Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-935
Chương 935: Đây vẫn là trùng hợp sao?
Vào ngày mùng sáu, lúc tám giờ sáng, bên3 ngoài nhà ga đường sắt cao tốc của thà3nh phố Thường Minh, tỉnh Ký Châu.
<2br>“Vậy được rồi...” Triệu Ngọc nói với8 điện thoại: “Nếu như vậy thì cô tạm th9ời không cần về đơn vị đâu. Nếu thiếu tiền thì cứ việc nói với tôi! Được, không sao đâu... Đừng khóc đừng khóc, không cần phải cảm động đến vậy đâu, Triệu Ngọc tôi là người chính trực...”
Điện thoại còn chưa tắt, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã thấy Nhiễm Đào đang đứng đón, nhà của Nhiễm Đào ở thủ đô, lại cách thành phố Thường Minh chưa đến hai giờ đi xe, cho nên ngày hôm qua, hắn ta đã đến hiện trường đầu tiên, hiểu biết vụ án rất cặn kẽ.
Giờ phút này, hắn ta lái một chiếc xe đặc biệt của Tổng cục Hình sự tới nghênh đón Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Theo lý mà nói, dựa vào độ nổi tiếng bây giờ của Triệu Ngọc, Cục Cảnh sát Thường Minh phải phái cả đoàn xe đến đón mới đúng. Thế nhưng Triệu Ngọc đã thông báo cho Nhiễm Đào trước, bảo hắn ta không được để lộ, chỉ cần một mình hắn ta tới đón là đủ.
“Chỉ có điều...” Triệu Ngọc cũng không khỏi cảm khái: “Bản thân anh hy vọng Đào Hương có thể cố gắng vượt qua được cửa ải này, ở ông ta còn có rất nhiều bí mật đấy!”
“Chào sếp, tổ phó Miêu!” Nhiễm Đào vội vàng tới nghênh đón, đồng thời xách lấy hành lý của hai người: “Chúc mừng năm mới nhé!”
Bởi vì đã xảy ra án mạng, hơn nữa nạn nhân lại là người mà Triệu Ngọc quen biết đã lâu, cho nên Triệu Ngọc không có tâm trạng chúc Tết Nhiễm Đào, còn chưa lên xe đã vội cắt ngang mà hỏi một câu: “Thế nào, ngày hôm qua cậu đã đến hiện trường chưa? Có thông tin gì mới nhất không?”
“Rồi ạ!” Nhiễm Đào cất hành lý rồi tiến vào vị trí ghế lái: “Ô Phương Phương dù sao cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, Tổng cục Hình sự vô cùng xem trọng, ngay cả đoàn người của pháp y Cao Phát Tài cũng đã được điều tới rồi! Bây giờ, họ đang làm theo thủ tục mọi khi, cả ngày hôm qua đều do đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố phụ trách, chỉ chờ anh đến rồi bàn giao thôi!”
“Ở đây không có tập tục xông đất à?” Triệu Ngọc ngồi ở ghế lái phụ rồi hỏi: “Đầu năm đầu tháng, thăm mộ gì cơ chứ? Có phải... nghĩa trang liệt sĩ không?”
“Ô Phương Phương không phải là người của Thường Minh!” Nhiễm Đào khởi động ô tô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cô ấy đến nghĩa trang liệt sĩ Thường Minh là để thắp nén nhang cho người chồng chưa cưới của mình! Sở dĩ cô ấy chọn đầu năm là bởi vì sinh nhật chồng chưa cưới cũng vào đầu năm, nhưng ai ngờ... Cô ấy lại chết ngay trước phần mộ của người chồng chưa cưới!”
“Ngày hôm qua, lúc tôi đi đến hiện trường...” Nói đến đây, trong lòng Nhiễm Đào nặng trĩu: “Bó hoa bách hợp màu trắng được đặt trước mộ đã bị nhuộm thành màu đỏ!”
“Gì cơ?!” Miêu Anh vội hỏi: “Cô ấy chết như thế nào?”
“Dựa theo hiện trường thì hẳn là cô ấy đã bị hung khí nặng đập vào đầu mà chết!” Nhiễm Đào nói: “Không chỉ bị đánh ở gáy thôi đâu! Hiện trường rất máu me, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn! Hung khí có thể là búa! Ừm... Còn nữa... Tối hôm qua, tôi nghe pháp y Cao nói rằng trên cổ cô ấy có một vết rách, có dấu vết bị nghẹt thở, nhưng chỉ vậy thì vẫn không đủ để gây trí mạng!”
“Vậy à...” Triệu Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy không ổn: “Vụ án này... Chậc chậc...”
“Sao vậy?” Thấy Triệu Ngọc để điện thoại xuống, Miêu Anh không nhịn được hỏi một câu: “Là cô phi tặc nhỏ đấy à?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Xin em đấy, dù gì cô ấy cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt rồi, không phải phi tặc nữa đâu nhé! Tiểu Thôi vừa mới gọi điện tới bảo là bệnh tình của Đào Hương bỗng nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ đang chuẩn bị giải phẫu sọ não! Cô ta không tới được đâu...”
“À...” Miêu Anh gật đầu: “Chuyện đó... Chúng ta có cần chứng thực không?”
“Đừng đùa chứ! Dùng người thì không nên nghi ngờ người, đã nghi ngờ thì đừng dùng!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Em có con mắt tinh tường, chẳng lẽ lại không đoán ra rằng Thôi Lệ Châu đã cải tà quy chính sao? Yên tâm đi, không sao đâu! Chẳng qua... Không biết Đào Hương có thể gắng gượng qua được cửa ải này hay không thôi...”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cảm thán: “Một thế hệ vua trộm, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, đúng là khiến người ta phải thổn thức...”
“Sao vậy? Đồng chí quét sạch những vụ án chưa giải quyết?” Miêu Anh nhận thấy Triệu Ngọc có vẻ kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Anh chậc lưỡi như vậy là có ý gì?”
“Nghẹt thở và đòn đánh vào gáy rõ ràng không hợp logic!” Một câu của Triệu Ngọc trúng ngay trọng điểm: “Nếu anh mang búa đi ám sát Ô Phương Phương thì anh siết cổ cô ta làm gì? Trực tiếp đánh một búa là xong rồi!”
“Đúng thế!” Miêu Anh giờ mới hiểu ra nỗi nghi ngờ của Triệu Ngọc: “Nếu như có thể trực tiếp siết cổ đến chết thì đâu cần sử dụng đồ cùn để đánh nữa! Vậy là... có phải là họ có thù oán gì sâu nặng không? Triệu Ngọc, không phải anh đã từng tiếp xúc với cô ấy sao? Người này...”
“Ô Phương Phương có biệt danh là Hỏa Muội, tính tình của cô ta rất nóng nảy, động vào là không xong đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Số người mà cô ta làm mất lòng cũng không ít đâu, anh còn có phần nữa cơ mà! Chẳng qua... Có thể sát hại cô ta một cách tàn nhẫn như vậy, sợ rằng... cũng không có nhiều người!”
“Ôi chao!” Bỗng nhiên, Nhiễm Đào sợ hãi kêu lên một tiếng, nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Sếp này, trước kia, tôi từng nghe anh nói chồng chưa cưới của Ô Phương Phương là cảnh sát nằm vùng trong tập đoàn buôn bán thuốc phiện! Bây giờ... Ô Phương Phương lại bị sát hại trước mộ phần của người chồng chưa cưới, anh nói xem, liệu chuyện này có liên quan đến tập đoàn thuốc phiện kia không?”
“Cũng không chắc!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cũng có khả năng liên quan đến tính chất công việc của Ô Phương Phương! Sở trưởng Tiêu có nói rằng trước kia, cô ta đã lập được không ít chiến công hiển hách cho Tổng cục Hình sự, từng phá không ít vụ án lớn, nên có khả năng cô ta đắc tội với ai đó!”
“Đúng rồi Nhiễm Đào, cậu có phát hiện gì hiện trường không?”
“Vụ án xảy ra tại nghĩa trang liệt sĩ thuộc loại nghĩa địa có tính chất công cộng, chỉ nghĩ sơ qua thôi cũng biết rồi, đầu năm đầu tháng, cái gì mà trách nhiệm chứ? Ai muốn viếng mộ thì năm ngoái cũng viếng hết rồi, nên không ai ở đó chứng kiến cả!” Nhiễm Đào vừa lái xe vừa trả lời: “Còn nữa, chỉ có cửa chính và phòng tưởng niệm nghĩa trang là có gắn camera, nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện ra điều gì! Chỉ có thể nhìn thấy Ô Phương Phương một thân một mình, tay ôm một bó hoa bách hợp bước vào màn hình!”
“Chỉ có điều...” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy vụ này không khó khăn cho lắm! Đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương cũng đã nói rồi, thành phố Thường Minh là thành phố đầu tiên trang bị Skynet, các khu vực gần nghĩa trang liệt sĩ đều bị kiểm soát gắt gao, nếu muốn tìm ra một tên hung thủ giết người giữa ban ngày ban mặt, vấn đề chỉ là thời gian thôi!”
“Nói không chừng... Chúng ta vừa lái xe đến Cục Cảnh sát là sẽ có được thông tin mới đấy!”
“Nhiễm Đào.” Miêu Anh lại hỏi: “Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đâu?”
“Ừm... Hai người bọn họ đang trên đường tới đây!” Nhiễm Đào trả lời: “Hai người họ cùng nhau đi máy bay tới, bây giờ hẳn là đã đến sân bay của thủ đô rồi!”
“Giờ thì tên nhóc Tăng Khả đang đắc ý lắm đây!” Nhiễm Đào hơi nhếch khóe miệng lên: “Nữ pháp y xinh đẹp Trương Bồi Bồi đã đi cùng nhóm Cao Phát Tài đến rồi! Lần trước ở Bắc Thiên, Tăng Khả được tôi chỉ điểm mà vẫn phải tốn không ít công sức, tôi thấy lúc này... Chắc là sau khi phá án xong xuôi, quan hệ của hai người họ sẽ được xác định rõ ràng đấy!”
Khi nói chuyện, Nhiễm Đào đã lái xe cảnh sát lên cầu vượt, chưa đến mười phút đã đến Cục Cảnh sát.
Ai ngờ, xe còn chưa tới nơi thì điện thoại Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên, hắn mở ra thì thấy là Cao Phát Tài gọi điện cho hắn.
“Lão Cao, chúc mừng năm mới nhé!”
Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Ngọc còn khách sáo hỏi thăm, nhưng ai ngờ, bên kia điện thoại, một Cao Phát Tài xưa nay vẫn luôn trấn định lại mang giọng nói kích động run rẩy mà lớn tiếng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu... Xảy ra chuyện lớn rồi!” Cao Phát Tài dồn dập nuốt nước bọt: “Chúng tôi đã phát hiện ra tế bào da nghi là của hung thủ từ trong móng tay của Ô Phương Phương, thông qua xét nghiệm ADN, chúng tôi đã so sánh và nhận ra thân phận của nghi phạm! Thế nhưng... Thế nhưng...”
“Hả?!” Triệu Ngọc hiếm khi thấy Cao Phát Tài kích động như vậy, vội vàng hỏi: “Nhưng gì cơ?!”
“Chúng tôi kiểm tra đo lường ADN với một người bị tình nghi tên là Dương Trạch Bưu thì hoàn toàn ăn khớp!” Cao Phát Tài run run nói: “Tên Dương Trạch Bưu này, Dương Trạch Bưu...”
“Bà mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc giật mình, suýt nữa đã nhảy dựng lên từ trong xe: “Dương Trạch Bưu không phải là người bị tình nghi trong vụ huyết án tại hợp tác xã nông nghiệp sao?! Tại sao... Làm sao có thể...”
Hả?!
Nghe thấy vậy, Miêu Anh và Nhiễm Đào đều kinh ngạc, trợn mắt, há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi!
Không...
Không đúng...
Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc nghe thấy vậy thì bỗng dưng hắn lại cảm thấy khá bất thường.
Chuyện này nghe có vẻ rất quen, gần như đã xảy ra trên người hắn một lần rồi!
Nhờ lại hồi xưa: Trong viện dưỡng lão Tấn Bình, hắn vô tình gặp phải Đào Hương, từ đó về sau dây dưa với vụ án thi thể nữ không đầu cực kỳ quan trọng!
Thành phố Hoàng Kim, lúc điều tra vụ án giết vợ của Hàn Khoan thì ngoài ý muốn lại dẫn tới vụ án ác ma!
Bây giờ... Vốn là đang điều tra cái chết của Ô Phương Phương lại bất ngờ xuất hiện một tên tội phạm đang bị truy nã trong vụ huyết án hợp tác xã nông nghiệp.
Chuyện này...
Chuyện này...
Không...
Không đúng... Cực kỳ bất thường!
Bỗng nhiên, trong lòng Triệu Ngọc tràn đầy mờ mịt, khó có thể kìm nén được cảm xúc, hắn thực sự ý thức được chuyện này tuyệt đối không trùng hợp như chuyện trước kia!
Trong vụ này hẳn là có nguyên nhân quan trọng nào đó!
Vào ngày mùng sáu, lúc tám giờ sáng, bên3 ngoài nhà ga đường sắt cao tốc của thà3nh phố Thường Minh, tỉnh Ký Châu.
<2br>“Vậy được rồi...” Triệu Ngọc nói với8 điện thoại: “Nếu như vậy thì cô tạm th9ời không cần về đơn vị đâu. Nếu thiếu tiền thì cứ việc nói với tôi! Được, không sao đâu... Đừng khóc đừng khóc, không cần phải cảm động đến vậy đâu, Triệu Ngọc tôi là người chính trực...”
Điện thoại còn chưa tắt, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã thấy Nhiễm Đào đang đứng đón, nhà của Nhiễm Đào ở thủ đô, lại cách thành phố Thường Minh chưa đến hai giờ đi xe, cho nên ngày hôm qua, hắn ta đã đến hiện trường đầu tiên, hiểu biết vụ án rất cặn kẽ.
Giờ phút này, hắn ta lái một chiếc xe đặc biệt của Tổng cục Hình sự tới nghênh đón Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Theo lý mà nói, dựa vào độ nổi tiếng bây giờ của Triệu Ngọc, Cục Cảnh sát Thường Minh phải phái cả đoàn xe đến đón mới đúng. Thế nhưng Triệu Ngọc đã thông báo cho Nhiễm Đào trước, bảo hắn ta không được để lộ, chỉ cần một mình hắn ta tới đón là đủ.
“Chỉ có điều...” Triệu Ngọc cũng không khỏi cảm khái: “Bản thân anh hy vọng Đào Hương có thể cố gắng vượt qua được cửa ải này, ở ông ta còn có rất nhiều bí mật đấy!”
“Chào sếp, tổ phó Miêu!” Nhiễm Đào vội vàng tới nghênh đón, đồng thời xách lấy hành lý của hai người: “Chúc mừng năm mới nhé!”
Bởi vì đã xảy ra án mạng, hơn nữa nạn nhân lại là người mà Triệu Ngọc quen biết đã lâu, cho nên Triệu Ngọc không có tâm trạng chúc Tết Nhiễm Đào, còn chưa lên xe đã vội cắt ngang mà hỏi một câu: “Thế nào, ngày hôm qua cậu đã đến hiện trường chưa? Có thông tin gì mới nhất không?”
“Rồi ạ!” Nhiễm Đào cất hành lý rồi tiến vào vị trí ghế lái: “Ô Phương Phương dù sao cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, Tổng cục Hình sự vô cùng xem trọng, ngay cả đoàn người của pháp y Cao Phát Tài cũng đã được điều tới rồi! Bây giờ, họ đang làm theo thủ tục mọi khi, cả ngày hôm qua đều do đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố phụ trách, chỉ chờ anh đến rồi bàn giao thôi!”
“Ở đây không có tập tục xông đất à?” Triệu Ngọc ngồi ở ghế lái phụ rồi hỏi: “Đầu năm đầu tháng, thăm mộ gì cơ chứ? Có phải... nghĩa trang liệt sĩ không?”
“Ô Phương Phương không phải là người của Thường Minh!” Nhiễm Đào khởi động ô tô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cô ấy đến nghĩa trang liệt sĩ Thường Minh là để thắp nén nhang cho người chồng chưa cưới của mình! Sở dĩ cô ấy chọn đầu năm là bởi vì sinh nhật chồng chưa cưới cũng vào đầu năm, nhưng ai ngờ... Cô ấy lại chết ngay trước phần mộ của người chồng chưa cưới!”
“Ngày hôm qua, lúc tôi đi đến hiện trường...” Nói đến đây, trong lòng Nhiễm Đào nặng trĩu: “Bó hoa bách hợp màu trắng được đặt trước mộ đã bị nhuộm thành màu đỏ!”
“Gì cơ?!” Miêu Anh vội hỏi: “Cô ấy chết như thế nào?”
“Dựa theo hiện trường thì hẳn là cô ấy đã bị hung khí nặng đập vào đầu mà chết!” Nhiễm Đào nói: “Không chỉ bị đánh ở gáy thôi đâu! Hiện trường rất máu me, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn! Hung khí có thể là búa! Ừm... Còn nữa... Tối hôm qua, tôi nghe pháp y Cao nói rằng trên cổ cô ấy có một vết rách, có dấu vết bị nghẹt thở, nhưng chỉ vậy thì vẫn không đủ để gây trí mạng!”
“Vậy à...” Triệu Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy không ổn: “Vụ án này... Chậc chậc...”
“Sao vậy?” Thấy Triệu Ngọc để điện thoại xuống, Miêu Anh không nhịn được hỏi một câu: “Là cô phi tặc nhỏ đấy à?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Xin em đấy, dù gì cô ấy cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt rồi, không phải phi tặc nữa đâu nhé! Tiểu Thôi vừa mới gọi điện tới bảo là bệnh tình của Đào Hương bỗng nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ đang chuẩn bị giải phẫu sọ não! Cô ta không tới được đâu...”
“À...” Miêu Anh gật đầu: “Chuyện đó... Chúng ta có cần chứng thực không?”
“Đừng đùa chứ! Dùng người thì không nên nghi ngờ người, đã nghi ngờ thì đừng dùng!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Em có con mắt tinh tường, chẳng lẽ lại không đoán ra rằng Thôi Lệ Châu đã cải tà quy chính sao? Yên tâm đi, không sao đâu! Chẳng qua... Không biết Đào Hương có thể gắng gượng qua được cửa ải này hay không thôi...”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cảm thán: “Một thế hệ vua trộm, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, đúng là khiến người ta phải thổn thức...”
“Sao vậy? Đồng chí quét sạch những vụ án chưa giải quyết?” Miêu Anh nhận thấy Triệu Ngọc có vẻ kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Anh chậc lưỡi như vậy là có ý gì?”
“Nghẹt thở và đòn đánh vào gáy rõ ràng không hợp logic!” Một câu của Triệu Ngọc trúng ngay trọng điểm: “Nếu anh mang búa đi ám sát Ô Phương Phương thì anh siết cổ cô ta làm gì? Trực tiếp đánh một búa là xong rồi!”
“Đúng thế!” Miêu Anh giờ mới hiểu ra nỗi nghi ngờ của Triệu Ngọc: “Nếu như có thể trực tiếp siết cổ đến chết thì đâu cần sử dụng đồ cùn để đánh nữa! Vậy là... có phải là họ có thù oán gì sâu nặng không? Triệu Ngọc, không phải anh đã từng tiếp xúc với cô ấy sao? Người này...”
“Ô Phương Phương có biệt danh là Hỏa Muội, tính tình của cô ta rất nóng nảy, động vào là không xong đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Số người mà cô ta làm mất lòng cũng không ít đâu, anh còn có phần nữa cơ mà! Chẳng qua... Có thể sát hại cô ta một cách tàn nhẫn như vậy, sợ rằng... cũng không có nhiều người!”
“Ôi chao!” Bỗng nhiên, Nhiễm Đào sợ hãi kêu lên một tiếng, nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Sếp này, trước kia, tôi từng nghe anh nói chồng chưa cưới của Ô Phương Phương là cảnh sát nằm vùng trong tập đoàn buôn bán thuốc phiện! Bây giờ... Ô Phương Phương lại bị sát hại trước mộ phần của người chồng chưa cưới, anh nói xem, liệu chuyện này có liên quan đến tập đoàn thuốc phiện kia không?”
“Cũng không chắc!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cũng có khả năng liên quan đến tính chất công việc của Ô Phương Phương! Sở trưởng Tiêu có nói rằng trước kia, cô ta đã lập được không ít chiến công hiển hách cho Tổng cục Hình sự, từng phá không ít vụ án lớn, nên có khả năng cô ta đắc tội với ai đó!”
“Đúng rồi Nhiễm Đào, cậu có phát hiện gì hiện trường không?”
“Vụ án xảy ra tại nghĩa trang liệt sĩ thuộc loại nghĩa địa có tính chất công cộng, chỉ nghĩ sơ qua thôi cũng biết rồi, đầu năm đầu tháng, cái gì mà trách nhiệm chứ? Ai muốn viếng mộ thì năm ngoái cũng viếng hết rồi, nên không ai ở đó chứng kiến cả!” Nhiễm Đào vừa lái xe vừa trả lời: “Còn nữa, chỉ có cửa chính và phòng tưởng niệm nghĩa trang là có gắn camera, nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện ra điều gì! Chỉ có thể nhìn thấy Ô Phương Phương một thân một mình, tay ôm một bó hoa bách hợp bước vào màn hình!”
“Chỉ có điều...” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy vụ này không khó khăn cho lắm! Đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương cũng đã nói rồi, thành phố Thường Minh là thành phố đầu tiên trang bị Skynet, các khu vực gần nghĩa trang liệt sĩ đều bị kiểm soát gắt gao, nếu muốn tìm ra một tên hung thủ giết người giữa ban ngày ban mặt, vấn đề chỉ là thời gian thôi!”
“Nói không chừng... Chúng ta vừa lái xe đến Cục Cảnh sát là sẽ có được thông tin mới đấy!”
“Nhiễm Đào.” Miêu Anh lại hỏi: “Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đâu?”
“Ừm... Hai người bọn họ đang trên đường tới đây!” Nhiễm Đào trả lời: “Hai người họ cùng nhau đi máy bay tới, bây giờ hẳn là đã đến sân bay của thủ đô rồi!”
“Giờ thì tên nhóc Tăng Khả đang đắc ý lắm đây!” Nhiễm Đào hơi nhếch khóe miệng lên: “Nữ pháp y xinh đẹp Trương Bồi Bồi đã đi cùng nhóm Cao Phát Tài đến rồi! Lần trước ở Bắc Thiên, Tăng Khả được tôi chỉ điểm mà vẫn phải tốn không ít công sức, tôi thấy lúc này... Chắc là sau khi phá án xong xuôi, quan hệ của hai người họ sẽ được xác định rõ ràng đấy!”
Khi nói chuyện, Nhiễm Đào đã lái xe cảnh sát lên cầu vượt, chưa đến mười phút đã đến Cục Cảnh sát.
Ai ngờ, xe còn chưa tới nơi thì điện thoại Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên, hắn mở ra thì thấy là Cao Phát Tài gọi điện cho hắn.
“Lão Cao, chúc mừng năm mới nhé!”
Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Ngọc còn khách sáo hỏi thăm, nhưng ai ngờ, bên kia điện thoại, một Cao Phát Tài xưa nay vẫn luôn trấn định lại mang giọng nói kích động run rẩy mà lớn tiếng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu... Xảy ra chuyện lớn rồi!” Cao Phát Tài dồn dập nuốt nước bọt: “Chúng tôi đã phát hiện ra tế bào da nghi là của hung thủ từ trong móng tay của Ô Phương Phương, thông qua xét nghiệm ADN, chúng tôi đã so sánh và nhận ra thân phận của nghi phạm! Thế nhưng... Thế nhưng...”
“Hả?!” Triệu Ngọc hiếm khi thấy Cao Phát Tài kích động như vậy, vội vàng hỏi: “Nhưng gì cơ?!”
“Chúng tôi kiểm tra đo lường ADN với một người bị tình nghi tên là Dương Trạch Bưu thì hoàn toàn ăn khớp!” Cao Phát Tài run run nói: “Tên Dương Trạch Bưu này, Dương Trạch Bưu...”
“Bà mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc giật mình, suýt nữa đã nhảy dựng lên từ trong xe: “Dương Trạch Bưu không phải là người bị tình nghi trong vụ huyết án tại hợp tác xã nông nghiệp sao?! Tại sao... Làm sao có thể...”
Hả?!
Nghe thấy vậy, Miêu Anh và Nhiễm Đào đều kinh ngạc, trợn mắt, há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi!
Không...
Không đúng...
Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc nghe thấy vậy thì bỗng dưng hắn lại cảm thấy khá bất thường.
Chuyện này nghe có vẻ rất quen, gần như đã xảy ra trên người hắn một lần rồi!
Nhờ lại hồi xưa: Trong viện dưỡng lão Tấn Bình, hắn vô tình gặp phải Đào Hương, từ đó về sau dây dưa với vụ án thi thể nữ không đầu cực kỳ quan trọng!
Thành phố Hoàng Kim, lúc điều tra vụ án giết vợ của Hàn Khoan thì ngoài ý muốn lại dẫn tới vụ án ác ma!
Bây giờ... Vốn là đang điều tra cái chết của Ô Phương Phương lại bất ngờ xuất hiện một tên tội phạm đang bị truy nã trong vụ huyết án hợp tác xã nông nghiệp.
Chuyện này...
Chuyện này...
Không...
Không đúng... Cực kỳ bất thường!
Bỗng nhiên, trong lòng Triệu Ngọc tràn đầy mờ mịt, khó có thể kìm nén được cảm xúc, hắn thực sự ý thức được chuyện này tuyệt đối không trùng hợp như chuyện trước kia!
Trong vụ này hẳn là có nguyên nhân quan trọng nào đó!