Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-575.html
Chương 575: Long trời lở đất
Bởi vì là chuyện quan trọng, bên phía cảnh sát giao thông gần như là đã điều động toàn bộ nhân lực, tập trung điều tra tìm cho ra xe của Lưu Vũ. Đám người Triệu Ngọc vừa mới chạy đến giao lộ thứ nhất, bọn họ đã truyền tin đến, nói là xe của Lưu Vũ đã chạy dọc theo vành đai phía Tây đến đường cao tốc.
Lại qua vài phút, bên chỗ quản lý đường cao tốc truyền tin đến, nói rằng bọn họ đã kiểm tra rồi, không phát hiện ra mục tiêu trong những chiếc xe trên đường cao tốc trong khoảng thời gian đó, điều này nói rõ Lưu Vũ không lái xe lên đường cao tốc.
Sau đó, lại có cảnh sát giao thông thông qua camera giám sát lân cận2tìm thấy một chiếc GS4 màu vàng đang chạy dọc theo tuyến đường phụ của đường cao tốc đi vào một thôn nào đó. Sau khi cẩn thận phân biệt, xác nhận đó chính là chiếc xe mà Lưu Vũ đã lái đi.
Lý Lạc Vân lập tức dẫn theo các cảnh sát hình sự đuổi qua. Sau khi đuổi đến thôn đó, tin tức được truyền tới lần nữa, nói là chiếc xe đó không dừng lại ở trong thôn, mà là chạy dọc theo một con đường mòn ở đây, tiếp tục đi về hướng Tây.
“Ông ta rốt cuộc muốn đi đâu vậy chứ?” Trên xe Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, ra lệnh cho cấp dưới: “Các cậu nhanh đi điều tra một chút xem Lưu Vũ hoặc là Hàn Chấn Hải có liên7quan gì với khu vực này hay không đi. Vô duyên vô cớ, sao lại muốn chạy đến đây kia chứ?”
Các cảnh sát hình sự nhận được lệnh lập tức đi điều tra, mà trên xe, Tăng Khả cũng vội vàng mở máy tính, tận dụng kỹ thuật của chính mình, bắt đầu tìm tòi tin tức.
Ai ngờ, khi bọn họ đuổi dọc theo đường mòn ở nông thôn chưa được bao xa, lại bỗng nhiên gặp một cái ngã tư. Ở đây, vị trí hẻo lánh, giao lộ không có bất kì thiết bị theo dõi nào cả. Trong lúc nhất thời, bọn họ không có cách nào xác định được, Lưu Vũ rốt cuộc là đã đi hướng nào?
Lý Lạc Vân vội vàng ra lệnh cho người xuống xe điều tra xem thử xem9có thể phán đoán ra được từ vết lốp xe hay không. Trong lúc đó, anh ta thậm chí còn yêu cầu tổng bộ lấy camera vệ tinh ra.
Triệu Ngọc cũng mở bản đồ trên di động ra, vội vàng xem xét địa hình ở đây. Chỉ thấy con đường bên phải thông đến một cái thôn khác, cứ đi về phía trước thì có thể đi thẳng đến đường quốc lộ, mà bên trái là một con đường đất, nó dẫn đến một khu rừng. Trên bản đồ cũng chỉ rõ, ở bên cạnh rừng cây còn có một cái hồ nước, diện tích không nhỏ.
Như vậy… Lưu Vũ rốt cuộc sẽ chạy xe về hướng nào đây?
Lúc này, thật ra Triệu Ngọc không lo lắng về việc không tìm thấy xe của Lưu Vũ.5Hắn càng lo hơn đó là Lưu Vũ có thể nào sẽ giở trò bịp bợm gì trên đường chạy trốn hay không đây?
Tên này thông minh tuyệt đỉnh, ông ta hẳn đã sớm biết, cảnh sát nhất định sẽ truy tìm xe của mình. Như vậy… Có thể nào ông ta sẽ đổi xe trên đường hoặc là làm vài chuyện mờ ám gì đó hay không?
“Tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên nói chuyện: “Em vừa mới điều tra được qua Weibo của Lưu Vũ, bình thường ông ta rất thích câu cá, lúc trước có thể đã đến đây rồi. Có thể nào… ông ta đã đi qua phía hồ nước đó rồi không?”
“Đùa à?” Lý Lạc Vân lập tức phản đối: “Bây giờ ông ta đang trên đường đi giết người,3chẳng lẽ… còn có thể an nhàn thoải mái đi câu cá được hay sao chứ?”
“Không phải, ý của tôi là…” Tăng Khả nói: “Kể từ sau khi vụ án giết người thần tốc bắt đầu, bốn nạn nhân luân phiên là bị đánh chết, bị thiêu chết, bị độc chết, bị ngạt chết. Vậy anh có thể đoán ra người tiếp theo sẽ chết như thế nào không?”
“Chẳng lẽ… Chết đuối sao!?” Lý Lạc Vân lập tức trả lời: “Ý của cậu là Lưu Vũ muốn Hàn Chấn Hải chết đuối trong hồ sao? Nhưng mà, cậu không cảm thấy cách này rất là phiền phức sao? Muốn dìm chết một người thì chỉ cần tìm một chậu nước là được rồi!”
“Thời gian đó!” Tăng Khả chỉ vào đồng hồ nói: “Còn chưa có đến ngày thứ năm đâu! Ông ta cần phải qua mười hai giờ mới giết người lần nữa. Nếu như đã còn thời gian, vậy thì có thể nào là ông ta muốn tìm một nơi thích hợp hơn không?”
Lý Lạc Vân nhìn giờ, lúc này chẳng qua chỉ mới hơn chín giờ tối, cách mười hai giờ đêm còn một khoảng nữa.
“Nhưng mà, những điều này chỉ là sự suy đoán của cậu, chúng ta còn cần phải có bằng chứng xác thực!” Lý Lạc Vân nói xong, lập tức ra lệnh cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ lập tức chia ra làm ba đường, đuổi theo ba hướng khác nhau.
Ai ngờ, ba đội ngũ vừa xuất phát không lâu, tổng bộ lại truyền tin đến, qua camera theo dõi ở giao lộ của đường quốc lộ, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết gì về xe của Lưu Vũ.
Cho nên, ông ta hoặc là đi về phía thôn bên phải, hoặc là đi về phía rừng rậm và hồ nước ở bên trái.
Lại qua vài phút, các chuyên gia lần theo dấu vết lại tìm thấy chứng cứ xác thực, xác minh có dấu vết mới trên đường mòn dẫn đến khu rừng và vết bánh xe rất giống với bánh xe của chiếc GS4.
Thế là, mục tiêu của cảnh sát đã trở nên vô cùng rõ ràng. Lưu Vũ đang đi về phía rừng rậm.
“Lạ thật, trên bản đồ hiển thị…” Tăng Khả nghi ngờ hỏi một câu: “Đường này là đường chết! Chẳng lẽ, ông ta không biết sao? Ông ta đang muốn làm cái gì vậy chứ?”
“Không phải chứ…” Lý Lạc Vân lo lắng nói: “Trời ạ, chẳng lẽ… Lưu Vũ còn chuẩn bị thuyền nữa sao? Nếu như ông ta trốn thoát bằng đường thủy, vậy thì chúng ta chẳng còn cách nào nữa rồi! Không được, lần này nói sao cũng không thể để ông ta chạy thoát được!”
Nói xong, Lý Lạc Vân lập tức cầm lấy điện thoại, xin trong Cục hai chiếc trực thăng trinh sát đến hỗ trợ. Lần này, anh ta hạ quyết tâm cho dù phải trả giá lớn đến thế nào thì cũng phải bắt được Lưu Vũ về quy án!
“Đội trưởng, đội trưởng…” Ai ngờ, trong lúc Lý Lạc Vân còn đang liên hệ với tổng bộ, trong bộ đàm lại đột nhiên truyền đến tin của quân tiên phong: “Chúng tôi… Chúng tôi phát hiện ra một chiếc xe khả nghi!”
“Hả!?” Lý Lạc Vân giật mình, vội vàng bỏ điện thoại xuống, vớ lấy bộ đàm nói: “Lập tức báo cáo vị trí!”
“Chúng tôi vẫn luôn đi dọc theo đường mòn trong rừng, không rẽ vào đâu hết, ở bên bờ hồ nhìn thấy một chiếc xe khả nghi, nhìn từ kiểu dáng thì rất giống với chiếc GS4! Ừm… Trên xe… Trên xe giống như là… có người…”
“Sao chứ!? Có người?”
Nghe được lời này, chẳng những Lý Lạc Vân kinh ngạc, Triệu Ngọc và Tăng Khả cũng bất ngờ đứng thẳng lên. Lẽ nào… Lưu Vũ cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
“Các cậu… Các cậu phải chú ý ẩn náu.” Lý Lạc Vân vội vàng chỉ thị: “Tuyệt đối đừng rút dây động rừng, chúng tôi lập tức đến!”
“Vâng…”
Ầm…
Ai ngờ, trong bộ đàm chỉ vừa trả lời một tiếng “Vâng”, bên trong loa đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn!
Ầm!
Đó là một tiếng nổ vang thật lớn! Vừa mới truyền đến, lập tức làm Lý Lạc Vân hoảng sợ đến nỗi quăng bộ đàm. Trong phút chốc, một trận gió thổi qua rừng cây, khiến cho xe của bọn họ rung giật dữ dội, giống như có một trận động đất vậy.
Keeét…
Lái xe vội vàng giẫm phanh xe, dừng lại ở giữa đường.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy!?” Tăng Khả lảo đảo, đầu đập mạnh vào cửa sổ xe.
Triệu Ngọc thì vội vàng nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ở khoảng trống ngay phía trước rừng cây, vậy mà lại bốc lên một trận lửa cao ngút trời!
Nổ… Nổ tung!
Tuyệt đối là nổ tung!
Triệu Ngọc bất ngờ phản ứng lại, trận nổ vang chấn động này giống như lúc nổ ga ra để xe ở biệt thự!
“A lô, a lô…” Lý Lạc Vân bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cả người, vội vàng nhặt lên bộ đàm hỏi: “Đội hai, đội hai, thế nào rồi? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời, nhanh trả lời! Các cậu… Các cậu không sao chứ?”
“Há… Hả…” Sau vài giây, trong bộ đàm rốt cuộc cũng truyền đến câu trả lời của đội tiên phong, một cảnh sát điều tra nào đó vừa đau đớn rên rỉ, vừa trả lời Lý Lạc Vân: “Đội… Đội trưởng… Không xong rồi, xe của kẻ tình nghi nổ tung rồi!”
Lại qua vài phút, bên chỗ quản lý đường cao tốc truyền tin đến, nói rằng bọn họ đã kiểm tra rồi, không phát hiện ra mục tiêu trong những chiếc xe trên đường cao tốc trong khoảng thời gian đó, điều này nói rõ Lưu Vũ không lái xe lên đường cao tốc.
Sau đó, lại có cảnh sát giao thông thông qua camera giám sát lân cận2tìm thấy một chiếc GS4 màu vàng đang chạy dọc theo tuyến đường phụ của đường cao tốc đi vào một thôn nào đó. Sau khi cẩn thận phân biệt, xác nhận đó chính là chiếc xe mà Lưu Vũ đã lái đi.
Lý Lạc Vân lập tức dẫn theo các cảnh sát hình sự đuổi qua. Sau khi đuổi đến thôn đó, tin tức được truyền tới lần nữa, nói là chiếc xe đó không dừng lại ở trong thôn, mà là chạy dọc theo một con đường mòn ở đây, tiếp tục đi về hướng Tây.
“Ông ta rốt cuộc muốn đi đâu vậy chứ?” Trên xe Lý Lạc Vân nhíu chặt mày, ra lệnh cho cấp dưới: “Các cậu nhanh đi điều tra một chút xem Lưu Vũ hoặc là Hàn Chấn Hải có liên7quan gì với khu vực này hay không đi. Vô duyên vô cớ, sao lại muốn chạy đến đây kia chứ?”
Các cảnh sát hình sự nhận được lệnh lập tức đi điều tra, mà trên xe, Tăng Khả cũng vội vàng mở máy tính, tận dụng kỹ thuật của chính mình, bắt đầu tìm tòi tin tức.
Ai ngờ, khi bọn họ đuổi dọc theo đường mòn ở nông thôn chưa được bao xa, lại bỗng nhiên gặp một cái ngã tư. Ở đây, vị trí hẻo lánh, giao lộ không có bất kì thiết bị theo dõi nào cả. Trong lúc nhất thời, bọn họ không có cách nào xác định được, Lưu Vũ rốt cuộc là đã đi hướng nào?
Lý Lạc Vân vội vàng ra lệnh cho người xuống xe điều tra xem thử xem9có thể phán đoán ra được từ vết lốp xe hay không. Trong lúc đó, anh ta thậm chí còn yêu cầu tổng bộ lấy camera vệ tinh ra.
Triệu Ngọc cũng mở bản đồ trên di động ra, vội vàng xem xét địa hình ở đây. Chỉ thấy con đường bên phải thông đến một cái thôn khác, cứ đi về phía trước thì có thể đi thẳng đến đường quốc lộ, mà bên trái là một con đường đất, nó dẫn đến một khu rừng. Trên bản đồ cũng chỉ rõ, ở bên cạnh rừng cây còn có một cái hồ nước, diện tích không nhỏ.
Như vậy… Lưu Vũ rốt cuộc sẽ chạy xe về hướng nào đây?
Lúc này, thật ra Triệu Ngọc không lo lắng về việc không tìm thấy xe của Lưu Vũ.5Hắn càng lo hơn đó là Lưu Vũ có thể nào sẽ giở trò bịp bợm gì trên đường chạy trốn hay không đây?
Tên này thông minh tuyệt đỉnh, ông ta hẳn đã sớm biết, cảnh sát nhất định sẽ truy tìm xe của mình. Như vậy… Có thể nào ông ta sẽ đổi xe trên đường hoặc là làm vài chuyện mờ ám gì đó hay không?
“Tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên nói chuyện: “Em vừa mới điều tra được qua Weibo của Lưu Vũ, bình thường ông ta rất thích câu cá, lúc trước có thể đã đến đây rồi. Có thể nào… ông ta đã đi qua phía hồ nước đó rồi không?”
“Đùa à?” Lý Lạc Vân lập tức phản đối: “Bây giờ ông ta đang trên đường đi giết người,3chẳng lẽ… còn có thể an nhàn thoải mái đi câu cá được hay sao chứ?”
“Không phải, ý của tôi là…” Tăng Khả nói: “Kể từ sau khi vụ án giết người thần tốc bắt đầu, bốn nạn nhân luân phiên là bị đánh chết, bị thiêu chết, bị độc chết, bị ngạt chết. Vậy anh có thể đoán ra người tiếp theo sẽ chết như thế nào không?”
“Chẳng lẽ… Chết đuối sao!?” Lý Lạc Vân lập tức trả lời: “Ý của cậu là Lưu Vũ muốn Hàn Chấn Hải chết đuối trong hồ sao? Nhưng mà, cậu không cảm thấy cách này rất là phiền phức sao? Muốn dìm chết một người thì chỉ cần tìm một chậu nước là được rồi!”
“Thời gian đó!” Tăng Khả chỉ vào đồng hồ nói: “Còn chưa có đến ngày thứ năm đâu! Ông ta cần phải qua mười hai giờ mới giết người lần nữa. Nếu như đã còn thời gian, vậy thì có thể nào là ông ta muốn tìm một nơi thích hợp hơn không?”
Lý Lạc Vân nhìn giờ, lúc này chẳng qua chỉ mới hơn chín giờ tối, cách mười hai giờ đêm còn một khoảng nữa.
“Nhưng mà, những điều này chỉ là sự suy đoán của cậu, chúng ta còn cần phải có bằng chứng xác thực!” Lý Lạc Vân nói xong, lập tức ra lệnh cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ lập tức chia ra làm ba đường, đuổi theo ba hướng khác nhau.
Ai ngờ, ba đội ngũ vừa xuất phát không lâu, tổng bộ lại truyền tin đến, qua camera theo dõi ở giao lộ của đường quốc lộ, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết gì về xe của Lưu Vũ.
Cho nên, ông ta hoặc là đi về phía thôn bên phải, hoặc là đi về phía rừng rậm và hồ nước ở bên trái.
Lại qua vài phút, các chuyên gia lần theo dấu vết lại tìm thấy chứng cứ xác thực, xác minh có dấu vết mới trên đường mòn dẫn đến khu rừng và vết bánh xe rất giống với bánh xe của chiếc GS4.
Thế là, mục tiêu của cảnh sát đã trở nên vô cùng rõ ràng. Lưu Vũ đang đi về phía rừng rậm.
“Lạ thật, trên bản đồ hiển thị…” Tăng Khả nghi ngờ hỏi một câu: “Đường này là đường chết! Chẳng lẽ, ông ta không biết sao? Ông ta đang muốn làm cái gì vậy chứ?”
“Không phải chứ…” Lý Lạc Vân lo lắng nói: “Trời ạ, chẳng lẽ… Lưu Vũ còn chuẩn bị thuyền nữa sao? Nếu như ông ta trốn thoát bằng đường thủy, vậy thì chúng ta chẳng còn cách nào nữa rồi! Không được, lần này nói sao cũng không thể để ông ta chạy thoát được!”
Nói xong, Lý Lạc Vân lập tức cầm lấy điện thoại, xin trong Cục hai chiếc trực thăng trinh sát đến hỗ trợ. Lần này, anh ta hạ quyết tâm cho dù phải trả giá lớn đến thế nào thì cũng phải bắt được Lưu Vũ về quy án!
“Đội trưởng, đội trưởng…” Ai ngờ, trong lúc Lý Lạc Vân còn đang liên hệ với tổng bộ, trong bộ đàm lại đột nhiên truyền đến tin của quân tiên phong: “Chúng tôi… Chúng tôi phát hiện ra một chiếc xe khả nghi!”
“Hả!?” Lý Lạc Vân giật mình, vội vàng bỏ điện thoại xuống, vớ lấy bộ đàm nói: “Lập tức báo cáo vị trí!”
“Chúng tôi vẫn luôn đi dọc theo đường mòn trong rừng, không rẽ vào đâu hết, ở bên bờ hồ nhìn thấy một chiếc xe khả nghi, nhìn từ kiểu dáng thì rất giống với chiếc GS4! Ừm… Trên xe… Trên xe giống như là… có người…”
“Sao chứ!? Có người?”
Nghe được lời này, chẳng những Lý Lạc Vân kinh ngạc, Triệu Ngọc và Tăng Khả cũng bất ngờ đứng thẳng lên. Lẽ nào… Lưu Vũ cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
“Các cậu… Các cậu phải chú ý ẩn náu.” Lý Lạc Vân vội vàng chỉ thị: “Tuyệt đối đừng rút dây động rừng, chúng tôi lập tức đến!”
“Vâng…”
Ầm…
Ai ngờ, trong bộ đàm chỉ vừa trả lời một tiếng “Vâng”, bên trong loa đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn!
Ầm!
Đó là một tiếng nổ vang thật lớn! Vừa mới truyền đến, lập tức làm Lý Lạc Vân hoảng sợ đến nỗi quăng bộ đàm. Trong phút chốc, một trận gió thổi qua rừng cây, khiến cho xe của bọn họ rung giật dữ dội, giống như có một trận động đất vậy.
Keeét…
Lái xe vội vàng giẫm phanh xe, dừng lại ở giữa đường.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy!?” Tăng Khả lảo đảo, đầu đập mạnh vào cửa sổ xe.
Triệu Ngọc thì vội vàng nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ở khoảng trống ngay phía trước rừng cây, vậy mà lại bốc lên một trận lửa cao ngút trời!
Nổ… Nổ tung!
Tuyệt đối là nổ tung!
Triệu Ngọc bất ngờ phản ứng lại, trận nổ vang chấn động này giống như lúc nổ ga ra để xe ở biệt thự!
“A lô, a lô…” Lý Lạc Vân bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cả người, vội vàng nhặt lên bộ đàm hỏi: “Đội hai, đội hai, thế nào rồi? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời, nhanh trả lời! Các cậu… Các cậu không sao chứ?”
“Há… Hả…” Sau vài giây, trong bộ đàm rốt cuộc cũng truyền đến câu trả lời của đội tiên phong, một cảnh sát điều tra nào đó vừa đau đớn rên rỉ, vừa trả lời Lý Lạc Vân: “Đội… Đội trưởng… Không xong rồi, xe của kẻ tình nghi nổ tung rồi!”