Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-533.html
Chương 533: Đạo cụ mới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
* ICU: phòng chăm sóc đặc biệt.
Ai ngờ, Lôi Bân còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã nhảy lên mặt đất, một lần nữa mãnh liệt xông về phía hắn ta.
Có bài học đau đớn thê thảm lần trước, Lôi Bân đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng bày ra tư thế nghênh đón kẻ địch.
Triệu Ngọc xông tới như chú bò tót, hoàn toàn ở trạng thái không quan tâm tới tính mạng của bản thân!
Lôi Bân thấy Triệu Ngọc mở người vọt tới liền cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc cao cái chân dài của mình lên bổ xuống đầu Triệu Ngọc. Hắn ta đã khổ luyện đòn bổ chân mấy chục năm, sớm đã đạt tới trình độ bổ vỡ gạch đá, tự thấy2một cước này bổ xuống có thể hoàn toàn đánh sập Triệu Ngọc.
Bịch!
Một tiếng giòn giã vang lên, chân Lôi Bân nặng nề bổ xuống đỉnh đầu Triệu Ngọc, theo lý với một lực lớn như vậy, Triệu Ngọc vốn nên bị đập đầu xuống đất, ngoan ngoãn nằm bất tỉnh nhân sự.
Nhưng điều khiến Lôi Bân bất ngờ chính là Triệu Ngọc lại không ngã xuống đất, trọng tâm chỉ hơi không vững mà lay động một cái, sau đó hắn gào lên một tiếng tiếp tục lao mạnh tới.
Mẹ nó!
Lôi Bân đang kinh ngạc đương nhiên không kịp phản ứng lại, lập tức hắn ta bị Triệu Ngọc vọt tới như đạn pháo đánh trúng, bay ra phía sau...
Ai ngờ Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt nhân9cơ hội bắt được chân phải của Lôi Bân, kéo hắn ta thật mạnh từ giữa không trung, ngay sau đó, chân Triệu Ngọc giẫm lên mặt đất, hai tay dùng lực, xoay tròn Lôi Bân như quả tạ ngay tại chỗ...
Á...
Lôi Bân sợ tới mức kêu to oai oái, đám đồ đệ của hắn ta nhanh chóng tiến lên giải cứu.
Triệu Ngọc ồ một tiếng buông tay ra, ném Lôi Bân tới hướng những người kia.... Một tiếng ầm cực lớn vang lên, Lôi Bân giống như một quả bóng bowling nặng nề đập trúng đám đồ đệ, khiến cả đám người ngã dúi dụi vào nhau.
“Mẹ cha nhà anh....”
Triệu Ngọc không cho bọn họ bất cứ cơ hội xả hơi chút nào, hắn giống như bị điên6xông vào đám người, gặp ai liền đánh người đó!
Vì Miêu Anh bỗng nhiên rời đi khiến khí thế hung bạo của Triệu Ngọc lan tỏa, oán giận vô cùng. Hắn vốn không có nơi nào phát tiết, ở đây rất tốt, sau khi xông tới, hắn giống như hổ chạy vào giữa bầy dê, đấm đá loạn lên một hồi khiến đám người lập tức gào khóc thảm thiết.
Nhưng những đệ tử Taekwondo này dù sao cũng đều có kinh nghiệm thực chiến, trước đợt ẩu đả hung mãnh của Triệu Ngọc, đồng thời bọn họ cũng tìm được không ít cơ hội phản kích.
Nhưng khiến bọn họ tuyệt vọng chính là Triệu Ngọc hoàn toàn coi bản thân như làm bằng sắt, bất kể bọn họ tay0đấm chân đá thế nào, Triệu Ngọc căn bản không có chút phản ứng nào.
Có đệ tử thậm chí còn kinh khủng nghĩ tới, chẳng lẽ... đây là người cơ bắp ma quỷ trong truyền thuyết sao?
Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ đám đệ tử Taekwondo đều đã đánh đến mức mất năng lực chống cự, bọn họ bị Triệu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào rú thảm thiết...
Nhìn lại Triệu Ngọc đã đánh tới đỏ bừng hai mắt nhưng lại giống như vừa rồi chỉ tham gia đùa giỡn vậy, một tay hắn nắm lấy đồng phục Taekwondo của Lôi Bân, một tay dùng quyền hung mãnh đánh tới mặt hắn ta...
Bốp...
Bốp...
Sau năm, sáu quyền, Lôi Bân7lại một lần nữa bị hắn đánh tới da tróc thịt bong, miệng lệch mắt nghiêng, cả gương mặt đều là máu.
Nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn không hề có ý tứ dừng tay, lúc này Lôi Bân mới quỳ trên mặt đất với Triệu Ngọc, miệng phun bọt máu kêu gào nói: “Anh hùng, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tha... tha mạng... tha mạng... tôi... tôi không dám nữa đâu...”
Bốp...
Triệu Ngọc quệt miệng, quật cả người Lôi Bân ngã xuống đất.
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc khạc một ngụm đờm, dùng chân giẫm lên lưng Lôi Bân, hung dữ nói: “Sao vừa rồi tôi lại muốn nói chuyện bình thường với anh chứ, không phải anh thích khoe tài sao? Không phải các người giả bộ con mẹ nó ông lớn lắm sao? Anh mạnh lắm cơ mà, tất cả đi đâu hết rồi?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi...” Lôi Bân quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Tôi sai rồi, anh hùng! Tôi nói, tôi nói, thật ra... tôi thật sự không biết Miêu Anh sống ở đâu. Mặc dù trước kia chúng tôi luyện võ ở cùng một nơi, nhưng tôi chưa từng gặp người nhà của cô ấy. Lần nào cô ấy cũng chỉ một mình đến một mình đi. Tôi chỉ từng nhìn thấy mấy lần có một chiếc Cadillac, ừ... có người lái Cadillac đưa cô ấy đi đón cô ấy về... Nhưng tôi thật sự không biết người kia rốt cuộc là ai!”
“Đệch!” Triệu Ngọc lau vết máu nơi khóe miệng, quát: “Không biết sao còn không nói sớm? Vậy anh nói cho tôi biết, có còn ai biết nhà của Miêu Anh không? Có ai biết tình huống nhà Miêu Anh không?”
“Tôi... sư phụ của tôi nhỉ? Nhưng... sư phụ của tôi đã qua đời rồi!” Trong lời nói của Lôi Bân còn ẩn chứa tiếng nức nở, nếu hắn ta sớm biết Triệu Ngọc chỉ hỏi mấy câu này mà thôi, thì nào dám động thủ với tên Ma Vương không muốn sống này chứ?
“Được, mấy ngày nữa tôi lại tới đây trau dồi võ nghệ với mấy người.” Triệu Ngọc hung ác quát: “Đến lúc đó, nếu anh còn nói không biết, thì tôi sẽ đập nát võ đường của anh!”
Dứt lời, lúc này Triệu Ngọc mới buông chân ra, sau đó thất tha thất thểu rời khỏi đạo quán Taekwondo.
Thấy Triệu Ngọc đã rời đi rồi, một đồ đệ trong số đó dùng sức kéo Lôi Bân trước mặt lên, lo lắng nói: “Sư phụ, nếu không được... chúng ta bế quan trước đi...”
...
Sau khi ngồi lại trên ghế lái chiếc Land Rover, đầu tiên Triệu Ngọc dùng khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, sau đó mới dùng nước khoáng súc miệng.
Mặc dù Lôi Bân và đám đệ tử Taekwondo của hắn ta đã bị Triệu Ngọc đánh cho một trận, nhưng vết thương trên người Triệu Ngọc cũng không hề nhẹ.
Hơn nữa, nếu không phải sử dụng một loại thuốc bổ sung năng lượng thì hắn cũng không thể thật sự đánh bại Lôi Bân được.
Lúc này sau khi loại thuốc bổ sung năng lượng mất hiệu lực, hắn cảm thấy xương cốt cả người của mình như mệt rã rời, những nơi bị thương cũng truyền tới cơn đau.
“Mẹ nó chứ!”
Triệu Ngọc xoa cái đầu, tức giận mắng một câu, trong lòng thầm nói xem ra bên Lôi Bân cũng không đi thông được rồi. Không có bất cứ tin tức gì về gia đình Miêu Anh từ chỗ hắn ta cả.
Xem ra...
Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút lời Lôi Bân nói... Khi Miêu Anh còn nhỏ cũng đã rất chú ý phương diện việc riêng tư gia đình rồi, đến trường hay luyện võ đều được gia đình của cô bảo vệ khắp nơi.
Khó trách trước kia Miêu Anh không có bạn bè gì.
Sau khi yêu đương với Miêu Anh, Triệu Ngọc thỉnh thoảng có thể cảm nhận được Miêu Anh có đôi khi sẽ tỏa ra một loại đau xót khó hiểu, giống như khi còn nhỏ cô đặc biệt cô đơn vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh gia đình của Miêu Anh quả nhiên không giống bình thường. Bà mẹ lợi hại, người cha thần bí, đã có tiền còn có quyền, thật sự không biết rốt cuộc nhà của cô ấy là thần thánh phương nào?
Vậy thì... bên Lôi Bân không đi thông được, còn có manh mối gì có thể điều tra được đây?
Triệu Ngọc lôi laptop ra nhìn, chuẩn bị tới trạm tiếp theo là nhà hàng kiểu Âu kia thử vận may. Lúc trước Miêu Anh từng một lần mời các đồng nghiệp thử một lần dạ tiệc hào môn ở nhà hàng toàn nhân viên phục vụ người nước ngoài này.
Nhà hàng này không chỉ có vấn đề giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn cực kì khó đặt bàn, bình thường phải đặt sớm hai đến ba tháng mới có thể đặt trước được chỗ ngồi.
Nhưng khi ấy Miêu Anh chỉ gọi một cú điện thoại, nhà hàng đã để lại bàn dài trên sân thượng cho đám người bọn họ. Bởi vậy Triệu Ngọc muốn tra thử chủ của nhà hàng xem người đó có biết tình huống của Miêu Anh hay không?
Nhưng trước khi khởi động xe, Triệu Ngọc nghĩ tới loại thuốc bổ sung năng lượng vừa tiêu hao hết, trong đầu chợt lóe ra suy nghĩ mới.
Khụ!
Hắn vỗ đầu mình, tự nói lời trách cứ với chính mình, sao mình ngu vậy chứ! Trong đầu mình có nhiều đạo cụ thần kỳ như vậy, sao mình không sớm nghĩ tới dùng những loại đạo cụ này tìm kiếm Miêu Anh chứ?
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng mở ra bảng menu đạo cụ hệ thống, xem xét một lần từng loại đạo cụ có trên bảng.
Trước đó có một lần sau khi quẻ Càn Khảm kết thúc, hắn chẳng những nhận được điểm hoàn thành siêu cao 183%, hơn nữa còn được thưởng năm đạo cụ mới.
Vì Miêu Anh bị mất tích, hắn vẫn chưa xem xét tỉ mỉ, lúc này sau khi xem xong mới phát hiện năm đạo cụ này đều là loại đạo cụ mới chưa từng sử dụng.
Trong đó có ba loại đạo cụ bình thường, một món đạo cụ cấp một, cùng với một món đạo cụ cấp đặc biệt!
Ba món đạo cụ bình thường theo thứ tự là:
Kính hiển vi tàng hình, có thể thực hiện công năng của kính hiển vi.
Đạn hôi tàng hình, một khi sử dụng sẽ tỏa ra mùi chồn hôi, tiện cho việc chạy trốn.
Máy bật nhảy tàng hình, sau khi sử dụng dưới chân như được gắn lò xo, có thể nhảy lên cực cao cực xa.
Ngoài ra, món đạo cụ cấp một cũng có chút thú vị, tên là máy tái tạo răng, sau khi sử dụng có thể bổ sung vị trí răng bị thiếu, mọc lại một chiếc răng mới. Có món đạo cụ này rồi, sau này Triệu Ngọc không cần phải sợ bị người ta đánh gãy răng nữa.
Hắn lại nhìn món đạo cụ cấp đặc biệt cuối cùng kia, tên là máy báo động khẩn cấp. Trên lời giới thiệu có nói một khi người sử dụng gặp nguy hiểm tới tính mạng thì máy báo động khẩn cấp sẽ tự động khởi động, nhắc nhở người sử dụng chú ý.
Có lẽ sở dĩ nói món đạo cụ này là cấp đặc biệt là vì nó có phương pháp sử dụng giống như máy tạo nhịp tim tàng hình, nếu có bất cứ khi nào cần tới đều sẽ tự động khởi động.
Nói cách khác, nếu trong tương lai Triệu Ngọc gặp phải tình huống nguy hiểm bị người khác ám sát, máy báo động khẩn cấp sẽ kịp thời nhắc nhở.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ai ngờ, Lôi Bân còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã nhảy lên mặt đất, một lần nữa mãnh liệt xông về phía hắn ta.
Có bài học đau đớn thê thảm lần trước, Lôi Bân đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng bày ra tư thế nghênh đón kẻ địch.
Triệu Ngọc xông tới như chú bò tót, hoàn toàn ở trạng thái không quan tâm tới tính mạng của bản thân!
Lôi Bân thấy Triệu Ngọc mở người vọt tới liền cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc cao cái chân dài của mình lên bổ xuống đầu Triệu Ngọc. Hắn ta đã khổ luyện đòn bổ chân mấy chục năm, sớm đã đạt tới trình độ bổ vỡ gạch đá, tự thấy2một cước này bổ xuống có thể hoàn toàn đánh sập Triệu Ngọc.
Bịch!
Một tiếng giòn giã vang lên, chân Lôi Bân nặng nề bổ xuống đỉnh đầu Triệu Ngọc, theo lý với một lực lớn như vậy, Triệu Ngọc vốn nên bị đập đầu xuống đất, ngoan ngoãn nằm bất tỉnh nhân sự.
Nhưng điều khiến Lôi Bân bất ngờ chính là Triệu Ngọc lại không ngã xuống đất, trọng tâm chỉ hơi không vững mà lay động một cái, sau đó hắn gào lên một tiếng tiếp tục lao mạnh tới.
Mẹ nó!
Lôi Bân đang kinh ngạc đương nhiên không kịp phản ứng lại, lập tức hắn ta bị Triệu Ngọc vọt tới như đạn pháo đánh trúng, bay ra phía sau...
Ai ngờ Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt nhân9cơ hội bắt được chân phải của Lôi Bân, kéo hắn ta thật mạnh từ giữa không trung, ngay sau đó, chân Triệu Ngọc giẫm lên mặt đất, hai tay dùng lực, xoay tròn Lôi Bân như quả tạ ngay tại chỗ...
Á...
Lôi Bân sợ tới mức kêu to oai oái, đám đồ đệ của hắn ta nhanh chóng tiến lên giải cứu.
Triệu Ngọc ồ một tiếng buông tay ra, ném Lôi Bân tới hướng những người kia.... Một tiếng ầm cực lớn vang lên, Lôi Bân giống như một quả bóng bowling nặng nề đập trúng đám đồ đệ, khiến cả đám người ngã dúi dụi vào nhau.
“Mẹ cha nhà anh....”
Triệu Ngọc không cho bọn họ bất cứ cơ hội xả hơi chút nào, hắn giống như bị điên6xông vào đám người, gặp ai liền đánh người đó!
Vì Miêu Anh bỗng nhiên rời đi khiến khí thế hung bạo của Triệu Ngọc lan tỏa, oán giận vô cùng. Hắn vốn không có nơi nào phát tiết, ở đây rất tốt, sau khi xông tới, hắn giống như hổ chạy vào giữa bầy dê, đấm đá loạn lên một hồi khiến đám người lập tức gào khóc thảm thiết.
Nhưng những đệ tử Taekwondo này dù sao cũng đều có kinh nghiệm thực chiến, trước đợt ẩu đả hung mãnh của Triệu Ngọc, đồng thời bọn họ cũng tìm được không ít cơ hội phản kích.
Nhưng khiến bọn họ tuyệt vọng chính là Triệu Ngọc hoàn toàn coi bản thân như làm bằng sắt, bất kể bọn họ tay0đấm chân đá thế nào, Triệu Ngọc căn bản không có chút phản ứng nào.
Có đệ tử thậm chí còn kinh khủng nghĩ tới, chẳng lẽ... đây là người cơ bắp ma quỷ trong truyền thuyết sao?
Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ đám đệ tử Taekwondo đều đã đánh đến mức mất năng lực chống cự, bọn họ bị Triệu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào rú thảm thiết...
Nhìn lại Triệu Ngọc đã đánh tới đỏ bừng hai mắt nhưng lại giống như vừa rồi chỉ tham gia đùa giỡn vậy, một tay hắn nắm lấy đồng phục Taekwondo của Lôi Bân, một tay dùng quyền hung mãnh đánh tới mặt hắn ta...
Bốp...
Bốp...
Sau năm, sáu quyền, Lôi Bân7lại một lần nữa bị hắn đánh tới da tróc thịt bong, miệng lệch mắt nghiêng, cả gương mặt đều là máu.
Nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn không hề có ý tứ dừng tay, lúc này Lôi Bân mới quỳ trên mặt đất với Triệu Ngọc, miệng phun bọt máu kêu gào nói: “Anh hùng, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tha... tha mạng... tha mạng... tôi... tôi không dám nữa đâu...”
Bốp...
Triệu Ngọc quệt miệng, quật cả người Lôi Bân ngã xuống đất.
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc khạc một ngụm đờm, dùng chân giẫm lên lưng Lôi Bân, hung dữ nói: “Sao vừa rồi tôi lại muốn nói chuyện bình thường với anh chứ, không phải anh thích khoe tài sao? Không phải các người giả bộ con mẹ nó ông lớn lắm sao? Anh mạnh lắm cơ mà, tất cả đi đâu hết rồi?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi...” Lôi Bân quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Tôi sai rồi, anh hùng! Tôi nói, tôi nói, thật ra... tôi thật sự không biết Miêu Anh sống ở đâu. Mặc dù trước kia chúng tôi luyện võ ở cùng một nơi, nhưng tôi chưa từng gặp người nhà của cô ấy. Lần nào cô ấy cũng chỉ một mình đến một mình đi. Tôi chỉ từng nhìn thấy mấy lần có một chiếc Cadillac, ừ... có người lái Cadillac đưa cô ấy đi đón cô ấy về... Nhưng tôi thật sự không biết người kia rốt cuộc là ai!”
“Đệch!” Triệu Ngọc lau vết máu nơi khóe miệng, quát: “Không biết sao còn không nói sớm? Vậy anh nói cho tôi biết, có còn ai biết nhà của Miêu Anh không? Có ai biết tình huống nhà Miêu Anh không?”
“Tôi... sư phụ của tôi nhỉ? Nhưng... sư phụ của tôi đã qua đời rồi!” Trong lời nói của Lôi Bân còn ẩn chứa tiếng nức nở, nếu hắn ta sớm biết Triệu Ngọc chỉ hỏi mấy câu này mà thôi, thì nào dám động thủ với tên Ma Vương không muốn sống này chứ?
“Được, mấy ngày nữa tôi lại tới đây trau dồi võ nghệ với mấy người.” Triệu Ngọc hung ác quát: “Đến lúc đó, nếu anh còn nói không biết, thì tôi sẽ đập nát võ đường của anh!”
Dứt lời, lúc này Triệu Ngọc mới buông chân ra, sau đó thất tha thất thểu rời khỏi đạo quán Taekwondo.
Thấy Triệu Ngọc đã rời đi rồi, một đồ đệ trong số đó dùng sức kéo Lôi Bân trước mặt lên, lo lắng nói: “Sư phụ, nếu không được... chúng ta bế quan trước đi...”
...
Sau khi ngồi lại trên ghế lái chiếc Land Rover, đầu tiên Triệu Ngọc dùng khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, sau đó mới dùng nước khoáng súc miệng.
Mặc dù Lôi Bân và đám đệ tử Taekwondo của hắn ta đã bị Triệu Ngọc đánh cho một trận, nhưng vết thương trên người Triệu Ngọc cũng không hề nhẹ.
Hơn nữa, nếu không phải sử dụng một loại thuốc bổ sung năng lượng thì hắn cũng không thể thật sự đánh bại Lôi Bân được.
Lúc này sau khi loại thuốc bổ sung năng lượng mất hiệu lực, hắn cảm thấy xương cốt cả người của mình như mệt rã rời, những nơi bị thương cũng truyền tới cơn đau.
“Mẹ nó chứ!”
Triệu Ngọc xoa cái đầu, tức giận mắng một câu, trong lòng thầm nói xem ra bên Lôi Bân cũng không đi thông được rồi. Không có bất cứ tin tức gì về gia đình Miêu Anh từ chỗ hắn ta cả.
Xem ra...
Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút lời Lôi Bân nói... Khi Miêu Anh còn nhỏ cũng đã rất chú ý phương diện việc riêng tư gia đình rồi, đến trường hay luyện võ đều được gia đình của cô bảo vệ khắp nơi.
Khó trách trước kia Miêu Anh không có bạn bè gì.
Sau khi yêu đương với Miêu Anh, Triệu Ngọc thỉnh thoảng có thể cảm nhận được Miêu Anh có đôi khi sẽ tỏa ra một loại đau xót khó hiểu, giống như khi còn nhỏ cô đặc biệt cô đơn vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh gia đình của Miêu Anh quả nhiên không giống bình thường. Bà mẹ lợi hại, người cha thần bí, đã có tiền còn có quyền, thật sự không biết rốt cuộc nhà của cô ấy là thần thánh phương nào?
Vậy thì... bên Lôi Bân không đi thông được, còn có manh mối gì có thể điều tra được đây?
Triệu Ngọc lôi laptop ra nhìn, chuẩn bị tới trạm tiếp theo là nhà hàng kiểu Âu kia thử vận may. Lúc trước Miêu Anh từng một lần mời các đồng nghiệp thử một lần dạ tiệc hào môn ở nhà hàng toàn nhân viên phục vụ người nước ngoài này.
Nhà hàng này không chỉ có vấn đề giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn cực kì khó đặt bàn, bình thường phải đặt sớm hai đến ba tháng mới có thể đặt trước được chỗ ngồi.
Nhưng khi ấy Miêu Anh chỉ gọi một cú điện thoại, nhà hàng đã để lại bàn dài trên sân thượng cho đám người bọn họ. Bởi vậy Triệu Ngọc muốn tra thử chủ của nhà hàng xem người đó có biết tình huống của Miêu Anh hay không?
Nhưng trước khi khởi động xe, Triệu Ngọc nghĩ tới loại thuốc bổ sung năng lượng vừa tiêu hao hết, trong đầu chợt lóe ra suy nghĩ mới.
Khụ!
Hắn vỗ đầu mình, tự nói lời trách cứ với chính mình, sao mình ngu vậy chứ! Trong đầu mình có nhiều đạo cụ thần kỳ như vậy, sao mình không sớm nghĩ tới dùng những loại đạo cụ này tìm kiếm Miêu Anh chứ?
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng mở ra bảng menu đạo cụ hệ thống, xem xét một lần từng loại đạo cụ có trên bảng.
Trước đó có một lần sau khi quẻ Càn Khảm kết thúc, hắn chẳng những nhận được điểm hoàn thành siêu cao 183%, hơn nữa còn được thưởng năm đạo cụ mới.
Vì Miêu Anh bị mất tích, hắn vẫn chưa xem xét tỉ mỉ, lúc này sau khi xem xong mới phát hiện năm đạo cụ này đều là loại đạo cụ mới chưa từng sử dụng.
Trong đó có ba loại đạo cụ bình thường, một món đạo cụ cấp một, cùng với một món đạo cụ cấp đặc biệt!
Ba món đạo cụ bình thường theo thứ tự là:
Kính hiển vi tàng hình, có thể thực hiện công năng của kính hiển vi.
Đạn hôi tàng hình, một khi sử dụng sẽ tỏa ra mùi chồn hôi, tiện cho việc chạy trốn.
Máy bật nhảy tàng hình, sau khi sử dụng dưới chân như được gắn lò xo, có thể nhảy lên cực cao cực xa.
Ngoài ra, món đạo cụ cấp một cũng có chút thú vị, tên là máy tái tạo răng, sau khi sử dụng có thể bổ sung vị trí răng bị thiếu, mọc lại một chiếc răng mới. Có món đạo cụ này rồi, sau này Triệu Ngọc không cần phải sợ bị người ta đánh gãy răng nữa.
Hắn lại nhìn món đạo cụ cấp đặc biệt cuối cùng kia, tên là máy báo động khẩn cấp. Trên lời giới thiệu có nói một khi người sử dụng gặp nguy hiểm tới tính mạng thì máy báo động khẩn cấp sẽ tự động khởi động, nhắc nhở người sử dụng chú ý.
Có lẽ sở dĩ nói món đạo cụ này là cấp đặc biệt là vì nó có phương pháp sử dụng giống như máy tạo nhịp tim tàng hình, nếu có bất cứ khi nào cần tới đều sẽ tự động khởi động.
Nói cách khác, nếu trong tương lai Triệu Ngọc gặp phải tình huống nguy hiểm bị người khác ám sát, máy báo động khẩn cấp sẽ kịp thời nhắc nhở.