Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-646
Chương 646: Hóa ra là vậy
“Vậy thì sao?” Nhiễm Đào vẫn chưa hiểu: “Thẻ tham quan lại không nhất định phải đeo trên cổ, ông ta cũng có thể nhét vào túi quần mà!”
“Camera ra vào cửa không tìm thấy Đào Hương… Lại không có thẻ tham quan, chứng tỏ ông ta và đồng bọn hoàn toàn không phải vào từ cửa ra vào!” Triệu Ngọc suy xét nói: “Ý của Lệ Châu có phải là bọn họ vào từ nơi khác không?”
“Chết tiệt, ông vua trộm này thật keo kiệt!” Nhiễm Đào thở dài: “Viên đá quý cũng bị ông ta trộm đi mất, thế mà ngay cả vé vào cửa cũng không nỡ mua sao?”
“Không phải!” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Tôi hiểu rõ mánh khóe3của cha tôi, khi ông ấy đã nhắm vào viên đá ‘Ngôi sao Tamil’, nếu như thăm dò trước bên ngoài mà không thăm dò bên trong thì ông ấy không thể nào liều lĩnh hành động được! Ông ấy phải nắm rõ toàn bộ mọi thứ mới lập ra kế hoạch!”
“Hả? Vậy… ý của cô là…” Lông mày của Nhiễm Đào đã nhíu lại một chỗ: “Đào Hương và đồng bọn của ông ta căn bản không đi, bọn họ vẫn luôn ở trong phòng triển lãm sao? Ở… trên trần nhà?”
“Không, tôi không có ý này!” Trán Thôi Lệ Châu hiện cạn lời, vội nói: “Là như thế này, tôi đã tính toán thời gian, từ khi cha tôi nói cần0làm một cuộc mua bán lớn và rời khỏi nhà, mãi cho đến lúc có tin tức mất trộm viên đá quý, thời gian chỉ đúng ba bốn ngày ngắn ngủi mà thôi! Nói cách khác, cha tôi từ lúc thăm dò đến lúc hành động, e rằng nhiều lắm chỉ có thời gian hai ngày!
“Phải biết rằng, dựa vào hệ thống an ninh kỹ thuật cao như của buổi triển lãm, thời gian hai ngày rõ ràng rất không bình thường! Dù cho là cha tôi cũng không thể lập ra kế hoạch trong thời gian ngắn như vậy được, càng không cần nói đến việc trộm được viên đá quý!” Thôi Lệ Châu quét mắt nhìn mọi người: “Cho nên... cho5nên...”
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Cô nghi ngờ đồng bọn của cha cô có thể là người bên trong buổi triển lãm! Là người này đã cung cấp mọi thứ cho cha cô?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
“Cũng có thể nói như thế!” Thôi Lệ Châu gật đầu đồng ý: “Cha tôi là một người cực kỳ cẩn thận, nếu như không chắc chắn ông ấy sẽ không tùy tiện ra tay!”
“Nhân viên!” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng nói: “Tên đồng bọn này nhất định là nhân viên làm việc trong buổi triển lãm, hơn nữa còn là một nhân viên có quyền hạn cấp cao!”
“Đợi một chút... Mọi người xem cái này đã...” Đột nhiên, Tăng Khả giống4như tìm được điều gì đó, vội vàng chiếu sự phát hiện của mình lên màn hình lớn: “Mọi người xem đoạn này, đây là hình ảnh cuối cùng của Đào Hương trong camera giám sát, cuối cùng ông ta đi về phía Tây tầng ba của phòng triển lãm, sau đó không còn hình ảnh nào của ông ta nữa! Phía tây là khu vực niêm phong, đừng nói lối ra khẩn cấp, ngay cả cửa sổ cũng không có!”
“Ở đó chỉ có... Mọi người xem này...” Nói xong, Tăng Khả lấy bản vẽ mặt phẳng của phòng triển lãm ra đối chiếu, cuối cùng, sau khi nhìn thấy kết quả đối chiếu, Tăng Khả bỗng sững sờ tại chỗ.
“Làm sao vậy?9Tôi xem nào...” Nhiễm Đào đến trước mặt Tăng Khả, đọc ra vị trí ngón tay Tăng Khả chỉ: “Văn phòng thường trực Ấn Độ... Cái gì... ý gì đây? Cậu sững sờ cái gì?”
“Ngu ngốc, AK* đó!” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở.
*Aka: phát âm gần giống a ca – xưng hô anh.
“Cái gì? Tôi 47 đó! A... À à...” Lúc này Nhiễm Đào mới hiểu rõ: “Chết tiệt, ý của mọi người là đồng bọn của Đào Hương chính là AK – chủ nhân của viên đá quý? Ôi trời ơi, đây không... đây không phải hoàn toàn giống với nghi ngờ ban đầu của đội chuyên án rồi à!”
“Ngoài ‘Ngôi sao Tamil’ ra, Akakasha còn được nhận lời mời tham gia triển lãm! Nhưng ông ta không đến, tất cả mọi việc đều do người phụ trách đại diện.” Tăng Khả giải thích.
“Tôi từng xem biên bản ghi chép hằng ngày của buổi triển lãm, theo quy định, trước khi tham gia triển lãm, chủ nhân đồ vật có quyền lợi giám sát và tham dự vào công việc an ninh của bên đứng ra tổ chức! Cho nên, bọn họ nhất định hiểu rõ hệ thống và trình tự an ninh của buổi triển lãm, nếu như bọn họ giao tư liệu cho Đào Hương, vậy Đào Hương dĩ nhiên sẽ rút ngắn được thời gian thăm dò rồi!”
“Có lý thì có lý!” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà những thứ này chỉ là suy luận chủ quan của chúng ta thôi, căn bản không được coi là chứng cứ! Đem đoạn video này đi tìm phía bên Ấn Độ, sẽ bị người ta cười cho!”
“Thật không ngờ, chủ mưu của vụ án đá quý lại là lão Ấn Độ đó!” Nhiễm Đào kinh ngạc nói: “Viên đá quý đó rốt cuộc có sức hấp dẫn cỡ nào vậy? Tên đó suýt nữa không tự bảo vệ được mình, vậy mà còn dám diễn trò vừa ăn cướp vừa la làng vì viên đá quý, thật không thể hiểu nổi!”
“Này! Mọi người có phát hiện ra không, chúng ta nói cả buổi, giống như đi một vòng lớn, sau đó lại trở về điểm ban đầu!” Tăng Khả đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Trên tư liệu của Ô Phương Phương có nói rõ ràng, hai bên Trung Quốc và Ấn Độ đều từng cử đặc công điều tra, có thể khẳng định đá quý hoàn toàn không nằm trong tay AK! Đã như vậy... chẳng khác nào muốn tìm được viên đá quý thì phải đi hỏi Đào Hương chứ?”
“Cũng không hẳn chứ?” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất, chúng ta biết đồng bọn của Đào Hương và người Ấn Độ có liên quan với nhau! Cho nên chúng ta có thể điều tra kỹ càng tư liệu của nhân viên công tác của bên Ấn Độ, xem thử ai khả nghi nhất!”
“Không không không...” Thôi Lệ Châu vội nói: “Tổ trưởng, anh hiểu lầm rồi! Anh không nhìn ra, trong vụ án mất trộm viên đá quý, đồng bọn chính là đồng bọn, còn người Ấn Độ vẫn là người Ấn Độ sao! Cha tôi có thể đã hợp tác với người Ấn Độ, giúp bọn họ lấy trộm viên đá quý. Nhưng, đồng bọn hành động cùng ông ấy nhất định là sư huynh đệ của ông. Tin tôi đi, người Ấn Độ tuyệt đối không hiểu ám hiệu bằng tay của ông ấy! Hơn nữa, ông ấy cũng không tất yếu phải ra ám hiệu với người Ấn Độ chứ?”
“Ừm... Có lý...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, Thôi Lệ Châu nói rất đúng, xem ra, tên đồng bọn này của Đào Hương chắc chắn là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nói không chừng, rất có khả năng “Ngôi sao Tamil” nằm trong tay hắn ta!
“Ôi trời...” Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây, Tăng Khả đột nhiên thất vọng than thở một tiếng: “Tôi mới tìm được một tin tức trong tư liệu của Ô Phương Phương. Hóa ra lúc trước, đội chuyên án cũng giống như chúng ta vậy, từng rất nghi ngờ đoàn bên Ấn Độ, cho rằng bọn họ bán đứng tư liệu của bảo vệ!”
“Trên đây liệt kê ra một danh sách dài. Trong đó có một người tên là Lư Cương, còn bị liệt vào diện tình nghi số một. Người này chính là người phụ trách công việc bên Trung Quốc của AK, việc có liên quan đến Ngôi sao Tamil cũng đều do một tay hắn ta lo liệu!
“Nhưng kỳ lạ là vào năm mà đội chuyên án điều tra người này, trong nhà hắn ta đột nhiên xảy ra vụ rò rỉ khí than, hắn ta và vợ chưa cưới của mình đều bị trúng độc mà chết!”
“Tuy nhìn qua thì có vẻ giống một vụ ngoài ý muốn, nhưng đội chuyên án nghi ngờ chuyện này rất có khả năng liên quan đến việc AK muốn bịt đầu mối!”
“Còn nữa, từ sau cái chết của Lư Cương, người đại diện phía bên Ấn Độ của AK cũng không thấy tung tích đâu, phía cảnh sát Ấn Độ đã tìm kiếm một thời gian rất dài mà cũng không tìm được!”
“Về sau, thời gian cũng lâu dần, cuối cùng không giải quyết được gì...”
“Ừm, nếu như tên Lư Cương này còn sống thì tốt rồi!” Ngô Tú Mẫn đoán: “Nói không chừng, chính là tên này làm cầu nối giới thiệu Đào Hương và AK! Thật là đáng tiếc…”
Khi nói chuyện, Triệu Ngọc để Tăng Khả lấy tư liệu và ảnh chụp của Lư Cương ra cho Thôi Lệ Châu xem, nhưng Thôi Lệ Châu sau khi xem xong lại liên tục lắc đầu, nói rằng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người này!
Triệu Ngọc không từ bỏ ý định, cho cô ta cẩn thận nhìn lại toàn bộ người bị tình nghi vào năm đó của phía cảnh sát một lần, xem thử có bỏ sót gì không?
Tuy có hơi sốt ruột, nhưng Triệu Ngọc lại mơ hồ có một loại cảm giác, cứ cảm thấy hắn cách đáp án mong đợi từ lâu đã không còn xa nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Camera ra vào cửa không tìm thấy Đào Hương… Lại không có thẻ tham quan, chứng tỏ ông ta và đồng bọn hoàn toàn không phải vào từ cửa ra vào!” Triệu Ngọc suy xét nói: “Ý của Lệ Châu có phải là bọn họ vào từ nơi khác không?”
“Chết tiệt, ông vua trộm này thật keo kiệt!” Nhiễm Đào thở dài: “Viên đá quý cũng bị ông ta trộm đi mất, thế mà ngay cả vé vào cửa cũng không nỡ mua sao?”
“Không phải!” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Tôi hiểu rõ mánh khóe3của cha tôi, khi ông ấy đã nhắm vào viên đá ‘Ngôi sao Tamil’, nếu như thăm dò trước bên ngoài mà không thăm dò bên trong thì ông ấy không thể nào liều lĩnh hành động được! Ông ấy phải nắm rõ toàn bộ mọi thứ mới lập ra kế hoạch!”
“Hả? Vậy… ý của cô là…” Lông mày của Nhiễm Đào đã nhíu lại một chỗ: “Đào Hương và đồng bọn của ông ta căn bản không đi, bọn họ vẫn luôn ở trong phòng triển lãm sao? Ở… trên trần nhà?”
“Không, tôi không có ý này!” Trán Thôi Lệ Châu hiện cạn lời, vội nói: “Là như thế này, tôi đã tính toán thời gian, từ khi cha tôi nói cần0làm một cuộc mua bán lớn và rời khỏi nhà, mãi cho đến lúc có tin tức mất trộm viên đá quý, thời gian chỉ đúng ba bốn ngày ngắn ngủi mà thôi! Nói cách khác, cha tôi từ lúc thăm dò đến lúc hành động, e rằng nhiều lắm chỉ có thời gian hai ngày!
“Phải biết rằng, dựa vào hệ thống an ninh kỹ thuật cao như của buổi triển lãm, thời gian hai ngày rõ ràng rất không bình thường! Dù cho là cha tôi cũng không thể lập ra kế hoạch trong thời gian ngắn như vậy được, càng không cần nói đến việc trộm được viên đá quý!” Thôi Lệ Châu quét mắt nhìn mọi người: “Cho nên... cho5nên...”
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Cô nghi ngờ đồng bọn của cha cô có thể là người bên trong buổi triển lãm! Là người này đã cung cấp mọi thứ cho cha cô?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
“Cũng có thể nói như thế!” Thôi Lệ Châu gật đầu đồng ý: “Cha tôi là một người cực kỳ cẩn thận, nếu như không chắc chắn ông ấy sẽ không tùy tiện ra tay!”
“Nhân viên!” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng nói: “Tên đồng bọn này nhất định là nhân viên làm việc trong buổi triển lãm, hơn nữa còn là một nhân viên có quyền hạn cấp cao!”
“Đợi một chút... Mọi người xem cái này đã...” Đột nhiên, Tăng Khả giống4như tìm được điều gì đó, vội vàng chiếu sự phát hiện của mình lên màn hình lớn: “Mọi người xem đoạn này, đây là hình ảnh cuối cùng của Đào Hương trong camera giám sát, cuối cùng ông ta đi về phía Tây tầng ba của phòng triển lãm, sau đó không còn hình ảnh nào của ông ta nữa! Phía tây là khu vực niêm phong, đừng nói lối ra khẩn cấp, ngay cả cửa sổ cũng không có!”
“Ở đó chỉ có... Mọi người xem này...” Nói xong, Tăng Khả lấy bản vẽ mặt phẳng của phòng triển lãm ra đối chiếu, cuối cùng, sau khi nhìn thấy kết quả đối chiếu, Tăng Khả bỗng sững sờ tại chỗ.
“Làm sao vậy?9Tôi xem nào...” Nhiễm Đào đến trước mặt Tăng Khả, đọc ra vị trí ngón tay Tăng Khả chỉ: “Văn phòng thường trực Ấn Độ... Cái gì... ý gì đây? Cậu sững sờ cái gì?”
“Ngu ngốc, AK* đó!” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở.
*Aka: phát âm gần giống a ca – xưng hô anh.
“Cái gì? Tôi 47 đó! A... À à...” Lúc này Nhiễm Đào mới hiểu rõ: “Chết tiệt, ý của mọi người là đồng bọn của Đào Hương chính là AK – chủ nhân của viên đá quý? Ôi trời ơi, đây không... đây không phải hoàn toàn giống với nghi ngờ ban đầu của đội chuyên án rồi à!”
“Ngoài ‘Ngôi sao Tamil’ ra, Akakasha còn được nhận lời mời tham gia triển lãm! Nhưng ông ta không đến, tất cả mọi việc đều do người phụ trách đại diện.” Tăng Khả giải thích.
“Tôi từng xem biên bản ghi chép hằng ngày của buổi triển lãm, theo quy định, trước khi tham gia triển lãm, chủ nhân đồ vật có quyền lợi giám sát và tham dự vào công việc an ninh của bên đứng ra tổ chức! Cho nên, bọn họ nhất định hiểu rõ hệ thống và trình tự an ninh của buổi triển lãm, nếu như bọn họ giao tư liệu cho Đào Hương, vậy Đào Hương dĩ nhiên sẽ rút ngắn được thời gian thăm dò rồi!”
“Có lý thì có lý!” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà những thứ này chỉ là suy luận chủ quan của chúng ta thôi, căn bản không được coi là chứng cứ! Đem đoạn video này đi tìm phía bên Ấn Độ, sẽ bị người ta cười cho!”
“Thật không ngờ, chủ mưu của vụ án đá quý lại là lão Ấn Độ đó!” Nhiễm Đào kinh ngạc nói: “Viên đá quý đó rốt cuộc có sức hấp dẫn cỡ nào vậy? Tên đó suýt nữa không tự bảo vệ được mình, vậy mà còn dám diễn trò vừa ăn cướp vừa la làng vì viên đá quý, thật không thể hiểu nổi!”
“Này! Mọi người có phát hiện ra không, chúng ta nói cả buổi, giống như đi một vòng lớn, sau đó lại trở về điểm ban đầu!” Tăng Khả đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Trên tư liệu của Ô Phương Phương có nói rõ ràng, hai bên Trung Quốc và Ấn Độ đều từng cử đặc công điều tra, có thể khẳng định đá quý hoàn toàn không nằm trong tay AK! Đã như vậy... chẳng khác nào muốn tìm được viên đá quý thì phải đi hỏi Đào Hương chứ?”
“Cũng không hẳn chứ?” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất, chúng ta biết đồng bọn của Đào Hương và người Ấn Độ có liên quan với nhau! Cho nên chúng ta có thể điều tra kỹ càng tư liệu của nhân viên công tác của bên Ấn Độ, xem thử ai khả nghi nhất!”
“Không không không...” Thôi Lệ Châu vội nói: “Tổ trưởng, anh hiểu lầm rồi! Anh không nhìn ra, trong vụ án mất trộm viên đá quý, đồng bọn chính là đồng bọn, còn người Ấn Độ vẫn là người Ấn Độ sao! Cha tôi có thể đã hợp tác với người Ấn Độ, giúp bọn họ lấy trộm viên đá quý. Nhưng, đồng bọn hành động cùng ông ấy nhất định là sư huynh đệ của ông. Tin tôi đi, người Ấn Độ tuyệt đối không hiểu ám hiệu bằng tay của ông ấy! Hơn nữa, ông ấy cũng không tất yếu phải ra ám hiệu với người Ấn Độ chứ?”
“Ừm... Có lý...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, Thôi Lệ Châu nói rất đúng, xem ra, tên đồng bọn này của Đào Hương chắc chắn là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nói không chừng, rất có khả năng “Ngôi sao Tamil” nằm trong tay hắn ta!
“Ôi trời...” Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây, Tăng Khả đột nhiên thất vọng than thở một tiếng: “Tôi mới tìm được một tin tức trong tư liệu của Ô Phương Phương. Hóa ra lúc trước, đội chuyên án cũng giống như chúng ta vậy, từng rất nghi ngờ đoàn bên Ấn Độ, cho rằng bọn họ bán đứng tư liệu của bảo vệ!”
“Trên đây liệt kê ra một danh sách dài. Trong đó có một người tên là Lư Cương, còn bị liệt vào diện tình nghi số một. Người này chính là người phụ trách công việc bên Trung Quốc của AK, việc có liên quan đến Ngôi sao Tamil cũng đều do một tay hắn ta lo liệu!
“Nhưng kỳ lạ là vào năm mà đội chuyên án điều tra người này, trong nhà hắn ta đột nhiên xảy ra vụ rò rỉ khí than, hắn ta và vợ chưa cưới của mình đều bị trúng độc mà chết!”
“Tuy nhìn qua thì có vẻ giống một vụ ngoài ý muốn, nhưng đội chuyên án nghi ngờ chuyện này rất có khả năng liên quan đến việc AK muốn bịt đầu mối!”
“Còn nữa, từ sau cái chết của Lư Cương, người đại diện phía bên Ấn Độ của AK cũng không thấy tung tích đâu, phía cảnh sát Ấn Độ đã tìm kiếm một thời gian rất dài mà cũng không tìm được!”
“Về sau, thời gian cũng lâu dần, cuối cùng không giải quyết được gì...”
“Ừm, nếu như tên Lư Cương này còn sống thì tốt rồi!” Ngô Tú Mẫn đoán: “Nói không chừng, chính là tên này làm cầu nối giới thiệu Đào Hương và AK! Thật là đáng tiếc…”
Khi nói chuyện, Triệu Ngọc để Tăng Khả lấy tư liệu và ảnh chụp của Lư Cương ra cho Thôi Lệ Châu xem, nhưng Thôi Lệ Châu sau khi xem xong lại liên tục lắc đầu, nói rằng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người này!
Triệu Ngọc không từ bỏ ý định, cho cô ta cẩn thận nhìn lại toàn bộ người bị tình nghi vào năm đó của phía cảnh sát một lần, xem thử có bỏ sót gì không?
Tuy có hơi sốt ruột, nhưng Triệu Ngọc lại mơ hồ có một loại cảm giác, cứ cảm thấy hắn cách đáp án mong đợi từ lâu đã không còn xa nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com