Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-910
Chương 910: Gây án không kẽ hở
“Tăng Khả!” Miêu Anh quay đầu gọi Tăng Khả: “Mau gọi điện thoại cho Ngô Tú Mẫn, b3ảo chị ấy hỏi thẳng Hàn Khoan, hỏi rằng sau khi Lang Hướng Dương chết thì ông ta3 có từng quay lại Bắc Thiên hay không, xem ông ta trả lời ra sao?”
“À... Chẳng trách8...” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Hàn Khoan lại khai báo rõ ràng như vậy, không hề9 qua loa lấp liếm những việc ông ta từng trải qua khi ở trong trường cùng với chuyện làm việc ở Bắc Thiên. Ông ta cố ý dẫn đường chúng ta đây mà!”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Rõ ràng vào chín năm trước, ông ta đã chuẩn bị bằng chứng giả để hòng thoát tội rồi, tên này quả là đáng sợ mà! Giống như sếp nói vậy, ông ta là một bậc thầy tội phạm! Nhưng tôi không hiểu, ông ta ghê gớm như vậy mà tại sao vẫn chưa nổi tiếng chứ?”
“Có điều...” Miêu Anh đi tới, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Mặc dù là vậy nhưng suy đoán của anh vẫn còn hai vấn đề quan trọng chưa được giải quyết!”
“Đúng vậy, bản thân giết người đã không phải là chuyện đơn giản rồi, mà muốn ngụy tạo thành tự sát lại càng khó khăn hơn!” Miêu Anh phụ họa: “Nhưng mà vì như vậy, chúng ta mới cho rằng vụ án ác ma không phải do một người tạo ra!”
“Còn nữa...” Thôi Lệ Châu nhớ tới một chuyện, lại nói: “Lang Hướng Dương dẫn năm học sinh tới Bắc Thiên, trong đó chỉ có Hàn Khoan không phải học sinh ruột của ông ta, chẳng lẽ... trong chuyện này thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Đúng! Ban đầu, tôi cũng không nghĩ ra được, nhưng mà... khi tôi đọc bản thảo năm đó của Hàn Khoan, còn cả những quyển sách mà ông ta viết sau này thì tôi đã hiểu ra được một ít!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Có lẽ chúng ta còn bỏ quên một vấn đề quan trọng khác, đó chính là… sự trưởng thành của ác ma!!!”
“Hả?”
Lý luận của Triệu Ngọc giật gân tới nỗi mọi người lại kinh ngạc kêu lên lần nữa.
“Hàn Khoan cũng đang trong giai đoạn phát triển không ngừng, danh xưng bậc thầy tội phạm cũng không phải được luyện thành trong một ngày!” Triệu Ngọc nói: “Nhớ lại những bản thảo kia của ông ta đi, những bức tranh âm u kinh khủng như vậy. Mọi người không cho rằng kẻ có vấn đề về tâm lý thật ra vẫn luôn là bản thân ông ta sao? Chỉ có điều, người có vấn đề về tâm lý này quá thông minh, ông ta trưởng thành, trong quá trình trưởng thành đã nắm vững được đạo lý gây án!!”
“Woa... Đúng là huyền bí mà...” Thôi Lệ Châu thở dài một tiếng.
“Tiểu Thôi, cô còn nhớ những lời khai mà chúng ta lấy được không? Bạn học của Hàn Khoan, bao gồm bản thân Khương Khoa...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Bọn họ đều nói Hàn Khoan hầu như chẳng bao giờ mở miệng nói gì, còn đặt biệt danh cho ông ta là Câm Điếc nữa?”
“Đúng, đúng vậy!” Thôi Lệ Châu gật đầu.
“Nhưng mà... cô có nhớ cảnh tượng lần đầu tiên mà chúng ta gặp Hàn Khoan ở thành phố Hoàng Kim không?” Triệu Ngọc nói: “Đang trong phòng thẩm vấn của trại tạm giam mà Hàn Khoan vẫn có thể nói chuyện một cách rõ ràng, mạch lạc như vậy! Khen ngợi tôi xong mới thanh minh cho tội của mình, miệng lưỡi rất lưu loát, tình chân ý thiết!”
“À... Đúng... đúng là vậy...” Thôi Lệ Châu gật đầu.
“Ý của anh là…” Miêu Anh nói: “Trải qua giai đoạn trưởng thành mà Hàn Khoan mới có thay đổi?”
“Cũng gần gần như vậy! Cũng có lẽ những lý do mà ông ta nói với chúng ta đều đã được chuẩn bị từ trước rồi! Ài...” Triệu Ngọc thở dài, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi nhớ lại mới thấy tên trộm Khương Khoa cũng là một người rất đặc biệt đấy! Ánh mắt của tên này rất độc, trước đó, hắn ta đã vô cùng nghiêm túc nói với tôi rằng Hàn Khoan chính là hung thủ giết người, chắc chắn không hề nghi ngờ!”
“Năm đó, khi Lão Qua xé bản thảo của Hàn Khoan, hắn ta đã nhìn thấu luồng sát khí khó tả từ trong ánh mắt của Hàn Khoan rồi! Bây giờ xem ra, Khương Khoa đã đoán trúng toàn bộ, Lão Qua đúng là bị Hàn Khoan giết chết!”
“Ừm...”
Thấy lối suy nghĩ của mọi người không theo kịp mình, Triệu Ngọc vội giải thích: “Như thế này đi... Chúng ta hãy suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, vạch ra một ý nghĩ khái quát trước: Đầu tiên, hồi Hàn Khoan đi học, tâm lý của ông ta vẫn luôn có vấn đề, sau một khoảng thời gian dài bị bắt nạt thì cuối cùng đã bùng nổ, cho nên mới giết chết Lão Qua kia!”
“Sau khi giết người, Hàn Khoan liền bị nghiện, dùng cách nói của Khương Khoa thì ánh mắt ông ta đã thay đổi! Có lẽ, khi vụ án Lão Qua bị phán là chết ngoài ý muốn do bị rơi từ tầng cao xuống, khiến ông ta sinh ra tâm lý may mắn, cho rằng có thể dùng biện pháp đóng giả ác ma để diệt trừ tất cả bất công trên thế gian, dùng phương pháp tương tự để giết chết càng nhiều kẻ ác khác nữa! Cho nên, ông ta đã sinh ra một loại kích thích khó có thể áp chế...”
“Nhưng mà, khi đó Hàn Khoan đang viết ‘11 cách giết’ rồi, ‘11 cách giết’ cho thấy Hàn Khoan chẳng những rất cẩn thận mà còn rất biết động não suy tính, ông ta biết mình tuyệt đối không thể gây ra những vụ án tương tự ở trường học, thậm chí là cả Diệu Danh!”
“Cho nên ông ta tìm một cơ hội, chủ động yêu cầu Lang Hướng Dương dẫn ông ta tới Bắc Thiên. Sau khi tới Bắc Thiên, ông ta lại càng không thể nào vãn hồi! Bởi vì công việc của ông ta có tiếp xúc với trường học, cho nên ông ta đã duỗi bàn tay ác ma về phía những kẻ bắt nạt bạn bè trong trường trước tiên!”
“Nhưng mà những tên bắt nạt trong trường học cũng chỉ thuộc số ít, cho nên ông ta lại dời mắt sang xã hội, nhắm ngay những người bị gọi là ‘kẻ xấu’ ức hiếp người khác! Lúc này mới gây ra vụ án ác ma khiến người khác phải khiếp sợ!”
“Nhưng mà Hàn Khoan lại không giống những tên sát thủ biến thái khác, ông ta vẫn tiếp tục sáng tác, kiên trì học tập, vẫn luôn hoàn thiện, không ngừng trưởng thành, không ngừng thuần thục. Khi đó, có lẽ ông ta cảm thấy mình đã gây ra quá nhiều vụ án, hoặc là đã gặp phải điều gì ngoài ý muốn, cũng có thể là bởi vì đã đến lúc ông ta muốn trở về thành phố Hoàng Kim... Tóm lại, ông ta đã rời Bắc Thiên và về nhà trước khi Lang Hướng Dương xảy ra chuyện!”
“Mà sau khi về nhà, chẳng mấy chốc thì ông ta đã quen biết Trương Tỉnh Như, cũng nhanh chóng được xuất bản sách, có lẽ cảm giác thành tựu này đã thỏa mãn được ông ta, cho nên từ đây, ông ta mới ngừng cơn nghiện ác ma giết người!”
“Nhưng mà một năm sau, vụ ác án ma xảy ra đã ảnh hưởng tới ông ta rất sâu!” Triệu Ngọc nói dồn dập, gần như bị thần kinh vậy: “Ông ta biết sở dĩ vụ án ác ma bị gọi như vậy là vì đã có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, có người nhìn thấy ông ta trong bộ trang phục ác ma! Cho nên trong lúc sợ hãi, ông ta mới làm một bộ quần áo ác ma khác, sau đó đi xa ngàn dặm để giấu vào tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương, muốn vu oan hãm hại!”
“Nhưng mà, cuối cùng thì ông ta đã đánh giá thực lực của cảnh sát quá cao rồi, cảnh sát vốn không tra được tới trên đầu Lang Hướng Dương, còn bộ quần áo ác ma thì mãi mãi ở lại trong tầm hầm ấy.”
“Từ nay về sau, khi sự ảnh hưởng của vụ án ác ma dần dần giảm đi, Hàn Khoan cũng bình tĩnh lại, sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc của mình! Nhưng mà...” Triệu Ngọc tạm dừng một chút, lại nói: “Thẳng đến một ngày nào đó, khi Trương Tỉnh Như vô tình phát hiện ra bộ quần áo ác ma của Hàn Khoan, còn nhận ra Hàn Khoan rất có thể là hung thủ giết người, thì mọi chuyện đều thay đổi!”
“Cho nên... mới xảy ra những chuyện sau đó... Vì diệt khẩu, Hàn Khoan không tiếc giết chết người vợ bên gối của mình, đồng thời còn trình diễn màn kịch ‘muốn bắt phải thả’ này!” Triệu Ngọc oán hận nói: “Sau đó, khi Hàn Khoan phát hiện chúng ta đã liên hệ ông ta và vụ án ác ma, ông ta mới cố ý khai ra những lời dẫn dụ chúng ta đi điều tra Lang Hướng Dương, phát hiện bộ quần áo ác ma trong nhà Lang Hướng Dương, dời tầm mắt của chúng ta đi!”
“Cho nên, trong toàn bộ vụ án này, Hàn Khoan từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí bất khả chiến bại, ông ta vẫn luôn nhởn nhơ tự đắc nhìn chúng ta bị ông ta đùa bỡn xoay vòng vòng!!”
“Sếp, nếu đã như vậy thì chúng ta còn chờ cái gì nữa!?” Thôi Lệ Châu siết chặt tay thành nắm đấm mà rống lên: “Bắt ông ta lại đi còn gì nữa? Cảnh sát chúng ta sao có thể để tội phạm đùa bỡn mình được chứ?”
Không ngờ, Thôi Lệ Châu vừa nói xong thì căn phòng phút chốc trở nên im lặng, đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng quạt gió trong cây vi tính đang quay. Nhiễm Đào và Tăng Khả có vẻ lúng túng, không ngừng lau mồ hôi.
“Nhưng mà...” Mấy giây sau, Triệu Ngọc mới chán nản đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Nhưng mà... Tất cả, tất cả những thứ này đều chỉ là suy đoán vô căn cứ của chúng ta mà thôi. Mặc dù đã đến rất gần sự thật, mặc dù chúng ta biết rõ Hàn Khoan là hung thủ, nhưng lại không có chứng cứ, chúng ta không có cách nào bắt ông ta được!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cũng tức giận, gật đầu nói: “E rằng đây mới là điểm cao siêu nhất của Hàn Khoan? Ông ta đã sớm chắc chắn rằng chúng ta không có khả năng tìm được bằng chứng xác thực, cho nên mới không hề sợ hãi, cứ bình chân như vại như vậy! Bậc thầy tội phạm! Ha ha...” Miêu Anh cười khổ nói: “Cốt lõi chân chính của vụ án ác ma chính là chỗ này, đây vốn là một vụ gây án… không kẽ hở!!!”
“Tăng Khả!” Miêu Anh quay đầu gọi Tăng Khả: “Mau gọi điện thoại cho Ngô Tú Mẫn, b3ảo chị ấy hỏi thẳng Hàn Khoan, hỏi rằng sau khi Lang Hướng Dương chết thì ông ta3 có từng quay lại Bắc Thiên hay không, xem ông ta trả lời ra sao?”
“À... Chẳng trách8...” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Hàn Khoan lại khai báo rõ ràng như vậy, không hề9 qua loa lấp liếm những việc ông ta từng trải qua khi ở trong trường cùng với chuyện làm việc ở Bắc Thiên. Ông ta cố ý dẫn đường chúng ta đây mà!”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Rõ ràng vào chín năm trước, ông ta đã chuẩn bị bằng chứng giả để hòng thoát tội rồi, tên này quả là đáng sợ mà! Giống như sếp nói vậy, ông ta là một bậc thầy tội phạm! Nhưng tôi không hiểu, ông ta ghê gớm như vậy mà tại sao vẫn chưa nổi tiếng chứ?”
“Có điều...” Miêu Anh đi tới, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Mặc dù là vậy nhưng suy đoán của anh vẫn còn hai vấn đề quan trọng chưa được giải quyết!”
“Đúng vậy, bản thân giết người đã không phải là chuyện đơn giản rồi, mà muốn ngụy tạo thành tự sát lại càng khó khăn hơn!” Miêu Anh phụ họa: “Nhưng mà vì như vậy, chúng ta mới cho rằng vụ án ác ma không phải do một người tạo ra!”
“Còn nữa...” Thôi Lệ Châu nhớ tới một chuyện, lại nói: “Lang Hướng Dương dẫn năm học sinh tới Bắc Thiên, trong đó chỉ có Hàn Khoan không phải học sinh ruột của ông ta, chẳng lẽ... trong chuyện này thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Đúng! Ban đầu, tôi cũng không nghĩ ra được, nhưng mà... khi tôi đọc bản thảo năm đó của Hàn Khoan, còn cả những quyển sách mà ông ta viết sau này thì tôi đã hiểu ra được một ít!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Có lẽ chúng ta còn bỏ quên một vấn đề quan trọng khác, đó chính là… sự trưởng thành của ác ma!!!”
“Hả?”
Lý luận của Triệu Ngọc giật gân tới nỗi mọi người lại kinh ngạc kêu lên lần nữa.
“Hàn Khoan cũng đang trong giai đoạn phát triển không ngừng, danh xưng bậc thầy tội phạm cũng không phải được luyện thành trong một ngày!” Triệu Ngọc nói: “Nhớ lại những bản thảo kia của ông ta đi, những bức tranh âm u kinh khủng như vậy. Mọi người không cho rằng kẻ có vấn đề về tâm lý thật ra vẫn luôn là bản thân ông ta sao? Chỉ có điều, người có vấn đề về tâm lý này quá thông minh, ông ta trưởng thành, trong quá trình trưởng thành đã nắm vững được đạo lý gây án!!”
“Woa... Đúng là huyền bí mà...” Thôi Lệ Châu thở dài một tiếng.
“Tiểu Thôi, cô còn nhớ những lời khai mà chúng ta lấy được không? Bạn học của Hàn Khoan, bao gồm bản thân Khương Khoa...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Bọn họ đều nói Hàn Khoan hầu như chẳng bao giờ mở miệng nói gì, còn đặt biệt danh cho ông ta là Câm Điếc nữa?”
“Đúng, đúng vậy!” Thôi Lệ Châu gật đầu.
“Nhưng mà... cô có nhớ cảnh tượng lần đầu tiên mà chúng ta gặp Hàn Khoan ở thành phố Hoàng Kim không?” Triệu Ngọc nói: “Đang trong phòng thẩm vấn của trại tạm giam mà Hàn Khoan vẫn có thể nói chuyện một cách rõ ràng, mạch lạc như vậy! Khen ngợi tôi xong mới thanh minh cho tội của mình, miệng lưỡi rất lưu loát, tình chân ý thiết!”
“À... Đúng... đúng là vậy...” Thôi Lệ Châu gật đầu.
“Ý của anh là…” Miêu Anh nói: “Trải qua giai đoạn trưởng thành mà Hàn Khoan mới có thay đổi?”
“Cũng gần gần như vậy! Cũng có lẽ những lý do mà ông ta nói với chúng ta đều đã được chuẩn bị từ trước rồi! Ài...” Triệu Ngọc thở dài, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi nhớ lại mới thấy tên trộm Khương Khoa cũng là một người rất đặc biệt đấy! Ánh mắt của tên này rất độc, trước đó, hắn ta đã vô cùng nghiêm túc nói với tôi rằng Hàn Khoan chính là hung thủ giết người, chắc chắn không hề nghi ngờ!”
“Năm đó, khi Lão Qua xé bản thảo của Hàn Khoan, hắn ta đã nhìn thấu luồng sát khí khó tả từ trong ánh mắt của Hàn Khoan rồi! Bây giờ xem ra, Khương Khoa đã đoán trúng toàn bộ, Lão Qua đúng là bị Hàn Khoan giết chết!”
“Ừm...”
Thấy lối suy nghĩ của mọi người không theo kịp mình, Triệu Ngọc vội giải thích: “Như thế này đi... Chúng ta hãy suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, vạch ra một ý nghĩ khái quát trước: Đầu tiên, hồi Hàn Khoan đi học, tâm lý của ông ta vẫn luôn có vấn đề, sau một khoảng thời gian dài bị bắt nạt thì cuối cùng đã bùng nổ, cho nên mới giết chết Lão Qua kia!”
“Sau khi giết người, Hàn Khoan liền bị nghiện, dùng cách nói của Khương Khoa thì ánh mắt ông ta đã thay đổi! Có lẽ, khi vụ án Lão Qua bị phán là chết ngoài ý muốn do bị rơi từ tầng cao xuống, khiến ông ta sinh ra tâm lý may mắn, cho rằng có thể dùng biện pháp đóng giả ác ma để diệt trừ tất cả bất công trên thế gian, dùng phương pháp tương tự để giết chết càng nhiều kẻ ác khác nữa! Cho nên, ông ta đã sinh ra một loại kích thích khó có thể áp chế...”
“Nhưng mà, khi đó Hàn Khoan đang viết ‘11 cách giết’ rồi, ‘11 cách giết’ cho thấy Hàn Khoan chẳng những rất cẩn thận mà còn rất biết động não suy tính, ông ta biết mình tuyệt đối không thể gây ra những vụ án tương tự ở trường học, thậm chí là cả Diệu Danh!”
“Cho nên ông ta tìm một cơ hội, chủ động yêu cầu Lang Hướng Dương dẫn ông ta tới Bắc Thiên. Sau khi tới Bắc Thiên, ông ta lại càng không thể nào vãn hồi! Bởi vì công việc của ông ta có tiếp xúc với trường học, cho nên ông ta đã duỗi bàn tay ác ma về phía những kẻ bắt nạt bạn bè trong trường trước tiên!”
“Nhưng mà những tên bắt nạt trong trường học cũng chỉ thuộc số ít, cho nên ông ta lại dời mắt sang xã hội, nhắm ngay những người bị gọi là ‘kẻ xấu’ ức hiếp người khác! Lúc này mới gây ra vụ án ác ma khiến người khác phải khiếp sợ!”
“Nhưng mà Hàn Khoan lại không giống những tên sát thủ biến thái khác, ông ta vẫn tiếp tục sáng tác, kiên trì học tập, vẫn luôn hoàn thiện, không ngừng trưởng thành, không ngừng thuần thục. Khi đó, có lẽ ông ta cảm thấy mình đã gây ra quá nhiều vụ án, hoặc là đã gặp phải điều gì ngoài ý muốn, cũng có thể là bởi vì đã đến lúc ông ta muốn trở về thành phố Hoàng Kim... Tóm lại, ông ta đã rời Bắc Thiên và về nhà trước khi Lang Hướng Dương xảy ra chuyện!”
“Mà sau khi về nhà, chẳng mấy chốc thì ông ta đã quen biết Trương Tỉnh Như, cũng nhanh chóng được xuất bản sách, có lẽ cảm giác thành tựu này đã thỏa mãn được ông ta, cho nên từ đây, ông ta mới ngừng cơn nghiện ác ma giết người!”
“Nhưng mà một năm sau, vụ ác án ma xảy ra đã ảnh hưởng tới ông ta rất sâu!” Triệu Ngọc nói dồn dập, gần như bị thần kinh vậy: “Ông ta biết sở dĩ vụ án ác ma bị gọi như vậy là vì đã có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, có người nhìn thấy ông ta trong bộ trang phục ác ma! Cho nên trong lúc sợ hãi, ông ta mới làm một bộ quần áo ác ma khác, sau đó đi xa ngàn dặm để giấu vào tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương, muốn vu oan hãm hại!”
“Nhưng mà, cuối cùng thì ông ta đã đánh giá thực lực của cảnh sát quá cao rồi, cảnh sát vốn không tra được tới trên đầu Lang Hướng Dương, còn bộ quần áo ác ma thì mãi mãi ở lại trong tầm hầm ấy.”
“Từ nay về sau, khi sự ảnh hưởng của vụ án ác ma dần dần giảm đi, Hàn Khoan cũng bình tĩnh lại, sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc của mình! Nhưng mà...” Triệu Ngọc tạm dừng một chút, lại nói: “Thẳng đến một ngày nào đó, khi Trương Tỉnh Như vô tình phát hiện ra bộ quần áo ác ma của Hàn Khoan, còn nhận ra Hàn Khoan rất có thể là hung thủ giết người, thì mọi chuyện đều thay đổi!”
“Cho nên... mới xảy ra những chuyện sau đó... Vì diệt khẩu, Hàn Khoan không tiếc giết chết người vợ bên gối của mình, đồng thời còn trình diễn màn kịch ‘muốn bắt phải thả’ này!” Triệu Ngọc oán hận nói: “Sau đó, khi Hàn Khoan phát hiện chúng ta đã liên hệ ông ta và vụ án ác ma, ông ta mới cố ý khai ra những lời dẫn dụ chúng ta đi điều tra Lang Hướng Dương, phát hiện bộ quần áo ác ma trong nhà Lang Hướng Dương, dời tầm mắt của chúng ta đi!”
“Cho nên, trong toàn bộ vụ án này, Hàn Khoan từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí bất khả chiến bại, ông ta vẫn luôn nhởn nhơ tự đắc nhìn chúng ta bị ông ta đùa bỡn xoay vòng vòng!!”
“Sếp, nếu đã như vậy thì chúng ta còn chờ cái gì nữa!?” Thôi Lệ Châu siết chặt tay thành nắm đấm mà rống lên: “Bắt ông ta lại đi còn gì nữa? Cảnh sát chúng ta sao có thể để tội phạm đùa bỡn mình được chứ?”
Không ngờ, Thôi Lệ Châu vừa nói xong thì căn phòng phút chốc trở nên im lặng, đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng quạt gió trong cây vi tính đang quay. Nhiễm Đào và Tăng Khả có vẻ lúng túng, không ngừng lau mồ hôi.
“Nhưng mà...” Mấy giây sau, Triệu Ngọc mới chán nản đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Nhưng mà... Tất cả, tất cả những thứ này đều chỉ là suy đoán vô căn cứ của chúng ta mà thôi. Mặc dù đã đến rất gần sự thật, mặc dù chúng ta biết rõ Hàn Khoan là hung thủ, nhưng lại không có chứng cứ, chúng ta không có cách nào bắt ông ta được!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cũng tức giận, gật đầu nói: “E rằng đây mới là điểm cao siêu nhất của Hàn Khoan? Ông ta đã sớm chắc chắn rằng chúng ta không có khả năng tìm được bằng chứng xác thực, cho nên mới không hề sợ hãi, cứ bình chân như vại như vậy! Bậc thầy tội phạm! Ha ha...” Miêu Anh cười khổ nói: “Cốt lõi chân chính của vụ án ác ma chính là chỗ này, đây vốn là một vụ gây án… không kẽ hở!!!”