Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-650
Chương 650: Gừng càng già càng cay
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Gì? Ông lớn của cô ta, cha Tống Hiểu Viện...” Đột nhiên Nhiễm Đào nhớ tới cái gì đó, vội nói: “Cha cô ả mở bệnh viện tư nhân, bệnh viện tư nhân đó? Cái này có thể liên quan tới việc xử lý thi thể không đây? Không phải ông ta vô cùng giỏi xử lý việc chống phân hủy thi thể sao?”
“Đệch! Não cậu chạy cũng được lắm!” Như thường lệ Ngô Tú Mẫn liếc hắn ta một cái: “Theo lời cậu thì giờ chúng ta có thể kết án rồi chứ nhỉ? Thủ phạm của vụ án thi thể nữ không đầu chính là cha của Tống Hiểu Viện? Viên đá quý đã ở trong két bảo hiểm của3cha cô ta đúng không? Là ông ta lấy bảo tàng của Đào Hương sau đó thay bằng đầu người? Ha ha... Bản thân tôi cũng hy vọng mơ tưởng hão huyền của cậu thành sự thật đó, như vậy, chúng ta đã có thể... Gì...”
Ai ngờ Ngô Tú Mẫn đang chế giễu bỗng nhiên lại nhận ra điều gì đó. Cùng lúc đó nghe được lời này, Triệu Ngọc và cô nhìn nhau một cái, một giây sau, ngay cả Thôi Lệ Châu cũng im miệng luôn. Tất cả cùng mở to mắt nhìn nhau.
Bốn người cứ nhìn nhau như vậy, gần như là sửng sốt mười lăm giây. Lúc này Triệu Ngọc khó khăn lắm mới nén được khẩn trương0mà gọi điện thoại cho Tăng Khả. Hắn bảo Tăng Khả điều tra cẩn thận cha của Tống Hiểu Viện và bên trong bệnh viện tư nhân của ông ta xem thử có liên quan đến việc xử lý thi thể hay không...
Nhưng mà cuộc điện thoại đến Tăng Khả còn chưa thông máy, đội trưởng Tôn đã mang người của ông ra khỏi nhà Tống Hiểu Viện.
Sau khi lên xe, ông đem vật chứng được cất vào túi – vòng tay hình rồng đưa cho Triệu Ngọc, một bên nói với mọi người: “Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, vòng tay này là của bạn trai Tống Hiểu Viện tặng cho cô ta! Chúng ta nên tập trung vào điểm này5mà điều tra!”
Nghe được kết quả, đám người Triệu Ngọc không khỏi hạ giọng. Xem ra ban nãy suy luận kinh khủng như vậy cuối cùng chỉ là tự biên tự diễn mà thôi!
Lúc đội trưởng Tôn bàn bạc, mọi người nhìn qua cửa kính xe, nhân viên cảnh sát đã mang cả gia đình Tống Hiểu Viện đưa lên xe, không thể nghi ngờ điều gì nữa, đây là muốn dẫn bọn họ trở về Cục Cảnh sát để điều tra.
Tiếp theo dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Tôn, nhân viên cảnh sát lái xe tới điểm dừng tiếp theo. Chưa đầy nửa giờ, họ đã tìm ra bạn trai của Tống Hiểu Viện ở khu biệt thự cao cấp.
Thông4qua tra hỏi trực tiếp tại hiện trường, bạn trai cô ta thành thật khai báo vòng tay hình rồng này không phải gã mua mà là lấy từ hầm bảo hiểm của cha gã! Gã chỉ là thấy cái vòng này tinh xảo nên lấy đưa cho Tống Hiểu Viện mà thôi, còn giá trị và lai lịch của vòng tay này thì gã hoàn toàn không biết!
Kết quả là ngay lập tức cảnh sát áp giải gã con nhà giàu này đi tới nơi thứ ba, nhà của cha mẹ gã.
Nơi đó là một biệt thự xa hoa nằm ở ngoại ô thành phố Bách Linh. Cậu ấm này là con của một đại gia bán ống thép, không phải9nhà có tiền bình thường. Cha gã vô cùng thích sưu tập cất giữ di sản văn hóa, hầm bảo hiểm là nói cho có vậy thôi chứ thực tế bên trong giống như một phòng trưng bày bảo vật, có rất nhiều thứ quý giá ở đây.
Ai ngờ sau khi tìm đến biệt thự của ông lớn này, cảnh sát lại gặp một ít phiền toái. Ông lớn này không chỉ biết điều hành nhà máy mà còn hiểu luật pháp.
Cảnh sát như ong vỡ tổ ùa vào nhà ông ta muốn ông ta nói ra lai lịch của chiếc vòng tay hình rồng, hơn nữa muốn mở hầm bảo hiểm để kiểm tra. Chẳng những ông ta không phối hợp mà còn biện ra lý do cảnh sát không có lệnh khám xét, từ chối hợp tác. Hơn nữa gã còn đe dọa muốn báo rằng cảnh sát đã tự ý xông vào nhà dân trái phép, ác ý thực thi pháp luật.
Người này ngoài có tiền ra còn có mạng lưới quan hệ rất rộng, ở ngay hiện trường còn mở miệng nói ra vài cái tên của mấy vị lãnh đạo lớn, khoe mẽ rằng mình quan hệ thân thiết đến cỡ nào với mấy người này.
Vụ án quan trọng như vậy, nếu phải đi xin văn kiện pháp lý, thủ tục chính quy đương nhiên không vấn đề gì. Nhưng mà cũng bởi thế, thời gian phá án sẽ bị trì hoãn rất lâu!
Thành ra nếu như theo lời nói của Triệu Ngọc một khi kinh động đến người sau bức màn, mọi chuyện liền trở nên khó nhằn hơn.
Cũng chính vì như thế, Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm, muốn cho ông ta biết ai mới là chủ ở đây.
Cơ mà vị đội trưởng Tôn kinh nghiệm dày dạn lại đi trước Triệu Ngọc một bước.
Thời điểm đó thì hắn mới nhận ra là ông đa mưu túc trí tới cỡ nào. Thật không nghĩ ra, trước khi lên đường củ gừng già – người cả đời gắn bó với việc trinh sát hình sự này đã sớm liệu đến việc phát sinh tình huống như thế này cho nên ông đã mang theo một tờ lệnh chống khủng bố từ Cục chống khủng bố theo!
Cục chống khủng bố còn lớn hơn cả trời đó! Sau khi đội trưởng Tôn đưa nó ra, lấy việc nghi ngờ đối phương chứa chấp phần tử khủng bố làm lý do, muốn ngay lập tức tiến hành điều tra.
Cao tay hơn nữa chính là ông không những lấy ra văn kiện mà còn nói ra những thuật ngữ chuyên nghiệp như căn cứ vào “Luật hình sự”, “Luật dân sự”, “Luật chống khủng bố” vào chương mấy chương mấy các thứ linh tinh, nếu như đối phương có ý muốn cản trở công vụ sẽ bị khởi tố tội gây nguy hiểm đến an toàn quốc gia, nhoáng cái mọi thứ đã nâng tới cấp độ quốc gia. Ông cha của cậu ấm kia sợ đến chạy dài, vội vàng móc chìa khóa mở hầm bảo hiểm của ông ta ra!
Quá đỉnh!
Triệu Ngọc được dẫn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cao thủ đúng là cao thủ, không nghĩ tới lão cảnh sát hình sự này lại có thể cho hắn một bài học sinh động như vậy. Thì ra trên đời có rất nhiều chuyện không cần phải dùng nắm đấm để giải quyết!
Ông chủ xí nghiệp ống thép đây đúng là không phải người có tiền bình thường. Khi ông ta mở hầm trưng bày bảo vật ra, các cảnh sát điều tra đều muốn đui mù luôn. Đồ sứ, tranh ảnh, đồ điêu khắc, đồ cổ các thứ quả thật muôn màu muôn vẻ, vô cùng hút mắt mọi người! Tất cả mọi thứ ở đây đều có giá trị vô cùng lớn, không phải một trăm triệu, hai trăm triệu là có thể mua được!
Người này, cũng giàu nứt đố đổ vách quá nhỉ?
Lúc này Ngô Tú Mẫn lấy ra vòng tay hình rồng, đưa cho ông ta xác định rồi bảo ông ta nói ra nguồn gốc xuất xứ của vật này.
Có lẽ ông ta biết được bảo vật này có nguồn gốc bất chính nên thề thốt phủ nhận, không chịu thừa nhận! Ông ta bảo mình không nhớ rõ rằng mình từng có một món đồ như vậy.
Nhìn dáng vẻ thề thốt chống chế của ông ta, Triệu Ngọc hận không thể đem cái vòng tay nhét vào họng ông ta luôn. Nhưng Triệu Ngọc còn chưa động tay, Thôi Lệ Châu đứng ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
“Đây là hồng ngọc núi Điêu, đây là huyết phỉ thúy... Còn có đây là, đây nữa...” Thôi Lệ Châu chỉ vào mấy món bảo vật trên giá trưng bày, kích động nói: “Mấy thứ này, tất cả đều là của cha tôi... À không... Tất cả đều là của Đào Hương trộm, tôi đã thấy, tôi đã thấy qua tất cả rồi!!!”
“Hử?”
Bỗng nhiên Triệu Ngọc giật mình, không nghĩ tới việc manh mối tới bất ngờ như vậy, hắn đưa tay xách cổ áo ông ta, giống như xách một một con gà con, kéo đến trước mặt mình, quát lên một cách đầy nguy hiểm: “Nói! Rốt cuộc mấy thứ này lấy từ đâu ra?!”
Triệu Ngọc bừng bừng tức giận, giống như một tên hung thần ác sát khiến ông ta sợ tới mức hồn vía lên mây, hồn phi phách tán, vội vã run rẩy lắp bắp: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đệch! Não cậu chạy cũng được lắm!” Như thường lệ Ngô Tú Mẫn liếc hắn ta một cái: “Theo lời cậu thì giờ chúng ta có thể kết án rồi chứ nhỉ? Thủ phạm của vụ án thi thể nữ không đầu chính là cha của Tống Hiểu Viện? Viên đá quý đã ở trong két bảo hiểm của3cha cô ta đúng không? Là ông ta lấy bảo tàng của Đào Hương sau đó thay bằng đầu người? Ha ha... Bản thân tôi cũng hy vọng mơ tưởng hão huyền của cậu thành sự thật đó, như vậy, chúng ta đã có thể... Gì...”
Ai ngờ Ngô Tú Mẫn đang chế giễu bỗng nhiên lại nhận ra điều gì đó. Cùng lúc đó nghe được lời này, Triệu Ngọc và cô nhìn nhau một cái, một giây sau, ngay cả Thôi Lệ Châu cũng im miệng luôn. Tất cả cùng mở to mắt nhìn nhau.
Bốn người cứ nhìn nhau như vậy, gần như là sửng sốt mười lăm giây. Lúc này Triệu Ngọc khó khăn lắm mới nén được khẩn trương0mà gọi điện thoại cho Tăng Khả. Hắn bảo Tăng Khả điều tra cẩn thận cha của Tống Hiểu Viện và bên trong bệnh viện tư nhân của ông ta xem thử có liên quan đến việc xử lý thi thể hay không...
Nhưng mà cuộc điện thoại đến Tăng Khả còn chưa thông máy, đội trưởng Tôn đã mang người của ông ra khỏi nhà Tống Hiểu Viện.
Sau khi lên xe, ông đem vật chứng được cất vào túi – vòng tay hình rồng đưa cho Triệu Ngọc, một bên nói với mọi người: “Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, vòng tay này là của bạn trai Tống Hiểu Viện tặng cho cô ta! Chúng ta nên tập trung vào điểm này5mà điều tra!”
Nghe được kết quả, đám người Triệu Ngọc không khỏi hạ giọng. Xem ra ban nãy suy luận kinh khủng như vậy cuối cùng chỉ là tự biên tự diễn mà thôi!
Lúc đội trưởng Tôn bàn bạc, mọi người nhìn qua cửa kính xe, nhân viên cảnh sát đã mang cả gia đình Tống Hiểu Viện đưa lên xe, không thể nghi ngờ điều gì nữa, đây là muốn dẫn bọn họ trở về Cục Cảnh sát để điều tra.
Tiếp theo dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Tôn, nhân viên cảnh sát lái xe tới điểm dừng tiếp theo. Chưa đầy nửa giờ, họ đã tìm ra bạn trai của Tống Hiểu Viện ở khu biệt thự cao cấp.
Thông4qua tra hỏi trực tiếp tại hiện trường, bạn trai cô ta thành thật khai báo vòng tay hình rồng này không phải gã mua mà là lấy từ hầm bảo hiểm của cha gã! Gã chỉ là thấy cái vòng này tinh xảo nên lấy đưa cho Tống Hiểu Viện mà thôi, còn giá trị và lai lịch của vòng tay này thì gã hoàn toàn không biết!
Kết quả là ngay lập tức cảnh sát áp giải gã con nhà giàu này đi tới nơi thứ ba, nhà của cha mẹ gã.
Nơi đó là một biệt thự xa hoa nằm ở ngoại ô thành phố Bách Linh. Cậu ấm này là con của một đại gia bán ống thép, không phải9nhà có tiền bình thường. Cha gã vô cùng thích sưu tập cất giữ di sản văn hóa, hầm bảo hiểm là nói cho có vậy thôi chứ thực tế bên trong giống như một phòng trưng bày bảo vật, có rất nhiều thứ quý giá ở đây.
Ai ngờ sau khi tìm đến biệt thự của ông lớn này, cảnh sát lại gặp một ít phiền toái. Ông lớn này không chỉ biết điều hành nhà máy mà còn hiểu luật pháp.
Cảnh sát như ong vỡ tổ ùa vào nhà ông ta muốn ông ta nói ra lai lịch của chiếc vòng tay hình rồng, hơn nữa muốn mở hầm bảo hiểm để kiểm tra. Chẳng những ông ta không phối hợp mà còn biện ra lý do cảnh sát không có lệnh khám xét, từ chối hợp tác. Hơn nữa gã còn đe dọa muốn báo rằng cảnh sát đã tự ý xông vào nhà dân trái phép, ác ý thực thi pháp luật.
Người này ngoài có tiền ra còn có mạng lưới quan hệ rất rộng, ở ngay hiện trường còn mở miệng nói ra vài cái tên của mấy vị lãnh đạo lớn, khoe mẽ rằng mình quan hệ thân thiết đến cỡ nào với mấy người này.
Vụ án quan trọng như vậy, nếu phải đi xin văn kiện pháp lý, thủ tục chính quy đương nhiên không vấn đề gì. Nhưng mà cũng bởi thế, thời gian phá án sẽ bị trì hoãn rất lâu!
Thành ra nếu như theo lời nói của Triệu Ngọc một khi kinh động đến người sau bức màn, mọi chuyện liền trở nên khó nhằn hơn.
Cũng chính vì như thế, Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm, muốn cho ông ta biết ai mới là chủ ở đây.
Cơ mà vị đội trưởng Tôn kinh nghiệm dày dạn lại đi trước Triệu Ngọc một bước.
Thời điểm đó thì hắn mới nhận ra là ông đa mưu túc trí tới cỡ nào. Thật không nghĩ ra, trước khi lên đường củ gừng già – người cả đời gắn bó với việc trinh sát hình sự này đã sớm liệu đến việc phát sinh tình huống như thế này cho nên ông đã mang theo một tờ lệnh chống khủng bố từ Cục chống khủng bố theo!
Cục chống khủng bố còn lớn hơn cả trời đó! Sau khi đội trưởng Tôn đưa nó ra, lấy việc nghi ngờ đối phương chứa chấp phần tử khủng bố làm lý do, muốn ngay lập tức tiến hành điều tra.
Cao tay hơn nữa chính là ông không những lấy ra văn kiện mà còn nói ra những thuật ngữ chuyên nghiệp như căn cứ vào “Luật hình sự”, “Luật dân sự”, “Luật chống khủng bố” vào chương mấy chương mấy các thứ linh tinh, nếu như đối phương có ý muốn cản trở công vụ sẽ bị khởi tố tội gây nguy hiểm đến an toàn quốc gia, nhoáng cái mọi thứ đã nâng tới cấp độ quốc gia. Ông cha của cậu ấm kia sợ đến chạy dài, vội vàng móc chìa khóa mở hầm bảo hiểm của ông ta ra!
Quá đỉnh!
Triệu Ngọc được dẫn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cao thủ đúng là cao thủ, không nghĩ tới lão cảnh sát hình sự này lại có thể cho hắn một bài học sinh động như vậy. Thì ra trên đời có rất nhiều chuyện không cần phải dùng nắm đấm để giải quyết!
Ông chủ xí nghiệp ống thép đây đúng là không phải người có tiền bình thường. Khi ông ta mở hầm trưng bày bảo vật ra, các cảnh sát điều tra đều muốn đui mù luôn. Đồ sứ, tranh ảnh, đồ điêu khắc, đồ cổ các thứ quả thật muôn màu muôn vẻ, vô cùng hút mắt mọi người! Tất cả mọi thứ ở đây đều có giá trị vô cùng lớn, không phải một trăm triệu, hai trăm triệu là có thể mua được!
Người này, cũng giàu nứt đố đổ vách quá nhỉ?
Lúc này Ngô Tú Mẫn lấy ra vòng tay hình rồng, đưa cho ông ta xác định rồi bảo ông ta nói ra nguồn gốc xuất xứ của vật này.
Có lẽ ông ta biết được bảo vật này có nguồn gốc bất chính nên thề thốt phủ nhận, không chịu thừa nhận! Ông ta bảo mình không nhớ rõ rằng mình từng có một món đồ như vậy.
Nhìn dáng vẻ thề thốt chống chế của ông ta, Triệu Ngọc hận không thể đem cái vòng tay nhét vào họng ông ta luôn. Nhưng Triệu Ngọc còn chưa động tay, Thôi Lệ Châu đứng ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
“Đây là hồng ngọc núi Điêu, đây là huyết phỉ thúy... Còn có đây là, đây nữa...” Thôi Lệ Châu chỉ vào mấy món bảo vật trên giá trưng bày, kích động nói: “Mấy thứ này, tất cả đều là của cha tôi... À không... Tất cả đều là của Đào Hương trộm, tôi đã thấy, tôi đã thấy qua tất cả rồi!!!”
“Hử?”
Bỗng nhiên Triệu Ngọc giật mình, không nghĩ tới việc manh mối tới bất ngờ như vậy, hắn đưa tay xách cổ áo ông ta, giống như xách một một con gà con, kéo đến trước mặt mình, quát lên một cách đầy nguy hiểm: “Nói! Rốt cuộc mấy thứ này lấy từ đâu ra?!”
Triệu Ngọc bừng bừng tức giận, giống như một tên hung thần ác sát khiến ông ta sợ tới mức hồn vía lên mây, hồn phi phách tán, vội vã run rẩy lắp bắp: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com