Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-782
Chương 782: Lời khai không hoàn chỉnh
“Để lưu lại đầu mối cho bên cảnh sát, tôi dùng điện thoại của Quách Nhất Hàng, gửi ảnh phim nóng mà Tạ Hạo đã quay trước đây vào điện thoại của anh ta bằng bluetooth, đồng thời còn đặt làm màn hình nền.”
“Ừm... Sau đó là Trương Thành Công, chuyện này thì đơn giản, đẩy một cái từ trên vách núi xuống là xong! Nhưng tôi lo lắng cái USB dùng làm manh mối sẽ bị hỏng, nên đành phải nhét vào miệng ông ta rồi dán băng dính lên.”
“Đương nhiên là sau khi đẩy ông ta xuống, tôi có đi xuống để chắc chắn rằng ông ta đã chết rồi mới tiếp tục tiến hành kế hoạch.” Nói đến đây, Đậu Tự Lực3đã trở nên vô cùng bình tĩnh và thản nhiên. Mặc dù anh ta đang kể lại chuyện mình giết người, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên, như thể đang miêu tả một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
“Tiếp theo là thợ trang điểm Tần Hảo!” Đậu Tự Lực vừa hút thuốc vừa nói. “Chuyện này cũng không khó, cõng bà ta xuống núi, dìm xuống nước cho chết đuối. Tôi sợ sau khi ngâm nước sẽ khó mà viết chữ lên cái xác, nên tôi viết công thức phân tử trước khi dìm cô ta xuống!”
“Lúc đầu, tôi còn định viết luôn chữ Cefuroxim, nhưng để tăng chút độ khó, hơn nữa, tôi muốn thể hiện khả năng học hóa của mình, nên1mới đổi thành công thức phân tử!”
“Có điều là... Khụ...” Anh ta ho khan hai tiếng, nói tiếp. “Có viết cái gì thì mục đích vẫn chỉ là một! Để xem mấy người có liên tưởng được đến Kiều Như Tuyết hay không!”
Nói xong, Đậu Tự Lực lại hút vài hơi, rồi tiếp tục nói: “Có điều... chuyện sau đó thì hơi tốn công sức! Muốn treo cổ một người sống mà không cần dùng ròng rọc thì đúng là hơi khó khăn!”
“Mấy người không tưởng tượng được đâu, trong tất cả bọn họ, tốn công nhất, khó khăn nhất là lão đạo diễn Tiền Tiến kia! Lão ta béo như vậy, lúc tôi treo lão lên, lão còn không ngừng giãy giụa, mãi mà8vẫn chưa chết! Mà ngoài việc giữ chặt sợi dây treo lão ra, tôi còn làm gì được nữa đâu!”
“Lúc đó, tôi còn lo là cành cây sẽ gẫy cơ, hoặc là sợi dây không đủ chắc, rồi lo các kiểu. Tóm lại... mất rất nhiều thời gian mới treo cổ được Tiền Tiến! Hầy...” Anh ta nặng nề thở ra. “Lúc đó tôi mồ hôi mồ kê, thật sự rất vất vả đấy!”
Gẩy tàn thuốc, Đậu Tự Lực tiếp tục nói: “Ừm... Sau đó chính là cô nữ diễn viên Lý Thiến kia! Vai diễn trong phim của cô ta quả thật rác rưởi, đúng là một ả đàn bà dâm đãng, tôi thật sự chỉ muốn giết cả cô ta nữa!” Đậu Tự9Lực âm u nói. “Tiếc là trong danh sách của Quách Nhất Hàng không có tên của Lý Thiến, chứng tỏ Lý Thiến và Kiều Như Tuyết không hề quen nhau, nếu tôi giết cô ta thì e là sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch!”
“Nhưng mà cứ thế bỏ qua thì có lỗi với cô ta quá, nên tôi mới treo cô ta lên cây! Cũng chỉ dùng một sợi dây trói cô ta lại làm nhiều vòng thôi, tôi còn để một cái thang dưới chân cô ta nữa!”
“Sau Lý Thiến là Trương Dũng!” Đậu Tự Lực lại nói: “Trương Dũng cũng tương tự, không có tên trong danh sách. Vậy nên tôi đưa ông ta đến vườn hoa rồi chôn sống, chỉ chừa7cho ông ta một cái lỗ thông hơi thôi!”
“Tôi chọn vườn hoa là vì trên đảo này chỉ có đất ở vườn hoa là tơi xốp!” Nói tới đây, Đậu Tự Lực do dự, dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, sau đó lại vòng về câu chuyện: “Thật ra, tôi biết rất rõ, đào đất chôn sống rất tốn thời gian quý giá của mình, nhưng cuối cùng tôi vẫn làm.”
“Tôi cũng không thể nói rõ vì sao, có lẽ là do nhiều năm làm cảnh sát khiến tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cũng có thể là do tôi muốn khiến cảnh sát nghi ngờ Trương Dũng! Dù sao... tôi đã làm như vậy đấy!”
“Như vậy... còn cách thức giết người thì sao?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu. “Cũng xuất phát từ lý do đó mà ra sao?”
“Ừ... cũng không khác lắm!” Đậu Tự Lực trả lời rất đơn giản, gần như không hề nghĩ ngợi đã đáp. “Trong tiềm thức của tôi, tôi luôn cho rằng nếu nạn nhân chết theo những cách khác nhau, nó sẽ khiến vụ án trở nên rắc rối hơn! Hơn nữa, cảnh sát cũng rất khó xác định được thời gian tử vong cụ thể của người chết cũng như thứ tự trước sau. Ngoài ra, còn một lý do nữa, chính là... ha ha... Nói ra thì có khi ngay cả tôi cũng thấy buồn cười!”
“Ừm... tôi chọn các cách thức khác nhau là vì một lý do cá nhân!” Đậu Tự Lực điên khùng nói rằng. “Tôi muốn thử những cách giết người khác nhau, thu thêm kinh nghiệm giết người, nếu sau này có gặp án mạng tương tự, biết đâu lại giúp tôi phá án thì sao... Ha ha... Nghe có hơi buồn cười nhỉ? Nhưng lúc đó, tôi đã thật sự nghĩ như vậy đấy!”
“...” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ một lát, giơ tay ra hiệu. “Còn hai người kia thì sao?”
“Được, tiếp tục, tiếp tục!” Đậu Tự Lực ném điếu thuốc thứ tư vào gạt tàn, nuốt nước bọt rồi mới nói tiếp. “Về Thái Kim Đạt, đương nhiên tôi phải cho lão một cái chết thật đặc biệt để kỷ niệm rồi! Dù sao thì mọi chuyện cũng đều từ lão mà ra!”
“Thế nên tôi mới không ngại vất vả cõng lão từ nơi cắm trại ra ngọn hải đăng, sau đó thì dùng tảng đá đập chết lão!”
“Mấy người thông minh như vậy, liệu có hiểu được ẩn ý trong đó không?” Đậu Tự Lực ngẩng đầu lên, độc ác mà nói. “Giết Thái Kim Đạt ở dưới chân hải đăng là để an ủi người cha từng làm người gác hải đăng của tôi! Mặt khác, cũng là để cảnh cáo tất cả, hải đăng không phải nơi tốt lành, tốt nhất đừng có đến làm phiền nơi này!”
“Hừ! Tôi cố ý đập nát mặt của Thái Kim Đạt, chính là để cho lão không còn mặt mũi nào gặp ai cả!”
Nói đến đây, Đậu Tự Lực siết chặt hai nắm đấm, có vẻ cực kỳ kích động.
“... Khang Nhạc Minh thì sao?” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng hỏi sang chuyện khác. “Anh cố tình lưu lại tính mạng của anh ta?”
“Đúng!” Đậu Tự Lực trả lời rất dứt khoát. “Từ trước khi bắt đầu hành động, tôi đã lấy quần áo và mũ của Quách Nhất Hàng. Tôi và cậu ta có dáng người gần như nhau, trời tối sao mờ, cho dù có người sống sót cũng sẽ tưởng tôi là Quách Nhất Hàng!”
“Vì thế mà tôi để lại Khang Nhạc Minh!” Đậu Tự Lực lạnh lùng nói. “Làm cảnh sát tuyến đầu nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi biết tầm quan trọng của nhân chứng! Nếu như để lại một kẻ sống sót có thể xác nhận Quách Nhất Hàng là hung thủ thì sẽ càng có lợi cho kế hoạch của tôi! Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tôi thấy cực kỳ đáng giá!”
“Lần này, cái tên họ Triệu kia đã đoán đúng! Lúc tôi lên đảo, tôi đã đậu ca nô ở trong động đá ngầm bên ngoài rừng phòng hộ. Vì thế, tôi đã ra tay với Khang Nhạc Minh ở bìa rừng. Sau khi đâm anh ta, tôi đến hang động để lấy thuyền!”
“Rồi sau đó, tôi lái ca nô đến bến tàu, nối dây thừng ca nô của tôi với thuyền của đoàn làm phim, rồi mang xác Quách Nhất Hàng lên ca nô, trói lại với tảng đá.”
“Sau đó thì tôi lái thuyền của đoàn làm phim vào bờ, tạo thành hiện trường giả Quách Nhất Hàng lái thuyền bỏ trốn. Cuối cùng, tôi lái ca nô của mình ra biển, ném xác cậu ta xuống biển!”
“Tôi biết rõ vùng biển ở Khúc Lương này, chỗ ném xác là một cái rãnh biển rất sâu, tuyệt đối không thể vớt lên được! Hơn nữa quanh đó còn có hải lưu chảy qua, dù thi thể có trôi ra ngoài thì cũng sẽ trôi theo dòng biển...”
“Rầm!”
Không ngờ, Đậu Tự Lực còn chưa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn đã bị đá văng ra. Triệu Ngọc đỏ mắt nóng nảy vọt từ bên ngoài vào, chỉ thẳng vào mũi Đậu Tự Lực mà chửi ầm lên: “Bà nội gấu nhà nó! Đến giờ này rồi mà anh vẫn không chịu khai thật ra à?” Triệu Ngọc xông đến đập bàn, quát. “Được lắm, nói hay lắm, cứ thế mà xóa sạch hiềm nghi của mẹ anh ra khỏi câu chuyện nhỉ!? Tôi thật không hiểu, bà lão đó đã lừa anh như thế rồi, tại sao anh vẫn còn che chở cho bà ta thế?”
“Ừm... Sau đó là Trương Thành Công, chuyện này thì đơn giản, đẩy một cái từ trên vách núi xuống là xong! Nhưng tôi lo lắng cái USB dùng làm manh mối sẽ bị hỏng, nên đành phải nhét vào miệng ông ta rồi dán băng dính lên.”
“Đương nhiên là sau khi đẩy ông ta xuống, tôi có đi xuống để chắc chắn rằng ông ta đã chết rồi mới tiếp tục tiến hành kế hoạch.” Nói đến đây, Đậu Tự Lực3đã trở nên vô cùng bình tĩnh và thản nhiên. Mặc dù anh ta đang kể lại chuyện mình giết người, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên, như thể đang miêu tả một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
“Tiếp theo là thợ trang điểm Tần Hảo!” Đậu Tự Lực vừa hút thuốc vừa nói. “Chuyện này cũng không khó, cõng bà ta xuống núi, dìm xuống nước cho chết đuối. Tôi sợ sau khi ngâm nước sẽ khó mà viết chữ lên cái xác, nên tôi viết công thức phân tử trước khi dìm cô ta xuống!”
“Lúc đầu, tôi còn định viết luôn chữ Cefuroxim, nhưng để tăng chút độ khó, hơn nữa, tôi muốn thể hiện khả năng học hóa của mình, nên1mới đổi thành công thức phân tử!”
“Có điều là... Khụ...” Anh ta ho khan hai tiếng, nói tiếp. “Có viết cái gì thì mục đích vẫn chỉ là một! Để xem mấy người có liên tưởng được đến Kiều Như Tuyết hay không!”
Nói xong, Đậu Tự Lực lại hút vài hơi, rồi tiếp tục nói: “Có điều... chuyện sau đó thì hơi tốn công sức! Muốn treo cổ một người sống mà không cần dùng ròng rọc thì đúng là hơi khó khăn!”
“Mấy người không tưởng tượng được đâu, trong tất cả bọn họ, tốn công nhất, khó khăn nhất là lão đạo diễn Tiền Tiến kia! Lão ta béo như vậy, lúc tôi treo lão lên, lão còn không ngừng giãy giụa, mãi mà8vẫn chưa chết! Mà ngoài việc giữ chặt sợi dây treo lão ra, tôi còn làm gì được nữa đâu!”
“Lúc đó, tôi còn lo là cành cây sẽ gẫy cơ, hoặc là sợi dây không đủ chắc, rồi lo các kiểu. Tóm lại... mất rất nhiều thời gian mới treo cổ được Tiền Tiến! Hầy...” Anh ta nặng nề thở ra. “Lúc đó tôi mồ hôi mồ kê, thật sự rất vất vả đấy!”
Gẩy tàn thuốc, Đậu Tự Lực tiếp tục nói: “Ừm... Sau đó chính là cô nữ diễn viên Lý Thiến kia! Vai diễn trong phim của cô ta quả thật rác rưởi, đúng là một ả đàn bà dâm đãng, tôi thật sự chỉ muốn giết cả cô ta nữa!” Đậu Tự9Lực âm u nói. “Tiếc là trong danh sách của Quách Nhất Hàng không có tên của Lý Thiến, chứng tỏ Lý Thiến và Kiều Như Tuyết không hề quen nhau, nếu tôi giết cô ta thì e là sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch!”
“Nhưng mà cứ thế bỏ qua thì có lỗi với cô ta quá, nên tôi mới treo cô ta lên cây! Cũng chỉ dùng một sợi dây trói cô ta lại làm nhiều vòng thôi, tôi còn để một cái thang dưới chân cô ta nữa!”
“Sau Lý Thiến là Trương Dũng!” Đậu Tự Lực lại nói: “Trương Dũng cũng tương tự, không có tên trong danh sách. Vậy nên tôi đưa ông ta đến vườn hoa rồi chôn sống, chỉ chừa7cho ông ta một cái lỗ thông hơi thôi!”
“Tôi chọn vườn hoa là vì trên đảo này chỉ có đất ở vườn hoa là tơi xốp!” Nói tới đây, Đậu Tự Lực do dự, dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, sau đó lại vòng về câu chuyện: “Thật ra, tôi biết rất rõ, đào đất chôn sống rất tốn thời gian quý giá của mình, nhưng cuối cùng tôi vẫn làm.”
“Tôi cũng không thể nói rõ vì sao, có lẽ là do nhiều năm làm cảnh sát khiến tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cũng có thể là do tôi muốn khiến cảnh sát nghi ngờ Trương Dũng! Dù sao... tôi đã làm như vậy đấy!”
“Như vậy... còn cách thức giết người thì sao?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu. “Cũng xuất phát từ lý do đó mà ra sao?”
“Ừ... cũng không khác lắm!” Đậu Tự Lực trả lời rất đơn giản, gần như không hề nghĩ ngợi đã đáp. “Trong tiềm thức của tôi, tôi luôn cho rằng nếu nạn nhân chết theo những cách khác nhau, nó sẽ khiến vụ án trở nên rắc rối hơn! Hơn nữa, cảnh sát cũng rất khó xác định được thời gian tử vong cụ thể của người chết cũng như thứ tự trước sau. Ngoài ra, còn một lý do nữa, chính là... ha ha... Nói ra thì có khi ngay cả tôi cũng thấy buồn cười!”
“Ừm... tôi chọn các cách thức khác nhau là vì một lý do cá nhân!” Đậu Tự Lực điên khùng nói rằng. “Tôi muốn thử những cách giết người khác nhau, thu thêm kinh nghiệm giết người, nếu sau này có gặp án mạng tương tự, biết đâu lại giúp tôi phá án thì sao... Ha ha... Nghe có hơi buồn cười nhỉ? Nhưng lúc đó, tôi đã thật sự nghĩ như vậy đấy!”
“...” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ một lát, giơ tay ra hiệu. “Còn hai người kia thì sao?”
“Được, tiếp tục, tiếp tục!” Đậu Tự Lực ném điếu thuốc thứ tư vào gạt tàn, nuốt nước bọt rồi mới nói tiếp. “Về Thái Kim Đạt, đương nhiên tôi phải cho lão một cái chết thật đặc biệt để kỷ niệm rồi! Dù sao thì mọi chuyện cũng đều từ lão mà ra!”
“Thế nên tôi mới không ngại vất vả cõng lão từ nơi cắm trại ra ngọn hải đăng, sau đó thì dùng tảng đá đập chết lão!”
“Mấy người thông minh như vậy, liệu có hiểu được ẩn ý trong đó không?” Đậu Tự Lực ngẩng đầu lên, độc ác mà nói. “Giết Thái Kim Đạt ở dưới chân hải đăng là để an ủi người cha từng làm người gác hải đăng của tôi! Mặt khác, cũng là để cảnh cáo tất cả, hải đăng không phải nơi tốt lành, tốt nhất đừng có đến làm phiền nơi này!”
“Hừ! Tôi cố ý đập nát mặt của Thái Kim Đạt, chính là để cho lão không còn mặt mũi nào gặp ai cả!”
Nói đến đây, Đậu Tự Lực siết chặt hai nắm đấm, có vẻ cực kỳ kích động.
“... Khang Nhạc Minh thì sao?” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng hỏi sang chuyện khác. “Anh cố tình lưu lại tính mạng của anh ta?”
“Đúng!” Đậu Tự Lực trả lời rất dứt khoát. “Từ trước khi bắt đầu hành động, tôi đã lấy quần áo và mũ của Quách Nhất Hàng. Tôi và cậu ta có dáng người gần như nhau, trời tối sao mờ, cho dù có người sống sót cũng sẽ tưởng tôi là Quách Nhất Hàng!”
“Vì thế mà tôi để lại Khang Nhạc Minh!” Đậu Tự Lực lạnh lùng nói. “Làm cảnh sát tuyến đầu nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi biết tầm quan trọng của nhân chứng! Nếu như để lại một kẻ sống sót có thể xác nhận Quách Nhất Hàng là hung thủ thì sẽ càng có lợi cho kế hoạch của tôi! Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tôi thấy cực kỳ đáng giá!”
“Lần này, cái tên họ Triệu kia đã đoán đúng! Lúc tôi lên đảo, tôi đã đậu ca nô ở trong động đá ngầm bên ngoài rừng phòng hộ. Vì thế, tôi đã ra tay với Khang Nhạc Minh ở bìa rừng. Sau khi đâm anh ta, tôi đến hang động để lấy thuyền!”
“Rồi sau đó, tôi lái ca nô đến bến tàu, nối dây thừng ca nô của tôi với thuyền của đoàn làm phim, rồi mang xác Quách Nhất Hàng lên ca nô, trói lại với tảng đá.”
“Sau đó thì tôi lái thuyền của đoàn làm phim vào bờ, tạo thành hiện trường giả Quách Nhất Hàng lái thuyền bỏ trốn. Cuối cùng, tôi lái ca nô của mình ra biển, ném xác cậu ta xuống biển!”
“Tôi biết rõ vùng biển ở Khúc Lương này, chỗ ném xác là một cái rãnh biển rất sâu, tuyệt đối không thể vớt lên được! Hơn nữa quanh đó còn có hải lưu chảy qua, dù thi thể có trôi ra ngoài thì cũng sẽ trôi theo dòng biển...”
“Rầm!”
Không ngờ, Đậu Tự Lực còn chưa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn đã bị đá văng ra. Triệu Ngọc đỏ mắt nóng nảy vọt từ bên ngoài vào, chỉ thẳng vào mũi Đậu Tự Lực mà chửi ầm lên: “Bà nội gấu nhà nó! Đến giờ này rồi mà anh vẫn không chịu khai thật ra à?” Triệu Ngọc xông đến đập bàn, quát. “Được lắm, nói hay lắm, cứ thế mà xóa sạch hiềm nghi của mẹ anh ra khỏi câu chuyện nhỉ!? Tôi thật không hiểu, bà lão đó đã lừa anh như thế rồi, tại sao anh vẫn còn che chở cho bà ta thế?”