Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-817
Chương 817: Có người chỉ định tôi?
Không thể phủ nhận là ngày đó, sau khi đánh Miêu Khôn một trận, trong lòng hắn quả thực đã thoải mái hơn nhiều...
Người ta thường bảo “một câu nói đánh thức người trong mộng”, câu nói mà Miêu Khôn cho hắn thực sự đã mang đến lợi ích không nhỏ cho Triệu Ngọc. Nếu như muốn trong lòng mình luôn giữ được lối đi chuẩn xác thì nhất định phải có lòng tin kiên định không đổi mới được, chứ không thể phát tiết bằng bạo lực được.
Lại có câu nói rằng, “Không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ*”, sau khi Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã xóa tan hiềm khích lúc trước, trận chiến ngầm giữa con3rể và cha vợ cuối cùng cũng được vẽ lên một cái dấu chấm tròn đầy viên mãn.
* Ý chỉ người một nhà thường có những nét giống nhau.
Lại có câu nói nữa là đánh nhau xong mới thành bạn, dường như giữa hai người còn phát triển thêm một chút xíu tình hữu nghị nữa...
Chuyện sau đó đều trở nên hòa hợp êm thấm, Triệu Ngọc đi theo gia đình Miêu Anh tham gia bữa tiệc tối, mọi người vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận.
Trong lúc đó, quản gia còn tới báo cáo một tin tốt, rằng Sanger Rove và Barbarian Essien đã được đưa đi bệnh viện, cả hai đều không đáng ngại, đã được đưa về khách1sạn điều dưỡng nghỉ ngơi rồi.
Nói tới đây, hai võ sĩ đấm bốc này cũng quá xui xẻo, một người bị Triệu Ngọc đánh một quyền, một người bị Triệu Ngọc sắp xếp đưa vào bệnh viện. Sanger Rove ít nhất còn được đánh một trận, mà Barbarian Essien thì hoàn toàn biến thành nền.
Sau khi nghe được tin tức này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trong lòng Triệu Ngọc vẫn biết rõ nặng nhẹ, kiếp trước, hắn đã dốc sức nghiên cứu đánh kiểu hôn mê ngay lập tức, biết rõ nên ra tay như thế nào, vừa có thể đạt được mục đích, lại vừa không bị thương và gây nguy hiểm đến tánh mạng của8đối phương.
Mặc dù Triệu Ngọc giở thủ đoạn xấu xa như vậy với Sanger Rove nhưng mọi người vẫn hết sức bội phục hắn, cho dù sử dụng phương thức gì đi nữa, dẫu sao chỉ cần một đấm mà đã có thể khiến cho quyền vương thế giới im lìm ngã xuống thì bản lĩnh cũng phải cực kỳ cao rồi!
Dĩ nhiên, hai võ sĩ đấm bốc này vẫn chưa được coi là bi thảm nhất, người thật sự bi thảm chính là Miêu Khôn. Ngoại trừ mười triệu bị thua Triệu Ngọc ra, để trấn an mọi người vì không được nhìn thấy Sanger Rove biểu diễn, ông phải tặng các vị khách quý có mặt tại đây một phong9bao lì xì giá trị không hề thấp.
Ngoài ra, ông còn tốn tiền cho mấy tên đấm bốc này nữa, thật sự là lỗ vốn gốc. Chỉ có điều, dù sao thì Miêu Khôn cũng là phú hào siêu cấp, tiền muôn bạc biển mà, đừng nói là mấy chục triệu, mấy trăm triệu cũng nện ra được, vì thế đương nhiên sẽ không gây trở ngại đến tâm tình tốt của ông.
Chuyện cho tới bây giờ, Miêu Khôn cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Thay vì lôi kéo không chịu buông tay Miêu Anh, khiến con gái không được vui vẻ, còn không bằng để Triệu Ngọc ở bên cạnh chăm sóc cho con gái, làm chuyện mà bản thân nó7thích nhất!
Vả lại, thông qua nhiều tầng thử thách của ông, ông càng phát hiện ra một chuyện, mặc dù Triệu Ngọc nhìn thì trông giống lưu manh, nhưng người này thực sự rất có năng lực và bản lĩnh. Cho nên, giao con gái cho một người như vậy cũng không phải là một chuyện xấu!
Bởi vì con gái mình trời sinh đã rất có chủ kiến, hồi còn ở Tần Sơn, ông sắp xếp vệ sĩ đi theo Miêu Anh, nhưng tất cả đều bị Miêu Anh đánh đến mức thê thảm không nỡ nhìn. Cho nên, sự lo lắng cho an nguy của con gái vẫn luôn là một nỗi niềm day dứt của Miêu Khôn.
Bây giờ thì khác rồi, con gái đã có Triệu Ngọc, bản thân ông đã có thể yên tâm một ít...
Sau tiệc tối, Miêu Anh còn phải ở lại trong nhà bầu bạn với gia đình. Thân là thiên kim nhà giàu, Miêu Anh cũng có nỗi niềm khó nói của cô. Sau ngày hôm nay, cả nhà bọn họ lại phải mỗi người một ngả, đương nhiên phải quý trọng những thời khắc hiếm có ở bên nhau rồi.
Dĩ nhiên là Triệu Ngọc có thể hiểu được, dù sao Miêu Anh cũng đã là phó tổ trưởng của mình rồi, từ nay về sau, hai người có thể ở bên nhau rong ruổi giang hồ, cần gì phải để ý một buổi tối này chứ?
Vốn là Miêu Anh định giữ Triệu Ngọc ngủ lại nhà cô nhưng Triệu Ngọc không đồng ý. Dù sao hôm nay hắn cũng đã mở quẻ “Càn”, lo rằng nếu ngủ ở lại nhà cha vợ, chẳng may chọc phải chuyện gì xảy ra nữa thì sao? Ngoài ra, hành lý của hắn đều ở khách sạn, hắn còn phải sắp xếp kế hoạch cho hành trình ngày mai nữa.
Cho nên, vào mười giờ đêm, đội Triệu Ngọc rời khỏi nhà của Miêu Anh. Bởi vì ngày mai còn gặp lại nên Triệu Ngọc liền để lại chiếc Land Rover kia cho Miêu Anh, còn mình thì ngồi trên chiếc xe cảnh sát của Tổng cục Hình sự cùng với các thành viên trong đội rời đi.
Tuyết lại ào ào rơi xuống, phủ kín mặt đường, tạo ra một tầng sương trắng.
Ô tô chạy ra biệt thự, chậm rãi chạy thẳng tới cổng trang viên nhà họ Miêu. Lúc này, các thành viên trong đội đang hưng phấn tranh nhau lên tiếng.
“Sếp ơi, hôm nay anh uy mãnh quá!” Người nói chuyện đầu tiên vĩnh viễn chính là Nhiễm Đào: “Thậm chí ngay cả cha vợ anh mà anh cũng dám đánh! Còn có tên quyền vương đó nữa, không ngờ anh lại đánh hắn tới nỗi bất tỉnh luôn! Anh biết không, hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe cứu thương cho anh rồi đấy!”
“Tổ trưởng.” Tăng Khả hỏi: “Em không hiểu tại sao lại bị mất điện? Chẳng lẽ trong biệt thự đó có bạn của anh sao?”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi đã đưa một triệu cho Lôi Bân rồi! Anh yên tâm, thằng nhóc kia dù chết cũng sẽ không nói linh tinh đâu!”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Nhiễm Đào ha ha cười to: “Hôm nay, sếp giàu to rồi, có phải sếp nên phát cho bọn tôi một phong bao lì xì không? Mấy người chúng tôi đều góp sức không ít đâu!”
“Đúng đấy! Cái này phải có đấy nhé!” Ngô Tú Mẫn cũng hớn hở đầy mặt mà nói: “Có biết tại sao Barbarian Essien vừa nôn vừa tiêu chảy không? Viên nén phenolphtalein thêm chất lỏng xx, đây chính là bí kíp độc nhất của tôi! Cho nên, tổ trưởng phải phát cho tôi bao lớn nhất đấy!”
“Còn tôi nữa!” Thôi Lệ Châu cười tranh công: “Viên nén phenolphtalein là do tôi chế ra đấy!”
“Đúng vậy!” Trên chỗ ngồi phía sau, Ngô Tú Mẫn kéo tay Thôi Lệ Châu, nói: “Tiểu Thôi đúng là lợi hại, không có cô ấy, chúng tôi cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà bỏ thuốc vào trong ly nước của Barbarian Essien đâu! Tổ trưởng thật tinh mắt...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ngồi trên ghế phó lái quay đầu cười nói: “Mọi người yên tâm, từ trước tới giờ, tôi đâu phải là một người hẹp hòi, lát nữa, mỗi người sẽ được một phong bao lì xì sáu con số, tôi nói được là làm được!”
“Wow! Sáu con số! Sếp thật đáng nể!” Nhiễm Đào mừng rỡ.
“Chỉ có điều... nói tới ánh mắt của tôi...” Triệu Ngọc vỗ vỗ bả vai Nhiễm Đào, nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Đào, dừng xe lại!”
“Hả? Cái gì?” Nhiễm Đào không có nghe rõ.
“Tôi bảo cậu dừng xe!” Triệu Ngọc trầm giọng nói một câu, lúc này Nhiễm Đào mới dừng xe lại bên cạnh một ngọn núi giả trong trang viên.
“Chị Ngô!” Triệu Ngọc quay đầu chỉ Thôi Lệ Châu nói: “Mau lục soát người cô ta!”
“Hả?” Mọi người sửng sốt.
“Cái gì?” Ngô Tú Mẫn không hiểu: “Lục soát... lục soát người?”
“Cảnh sát Triệu, anh làm gì thế?” Thôi Lệ Châu vội vàng rụt người lại.
“Bớt nói nhảm!” Triệu Ngọc hung ác quát lên: “Thôi Lệ Châu, đầu cô bị thiếu dây thần kinh sao? Tôi ký tên cho cô, đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi! Tại sao cô lại có thể làm vậy chứ? Hơn nữa... đây còn là nhà cha vợ tương lai của tôi nữa!”
“Hả? Không thể nào? Tiểu Thôi...” Ngô Tú Mẫn kinh ngạc: “Chẳng lẽ, cô lại ra tay?”
“Không... không có mà... “ Thôi Lệ Châu đầy mặt vô tội.
“Tôi nói cho cô biết, thứ mà ông đây không thiếu nhất chính là tiền!” Triệu Ngọc nói: “Cô đừng quan tâm có tiền lương hay không, chỉ cần đi theo tôi làm việc thì không thiếu phần của cô đâu! Nhưng mà cô không thể hủy hoại tôi như vậy được! Mau giao đồ ra đây!”
“Tôi... không... không có mà...” Thôi Lệ Châu bị Triệu Ngọc dọa sợ, cả người run rẩy mà phản bác lại: “Anh bảo tôi giao cái gì ra chứ?”
“Chị Ngô! Còn ngớ ra đó làm gì?” Triệu Ngọc trừng mắt, lúc này Ngô Tú Mẫn mới không tình nguyện mà đưa tay soát người Thôi Lệ Châu, nhưng lục soát cả buổi vẫn không tìm thấy được gì cả.
“Sao có thể?” Triệu Ngọc căn dặn: “Chị lục soát cẩn thận một chút!”
“Không có!” Ngô Tú Mẫn xác nhận: “Thật sự không có gì cả!”
“Tôi thật sự không trộm cái gì cả!” Thôi Lệ Châu bị dọa đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Tôi chỉ có một cái điện thoại di động mà các anh phát cho tôi mà thôi, cảnh sát Triệu, tại sao anh lại vu oan cho tôi như vậy chứ? Anh có muốn tôi cởi sạch đồ ra cho các anh kiểm tra luôn không?”
“Hừ...” Triệu Ngọc không phục, không cam lòng mà trừng mắt một cái, hung hăng nói: “Thôi Lệ Châu, cô không nhìn ra được sao? Tôi đang lừa cô đó!”
Hả?
Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, bầu không khí bỗng nhiên đông cứng lại.
“Hừ!” Thôi Lệ Châu hậm hực đập tay xuống: “Anh bị bệnh à!?”
“Bớt nói nhảm!” Triệu Ngọc quát mọi người với vẻ đúng lý hợp tình: “Tôi nói cho mọi người biết, sau này Triệu Ngọc tôi phải là một người chính trực, hiểu không? Cho nên, mấy người cũng đều phải làm một người chính trực cho tôi! Nhất là Tiểu Thôi, cô chẳng những phải làm một người chính trực, mà còn phải làm một người có đức tính cao thượng, một người thoát khỏi những cái hứng thú tầm thường, như là tôi này...”
“... “
Trong nháy mắt, không khí bên trong buồng xe giống như bị đông lại vậy, mấy thành viên trong đội răng trên răng dưới đều run rẩy, da gà cũng rơi đầy đất...
“Tổ trưởng, được được được rồi!” Thôi Lệ Châu yếu ớt nói: “Nếu vậy thì tôi thà anh vẫn là một tên lưu manh như trước đây còn hơn...”
“Đúng vậy, hơi lố rồi đấy!” Nhiễm Đào lau mồ hôi: “Sếp này, hay là chúng ta nói đến chuyện bao lì xì sáu con số đi...”
“Vậy thì không đúng rồi! Thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh, Triệu Ngọc tôi phải cải tà quy chính, hiểu không?” Triệu Ngọc sửa lại điệu bộ nghiêm chỉnh để chuẩn bị dạy dỗ các thành viên trong tổ một phen, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Không ngờ người gọi tới là Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, lập tức bắt máy. Ai ngờ, vừa mới nghe chưa tới một phút thì lông mày của hắn bỗng nhiên đã nhăn lại, hắn vô cùng kinh ngạc nói: “Chị à, tôi cũng không phải là trai bao gái gọi, tại sao lại có người chỉ định tôi chứ?” Đầu óc Triệu Ngọc như lọt vào sương mù: “Cái gì!? Người chỉ định tôi lại còn là một tên phạm nhân giết người nữa!!?”
Người ta thường bảo “một câu nói đánh thức người trong mộng”, câu nói mà Miêu Khôn cho hắn thực sự đã mang đến lợi ích không nhỏ cho Triệu Ngọc. Nếu như muốn trong lòng mình luôn giữ được lối đi chuẩn xác thì nhất định phải có lòng tin kiên định không đổi mới được, chứ không thể phát tiết bằng bạo lực được.
Lại có câu nói rằng, “Không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ*”, sau khi Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã xóa tan hiềm khích lúc trước, trận chiến ngầm giữa con3rể và cha vợ cuối cùng cũng được vẽ lên một cái dấu chấm tròn đầy viên mãn.
* Ý chỉ người một nhà thường có những nét giống nhau.
Lại có câu nói nữa là đánh nhau xong mới thành bạn, dường như giữa hai người còn phát triển thêm một chút xíu tình hữu nghị nữa...
Chuyện sau đó đều trở nên hòa hợp êm thấm, Triệu Ngọc đi theo gia đình Miêu Anh tham gia bữa tiệc tối, mọi người vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận.
Trong lúc đó, quản gia còn tới báo cáo một tin tốt, rằng Sanger Rove và Barbarian Essien đã được đưa đi bệnh viện, cả hai đều không đáng ngại, đã được đưa về khách1sạn điều dưỡng nghỉ ngơi rồi.
Nói tới đây, hai võ sĩ đấm bốc này cũng quá xui xẻo, một người bị Triệu Ngọc đánh một quyền, một người bị Triệu Ngọc sắp xếp đưa vào bệnh viện. Sanger Rove ít nhất còn được đánh một trận, mà Barbarian Essien thì hoàn toàn biến thành nền.
Sau khi nghe được tin tức này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trong lòng Triệu Ngọc vẫn biết rõ nặng nhẹ, kiếp trước, hắn đã dốc sức nghiên cứu đánh kiểu hôn mê ngay lập tức, biết rõ nên ra tay như thế nào, vừa có thể đạt được mục đích, lại vừa không bị thương và gây nguy hiểm đến tánh mạng của8đối phương.
Mặc dù Triệu Ngọc giở thủ đoạn xấu xa như vậy với Sanger Rove nhưng mọi người vẫn hết sức bội phục hắn, cho dù sử dụng phương thức gì đi nữa, dẫu sao chỉ cần một đấm mà đã có thể khiến cho quyền vương thế giới im lìm ngã xuống thì bản lĩnh cũng phải cực kỳ cao rồi!
Dĩ nhiên, hai võ sĩ đấm bốc này vẫn chưa được coi là bi thảm nhất, người thật sự bi thảm chính là Miêu Khôn. Ngoại trừ mười triệu bị thua Triệu Ngọc ra, để trấn an mọi người vì không được nhìn thấy Sanger Rove biểu diễn, ông phải tặng các vị khách quý có mặt tại đây một phong9bao lì xì giá trị không hề thấp.
Ngoài ra, ông còn tốn tiền cho mấy tên đấm bốc này nữa, thật sự là lỗ vốn gốc. Chỉ có điều, dù sao thì Miêu Khôn cũng là phú hào siêu cấp, tiền muôn bạc biển mà, đừng nói là mấy chục triệu, mấy trăm triệu cũng nện ra được, vì thế đương nhiên sẽ không gây trở ngại đến tâm tình tốt của ông.
Chuyện cho tới bây giờ, Miêu Khôn cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Thay vì lôi kéo không chịu buông tay Miêu Anh, khiến con gái không được vui vẻ, còn không bằng để Triệu Ngọc ở bên cạnh chăm sóc cho con gái, làm chuyện mà bản thân nó7thích nhất!
Vả lại, thông qua nhiều tầng thử thách của ông, ông càng phát hiện ra một chuyện, mặc dù Triệu Ngọc nhìn thì trông giống lưu manh, nhưng người này thực sự rất có năng lực và bản lĩnh. Cho nên, giao con gái cho một người như vậy cũng không phải là một chuyện xấu!
Bởi vì con gái mình trời sinh đã rất có chủ kiến, hồi còn ở Tần Sơn, ông sắp xếp vệ sĩ đi theo Miêu Anh, nhưng tất cả đều bị Miêu Anh đánh đến mức thê thảm không nỡ nhìn. Cho nên, sự lo lắng cho an nguy của con gái vẫn luôn là một nỗi niềm day dứt của Miêu Khôn.
Bây giờ thì khác rồi, con gái đã có Triệu Ngọc, bản thân ông đã có thể yên tâm một ít...
Sau tiệc tối, Miêu Anh còn phải ở lại trong nhà bầu bạn với gia đình. Thân là thiên kim nhà giàu, Miêu Anh cũng có nỗi niềm khó nói của cô. Sau ngày hôm nay, cả nhà bọn họ lại phải mỗi người một ngả, đương nhiên phải quý trọng những thời khắc hiếm có ở bên nhau rồi.
Dĩ nhiên là Triệu Ngọc có thể hiểu được, dù sao Miêu Anh cũng đã là phó tổ trưởng của mình rồi, từ nay về sau, hai người có thể ở bên nhau rong ruổi giang hồ, cần gì phải để ý một buổi tối này chứ?
Vốn là Miêu Anh định giữ Triệu Ngọc ngủ lại nhà cô nhưng Triệu Ngọc không đồng ý. Dù sao hôm nay hắn cũng đã mở quẻ “Càn”, lo rằng nếu ngủ ở lại nhà cha vợ, chẳng may chọc phải chuyện gì xảy ra nữa thì sao? Ngoài ra, hành lý của hắn đều ở khách sạn, hắn còn phải sắp xếp kế hoạch cho hành trình ngày mai nữa.
Cho nên, vào mười giờ đêm, đội Triệu Ngọc rời khỏi nhà của Miêu Anh. Bởi vì ngày mai còn gặp lại nên Triệu Ngọc liền để lại chiếc Land Rover kia cho Miêu Anh, còn mình thì ngồi trên chiếc xe cảnh sát của Tổng cục Hình sự cùng với các thành viên trong đội rời đi.
Tuyết lại ào ào rơi xuống, phủ kín mặt đường, tạo ra một tầng sương trắng.
Ô tô chạy ra biệt thự, chậm rãi chạy thẳng tới cổng trang viên nhà họ Miêu. Lúc này, các thành viên trong đội đang hưng phấn tranh nhau lên tiếng.
“Sếp ơi, hôm nay anh uy mãnh quá!” Người nói chuyện đầu tiên vĩnh viễn chính là Nhiễm Đào: “Thậm chí ngay cả cha vợ anh mà anh cũng dám đánh! Còn có tên quyền vương đó nữa, không ngờ anh lại đánh hắn tới nỗi bất tỉnh luôn! Anh biết không, hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe cứu thương cho anh rồi đấy!”
“Tổ trưởng.” Tăng Khả hỏi: “Em không hiểu tại sao lại bị mất điện? Chẳng lẽ trong biệt thự đó có bạn của anh sao?”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi đã đưa một triệu cho Lôi Bân rồi! Anh yên tâm, thằng nhóc kia dù chết cũng sẽ không nói linh tinh đâu!”
“Đúng rồi, đúng rồi!” Nhiễm Đào ha ha cười to: “Hôm nay, sếp giàu to rồi, có phải sếp nên phát cho bọn tôi một phong bao lì xì không? Mấy người chúng tôi đều góp sức không ít đâu!”
“Đúng đấy! Cái này phải có đấy nhé!” Ngô Tú Mẫn cũng hớn hở đầy mặt mà nói: “Có biết tại sao Barbarian Essien vừa nôn vừa tiêu chảy không? Viên nén phenolphtalein thêm chất lỏng xx, đây chính là bí kíp độc nhất của tôi! Cho nên, tổ trưởng phải phát cho tôi bao lớn nhất đấy!”
“Còn tôi nữa!” Thôi Lệ Châu cười tranh công: “Viên nén phenolphtalein là do tôi chế ra đấy!”
“Đúng vậy!” Trên chỗ ngồi phía sau, Ngô Tú Mẫn kéo tay Thôi Lệ Châu, nói: “Tiểu Thôi đúng là lợi hại, không có cô ấy, chúng tôi cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà bỏ thuốc vào trong ly nước của Barbarian Essien đâu! Tổ trưởng thật tinh mắt...”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ngồi trên ghế phó lái quay đầu cười nói: “Mọi người yên tâm, từ trước tới giờ, tôi đâu phải là một người hẹp hòi, lát nữa, mỗi người sẽ được một phong bao lì xì sáu con số, tôi nói được là làm được!”
“Wow! Sáu con số! Sếp thật đáng nể!” Nhiễm Đào mừng rỡ.
“Chỉ có điều... nói tới ánh mắt của tôi...” Triệu Ngọc vỗ vỗ bả vai Nhiễm Đào, nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Đào, dừng xe lại!”
“Hả? Cái gì?” Nhiễm Đào không có nghe rõ.
“Tôi bảo cậu dừng xe!” Triệu Ngọc trầm giọng nói một câu, lúc này Nhiễm Đào mới dừng xe lại bên cạnh một ngọn núi giả trong trang viên.
“Chị Ngô!” Triệu Ngọc quay đầu chỉ Thôi Lệ Châu nói: “Mau lục soát người cô ta!”
“Hả?” Mọi người sửng sốt.
“Cái gì?” Ngô Tú Mẫn không hiểu: “Lục soát... lục soát người?”
“Cảnh sát Triệu, anh làm gì thế?” Thôi Lệ Châu vội vàng rụt người lại.
“Bớt nói nhảm!” Triệu Ngọc hung ác quát lên: “Thôi Lệ Châu, đầu cô bị thiếu dây thần kinh sao? Tôi ký tên cho cô, đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi! Tại sao cô lại có thể làm vậy chứ? Hơn nữa... đây còn là nhà cha vợ tương lai của tôi nữa!”
“Hả? Không thể nào? Tiểu Thôi...” Ngô Tú Mẫn kinh ngạc: “Chẳng lẽ, cô lại ra tay?”
“Không... không có mà... “ Thôi Lệ Châu đầy mặt vô tội.
“Tôi nói cho cô biết, thứ mà ông đây không thiếu nhất chính là tiền!” Triệu Ngọc nói: “Cô đừng quan tâm có tiền lương hay không, chỉ cần đi theo tôi làm việc thì không thiếu phần của cô đâu! Nhưng mà cô không thể hủy hoại tôi như vậy được! Mau giao đồ ra đây!”
“Tôi... không... không có mà...” Thôi Lệ Châu bị Triệu Ngọc dọa sợ, cả người run rẩy mà phản bác lại: “Anh bảo tôi giao cái gì ra chứ?”
“Chị Ngô! Còn ngớ ra đó làm gì?” Triệu Ngọc trừng mắt, lúc này Ngô Tú Mẫn mới không tình nguyện mà đưa tay soát người Thôi Lệ Châu, nhưng lục soát cả buổi vẫn không tìm thấy được gì cả.
“Sao có thể?” Triệu Ngọc căn dặn: “Chị lục soát cẩn thận một chút!”
“Không có!” Ngô Tú Mẫn xác nhận: “Thật sự không có gì cả!”
“Tôi thật sự không trộm cái gì cả!” Thôi Lệ Châu bị dọa đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Tôi chỉ có một cái điện thoại di động mà các anh phát cho tôi mà thôi, cảnh sát Triệu, tại sao anh lại vu oan cho tôi như vậy chứ? Anh có muốn tôi cởi sạch đồ ra cho các anh kiểm tra luôn không?”
“Hừ...” Triệu Ngọc không phục, không cam lòng mà trừng mắt một cái, hung hăng nói: “Thôi Lệ Châu, cô không nhìn ra được sao? Tôi đang lừa cô đó!”
Hả?
Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, bầu không khí bỗng nhiên đông cứng lại.
“Hừ!” Thôi Lệ Châu hậm hực đập tay xuống: “Anh bị bệnh à!?”
“Bớt nói nhảm!” Triệu Ngọc quát mọi người với vẻ đúng lý hợp tình: “Tôi nói cho mọi người biết, sau này Triệu Ngọc tôi phải là một người chính trực, hiểu không? Cho nên, mấy người cũng đều phải làm một người chính trực cho tôi! Nhất là Tiểu Thôi, cô chẳng những phải làm một người chính trực, mà còn phải làm một người có đức tính cao thượng, một người thoát khỏi những cái hứng thú tầm thường, như là tôi này...”
“... “
Trong nháy mắt, không khí bên trong buồng xe giống như bị đông lại vậy, mấy thành viên trong đội răng trên răng dưới đều run rẩy, da gà cũng rơi đầy đất...
“Tổ trưởng, được được được rồi!” Thôi Lệ Châu yếu ớt nói: “Nếu vậy thì tôi thà anh vẫn là một tên lưu manh như trước đây còn hơn...”
“Đúng vậy, hơi lố rồi đấy!” Nhiễm Đào lau mồ hôi: “Sếp này, hay là chúng ta nói đến chuyện bao lì xì sáu con số đi...”
“Vậy thì không đúng rồi! Thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh, Triệu Ngọc tôi phải cải tà quy chính, hiểu không?” Triệu Ngọc sửa lại điệu bộ nghiêm chỉnh để chuẩn bị dạy dỗ các thành viên trong tổ một phen, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Không ngờ người gọi tới là Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, lập tức bắt máy. Ai ngờ, vừa mới nghe chưa tới một phút thì lông mày của hắn bỗng nhiên đã nhăn lại, hắn vô cùng kinh ngạc nói: “Chị à, tôi cũng không phải là trai bao gái gọi, tại sao lại có người chỉ định tôi chứ?” Đầu óc Triệu Ngọc như lọt vào sương mù: “Cái gì!? Người chỉ định tôi lại còn là một tên phạm nhân giết người nữa!!?”