Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-461.html
Chương 461: Cô gái số khổ
“Tổ trưởng.” Trong điện thoại, giọng Đại Phi nghe có vẻ rất nghiêm túc. Anh ta đang báo cáo kết quả điều tra với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã tìm và xem tất cả những tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, nhưng lại không thể thấy rõ được vị trí chính xác của nạn nhân và chữ viết bằng máu!”
“Sau đó, chúng tôi mới chợt nghĩ tới một cách khác.”
“Pháp y phụ trách vụ án này lúc trước chính là thầy của Hồ Bân. Thông qua cậu ta, chúng tôi đã liên hệ được2với ông ấy! Mặc dù ông ấy đã về hưu nhưng vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi đó. Ông ấy bảo rằng hai dấu chấm bằng máu ấy nằm ở ngay trước mặt thi thể!”
“Nói cách khác, hai chấm này rất có khả năng là phần trên của một chữ cái nào đó, chứ không phải phần bên cạnh!”
“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy thì không phải ‘Phùng’, mà là ‘Lan’ hả?”
“Ông pháp y kia nói với chúng tôi rằng,” Đại Phi lại tiếp tục: “Năm đó bọn họ đã phân tích độ ép của8trọng lực đối với hai dấu chấm này. Qua đó, họ đã chứng thực được rằng hai dấu đó chắc chắn do nạn nhân viết trước khi chết, chứ không phải là hung thủ cầm tay của cô ta viết lên!”.
“Ồ?”
“Nếu có người đè tay cô ta để viết thì độ phân phối của trọng lực sẽ đều hơn, nhưng lực của nét chữ tại hiện trường lại không ổn định. Không những thế, càng về cuối lực viết càng yếu đi rất nhiều, hiển nhiên là vì khi đó cô ta đã cạn kiệt9hết sức lực rồi!” Đại Phi nói: “Bởi vậy, tổ trưởng à, chúng tôi cảm thấy vẫn nên điều tra kỹ thêm về Lan Thư Bình. Chắc chắn hắn ta vẫn còn giấu giếm điều gì đó, không nói cho chúng ta biết!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi! Nhưng Đại Phi này, anh hãy nói với Trương Cảnh Phong một tiếng, bảo anh ta lập tức gửi tư liệu về người thân của Phùng Khoát cho tôi. Tôi cần dùng gấp!”
“À, được! Vậy...” Đại Phi hỏi: “Tổ trưởng, cậu đang ở đâu vậy?”
“Bớt2nói nhảm đi. Tôi đang điều tra án đây, nhanh lên!” Sau khi dặn dò xong xuôi, Triệu Ngọc ngắt luôn điện thoại.
Vào lúc này, hắn đang đứng trước cửa ra vào của một tòa biệt thự hai tầng, cũng chính là nhà của Phùng Khoát!
Sau khi rời khỏi nhà Lan Thư Bình, Triệu Ngọc lập tức nghĩ tới nhà Phùng Khoát theo bản năng.
Nhà của gã cũng ở Tần Sơn, thuộc phạm vi quản lý của phân cục Mạt Dương. Vì thế, Triệu Ngọc mới định đến đây thăm hỏi một chút, xem liệu2có thu hoạch được chút gì đó hay không?
Trước khi tới đây, Triệu Ngọc đã nghe ngóng trước một chút. Vì Phùng Khoát đột ngột vượt ngục nên hiện giờ trong nhà gã cũng hoảng loạn vô cùng!
Những cảnh sát điều tra của tỉnh đã sớm đến đây đặt bẫy mai phục, đề phòng Phùng Khoát trở về nhà. Mặt khác, để phối hợp với bọn họ, cảnh sát Tần Sơn cũng phái các nhân viên thuộc phân cục Mạt Dương tới hỗ trợ điều tra.
Bởi vì không thể để cho cảnh sát tỉnh biết về vụ án bắt cóc, Triệu Ngọc chỉ có thể làm việc trong bí mật. Nhưng vấn đề là, nếu hắn muốn vào trong nhà Phùng Khoát điều tra thì chắc chắn sẽ khiến đối phương chú ý tới!
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc vắt hết óc suy nghĩ, mặc dù cũng nảy ra được rất nhiều ý tưởng quái lạ nhưng cuối cùng lại đều tự mình gạt đi hết. Những cảnh sát tỉnh kia, mắt ai cũng sắc bén cả. Nếu Triệu Ngọc giả vờ rằng mình đến đổi bình gas hay là sửa đồng hồ điện, chắc chắn không thể nào thoát khỏi đôi mắt tinh tường của người ta.
Có điều, một ý tưởng lại chợt lóe lên trong đầu hắn!
Đúng rồi!
Nếu không đi được con đường bí mật điều tra này, vậy sao mình không đàng hoàng bước vào luôn?
Triệu Ngọc nghĩ vậy, bèn gọi điện thoại thẳng cho Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu. Sau khi giải thích rõ ràng tình huống với bà ta xong, hắn yêu cầu Cục trưởng Loan nghĩ ra một lý do thỏa đáng, giúp hắn vào được nhà của Phùng Khoát để điều tra.
Cục trưởng Loan nghe xong, thậm chí còn không thèm dùng một giây nào để suy tính. Bà ta nói luôn với Triệu Ngọc rằng bà ta sẽ lập tức liên lạc với phân cục Mạt Dương, giúp hắn trở thành cảnh sát điều tra của Đội Trọng án này.
Với thân phận ấy, Triệu Ngọc sẽ có thể tham gia vào vụ án vượt ngục của Phùng Khoát một cách danh chính ngôn thuận.
Vì sự hi sinh của nhóm người Phó Kiếm Tinh đã mang lại một tổn thất rất lớn đối với Đội Trọng án Mạt Dương, thế nên lực lượng cảnh sát ở đây khá là khan hiếm. Bây giờ để Triệu Ngọc đến hỗ trợ điều tra là một chuyện vô cùng hợp lý.
Vì vậy, chỉ chưa tới năm phút đồng hồ, Triệu Ngọc đã làm xong mọi thứ.
Khi hắn vừa mới ấn chuông cửa nhà Phùng Khoát, một cảnh sát điều tra phân cục Mạt Dương lập tức đi ra mở cửa cho hắn, nhiệt tình nghênh đón hắn vào nhà.
Tổng cộng có năm cảnh sát điều tra đóng quân tại nhà Phùng Khoát, trong đó có ba người đến từ Cục điều tra của tỉnh và hai người đến từ phân cục Mạt Dương.
Mặc dù Triệu Ngọc thuộc phân cục Dung Dương, nhưng thân phận của hắn lúc này lại là đại diện cho phân cục Mạt Dương. Bởi vậy, hai cảnh sát phân cục Mạt Dương tỏ ra rất nhiệt tình với Triệu Ngọc, vừa luôn miệng ca ngợi hắn vừa giới thiệu hắn với các cảnh sát điều tra bên tỉnh.
Ba cảnh sát điều tra kia đang có phận sự nên chỉ chào hỏi đơn giản rồi vội vã đi mất. Mặc dù khả năng Phùng Khoát về nhà rất thấp, nhưng bọn họ cũng không dám qua loa chút nào.
Sau khi gặp gỡ các cảnh sát tỉnh xong, hai cậu đồng nghiệp lại dẫn Triệu Ngọc đi gặp người nhà Phùng Khoát.
Đương nhiên chuyện Phùng Khoát vượt ngục không phải là chuyện nhỏ, người thân của gã giống như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Khi Triệu Ngọc tới phòng khách, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là cha dượng của Phùng Khoát - Tiêu Quốc Phong.
Ông ta là chủ của một xí nghiệp sản xuất đồ gỗ, chẳng những làm ra những vật dụng trong nhà và nội thất cao cấp, mà còn chế tạo ra rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật có liên quan tới gỗ. Tuy làm ăn không lớn nhưng lợi nhuận khá nhiều.
Những năm vừa qua, gia đình họ hiển nhiên cũng rất khá giả, có thể xem là nhà giàu trong vùng.
Sau khi đôi bên tự giới thiệu với nhau một chút, Tiêu Quốc Phong vội vàng đun nước pha trà cho Triệu Ngọc rồi cùng trò chuyện một hồi.
Triệu Ngọc vừa mới nâng chén trà lên liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đang dùng xe lăn đẩy một người phụ nữ khác tới phòng khách.
Theo như cách ăn mặc thì người đẩy xe lăn kia chắc hẳn là người giúp việc nhà họ rồi.
Tuổi của người phụ nữ ngồi xe lăn cũng không nhỏ, ánh mắt hơi dại ra, vẻ mặt cứng đờ như khúc gỗ. Khi xe lăn được đẩy vào, bà ta vẫn cứ ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc và Tiêu Quốc Phong, chẳng nói lấy một lời.
“Đàn anh, người này chính là mẹ của Phùng Khoát!” Một cảnh sát ở bên cạnh Triệu Ngọc giới thiệu.
“À... Xin chào!”
Triệu Ngọc vội vàng đứng dậy khẽ gật đầu với người phụ nữ kia, nhưng bà ta vẫn không có chút phản ứng nào.
Thông qua kết quả điều tra trước đó, Triệu Ngọc đã biết về tình hình của mẹ Phùng Khoát. Tên bà ta là Phùng Lâm, Phùng Khoát theo họ mẹ.
Thời còn trẻ, Phùng Lâm cũng là một diễn viên khá có tiếng tăm trong giới điện ảnh truyền hình. Bà không chỉ đóng phim không thôi mà còn quay không ít quảng cáo, ở Tần Sơn cũng coi như một người nổi tiếng.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của bà ta thì lại không được may mắn như vậy. Sau khi kết hôn chưa được bao năm, bà ta đã ly hôn với chồng trước, bên cạnh lại còn mang theo một đứa con. Về sau, bà ta cũng dang dở vài lần rồi mới quen biết Tiêu Quốc Phong. Khi ấy ông ta cũng đã ly dị vợ và tự nuôi con, hai người tình đầu ý hợp liền gây dựng lại gia đình mới.
Tiêu Quốc Phong có một người con trai tên là Tiêu Chấn, nhỏ hơn Phùng Khoát một tuổi. Hiện giờ anh ta đang làm việc ở xí nghiệp gỗ của Tiêu Quốc Phong, vì hôm nay ở chỗ làm có quá nhiều việc nên không ở nhà.
Sau khi kết hôn lần hai, cuộc sống của Phùng Lâm vẫn luôn yên ổn. Bà ta cũng không lơ là sự nghiệp, vẫn thường hay ra ngoài quay phim. Mãi đến khi Phùng Khoát bị cảnh sát bắt, hơn nữa còn bị phán tội giết người và bị xử tử hình hoãn kỳ hạn, cuộc sống của Phùng Lâm mới rẽ hẳn sang một hướng khác!
Ban đầu, bà ta và Tiêu Quốc Phong chạy vạy khắp nơi, kiện lên cấp cao hơn hòng giải oan cho Phùng Khoát. Sau mấy lần kháng án không thành, bà ta lại nhờ người móc nối quan hệ, tiêu phí hết số của cải tích cóp được mấy năm qua mới có thể giúp con mình sửa thành án tù chung thân.
Tiếp đó, khi biết được nhà tù trên tỉnh tuyển những phạm nhân có kỹ năng, bà lại quẳng vào thêm một khoản tiền khá lớn, nhờ thế mới giúp Phùng Khoát thoát ra khỏi một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như nhà tù Tần Sơn, chuyển đến nhà tù Vân Châu có điều kiện tốt hơn.
Mấy năm trôi qua, Phùng Lâm vì con trai mà hao hết của cải và sức lực, bệnh tật quấn thân, trạng thái tinh thần cũng rất bất ổn.
Không những thế, ba năm trước Phùng Lâm đột nhiên xuất huyết não, suýt thì mất mạng, may mà cứu chữa kịp thời nên mới có thể sống tới bây giờ!
Tuy nhiên, di chứng của xuất huyết não lại vô cùng nghiêm trọng. Hiện giờ bà ta không thể mở miệng nói chuyện, người không thể cử động, mặc dù còn chưa tới nông nỗi phải sống đời sống thực vật, nhưng sinh hoạt hàng ngày không thể tự lo được.
Theo như những gì Tiêu Quốc Phong kể lại, mặc dù Phùng Lâm đã rơi vào tình trạng này nhưng bà ta vẫn có ý thức nhất định. Khi người khác nói với bà cái gì, bà vẫn có thể nghe rõ hết được.
Bởi vậy, Tiêu Quốc Phong đã nhờ cậy mấy cảnh sát điều tra, nhất định không thể để cho bà biết chuyện Phùng Khoát vượt ngục. Bấy lâu nay Phùng Lâm vẫn luôn ngóng trông con trai mình tới ngày mãn hạn tù, nếu biết được tin tức này sẽ chỉ khiến bệnh tình của bà nghiêm trọng hơn mà thôi!
Vì vậy khi thấy vợ tới, Tiêu Quốc Phong nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi tới đẩy vợ mình trở về phòng cùng với người giúp việc.
“Haiz!” Lúc nhìn bóng lưng ba người rời đi, một vị cảnh sát điều tra thở dài nói với Triệu Ngọc: “Đúng là chịu tội mà! Khi tôi còn nhỏ từng xem phim cô Phùng đóng, lúc đó bà ấy xinh đẹp đến nhường nào! Vậy mà bây giờ...”
“Đúng vậy!” Một người khác thở dài: “Sức khỏe chính là vốn liếng của một người, không có sức khỏe thì cái gì cũng mất!” Nói tới đây, người này hạ thấp giọng nói với Triệu Ngọc: “Đàn anh à, chúng tôi điều tra được rằng nhóm bồ nhí mà Tiêu Quốc Phong nuôi ở bên ngoài có khi phải được cả bang ấy! Mệnh cô Phùng khổ thật, bản thân mình thì bị liệt như thế, nhà không có, chồng cũng không có, hiện giờ đến cả con trai cũng... Haiz...”
Triệu Ngọc nghe hai người nói chuyện, bất giác chìm vào trong những dòng suy nghĩ. Trong một khoảnh khắc, hắn dường như vừa chạm tới thứ gì đó rất quan trọng..
“Tổ trưởng.” Trong điện thoại, giọng Đại Phi nghe có vẻ rất nghiêm túc. Anh ta đang báo cáo kết quả điều tra với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã tìm và xem tất cả những tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, nhưng lại không thể thấy rõ được vị trí chính xác của nạn nhân và chữ viết bằng máu!”
“Sau đó, chúng tôi mới chợt nghĩ tới một cách khác.”
“Pháp y phụ trách vụ án này lúc trước chính là thầy của Hồ Bân. Thông qua cậu ta, chúng tôi đã liên hệ được2với ông ấy! Mặc dù ông ấy đã về hưu nhưng vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi đó. Ông ấy bảo rằng hai dấu chấm bằng máu ấy nằm ở ngay trước mặt thi thể!”
“Nói cách khác, hai chấm này rất có khả năng là phần trên của một chữ cái nào đó, chứ không phải phần bên cạnh!”
“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy thì không phải ‘Phùng’, mà là ‘Lan’ hả?”
“Ông pháp y kia nói với chúng tôi rằng,” Đại Phi lại tiếp tục: “Năm đó bọn họ đã phân tích độ ép của8trọng lực đối với hai dấu chấm này. Qua đó, họ đã chứng thực được rằng hai dấu đó chắc chắn do nạn nhân viết trước khi chết, chứ không phải là hung thủ cầm tay của cô ta viết lên!”.
“Ồ?”
“Nếu có người đè tay cô ta để viết thì độ phân phối của trọng lực sẽ đều hơn, nhưng lực của nét chữ tại hiện trường lại không ổn định. Không những thế, càng về cuối lực viết càng yếu đi rất nhiều, hiển nhiên là vì khi đó cô ta đã cạn kiệt9hết sức lực rồi!” Đại Phi nói: “Bởi vậy, tổ trưởng à, chúng tôi cảm thấy vẫn nên điều tra kỹ thêm về Lan Thư Bình. Chắc chắn hắn ta vẫn còn giấu giếm điều gì đó, không nói cho chúng ta biết!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi! Nhưng Đại Phi này, anh hãy nói với Trương Cảnh Phong một tiếng, bảo anh ta lập tức gửi tư liệu về người thân của Phùng Khoát cho tôi. Tôi cần dùng gấp!”
“À, được! Vậy...” Đại Phi hỏi: “Tổ trưởng, cậu đang ở đâu vậy?”
“Bớt2nói nhảm đi. Tôi đang điều tra án đây, nhanh lên!” Sau khi dặn dò xong xuôi, Triệu Ngọc ngắt luôn điện thoại.
Vào lúc này, hắn đang đứng trước cửa ra vào của một tòa biệt thự hai tầng, cũng chính là nhà của Phùng Khoát!
Sau khi rời khỏi nhà Lan Thư Bình, Triệu Ngọc lập tức nghĩ tới nhà Phùng Khoát theo bản năng.
Nhà của gã cũng ở Tần Sơn, thuộc phạm vi quản lý của phân cục Mạt Dương. Vì thế, Triệu Ngọc mới định đến đây thăm hỏi một chút, xem liệu2có thu hoạch được chút gì đó hay không?
Trước khi tới đây, Triệu Ngọc đã nghe ngóng trước một chút. Vì Phùng Khoát đột ngột vượt ngục nên hiện giờ trong nhà gã cũng hoảng loạn vô cùng!
Những cảnh sát điều tra của tỉnh đã sớm đến đây đặt bẫy mai phục, đề phòng Phùng Khoát trở về nhà. Mặt khác, để phối hợp với bọn họ, cảnh sát Tần Sơn cũng phái các nhân viên thuộc phân cục Mạt Dương tới hỗ trợ điều tra.
Bởi vì không thể để cho cảnh sát tỉnh biết về vụ án bắt cóc, Triệu Ngọc chỉ có thể làm việc trong bí mật. Nhưng vấn đề là, nếu hắn muốn vào trong nhà Phùng Khoát điều tra thì chắc chắn sẽ khiến đối phương chú ý tới!
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc vắt hết óc suy nghĩ, mặc dù cũng nảy ra được rất nhiều ý tưởng quái lạ nhưng cuối cùng lại đều tự mình gạt đi hết. Những cảnh sát tỉnh kia, mắt ai cũng sắc bén cả. Nếu Triệu Ngọc giả vờ rằng mình đến đổi bình gas hay là sửa đồng hồ điện, chắc chắn không thể nào thoát khỏi đôi mắt tinh tường của người ta.
Có điều, một ý tưởng lại chợt lóe lên trong đầu hắn!
Đúng rồi!
Nếu không đi được con đường bí mật điều tra này, vậy sao mình không đàng hoàng bước vào luôn?
Triệu Ngọc nghĩ vậy, bèn gọi điện thoại thẳng cho Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu. Sau khi giải thích rõ ràng tình huống với bà ta xong, hắn yêu cầu Cục trưởng Loan nghĩ ra một lý do thỏa đáng, giúp hắn vào được nhà của Phùng Khoát để điều tra.
Cục trưởng Loan nghe xong, thậm chí còn không thèm dùng một giây nào để suy tính. Bà ta nói luôn với Triệu Ngọc rằng bà ta sẽ lập tức liên lạc với phân cục Mạt Dương, giúp hắn trở thành cảnh sát điều tra của Đội Trọng án này.
Với thân phận ấy, Triệu Ngọc sẽ có thể tham gia vào vụ án vượt ngục của Phùng Khoát một cách danh chính ngôn thuận.
Vì sự hi sinh của nhóm người Phó Kiếm Tinh đã mang lại một tổn thất rất lớn đối với Đội Trọng án Mạt Dương, thế nên lực lượng cảnh sát ở đây khá là khan hiếm. Bây giờ để Triệu Ngọc đến hỗ trợ điều tra là một chuyện vô cùng hợp lý.
Vì vậy, chỉ chưa tới năm phút đồng hồ, Triệu Ngọc đã làm xong mọi thứ.
Khi hắn vừa mới ấn chuông cửa nhà Phùng Khoát, một cảnh sát điều tra phân cục Mạt Dương lập tức đi ra mở cửa cho hắn, nhiệt tình nghênh đón hắn vào nhà.
Tổng cộng có năm cảnh sát điều tra đóng quân tại nhà Phùng Khoát, trong đó có ba người đến từ Cục điều tra của tỉnh và hai người đến từ phân cục Mạt Dương.
Mặc dù Triệu Ngọc thuộc phân cục Dung Dương, nhưng thân phận của hắn lúc này lại là đại diện cho phân cục Mạt Dương. Bởi vậy, hai cảnh sát phân cục Mạt Dương tỏ ra rất nhiệt tình với Triệu Ngọc, vừa luôn miệng ca ngợi hắn vừa giới thiệu hắn với các cảnh sát điều tra bên tỉnh.
Ba cảnh sát điều tra kia đang có phận sự nên chỉ chào hỏi đơn giản rồi vội vã đi mất. Mặc dù khả năng Phùng Khoát về nhà rất thấp, nhưng bọn họ cũng không dám qua loa chút nào.
Sau khi gặp gỡ các cảnh sát tỉnh xong, hai cậu đồng nghiệp lại dẫn Triệu Ngọc đi gặp người nhà Phùng Khoát.
Đương nhiên chuyện Phùng Khoát vượt ngục không phải là chuyện nhỏ, người thân của gã giống như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Khi Triệu Ngọc tới phòng khách, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là cha dượng của Phùng Khoát - Tiêu Quốc Phong.
Ông ta là chủ của một xí nghiệp sản xuất đồ gỗ, chẳng những làm ra những vật dụng trong nhà và nội thất cao cấp, mà còn chế tạo ra rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật có liên quan tới gỗ. Tuy làm ăn không lớn nhưng lợi nhuận khá nhiều.
Những năm vừa qua, gia đình họ hiển nhiên cũng rất khá giả, có thể xem là nhà giàu trong vùng.
Sau khi đôi bên tự giới thiệu với nhau một chút, Tiêu Quốc Phong vội vàng đun nước pha trà cho Triệu Ngọc rồi cùng trò chuyện một hồi.
Triệu Ngọc vừa mới nâng chén trà lên liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đang dùng xe lăn đẩy một người phụ nữ khác tới phòng khách.
Theo như cách ăn mặc thì người đẩy xe lăn kia chắc hẳn là người giúp việc nhà họ rồi.
Tuổi của người phụ nữ ngồi xe lăn cũng không nhỏ, ánh mắt hơi dại ra, vẻ mặt cứng đờ như khúc gỗ. Khi xe lăn được đẩy vào, bà ta vẫn cứ ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc và Tiêu Quốc Phong, chẳng nói lấy một lời.
“Đàn anh, người này chính là mẹ của Phùng Khoát!” Một cảnh sát ở bên cạnh Triệu Ngọc giới thiệu.
“À... Xin chào!”
Triệu Ngọc vội vàng đứng dậy khẽ gật đầu với người phụ nữ kia, nhưng bà ta vẫn không có chút phản ứng nào.
Thông qua kết quả điều tra trước đó, Triệu Ngọc đã biết về tình hình của mẹ Phùng Khoát. Tên bà ta là Phùng Lâm, Phùng Khoát theo họ mẹ.
Thời còn trẻ, Phùng Lâm cũng là một diễn viên khá có tiếng tăm trong giới điện ảnh truyền hình. Bà không chỉ đóng phim không thôi mà còn quay không ít quảng cáo, ở Tần Sơn cũng coi như một người nổi tiếng.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của bà ta thì lại không được may mắn như vậy. Sau khi kết hôn chưa được bao năm, bà ta đã ly hôn với chồng trước, bên cạnh lại còn mang theo một đứa con. Về sau, bà ta cũng dang dở vài lần rồi mới quen biết Tiêu Quốc Phong. Khi ấy ông ta cũng đã ly dị vợ và tự nuôi con, hai người tình đầu ý hợp liền gây dựng lại gia đình mới.
Tiêu Quốc Phong có một người con trai tên là Tiêu Chấn, nhỏ hơn Phùng Khoát một tuổi. Hiện giờ anh ta đang làm việc ở xí nghiệp gỗ của Tiêu Quốc Phong, vì hôm nay ở chỗ làm có quá nhiều việc nên không ở nhà.
Sau khi kết hôn lần hai, cuộc sống của Phùng Lâm vẫn luôn yên ổn. Bà ta cũng không lơ là sự nghiệp, vẫn thường hay ra ngoài quay phim. Mãi đến khi Phùng Khoát bị cảnh sát bắt, hơn nữa còn bị phán tội giết người và bị xử tử hình hoãn kỳ hạn, cuộc sống của Phùng Lâm mới rẽ hẳn sang một hướng khác!
Ban đầu, bà ta và Tiêu Quốc Phong chạy vạy khắp nơi, kiện lên cấp cao hơn hòng giải oan cho Phùng Khoát. Sau mấy lần kháng án không thành, bà ta lại nhờ người móc nối quan hệ, tiêu phí hết số của cải tích cóp được mấy năm qua mới có thể giúp con mình sửa thành án tù chung thân.
Tiếp đó, khi biết được nhà tù trên tỉnh tuyển những phạm nhân có kỹ năng, bà lại quẳng vào thêm một khoản tiền khá lớn, nhờ thế mới giúp Phùng Khoát thoát ra khỏi một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như nhà tù Tần Sơn, chuyển đến nhà tù Vân Châu có điều kiện tốt hơn.
Mấy năm trôi qua, Phùng Lâm vì con trai mà hao hết của cải và sức lực, bệnh tật quấn thân, trạng thái tinh thần cũng rất bất ổn.
Không những thế, ba năm trước Phùng Lâm đột nhiên xuất huyết não, suýt thì mất mạng, may mà cứu chữa kịp thời nên mới có thể sống tới bây giờ!
Tuy nhiên, di chứng của xuất huyết não lại vô cùng nghiêm trọng. Hiện giờ bà ta không thể mở miệng nói chuyện, người không thể cử động, mặc dù còn chưa tới nông nỗi phải sống đời sống thực vật, nhưng sinh hoạt hàng ngày không thể tự lo được.
Theo như những gì Tiêu Quốc Phong kể lại, mặc dù Phùng Lâm đã rơi vào tình trạng này nhưng bà ta vẫn có ý thức nhất định. Khi người khác nói với bà cái gì, bà vẫn có thể nghe rõ hết được.
Bởi vậy, Tiêu Quốc Phong đã nhờ cậy mấy cảnh sát điều tra, nhất định không thể để cho bà biết chuyện Phùng Khoát vượt ngục. Bấy lâu nay Phùng Lâm vẫn luôn ngóng trông con trai mình tới ngày mãn hạn tù, nếu biết được tin tức này sẽ chỉ khiến bệnh tình của bà nghiêm trọng hơn mà thôi!
Vì vậy khi thấy vợ tới, Tiêu Quốc Phong nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi tới đẩy vợ mình trở về phòng cùng với người giúp việc.
“Haiz!” Lúc nhìn bóng lưng ba người rời đi, một vị cảnh sát điều tra thở dài nói với Triệu Ngọc: “Đúng là chịu tội mà! Khi tôi còn nhỏ từng xem phim cô Phùng đóng, lúc đó bà ấy xinh đẹp đến nhường nào! Vậy mà bây giờ...”
“Đúng vậy!” Một người khác thở dài: “Sức khỏe chính là vốn liếng của một người, không có sức khỏe thì cái gì cũng mất!” Nói tới đây, người này hạ thấp giọng nói với Triệu Ngọc: “Đàn anh à, chúng tôi điều tra được rằng nhóm bồ nhí mà Tiêu Quốc Phong nuôi ở bên ngoài có khi phải được cả bang ấy! Mệnh cô Phùng khổ thật, bản thân mình thì bị liệt như thế, nhà không có, chồng cũng không có, hiện giờ đến cả con trai cũng... Haiz...”
Triệu Ngọc nghe hai người nói chuyện, bất giác chìm vào trong những dòng suy nghĩ. Trong một khoảnh khắc, hắn dường như vừa chạm tới thứ gì đó rất quan trọng..