Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-720
Chương 720: Chó ngáp phải ruồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Chỉ nói sang chuyện khác là giỏi!” Miêu Anh quẹt ngang nước mắt, oán trách nói: “Sau khi em đi, anh một chút cũng không tập luyện đúng không? Anh xem anh đã yếu thành cái dáng vẻ gì đây? Động tác thật hạ lưu, còn giống một tên khốn ung thư thời kỳ cuối, anh như vậy... làm sao em có thể yên tâm được đây?”
“Lão đại à, là em nói sang chuyện khác đấy nhé. Cuối cùng em vẫn bị anh đánh bại cơ mà?” Triệu Ngọc không phục nói.
“Chẳng lẽ anh đoán không ra là em đang nhường anh à?” Miêu Anh mạnh miệng nói: “Nếu em không hạ thủ lưu tình thì anh đã sớm thua rồi!”
“Gì cơ? Nhường cho anh? Em nhìn kĩ cái giá treo quần áo bị gãy kia kìa! Đây3là em nhường cho anh đấy à? Còn có...” Triệu Ngọc lấy một ngón tay chỉ vào đầu mình: “Em đấm vào huyệt Thái Dương của anh, sao anh chẳng thấy cái gì gọi là hạ thủ lưu tình hết nhỉ?!”
“Anh... Chỉ biết cãi lại là giỏi! Đồ lưu manh thối tha này!”
Miêu Anh giơ lên cánh tay làm bộ muốn đánh, Triệu Ngọc lại mặt dày không biết xấu hổ, chủ động dán mặt lên tay cô, mê mẩn nói: “Ôi... Đã lâu lắm rồi không có người quản rồi la hét cái đồ lưu manh anh rồi. Dễ chịu nhất, thân thuộc nhất, cũng chỉ có Miêu Miêu nhà ta mắng mới dễ nghe nhất mà thôi đó!”
“Anh! Haiz!” Miêu Anh vừa bực mình vừa buồn cười thở dài: “Thật sự giang sơn dễ đổi bản1tính khó dời... Đồ lưu manh...”
“Ui ui... Em mau đánh anh vài cái đi, anh chịu hết nổi rồi..” Triệu Ngọc được nước lấn tới nói: “Anh nhớ chết quả đấm của em rồi!”
“Được!”
Miêu Anh không chút do dự trực tiếp đấm về phía mặt của Triệu Ngọc, tiếng nắm đấm xé gió sượt qua tai, Triệu Ngọc vô cùng thích chí mà nhắm nghiền hai mắt, còn làm ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ luôn!
Miêu Anh đương nhiên không có khả năng nhẫn tâm xuống tay như vậy, cách mũi Triệu Ngọc năm li thì cô dừng lại. Triệu Ngọc mở to mắt nhìn, lập tức nâng hai tay lên, lần thứ hai ôm Miêu Anh vào trong lòng.
Sau đó hắn khẽ xoay người, thế là hai người cùng nhau ngã lên giường.
“Anh Anh à, thật3ra không phải là anh chểnh mảng chuyện luyện tập đâu, mà là... Anh luôn luôn có vụ án phải điều tra, căn bản không có thời gian thôi!” Triệu Ngọc ôm người yêu, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, vừa giải thích cho cô nghe.
“Em nghe nói anh tham gia tổ điều tra đặc biệt, hơn nữa còn là tổ trưởng, đã phá được một vụ án lớn!” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Đáng tiếc ghê, em cuối cùng lại không thể cùng anh! Chuyện này cũng thật khiến người khác hâm mộ nha!”
“Đúng rồi!” Đề tài này mới nói tới đây, Triệu Ngọc vội vàng bắt lấy hai tay của Miêu Anh, nhanh chóng hỏi han: “Em mau nói cho anh biết rốt cuộc là em3đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải rời khỏi anh? Vì sao lại chạy tới New Zealand xa xôi này chứ? Đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Còn nữa, em làm gì ở trên Landing Island?”
Ai ngờ Triệu Ngọc còn chưa hỏi xong, Miêu Anh đã mạnh mẽ nhào tới hôn vào miệng Triệu Ngọc...
Sự xúc động của Miêu Anh gợi lên khát khao muốn được hòa quyện trong lòng của Triệu Ngọc, hai người bắt đầu nồng nhiệt đưa đẩy, sảng khoái ôm hôn một hồi lâu, sau đó liền nước chảy thành sông tiến tới giai đoạn tiếp theo...
Triệu Ngọc đương nhiên biết nếu Miêu Anh có thể phát hiện căn phòng của mình ở đây, điều này chứng minh quan hệ của cô và đại sứ quán cũng không tầm thường.
Nếu giá9treo quần áo cũng nát, đèn bàn bể tan, đĩa CD “Thiết Huyết Đan Tâm” cũng phát ra âm lượng mức lớn nhất, thế mà ngoại trừ người tới gọi hắn đi ăn cơm, người ở đại sứ quán lại không phản ứng chút nào, điều này chẳng phải đang chứng minh rằng bọn họ rõ ràng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì đúng không?
Cho nên Triệu Ngọc cũng vô cùng thả lỏng, không hề kiềm chế, buông thả hết nhiệt huyết trong lòng mình ra!
Đại sứ quán gần bờ biển Wellington, bên mái hiên ngoài phòng của hắn có vài con chim biển đang dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng bên trong lại đột nhiên vang lên âm thanh rung động kịch liệt khiến cho chúng nó kinh hãi mà bay mất tăm...
Mãi cho đến hơn tám giờ tối, âm thanh không bình thường trong gian phòng này rốt cuộc mới ngừng lại một chút.
Giây phút này một tay Miêu Anh cầm một chai rượu đỏ, tay kia nâng ly, tự mình rót non nửa ly rượu đỏ.
“Đây là Sauvignon Blanc năm 79!” Miêu Anh nhấm nháp một hơi rồi nói: “Vì để tiếp đón anh nên cha em mới cố ý bảo em đưa tới cho anh đó!”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt, gấp gáp nói: “Cha vợ cho đấy sao? Nói như vậy...”
“Nào... Nếm thử đi!”
Miêu Anh đưa ly rượu trong tay cho Triệu Ngọc. Không ngờ Triệu Ngọc bởi vì kích động cho nên không nhận ly rượu mà đưa tay mở nắp chai, uống trực tiếp trong bình luôn!
Ực ực ực!
Vài hớp rượu trôi xuống, Triệu Ngọc thè lưỡi ra, chậc chậc nói: “Rượu này... đúng là dễ uống vô cùng! Thay anh cám ơn cha vợ nhé!”
“Khốn kiếp, khốn kiếp!” Miêu Anh hờn dỗi vỗ vỗ lên bả vai của Triệu Ngọc. “Anh thật là phí của trời mà, loại rượu này trên thế giới nhiều lắm cũng chỉ có một trăm bình thôi đó! Nếu như bị cha em biết, anh... Haiz...”
“Được rồi, em yêu, em tranh thủ thời gian mà nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi!” Triệu Ngọc cuối cùng mới nhớ tới chuyện chính mà nói: “Như vậy thì trao đổi đi, em nói cho anh biết bí mật của em thì anh liền nói cho em biết quá trình phá vụ án thi thể nữ không đầu cho em nghe!”
“Gì cơ?” Vừa nghe dứt lời, mắt Miêu Anh ngay lập tức lấp lánh: “Không... Không phải vụ giết người hàng loạt ở nhà máy thuốc sao? Như thế nào... Thi thể nữ không đầu... Trời ạ! Đây không phải là vụ án được ghi trong quyển sổ da màu vàng sao? Anh đừng có nói là trong lúc không có em ở đây, anh đã phá nó rồi đấy nhé! Cái này... Cái này phá trong thời gian bao lâu vậy?”
“Đáng đời...” Triệu Ngọc thẳng thắn nói: “Ai bảo em tâm địa lạnh lùng bỏ anh mà đi! Nếu một lần nữa không tìm thấy em chỉ sợ những vụ án còn lại anh cũng phá xong hết rồi!”
“Anh... Anh mau nói cho em biết, rốt cuộc hung thủ là ai?!” Miêu Anh vội vàng giống như một đứa bé, kéo cánh tay Triệu Ngọc năn nỉ, nhưng mà sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc im lặng không nói, cô mới nhếch nhếch môi nói: “Được rồi, trước tiên để em nói, để em nói được chưa?!”
“Ừ!” Triệu Ngọc ngửa cổ uống vài ngụm rượu đỏ sau đó mới làm ra dáng vẻ vừa lòng mà chăm chú lắng nghe.
“Ừm... Vậy thì nên nói chỗ nào trước đây?” Miêu Anh nhìn bình rượu rồi bảo: “A... Vậy nói về lần trước em về nhà đi! Em đã nói chuyện của hai chúng mình cho cha mẹ nghe rồi, em nói vậy anh đừng nóng giận nhé. Sau khi hai người biết được tình hình của anh, dựa trên thang điểm tối đa mà nói thì cha em cho anh mười chín phẩy năm điểm, mẹ em lại cho anh mười một phẩy năm điểm...”
“Mẹ nó... Cha mẹ em làm kế toán sao? Có vài cái số lẻ thôi mà cũng làm quá lên như vậy!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lè lưỡi, lại ngưỡng cổ mà uống thêm một ngụm rượu đỏ.
“À... Chẳng qua ấy à!” Trái lại Miêu Anh nói: “Mấy ngày hôm trước, khi bọn họ biết được tư liệu ở trong va li du lịch đã lọt vào tay anh, chỉ một chuyện này đã kinh trời động đất rồi! Bằng không cha em cũng không cố ý dặn em cho anh chai rượu đỏ này rồi! Anh có biết không, một ông trùm du thuyền ở châu Úc đã bỏ ra hai mươi ngàn đô la để mua chai rượu này mà cha em cũng chưa bán đâu!”
Phụt!
Sau khi nghe được câu này, Triệu Ngọc thiếu chút nữa đã phun rượu ngậm trong miệng lên mặt Miêu Anh!
“Anh... Anh cũng quá cố chấp đó!” Nhưng Miêu Anh cũng không thèm để ý rượu đỏ gì, tâm tình vô cùng kích động mà nói: “Cái tên đại ngốc nhà anh! Bởi vì một tấm ảnh mà bôn ba như vậy để tìm em! Anh xem như vậy có phải là ngốc hay không hả? Không phải em đã nói là anh quên em đi hay sao?”
“Vậy thì...” Triệu Ngọc đưa tay đỡ lấy gáy của Miêu Anh, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Em quên được anh sao?”
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì hốc mắt Miêu Anh lại bắt đầu ướt át lần nữa, cô dịu dàng vuốt ve tay Triệu Ngọc rồi nói: “Thật ra tất cả những chuyện này em cũng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng hy vọng sẽ như vậy!”
“Triệu Ngọc, em là ngoài ý muốn còn anh là đánh bừa mà trúng, anh có thể vẫn chưa biết chuyện cuộc chiến ngầm của anh ở Landing Island đã gần như thay đổi toàn bộ cục diện! Hiện tại tất cả đều đã không giống như trước nữa, cho nên... Hôm nay em mới mạo hiểm đến đây để gặp anh!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Lão đại à, là em nói sang chuyện khác đấy nhé. Cuối cùng em vẫn bị anh đánh bại cơ mà?” Triệu Ngọc không phục nói.
“Chẳng lẽ anh đoán không ra là em đang nhường anh à?” Miêu Anh mạnh miệng nói: “Nếu em không hạ thủ lưu tình thì anh đã sớm thua rồi!”
“Gì cơ? Nhường cho anh? Em nhìn kĩ cái giá treo quần áo bị gãy kia kìa! Đây3là em nhường cho anh đấy à? Còn có...” Triệu Ngọc lấy một ngón tay chỉ vào đầu mình: “Em đấm vào huyệt Thái Dương của anh, sao anh chẳng thấy cái gì gọi là hạ thủ lưu tình hết nhỉ?!”
“Anh... Chỉ biết cãi lại là giỏi! Đồ lưu manh thối tha này!”
Miêu Anh giơ lên cánh tay làm bộ muốn đánh, Triệu Ngọc lại mặt dày không biết xấu hổ, chủ động dán mặt lên tay cô, mê mẩn nói: “Ôi... Đã lâu lắm rồi không có người quản rồi la hét cái đồ lưu manh anh rồi. Dễ chịu nhất, thân thuộc nhất, cũng chỉ có Miêu Miêu nhà ta mắng mới dễ nghe nhất mà thôi đó!”
“Anh! Haiz!” Miêu Anh vừa bực mình vừa buồn cười thở dài: “Thật sự giang sơn dễ đổi bản1tính khó dời... Đồ lưu manh...”
“Ui ui... Em mau đánh anh vài cái đi, anh chịu hết nổi rồi..” Triệu Ngọc được nước lấn tới nói: “Anh nhớ chết quả đấm của em rồi!”
“Được!”
Miêu Anh không chút do dự trực tiếp đấm về phía mặt của Triệu Ngọc, tiếng nắm đấm xé gió sượt qua tai, Triệu Ngọc vô cùng thích chí mà nhắm nghiền hai mắt, còn làm ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ luôn!
Miêu Anh đương nhiên không có khả năng nhẫn tâm xuống tay như vậy, cách mũi Triệu Ngọc năm li thì cô dừng lại. Triệu Ngọc mở to mắt nhìn, lập tức nâng hai tay lên, lần thứ hai ôm Miêu Anh vào trong lòng.
Sau đó hắn khẽ xoay người, thế là hai người cùng nhau ngã lên giường.
“Anh Anh à, thật3ra không phải là anh chểnh mảng chuyện luyện tập đâu, mà là... Anh luôn luôn có vụ án phải điều tra, căn bản không có thời gian thôi!” Triệu Ngọc ôm người yêu, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, vừa giải thích cho cô nghe.
“Em nghe nói anh tham gia tổ điều tra đặc biệt, hơn nữa còn là tổ trưởng, đã phá được một vụ án lớn!” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Đáng tiếc ghê, em cuối cùng lại không thể cùng anh! Chuyện này cũng thật khiến người khác hâm mộ nha!”
“Đúng rồi!” Đề tài này mới nói tới đây, Triệu Ngọc vội vàng bắt lấy hai tay của Miêu Anh, nhanh chóng hỏi han: “Em mau nói cho anh biết rốt cuộc là em3đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải rời khỏi anh? Vì sao lại chạy tới New Zealand xa xôi này chứ? Đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Còn nữa, em làm gì ở trên Landing Island?”
Ai ngờ Triệu Ngọc còn chưa hỏi xong, Miêu Anh đã mạnh mẽ nhào tới hôn vào miệng Triệu Ngọc...
Sự xúc động của Miêu Anh gợi lên khát khao muốn được hòa quyện trong lòng của Triệu Ngọc, hai người bắt đầu nồng nhiệt đưa đẩy, sảng khoái ôm hôn một hồi lâu, sau đó liền nước chảy thành sông tiến tới giai đoạn tiếp theo...
Triệu Ngọc đương nhiên biết nếu Miêu Anh có thể phát hiện căn phòng của mình ở đây, điều này chứng minh quan hệ của cô và đại sứ quán cũng không tầm thường.
Nếu giá9treo quần áo cũng nát, đèn bàn bể tan, đĩa CD “Thiết Huyết Đan Tâm” cũng phát ra âm lượng mức lớn nhất, thế mà ngoại trừ người tới gọi hắn đi ăn cơm, người ở đại sứ quán lại không phản ứng chút nào, điều này chẳng phải đang chứng minh rằng bọn họ rõ ràng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì đúng không?
Cho nên Triệu Ngọc cũng vô cùng thả lỏng, không hề kiềm chế, buông thả hết nhiệt huyết trong lòng mình ra!
Đại sứ quán gần bờ biển Wellington, bên mái hiên ngoài phòng của hắn có vài con chim biển đang dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng bên trong lại đột nhiên vang lên âm thanh rung động kịch liệt khiến cho chúng nó kinh hãi mà bay mất tăm...
Mãi cho đến hơn tám giờ tối, âm thanh không bình thường trong gian phòng này rốt cuộc mới ngừng lại một chút.
Giây phút này một tay Miêu Anh cầm một chai rượu đỏ, tay kia nâng ly, tự mình rót non nửa ly rượu đỏ.
“Đây là Sauvignon Blanc năm 79!” Miêu Anh nhấm nháp một hơi rồi nói: “Vì để tiếp đón anh nên cha em mới cố ý bảo em đưa tới cho anh đó!”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt, gấp gáp nói: “Cha vợ cho đấy sao? Nói như vậy...”
“Nào... Nếm thử đi!”
Miêu Anh đưa ly rượu trong tay cho Triệu Ngọc. Không ngờ Triệu Ngọc bởi vì kích động cho nên không nhận ly rượu mà đưa tay mở nắp chai, uống trực tiếp trong bình luôn!
Ực ực ực!
Vài hớp rượu trôi xuống, Triệu Ngọc thè lưỡi ra, chậc chậc nói: “Rượu này... đúng là dễ uống vô cùng! Thay anh cám ơn cha vợ nhé!”
“Khốn kiếp, khốn kiếp!” Miêu Anh hờn dỗi vỗ vỗ lên bả vai của Triệu Ngọc. “Anh thật là phí của trời mà, loại rượu này trên thế giới nhiều lắm cũng chỉ có một trăm bình thôi đó! Nếu như bị cha em biết, anh... Haiz...”
“Được rồi, em yêu, em tranh thủ thời gian mà nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi!” Triệu Ngọc cuối cùng mới nhớ tới chuyện chính mà nói: “Như vậy thì trao đổi đi, em nói cho anh biết bí mật của em thì anh liền nói cho em biết quá trình phá vụ án thi thể nữ không đầu cho em nghe!”
“Gì cơ?” Vừa nghe dứt lời, mắt Miêu Anh ngay lập tức lấp lánh: “Không... Không phải vụ giết người hàng loạt ở nhà máy thuốc sao? Như thế nào... Thi thể nữ không đầu... Trời ạ! Đây không phải là vụ án được ghi trong quyển sổ da màu vàng sao? Anh đừng có nói là trong lúc không có em ở đây, anh đã phá nó rồi đấy nhé! Cái này... Cái này phá trong thời gian bao lâu vậy?”
“Đáng đời...” Triệu Ngọc thẳng thắn nói: “Ai bảo em tâm địa lạnh lùng bỏ anh mà đi! Nếu một lần nữa không tìm thấy em chỉ sợ những vụ án còn lại anh cũng phá xong hết rồi!”
“Anh... Anh mau nói cho em biết, rốt cuộc hung thủ là ai?!” Miêu Anh vội vàng giống như một đứa bé, kéo cánh tay Triệu Ngọc năn nỉ, nhưng mà sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc im lặng không nói, cô mới nhếch nhếch môi nói: “Được rồi, trước tiên để em nói, để em nói được chưa?!”
“Ừ!” Triệu Ngọc ngửa cổ uống vài ngụm rượu đỏ sau đó mới làm ra dáng vẻ vừa lòng mà chăm chú lắng nghe.
“Ừm... Vậy thì nên nói chỗ nào trước đây?” Miêu Anh nhìn bình rượu rồi bảo: “A... Vậy nói về lần trước em về nhà đi! Em đã nói chuyện của hai chúng mình cho cha mẹ nghe rồi, em nói vậy anh đừng nóng giận nhé. Sau khi hai người biết được tình hình của anh, dựa trên thang điểm tối đa mà nói thì cha em cho anh mười chín phẩy năm điểm, mẹ em lại cho anh mười một phẩy năm điểm...”
“Mẹ nó... Cha mẹ em làm kế toán sao? Có vài cái số lẻ thôi mà cũng làm quá lên như vậy!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lè lưỡi, lại ngưỡng cổ mà uống thêm một ngụm rượu đỏ.
“À... Chẳng qua ấy à!” Trái lại Miêu Anh nói: “Mấy ngày hôm trước, khi bọn họ biết được tư liệu ở trong va li du lịch đã lọt vào tay anh, chỉ một chuyện này đã kinh trời động đất rồi! Bằng không cha em cũng không cố ý dặn em cho anh chai rượu đỏ này rồi! Anh có biết không, một ông trùm du thuyền ở châu Úc đã bỏ ra hai mươi ngàn đô la để mua chai rượu này mà cha em cũng chưa bán đâu!”
Phụt!
Sau khi nghe được câu này, Triệu Ngọc thiếu chút nữa đã phun rượu ngậm trong miệng lên mặt Miêu Anh!
“Anh... Anh cũng quá cố chấp đó!” Nhưng Miêu Anh cũng không thèm để ý rượu đỏ gì, tâm tình vô cùng kích động mà nói: “Cái tên đại ngốc nhà anh! Bởi vì một tấm ảnh mà bôn ba như vậy để tìm em! Anh xem như vậy có phải là ngốc hay không hả? Không phải em đã nói là anh quên em đi hay sao?”
“Vậy thì...” Triệu Ngọc đưa tay đỡ lấy gáy của Miêu Anh, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Em quên được anh sao?”
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì hốc mắt Miêu Anh lại bắt đầu ướt át lần nữa, cô dịu dàng vuốt ve tay Triệu Ngọc rồi nói: “Thật ra tất cả những chuyện này em cũng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng hy vọng sẽ như vậy!”
“Triệu Ngọc, em là ngoài ý muốn còn anh là đánh bừa mà trúng, anh có thể vẫn chưa biết chuyện cuộc chiến ngầm của anh ở Landing Island đã gần như thay đổi toàn bộ cục diện! Hiện tại tất cả đều đã không giống như trước nữa, cho nên... Hôm nay em mới mạo hiểm đến đây để gặp anh!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com