Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-933
Chương 933: Sự cẩn thận của tiểu thư miêu
Việc này hơi kỳ lạ, Triệu Ngọc vốn sợ rằng lễ mừng năm mới sẽ không qu3á yên ổn, cho nên mấy ngày nay đều không mở quẻ mới. Theo đạo lý mà n3ói, nếu không có điểm tích lũy Kỳ Ngộ thì sao có khả năng thăng cấp?2
Nhưng mà... Sao lại vẫn thăng cấp như vậy chứ?
Chẳng 8lẽ... Hệ thống cũng có cái gọi là phần thưởng cho lễ mừng năm mới sao9?
Hắn nghiêm túc nhìn giao diện hệ thống sau khi thăng cấp, không ngờ giờ đã biến thành 3D, trông cực kỳ tinh xảo!
Chậc chậc...
Chuyện gì vậy? Hệ thống đang bảo trì sao? Vì sao lại không có phó bản Kỳ Ngộ nhỉ?
Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói trong lòng, sao mà ngược đời thế này, hệ thống của người ta càng lên cấp thì càng trâu bò, hệ thống của hắn lại càng lúc càng kém cỏi, đại ca hệ thống ơi? Rốt cuộc thì ngài có ý gì vậy?
Chẳng lẽ... khi phá án, mình không thể sử dụng phó bản Kỳ Ngộ nữa sao? Thế này chẳng khác nào... thiếu đi một gợi ý quan trọng nhất?
Còn nữa... Hắn bực dọc nghĩ, không thể mở được phó bản Kỳ Ngộ, hắn cũng không thể đạt được điểm tích lũy Kỳ Ngộ, vậy thì cũng đâu thể thăng cấp chứ? Như vậy chẳng phải đã rơi vào một vòng lặp vô tận rồi hay sao?
Nhưng khu vực chức năng của hệ thống lại gần như không có gì thay đổi, trên cơ bản đều giống như lúc trước. Điểm tích lũy Kỳ Ngộ được thể hiện rõ, trước mắt hắn còn lại hơn bốn trăm điểm tích lũy, mà mức độ để thăng cấp tiếp theo là mười nghìn điểm...
Giống như là...
Ừm...
Triệu Ngọc mở cột đạo cụ ra xem, quả nhiên phát hiện vài công năng mới. Chức năng đổi đạo cụ đã được mở ra, có thể đổi đạo cụ bình thường không cần dùng tới thành món đạo cụ mà mình cần. Chẳng qua nếu muốn thay đổi thì cần tiêu hao một số điểm tích lũy nhất định, không có lời lắm.
Mặt khác, còn có chức năng bán, có thể bán đạo cụ mình không cần để đổi thành điểm tích lũy. Thế nhưng sau khi thử thì Triệu Ngọc lại phát hiện số điểm có được sau khi bán đạo cụ rất rẻ, ví dụ như máy bay tàng hình đặc biệt mà chỉ có thể bán được tám mươi điểm tích lũy, thật sự là thiệt thòi lớn! Đúng là có hoa mà không có quả.
Sau đó, hắn quay trở lại giao diện chính để kiểm tra những thứ khác. Quẻ văn được mở ngoại trừ chữ càng thêm ngầu ra thì cũng không có gì khác trước kia cả.
Ai ngờ, khi hắn mở thanh chức năng của phó bản Kỳ Ngộ, một chuyện càng khiến hắn bực mình hơn đã xảy ra, không mở được thanh chức năng ra!
Ủa?
Tình huống này là sao? Tại sao lại không mở ra được?
Để chứng minh, Triệu Ngọc bất đắc dĩ mở một quẻ, là quẻ Tốn Ly. Sau đó, hắn lại nhấn vào phó bản Kỳ Ngộ, phát hiện rằng thanh chức năng của phó bản Kỳ Ngộ vẫn không mở ra được.
Rốt cuộc là kiểu gì đây?
Vì thế, hắn nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu được thêm tí nào. Cuối cùng, Triệu Ngọc chỉ có thể giải thích rằng hệ thống muốn rèn luyện năng lực của hắn, cần phải nâng độ khó lên cao hơn, cho nên mới vô hiệu hóa thanh công cụ phó bản Kỳ Ngộ!
Không biết... Khi không còn phó bản Kỳ Ngộ thì chuyện phá án trong tương lai có còn thuận lợi hay không nữa?
...
Ngày mùng hai tháng Giêng là ngày về nhà mẹ đẻ nhưng Miêu Anh làm gì có nhà để về.
Sáng sớm, Triệu Ngọc cùng Miêu Anh đấu địa chủ, sau khi cảm thấy nhàn chán, hai người dắt Đại Hanh đến bờ sông gần đó để hóng mát.
Tết năm nay tới hơi muộn, đầu tháng Giêng, hai bên bờ sông đã có một ít hơi thở của mùa xuân.
“Không cần an ủi em đâu, em đã quen rồi!” Miêu Anh kéo cánh tay Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Cha mẹ em vừa đến Tết là lại thi hành nhiệm vụ chính trị đặc thù, năm nào em cũng ở nhà bạn bè của họ để ăn Tết. Không phải biển Aegean thì là Havana... Đối với chuyện ăn mừng năm mới, em thấy không quan trọng lắm! Ài! Đối với gia đình như nhà em mà nói, có được cái này thì mất cái khác, chẳng qua, hình như thứ mất đi nhiều hơn so với nhận được!”
“Ài...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chẳng trách lúc cụng ly với anh, cha vợ lại áy náy đến vậy! Ông ấy cảm thấy người mà mình thua thiệt nhiều nhất trên thế giới này chính là em! Chẳng những ngày thường đã không thấy mặt mà ngay cả ngày Tết cũng không thể ở bên cạnh con mình, thật là...”
“Gâu gâu!” Đại Hanh dường như có thể nghe hiểu, sủa sau lưng họ hai tiếng...
“Em hiểu cha mẹ em!” Miêu Anh cười nói: “Hơn nữa, bây giờ có anh rồi, nên tâm tình em đã tốt hơn nhiều! Ngày Tết thật vui, có nhà thật vui! Em nghĩ... cha mẹ em sẽ càng yên tâm về em hơn lúc trước!”
“Bây giờ anh cũng dần hiểu được tại sao em là người cuồng công tác hồi ở Tần Sơn rồi!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm eo thon của người đẹp rồi cười nói.
“Đúng vậy, lúc đó... Nhiệm vụ và cả việc đánh nhau gần như là tất cả của em rồi!” Miêu Anh gật đầu, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, Triệu Ngọc, chúng ta đã không rèn luyện gì mấy ngày nay nhỉ? Em cảm thấy xương cốt gần như tan ra hết rồi, hay là...” Nói xong, Miêu Anh làm động tác mở rộng ngực rồi lại nhìn xung quanh.
“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc vội vàng ngăn lại, chỉ vào chân của mình rồi than thở: “Đừng rộn lên như thế, chân anh còn chưa lành đây này! Em không sợ đánh chồng em đến mức tàn phế hay sao?”
“Cũng được... chỉ có điều...” Miêu Anh cảm thấy kỳ quái: “Chân anh... có vẻ hơi kỳ lạ thì phải? Thạch cao đâu? Không phải cần bó nửa tháng à? Còn nữa... Lúc ở thành phố Hoàng Kim, làm sao mà anh đá bay được luật sư của Hàn Khoan thế?”
“Ấy chết...” Triệu Ngọc không muốn bị lộ, vội vàng tung ra sở trường của mình, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Liệu cái tên luật sư đó có kiện anh hay không nhỉ?”
“Này! Đừng nói sang chuyện khác có được không?” Không ngờ, Miêu Anh không hề bị mắc mưu một chút nào: “Lúc ở Diệu Danh, anh đã trải qua hai cuộc đấu súng, hai cuộc rượt đuổi, hai cuộc đánh nhau.”
“Trước tiên là anh lái một chiếc xe hút bùn đâm vào xe bồn, mở đầu một cuộc chiến lớn đầy chất thải!”
“Rồi sau đó... Anh tung một cú đấm chết một tên đô con cao một mét chín mươi mốt, nặng một trăm ký!”
“Sau đó... Anh nhảy lò cò, đeo giày trượt patin để đuổi theo tên trộm Khương Khoa, hơn nữa còn bắt sống được gã... Anh nói xem, anh đang diễn phim hành động đấy à? Em thấy là phim khoa học viễn tưởng mới đúng?”
“Ha ha!” Triệu Ngọc cười to hai tiếng, nhiệt tình nói: “Cái này gọi là người có tên, cây có bóng, tên luật sư kia vừa thấy Hàn Khoan nhận tội đã sớm xám xịt mặt mày cắp đuôi mà chạy rồi, đâu dám kiện anh nữa! Em nói có buồn cười không?”
“Đương nhiên buồn cười rồi!” Miêu Anh nói, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh nói sang chuyện khác cũng vô ích thôi, những điều này là do nhân chứng khai ra đấy, toàn là đồng bọn của Khương Khoa cả, anh còn nhớ rõ không?”
“Cái gì mà nói sang chuyện khác?” Triệu Ngọc vỗ vỗ đùi phải của mình: “Mấy bác sĩ vì muốn kiếm thêm chút tiền phẫu thuật nên mới cố ý nói quàng như vậy thôi! Thật ra không nghiêm trọng đến mức ấy đâu!”
“Gãy xương gần dập nát mà cũng gọi là nói quàng à?” Miêu Anh lắc đầu: “Làm ơn đi anh, dù gì thì em cũng là tổ phó của tổ điều tra đặc biệt đấy nhé! Anh thật sự không còn lời gì để nói nữa sao? Đã lâu rồi, em không nghe thấy anh nói cái kiểu anh em huynh đệ trời ơi đất hỡi rồi đấy!”
“Chuyện đó... Được rồi...” Triệu Ngọc giang hai tay ra, tỏ vẻ không biết nên làm gì hơn: “Thỏa mãn nguyện vọng của em là được chứ gì?! Cứ đánh thắng anh thì anh sẽ nói cho em biết! Thua thì từ nay về sau đừng có hỏi nữa!”
“Ừm...” Miêu Anh vui vẻ gật đầu: “Vậy mới đúng! Chỉ có điều... Để cho công bằng thì em cũng chỉ dùng một chân như anh!”
Nói xong, Miêu Anh liền vào tư thế kim kê độc lập*!
* Kim kê độc lập: động tác gà vàng đứng một chân.
“Gâu gâu!” Có thể là cảm thấy không khí bất thường, Đại Hanh sủa ầm lên.
“Chỉ có điều... Nếu anh có thể một đấm giết chết một tên vạm vỡ thì em cũng nên cẩn thận đấy!” Triệu Ngọc buông xích chó ra, vào tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Bớt nói nhảm đi!” Ánh sáng hưng phấn hiện lên trong mắt Miêu Anh, cô vọt lên phía trước, vung quyền định đánh!
Triệu Ngọc cũng không né tránh mà tung đấm đỡ lấy, đẩy lùi được cô. Miêu Anh nhanh chóng thay đổi phương hướng rồi liên tục đánh tới, hơn nữa còn tung ra chiêu khuỷu tay sắt trong môn võ Muay Thái...
“Tên đô con kia là bị cái kính chiếu hậu gẫy đâm chết mà! Đúng lúc thôi mà!” Triệu Ngọc dùng bả vai đỡ lấy khuỷu tay của Miêu Anh, nghiêng người ghìm chặt cái cổ ngọc của cô...
Miêu Anh không thể thoát, chỉ kịp xài chiêu cố định tại chỗ, sau đó giơ chân trái lên đá trúng gáy Triệu Ngọc.
“Khi anh đeo giày trượt patin để đuổi theo Khương Khoa...” Triệu Ngọc sờ sờ gáy, nhảy vồ lên phía trước, giống như một con sói xám vậy: “Chân vẫn chưa đến mức tàn đến vậy đâu! Lúc kẹp cổ của hắn, anh bị vấp chân ngã xuống, lúc ấy mới bị thương nặng đến vậy.”
Miêu Anh á lên một tiếng, một cú đá lốc xoáy tung ra, suýt nữa đã trúng mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu né tránh, miệng quát lên: “Phạm quy, không phải em nhường anh một chân sao?”
“Em... Em nhường chân trái mà!” Miêu Anh chơi xấu, lại đá thêm một cước.
Triệu Ngọc nắm lấy cơ hội mà nhảy vọt lên, nghiêng người trên không trung và vọt về phía trước một cách kỳ lạ, tránh né chân của Miêu Anh, lao tới trước mặt cô.
Khi đó, chỉ cần hắn tung ra một quyền thì đương nhiên Miêu Anh sẽ ngã xuống đất ngay lập tức. Thế nhưng Triệu Ngọc không thể ra tay nặng như thế, cho nên chỉ vươn nhẹ cánh tay, ôm cả người lẫn cánh tay của cô vào lòng.
“Đừng khinh thường xe hút chất thải nhé, mã lực của nó lớn lắm đấy!” Triệu Ngọc có gắng khống chế Miêu Anh vẫn còn đang giãy giụa: “Hơn nữa, xe bồn cũng đâu chạy nhanh đâu! He he! Phân người bắt giặc, ông đây thích lắm!”
Miêu Anh giãy giụa mấy lần cũng không lay chuyển được gì, đang trong lúc nôn nóng thì bỗng nhiên cảm thấy lực ép sau lưng đột ngột giảm đi, cô nhân cơ hội ra đòn quật Triệu Ngọc qua lưng xuống mặt đất!
“Gâu gâu! Gâu gâu!” Đại Hanh dường như mặc kệ, chạy quanh Miêu Anh mà sủa loạn.
“Đi chỗ khác đi...” Miêu Anh đuổi Đại Hanh đi rồi mới thở hổn hển ngồi bên cạnh Triệu Ngọc.
“Tên luật sư đó hả... Chỉ nhờ cái bút thần thánh mà...” Triệu Ngọc nằm trên mặt đất mà vẫn còn giải thích, ai dè tiểu thư Miêu lại đột nhiên cúi người xuống, dùng một nụ hôn nồng thắm hôn xuống miệng hắn!
“...” Triệu Ngọc không còn lời nào để nói.
“Ài...” Ngọt ngào xong, Miêu Anh dứt khoát ngã xuống, nằm bên người Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Được rồi, anh thắng! Em thừa nhận, bây giờ em thật sự không đánh lại anh!”
“Em nói đùa đấy à...” Triệu Ngọc vội vàng an ủi: “Em không nhìn ra được à? Chỉ là anh hiểu rõ các chiêu thức của em thôi mà!”
“Được rồi, đừng có mà lời ngon tiếng ngọt nữa!” Miêu Anh thân thiết nói: “Anh không nhìn ra được sao? Em là đang lo lắng cho anh đấy! Tên đạo tặc Khương Khoa đâu phải kẻ tội phạm cướp bóc bình thường, em mặc kệ anh giải thích chuyện kia như thế nào, thế nhưng... Anh phải thành thật nhớ kĩ cho em, em không cho phép anh gặp chuyện không may! Dù là khi nào đi nữa, anh cũng phải giữ an toàn cho bản thân mình đấy!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc vô cùng cảm động, chỉ có thể dùng một nụ hôn điên cuồng hôn lại tiểu thư Miêu...
“Gâu gâu gâu!” Đại Hanh dường như giờ mới hiểu được hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình, nó ở đằng sau sủa mấy tiếng, biết điều vội vàng chạy ra ngoài...
Việc này hơi kỳ lạ, Triệu Ngọc vốn sợ rằng lễ mừng năm mới sẽ không qu3á yên ổn, cho nên mấy ngày nay đều không mở quẻ mới. Theo đạo lý mà n3ói, nếu không có điểm tích lũy Kỳ Ngộ thì sao có khả năng thăng cấp?2
Nhưng mà... Sao lại vẫn thăng cấp như vậy chứ?
Chẳng 8lẽ... Hệ thống cũng có cái gọi là phần thưởng cho lễ mừng năm mới sao9?
Hắn nghiêm túc nhìn giao diện hệ thống sau khi thăng cấp, không ngờ giờ đã biến thành 3D, trông cực kỳ tinh xảo!
Chậc chậc...
Chuyện gì vậy? Hệ thống đang bảo trì sao? Vì sao lại không có phó bản Kỳ Ngộ nhỉ?
Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói trong lòng, sao mà ngược đời thế này, hệ thống của người ta càng lên cấp thì càng trâu bò, hệ thống của hắn lại càng lúc càng kém cỏi, đại ca hệ thống ơi? Rốt cuộc thì ngài có ý gì vậy?
Chẳng lẽ... khi phá án, mình không thể sử dụng phó bản Kỳ Ngộ nữa sao? Thế này chẳng khác nào... thiếu đi một gợi ý quan trọng nhất?
Còn nữa... Hắn bực dọc nghĩ, không thể mở được phó bản Kỳ Ngộ, hắn cũng không thể đạt được điểm tích lũy Kỳ Ngộ, vậy thì cũng đâu thể thăng cấp chứ? Như vậy chẳng phải đã rơi vào một vòng lặp vô tận rồi hay sao?
Nhưng khu vực chức năng của hệ thống lại gần như không có gì thay đổi, trên cơ bản đều giống như lúc trước. Điểm tích lũy Kỳ Ngộ được thể hiện rõ, trước mắt hắn còn lại hơn bốn trăm điểm tích lũy, mà mức độ để thăng cấp tiếp theo là mười nghìn điểm...
Giống như là...
Ừm...
Triệu Ngọc mở cột đạo cụ ra xem, quả nhiên phát hiện vài công năng mới. Chức năng đổi đạo cụ đã được mở ra, có thể đổi đạo cụ bình thường không cần dùng tới thành món đạo cụ mà mình cần. Chẳng qua nếu muốn thay đổi thì cần tiêu hao một số điểm tích lũy nhất định, không có lời lắm.
Mặt khác, còn có chức năng bán, có thể bán đạo cụ mình không cần để đổi thành điểm tích lũy. Thế nhưng sau khi thử thì Triệu Ngọc lại phát hiện số điểm có được sau khi bán đạo cụ rất rẻ, ví dụ như máy bay tàng hình đặc biệt mà chỉ có thể bán được tám mươi điểm tích lũy, thật sự là thiệt thòi lớn! Đúng là có hoa mà không có quả.
Sau đó, hắn quay trở lại giao diện chính để kiểm tra những thứ khác. Quẻ văn được mở ngoại trừ chữ càng thêm ngầu ra thì cũng không có gì khác trước kia cả.
Ai ngờ, khi hắn mở thanh chức năng của phó bản Kỳ Ngộ, một chuyện càng khiến hắn bực mình hơn đã xảy ra, không mở được thanh chức năng ra!
Ủa?
Tình huống này là sao? Tại sao lại không mở ra được?
Để chứng minh, Triệu Ngọc bất đắc dĩ mở một quẻ, là quẻ Tốn Ly. Sau đó, hắn lại nhấn vào phó bản Kỳ Ngộ, phát hiện rằng thanh chức năng của phó bản Kỳ Ngộ vẫn không mở ra được.
Rốt cuộc là kiểu gì đây?
Vì thế, hắn nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu được thêm tí nào. Cuối cùng, Triệu Ngọc chỉ có thể giải thích rằng hệ thống muốn rèn luyện năng lực của hắn, cần phải nâng độ khó lên cao hơn, cho nên mới vô hiệu hóa thanh công cụ phó bản Kỳ Ngộ!
Không biết... Khi không còn phó bản Kỳ Ngộ thì chuyện phá án trong tương lai có còn thuận lợi hay không nữa?
...
Ngày mùng hai tháng Giêng là ngày về nhà mẹ đẻ nhưng Miêu Anh làm gì có nhà để về.
Sáng sớm, Triệu Ngọc cùng Miêu Anh đấu địa chủ, sau khi cảm thấy nhàn chán, hai người dắt Đại Hanh đến bờ sông gần đó để hóng mát.
Tết năm nay tới hơi muộn, đầu tháng Giêng, hai bên bờ sông đã có một ít hơi thở của mùa xuân.
“Không cần an ủi em đâu, em đã quen rồi!” Miêu Anh kéo cánh tay Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Cha mẹ em vừa đến Tết là lại thi hành nhiệm vụ chính trị đặc thù, năm nào em cũng ở nhà bạn bè của họ để ăn Tết. Không phải biển Aegean thì là Havana... Đối với chuyện ăn mừng năm mới, em thấy không quan trọng lắm! Ài! Đối với gia đình như nhà em mà nói, có được cái này thì mất cái khác, chẳng qua, hình như thứ mất đi nhiều hơn so với nhận được!”
“Ài...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chẳng trách lúc cụng ly với anh, cha vợ lại áy náy đến vậy! Ông ấy cảm thấy người mà mình thua thiệt nhiều nhất trên thế giới này chính là em! Chẳng những ngày thường đã không thấy mặt mà ngay cả ngày Tết cũng không thể ở bên cạnh con mình, thật là...”
“Gâu gâu!” Đại Hanh dường như có thể nghe hiểu, sủa sau lưng họ hai tiếng...
“Em hiểu cha mẹ em!” Miêu Anh cười nói: “Hơn nữa, bây giờ có anh rồi, nên tâm tình em đã tốt hơn nhiều! Ngày Tết thật vui, có nhà thật vui! Em nghĩ... cha mẹ em sẽ càng yên tâm về em hơn lúc trước!”
“Bây giờ anh cũng dần hiểu được tại sao em là người cuồng công tác hồi ở Tần Sơn rồi!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm eo thon của người đẹp rồi cười nói.
“Đúng vậy, lúc đó... Nhiệm vụ và cả việc đánh nhau gần như là tất cả của em rồi!” Miêu Anh gật đầu, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, Triệu Ngọc, chúng ta đã không rèn luyện gì mấy ngày nay nhỉ? Em cảm thấy xương cốt gần như tan ra hết rồi, hay là...” Nói xong, Miêu Anh làm động tác mở rộng ngực rồi lại nhìn xung quanh.
“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc vội vàng ngăn lại, chỉ vào chân của mình rồi than thở: “Đừng rộn lên như thế, chân anh còn chưa lành đây này! Em không sợ đánh chồng em đến mức tàn phế hay sao?”
“Cũng được... chỉ có điều...” Miêu Anh cảm thấy kỳ quái: “Chân anh... có vẻ hơi kỳ lạ thì phải? Thạch cao đâu? Không phải cần bó nửa tháng à? Còn nữa... Lúc ở thành phố Hoàng Kim, làm sao mà anh đá bay được luật sư của Hàn Khoan thế?”
“Ấy chết...” Triệu Ngọc không muốn bị lộ, vội vàng tung ra sở trường của mình, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Liệu cái tên luật sư đó có kiện anh hay không nhỉ?”
“Này! Đừng nói sang chuyện khác có được không?” Không ngờ, Miêu Anh không hề bị mắc mưu một chút nào: “Lúc ở Diệu Danh, anh đã trải qua hai cuộc đấu súng, hai cuộc rượt đuổi, hai cuộc đánh nhau.”
“Trước tiên là anh lái một chiếc xe hút bùn đâm vào xe bồn, mở đầu một cuộc chiến lớn đầy chất thải!”
“Rồi sau đó... Anh tung một cú đấm chết một tên đô con cao một mét chín mươi mốt, nặng một trăm ký!”
“Sau đó... Anh nhảy lò cò, đeo giày trượt patin để đuổi theo tên trộm Khương Khoa, hơn nữa còn bắt sống được gã... Anh nói xem, anh đang diễn phim hành động đấy à? Em thấy là phim khoa học viễn tưởng mới đúng?”
“Ha ha!” Triệu Ngọc cười to hai tiếng, nhiệt tình nói: “Cái này gọi là người có tên, cây có bóng, tên luật sư kia vừa thấy Hàn Khoan nhận tội đã sớm xám xịt mặt mày cắp đuôi mà chạy rồi, đâu dám kiện anh nữa! Em nói có buồn cười không?”
“Đương nhiên buồn cười rồi!” Miêu Anh nói, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh nói sang chuyện khác cũng vô ích thôi, những điều này là do nhân chứng khai ra đấy, toàn là đồng bọn của Khương Khoa cả, anh còn nhớ rõ không?”
“Cái gì mà nói sang chuyện khác?” Triệu Ngọc vỗ vỗ đùi phải của mình: “Mấy bác sĩ vì muốn kiếm thêm chút tiền phẫu thuật nên mới cố ý nói quàng như vậy thôi! Thật ra không nghiêm trọng đến mức ấy đâu!”
“Gãy xương gần dập nát mà cũng gọi là nói quàng à?” Miêu Anh lắc đầu: “Làm ơn đi anh, dù gì thì em cũng là tổ phó của tổ điều tra đặc biệt đấy nhé! Anh thật sự không còn lời gì để nói nữa sao? Đã lâu rồi, em không nghe thấy anh nói cái kiểu anh em huynh đệ trời ơi đất hỡi rồi đấy!”
“Chuyện đó... Được rồi...” Triệu Ngọc giang hai tay ra, tỏ vẻ không biết nên làm gì hơn: “Thỏa mãn nguyện vọng của em là được chứ gì?! Cứ đánh thắng anh thì anh sẽ nói cho em biết! Thua thì từ nay về sau đừng có hỏi nữa!”
“Ừm...” Miêu Anh vui vẻ gật đầu: “Vậy mới đúng! Chỉ có điều... Để cho công bằng thì em cũng chỉ dùng một chân như anh!”
Nói xong, Miêu Anh liền vào tư thế kim kê độc lập*!
* Kim kê độc lập: động tác gà vàng đứng một chân.
“Gâu gâu!” Có thể là cảm thấy không khí bất thường, Đại Hanh sủa ầm lên.
“Chỉ có điều... Nếu anh có thể một đấm giết chết một tên vạm vỡ thì em cũng nên cẩn thận đấy!” Triệu Ngọc buông xích chó ra, vào tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Bớt nói nhảm đi!” Ánh sáng hưng phấn hiện lên trong mắt Miêu Anh, cô vọt lên phía trước, vung quyền định đánh!
Triệu Ngọc cũng không né tránh mà tung đấm đỡ lấy, đẩy lùi được cô. Miêu Anh nhanh chóng thay đổi phương hướng rồi liên tục đánh tới, hơn nữa còn tung ra chiêu khuỷu tay sắt trong môn võ Muay Thái...
“Tên đô con kia là bị cái kính chiếu hậu gẫy đâm chết mà! Đúng lúc thôi mà!” Triệu Ngọc dùng bả vai đỡ lấy khuỷu tay của Miêu Anh, nghiêng người ghìm chặt cái cổ ngọc của cô...
Miêu Anh không thể thoát, chỉ kịp xài chiêu cố định tại chỗ, sau đó giơ chân trái lên đá trúng gáy Triệu Ngọc.
“Khi anh đeo giày trượt patin để đuổi theo Khương Khoa...” Triệu Ngọc sờ sờ gáy, nhảy vồ lên phía trước, giống như một con sói xám vậy: “Chân vẫn chưa đến mức tàn đến vậy đâu! Lúc kẹp cổ của hắn, anh bị vấp chân ngã xuống, lúc ấy mới bị thương nặng đến vậy.”
Miêu Anh á lên một tiếng, một cú đá lốc xoáy tung ra, suýt nữa đã trúng mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu né tránh, miệng quát lên: “Phạm quy, không phải em nhường anh một chân sao?”
“Em... Em nhường chân trái mà!” Miêu Anh chơi xấu, lại đá thêm một cước.
Triệu Ngọc nắm lấy cơ hội mà nhảy vọt lên, nghiêng người trên không trung và vọt về phía trước một cách kỳ lạ, tránh né chân của Miêu Anh, lao tới trước mặt cô.
Khi đó, chỉ cần hắn tung ra một quyền thì đương nhiên Miêu Anh sẽ ngã xuống đất ngay lập tức. Thế nhưng Triệu Ngọc không thể ra tay nặng như thế, cho nên chỉ vươn nhẹ cánh tay, ôm cả người lẫn cánh tay của cô vào lòng.
“Đừng khinh thường xe hút chất thải nhé, mã lực của nó lớn lắm đấy!” Triệu Ngọc có gắng khống chế Miêu Anh vẫn còn đang giãy giụa: “Hơn nữa, xe bồn cũng đâu chạy nhanh đâu! He he! Phân người bắt giặc, ông đây thích lắm!”
Miêu Anh giãy giụa mấy lần cũng không lay chuyển được gì, đang trong lúc nôn nóng thì bỗng nhiên cảm thấy lực ép sau lưng đột ngột giảm đi, cô nhân cơ hội ra đòn quật Triệu Ngọc qua lưng xuống mặt đất!
“Gâu gâu! Gâu gâu!” Đại Hanh dường như mặc kệ, chạy quanh Miêu Anh mà sủa loạn.
“Đi chỗ khác đi...” Miêu Anh đuổi Đại Hanh đi rồi mới thở hổn hển ngồi bên cạnh Triệu Ngọc.
“Tên luật sư đó hả... Chỉ nhờ cái bút thần thánh mà...” Triệu Ngọc nằm trên mặt đất mà vẫn còn giải thích, ai dè tiểu thư Miêu lại đột nhiên cúi người xuống, dùng một nụ hôn nồng thắm hôn xuống miệng hắn!
“...” Triệu Ngọc không còn lời nào để nói.
“Ài...” Ngọt ngào xong, Miêu Anh dứt khoát ngã xuống, nằm bên người Triệu Ngọc, dịu dàng nói: “Được rồi, anh thắng! Em thừa nhận, bây giờ em thật sự không đánh lại anh!”
“Em nói đùa đấy à...” Triệu Ngọc vội vàng an ủi: “Em không nhìn ra được à? Chỉ là anh hiểu rõ các chiêu thức của em thôi mà!”
“Được rồi, đừng có mà lời ngon tiếng ngọt nữa!” Miêu Anh thân thiết nói: “Anh không nhìn ra được sao? Em là đang lo lắng cho anh đấy! Tên đạo tặc Khương Khoa đâu phải kẻ tội phạm cướp bóc bình thường, em mặc kệ anh giải thích chuyện kia như thế nào, thế nhưng... Anh phải thành thật nhớ kĩ cho em, em không cho phép anh gặp chuyện không may! Dù là khi nào đi nữa, anh cũng phải giữ an toàn cho bản thân mình đấy!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc vô cùng cảm động, chỉ có thể dùng một nụ hôn điên cuồng hôn lại tiểu thư Miêu...
“Gâu gâu gâu!” Đại Hanh dường như giờ mới hiểu được hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình, nó ở đằng sau sủa mấy tiếng, biết điều vội vàng chạy ra ngoài...