Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-779
Chương 779: Nhận tội
“À...” Tăng Khả gật đầu: “Nếu như anh ta không thẹn với lương tâm thì không thể nào có ý định hủy đi thẻ nhớ được! Tổ trưởng à, lần này chúng ta đã bày ra một cái bẫy nhỏ nhưng không ngờ lại có tác dụng lớn nhỉ!”
“Thật ra thì...” Triệu Ngọc vặn nắp chai nước lại rồi nói: “Cũng không riêng gì chuyện thẻ nhớ! Cậu nghĩ xem, trước đó chúng ta đã đưa ra rất nhiều giả thiết nhưng cuối cùng đều không có sức thuyết phục! Lý Thiến, Trương Dũng, sau đó là Quách Nhất Hàng, rồi đến ông chủ Cao Bằng cùng với vợ chồng Kiều Như Tuyết, những người này cho dù là ai gây án cũng đều không khớp với hiện trường mà chúng ta đã khám nghiệm.”
“Nhưng mà nếu như đổi thành Đậu Tự Lực3thì tất cả đều vô cùng thuyết phục!”
“Hì hì...” Tăng Khả cười nói: “Trong phim trinh thám có một câu nói, nó nói như thế nào nhỉ? Loại bỏ những nhân tố không thể xảy ra, còn lại cho dù không hợp tình hợp lý đến cỡ nào thì nó cũng là chân tướng!”
“Tôi cảm thấy hầu như đều chỉ là trùng hợp mà thôi!” Triệu Ngọc nói với vẻ thâm thúy: “Trong những vụ án mà trước kia tôi gặp phải thì vụ khó khăn nhất chính là bên trong vụ án còn xen lẫn những sự kiện trùng hợp đến khó tin! Vô xảo bất thành thư*, mà những thứ này, chúng ta thường thường không thể nào ngờ được!”
* Vô xảo bất thành thư: trùng hợp một cách kỳ lạ. thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am1viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: “Chân thị vô xảo bất thành thư a!” (Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này.)
“Ví dụ như vụ án này, hiện trường mưu sát nhìn qua thì giống như là có âm mưu và đã được dày công sắp đặt từ lâu, nhưng bên cạnh đó, nó lại lộ ra vẻ vội vàng khác thường. Hơn nữa, còn có Quách Nhất Hàng đã mất tích và Hứa Hữu rất có khả năng đã bị ngộ sát, cho nên vụ án này giống như chỉ8là ý muốn nhất thời mà thôi. Cho nên, tôi mới cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ!”
“Sau đó, khi chúng ta biết Đậu Tự Lực là con cháu của người canh giữ hải đăng thì đã có thể xác định được động cơ gây án; tàn thuốc cùng với thuốc an thần có liên quan tới Đậu Tự Lực, chẳng khác nào đã có phương pháp gây án rồi.” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, dưới điều kiện tiên quyết ấy, Đậu Tự Lực lại nảy ra ý định tiêu hủy thẻ nhớ điện thoại thì lại càng giúp tôi thêm khẳng định suy đoán của mình!”
Kỳ thật thì vẫn còn một chuyện mà Triệu Ngọc muốn nói chính là quẻ văn mà mình mở được. Ba lần liên tiếp đều mở được quẻ Ly, rõ ràng nó đang muốn ám chỉ9một ai đó. Mà người phù hợp với quẻ Ly thì chắc chắn không thể nghi ngờ là Đậu Tự Lực rồi.
“Bái phục, bái phục!” Tăng Khả khen một câu, lại hỏi tiếp: “Còn điểm không rõ thứ hai, chính là tại sao anh lại tin chắc là mẹ của Đậu Tự Lực chính là đồng bọn của anh ta?”
“Chuyện này à, cũng không đơn giản chỉ là trực giác thôi đâu!” Triệu Ngọc nói: “Nói trắng ra là toàn bộ chuyện này đều do bà lão này mà ra cả! Tạ Hạo đã nói với Lý Thiến rằng hình như anh ta nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài. Cho nên, tôi mới cố ý nhắc tới mái tóc dài trước mặt Đậu Tự Lực, kết quả, anh ta lại có phản ứng mạnh đến như vậy.”
“Đậu Tự Lực nóng lòng7hủy đi thẻ nhớ của Tạ Hạo, chứng minh một điều rằng anh ta đang rất lo lắng, không biết Tạ Hạo đã dùng điện thoại chụp được cái gì rồi. Chỉ có điều, mặc dù tóc Đậu Tự Lực không ngắn nhưng cũng không thể gọi là tóc dài, nhìn chung thì rõ ràng vẫn là một người đàn ông trai tráng.”
“Cho nên, tôi đã nghi ngờ Đậu Tự Lực hẳn là đang lo lắng cho đồng bọn của mình, mà đồng bọn lại là một người phụ nữ nữa.”
“Chúng ta đã điều tra cặn kẽ tài liệu về Đậu Tự Lực rồi, ngoài mẹ anh ta là Lưu Thải Vân ra thì không có đối tượng nào có đặc điểm tương tự mà phù hợp đến vậy!” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa theo tôi nghĩ, đối với loại chuyện bí ẩn này thì cũng chỉ có thể là Lưu Thải Vân thôi nhỉ?”
“Cũng đúng, kỳ thực năm nay Lưu Thải Vân cũng chỉ mới 61 tuổi mà thôi, vẫn còn mạnh khỏe.” Tăng Khả gật đầu: “Có đủ điều kiện để làm đồng lõa!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, không khẳng định mà nói: “Theo tôi thấy thì ai là đồng phạm, ai là thủ phạm chính... vẫn còn khó nói lắm!”
“Sao có thể?” Tăng Khả cau mày: “Anh nghi ngờ...”
“Cậu có nghi ngờ bà lão này mới chính là thủ phạm chính không?” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau rất đáng để mọi người đồng tình, nhưng mà, nếu như mẹ có ý nghĩ xấu thì rất dễ di truyền đến sang đứa con! Tôi lo là vụ án mưu sát năm đó ở ngọn hải đăng thật sự là...”
“Lão đại, lão đại!” Lúc này, Nhiễm Đào chợt đẩy cửa đi vào, hưng phấn nói: “Trong hai người kia, đã có một người nhận tội rồi, các anh đoán xem là ai nào?”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nhiễm Đào, hắn lại nói một câu: “Đậu Tự Lực nói gì?”
“Lợi hại! Lợi hại!” Nhiễm Đào giơ lên ngón tay cái: “Vẫn là lão đại oai phong nhất!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Đậu Tự Lực đã muốn tự sát rồi thì dĩ nhiên nhận tội chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Còn bà lão kia thì vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đương nhiên sẽ ngoan cố chống lại!”
“Ừm... lão đại!” Nhiễm Đào kéo Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Ngô Tú Mẫn đang thẩm vấn Đậu Tự Lực ở bên trong, chị ấy bảo tôi nói lại với anh rằng anh đừng nên vào trong phòng thẩm vấn, không được để Đậu Tự Lực nhìn thấy anh. Anh biết rồi đấy, Đậu Tự Lực bây giờ đã hận anh đến tận xương tủy rồi, chị ấy lo...”
“Được rồi, tôi đâu phải trẻ con, còn cần cậu nhắc nhở sao?” Nói xong, Triệu Ngọc đẩy Nhiễm Đào ra, đi thẳng tới phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn.
Sau khi mở cửa mới thấy được Cục trưởng Vương cùng với mấy vị lãnh đạo của Cục thành phố, Cục tỉnh đều đang có mặt tại đây! Bởi vì cấp bậc của Vương Thành Cương thấp nhất cho nên dù chân đang khập khiễng nhưng vẫn không dám ngồi xuống ghế.
Triệu Ngọc cũng không để ý tới chuyện đó, sau khi đi vào liền trực tiếp kéo ghế ngồi xuống. Lúc này, Đậu Tự Lực đã bắt đầu khai, cho nên mọi người chỉ nhìn nhau rồi gật đầu một cái xem như chào hỏi, chứ cũng không hỏi han gì nhiều, liền bắt đầu chăm chú lắng nghe lời khai.
“Tôi chỉ có thể... kể lại chuyện từ khi tôi bắt đầu có thể ghi nhớ những chuyện xảy ra xung quanh mình.” Tuy Đậu Tự Lực đã rửa mặt sạch sẽ rồi nhưng trên người vẫn còn dính đầy bụi đất. Không biết là ai đã cho anh ta một điếu thuốc, anh ta vừa rút ra vừa nói với Ngô Tú Mẫn: “Tôi lớn lên ở gia trang nhà họ Đậu, từ khi tôi bắt đầu nhớ được mọi thứ xảy ra xung quanh thì chỉ có thể nhớ được hai chuyện, đó là cảnh đánh nhau và bị đánh! Cha dượng của tôi nổi tiếng là một kẻ nát rượu, khi uống nhiều liền đánh mẹ tôi! Nếu không thì cũng là đánh tôi!”
“Vào năm tôi bắt đầu đi học, mẹ tôi thực sự không thể chịu nổi nữa mới dẫn tôi chạy trốn khỏi căn nhà đó!” Đậu Tự Lực phun ra một vòng khói trắng rồi nói: “Có điều, tôi không còn chút ấn tượng gì về lúc đó cả. Tôi chỉ nhớ rằng cuộc sống lúc đó rất khốn khổ, hai mẹ con tôi đã từng sống trong trạm cứu hộ, trong lều bạt, cũng từng sống trong bệnh viện, dường như chỉ kém nước là chưa đi ăn xin mà thôi!”
“Triều Hải, Lĩnh Dương, lang thang khắp nơi! Cuối cùng mới dừng lại ở Khúc Lương, mẹ tôi đi làm ở bãi đánh bắt cá, có lúc còn nhận đan lưới nữa, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng ít ra còn có thể sống qua ngày.”
“Về sau, tôi đi bộ đội, biểu hiện xuất sắc cho nên sau khi xuất ngũ liền trở thành cảnh sát.”
“Tôi chỉ biết một ít liên quan tới chuyện cũ năm xưa thôi!” Đậu Tự Lực rít mạnh một hơi rồi nói: “Tên họ Triệu kia nói không sai, mẹ tôi đã từng nói với tôi như vậy, rằng cha tôi là người canh giữ tháp, cha tôi bị Thái Hạng Bân giết chết! Sau đó, cả nhà họ Thái kia còn ức hiếp bà ấy, vì bất đắc dĩ cho nên bà ấy mới rời khỏi đảo Vĩnh Tiến đi xa!”
“Lúc ấy, tôi vừa mới sinh ra, bởi vì có tôi nên mẹ tôi mới quyết định sống tiếp, mới buộc lòng gả cho tên khốn Đậu Hữu Lâm kia! Sau đó, tôi nghe nói sau khi chúng tôi đi không lâu, tên khốn kia đã chết rồi!”
Sau khi làm cảnh sát, tôi cũng đã từng muốn tạo ra một thân phận mới cho mẹ tôi, nhưng bà lại không đồng ý.” Đậu Tự Lực nói: “Một là sợ tốn tiền, một nguyên nhân khác là sợ có người biết bà ấy chính là Lưu Thải Vân!”
“Tôi có thể cảm giác được chuyện ở hải đăng năm đó đã ảnh hưởng quá sâu đến mẹ tôi! Cho nên có một số việc, tôi cũng không dám hỏi nhiều.”
“Ài! Đời người vốn là như vậy đấy!” Đậu Tự Lực than thở: “Chúng tôi mua nhà, cuộc sống cũng ngày càng khá hơn, nhưng tâm tình của bà vẫn luôn không hề thay đổi.”
“Cách nghĩ của mẹ tôi rất khác những người trẻ tuổi, mà tôi thì... chuyện gì cũng nghe theo bà! Cho nên có lẽ chính vì thế mà ly hôn là chuyện không sớm thì muộn!” Nói đến đây, Đậu Tự Lực đã hút hết một điếu thuốc, anh ta dùng sức dập tắt đầu lọc thuốc, sau đó mới ngửa đầu nhìn trần nhà, nói với vẻ tràn đầy thất vọng: “Cái đoàn làm phim kia... thật sự không nên tới đây!”
“Thật ra thì...” Triệu Ngọc vặn nắp chai nước lại rồi nói: “Cũng không riêng gì chuyện thẻ nhớ! Cậu nghĩ xem, trước đó chúng ta đã đưa ra rất nhiều giả thiết nhưng cuối cùng đều không có sức thuyết phục! Lý Thiến, Trương Dũng, sau đó là Quách Nhất Hàng, rồi đến ông chủ Cao Bằng cùng với vợ chồng Kiều Như Tuyết, những người này cho dù là ai gây án cũng đều không khớp với hiện trường mà chúng ta đã khám nghiệm.”
“Nhưng mà nếu như đổi thành Đậu Tự Lực3thì tất cả đều vô cùng thuyết phục!”
“Hì hì...” Tăng Khả cười nói: “Trong phim trinh thám có một câu nói, nó nói như thế nào nhỉ? Loại bỏ những nhân tố không thể xảy ra, còn lại cho dù không hợp tình hợp lý đến cỡ nào thì nó cũng là chân tướng!”
“Tôi cảm thấy hầu như đều chỉ là trùng hợp mà thôi!” Triệu Ngọc nói với vẻ thâm thúy: “Trong những vụ án mà trước kia tôi gặp phải thì vụ khó khăn nhất chính là bên trong vụ án còn xen lẫn những sự kiện trùng hợp đến khó tin! Vô xảo bất thành thư*, mà những thứ này, chúng ta thường thường không thể nào ngờ được!”
* Vô xảo bất thành thư: trùng hợp một cách kỳ lạ. thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am1viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: “Chân thị vô xảo bất thành thư a!” (Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này.)
“Ví dụ như vụ án này, hiện trường mưu sát nhìn qua thì giống như là có âm mưu và đã được dày công sắp đặt từ lâu, nhưng bên cạnh đó, nó lại lộ ra vẻ vội vàng khác thường. Hơn nữa, còn có Quách Nhất Hàng đã mất tích và Hứa Hữu rất có khả năng đã bị ngộ sát, cho nên vụ án này giống như chỉ8là ý muốn nhất thời mà thôi. Cho nên, tôi mới cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ!”
“Sau đó, khi chúng ta biết Đậu Tự Lực là con cháu của người canh giữ hải đăng thì đã có thể xác định được động cơ gây án; tàn thuốc cùng với thuốc an thần có liên quan tới Đậu Tự Lực, chẳng khác nào đã có phương pháp gây án rồi.” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, dưới điều kiện tiên quyết ấy, Đậu Tự Lực lại nảy ra ý định tiêu hủy thẻ nhớ điện thoại thì lại càng giúp tôi thêm khẳng định suy đoán của mình!”
Kỳ thật thì vẫn còn một chuyện mà Triệu Ngọc muốn nói chính là quẻ văn mà mình mở được. Ba lần liên tiếp đều mở được quẻ Ly, rõ ràng nó đang muốn ám chỉ9một ai đó. Mà người phù hợp với quẻ Ly thì chắc chắn không thể nghi ngờ là Đậu Tự Lực rồi.
“Bái phục, bái phục!” Tăng Khả khen một câu, lại hỏi tiếp: “Còn điểm không rõ thứ hai, chính là tại sao anh lại tin chắc là mẹ của Đậu Tự Lực chính là đồng bọn của anh ta?”
“Chuyện này à, cũng không đơn giản chỉ là trực giác thôi đâu!” Triệu Ngọc nói: “Nói trắng ra là toàn bộ chuyện này đều do bà lão này mà ra cả! Tạ Hạo đã nói với Lý Thiến rằng hình như anh ta nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài. Cho nên, tôi mới cố ý nhắc tới mái tóc dài trước mặt Đậu Tự Lực, kết quả, anh ta lại có phản ứng mạnh đến như vậy.”
“Đậu Tự Lực nóng lòng7hủy đi thẻ nhớ của Tạ Hạo, chứng minh một điều rằng anh ta đang rất lo lắng, không biết Tạ Hạo đã dùng điện thoại chụp được cái gì rồi. Chỉ có điều, mặc dù tóc Đậu Tự Lực không ngắn nhưng cũng không thể gọi là tóc dài, nhìn chung thì rõ ràng vẫn là một người đàn ông trai tráng.”
“Cho nên, tôi đã nghi ngờ Đậu Tự Lực hẳn là đang lo lắng cho đồng bọn của mình, mà đồng bọn lại là một người phụ nữ nữa.”
“Chúng ta đã điều tra cặn kẽ tài liệu về Đậu Tự Lực rồi, ngoài mẹ anh ta là Lưu Thải Vân ra thì không có đối tượng nào có đặc điểm tương tự mà phù hợp đến vậy!” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa theo tôi nghĩ, đối với loại chuyện bí ẩn này thì cũng chỉ có thể là Lưu Thải Vân thôi nhỉ?”
“Cũng đúng, kỳ thực năm nay Lưu Thải Vân cũng chỉ mới 61 tuổi mà thôi, vẫn còn mạnh khỏe.” Tăng Khả gật đầu: “Có đủ điều kiện để làm đồng lõa!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, không khẳng định mà nói: “Theo tôi thấy thì ai là đồng phạm, ai là thủ phạm chính... vẫn còn khó nói lắm!”
“Sao có thể?” Tăng Khả cau mày: “Anh nghi ngờ...”
“Cậu có nghi ngờ bà lão này mới chính là thủ phạm chính không?” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau rất đáng để mọi người đồng tình, nhưng mà, nếu như mẹ có ý nghĩ xấu thì rất dễ di truyền đến sang đứa con! Tôi lo là vụ án mưu sát năm đó ở ngọn hải đăng thật sự là...”
“Lão đại, lão đại!” Lúc này, Nhiễm Đào chợt đẩy cửa đi vào, hưng phấn nói: “Trong hai người kia, đã có một người nhận tội rồi, các anh đoán xem là ai nào?”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nhiễm Đào, hắn lại nói một câu: “Đậu Tự Lực nói gì?”
“Lợi hại! Lợi hại!” Nhiễm Đào giơ lên ngón tay cái: “Vẫn là lão đại oai phong nhất!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Đậu Tự Lực đã muốn tự sát rồi thì dĩ nhiên nhận tội chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Còn bà lão kia thì vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đương nhiên sẽ ngoan cố chống lại!”
“Ừm... lão đại!” Nhiễm Đào kéo Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Ngô Tú Mẫn đang thẩm vấn Đậu Tự Lực ở bên trong, chị ấy bảo tôi nói lại với anh rằng anh đừng nên vào trong phòng thẩm vấn, không được để Đậu Tự Lực nhìn thấy anh. Anh biết rồi đấy, Đậu Tự Lực bây giờ đã hận anh đến tận xương tủy rồi, chị ấy lo...”
“Được rồi, tôi đâu phải trẻ con, còn cần cậu nhắc nhở sao?” Nói xong, Triệu Ngọc đẩy Nhiễm Đào ra, đi thẳng tới phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn.
Sau khi mở cửa mới thấy được Cục trưởng Vương cùng với mấy vị lãnh đạo của Cục thành phố, Cục tỉnh đều đang có mặt tại đây! Bởi vì cấp bậc của Vương Thành Cương thấp nhất cho nên dù chân đang khập khiễng nhưng vẫn không dám ngồi xuống ghế.
Triệu Ngọc cũng không để ý tới chuyện đó, sau khi đi vào liền trực tiếp kéo ghế ngồi xuống. Lúc này, Đậu Tự Lực đã bắt đầu khai, cho nên mọi người chỉ nhìn nhau rồi gật đầu một cái xem như chào hỏi, chứ cũng không hỏi han gì nhiều, liền bắt đầu chăm chú lắng nghe lời khai.
“Tôi chỉ có thể... kể lại chuyện từ khi tôi bắt đầu có thể ghi nhớ những chuyện xảy ra xung quanh mình.” Tuy Đậu Tự Lực đã rửa mặt sạch sẽ rồi nhưng trên người vẫn còn dính đầy bụi đất. Không biết là ai đã cho anh ta một điếu thuốc, anh ta vừa rút ra vừa nói với Ngô Tú Mẫn: “Tôi lớn lên ở gia trang nhà họ Đậu, từ khi tôi bắt đầu nhớ được mọi thứ xảy ra xung quanh thì chỉ có thể nhớ được hai chuyện, đó là cảnh đánh nhau và bị đánh! Cha dượng của tôi nổi tiếng là một kẻ nát rượu, khi uống nhiều liền đánh mẹ tôi! Nếu không thì cũng là đánh tôi!”
“Vào năm tôi bắt đầu đi học, mẹ tôi thực sự không thể chịu nổi nữa mới dẫn tôi chạy trốn khỏi căn nhà đó!” Đậu Tự Lực phun ra một vòng khói trắng rồi nói: “Có điều, tôi không còn chút ấn tượng gì về lúc đó cả. Tôi chỉ nhớ rằng cuộc sống lúc đó rất khốn khổ, hai mẹ con tôi đã từng sống trong trạm cứu hộ, trong lều bạt, cũng từng sống trong bệnh viện, dường như chỉ kém nước là chưa đi ăn xin mà thôi!”
“Triều Hải, Lĩnh Dương, lang thang khắp nơi! Cuối cùng mới dừng lại ở Khúc Lương, mẹ tôi đi làm ở bãi đánh bắt cá, có lúc còn nhận đan lưới nữa, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng ít ra còn có thể sống qua ngày.”
“Về sau, tôi đi bộ đội, biểu hiện xuất sắc cho nên sau khi xuất ngũ liền trở thành cảnh sát.”
“Tôi chỉ biết một ít liên quan tới chuyện cũ năm xưa thôi!” Đậu Tự Lực rít mạnh một hơi rồi nói: “Tên họ Triệu kia nói không sai, mẹ tôi đã từng nói với tôi như vậy, rằng cha tôi là người canh giữ tháp, cha tôi bị Thái Hạng Bân giết chết! Sau đó, cả nhà họ Thái kia còn ức hiếp bà ấy, vì bất đắc dĩ cho nên bà ấy mới rời khỏi đảo Vĩnh Tiến đi xa!”
“Lúc ấy, tôi vừa mới sinh ra, bởi vì có tôi nên mẹ tôi mới quyết định sống tiếp, mới buộc lòng gả cho tên khốn Đậu Hữu Lâm kia! Sau đó, tôi nghe nói sau khi chúng tôi đi không lâu, tên khốn kia đã chết rồi!”
Sau khi làm cảnh sát, tôi cũng đã từng muốn tạo ra một thân phận mới cho mẹ tôi, nhưng bà lại không đồng ý.” Đậu Tự Lực nói: “Một là sợ tốn tiền, một nguyên nhân khác là sợ có người biết bà ấy chính là Lưu Thải Vân!”
“Tôi có thể cảm giác được chuyện ở hải đăng năm đó đã ảnh hưởng quá sâu đến mẹ tôi! Cho nên có một số việc, tôi cũng không dám hỏi nhiều.”
“Ài! Đời người vốn là như vậy đấy!” Đậu Tự Lực than thở: “Chúng tôi mua nhà, cuộc sống cũng ngày càng khá hơn, nhưng tâm tình của bà vẫn luôn không hề thay đổi.”
“Cách nghĩ của mẹ tôi rất khác những người trẻ tuổi, mà tôi thì... chuyện gì cũng nghe theo bà! Cho nên có lẽ chính vì thế mà ly hôn là chuyện không sớm thì muộn!” Nói đến đây, Đậu Tự Lực đã hút hết một điếu thuốc, anh ta dùng sức dập tắt đầu lọc thuốc, sau đó mới ngửa đầu nhìn trần nhà, nói với vẻ tràn đầy thất vọng: “Cái đoàn làm phim kia... thật sự không nên tới đây!”