Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-761
Chương 761: Quẻ bói giống nhau
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chà!” Lúc này đây, Triệu Ngọc thật sự không biết nói gì mới phải, sau khi im lặng vài giây, Triệu Ngọc mới mở miệng nói: “Như vậy... nếu Tạ Hạo thường xuyên diễn giả làm thật trong những cảnh nóng ở phim trường như vậy thì... Ừm... Tôi có đọc kịch bản của các cô, thấy không ít cảnh diễn như vậy, vậy... Tạ Hạo có phải…. đối với cô... hay không...”
“Ấy... Anh cảnh sát, không nghĩ anh giữ chức quan to như vậy mà cũng tò mò nhiều chuyện ghê nhỉ?” Lý Thiến khẽ cười một tiếng, nhả một hơi khói vào biển rộng.
“Đây không phải là nhiều chuyện, mà là điều tra vụ án!” Triệu Ngọc giả vờ nghiêm túc.
“Được rồi.” Lý Thiến than nhẹ một tiếng, chợt mở ra hai cánh tay, nói với3Triệu Ngọc: “Qua đây ôm tôi một cái!”
“Gì?” Triệu Ngọc vò đầu bứt tóc: “Có ý gì đấy?”
“Ôm tôi một cái là anh sẽ biết đáp án!” Lý Thiến hào phóng mà mở rộng hai cánh tay, giữa hàng lông mày biểu lộ cảm xúc nhưng lại khiến người ta không nhận ra được hỉ nộ ái ố.
“Được!” Triệu Ngọc là một người từng trải, làm sao có thể bị một nữ diễn viên hù dọa được, lúc này, hắn đi lên nhẹ nhàng ôm cô ta một cái, miệng còn thì thầm: “Vì đáp án, đành phải cố gắng làm thôi, ai ui...”
Thân thể Lý Thiến mềm mại thướt tha, căng đầy vẻ nữ tính thành thục. Nhưng mà Triệu Ngọc chỉ cần ôm cô ta một cái cũng đã tìm được đáp án rồi.
Thân thể Lý1Thiến mềm mại như lửa, nhưng khi ôm thì trong lòng Triệu Ngọc lại chỉ cảm thấy lạnh giá. Đối với cái lạnh này, Triệu Ngọc quá hiểu biết, kiếp trước, hắn thường xuyên tiếp xúc với một số cô gái làng chơi, hầu như cô nào cũng như vậy, mặc dù xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mềm mại như lửa nhưng cũng rất khó tìm được cảm giác thật lòng từ trên người các cô.
Vì thế, sau khi buông người đẹp ra, Triệu Ngọc nói ra cảm giác của mình với vẻ đùa giỡn: “Tôi hiểu rồi, ôm cô có cảm giác như ôm một bà ma cô già ấy!”
“Gì?” Nghe được lời này, Lý Thiến hơi sững sờ, cẩn thận đánh giá Triệu Ngọc lại một lần, lúc này mới vô cùng kinh ngạc nói:6“Anh cảnh sát, chỉ số EQ của anh cũng cao quá nhỉ?”
“Vậy nên...” Triệu Ngọc lộ ra vẻ mặt tự mãn mà nói hai chữ.
“Vậy nên... Tạ Hạo không dám đụng đến tôi!” Lý Thiến lạnh nhạt nói: “Anh ta còn chưa đủ tư cách!”
“Cho nên... cô cảm thấy rằng lời của anh ta có thể là sự thật?” Triệu Ngọc gật đầu.
“Vậy nên các anh hãy điều tra kĩ di động của Tạ Hạo đi.” Lý Thiến nghĩ ra cách nói: “Tên kia vô cùng thích chụp ảnh tự sướng, không chừng còn có thể tìm ra đầu mối gì đấy!”
“Được, tôi sẽ chú ý điều tra!” Dù ngoài miệng Triệu Ngọc nói vậy nhưng trong lòng lại không ôm hy vọng gì lớn. Bởi vì Tạ Hạo nói rằng lúc anh ta đi ra ngoài đã4nhìn thấy bóng người lạ ấy, vậy nên làm sao anh ta có thể dùng di động chụp được? Chẳng lẽ anh ta lại biến thái đến mức ngay cả đi vệ sinh cũng muốn chụp ảnh sao?
Chỉ có điều, thông tin Lý Thiến cung cấp quả thực là một manh mối đáng được xem là quan trọng, nói không chừng đúng là cung cấp được điều gì đó cho quá trình phá án.
Sau đó, hai người tán gẫu với nhau một chút về những tình tiết có liên quan hoặc không liên quan tới vụ án, rồi Lý Thiến mới tạm biệt và đi khỏi.
Thông qua cuộc trò chuyện, Triệu Ngọc phát hiện cô Lý Thiến này tuy rằng tuổi không lớn nhưng vừa giàu kinh nghiệm vừa lõi đời, hơn nữa khéo léo đưa đẩy rất3thông minh. Xem ra, một người phụ nữ không tiền không thế muốn sinh tồn trong giới giải trí thì tất phải có chút bản lĩnh giống như Lý Thiến mới được.
Trở lại trước mặt bảng trắng, Triệu Ngọc không thể không dùng bút vẽ xuống một vòng tròn trên bảng trắng, vòng tròn này đại diện cho bóng người thần bí kia...
Hừm...
Nhìn chiếc bảng trắng đầy chữ, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy nặng nề. Hắn không tài nào ngờ tới, điều tra đến điều tra đi mà càng ngày lại càng phức tạp!
Tất cả nhân viên của đoàn làm phim, sáu người bị giết, một người mất tích, hai người may mắn sống sót...
Chân tướng của vụ án rốt cuộc là gì đây?
Quách Nhất Hàng còn sống hay đã chết, vì sao mất tăm mất tích? Bóng người thần bí kia có phải là do Tạ Hạo bịa đặt hay không, hay chính xác là có một người, nếu như là thật, vậy thì người đó là ai?
Còn nữa, liệu vụ án này có liên quan tới vụ giết người ở ngọn hải đăng vài chục năm trước hay không? Nếu có, vậy thì đó là quan hệ gì? Nếu không thì hung phạm vì lý do gì mà giết người?
Trong lúc suy tư thì thông báo kết thúc của hệ thống bỗng nhiên lóe lên, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra đã quá mười hai giờ đêm rồi!
Hắn mở ra giao diện hệ thống thì thấy độ hoàn thành ngày hôm nay là một trăm ba mươi hai phần trăm, mặc dù không cao hơn ngày hôm qua nhưng đối với một quẻ “Cấn Ly” bình thường mà nói thì con số này đã không hề thấp.
Lúc này, hắn lại có được một món đạo cụ mới mà trước kia chưa từng có, thiết bị này tên là thuốc hồi phục tàng hình. Đây là đạo cụ bậc một, sau khi sử dụng thì có thể nhanh chóng hồi phục phần trăm thể năng và sức lực, nếu cường hóa thêm thì có thể hồi phục trạng thái tới mức trăm phần trăm.
Chẳng qua, trên giới thiệu của đạo cụ rõ ràng có ghi rằng thứ này có tác dụng phụ. Sau khi ngừng sử dụng, thể năng và sức lực của người sử dụng sẽ xuống dốc trầm trọng, cần tự mình điều độ lại một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Dù là thế, đạo cụ này vẫn tuyệt đối là đồ tốt. Về sau mà gặp chuyện khó giải quyết thì hắn có thể liên tục chiến đấu rồi!
Nếu đã qua mười hai giờ, Triệu Ngọc đương nhiên muốn mở quẻ mới nhất.
Trước khi mở quẻ, Triệu Ngọc như thường lệ mà nói dông dài với hệ thống một hồi, lúc này, chỉ cần hệ thống còn có thể mở ra quẻ Cấn, vậy thì ít nhất có thể nói rõ rằng phương hướng điều tra của mình không chạy trật nghiêm trọng!
Mà lần này cũng là lần đầu tiên mà hắn muốn hệ thống mở cho mình một quẻ Càn hoặc quẻ Khôn, chỉ có Càn Khôn thì mình mới có cơ hội lớn để phá vụ án này mà thôi.
Nhưng mà sau khi mở, quẻ mà hệ thống bốc ra lại khiến Triệu Ngọc cảm thấy kỳ quái. Thật không nghĩ tới hệ thống lại mở cho hắn một quẻ Cấn Ly!
Gì?
Triệu Ngọc chống eo, quả thực buồn bực không chịu nổi. Rốt cuộc là tại sao? Làm sao mà ba ngày liên tục, tất cả những quẻ bói mà hệ thống mở lại giống nhau như đúc vậy?
Ba quẻ Cấn Ly à, rốt cuộc là hệ thống đang làm cái gì vậy?
Quẻ Cấn thì không sao, nhưng quẻ Ly thì có ý gì?
Quẻ Ly đại diện cho bạn bè, ba ngày qua của hắn có gặp bạn bè gì à? Là đội trưởng Đậu Tự Lực sao? Cục trưởng Vương Thành Cương? Hay là cô bé kia?
Chắc là không phải cô bé kia, con gái thì ứng với quẻ Khảm mới đúng...
Chậc chậc...
Hắn đưa mắt nhìn quẻ bói kỳ quái, Triệu Ngọc rối bời mà vẫn không cách nào giải được.
Chỉ có điều, may mà còn bốc được quẻ Cấn, có quẻ Cấn là có hy vọng phá án rồi, cho nên...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dời tầm mắt nhìn về phía bảng trắng, tuy rằng tình tiết vụ án đã gần như càng ngày càng khó bề phân biệt, mịt mù không manh mối nhưng Triệu Ngọc lại có cảm giác tin tưởng. Hơn nữa, hắn dường như có cảm giác chân tướng mà hắn chờ đợi đã lâu hẳn là cách hắn cũng không còn xa nữa...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ấy... Anh cảnh sát, không nghĩ anh giữ chức quan to như vậy mà cũng tò mò nhiều chuyện ghê nhỉ?” Lý Thiến khẽ cười một tiếng, nhả một hơi khói vào biển rộng.
“Đây không phải là nhiều chuyện, mà là điều tra vụ án!” Triệu Ngọc giả vờ nghiêm túc.
“Được rồi.” Lý Thiến than nhẹ một tiếng, chợt mở ra hai cánh tay, nói với3Triệu Ngọc: “Qua đây ôm tôi một cái!”
“Gì?” Triệu Ngọc vò đầu bứt tóc: “Có ý gì đấy?”
“Ôm tôi một cái là anh sẽ biết đáp án!” Lý Thiến hào phóng mà mở rộng hai cánh tay, giữa hàng lông mày biểu lộ cảm xúc nhưng lại khiến người ta không nhận ra được hỉ nộ ái ố.
“Được!” Triệu Ngọc là một người từng trải, làm sao có thể bị một nữ diễn viên hù dọa được, lúc này, hắn đi lên nhẹ nhàng ôm cô ta một cái, miệng còn thì thầm: “Vì đáp án, đành phải cố gắng làm thôi, ai ui...”
Thân thể Lý Thiến mềm mại thướt tha, căng đầy vẻ nữ tính thành thục. Nhưng mà Triệu Ngọc chỉ cần ôm cô ta một cái cũng đã tìm được đáp án rồi.
Thân thể Lý1Thiến mềm mại như lửa, nhưng khi ôm thì trong lòng Triệu Ngọc lại chỉ cảm thấy lạnh giá. Đối với cái lạnh này, Triệu Ngọc quá hiểu biết, kiếp trước, hắn thường xuyên tiếp xúc với một số cô gái làng chơi, hầu như cô nào cũng như vậy, mặc dù xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mềm mại như lửa nhưng cũng rất khó tìm được cảm giác thật lòng từ trên người các cô.
Vì thế, sau khi buông người đẹp ra, Triệu Ngọc nói ra cảm giác của mình với vẻ đùa giỡn: “Tôi hiểu rồi, ôm cô có cảm giác như ôm một bà ma cô già ấy!”
“Gì?” Nghe được lời này, Lý Thiến hơi sững sờ, cẩn thận đánh giá Triệu Ngọc lại một lần, lúc này mới vô cùng kinh ngạc nói:6“Anh cảnh sát, chỉ số EQ của anh cũng cao quá nhỉ?”
“Vậy nên...” Triệu Ngọc lộ ra vẻ mặt tự mãn mà nói hai chữ.
“Vậy nên... Tạ Hạo không dám đụng đến tôi!” Lý Thiến lạnh nhạt nói: “Anh ta còn chưa đủ tư cách!”
“Cho nên... cô cảm thấy rằng lời của anh ta có thể là sự thật?” Triệu Ngọc gật đầu.
“Vậy nên các anh hãy điều tra kĩ di động của Tạ Hạo đi.” Lý Thiến nghĩ ra cách nói: “Tên kia vô cùng thích chụp ảnh tự sướng, không chừng còn có thể tìm ra đầu mối gì đấy!”
“Được, tôi sẽ chú ý điều tra!” Dù ngoài miệng Triệu Ngọc nói vậy nhưng trong lòng lại không ôm hy vọng gì lớn. Bởi vì Tạ Hạo nói rằng lúc anh ta đi ra ngoài đã4nhìn thấy bóng người lạ ấy, vậy nên làm sao anh ta có thể dùng di động chụp được? Chẳng lẽ anh ta lại biến thái đến mức ngay cả đi vệ sinh cũng muốn chụp ảnh sao?
Chỉ có điều, thông tin Lý Thiến cung cấp quả thực là một manh mối đáng được xem là quan trọng, nói không chừng đúng là cung cấp được điều gì đó cho quá trình phá án.
Sau đó, hai người tán gẫu với nhau một chút về những tình tiết có liên quan hoặc không liên quan tới vụ án, rồi Lý Thiến mới tạm biệt và đi khỏi.
Thông qua cuộc trò chuyện, Triệu Ngọc phát hiện cô Lý Thiến này tuy rằng tuổi không lớn nhưng vừa giàu kinh nghiệm vừa lõi đời, hơn nữa khéo léo đưa đẩy rất3thông minh. Xem ra, một người phụ nữ không tiền không thế muốn sinh tồn trong giới giải trí thì tất phải có chút bản lĩnh giống như Lý Thiến mới được.
Trở lại trước mặt bảng trắng, Triệu Ngọc không thể không dùng bút vẽ xuống một vòng tròn trên bảng trắng, vòng tròn này đại diện cho bóng người thần bí kia...
Hừm...
Nhìn chiếc bảng trắng đầy chữ, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy nặng nề. Hắn không tài nào ngờ tới, điều tra đến điều tra đi mà càng ngày lại càng phức tạp!
Tất cả nhân viên của đoàn làm phim, sáu người bị giết, một người mất tích, hai người may mắn sống sót...
Chân tướng của vụ án rốt cuộc là gì đây?
Quách Nhất Hàng còn sống hay đã chết, vì sao mất tăm mất tích? Bóng người thần bí kia có phải là do Tạ Hạo bịa đặt hay không, hay chính xác là có một người, nếu như là thật, vậy thì người đó là ai?
Còn nữa, liệu vụ án này có liên quan tới vụ giết người ở ngọn hải đăng vài chục năm trước hay không? Nếu có, vậy thì đó là quan hệ gì? Nếu không thì hung phạm vì lý do gì mà giết người?
Trong lúc suy tư thì thông báo kết thúc của hệ thống bỗng nhiên lóe lên, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra đã quá mười hai giờ đêm rồi!
Hắn mở ra giao diện hệ thống thì thấy độ hoàn thành ngày hôm nay là một trăm ba mươi hai phần trăm, mặc dù không cao hơn ngày hôm qua nhưng đối với một quẻ “Cấn Ly” bình thường mà nói thì con số này đã không hề thấp.
Lúc này, hắn lại có được một món đạo cụ mới mà trước kia chưa từng có, thiết bị này tên là thuốc hồi phục tàng hình. Đây là đạo cụ bậc một, sau khi sử dụng thì có thể nhanh chóng hồi phục phần trăm thể năng và sức lực, nếu cường hóa thêm thì có thể hồi phục trạng thái tới mức trăm phần trăm.
Chẳng qua, trên giới thiệu của đạo cụ rõ ràng có ghi rằng thứ này có tác dụng phụ. Sau khi ngừng sử dụng, thể năng và sức lực của người sử dụng sẽ xuống dốc trầm trọng, cần tự mình điều độ lại một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Dù là thế, đạo cụ này vẫn tuyệt đối là đồ tốt. Về sau mà gặp chuyện khó giải quyết thì hắn có thể liên tục chiến đấu rồi!
Nếu đã qua mười hai giờ, Triệu Ngọc đương nhiên muốn mở quẻ mới nhất.
Trước khi mở quẻ, Triệu Ngọc như thường lệ mà nói dông dài với hệ thống một hồi, lúc này, chỉ cần hệ thống còn có thể mở ra quẻ Cấn, vậy thì ít nhất có thể nói rõ rằng phương hướng điều tra của mình không chạy trật nghiêm trọng!
Mà lần này cũng là lần đầu tiên mà hắn muốn hệ thống mở cho mình một quẻ Càn hoặc quẻ Khôn, chỉ có Càn Khôn thì mình mới có cơ hội lớn để phá vụ án này mà thôi.
Nhưng mà sau khi mở, quẻ mà hệ thống bốc ra lại khiến Triệu Ngọc cảm thấy kỳ quái. Thật không nghĩ tới hệ thống lại mở cho hắn một quẻ Cấn Ly!
Gì?
Triệu Ngọc chống eo, quả thực buồn bực không chịu nổi. Rốt cuộc là tại sao? Làm sao mà ba ngày liên tục, tất cả những quẻ bói mà hệ thống mở lại giống nhau như đúc vậy?
Ba quẻ Cấn Ly à, rốt cuộc là hệ thống đang làm cái gì vậy?
Quẻ Cấn thì không sao, nhưng quẻ Ly thì có ý gì?
Quẻ Ly đại diện cho bạn bè, ba ngày qua của hắn có gặp bạn bè gì à? Là đội trưởng Đậu Tự Lực sao? Cục trưởng Vương Thành Cương? Hay là cô bé kia?
Chắc là không phải cô bé kia, con gái thì ứng với quẻ Khảm mới đúng...
Chậc chậc...
Hắn đưa mắt nhìn quẻ bói kỳ quái, Triệu Ngọc rối bời mà vẫn không cách nào giải được.
Chỉ có điều, may mà còn bốc được quẻ Cấn, có quẻ Cấn là có hy vọng phá án rồi, cho nên...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dời tầm mắt nhìn về phía bảng trắng, tuy rằng tình tiết vụ án đã gần như càng ngày càng khó bề phân biệt, mịt mù không manh mối nhưng Triệu Ngọc lại có cảm giác tin tưởng. Hơn nữa, hắn dường như có cảm giác chân tướng mà hắn chờ đợi đã lâu hẳn là cách hắn cũng không còn xa nữa...