Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-780
Chương 780: Điều ngoài ý muốn trong kế hoạch
“Nhưng mà cũng rất may, chuyện đã qua nhiều năm rồi, mẹ tôi lại không có thân thích họ hàng gì, mà bề ngoài cũng đã thay đổi không ít, cho nên không còn ai có thể nhận ra bà nữa!”
“Ài!” Đậu Tự Lực lại thở dài một hơi rồi nói: “Sau khi ly hôn, cuộc sống vốn coi như cũng được ổn định, ít nhất không cần phải nghe tiếng gây gổ, cãi vã mỗi ngày của vợ và mẹ tôi nữa! Chỉ là... hơi nhớ con! Ài... Đường đường một đội trưởng đội cảnh sát, mà lại... Ài...”
Nghe thấy Đậu Tự Lực lan man, Ngô Tú Mẫn vẫn không có ý định lên tiếng thúc giục, cuối cùng, sau3một hồi nhẫn nại thì Đậu Tự Lực mới nói vào vấn đề mấu chốt.
“Sau đó, tôi mới biết được sở dĩ cuối cùng mẹ tôi vẫn lựa chọn Khúc Lương là bởi vì bà không thể rời khỏi cái đảo nhỏ đó, không thể rời bỏ ngọn hải đăng cũ kỹ kia!” Đậu Tự Lực rít mạnh một hơi thuốc, làn khói tràn ngập toàn bộ phòng thẩm vấn. “Những năm gần đây, chỉ cần có thời gian rảnh là chúng tôi lên đảo Vĩnh Tiến và đi dạo loanh quanh! Cũng thật kỳ quái, chỉ cần mẹ tôi đến hòn đảo này thì tâm tình nóng nảy của bà sẽ có thể bình tĩnh lại ngay.”
“Tưới hoa, câu cá,1mỗi lần đều rất vui vẻ! Có lúc, bà còn sẽ kể cho tôi nghe một ít chuyện đã qua, kể rằng bà và cha tôi đã bảo vệ ngọn hải đăng này như thế nào, còn khai hoang làm ruộng, gặp phải bão này nọ!”
“Hòn đảo này khiến tôi cảm thấy dường như nó đang hòa làm một với mẹ tôi vậy! Thậm chí tôi còn nghĩ tới, khi nào mẹ tôi sau trăm tuổi, chi bằng đưa bà tới đây chôn cất cũng tốt!” Nói đến đây, Đậu Tự Lực lại có vẻ thâm thúy mà rít một hơi thuốc lá, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà không ngờ, đoàn làm phim nọ vừa tới thì8mọi chuyện đều thay đổi!”
“Hai chúng tôi đều không biết chuyện có đoàn làm phim sẽ tới đảo Vĩnh Tiến để quay phim! Chỉ là khi tới quán cơm ăn cơm, tôi ngẫu nhiên nghe thấy người ta đang tán gẫu với nhau về chuyện này. Khi tôi biết đoàn làm phim đã lên đảo, lại còn quay lại vụ án giết người năm đó, dĩ nhiên là tôi vô cùng tức giận! Vết thương trong lòng mẹ tôi dù đã trôi qua mấy chục năm nhưng vẫn không sao xoa dịu được, vậy mà bọn chúng lại nhẫn tâm đào bới nó lên, tôi há có thể để bọn chúng được như ý muốn chứ?”
“Cho nên, lúc đầu, quả thực9là tôi có ý định phái côn đồ địa phương tới quấy nhiễu bọn họ. Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, tôi vẫn chọn từ bỏ! Tôi thật sự không muốn để cho bất kỳ người nào biết được chuyện của mẹ tôi! Nếu như tôi phái người đi, nói không chừng tác dụng lại hoàn toàn trái ngược.”
“Nhưng mà chuyện này liên quan tới danh dự của mẹ tôi thì sao tôi có thể ngồi yên không quan tâm tới cho được? Trong tương lai, nếu bộ phim này bắt đầu được công chiếu rộng rãi, nó sẽ trở thành một mối họa lớn đối với gia đình chúng tôi!”
“Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, tôi7bắt đầu âm thầm quan sát những người trong đoàn phim, bắt đầu tìm cách và cơ hội ngăn trở bọn họ.”
“Đôi lúc, tôi cũng sẽ đi đến đảo, lặng lẽ quan sát quá trình quay phim của bọn họ. Tôi xuất thân từ lính trinh sát, cũng rất quen thuộc với địa hình trên đảo. Cho nên bọn họ không hề biết là đang bị tôi theo dõi.”
“Tôi càng theo dõi thì lại càng tức giận!” Đậu Tự Lực phẫn hận nói: “Phim mà bọn họ quay quá sai sự thật! Không ngờ lại ngấm ngầm hại người khác, dám đem những lời bàn tán nhảm nhí của mọi người năm đó viết thành kịch bản, cho rằng mẹ tôi mới thật sự là hung thủ! Thật sự quá đáng giận! Nếu như để mẹ tôi biết chuyện này thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
“Sau đó, khi hiểu rõ mọi chuyện, lúc này tôi mới phát hiện kẻ ghê tởm nhất chính là biên kịch Thái Kim Đạt! Tất cả chủ ý này đều là do ông ta nghĩ ra, mà hơn hết, ông ta còn là cháu của Thái Hạng Bân nữa!”
“Tên bỉ ổi ích kỷ này! Ông ta muốn lợi dụng người chú đã chết của mình cùng với danh dự của cha mẹ tôi để nâng cao sự nghiệp của bản thân! Cô nói thử xem, ông ta có đáng chết hay không!?”
Nói đến đây, bởi vì kích động mà cả người Đậu Tự Lực run rẩy, trong ánh mắt cũng lộ ra một loại lạnh lùng kỳ lạ.
“Nhưng mà tên họ Triệu kia nói không sai, dù thế nào thì tôi vẫn là một cảnh sát.” Đậu Tự Lực nói, trông có vẻ như bị bệnh tâm thần: “Tôi còn không đến nỗi chỉ vì vậy mà đã muốn đi giết người! Cho nên, kế hoạch ban đầu của tôi không phải là như thế này!”
“Ban đầu... Tôi chỉ muốn hủy đi những cảnh phim mà bọn họ đã quay xong mà thôi.” Đậu Tự Lực ngẩng đầu lên, điếu thuốc thứ hai cũng đã hút xong, nhưng anh ta vẫn siết chặt lấy mẩu đầu lọc thuốc không chịu buông ra. “Tôi dự định chờ đến khi bọn họ sắp hoàn thành rồi mới ra tay, lúc đó chắc chắn có thể làm tăng mức độ thiệt hại của bọn họ lên cao nhất! Nếu làm vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể quay lại lần nữa được!”
“Chuyện thuốc an thần cũng rất đúng. Năm ngoái, tôi tịch thu được rất nhiều thuốc an thần từ nữ đạo tặc kia, sau đó luôn cất giữ nó trong tủ vật chứng, sau đó nếu đến lượt thì sẽ đưa đi tiêu hủy tập thể!”
“Mà cũng vừa khéo, bỗng nhiên có hai thùng đặt trong xe tôi vẫn chưa bị đem đi tiêu hủy, cho nên tôi liền chuyển nó về nhà mình, sau đó trong nhà càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện nên tôi dần đã quên mất.”
“Vì để kế hoạch đã đặt ra được tiến hành càng thêm ổn thỏa, cho nên tôi bỗng nhiên nhớ tới hai thùng thuốc an thần kia, chuyển bọn chúng lên đảo trước, sau đó tính toán thời gian để cho vào đồ uống và nước của các nhân viên đoàn làm phim.”
“Ài! Người tính không bằng trời tính, kế hoạch của tôi vốn rất đơn giản, vậy mà không thể nào ngờ tới lại có chuyện bất ngờ ngoài ý muốn đã xảy ra!”
Quách Nhất Hàng... Quách Nhất Hàng...
Ngay lúc Đậu Tự Lực nói đến điểm này, Triệu Ngọc cũng thì thầm cái tên của Quách Nhất Hàng.
“Chính là tên Quách Nhất Hàng đó!” Đậu Tự Lực uể oải nói: “Cũng bởi vì cậu ta nên tôi mới phạm phải tội lớn muôn đời không thể nào quay đầu lại được!”
À...
Triệu Ngọc tự cho mình một ngón tay cái, quả nhiên bản thân đoán không sai, Quách Nhất Hàng chính là biến số quan trọng của bản án lần này.
“Đêm hôm đó, tôi đợi tới hơn mấy tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn thuốc an thần đã phát huy tác dụng, tôi mới âm thầm lẻn vào lều trại của bọn họ để tiêu hủy phim!” Đậu Tự Lực nói tiếp: “Tôi biết, phim của bọn họ, ngoài trong máy quay phim cùng với máy vi tính ra thì vẫn còn trong điện toán đám mây. Nếu tôi muốn xóa hoàn toàn thì cần phải xóa từ trên điện toán đám mây đó.”
“Mà tài khoản cùng với mật mã điện toán đám mây đều nằm trên người tên quay phim Trương Thành Công, cho nên tôi phải đến chỗ Trương Thành Công tìm trước mới được. Đêm đó, Trương Thành Công ngủ như chết vậy, tôi lục lọi, sờ soạng tìm kiếm ngay trên người ông ta... sau đó, tôi chợt nghe thấy một chút tiếng động...”
“Không ngờ trong lều vẫn còn một người nữa, người kia đã nhìn thấy hết thảy động tác vừa rồi của tôi!”
“Khi tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta lập tức liền chạy ào từ trong lều ra ngoài.”
“Lúc ấy, cả người tôi ngây ngẩn! Tôi chỉ biết là nhất định không thể để cho cậu ta chạy, cho nên cũng đuổi theo. Khi đuổi ra bên ngoài, tôi mới nhìn rõ thì ra người kia chính là diễn viên Quách Nhất Hàng!”
“Không biết tại sao, Quách Nhất Hàng không chỉ không có bất kỳ dấu hiệu hôn mê nào mà quần áo còn rất chỉnh tề, sau lưng còn đeo theo túi nữa, thoạt nhìn trông rất giống như là đang chuẩn bị đi khỏi đây vậy!”
“Có điều, có thể là Quách Nhất Hàng cũng đã bị dọa sợ rồi, không chạy được bao lâu, cậu ta bị vấp phải cục đá mà ngã sấp xuống!”
“Sau đó, tôi liền nhào tới, lại không nghĩ rằng cậu ta nhặt lên một cục đá mà đập lên cánh tay tôi.”
“Sau đó, chúng tôi liền đánh nhau, cuối cùng, tôi mới siết lấy cổ cậu ta đến chết!!!”
“Ài!” Đậu Tự Lực lại thở dài một hơi rồi nói: “Sau khi ly hôn, cuộc sống vốn coi như cũng được ổn định, ít nhất không cần phải nghe tiếng gây gổ, cãi vã mỗi ngày của vợ và mẹ tôi nữa! Chỉ là... hơi nhớ con! Ài... Đường đường một đội trưởng đội cảnh sát, mà lại... Ài...”
Nghe thấy Đậu Tự Lực lan man, Ngô Tú Mẫn vẫn không có ý định lên tiếng thúc giục, cuối cùng, sau3một hồi nhẫn nại thì Đậu Tự Lực mới nói vào vấn đề mấu chốt.
“Sau đó, tôi mới biết được sở dĩ cuối cùng mẹ tôi vẫn lựa chọn Khúc Lương là bởi vì bà không thể rời khỏi cái đảo nhỏ đó, không thể rời bỏ ngọn hải đăng cũ kỹ kia!” Đậu Tự Lực rít mạnh một hơi thuốc, làn khói tràn ngập toàn bộ phòng thẩm vấn. “Những năm gần đây, chỉ cần có thời gian rảnh là chúng tôi lên đảo Vĩnh Tiến và đi dạo loanh quanh! Cũng thật kỳ quái, chỉ cần mẹ tôi đến hòn đảo này thì tâm tình nóng nảy của bà sẽ có thể bình tĩnh lại ngay.”
“Tưới hoa, câu cá,1mỗi lần đều rất vui vẻ! Có lúc, bà còn sẽ kể cho tôi nghe một ít chuyện đã qua, kể rằng bà và cha tôi đã bảo vệ ngọn hải đăng này như thế nào, còn khai hoang làm ruộng, gặp phải bão này nọ!”
“Hòn đảo này khiến tôi cảm thấy dường như nó đang hòa làm một với mẹ tôi vậy! Thậm chí tôi còn nghĩ tới, khi nào mẹ tôi sau trăm tuổi, chi bằng đưa bà tới đây chôn cất cũng tốt!” Nói đến đây, Đậu Tự Lực lại có vẻ thâm thúy mà rít một hơi thuốc lá, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà không ngờ, đoàn làm phim nọ vừa tới thì8mọi chuyện đều thay đổi!”
“Hai chúng tôi đều không biết chuyện có đoàn làm phim sẽ tới đảo Vĩnh Tiến để quay phim! Chỉ là khi tới quán cơm ăn cơm, tôi ngẫu nhiên nghe thấy người ta đang tán gẫu với nhau về chuyện này. Khi tôi biết đoàn làm phim đã lên đảo, lại còn quay lại vụ án giết người năm đó, dĩ nhiên là tôi vô cùng tức giận! Vết thương trong lòng mẹ tôi dù đã trôi qua mấy chục năm nhưng vẫn không sao xoa dịu được, vậy mà bọn chúng lại nhẫn tâm đào bới nó lên, tôi há có thể để bọn chúng được như ý muốn chứ?”
“Cho nên, lúc đầu, quả thực9là tôi có ý định phái côn đồ địa phương tới quấy nhiễu bọn họ. Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, tôi vẫn chọn từ bỏ! Tôi thật sự không muốn để cho bất kỳ người nào biết được chuyện của mẹ tôi! Nếu như tôi phái người đi, nói không chừng tác dụng lại hoàn toàn trái ngược.”
“Nhưng mà chuyện này liên quan tới danh dự của mẹ tôi thì sao tôi có thể ngồi yên không quan tâm tới cho được? Trong tương lai, nếu bộ phim này bắt đầu được công chiếu rộng rãi, nó sẽ trở thành một mối họa lớn đối với gia đình chúng tôi!”
“Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, tôi7bắt đầu âm thầm quan sát những người trong đoàn phim, bắt đầu tìm cách và cơ hội ngăn trở bọn họ.”
“Đôi lúc, tôi cũng sẽ đi đến đảo, lặng lẽ quan sát quá trình quay phim của bọn họ. Tôi xuất thân từ lính trinh sát, cũng rất quen thuộc với địa hình trên đảo. Cho nên bọn họ không hề biết là đang bị tôi theo dõi.”
“Tôi càng theo dõi thì lại càng tức giận!” Đậu Tự Lực phẫn hận nói: “Phim mà bọn họ quay quá sai sự thật! Không ngờ lại ngấm ngầm hại người khác, dám đem những lời bàn tán nhảm nhí của mọi người năm đó viết thành kịch bản, cho rằng mẹ tôi mới thật sự là hung thủ! Thật sự quá đáng giận! Nếu như để mẹ tôi biết chuyện này thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
“Sau đó, khi hiểu rõ mọi chuyện, lúc này tôi mới phát hiện kẻ ghê tởm nhất chính là biên kịch Thái Kim Đạt! Tất cả chủ ý này đều là do ông ta nghĩ ra, mà hơn hết, ông ta còn là cháu của Thái Hạng Bân nữa!”
“Tên bỉ ổi ích kỷ này! Ông ta muốn lợi dụng người chú đã chết của mình cùng với danh dự của cha mẹ tôi để nâng cao sự nghiệp của bản thân! Cô nói thử xem, ông ta có đáng chết hay không!?”
Nói đến đây, bởi vì kích động mà cả người Đậu Tự Lực run rẩy, trong ánh mắt cũng lộ ra một loại lạnh lùng kỳ lạ.
“Nhưng mà tên họ Triệu kia nói không sai, dù thế nào thì tôi vẫn là một cảnh sát.” Đậu Tự Lực nói, trông có vẻ như bị bệnh tâm thần: “Tôi còn không đến nỗi chỉ vì vậy mà đã muốn đi giết người! Cho nên, kế hoạch ban đầu của tôi không phải là như thế này!”
“Ban đầu... Tôi chỉ muốn hủy đi những cảnh phim mà bọn họ đã quay xong mà thôi.” Đậu Tự Lực ngẩng đầu lên, điếu thuốc thứ hai cũng đã hút xong, nhưng anh ta vẫn siết chặt lấy mẩu đầu lọc thuốc không chịu buông ra. “Tôi dự định chờ đến khi bọn họ sắp hoàn thành rồi mới ra tay, lúc đó chắc chắn có thể làm tăng mức độ thiệt hại của bọn họ lên cao nhất! Nếu làm vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể quay lại lần nữa được!”
“Chuyện thuốc an thần cũng rất đúng. Năm ngoái, tôi tịch thu được rất nhiều thuốc an thần từ nữ đạo tặc kia, sau đó luôn cất giữ nó trong tủ vật chứng, sau đó nếu đến lượt thì sẽ đưa đi tiêu hủy tập thể!”
“Mà cũng vừa khéo, bỗng nhiên có hai thùng đặt trong xe tôi vẫn chưa bị đem đi tiêu hủy, cho nên tôi liền chuyển nó về nhà mình, sau đó trong nhà càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện nên tôi dần đã quên mất.”
“Vì để kế hoạch đã đặt ra được tiến hành càng thêm ổn thỏa, cho nên tôi bỗng nhiên nhớ tới hai thùng thuốc an thần kia, chuyển bọn chúng lên đảo trước, sau đó tính toán thời gian để cho vào đồ uống và nước của các nhân viên đoàn làm phim.”
“Ài! Người tính không bằng trời tính, kế hoạch của tôi vốn rất đơn giản, vậy mà không thể nào ngờ tới lại có chuyện bất ngờ ngoài ý muốn đã xảy ra!”
Quách Nhất Hàng... Quách Nhất Hàng...
Ngay lúc Đậu Tự Lực nói đến điểm này, Triệu Ngọc cũng thì thầm cái tên của Quách Nhất Hàng.
“Chính là tên Quách Nhất Hàng đó!” Đậu Tự Lực uể oải nói: “Cũng bởi vì cậu ta nên tôi mới phạm phải tội lớn muôn đời không thể nào quay đầu lại được!”
À...
Triệu Ngọc tự cho mình một ngón tay cái, quả nhiên bản thân đoán không sai, Quách Nhất Hàng chính là biến số quan trọng của bản án lần này.
“Đêm hôm đó, tôi đợi tới hơn mấy tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn thuốc an thần đã phát huy tác dụng, tôi mới âm thầm lẻn vào lều trại của bọn họ để tiêu hủy phim!” Đậu Tự Lực nói tiếp: “Tôi biết, phim của bọn họ, ngoài trong máy quay phim cùng với máy vi tính ra thì vẫn còn trong điện toán đám mây. Nếu tôi muốn xóa hoàn toàn thì cần phải xóa từ trên điện toán đám mây đó.”
“Mà tài khoản cùng với mật mã điện toán đám mây đều nằm trên người tên quay phim Trương Thành Công, cho nên tôi phải đến chỗ Trương Thành Công tìm trước mới được. Đêm đó, Trương Thành Công ngủ như chết vậy, tôi lục lọi, sờ soạng tìm kiếm ngay trên người ông ta... sau đó, tôi chợt nghe thấy một chút tiếng động...”
“Không ngờ trong lều vẫn còn một người nữa, người kia đã nhìn thấy hết thảy động tác vừa rồi của tôi!”
“Khi tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta lập tức liền chạy ào từ trong lều ra ngoài.”
“Lúc ấy, cả người tôi ngây ngẩn! Tôi chỉ biết là nhất định không thể để cho cậu ta chạy, cho nên cũng đuổi theo. Khi đuổi ra bên ngoài, tôi mới nhìn rõ thì ra người kia chính là diễn viên Quách Nhất Hàng!”
“Không biết tại sao, Quách Nhất Hàng không chỉ không có bất kỳ dấu hiệu hôn mê nào mà quần áo còn rất chỉnh tề, sau lưng còn đeo theo túi nữa, thoạt nhìn trông rất giống như là đang chuẩn bị đi khỏi đây vậy!”
“Có điều, có thể là Quách Nhất Hàng cũng đã bị dọa sợ rồi, không chạy được bao lâu, cậu ta bị vấp phải cục đá mà ngã sấp xuống!”
“Sau đó, tôi liền nhào tới, lại không nghĩ rằng cậu ta nhặt lên một cục đá mà đập lên cánh tay tôi.”
“Sau đó, chúng tôi liền đánh nhau, cuối cùng, tôi mới siết lấy cổ cậu ta đến chết!!!”