Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-535.html
Chương 535: Mũi nhọn điên khùng lòi ra
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Chỉ có điều, gần đây sức khỏe của lão lãnh đạo không tốt lắm, phải xem vận may của cậu thôi!”
“Được!” Triệu Ngọc nhanh nhẹn thu lại tờ giấy, ôm quyền nói: “Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo, thật ra... Người nên nói lời cảm ơn nên là tôi mới đúng!” Cục trưởng Lương trịnh trọng nói: “Tôi nghe Tiểu Trương nói vụ án con gái của vị phú thương kia ngã lầu nếu không nhờ cậu ra tay trợ giúp thì chúng tôi tuyệt đối không thể phá được án nhanh như vậy!”
“Cậu yên tâm, trong báo cáo kết án, chúng tôi cũng sẽ báo cáo chi tiết, quay về tôi cũng nhất định sẽ nhắc tới với lãnh đạo Cục thành phố, nhất định cho cậu một kết quả vừa lòng!”
“Không cần, không cần!” Triệu Ngọc đáp lễ nói: “Việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến! Phân cục Nhữ Dương2là nhà mẹ đẻ của Miêu Anh, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên!”
“Haiz!” Vừa nhắc tới Miêu Anh, Cục trưởng Lương có chút tâm sự thở dài: “Miêu Anh là đồng chí yêu ghét rõ ràng, chính trực dũng cảm, văn võ song toàn, đã lập được không ít công lao hiển hách cho phân cục chúng tôi!”
“Chỉ có điều, bởi vì có chút nguyên nhân, bạn bè của cô ấy thật sự không nhiều lắm, có đôi khi tôi có thể cảm nhận được đứa trẻ kia sống cũng không dễ dàng. Cho nên, cảnh sát Triệu, hi vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được cô ấy, nếu còn có gì cần bên chúng tôi trợ giúp, xin cứ việc nói!”
“Được, cảm ơn!” Triệu Ngọc lại ôm quyền, lúc này mới từ biệt Cục trưởng Lương, ra khỏi phòng làm việc của ông ta.
Hắn vừa bước9chân ra, Tiểu Trương và Tô Kim Muội đã sớm chờ đợi ngoài cửa lập tức chào đón.
“Sao rồi, anh rể? Có đầu mối không?” Tiểu Trương vội vàng hỏi: “Cục trưởng Lương ít nhất cũng phải biết chút gì đó chứ?”
Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, kể lại tình huống khi nãy cho hai người nghe một lần.
“Sư phụ à!” Tô Kim Muội phân tích nói: “Đội trưởng Miêu Anh đã sống ở Tần Sơn một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ thật sự không có bất cứ dấu vết gì sao? Nếu không thì thế này đi, chúng ta điều tra xem camera giám sát, suy luận thử xem rốt cuộc nhà của cô ấy ở đâu?”
“Cô nói rất có lý, thật ra tôi cũng đang suy nghĩ tới vấn đề này đây!” Triệu Ngọc nói: “Nhiều camera giám sát như vậy, cô ấy không thể6xóa hết toàn bộ chứ?”
“Đúng rồi, trên xe Phaeton của chị Miêu có thứ đồ giống như ghi chép lộ trình không?” Tiểu Trương suy nghĩ nói: “Nếu tra xét xem một chút ít nhất có thể hiểu được mấy ngày gần đây chị ấy đã đi đâu?”
“Đã tìm qua rồi, lưu trữ trong ghi chép lộ trình đã sớm bị người ta xóa đi hết rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu.
Khi đang nói chuyện, ba người đã đi tới cầu thang, vừa trò chuyện vừa đi xuống dưới.
Không ngờ, khi bọn họ mới tới đầu hành lang tầng hai lại bỗng thấy được ở đó đang có nhiều người vây quanh. Triệu Ngọc cũng coi như có chút hiểu biết về phân cục Nhữ Dương, lúc này liền nhận ra trong đám người kia phần lớn đều là cảnh sát điều tra của đội trọng án Nhữ Dương.
Lúc này, đám0cảnh sát điều tra đang vây quanh một người đàn ông không mặc áo ở chính giữa, có người còn tức giận bất bình mà mắng chửi gì đó.
“Sao nào? Sao nào?” Người đàn ông trần nửa thân trên phách lối giơ hai cổ tay đang bị còng, vẻ mặt khinh thường quát với đám cảnh sát điều tra: “Tôi không tố cáo các người bắt lầm người tốt còn phỉ báng tôi đã là có lời cho các người rồi! Các người còn muốn sao nữa? Nhanh chóng mở còng tay cho ông đây! Mở ra!”
Nghe thấy tiếng quát, Triệu Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy được trước ngực người đàn ông để trần là một hình xăm đầu Guevara, trong miệng dát mấy chiếc răng vàng, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng hung ác!
“Haiz!” Sau khi Tiểu Trương thấy vậy vừa lắc đầu vừa nói với7Triệu Ngọc: “Gã này là đại thiếu gia nhà họ Khâu của Đại Đông Hải, chúng tôi hoài nghi gã mê gian* nhiều thiếu nữ, hơn nữa còn khiến một trong những thiếu nữ đó phải uống thuốc độc tự sát, thiếu chút nữa đã mất mạng!”
* Mê gian: Cưỡng hiếp trong lúc nạn nhân hôn mê.
“Đúng vậy đấy!” Tô Kim Muội căm giận bất bình nói: “Vốn đã lập án điều tra, sắp sửa kết án rồi, nhưng không biết tại sao đám người làm chứng kia bỗng nhiên sửa lại khẩu cung, đến cả những thiếu nữ kia cũng đều rút đơn kiện! Haiz...”
“Điều này còn phải hỏi sao?” Tiểu Trương thở dài: “Không phải dùng tiền mua chuộc thì chính là bị uy hiếp đấy!”
“Nhanh lên chút đê!” Lúc này đại thiếu gia nhà họ Khâu còn đang phách lối kêu gào: “Làm gì vậy? Còn phải đợi tôi mời luật sư tới nữa sao? Phùng Triêu Dương đấy, dọa chết các người! Nhanh, nhanh lên một chút...”
Cái gì?
Phùng Triêu Dương?
Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, lúc này mới nhớ tới Phùng Triều Dương không phải cái tên biện hộ cho Hách Cương sao? Tên này hống hách, không coi ai ra gì, cuối cùng vẫn là mình dùng túi nhựa bao lấy đầu của hắn ta, đánh cho hắn ta một trận.
Lúc này, Tiểu Trương bất lực gãi đầu, một vị cảnh sát điều tra không tình nguyện mở còng tay của đại thiếu gia nhà họ Khâu ra.
“Đúng... Như vậy mới đúng chứ... Hê hê hê...” Đại thiếu gia nhà họ Khâu vuốt nơi cổ tay bị còng của mình, tức giận mắng: “Sao nào? Động lực hò hét mãnh liệt của đám cảnh sát thối các người đâu rồi? Sao không hò hét nữa rồi? Ha ha ha...”
Lúc này, ba người Triệu Ngọc tiếp tục đi về phía trước, khi bọn họ sắp đi lướt qua cái gã đại thiếu gia nhà họ Khâu kia, gã ta rõ ràng híp mắt cười nói nhìn Tô Kim Muội: “Ai cha, cô em gái này dáng chuẩn đấy, có hứng thú thuê một phòng hẹn với anh không? Thứ anh đây có chính là tiền...”
“Á...” Tô Kim Muội dù sao cũng mới chỉ là cảnh sát thực tập, còn chưa bao giờ giao tiếp với loại người này, lúc này sợ tới mức bịt lấy hai lỗ tai, rùng cả mình.
“Này, được rồi đấy!” Tiểu Trương mắng: “Đã mở còng tay ra rồi thì nhanh cút đi, chớ có cho rằng bọn tao không biết mày làm thế nào tránh được sự chế tài của pháp luật! Nói cho mày biết, sớm muộn gì mày cũng phải rơi trong tay bọn tao thôi!”
“Hừ, sao nào, dọa cái quỷ gì?” Đại thiếu gia nhà họ Khâu nghiến răng dát vàng tức giận nói: “Các người có chứng cứ không? Có chứng cứ sao còn thả tôi ra? Hừ...” Gã lại liếc Tô Kim Muội, mắng: “Cô nhóc, đừng tưởng mặc đồng phục lên thì ngon. Tôi đây mẹ nó đặc biệt từng ngủ với một đống nữ cảnh sát rồi, chỉ cần vừa lộ tiền ra thôi là những cô gái đó đều không thể chờ đợi mà cởi quần áo cho ông đây...”
Không ngờ đại thiếu gia nhà họ Khâu còn chưa nói dứt lời, một đôi bàn tay lớn đột ngột xuất hiện trước mặt, tiếp đó một tiếng bốp giòn giã vang lên khiến người nghe phải sợ hãi. Đại thiếu gia nhà họ Khâu lập tức quay vòng tại chỗ, sau đó lập tức lảo đảo va vào tường.
“A... A?”
Đại thiếu gia nhà họ Khâu bị đánh cho choáng váng, hai tay bám lên tường, muốn đứng dậy, nhưng thân người còn chưa đứng lên thì một bàn tay to lại như móng vuốt hung hăng nắm chặt tóc của gã, kéo gã từ trên mặt đất dậy đi ra ngoài.
“Đau... đau... đau đấy, đánh... đánh... đánh.... đánh người rồi, chuyện này... đau đau đau...” Đại thiếu gia nhà họ Khâu đau tới mức nhe răng nhếch miệng, nhưng lại không hề có chút lực phản kháng nào.
Người túm chặt đại thiếu gia nhà họ Khâu này đương nhiên chính là Triệu Ngọc không sợ trời không sợ đất rồi.
Thứ nhất, đại thiếu gia nhà họ Khâu kia có tính tình nghênh ngang, phóng túng, xốc nổi, Triệu Ngọc nhìn chướng mắt; Thứ hai, vì kẻ biện hộ cho gã này lại chính là Phùng Triêu Dương không coi ai ra gì kia, điều này càng khiến hắn khó chịu hơn; Thứ ba, khi nãy đại thiếu gia nhà họ Khâu mở miệng vũ nhục nữ cảnh sát, điểm này đã khiến Triệu Ngọc hoàn toàn không thể nhịn được nữa.
Lúc này, Triệu Ngọc đang nắm lấy tóc của đại thiếu gia nhà họ Khâu, trực tiếp kéo gã dẫn vào toilet nam trên hành lang...
“Đội... đội trưởng Trương... Như vậy phải làm sao bây giờ?” Đám cảnh sát điều tra sợ hãi hỏi: “Làm vậy là phạm pháp đấy! Hơn nữa... đừng gây ra chuyện liên quan đến mạng người nữa... Chúng ta không phải nên ngăn cản một chút sao?”
“Ngăn cản cái đầu chú!” Tiểu Trương hung hăng mắng: “Nhanh chóng tới phòng quan sát, đóng camera giám sát lại, sau này bất kể ai hỏi tới thì con mẹ nó cứ nói là bị trục trặc kỹ thuật!”
Tiểu Trương vừa dứt lời, trong toilet liền truyền ra tiếng rú thảm thê lương của đại thiếu gia nhà họ Khâu...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Được!” Triệu Ngọc nhanh nhẹn thu lại tờ giấy, ôm quyền nói: “Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo, thật ra... Người nên nói lời cảm ơn nên là tôi mới đúng!” Cục trưởng Lương trịnh trọng nói: “Tôi nghe Tiểu Trương nói vụ án con gái của vị phú thương kia ngã lầu nếu không nhờ cậu ra tay trợ giúp thì chúng tôi tuyệt đối không thể phá được án nhanh như vậy!”
“Cậu yên tâm, trong báo cáo kết án, chúng tôi cũng sẽ báo cáo chi tiết, quay về tôi cũng nhất định sẽ nhắc tới với lãnh đạo Cục thành phố, nhất định cho cậu một kết quả vừa lòng!”
“Không cần, không cần!” Triệu Ngọc đáp lễ nói: “Việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến! Phân cục Nhữ Dương2là nhà mẹ đẻ của Miêu Anh, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên!”
“Haiz!” Vừa nhắc tới Miêu Anh, Cục trưởng Lương có chút tâm sự thở dài: “Miêu Anh là đồng chí yêu ghét rõ ràng, chính trực dũng cảm, văn võ song toàn, đã lập được không ít công lao hiển hách cho phân cục chúng tôi!”
“Chỉ có điều, bởi vì có chút nguyên nhân, bạn bè của cô ấy thật sự không nhiều lắm, có đôi khi tôi có thể cảm nhận được đứa trẻ kia sống cũng không dễ dàng. Cho nên, cảnh sát Triệu, hi vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được cô ấy, nếu còn có gì cần bên chúng tôi trợ giúp, xin cứ việc nói!”
“Được, cảm ơn!” Triệu Ngọc lại ôm quyền, lúc này mới từ biệt Cục trưởng Lương, ra khỏi phòng làm việc của ông ta.
Hắn vừa bước9chân ra, Tiểu Trương và Tô Kim Muội đã sớm chờ đợi ngoài cửa lập tức chào đón.
“Sao rồi, anh rể? Có đầu mối không?” Tiểu Trương vội vàng hỏi: “Cục trưởng Lương ít nhất cũng phải biết chút gì đó chứ?”
Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, kể lại tình huống khi nãy cho hai người nghe một lần.
“Sư phụ à!” Tô Kim Muội phân tích nói: “Đội trưởng Miêu Anh đã sống ở Tần Sơn một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ thật sự không có bất cứ dấu vết gì sao? Nếu không thì thế này đi, chúng ta điều tra xem camera giám sát, suy luận thử xem rốt cuộc nhà của cô ấy ở đâu?”
“Cô nói rất có lý, thật ra tôi cũng đang suy nghĩ tới vấn đề này đây!” Triệu Ngọc nói: “Nhiều camera giám sát như vậy, cô ấy không thể6xóa hết toàn bộ chứ?”
“Đúng rồi, trên xe Phaeton của chị Miêu có thứ đồ giống như ghi chép lộ trình không?” Tiểu Trương suy nghĩ nói: “Nếu tra xét xem một chút ít nhất có thể hiểu được mấy ngày gần đây chị ấy đã đi đâu?”
“Đã tìm qua rồi, lưu trữ trong ghi chép lộ trình đã sớm bị người ta xóa đi hết rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu.
Khi đang nói chuyện, ba người đã đi tới cầu thang, vừa trò chuyện vừa đi xuống dưới.
Không ngờ, khi bọn họ mới tới đầu hành lang tầng hai lại bỗng thấy được ở đó đang có nhiều người vây quanh. Triệu Ngọc cũng coi như có chút hiểu biết về phân cục Nhữ Dương, lúc này liền nhận ra trong đám người kia phần lớn đều là cảnh sát điều tra của đội trọng án Nhữ Dương.
Lúc này, đám0cảnh sát điều tra đang vây quanh một người đàn ông không mặc áo ở chính giữa, có người còn tức giận bất bình mà mắng chửi gì đó.
“Sao nào? Sao nào?” Người đàn ông trần nửa thân trên phách lối giơ hai cổ tay đang bị còng, vẻ mặt khinh thường quát với đám cảnh sát điều tra: “Tôi không tố cáo các người bắt lầm người tốt còn phỉ báng tôi đã là có lời cho các người rồi! Các người còn muốn sao nữa? Nhanh chóng mở còng tay cho ông đây! Mở ra!”
Nghe thấy tiếng quát, Triệu Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy được trước ngực người đàn ông để trần là một hình xăm đầu Guevara, trong miệng dát mấy chiếc răng vàng, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng hung ác!
“Haiz!” Sau khi Tiểu Trương thấy vậy vừa lắc đầu vừa nói với7Triệu Ngọc: “Gã này là đại thiếu gia nhà họ Khâu của Đại Đông Hải, chúng tôi hoài nghi gã mê gian* nhiều thiếu nữ, hơn nữa còn khiến một trong những thiếu nữ đó phải uống thuốc độc tự sát, thiếu chút nữa đã mất mạng!”
* Mê gian: Cưỡng hiếp trong lúc nạn nhân hôn mê.
“Đúng vậy đấy!” Tô Kim Muội căm giận bất bình nói: “Vốn đã lập án điều tra, sắp sửa kết án rồi, nhưng không biết tại sao đám người làm chứng kia bỗng nhiên sửa lại khẩu cung, đến cả những thiếu nữ kia cũng đều rút đơn kiện! Haiz...”
“Điều này còn phải hỏi sao?” Tiểu Trương thở dài: “Không phải dùng tiền mua chuộc thì chính là bị uy hiếp đấy!”
“Nhanh lên chút đê!” Lúc này đại thiếu gia nhà họ Khâu còn đang phách lối kêu gào: “Làm gì vậy? Còn phải đợi tôi mời luật sư tới nữa sao? Phùng Triêu Dương đấy, dọa chết các người! Nhanh, nhanh lên một chút...”
Cái gì?
Phùng Triêu Dương?
Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, lúc này mới nhớ tới Phùng Triều Dương không phải cái tên biện hộ cho Hách Cương sao? Tên này hống hách, không coi ai ra gì, cuối cùng vẫn là mình dùng túi nhựa bao lấy đầu của hắn ta, đánh cho hắn ta một trận.
Lúc này, Tiểu Trương bất lực gãi đầu, một vị cảnh sát điều tra không tình nguyện mở còng tay của đại thiếu gia nhà họ Khâu ra.
“Đúng... Như vậy mới đúng chứ... Hê hê hê...” Đại thiếu gia nhà họ Khâu vuốt nơi cổ tay bị còng của mình, tức giận mắng: “Sao nào? Động lực hò hét mãnh liệt của đám cảnh sát thối các người đâu rồi? Sao không hò hét nữa rồi? Ha ha ha...”
Lúc này, ba người Triệu Ngọc tiếp tục đi về phía trước, khi bọn họ sắp đi lướt qua cái gã đại thiếu gia nhà họ Khâu kia, gã ta rõ ràng híp mắt cười nói nhìn Tô Kim Muội: “Ai cha, cô em gái này dáng chuẩn đấy, có hứng thú thuê một phòng hẹn với anh không? Thứ anh đây có chính là tiền...”
“Á...” Tô Kim Muội dù sao cũng mới chỉ là cảnh sát thực tập, còn chưa bao giờ giao tiếp với loại người này, lúc này sợ tới mức bịt lấy hai lỗ tai, rùng cả mình.
“Này, được rồi đấy!” Tiểu Trương mắng: “Đã mở còng tay ra rồi thì nhanh cút đi, chớ có cho rằng bọn tao không biết mày làm thế nào tránh được sự chế tài của pháp luật! Nói cho mày biết, sớm muộn gì mày cũng phải rơi trong tay bọn tao thôi!”
“Hừ, sao nào, dọa cái quỷ gì?” Đại thiếu gia nhà họ Khâu nghiến răng dát vàng tức giận nói: “Các người có chứng cứ không? Có chứng cứ sao còn thả tôi ra? Hừ...” Gã lại liếc Tô Kim Muội, mắng: “Cô nhóc, đừng tưởng mặc đồng phục lên thì ngon. Tôi đây mẹ nó đặc biệt từng ngủ với một đống nữ cảnh sát rồi, chỉ cần vừa lộ tiền ra thôi là những cô gái đó đều không thể chờ đợi mà cởi quần áo cho ông đây...”
Không ngờ đại thiếu gia nhà họ Khâu còn chưa nói dứt lời, một đôi bàn tay lớn đột ngột xuất hiện trước mặt, tiếp đó một tiếng bốp giòn giã vang lên khiến người nghe phải sợ hãi. Đại thiếu gia nhà họ Khâu lập tức quay vòng tại chỗ, sau đó lập tức lảo đảo va vào tường.
“A... A?”
Đại thiếu gia nhà họ Khâu bị đánh cho choáng váng, hai tay bám lên tường, muốn đứng dậy, nhưng thân người còn chưa đứng lên thì một bàn tay to lại như móng vuốt hung hăng nắm chặt tóc của gã, kéo gã từ trên mặt đất dậy đi ra ngoài.
“Đau... đau... đau đấy, đánh... đánh... đánh.... đánh người rồi, chuyện này... đau đau đau...” Đại thiếu gia nhà họ Khâu đau tới mức nhe răng nhếch miệng, nhưng lại không hề có chút lực phản kháng nào.
Người túm chặt đại thiếu gia nhà họ Khâu này đương nhiên chính là Triệu Ngọc không sợ trời không sợ đất rồi.
Thứ nhất, đại thiếu gia nhà họ Khâu kia có tính tình nghênh ngang, phóng túng, xốc nổi, Triệu Ngọc nhìn chướng mắt; Thứ hai, vì kẻ biện hộ cho gã này lại chính là Phùng Triêu Dương không coi ai ra gì kia, điều này càng khiến hắn khó chịu hơn; Thứ ba, khi nãy đại thiếu gia nhà họ Khâu mở miệng vũ nhục nữ cảnh sát, điểm này đã khiến Triệu Ngọc hoàn toàn không thể nhịn được nữa.
Lúc này, Triệu Ngọc đang nắm lấy tóc của đại thiếu gia nhà họ Khâu, trực tiếp kéo gã dẫn vào toilet nam trên hành lang...
“Đội... đội trưởng Trương... Như vậy phải làm sao bây giờ?” Đám cảnh sát điều tra sợ hãi hỏi: “Làm vậy là phạm pháp đấy! Hơn nữa... đừng gây ra chuyện liên quan đến mạng người nữa... Chúng ta không phải nên ngăn cản một chút sao?”
“Ngăn cản cái đầu chú!” Tiểu Trương hung hăng mắng: “Nhanh chóng tới phòng quan sát, đóng camera giám sát lại, sau này bất kể ai hỏi tới thì con mẹ nó cứ nói là bị trục trặc kỹ thuật!”
Tiểu Trương vừa dứt lời, trong toilet liền truyền ra tiếng rú thảm thê lương của đại thiếu gia nhà họ Khâu...