Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-463.html
Chương 463: Thật sự có liêu trai*
* Liêu trai là lấy từ chữ “liêu trai chí dị”, tiểu thuyết về ma quỷ kinh dị nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Nó có nghĩa là những chuyện mơ hồ, bí ẩn, ma quái.
Mỏ Dầu Số 2 có tên đầy đủ là Cư xá nhân viên Số 2 của Công ty Dầu, nơi đây chủ yếu dành cho công nhân và người nhà họ sống.
Ban đầu mảnh đất này vốn thuộc về công ty nhưng đến năm 2000, chế độ xã hội thay đổi, các2khu vực được quy hoạch lại, cho nên khi xảy ra vụ án giết người thì nơi này đã nằm trong khu vực quản lý của phân cục Mạt Dương. Vì vậy, vụ án này năm xưa do Đội Trọng án Mạt Dương xử lý.
Hiện tại đã qua mười năm, khu nhà này gần như không có thay đổi gì quá lớn, vẫn giữ lại nét kiến trúc xưa cũ của những năm tám mươi, chín mươi. Vì lúc đó mấy căn nhà ở đây đều được8thiết kế cho công nhân, nên căn có diện tích lớn nhất cũng không vượt quá tám mươi mét vuông.
Ngoại trừ khu nhà này, xung quanh còn có rất nhiều nhà trọ có diện tích nhỏ hơn. Nơi đó dành riêng cho các học viên từ vùng khác đến công ty này thực tập, bọn họ chỉ cần trả một khoản tiền rất nhỏ là có thể thuê ở lâu dài.
Bởi năm đó khu vực quay phim của ba người Phùng Khoát cách nơi này khá gần,9giá tiền ở đây lại thấp cho nên những diễn viên khác tỉnh như Lưu Kiều đều được đoàn phim sắp xếp cho ở đây.
Nghe đâu khi ấy vì Lưu Kiều bị hại nên bộ phim cũng đứt gánh giữa đường, không được công chiếu.
Triệu Ngọc căn cứ theo địa chỉ, nhanh chóng tìm được khu nhà trọ nơi Lưu Kiều bị giết hại.
Chỉ có điều, không biết có phải vì ở đây từng xảy ra vụ việc chết người hay không, mà một dãy ba tòa2nhà quanh đây không ai ở, trước sau nhà mọc đầy cỏ dại, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thê lương.
Mỗi tòa nhà ở đây đều có ba tầng, ở hướng đón nắng có một hành lang chạy dài nối liền tất cả các gian phòng.
Phòng của Lưu Kiều nằm ở tầng ba tòa chính giữa, hơn nữa còn là gian phòng đầu tiên ở khúc rẽ.
Lúc Triệu Ngọc tới đây, trời đã tối hẳn. Hắn ngẩng đầu nhìn gian phòng Lưu Kiều bị giết hại, cảm2thấy nó càng u ám khủng khiếp hơn.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc mắng nhỏ một tiếng, trong lòng thầm nói, bà mẹ nó chứ, không biết mình nghĩ cái gì nữa? Sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng cái lúc này?
Thứ này... Triệu Ngọc nhìn xung quanh một chút, thoáng thấy đám muỗi bay loạn trong bụi cỏ, tiếng dế kêu reng réc khiến nơi này khoác lên mình một cảm giác âm u khó diễn tả thành lời.
Haiz!
Triệu Ngọc ỷ vào lá gan to lớn của mình, cuối cùng vẫn mở đèn pin trong điện thoại lên, cứng cỏi bước tới.
Hắn vừa đi vừa liên tục lẩm bẩm trong lòng, hệ thống đại ca xin hãy rủ lòng thương, bình thường bảo tôi chơi kỳ ngộ gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng có chơi vào lúc này! Nếu không, dọa chết người là phải đền mạng đấy…
Trên bậc thang xi măng của nhà trọ cũng mọc đầy cỏ dại, chắc vì rất lâu rồi không ai tới. Lúc giẫm lên chúng phát ra âm thanh “rẹt rẹt” khiến hắn càng run hơn.
Triệu Ngọc nhanh chóng lên tới tầng ba, rốt cuộc đã tới được cửa phòng nơi Lưu Kiều bị giết. Lúc nghĩ tới việc nơi đây đã từng là phòng ở của người chết, hắn lập tức cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.
Thật ra hắn cũng không rõ tại sao mình lại phải tới đây tìm kiếm sự kích thích? Hắn càng không biết sau khi đi vào đây mình rốt cuộc phải tìm cái gì?
Đừng quên rằng thời gian đã qua mười năm, lẽ nào bên trong đây còn lưu lại đầu mối gì hay sao? Nếu quả thật có lưu lại thì chắc cũng chỉ ở dạng hồn ma của Lưu Kiều mà thôi?
Mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc tự vả miệng mình một cái, oán giận nói, mình vốn đã đủ sợ hãi rồi, đừng nói đến hồn ma gì đó nữa được không?
Cánh cửa phòng bằng gỗ đã sớm mục nát, trên mặt đất ngoại trừ cỏ dại ra còn có một vài vết bẩn xi măng ươn ướt, chắc hẳn khi trời mưa gió bão đã thổi từ bên ngoài vào.
Hắn rọi đèn vào bên trong, nhưng ở đây lại trống trơn. Ngoại trừ vách tường u ám ra thì gần như không nhìn thấy bất kỳ đồ vật trang trí nào.
Mãi đến khi ngọn đèn hướng sâu vào trong phòng, Triệu Ngọc bất thình lình thấy được một bóng đen rất lớn.
Bùm!
Trong đầu Triệu Ngọc nổ “bùm” một tiếng, cho đến khi hắn tập trung nhìn lại mới thấy rõ được. Hóa ra, vì căn phòng này đã lâu không được tu sửa nên nóc phòng đã bị sụp xuống một phần, giấy dán màu đen treo lơ lửng ở đó trông hệt như một con ma treo cổ!
Ôi mẹ ơi!
Triệu Ngọc vừa tức vừa sợ, lòng ngập tràn hối hận. Đáng ra mình không nên mò tới nơi này vào lúc nửa đêm nửa hôm như thế!
Haizz!
Sau tiếng thở dài thườn thượt, Triệu Ngọc lại rọi đèn pin lên cánh cửa phòng. Theo như báo cáo hiện trường, Lưu Kiều đã gục ngã ở vị trí cách cửa ba, bốn mét, thân thể đối diện cửa chính.
Vì thế, trước đây cảnh sát nghi ngờ rằng Lưu Kiều đã mở cửa cho hung thủ, sau đó hung thủ liền dùng dao đâm luôn cô ta, nhanh đến mức cô ta không kịp quay người né!
Hơn nữa, nhìn từ hiện trường, có thể thấy rằng khi ấy Lưu Kiều không hề phòng bị chút nào. Nói cách khác, hung thủ có thể là một trong số những người quen của cô ta. Cô ta căn bản không ngờ người này lại bỗng nhiên dùng dao giết chết mình.
Người quen!?
Phùng Khoát và Lan Thư Bình đều là người quen đến mức không thể quen hơn, không lẽ... hung thủ là một trong số họ?
Nhưng… hai người họ đều rất thích Lưu Kiều, có lý do nào để giết chết cô ta đâu chứ?
Rốt cuộc tên hung thủ này có thể là ai?
Triệu Ngọc nghĩ tới đây, dưới chân lại tiến lên thêm hai bước, hai mắt cẩn thận quan sát vị trí nơi Lưu Kiều ngã xuống. Tuy rằng nơi này không có gì nhưng Triệu Ngọc dường như có thể xuyên thời gian và không gian, trở lại lúc xảy ra vụ án.
Hắn cảm thấy thời gian lúc Lưu Kiều bị đâm rất gần với lúc Phùng Khoát tới hiện trường. Nếu như hung thủ cố gắng muốn vu oan cho Phùng Khoát, vậy người đó chắc phải biết rõ gã có thể đến đây bất cứ lúc nào, cho nên quá trình giết người cũng rất nhanh!
Nói cách khác…
Triệu Ngọc xoay người nhìn cửa ra vào một chút rồi lại quay lại nhìn chỗ Lưu Kiều ngã xuống. Trong đầu hắn dần dần hiện lên một ý nghĩ rõ ràng, quá trình giết người năm đó rất có thể đã diễn ra như thế này.
Đầu tiên, có người gõ cửa, Lưu Kiều đi ra mở. Cô ta biết Phùng Khoát có chìa khóa phòng, nếu là gã thì sẽ không gõ cửa.
Vì vậy, có lẽ Lưu Kiều đã đứng ở sau cánh cửa, hỏi một tiếng: “Ai thế?”
Kết quả, sau khi cô ta nghe được người ngoài cửa trả lời, vì quen biết người này cho nên không hề phòng bị mà mở cửa cho gã.
Thế nhưng, ngay khi cửa vừa được mở ra, hung thủ liền đâm Lưu Kiều một dao, khiến cô ta ngã quỵ trên đất!
Vì để ngăn không cho cô ta phát ra một âm thanh nào, hung thủ chắc hẳn đã tiến lên, dùng một tay bịt miệng cô ta lại, còn tay kia thì tiếp tục đâm. Gã cứ đâm như thế mãi cho đến khi cả người Lưu Kiều đã ướt đẫm đầy máu, không động đậy được nữa mới thôi.
Do lo sợ rằng Phùng Khoát có thể trở về bất cứ lúc nào nên sau khi đâm xong, hung thủ liền cầm theo hung khí, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Nhưng gã không ngờ rằng Lưu Kiều vẫn chưa chết hẳn, mà trước khi chết cô ta vẫn còn dùng máu viết ra hai dấu chấm thần bí kia...
Hai dấu chấm...
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lại lò dò tiến lên thêm một chút, định tra xét kỹ hơn. Thế nhưng, ngay khi hắn vừa bước một bước thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng giòn tan.
Ôi mẹ ơi!
Thần kinh Triệu Ngọc đang căng ra như dây đàn, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động như vậy thì lập tức sợ tới mức da đầu muốn nổ tung, cột sống tê dại, suýt thì ngồi bệt luôn xuống đất!
Không phải chứ?
Thật... thật sự có liêu trai hả?
Mặc dù Triệu Ngọc sợ đến nỗi bủn rủn tay chân, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng.
Ai ngờ khi hắn vừa ra ngoài hành lang, lúc nhìn xuyên qua lan can đầy rỉ sét thì bất chợt trông thấy bên dưới thấp thoáng có bóng người đang phiêu bồng đung đưa!!!
* Liêu trai là lấy từ chữ “liêu trai chí dị”, tiểu thuyết về ma quỷ kinh dị nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Nó có nghĩa là những chuyện mơ hồ, bí ẩn, ma quái.
Mỏ Dầu Số 2 có tên đầy đủ là Cư xá nhân viên Số 2 của Công ty Dầu, nơi đây chủ yếu dành cho công nhân và người nhà họ sống.
Ban đầu mảnh đất này vốn thuộc về công ty nhưng đến năm 2000, chế độ xã hội thay đổi, các2khu vực được quy hoạch lại, cho nên khi xảy ra vụ án giết người thì nơi này đã nằm trong khu vực quản lý của phân cục Mạt Dương. Vì vậy, vụ án này năm xưa do Đội Trọng án Mạt Dương xử lý.
Hiện tại đã qua mười năm, khu nhà này gần như không có thay đổi gì quá lớn, vẫn giữ lại nét kiến trúc xưa cũ của những năm tám mươi, chín mươi. Vì lúc đó mấy căn nhà ở đây đều được8thiết kế cho công nhân, nên căn có diện tích lớn nhất cũng không vượt quá tám mươi mét vuông.
Ngoại trừ khu nhà này, xung quanh còn có rất nhiều nhà trọ có diện tích nhỏ hơn. Nơi đó dành riêng cho các học viên từ vùng khác đến công ty này thực tập, bọn họ chỉ cần trả một khoản tiền rất nhỏ là có thể thuê ở lâu dài.
Bởi năm đó khu vực quay phim của ba người Phùng Khoát cách nơi này khá gần,9giá tiền ở đây lại thấp cho nên những diễn viên khác tỉnh như Lưu Kiều đều được đoàn phim sắp xếp cho ở đây.
Nghe đâu khi ấy vì Lưu Kiều bị hại nên bộ phim cũng đứt gánh giữa đường, không được công chiếu.
Triệu Ngọc căn cứ theo địa chỉ, nhanh chóng tìm được khu nhà trọ nơi Lưu Kiều bị giết hại.
Chỉ có điều, không biết có phải vì ở đây từng xảy ra vụ việc chết người hay không, mà một dãy ba tòa2nhà quanh đây không ai ở, trước sau nhà mọc đầy cỏ dại, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thê lương.
Mỗi tòa nhà ở đây đều có ba tầng, ở hướng đón nắng có một hành lang chạy dài nối liền tất cả các gian phòng.
Phòng của Lưu Kiều nằm ở tầng ba tòa chính giữa, hơn nữa còn là gian phòng đầu tiên ở khúc rẽ.
Lúc Triệu Ngọc tới đây, trời đã tối hẳn. Hắn ngẩng đầu nhìn gian phòng Lưu Kiều bị giết hại, cảm2thấy nó càng u ám khủng khiếp hơn.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc mắng nhỏ một tiếng, trong lòng thầm nói, bà mẹ nó chứ, không biết mình nghĩ cái gì nữa? Sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng cái lúc này?
Thứ này... Triệu Ngọc nhìn xung quanh một chút, thoáng thấy đám muỗi bay loạn trong bụi cỏ, tiếng dế kêu reng réc khiến nơi này khoác lên mình một cảm giác âm u khó diễn tả thành lời.
Haiz!
Triệu Ngọc ỷ vào lá gan to lớn của mình, cuối cùng vẫn mở đèn pin trong điện thoại lên, cứng cỏi bước tới.
Hắn vừa đi vừa liên tục lẩm bẩm trong lòng, hệ thống đại ca xin hãy rủ lòng thương, bình thường bảo tôi chơi kỳ ngộ gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng có chơi vào lúc này! Nếu không, dọa chết người là phải đền mạng đấy…
Trên bậc thang xi măng của nhà trọ cũng mọc đầy cỏ dại, chắc vì rất lâu rồi không ai tới. Lúc giẫm lên chúng phát ra âm thanh “rẹt rẹt” khiến hắn càng run hơn.
Triệu Ngọc nhanh chóng lên tới tầng ba, rốt cuộc đã tới được cửa phòng nơi Lưu Kiều bị giết. Lúc nghĩ tới việc nơi đây đã từng là phòng ở của người chết, hắn lập tức cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.
Thật ra hắn cũng không rõ tại sao mình lại phải tới đây tìm kiếm sự kích thích? Hắn càng không biết sau khi đi vào đây mình rốt cuộc phải tìm cái gì?
Đừng quên rằng thời gian đã qua mười năm, lẽ nào bên trong đây còn lưu lại đầu mối gì hay sao? Nếu quả thật có lưu lại thì chắc cũng chỉ ở dạng hồn ma của Lưu Kiều mà thôi?
Mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc tự vả miệng mình một cái, oán giận nói, mình vốn đã đủ sợ hãi rồi, đừng nói đến hồn ma gì đó nữa được không?
Cánh cửa phòng bằng gỗ đã sớm mục nát, trên mặt đất ngoại trừ cỏ dại ra còn có một vài vết bẩn xi măng ươn ướt, chắc hẳn khi trời mưa gió bão đã thổi từ bên ngoài vào.
Hắn rọi đèn vào bên trong, nhưng ở đây lại trống trơn. Ngoại trừ vách tường u ám ra thì gần như không nhìn thấy bất kỳ đồ vật trang trí nào.
Mãi đến khi ngọn đèn hướng sâu vào trong phòng, Triệu Ngọc bất thình lình thấy được một bóng đen rất lớn.
Bùm!
Trong đầu Triệu Ngọc nổ “bùm” một tiếng, cho đến khi hắn tập trung nhìn lại mới thấy rõ được. Hóa ra, vì căn phòng này đã lâu không được tu sửa nên nóc phòng đã bị sụp xuống một phần, giấy dán màu đen treo lơ lửng ở đó trông hệt như một con ma treo cổ!
Ôi mẹ ơi!
Triệu Ngọc vừa tức vừa sợ, lòng ngập tràn hối hận. Đáng ra mình không nên mò tới nơi này vào lúc nửa đêm nửa hôm như thế!
Haizz!
Sau tiếng thở dài thườn thượt, Triệu Ngọc lại rọi đèn pin lên cánh cửa phòng. Theo như báo cáo hiện trường, Lưu Kiều đã gục ngã ở vị trí cách cửa ba, bốn mét, thân thể đối diện cửa chính.
Vì thế, trước đây cảnh sát nghi ngờ rằng Lưu Kiều đã mở cửa cho hung thủ, sau đó hung thủ liền dùng dao đâm luôn cô ta, nhanh đến mức cô ta không kịp quay người né!
Hơn nữa, nhìn từ hiện trường, có thể thấy rằng khi ấy Lưu Kiều không hề phòng bị chút nào. Nói cách khác, hung thủ có thể là một trong số những người quen của cô ta. Cô ta căn bản không ngờ người này lại bỗng nhiên dùng dao giết chết mình.
Người quen!?
Phùng Khoát và Lan Thư Bình đều là người quen đến mức không thể quen hơn, không lẽ... hung thủ là một trong số họ?
Nhưng… hai người họ đều rất thích Lưu Kiều, có lý do nào để giết chết cô ta đâu chứ?
Rốt cuộc tên hung thủ này có thể là ai?
Triệu Ngọc nghĩ tới đây, dưới chân lại tiến lên thêm hai bước, hai mắt cẩn thận quan sát vị trí nơi Lưu Kiều ngã xuống. Tuy rằng nơi này không có gì nhưng Triệu Ngọc dường như có thể xuyên thời gian và không gian, trở lại lúc xảy ra vụ án.
Hắn cảm thấy thời gian lúc Lưu Kiều bị đâm rất gần với lúc Phùng Khoát tới hiện trường. Nếu như hung thủ cố gắng muốn vu oan cho Phùng Khoát, vậy người đó chắc phải biết rõ gã có thể đến đây bất cứ lúc nào, cho nên quá trình giết người cũng rất nhanh!
Nói cách khác…
Triệu Ngọc xoay người nhìn cửa ra vào một chút rồi lại quay lại nhìn chỗ Lưu Kiều ngã xuống. Trong đầu hắn dần dần hiện lên một ý nghĩ rõ ràng, quá trình giết người năm đó rất có thể đã diễn ra như thế này.
Đầu tiên, có người gõ cửa, Lưu Kiều đi ra mở. Cô ta biết Phùng Khoát có chìa khóa phòng, nếu là gã thì sẽ không gõ cửa.
Vì vậy, có lẽ Lưu Kiều đã đứng ở sau cánh cửa, hỏi một tiếng: “Ai thế?”
Kết quả, sau khi cô ta nghe được người ngoài cửa trả lời, vì quen biết người này cho nên không hề phòng bị mà mở cửa cho gã.
Thế nhưng, ngay khi cửa vừa được mở ra, hung thủ liền đâm Lưu Kiều một dao, khiến cô ta ngã quỵ trên đất!
Vì để ngăn không cho cô ta phát ra một âm thanh nào, hung thủ chắc hẳn đã tiến lên, dùng một tay bịt miệng cô ta lại, còn tay kia thì tiếp tục đâm. Gã cứ đâm như thế mãi cho đến khi cả người Lưu Kiều đã ướt đẫm đầy máu, không động đậy được nữa mới thôi.
Do lo sợ rằng Phùng Khoát có thể trở về bất cứ lúc nào nên sau khi đâm xong, hung thủ liền cầm theo hung khí, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Nhưng gã không ngờ rằng Lưu Kiều vẫn chưa chết hẳn, mà trước khi chết cô ta vẫn còn dùng máu viết ra hai dấu chấm thần bí kia...
Hai dấu chấm...
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lại lò dò tiến lên thêm một chút, định tra xét kỹ hơn. Thế nhưng, ngay khi hắn vừa bước một bước thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng giòn tan.
Ôi mẹ ơi!
Thần kinh Triệu Ngọc đang căng ra như dây đàn, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động như vậy thì lập tức sợ tới mức da đầu muốn nổ tung, cột sống tê dại, suýt thì ngồi bệt luôn xuống đất!
Không phải chứ?
Thật... thật sự có liêu trai hả?
Mặc dù Triệu Ngọc sợ đến nỗi bủn rủn tay chân, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng.
Ai ngờ khi hắn vừa ra ngoài hành lang, lúc nhìn xuyên qua lan can đầy rỉ sét thì bất chợt trông thấy bên dưới thấp thoáng có bóng người đang phiêu bồng đung đưa!!!