Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-595
Chương 595: Ngoài dự đoán
Bị giội nước lạnh vào đầu, Triệu Ngọc giống như một con dã thú đang gầm thét, mặc dù sau lưng phải chịu đòn tấn công nặng nề nhưng dường như hắn không hề có cảm giác. Hắn dùng nắm đấm giáng cho đối phương từng đòn nặng nề lên da thịt, tạo ra âm thanh “bụp bụp”.
Nhưng A Bưu cũng không phải tay mơ. Gã lập tức ra sức vung nắm đấm, vật lộn cùng Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra cách thức tấn công của A Bưu có chút khác biệt so với đám sát thủ chuyên nghiệp mà mình đã chạm mặt trước đó. Gã khá giống mình kiếp trước, lúc đánh nhau không hề chú trọng chiêu thức gì, mà hoàn3toàn dựa vào sức mạnh thô bạo của bản thân.
Có thể nói hai người này ngang tài ngang sức, không ai nhường ai, hoàn toàn đánh theo bản năng! Triệu Ngọc túm đầu A Bưu đập lên thân xe, còn A Bưu lại kìm chặt bắp đùi Triệu Ngọc, đánh mạnh vào bụng hắn.
Bà nội gấu nhà nó chứ...
Ban đầu Triệu Ngọc vốn định áp dụng chiêu thức võ thuật mà Miêu Anh đã dạy để đánh bại đối thủ, giành thắng lợi một cách dễ dàng. Thế nhưng A Bưu công kích dã man quá, điều này đã kích thích con ác ma ngang ngược tàn bạo trong tâm hồn hắn, làm cho nó trỗi dậy, khiến hắn càng lúc càng điên cuồng.
Từ lúc sinh0ra tới giờ, Triệu Ngọc chướng mắt nhất là những kẻ ngang ngược hơn mình, cho nên hôm nay hắn phải dùng nắm đấm của mình đánh cho đối phương khuất phục bằng bất cứ giá nào!
Vì lẽ đó, Triệu Ngọc giơ nắm đấm, bắt đầu đánh mạnh vào đầu A Bưu hết đấm này đến đấm khác. Bất kể A Bưu dùng tay đỡ đòn hay là liều lĩnh phản đòn, hắn đều không quan tâm. Hắn giống như một gã thợ rèn cố chấp và ngang ngược, cầm chiếc búa sắt của mình giáng xuống từng nhát từng nhát một!
Bụp!
Bụp...
Không bao lâu sau, A Bưu gần như không chống đỡ được nữa. Gã dùng tay đẩy Triệu Ngọc ra, muốn lùi lại. Nhưng Triệu5Ngọc lại siết chặt cổ gã, tiếp tục nện cho gã hết đấm này đến đấm khác cực kì tàn nhẫn!
Chỉ một lát sau, hai tay A Bưu đã không còn cách nào ngăn cản đòn tấn công mãnh liệt của Triệu Ngọc nữa. “Quả đấm thép” của Triệu Ngọc càng lúc càng hung hãn, hắn đánh cho mặt A Bưu nở hoa luôn, khuôn mặt gã be bét máu!
Cơ thể A Bưu dần khuỵu xuống, gã đã không còn khả năng chống cự nữa rồi. Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn điên cuồng như cũ, ra sức đấm lên mặt gã không ngừng. Mỗi một đấm nện xuống, trên mặt A Bưu lại rỉ ra dòng máu loãng kinh người!
“A... a...”
Lúc này, tên cầm lái bị4trúng đạn ngã lăn ra đất đột nhiên hét to, ánh mắt gã nhìn Triệu Ngọc như đang nhìn một ác ma. Sau đó, gã nhặt súng giảm thanh của mình, vừa bò lê lết trên mặt đất vừa ngắm nòng súng vào Triệu Ngọc.
“Khà khà khà...”
Triệu Ngọc khẽ nở nụ cười với gã, tiếng cười kia muốn có bao nhiêu kinh khủng thì có bấy nhiêu kinh khủng, dọa cho tên cầm lái sợ run người.
Sau đó, gã nhìn thấy Triệu Ngọc lách mình trốn sau ô tô và A Bưu thì đang thoi thóp trên mặt đất như một bãi bùn nhão...
“A!” Tên cầm lái giận dữ thét lên đầy điên cuồng. Gã lảo đảo đứng dậy, sải bước đuổi theo Triệu Ngọc.
Mặc dù9Triệu Ngọc trốn sau xe hơi, nhưng hắn đã sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình từ lâu, vì vậy hắn có thể nhìn xuyên qua ô tô theo dõi động tĩnh của tên cầm lái.
Nước phun ra từ chốt cứu hỏa càng lúc càng lớn, tiếng nước chảy càng lúc càng vang, tên cầm lái kia kéo lê cái chân què chật vật đi về phía xe chỉ huy.
Triệu Ngọc cười lạnh lùng. Đầu tiên, hắn nhặt một cái đệm lót ghế rơi xuống từ trên ô tô rồi quăng ra ngoài. Sau đó, thừa dịp đối phương phân tâm, hắn lao ra từ đuôi xe, lập tức đẩy tên cầm lái ngã nhào xuống đất!
Lúc nãy tên cầm lái kia đã trúng hai phát đạn trên người, vốn dĩ gã đã mất sức rồi, bây giờ lại còn bị Triệu Ngọc nhào lên như thế, thành ra khẩu súng trên tay cũng văng đi mất, mà bản thân gã cũng suýt ngất luôn.
Triệu Ngọc vung tay đấm gã mấy phát, nhưng lại thấy gã lộ ra ý cười như điên dại.
“Hừ... hừ hừ hừ...” Kẻ cầm lái gằn từng chữ qua kẽ răng, chửi Triệu Ngọc đầy dữ tợn: “Đi chết đi! A...”
Tiếng gào này của gã như được phát ra từ đầu lưỡi.
Thế nhưng sau khi gào xong, gã bỗng dưng ngẩn người ra đó. Gã không ngờ là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Khà khà!” Triệu Ngọc cười khẩy. Hắn tát cho tên này một bạt tai rõ kêu rồi mới lên tiếng: “Thằng ngu, mày tưởng tao sẽ vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ à?”
“Hả... Mày?” Tên cầm lái chật vật ngẩng đầu, trên gương mặt gã lộ ra biểu cảm như gặp ma một lần nữa.
“Có phải mày đang tò mò tại sao thuốc nổ trên người mày không nổ, có đúng đúng không?” Triệu Ngọc bật cười ha hả: “Nếu tao nói với mày là tao đã gỡ quả bom đó rồi thì mày có tin không?”
“Cái gì cơ? Mày... Sao mày biết?” Gã bất giác sờ hông theo bản năng, cực kì kinh ngạc hỏi: “Mày... Rốt cuộc mày là ai?”
“Cái này mà mày cũng không nhìn ra hả? Tao là tổ tông của mày đó! Cháu yêu à!” Triệu Ngọc nói xong lại tát cho gã một phát nữa, sau đó vạch áo gã lôi ra một chiếc hộp kim loại được gài trên hông gã xuống.
“Ghê gớm nhỉ, cái hộp bé tí thế này mà nổ mạnh kinh khủng!” Triệu Ngọc khen: “Chúng mày sử dụng khoa học công nghệ tiên tiến thật đấy! Bái phục, bái phục!”
Hóa ra trước đó, lúc Triệu Ngọc đuổi theo chiếc BMW, nhờ có máy thăm dò mà hắn đã phát hiện ra trên BMW có giấu bom. Cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới có thể xác định người trên BMW là đồng bọn của đám sát thủ chuyên nghiệp kia.
Trên người Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể dò ra vị trí chính xác của quả bom.
Vì vậy, vào lúc tên cầm lái đẩy ngã hắn, hắn đã sớm dùng máy gỡ bom tàng hình để gỡ bom.
Nhưng đúng lúc đó đạo cụ trong hệ thống lại nhắc nhở là bom không thể kích nổ được, cho nên không cần sử dụng đạo cụ.
Bấy giờ Triệu Ngọc mới bừng tỉnh hiểu ra, hắn đã dùng máy cúp điện ngắt nguồn điện, cho nên hẳn là quả bom này cần phải kích hoạt bằng điện nhỉ?
Như vậy thì Triệu Ngọc vừa hay tiết kiệm được một cái máy gỡ bom quý giá, tất nhiên là được thế thì còn gì bằng!
Chỉ có điều Triệu Ngọc chưa đụng tới bom bao giờ nên không biết cái thứ này còn nổ được hay không. Vì vậy, hắn vội vàng để nguyên cái hộp sang một bên, sau đó lấy còng tay ra và còng vào tay tên cầm lái.
Nước lạnh từ chốt cứu hỏa xối xuống người làm cho Triệu Ngọc dần bình tĩnh lại. Hắn biết lần này mình đã ngăn được quả bom phát nổ, vậy thì nhất định phải giữ lại một người sống, không thể để cho bọn côn đồ có liên quan tới vụ án giết người thần tốc chết hết!
Vả lại, hắn còn có một việc quan trọng hơn phải làm, đó là cứu Thôi Lệ Châu.
Nếu hắn đoán đúng, vậy thì rất có thể Thôi Lệ Châu hiện đang ở trên chiếc xe BMW này! Nhưng mà... rốt cuộc suy đoán của mình... có đúng hay không?
Ú ù ú ù ú ù...
Triệu Ngọc nhặt súng của hai tên côn đồ kia rồi đi tới chiếc BMW. Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên dồn dập từ đường lớn. Khỏi cần nói cũng biết đó là quân tiếp viện mà Tăng Khả gọi tới.
Thôi Lệ Châu...
Thôi Lệ Châu...
Triệu Ngọc vừa lặng lẽ lẩm bẩm cái tên này, vừa bước từng bước tới chiếc BMW phía trước. Thế nhưng, sau khi hắn mở cả cửa xe phía trước và cửa xe phía sau ra thì lại phát hiện trên xe hoàn toàn không có một bóng người!
Không ổn rồi...
Trong nháy mắt, cõi lòng Triệu Ngọc dấy một dự cảm chẳng lành. Hắn gấp gáp chạy tới mở cốp sau xe BMW, nhưng bên trong cũng trống không.
Chết tiệt!
Mình đoán sai rồi!
Thôi Lệ Châu không ở trên chiếc xe này, vậy thì... cô ta đang ở đâu?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng A Bưu cũng không phải tay mơ. Gã lập tức ra sức vung nắm đấm, vật lộn cùng Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc nhanh chóng nhận ra cách thức tấn công của A Bưu có chút khác biệt so với đám sát thủ chuyên nghiệp mà mình đã chạm mặt trước đó. Gã khá giống mình kiếp trước, lúc đánh nhau không hề chú trọng chiêu thức gì, mà hoàn3toàn dựa vào sức mạnh thô bạo của bản thân.
Có thể nói hai người này ngang tài ngang sức, không ai nhường ai, hoàn toàn đánh theo bản năng! Triệu Ngọc túm đầu A Bưu đập lên thân xe, còn A Bưu lại kìm chặt bắp đùi Triệu Ngọc, đánh mạnh vào bụng hắn.
Bà nội gấu nhà nó chứ...
Ban đầu Triệu Ngọc vốn định áp dụng chiêu thức võ thuật mà Miêu Anh đã dạy để đánh bại đối thủ, giành thắng lợi một cách dễ dàng. Thế nhưng A Bưu công kích dã man quá, điều này đã kích thích con ác ma ngang ngược tàn bạo trong tâm hồn hắn, làm cho nó trỗi dậy, khiến hắn càng lúc càng điên cuồng.
Từ lúc sinh0ra tới giờ, Triệu Ngọc chướng mắt nhất là những kẻ ngang ngược hơn mình, cho nên hôm nay hắn phải dùng nắm đấm của mình đánh cho đối phương khuất phục bằng bất cứ giá nào!
Vì lẽ đó, Triệu Ngọc giơ nắm đấm, bắt đầu đánh mạnh vào đầu A Bưu hết đấm này đến đấm khác. Bất kể A Bưu dùng tay đỡ đòn hay là liều lĩnh phản đòn, hắn đều không quan tâm. Hắn giống như một gã thợ rèn cố chấp và ngang ngược, cầm chiếc búa sắt của mình giáng xuống từng nhát từng nhát một!
Bụp!
Bụp...
Không bao lâu sau, A Bưu gần như không chống đỡ được nữa. Gã dùng tay đẩy Triệu Ngọc ra, muốn lùi lại. Nhưng Triệu5Ngọc lại siết chặt cổ gã, tiếp tục nện cho gã hết đấm này đến đấm khác cực kì tàn nhẫn!
Chỉ một lát sau, hai tay A Bưu đã không còn cách nào ngăn cản đòn tấn công mãnh liệt của Triệu Ngọc nữa. “Quả đấm thép” của Triệu Ngọc càng lúc càng hung hãn, hắn đánh cho mặt A Bưu nở hoa luôn, khuôn mặt gã be bét máu!
Cơ thể A Bưu dần khuỵu xuống, gã đã không còn khả năng chống cự nữa rồi. Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn điên cuồng như cũ, ra sức đấm lên mặt gã không ngừng. Mỗi một đấm nện xuống, trên mặt A Bưu lại rỉ ra dòng máu loãng kinh người!
“A... a...”
Lúc này, tên cầm lái bị4trúng đạn ngã lăn ra đất đột nhiên hét to, ánh mắt gã nhìn Triệu Ngọc như đang nhìn một ác ma. Sau đó, gã nhặt súng giảm thanh của mình, vừa bò lê lết trên mặt đất vừa ngắm nòng súng vào Triệu Ngọc.
“Khà khà khà...”
Triệu Ngọc khẽ nở nụ cười với gã, tiếng cười kia muốn có bao nhiêu kinh khủng thì có bấy nhiêu kinh khủng, dọa cho tên cầm lái sợ run người.
Sau đó, gã nhìn thấy Triệu Ngọc lách mình trốn sau ô tô và A Bưu thì đang thoi thóp trên mặt đất như một bãi bùn nhão...
“A!” Tên cầm lái giận dữ thét lên đầy điên cuồng. Gã lảo đảo đứng dậy, sải bước đuổi theo Triệu Ngọc.
Mặc dù9Triệu Ngọc trốn sau xe hơi, nhưng hắn đã sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình từ lâu, vì vậy hắn có thể nhìn xuyên qua ô tô theo dõi động tĩnh của tên cầm lái.
Nước phun ra từ chốt cứu hỏa càng lúc càng lớn, tiếng nước chảy càng lúc càng vang, tên cầm lái kia kéo lê cái chân què chật vật đi về phía xe chỉ huy.
Triệu Ngọc cười lạnh lùng. Đầu tiên, hắn nhặt một cái đệm lót ghế rơi xuống từ trên ô tô rồi quăng ra ngoài. Sau đó, thừa dịp đối phương phân tâm, hắn lao ra từ đuôi xe, lập tức đẩy tên cầm lái ngã nhào xuống đất!
Lúc nãy tên cầm lái kia đã trúng hai phát đạn trên người, vốn dĩ gã đã mất sức rồi, bây giờ lại còn bị Triệu Ngọc nhào lên như thế, thành ra khẩu súng trên tay cũng văng đi mất, mà bản thân gã cũng suýt ngất luôn.
Triệu Ngọc vung tay đấm gã mấy phát, nhưng lại thấy gã lộ ra ý cười như điên dại.
“Hừ... hừ hừ hừ...” Kẻ cầm lái gằn từng chữ qua kẽ răng, chửi Triệu Ngọc đầy dữ tợn: “Đi chết đi! A...”
Tiếng gào này của gã như được phát ra từ đầu lưỡi.
Thế nhưng sau khi gào xong, gã bỗng dưng ngẩn người ra đó. Gã không ngờ là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Khà khà!” Triệu Ngọc cười khẩy. Hắn tát cho tên này một bạt tai rõ kêu rồi mới lên tiếng: “Thằng ngu, mày tưởng tao sẽ vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ à?”
“Hả... Mày?” Tên cầm lái chật vật ngẩng đầu, trên gương mặt gã lộ ra biểu cảm như gặp ma một lần nữa.
“Có phải mày đang tò mò tại sao thuốc nổ trên người mày không nổ, có đúng đúng không?” Triệu Ngọc bật cười ha hả: “Nếu tao nói với mày là tao đã gỡ quả bom đó rồi thì mày có tin không?”
“Cái gì cơ? Mày... Sao mày biết?” Gã bất giác sờ hông theo bản năng, cực kì kinh ngạc hỏi: “Mày... Rốt cuộc mày là ai?”
“Cái này mà mày cũng không nhìn ra hả? Tao là tổ tông của mày đó! Cháu yêu à!” Triệu Ngọc nói xong lại tát cho gã một phát nữa, sau đó vạch áo gã lôi ra một chiếc hộp kim loại được gài trên hông gã xuống.
“Ghê gớm nhỉ, cái hộp bé tí thế này mà nổ mạnh kinh khủng!” Triệu Ngọc khen: “Chúng mày sử dụng khoa học công nghệ tiên tiến thật đấy! Bái phục, bái phục!”
Hóa ra trước đó, lúc Triệu Ngọc đuổi theo chiếc BMW, nhờ có máy thăm dò mà hắn đã phát hiện ra trên BMW có giấu bom. Cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới có thể xác định người trên BMW là đồng bọn của đám sát thủ chuyên nghiệp kia.
Trên người Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể dò ra vị trí chính xác của quả bom.
Vì vậy, vào lúc tên cầm lái đẩy ngã hắn, hắn đã sớm dùng máy gỡ bom tàng hình để gỡ bom.
Nhưng đúng lúc đó đạo cụ trong hệ thống lại nhắc nhở là bom không thể kích nổ được, cho nên không cần sử dụng đạo cụ.
Bấy giờ Triệu Ngọc mới bừng tỉnh hiểu ra, hắn đã dùng máy cúp điện ngắt nguồn điện, cho nên hẳn là quả bom này cần phải kích hoạt bằng điện nhỉ?
Như vậy thì Triệu Ngọc vừa hay tiết kiệm được một cái máy gỡ bom quý giá, tất nhiên là được thế thì còn gì bằng!
Chỉ có điều Triệu Ngọc chưa đụng tới bom bao giờ nên không biết cái thứ này còn nổ được hay không. Vì vậy, hắn vội vàng để nguyên cái hộp sang một bên, sau đó lấy còng tay ra và còng vào tay tên cầm lái.
Nước lạnh từ chốt cứu hỏa xối xuống người làm cho Triệu Ngọc dần bình tĩnh lại. Hắn biết lần này mình đã ngăn được quả bom phát nổ, vậy thì nhất định phải giữ lại một người sống, không thể để cho bọn côn đồ có liên quan tới vụ án giết người thần tốc chết hết!
Vả lại, hắn còn có một việc quan trọng hơn phải làm, đó là cứu Thôi Lệ Châu.
Nếu hắn đoán đúng, vậy thì rất có thể Thôi Lệ Châu hiện đang ở trên chiếc xe BMW này! Nhưng mà... rốt cuộc suy đoán của mình... có đúng hay không?
Ú ù ú ù ú ù...
Triệu Ngọc nhặt súng của hai tên côn đồ kia rồi đi tới chiếc BMW. Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên dồn dập từ đường lớn. Khỏi cần nói cũng biết đó là quân tiếp viện mà Tăng Khả gọi tới.
Thôi Lệ Châu...
Thôi Lệ Châu...
Triệu Ngọc vừa lặng lẽ lẩm bẩm cái tên này, vừa bước từng bước tới chiếc BMW phía trước. Thế nhưng, sau khi hắn mở cả cửa xe phía trước và cửa xe phía sau ra thì lại phát hiện trên xe hoàn toàn không có một bóng người!
Không ổn rồi...
Trong nháy mắt, cõi lòng Triệu Ngọc dấy một dự cảm chẳng lành. Hắn gấp gáp chạy tới mở cốp sau xe BMW, nhưng bên trong cũng trống không.
Chết tiệt!
Mình đoán sai rồi!
Thôi Lệ Châu không ở trên chiếc xe này, vậy thì... cô ta đang ở đâu?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com