Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-940
Chương 940: Điểm đáng ngờ
“Việc này...” Đội trưởng Vương Vĩnh Hà nói với vẻ khó xử: “Tổ trưởng Triệu, 3bên đội kỹ thuật báo cáo rằng nếu xét về mặt hình dáng thân thể thì không t3hể phân biệt được nam nữ, không biết anh...”
“...” Mặt Nhiễm Đào đần thối ra, sau đó vội nhắc nhở: “Sếp, người này không phải đang mặc đồ bó sát, chỗ ngồi của kiểu xe máy này thường bị lõm xuống, nam ngồi thì quần áo chỗ ngực sẽ bị phồng lên!”
“Hả? Vậy sao?”
“Em cảm thấy...” Miêu Anh lại nói với Vương Vĩnh Hà: “Có lẽ mọi người nên đi kiểm tra khu rừng kia cho thật kĩ, xe máy không nhẹ nên nếu đậu xe trong rừng thì chắc chắn sẽ để lại vết lốp xe!”
“À... đúng rồi... Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!” Vương Vĩnh Hà nhanh chóng gật đầu.
“Nhớ đi hỏi thăm mấy cửa hàng cư dân gần đó để tìm nhân chứng!” Miêu Anh nhắc nhở vài câu, rồi mới nói với Triệu Ngọc: “Tuy anh ăn nói rất đáng đánh đòn, nhưng em cũng có cảm giác người lái xe máy này chắc là một người phụ nữ!”
“Vậy thì không đúng rồi!” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Nếu là phụ nữ thì chắc chắn không phải Dương Trạch Bưu! Có phải chúng ta đã tìm sai người rồi không?”
“Cũng không hẳn là vậy...” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Ngộ nhỡ Dương Trạch Bưu thay đổi giới tính rồi thì sao?”
“Trời ạ!” Nhiễm Đào xém chút nữa ngã ngửa: “Sếp à, anh quá lắm rồi, quá lắm rồi...”
“Quá lắm cái gì?” Triệu Ngọc nghiêm túc vặn lại: “Vậy thì cậu cho rằng, nguyên nhân gì có thể khiến Dương Trạch Bưu trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát suốt mười ba năm hả? Mười ba năm trời bốc hơi khỏi thế giới, thậm chí cảnh sát còn cho rằng hắn đã không còn trên đời nữa?”
“Việc này... tôi...” Nhiễm Đào cắn môi nói: “Việc này... Nghe cũng kỳ lạ quá đúng không? Nguyên nhân cảnh sát không bắt được nghi phạm là vì hắn ta đã chuyển giới? Nếu việc này là thật thì có thể lên kỷ lục thế giới Guinness luôn chứ đùa!”
“Vào năm 2005, phẫu thuật chuyển giới rất thành công!” Triệu Ngọc nói: “Dương Trạch Bưu trộm của hợp tác xã nông nghiệp tám trăm nghìn tiền mặt, nếu muốn tiến hành phẫu thuật thì không thiếu tiền... Ừm... Chẳng qua... Ừm...” Ai ngờ, nói một thôi một hồi mà Triệu Ngọc lại không nói được nữa, hắn lắc đầu: “Nói đến đây mới thấy, đúng là thật sự không đến nỗi như vậy... Nếu có thể phẫu thuật thì chi bằng chạy luôn ra nước ngoài trốn cho nhanh! Tội gì phải cắt cái ‘ấy’ đi?”
“Khụ khụ!” Miêu Anh ho khan ngắt lời Triệu Ngọc: “Anh đủ rồi nhé, có thời gian dây dưa mấy chuyện kiểu này, chi bằng nghĩ cách tìm được người đi...” Cô chỉ vào kẻ bị tình nghi lái xe máy trên màn hình lớn: “Người này... Cho dù là nam hay nữ thì cũng đều rất đáng ngờ! Bởi vì... Trong thời gian xảy ra vụ án, hắn ta đã biến mất một giờ đồng hồ trên màn hình camera! Trùng hợp đến vậy thì chúng ta không thể không chú ý!”
“Đến rồi đến rồi... Chúng tôi đến rồi...” Trong khi mọi người đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn mang vẻ mệt mỏi bụi bặm từ ngoài gấp gáp đi vào.
“Hê, tốt quá rồi!” Nhiễm Đào chạy tới, hưng phấn ôm lấy Tăng Khả, khi hắn ta buông ra, vừa mới giang hai cánh tay đối mặt với Ngô Tú Mẫn thì Ngô Tú Mẫn đã trực tiếp ném hành lý vào người Nhiễm Đào.
Triệu Ngọc để ý thấy sau khi Tăng Khả thả hành lý xuống thì bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa. Sau đó, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ngay cửa, đó là bác sĩ pháp y Trương Bồi Bồi.
Ồ...
Triệu Ngọc cười, thầm nói trong lòng, Nhiễm Đào đúng thật không nói hươu nói vượn, xem ra Tăng Khả và Trương Bồi Bồi quả nhiên đang có tình ý với nhau.
“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn cởi áo khoác, ném lên đầu Nhiễm Đào, vội nói mới Triệu Ngọc: “Trên đường đi, tôi và Tăng Khả cũng hiểu được đại khái rồi, đến giờ đã có tin tức gì mới chưa?”
“Đang đợi mọi người về phân tích đây!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vốn dĩ đầu tiên phải đi khám nghiệm hiện trường mới đúng. Nhưng tôi lại cảm thấy vụ án này thật quá kỳ quặc nên quyết định tập trung phân tích vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp trước tiên! Xem xem bên trong vụ này rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì?”
“Được rồi! OK! Bắt đầu ngay thôi!” Tăng Khả nhanh chóng lấy máy tính của mình ra, đồng thời không quên chào pháp y Cao một câu. Nếu cậu ta muốn hẹn hò với Trương Bồi Bồi thì lấy lòng Cao Phát Tài là việc rất cần thiết.
Do khi nãy đã phân tích vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, nên trên tay Triệu Ngọc đã có sẵn tài liệu liên quan. Nhưng vì có thói quen từ lâu, nên hắn vẫn nghiêm túc viết tất cả tư liệu lên bảng trắng.
Mà Miêu Anh thân là phó tổ trưởng, thì khi Triệu Ngọc viết tư liệu, cô sẽ mô tả thật kỹ càng từng chi tiết về vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp cho tất cả mọi người nghe một lượt:
“Vào khoảng 9 giờ ngày 15 tháng 4, mười ba năm trước, trong một hợp tác xã nông nghiệp thuộc thị trấn Tự Lưu, xã Bắc Hương, huyện Cao Lan, tỉnh Mông Hương, đã xảy ra một vụ huyết án gây chấn động!”
“Có tất cả năm nạn nhân, bao gồm một bé gái sáu tuổi đã bị bắn chết ngay tại chỗ một cách tàn nhẫn!”
“Ngay sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát phát hiện hệ thống theo dõi của ngân hàng đã bị kẻ nào đó tắt đi, không thu được video hiện trường nơi xảy ra chuyện.”
“Mà hai cánh cửa chống trộm dẫn vào quầy trong hợp tác xã và cả tủ sắt đều bị mở ra, hơn tám trăm nghìn tiền mặt bên trong cũng không cánh mà bay!”
“Theo báo cáo của các nhân viên khác, bình thường, hợp tác xã rất ít khi dự trữ nhiều tiền mặt đến vậy, chỉ vì ngày hôm đó có một nhà máy sữa bò đã hẹn trước nên mới phải rút tám trăm nghìn từ trong kho tiền!”
“Các dấu hiệu cho thấy vụ án và biển thủ có liên quan đến nhau, vì vậy cảnh sát ban đầu đã xác định được kẻ đáng ngờ nhất chính là nhân viên của hợp tác xã - Dương Trạch Bưu!”
Nói đến đây, Tăng Khả đã điều chỉnh xong thiết bị trình chiếu, đưa ảnh Dương Trạch Bưu lên màn hình lớn.
“Dương Trạch Bưu, năm đó 26 tuổi, hiện nay 39 tuổi, người Ôn Nhĩ Hử Kỳ của Mông Hương. Hắn từng học ở đại học Tài chính Kế toán huyện Cao Lan, sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn luôn ở lại hợp tác xã nông nghiệp của thị trấn Tự Lưu làm thủ quỹ. Vào thời điểm vụ án xảy ra, hắn đã công tác ở đó gần năm năm, rất quen thuộc với các hoạt động nội bộ của hợp tác xã.”
“Vào ngày xảy ra vụ án, Dương Trạch Bưu và chủ nhiệm hợp tác xã Vương Học Quân trực ban, nhưng sau khi vụ án xảy ra thì lại không thấy bóng dáng hắn ta đâu cả.”
“Bên cạnh đó, hệ thống giám sát của hợp tác xã vẫn chưa bị tổn hại gì, cảnh sát có thể xem được video giám sát trước khi bị tắt, người tắt hệ thống theo dõi quả thật là Dương Trạch Bưu!”
“Do đó, phía cảnh sát suy đoán rằng, Dương Trạch Bưu là kẻ đáng ngờ nhất, bắt đầu dốc toàn lực truy nã toàn quốc!” Miêu Anh nói: “Nhưng điểm kỳ lạ của vụ án này nằm ở chỗ, từ sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả!”
“Hợp tác xã nằm trên con đường duy nhất của thị trấn Tự Lưu, trên thị trấn lúc ấy không những có họp chợ mà còn có gánh hát dựng rạp diễn hí khúc, trên đường người qua kẻ lại mà không một ai nhìn thấy bóng dáng Dương Trạch Bưu!”
“Bởi vì có ảnh hưởng không tốt nên Tổng cục Hình sự đã phái tổ điều tra đặc biệt số ba đến để điều tra, hơn nữa hình như còn điều động toàn bộ lực lượng của cảnh sát Mông Hương những vẫn không thu hoạch được gì!” Nói đến đây, Miêu Anh ngừng một chút rồi tiếp tục: “Thật ra, đừng thấy vụ án này có nghi phạm rõ ràng, nhưng điểm đáng ngờ bên trong lại rất nhiều. Những điểm đáng ngờ này là nhân tố quan trọng khiến vụ án hợp tác xã nông nghiệp trở thành một trong năm vụ án lớn chưa được giải quyết.”
“Tất cả điểm đáng ngờ mà chúng ta liệt kê đều được đưa ra bởi các chuyên gia của tổ điều tra đặc biệt số ba, nhìn chung có thể chia ra thành năm điểm đáng ngờ như sau.”
“Đầu tiên, cho đến ngày hôm nay, tuy cảnh sát đã liệt Dương Trạch Bưu vào diện tình nghi số một nhưng không biết liệu hắn có đồng lõa hay không?”
“Thứ hai, mặc dù gia cảnh Dương Trạch Bưu bần hàn và túng quẫn, nhưng không có bất cứ tranh chấp nợ nần gì, cũng không ham mấy thói hư tật xấu như đánh bạc, cá cược, vì vậy không có động cơ phạm tội tuyệt đối!”
“Thứ ba, căn cứ vào lời khai của vài nhân viên có liên quan, Dương Trạch Bưu là một người thật thà trung thực, không có vấn đề gì về tâm lý. Gây ra một vụ án chấn động như vậy, thật sự làm ai cũng đều thấy khó hiểu!”
“Thứ tư, vì cớ gì mà Dương Trạch Bưu lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không hề có tin tức gì trong nhiều năm trời? Hắn đã dùng cách đặc biệt nào, hay là đã bị diệt khẩu?”
“Điểm thứ năm, cũng là điểm đáng ngờ nhất của vụ án, đó là tại sao hung thủ lại phải giết người?” Miêu Anh nói: “Năm nạn nhân tại hiện trường không thù không oán gì với Dương Trạch Bưu, nếu trong tay Dương Trạch Bưu có súng, mà lại chỉ vì cướp tiền thì cũng không cần thiết phải giết hết tất cả mọi người, thậm chí ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi cũng không tha!”
“Ủa? Đúng rồi... “ Miêu Anh nói đến đây, Triệu Ngọc bỗng ngừng biết chữ, tò mò “Ủa” một tiếng.
Trước đây, mỗi khi Triệu Ngọc phát ra chữ “Ủa” này đều chứng tỏ rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Lúc này rõ ràng cũng không ngoại lệ, “Ủa” xong một tiếng, Triệu Ngọc nhanh chóng quay lại nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu... Em còn nhớ không? Trong cuốn sổ bìa da màu vàng của Lão Kim từng ghi một dòng... Rằng pháp y năm đó đã kiểm tra được trong miệng chủ nhiệm hợp tác xã bị giết có chứa Diethyl ether* không?”
* Diethyl ether là một chất lỏng dễ cháy không màu, rất dễ bay hơi, trước đây được sử dụng như một loại thuốc gây mê nói chung, cho đến khi các loại thuốc không bắt lửa được phát triển, chẳng hạn như halothane. Nó đã được sử dụng như một loại thuốc giải trí để gây nhiễm độc. (trích nguồn Wikipedia)
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu.
“Người cũng đã bị hôn mê rồi, vì sao lại muốn nổ súng bắn chết hết chứ?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Với lại... Mọi người có cảm thấy cái chết của người này và Ô Phương Phương có chút gì đó... tương tự nhau không?”
“Việc này...” Đội trưởng Vương Vĩnh Hà nói với vẻ khó xử: “Tổ trưởng Triệu, 3bên đội kỹ thuật báo cáo rằng nếu xét về mặt hình dáng thân thể thì không t3hể phân biệt được nam nữ, không biết anh...”
“...” Mặt Nhiễm Đào đần thối ra, sau đó vội nhắc nhở: “Sếp, người này không phải đang mặc đồ bó sát, chỗ ngồi của kiểu xe máy này thường bị lõm xuống, nam ngồi thì quần áo chỗ ngực sẽ bị phồng lên!”
“Hả? Vậy sao?”
“Em cảm thấy...” Miêu Anh lại nói với Vương Vĩnh Hà: “Có lẽ mọi người nên đi kiểm tra khu rừng kia cho thật kĩ, xe máy không nhẹ nên nếu đậu xe trong rừng thì chắc chắn sẽ để lại vết lốp xe!”
“À... đúng rồi... Tôi sẽ đi sắp xếp ngay!” Vương Vĩnh Hà nhanh chóng gật đầu.
“Nhớ đi hỏi thăm mấy cửa hàng cư dân gần đó để tìm nhân chứng!” Miêu Anh nhắc nhở vài câu, rồi mới nói với Triệu Ngọc: “Tuy anh ăn nói rất đáng đánh đòn, nhưng em cũng có cảm giác người lái xe máy này chắc là một người phụ nữ!”
“Vậy thì không đúng rồi!” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Nếu là phụ nữ thì chắc chắn không phải Dương Trạch Bưu! Có phải chúng ta đã tìm sai người rồi không?”
“Cũng không hẳn là vậy...” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Ngộ nhỡ Dương Trạch Bưu thay đổi giới tính rồi thì sao?”
“Trời ạ!” Nhiễm Đào xém chút nữa ngã ngửa: “Sếp à, anh quá lắm rồi, quá lắm rồi...”
“Quá lắm cái gì?” Triệu Ngọc nghiêm túc vặn lại: “Vậy thì cậu cho rằng, nguyên nhân gì có thể khiến Dương Trạch Bưu trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát suốt mười ba năm hả? Mười ba năm trời bốc hơi khỏi thế giới, thậm chí cảnh sát còn cho rằng hắn đã không còn trên đời nữa?”
“Việc này... tôi...” Nhiễm Đào cắn môi nói: “Việc này... Nghe cũng kỳ lạ quá đúng không? Nguyên nhân cảnh sát không bắt được nghi phạm là vì hắn ta đã chuyển giới? Nếu việc này là thật thì có thể lên kỷ lục thế giới Guinness luôn chứ đùa!”
“Vào năm 2005, phẫu thuật chuyển giới rất thành công!” Triệu Ngọc nói: “Dương Trạch Bưu trộm của hợp tác xã nông nghiệp tám trăm nghìn tiền mặt, nếu muốn tiến hành phẫu thuật thì không thiếu tiền... Ừm... Chẳng qua... Ừm...” Ai ngờ, nói một thôi một hồi mà Triệu Ngọc lại không nói được nữa, hắn lắc đầu: “Nói đến đây mới thấy, đúng là thật sự không đến nỗi như vậy... Nếu có thể phẫu thuật thì chi bằng chạy luôn ra nước ngoài trốn cho nhanh! Tội gì phải cắt cái ‘ấy’ đi?”
“Khụ khụ!” Miêu Anh ho khan ngắt lời Triệu Ngọc: “Anh đủ rồi nhé, có thời gian dây dưa mấy chuyện kiểu này, chi bằng nghĩ cách tìm được người đi...” Cô chỉ vào kẻ bị tình nghi lái xe máy trên màn hình lớn: “Người này... Cho dù là nam hay nữ thì cũng đều rất đáng ngờ! Bởi vì... Trong thời gian xảy ra vụ án, hắn ta đã biến mất một giờ đồng hồ trên màn hình camera! Trùng hợp đến vậy thì chúng ta không thể không chú ý!”
“Đến rồi đến rồi... Chúng tôi đến rồi...” Trong khi mọi người đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn mang vẻ mệt mỏi bụi bặm từ ngoài gấp gáp đi vào.
“Hê, tốt quá rồi!” Nhiễm Đào chạy tới, hưng phấn ôm lấy Tăng Khả, khi hắn ta buông ra, vừa mới giang hai cánh tay đối mặt với Ngô Tú Mẫn thì Ngô Tú Mẫn đã trực tiếp ném hành lý vào người Nhiễm Đào.
Triệu Ngọc để ý thấy sau khi Tăng Khả thả hành lý xuống thì bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa. Sau đó, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ngay cửa, đó là bác sĩ pháp y Trương Bồi Bồi.
Ồ...
Triệu Ngọc cười, thầm nói trong lòng, Nhiễm Đào đúng thật không nói hươu nói vượn, xem ra Tăng Khả và Trương Bồi Bồi quả nhiên đang có tình ý với nhau.
“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn cởi áo khoác, ném lên đầu Nhiễm Đào, vội nói mới Triệu Ngọc: “Trên đường đi, tôi và Tăng Khả cũng hiểu được đại khái rồi, đến giờ đã có tin tức gì mới chưa?”
“Đang đợi mọi người về phân tích đây!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vốn dĩ đầu tiên phải đi khám nghiệm hiện trường mới đúng. Nhưng tôi lại cảm thấy vụ án này thật quá kỳ quặc nên quyết định tập trung phân tích vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp trước tiên! Xem xem bên trong vụ này rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì?”
“Được rồi! OK! Bắt đầu ngay thôi!” Tăng Khả nhanh chóng lấy máy tính của mình ra, đồng thời không quên chào pháp y Cao một câu. Nếu cậu ta muốn hẹn hò với Trương Bồi Bồi thì lấy lòng Cao Phát Tài là việc rất cần thiết.
Do khi nãy đã phân tích vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, nên trên tay Triệu Ngọc đã có sẵn tài liệu liên quan. Nhưng vì có thói quen từ lâu, nên hắn vẫn nghiêm túc viết tất cả tư liệu lên bảng trắng.
Mà Miêu Anh thân là phó tổ trưởng, thì khi Triệu Ngọc viết tư liệu, cô sẽ mô tả thật kỹ càng từng chi tiết về vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp cho tất cả mọi người nghe một lượt:
“Vào khoảng 9 giờ ngày 15 tháng 4, mười ba năm trước, trong một hợp tác xã nông nghiệp thuộc thị trấn Tự Lưu, xã Bắc Hương, huyện Cao Lan, tỉnh Mông Hương, đã xảy ra một vụ huyết án gây chấn động!”
“Có tất cả năm nạn nhân, bao gồm một bé gái sáu tuổi đã bị bắn chết ngay tại chỗ một cách tàn nhẫn!”
“Ngay sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát phát hiện hệ thống theo dõi của ngân hàng đã bị kẻ nào đó tắt đi, không thu được video hiện trường nơi xảy ra chuyện.”
“Mà hai cánh cửa chống trộm dẫn vào quầy trong hợp tác xã và cả tủ sắt đều bị mở ra, hơn tám trăm nghìn tiền mặt bên trong cũng không cánh mà bay!”
“Theo báo cáo của các nhân viên khác, bình thường, hợp tác xã rất ít khi dự trữ nhiều tiền mặt đến vậy, chỉ vì ngày hôm đó có một nhà máy sữa bò đã hẹn trước nên mới phải rút tám trăm nghìn từ trong kho tiền!”
“Các dấu hiệu cho thấy vụ án và biển thủ có liên quan đến nhau, vì vậy cảnh sát ban đầu đã xác định được kẻ đáng ngờ nhất chính là nhân viên của hợp tác xã - Dương Trạch Bưu!”
Nói đến đây, Tăng Khả đã điều chỉnh xong thiết bị trình chiếu, đưa ảnh Dương Trạch Bưu lên màn hình lớn.
“Dương Trạch Bưu, năm đó 26 tuổi, hiện nay 39 tuổi, người Ôn Nhĩ Hử Kỳ của Mông Hương. Hắn từng học ở đại học Tài chính Kế toán huyện Cao Lan, sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn luôn ở lại hợp tác xã nông nghiệp của thị trấn Tự Lưu làm thủ quỹ. Vào thời điểm vụ án xảy ra, hắn đã công tác ở đó gần năm năm, rất quen thuộc với các hoạt động nội bộ của hợp tác xã.”
“Vào ngày xảy ra vụ án, Dương Trạch Bưu và chủ nhiệm hợp tác xã Vương Học Quân trực ban, nhưng sau khi vụ án xảy ra thì lại không thấy bóng dáng hắn ta đâu cả.”
“Bên cạnh đó, hệ thống giám sát của hợp tác xã vẫn chưa bị tổn hại gì, cảnh sát có thể xem được video giám sát trước khi bị tắt, người tắt hệ thống theo dõi quả thật là Dương Trạch Bưu!”
“Do đó, phía cảnh sát suy đoán rằng, Dương Trạch Bưu là kẻ đáng ngờ nhất, bắt đầu dốc toàn lực truy nã toàn quốc!” Miêu Anh nói: “Nhưng điểm kỳ lạ của vụ án này nằm ở chỗ, từ sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả!”
“Hợp tác xã nằm trên con đường duy nhất của thị trấn Tự Lưu, trên thị trấn lúc ấy không những có họp chợ mà còn có gánh hát dựng rạp diễn hí khúc, trên đường người qua kẻ lại mà không một ai nhìn thấy bóng dáng Dương Trạch Bưu!”
“Bởi vì có ảnh hưởng không tốt nên Tổng cục Hình sự đã phái tổ điều tra đặc biệt số ba đến để điều tra, hơn nữa hình như còn điều động toàn bộ lực lượng của cảnh sát Mông Hương những vẫn không thu hoạch được gì!” Nói đến đây, Miêu Anh ngừng một chút rồi tiếp tục: “Thật ra, đừng thấy vụ án này có nghi phạm rõ ràng, nhưng điểm đáng ngờ bên trong lại rất nhiều. Những điểm đáng ngờ này là nhân tố quan trọng khiến vụ án hợp tác xã nông nghiệp trở thành một trong năm vụ án lớn chưa được giải quyết.”
“Tất cả điểm đáng ngờ mà chúng ta liệt kê đều được đưa ra bởi các chuyên gia của tổ điều tra đặc biệt số ba, nhìn chung có thể chia ra thành năm điểm đáng ngờ như sau.”
“Đầu tiên, cho đến ngày hôm nay, tuy cảnh sát đã liệt Dương Trạch Bưu vào diện tình nghi số một nhưng không biết liệu hắn có đồng lõa hay không?”
“Thứ hai, mặc dù gia cảnh Dương Trạch Bưu bần hàn và túng quẫn, nhưng không có bất cứ tranh chấp nợ nần gì, cũng không ham mấy thói hư tật xấu như đánh bạc, cá cược, vì vậy không có động cơ phạm tội tuyệt đối!”
“Thứ ba, căn cứ vào lời khai của vài nhân viên có liên quan, Dương Trạch Bưu là một người thật thà trung thực, không có vấn đề gì về tâm lý. Gây ra một vụ án chấn động như vậy, thật sự làm ai cũng đều thấy khó hiểu!”
“Thứ tư, vì cớ gì mà Dương Trạch Bưu lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không hề có tin tức gì trong nhiều năm trời? Hắn đã dùng cách đặc biệt nào, hay là đã bị diệt khẩu?”
“Điểm thứ năm, cũng là điểm đáng ngờ nhất của vụ án, đó là tại sao hung thủ lại phải giết người?” Miêu Anh nói: “Năm nạn nhân tại hiện trường không thù không oán gì với Dương Trạch Bưu, nếu trong tay Dương Trạch Bưu có súng, mà lại chỉ vì cướp tiền thì cũng không cần thiết phải giết hết tất cả mọi người, thậm chí ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi cũng không tha!”
“Ủa? Đúng rồi... “ Miêu Anh nói đến đây, Triệu Ngọc bỗng ngừng biết chữ, tò mò “Ủa” một tiếng.
Trước đây, mỗi khi Triệu Ngọc phát ra chữ “Ủa” này đều chứng tỏ rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Lúc này rõ ràng cũng không ngoại lệ, “Ủa” xong một tiếng, Triệu Ngọc nhanh chóng quay lại nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu... Em còn nhớ không? Trong cuốn sổ bìa da màu vàng của Lão Kim từng ghi một dòng... Rằng pháp y năm đó đã kiểm tra được trong miệng chủ nhiệm hợp tác xã bị giết có chứa Diethyl ether* không?”
* Diethyl ether là một chất lỏng dễ cháy không màu, rất dễ bay hơi, trước đây được sử dụng như một loại thuốc gây mê nói chung, cho đến khi các loại thuốc không bắt lửa được phát triển, chẳng hạn như halothane. Nó đã được sử dụng như một loại thuốc giải trí để gây nhiễm độc. (trích nguồn Wikipedia)
“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu.
“Người cũng đã bị hôn mê rồi, vì sao lại muốn nổ súng bắn chết hết chứ?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Với lại... Mọi người có cảm thấy cái chết của người này và Ô Phương Phương có chút gì đó... tương tự nhau không?”