cậu làm được gì! Hôm nay, nếu tôi không bắt cậu vào Cục Cảnh sát thì tôi không họ Triệu nữa!”
Trong lúc ông ta đang nói, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng xình xịch, thật không ngờ vị trưởng đồn kia lại lái một chiếc xe máy ba bánh tới. Thứ này còn được gọi bằng một cái tên rất bình dân là xe thùng*, bây giờ hiếm khi thấy được.
* Đầu xe và bánh trước giống xe máy, phần ghế ngồi đằng sau thì giống ghế xích lô.
Xe máy vừa mới ngừng lại, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát tức tốc chạy vào sân.
“Ôi chao, xin chào trưởng đồn Vương!” Triệu Kim Sinh vừa thấy ngài trưởng đồn giá lâm thì nhanh chóng bước lên tiếp đón, đồng thời nhiệt tình vươn hai tay ra.
Nhưng mà, vị trưởng đồn Vương này vốn chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của Triệu Kim Sinh. Ông ta lướt qua người trưởng thôn, sốt ruột bước nhanh vào trong, hỏi: “Cho... Cho hỏi vị nào là cảnh sát Triệu Ngọc vậy?”
“Người này nè!” Cảnh sát nhân dân tên Tiểu Lưu chỉ vào Triệu Ngọc.
“Ôi chao, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp!” Trưởng đồn Vương nhiệt tình nắm chặt hai tay Triệu Ngọc, khen: “Đúng là tài không đợi tuổi mà! Tôi nghe được mà ngẩn ngơ luôn đó! Không ngờ vị cảnh sát tài ba anh dũng phá được vụ trọng án Miên Lĩnh lại là người của vùng quê Lộc Bình chúng ta! Vinh hạnh, đúng là quá vinh hạnh mà!”
Lúc nói chuyện, thái độ của trưởng đồn Vương đâu chỉ là nhiệt tình bình thường, mà phải nói là ông ta nịnh nọt, khúm núm tựa như đang nói chuyện với một vị lãnh đạo lớn nào đó.
Sự việc lần này khiến trưởng thôn Triệu Kim Sinh hoàn toàn sững sờ, gương mặt cũng biến thành màu tím khó coi. Ông ta không thể nào tưởng tượng nổi, ngay cả trưởng đồn mà cũng khách sáo với Triệu Ngọc như vậy!
Sao có thể thế được?
Bọn họ đều sống trong cùng một thôn, Triệu Kim Sinh cũng là người nhìn Triệu Ngọc lớn lên từ nhỏ. Ông ta đâu có thấy nhà họ Triệu có thế lực chống lưng lợi hại nào đâu?
Chuyện này... rốt cuộc là thế quái nào vậy?
Triệu Ngọc thấy trưởng thôn Triệu Kim Sinh đột nhiên tới hỏi tội, hơn nữa còn liếc ngang liếc dọc ra hiệu với hai vị cảnh sát thì cũng lập tức hiểu được. Xem ra, người báo cảnh sát là ông ta!
Haizzz!
Triệu Ngọc thầm thở dài trong lòng. Nói gì thì nói, hắn đã giao kèo trước với đám người Lý Nhị Cẩu rồi, cho nên bây giờ dù là ai báo2cảnh sát thì cũng chứng tỏ bọn họ không giữ lời hứa, không tuân theo nguyên tắc của giang hồ.
Mà đối với loại người như thế thì Triệu Ngọc luôn có cách trả thù riêng của người trong giang hồ.
Đương nhiên, muốn trả thù Lý Nhị Cẩu thì phải xử lý xong chướng ngại trước mắt mới được.
“Nếu anh đánh người, vậy thì mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!” Nói8xong, một vị cảnh sát nhân dân lấy còng tay ra.
“Đừng mà? Trưởng thôn!” Ông cụ Triệu thấy còng tay thì vô cùng sợ hãi, vội vàng năn nỉ Triệu Kim Sinh: “Có việc gì thì từ từ trao đổi với nhau, đừng có hở tí là kéo vào Cục Cảnh sát chứ?”
“Hừ! Nghĩ hay nhỉ!” Triệu Kim Sinh ngoác miệng ra kêu gào: “Vậy cái lúc đánh người thì sao? Tội6này là tội cố ý gây thương tích, tội rất nghiêm trọng đó! Phải bị xử phạt, có biết không?”
Lạch cạch...
Bỗng nhiên có tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên, Triệu Ngọc cũng lấy còng tay của mình ra. Sau đó, hắn đưa thẻ cảnh sát của mình ra cho mọi người xem rồi nói với hai cảnh sát kia: “Các anh em, người một nhà cả mà!”
Hai người kia3không biết Triệu Ngọc cũng là cảnh sát bèn cầm lấy thẻ để xác nhận một chút. Đến khi phát hiện Triệu Ngọc là một tổ trưởng thuộc đội cảnh sát hình sự, sắc mặt họ đột ngột thay đổi.
“Ôi trời?” Một người trong số họ vội vàng trả thẻ lại cho Triệu Ngọc, kinh ngạc nói: “Tôi còn đang tự hỏi sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Anh chính5là thám tử Triệu Ngọc phá được vụ trọng án Miên Lĩnh phải không? Cả... cả vụ án tượng Phật bằng vàng ở Tướng Quân Lĩnh vừa mới xảy ra nữa! Ôi trời ơi, đúng là anh rồi!”
“Hả?” Vị cảnh sát còn lại cũng kinh hãi vô cùng. Thậm chí trong lúc căng thẳng, anh ta còn khom người chào Triệu Ngọc: “Thật sự là... ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Nói xong, ba người bọn họ còn nhiệt tình bắt tay nhau.
“Tôi nói chứ, sao mà có ai đánh lại được cả mười một người chứ!” Cảnh sát nhân dân nói: “Hóa ra là thần thám Triệu Ngọc của phân cục Dung Dương! Đúng là danh bất hư truyền!”
“Đúng đó! Tôi nghe nói có đến mấy chục tên tội phạm cầm súng cũng phải bó tay hết cách với anh. Thế thì mười một kẻ này có nhằm nhò gì đâu, phải không? Ha ha ha...”
“Cậu... Cậu... Cậu cậu... các cậu...” Nhìn thấy ba nhân viên cảnh sát tay bắt mặt mừng trò chuyện với nhau, Triệu Kim Sinh đứng kế bên tức tới méo miệng. Ông ta vội gào lên: “Nè, chúng ta có thể nói chuyện chính không? Cho dù cậu ta là cảnh sát, nhưng... Nhưng nhưng nhưng dù sao cậu ta cũng đánh người đó! Đánh người thì phải bắt lại chứ!”
Tuy gào lên như thế nhưng rõ ràng Triệu Kim Sinh đã xìu xuống đáng kể. Mặc dù ông ta vốn biết rằng Triệu Ngọc cũng là cảnh sát, nhưng không thể ngờ được hắn lại là một vị cảnh sát giỏi giang đến thế.
“À...” Một cảnh sát nhân dân nhíu mày, quay lại nói với Triệu Kim Sinh: “Trưởng thôn Triệu à, tôi thấy... chuyện này... có phải có hiểu lầm gì không? Hay là... mọi người cứ giải quyết riêng với nhau đi!”
“Vậy sao được?” Triệu Kim Sinh nóng nảy, chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cậu ta đánh người đó, sao mà hiểu lầm được? Các cậu là người bảo vệ luật pháp, không thể thiên vị làm trái pháp luật chứ? Tôi cảnh cáo các cậu, chắc các cậu cũng rõ mối quan hệ giữa tôi với trưởng đồn cảnh sát tốt thế nào. Nếu hôm nay các cậu không bắt cậu ta về, tôi sẽ chống mắt lên xem các người định báo cáo chuyện này thế nào!?”
“Chuyện này...” Hai vị cảnh sát kia cảm thấy rất khó xử.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc nở nụ cười. Đầu tiên hắn chỉ chỉ Triệu Kim Sinh rồi lại gật gật đầu với hai vị cảnh sát nhân dân, nói: “Được... Được... Muốn báo cáo đúng không? Chờ chút!”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy di động ra, vào buồng trong gọi điện thoại. Hắn định gọi thẳng cho cục phó Liêu Cảnh Hiền, muốn ông chú này giúp mình một việc nhỏ.
Tuy thường ngày hắn hay tỏ ý chống đối lão Liêu, nhưng ông ta vẫn luôn bỏ qua cho hắn, nhất là sau khi hắn lập được công lớn trong vụ án Khúc Bình. Dù xét về công hay về tư, lão Liêu đều sẽ giúp hắn.
Thế nhưng, lúc Triệu Ngọc mới vừa bật di động lên, Miêu Anh đột ngột đi ra từ trong phòng. Vừa trông thấy hành động của hắn, cô lập tức vươn tay giữ di động của hắn lại.
Hả?
Ý gì đây?
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Miêu Anh nhưng cô chỉ mỉm cười lắc lắc đầu với hắn.
Ồ...
Triệu Ngọc hiểu ngay. Hóa ra Miêu Anh đã sử dụng “ô dù” của mình trước hắn rồi.
“Ái chà!” Triệu Ngọc giả vờ hờn giận trách cứ: “Em yêu, việc này thì em không đúng rồi! Sao, em đang coi thường chồng mình đấy hả? Nếu chút chuyện tí xíu thế này anh cũng không giải quyết được, sau này anh phải lăn lộn như thế nào? Em nhìn em đi, hai ta còn chưa ký giấy đâu, sao mà không biết xấu hổ làm phiền mẹ vợ được?”
“Thôi thôi thôi...” Miêu Anh bĩu môi oán trách: “Chút việc nhỏ đó mà cần làm phiền mẹ em hả?”
Nói xong rồi Miêu Anh mới hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ: Không đúng? Chuyện của mình lúc nào cũng rất bí mật, làm sao Triệu Ngọc biết được thế lực sau lưng mình là mẹ?
Dù khá nghi ngờ nhưng trong lúc như thế này, Miêu Anh cũng không thể gạn hỏi. Thế là cô đành phải đi theo Triệu Ngọc ra ngoài.
Lúc hai vị cảnh sát nhân dân nhìn thấy Miêu Anh thì kinh ngạc mở to hai mắt. Một mặt là bị vẻ đẹp của cô làm chấn động, mặt khác là vì họ đột ngột nhớ tới trong vụ án tượng Phật ở Tướng Quân Lĩnh có một vị nữ đội trưởng kề vai chiến đấu với Triệu Ngọc.
“Đây là... vị nữ đội trưởng kia sao?” Một cảnh sát nhân dân buột miệng hỏi.
“Chào hai người, tôi là Miêu Anh!” Miêu Anh gật đầu chào.
“Chào đội trưởng Miêu!” Hai anh cảnh sát kia vội vàng đứng thẳng người đáp lễ.
Được lắm!
Trên trán Triệu Kim Sinh đổ đầy mồ hôi hột. Thật không ngờ chỉ mới qua một lát thôi mà đã nhảy ra thêm một nữ cảnh sát nữa.
Ai ngờ đúng vào lúc này, bộ đàm của một trong hai cảnh sát nhân dân vang lên. Mọi người liền nghe thấy một giọng nói vô cùng lo lắng: “Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, hai cậu ở đâu vậy? Mau trả lời đi!”
“Chao ôi, chào trưởng đồn!” Cảnh sát tên Tiểu Lưu nhanh nhẹn lấy bộ đàm ra trả lời: “Chúng tôi đang ở thôn Lộc Bình xử lý chút chuyện! Là chuyện mà trưởng thôn Triệu nhờ vả đó! Nhưng mà... trưởng đồn ơi, đối phương là...”
“Ở yên đó! Ở yên đó! Tuyệt đối không được làm gì!” Trong bộ đàm bỗng vang lên tiếng la của trưởng đồn: “Tôi sẽ đến chỗ các cậu ngay! Tôi nói cho hai cậu biết, hai cậu nhất quyết không được có hành động dư thừa nào, thái độ cũng phải tốt một chút, biết chưa? Chờ tôi đấy!”
“Vâng!” Tiểu Lưu tắt bộ đàm.
Vốn dĩ, Triệu Kim Sinh cho rằng quan hệ giữa mình và trưởng đồn của bọn họ cũng không tệ, cho nên lúc trò chuyện vẫn muốn nói với trưởng đồn vài câu. Thế nhưng vị cảnh sát tên Tiểu Lưu lại không đưa bộ đàm cho ông ta.
Có điều, mãi đến lúc này mà Triệu Kim Sinh vẫn rất coi thường Triệu Ngọc. Thậm chí ông ta còn buông lời ác độc: “Hừ, thấy chưa? Trưởng đồn người ta sợ người bên dưới không giải quyết được nên tự mình tới bắt cậu rồi đó! Để tôi chống mắt lên xem cậu làm được gì! Hôm nay, nếu tôi không bắt cậu vào Cục Cảnh sát thì tôi không họ Triệu nữa!”
Trong lúc ông ta đang nói, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng xình xịch, thật không ngờ vị trưởng đồn kia lại lái một chiếc xe máy ba bánh tới. Thứ này còn được gọi bằng một cái tên rất bình dân là xe thùng*, bây giờ hiếm khi thấy được.
* Đầu xe và bánh trước giống xe máy, phần ghế ngồi đằng sau thì giống ghế xích lô.
Xe máy vừa mới ngừng lại, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát tức tốc chạy vào sân.
“Ôi chao, xin chào trưởng đồn Vương!” Triệu Kim Sinh vừa thấy ngài trưởng đồn giá lâm thì nhanh chóng bước lên tiếp đón, đồng thời nhiệt tình vươn hai tay ra.
Nhưng mà, vị trưởng đồn Vương này vốn chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của Triệu Kim Sinh. Ông ta lướt qua người trưởng thôn, sốt ruột bước nhanh vào trong, hỏi: “Cho... Cho hỏi vị nào là cảnh sát Triệu Ngọc vậy?”
“Người này nè!” Cảnh sát nhân dân tên Tiểu Lưu chỉ vào Triệu Ngọc.
“Ôi chao, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp!” Trưởng đồn Vương nhiệt tình nắm chặt hai tay Triệu Ngọc, khen: “Đúng là tài không đợi tuổi mà! Tôi nghe được mà ngẩn ngơ luôn đó! Không ngờ vị cảnh sát tài ba anh dũng phá được vụ trọng án Miên Lĩnh lại là người của vùng quê Lộc Bình chúng ta! Vinh hạnh, đúng là quá vinh hạnh mà!”
Lúc nói chuyện, thái độ của trưởng đồn Vương đâu chỉ là nhiệt tình bình thường, mà phải nói là ông ta nịnh nọt, khúm núm tựa như đang nói chuyện với một vị lãnh đạo lớn nào đó.
Sự việc lần này khiến trưởng thôn Triệu Kim Sinh hoàn toàn sững sờ, gương mặt cũng biến thành màu tím khó coi. Ông ta không thể nào tưởng tượng nổi, ngay cả trưởng đồn mà cũng khách sáo với Triệu Ngọc như vậy!
Sao có thể thế được?
Bọn họ đều sống trong cùng một thôn, Triệu Kim Sinh cũng là người nhìn Triệu Ngọc lớn lên từ nhỏ. Ông ta đâu có thấy nhà họ Triệu có thế lực chống lưng lợi hại nào đâu?
Chuyện này... rốt cuộc là thế quái nào vậy?