Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-941
Chương 941: Đầu đuôi vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp
“Đây là sơ đồ của hiện trường vụ án năm đó...” Sau khi Triệu Ngọc đ3ưa ra câu hỏi, Miêu Anh lấy ra bản vẽ mặt phẳng của hợp tác xã nôn3g nghiệp năm đó, giới thiệu kĩ cho mọi người nghe: “Mọi người nhìn2 ở đây, cấu tạo bên trong hợp tác xã nhìn chung không khác gì một 8ngân hàng chính quy vào thời gian đó. Bên ngoài là khu vực chờ dàn9h cho khách hàng, bên trong là quầy làm việc của nhân viên.
“Vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cửa ra vào thông với quầy làm việc của ngân hàng có hai lớp, chỉ mở một trong hai cánh cửa là sẽ vào được bên trong quầy.”
“Lúc cảnh sát vào khám nghiệm hiện trường thì đã phát hiện chủ nhiệm hợp tác xã là ông Vương Học Quân đang nằm trong khu vực giữa hai lớp cửa, cả hai cánh cửa đều đang mở. Đầu Vương Học Quân bị trúng đạn, tử vong tại chỗ, nhưng qua khám nghiệm pháp y thì lại phát hiện trong miệng ông ta có dấu vết của Diethyl ether còn sót lại, đoán chừng trước khi chết, ông ta đã bị ai đó gây mê...”
“Đúng thế... Kỳ lạ thật!” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ nói: “Nếu tiền đã đến tay, Vương Học Quân cũng bị hôn mê, thì Dương Trạch Bưu còn phải nổ súng bắn chết ông ta để làm gì? Có thù hằn gì sao?”
“Không thù hằn gì cả!” Miêu Anh đáp một cách khẳng định: “Hai người không những không thù mà quan hệ còn khá tốt. Trước đó, Vương Học Quân còn giới thiệu Dương Trạch Bưu đến đơn vị cấp thành phố làm việc nữa cơ...”
“Tôi hiểu ý của tổ trưởng Triệu!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Tình trạng tổ trưởng Ô Phương Phương khi bị giết hại cũng giống như vậy, cô ấy bị ai đó bóp nghẹt thở đến mức hôn mê, nhưng sau đó vẫn bị hung thủ sát hại một cách tàn nhẫn, không logic cho lắm!”
“Có điều, sự giống nhau trong thủ đoạn ra tay...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Lại chứng minh rằng hai vụ án có liên quan chặt chẽ với nhau! Tất nhiên là vì trong móng tay Ô Phương Phương có ADN của Dương Trạch Bưu nên Dương Trạch Bưu dù sao vẫn là kẻ đáng nghi nhất!”
“Chị Ngô, chúng ta nên nghe xong toàn bộ quá trình xảy ra vụ án đã rồi hẵng nói sau!”
Triệu Ngọc gật đầu với Miêu Anh, Miêu Anh lập tức giảng giải với bản vẽ mặt phẳng: “Theo như lời của các nhân viên khác trong hợp tác xã, do hợp tác xã thuộc vùng thị trấn nông thôn nên quy chế quản lý ngày thường của bọn họ không được nghiêm ngặt cho lắm. Về cơ bản, nhân viên trực ban trong ngày đều có thể mở hai cánh cửa đó ra.”
“Mặc dù két sắt có hai người chia nhau giữ, một người biết mật khẩu, người kia có chìa khóa. Nhưng trùng hợp là Dương Trạch Bưu chính là người biết mật khẩu kia, cho nên hắn chỉ cần chuốc mê Vương Học Quân, lấy chìa khóa của ông ta là có thể mở được két sắt!”
“Được...” Miêu Anh chỉ tay vào màn hình: “Sau đây, căn cứ vào đoạn băng mà camera thu được trước khi hệ thống bị tắt để khôi phục lại toàn bộ quá trình.”
“Đầu tiên, hợp tác xã giống với ngân hàng, không giữ tiền trong cửa hàng, buổi sáng mỗi ngày đều có nhân viên chuyển tiền đến, ban đêm lại chuyển tất cả số tiền về kho.”
“Theo lời của nhân viên vận chuyển tiền, vào 8 giờ 45 phút ngày xảy ra vụ án, họ đã chuyển tám trăm nghìn tiền mặt đến hợp tác xã. Sau khi chuyển đến, Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã cùng nhau ký nhận.
“Bởi vì thị trấn Tự Lưu khá xa kho tiền nên đó là chuyến cuối cùng mà nhân viên chuyển tiền đến, vì vậy, thời điểm tiền được chuyển đến khá là muộn. Lúc ấy đã sắp đến thời gian hợp tác xã mở cửa, qua camera giám sát ở cửa, có thể thấy được đã có khách hàng chờ bên ngoài cửa. Mà những khách hàng này lại là người bị hại sau đó!”
“Từ màn hình giám sát có thể thấy rõ, sau khi tiền mặt được chuyển vào khu vực quầy làm việc, đúng là do Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã tự tay bỏ vào két sắt.”
“Sau đó, hai người họ bắt đầu xử lý công việc của mình, chuẩn bị làm việc.”
“Qua màn hình cũng có thể thấy được, khi Vương Học Quân ra ngoài mở cửa hợp tác xã thì Dương Trạch Bưu bỗng nhiên vội vàng bước đến trước thiết bị camera giám sát, sau đó thì tất cả màn hình đều bị tối đen!”
“Thiết bị giám sát có nguồn điện dự phòng nhưng Dương Trạch Bưu đã rút nguồn điện và tất cả các dây cáp ra! Thiết bị giám sát của thời đó không phát triển như ngày nay, đều do nội bộ ngân hàng tự vận hành và xử lý, không thể điều khiển từ xa và cũng chẳng có thiết bị kích hoạt cảnh báo gì cả.”
“Vì vậy lúc đó, không ai biết Dương Trạch Bưu đã tắt hệ thống camera giám sát. Và càng không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong hợp tác xã sau khi hệ thống giám sát bị tắt?”
“Sau đó, lúc cảnh sát nhận được báo án và chạy đến hiện trường thì chỉ còn thấy cảnh tượng thảm thiết bên trong hợp tác xã, tổng cộng có năm nạn nhân bị súng bắn chết! Tám trăm nghìn tiền mặt trong tủ két sắt cũng không cánh mà bay!” Nói đến đây, Miêu Anh lại lấy ra một vài bức ảnh chụp hiện trường vụ án rồi nói tiếp: “Ngoài Vương Học Quân đã chết giữa hai lớp cửa ra, còn có bốn người bị hại nữa đã chết bên ngoài khu vực quầy làm việc.”
“Trong đó có một ông chủ nuôi bò lấy sữa tên là Triệu Manh, năm đó 38 tuổi, người này là đối tác làm ăn, đã có hẹn trước với hợp tác xã để lấy tiền.”
“Tạ Mộng Đàn, năm đó 32 tuổi, là nữ giám đốc của một công ty nông nghiệp tư nhân địa phương, và đứa con gái chưa đầy sáu tuổi của cô ấy. Ngày đó, Tạ Mộng Đàn đến để chuyển khoản một số tiền rất lớn, cũng đã có hẹn từ trước.”
“Bên cạnh đó, còn có một người tên là Vương Trung Tài, làm bảo vệ, tử vong ngay cổng hợp tác xã. Thật ra, nghiêm túc mà nói, kiểu quy mô như hợp tác xã thị trấn Tự Lưu năm đó thường sẽ không có bảo vệ chuyên nghiệp, công việc mà Vương Trung Tài 54 tuổi làm càng giống nhân viên quét dọn hơn, bình thường hay phụ trách quét dọn vệ sinh mà thôi.”
“Năm người bị hại, ngoài cô bé bị trúng đạn ngay ngực ra thì tất cả những người khác đều trúng đạn ở đầu, mất mạng chỉ với một phát bắn! Ra tay dứt khoát, gọn gàng, tàn nhẫn cực kỳ!”
Miêu Anh nói xong, bầu không không khỏi trở nên im ắng. Mọi người đều đang tưởng tượng lại tình tiết vụ án năm đó trong đầu, ngoài việc khiến người ta giận sôi lên thì rõ ràng có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
“Chuyên gia của tổ điều tra đặc biệt số ba cho rằng…” Miêu Anh nói: “Các mối quan hệ xã hội của Dương Trạch Bưu vô cùng đơn giản, tỉ lệ mua được súng không cao. Hơn nữa, dựa vào dấu vết bị bắn trên người các nạn nhân thì hung thủ chắc chắn có kinh nghiệm bắn súng, nhưng Dương Trạch Bưu chưa từng đi lính và cũng chưa bao giờ tiếp xúc với súng lục.”
“Thế nên, chuyên gia nhất trí cho rằng Dương Trạch Bưu chắc chắn còn có đồng bọn!”
“Vốn dĩ, hắn phải tắt hệ thống giám sát đi là vì không muốn để đồng bọn bị bại lộ. Mà sau khi hắn tắt màn hình giám sát, đồng bọn của hắn đã vào hợp tác xã, cùng hắn gây ra vụ án chấn động này! Vì vậy, kẻ giết người chân chính chưa chắc đã là bản thân Dương Trạch Bưu!”
“Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì về Dương Trạch Bưu, các chuyên gia đều nghi ngờ rằng có thể sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu đã bị người khác diệt khẩu!”
“Nhưng mà...” Nhiễm Đào lắc đầu bảo: “Bây giờ xem ra, Dương Trạch Bưu chẳng những còn sống, hơn nữa còn tiếp tục giết người rồi!”
“Trước đây, tôi và đội trưởng Kim từng bàn về vụ án này...” Triệu Ngọc chậm rãi nói: “Ông ấy cho rằng điểm mấu chốt nhất của vụ án nằm ở điểm đáng ngờ thứ năm kia!”
“Rốt cuộc vì sao hung thủ lại giết người?” Trí nhớ Tăng Khả khá tốt, cậu ta thuật lại điểm đáng ngờ thứ năm.
“Thử nghĩ mà xem.” Triệu Ngọc nói: “Dương Trạch Bưu chuốc mê chủ nhiệm hợp tác xã ngay trong quầy làm việc, sau đó mở két sắt lấy đi tám trăm nghìn tiền mặt. Cho dù có đồng bọn hay không thì tiền cũng đã đến tay rồi, vì sao còn muốn giết người?”
“Nếu chỉ vì tiền thì cũng có thể lấy tiền rồi trốn đi ngay là được mà!”
“Nếu như lo những khách hàng kia sẽ báo cảnh sát, làm chậm trễ thời cơ chạy trốn của mình, vậy thì cướp lấy điện thoại rồi trói bọn họ lại là được, đâu đến mức phải giết người, gây náo loạn đến mức ấy?”
“Chẳng lẽ...” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Những nạn nhân kia có vấn đề? Nếu như mục đích chính của hung thủ không phải nằm ở tiền mà là người nào đó nằm trong số những nạn nhân thì sao?”
“Tổ điều tra đặc biệt số ba đã điều tra hết tất cả các mối quan hệ của người bị hại, tuy phát hiện được vài nghi phạm nhưng cuối cùng đều bị loại bỏ hết!”
“Thế thì chắc là... đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó!” Nhiễm Đào suy đoán: “Những người khách kia phát hiện Dương Trạch Bưu có vấn đề, sau đó muốn ngăn cản hắn, nên Dương Trạch Bưu mới buộc phải giết hết?”
“Không có dấu vết ẩu đả nào ở hiện trường cả!” Miêu Anh nói: “Dựa vào hiện trường tử vong của nạn nhân, hung thủ giết người rất dứt khoát, dường như đã có mưu tính từ trước!”
“Chậc chậc...” Nhiễm Đào nhún vai với vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Vụ này thú vị thật! Giờ tôi mới hiểu vì sao vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp lại được liệt vào năm vụ án lớn chưa được giải quyết!”Chương 924:
MAY MẮN CỦA ÁC MA
“Hàn Khoan, định luật Locar đúng thật là sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất!” Triệu Ngọc trầm ổn nói: “Bởi vì người Trung Quốc chúng ta còn có một định luật còn trâu bò hơn nữa, đó là trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”
“Tôi vì ông, gần như đã lật tung toàn bộ Bắc Thiên, cả thành phố Hoàng Kim lên trời! Thậm chí, tôi còn tìm được tin tức mà ngay cả ông năm đó cũng không điều tra rõ ràng! Ông hãy nhìn thật kĩ đi...” Triệu Ngọc trượt màn hình, cho ông ta xem một tờ tài liệu cũ kỹ: “Tờ giấy này chính là đơn quyên tiền học tập! Bà lão bị ông giết chết đã tiết kiệm, bớt ăn bớt mặc, lại vô tư đóng học phí giúp năm sinh viên nghèo khó!”
“Thế nhưng một người tốt như vậy lại bị ác ma giết chết! Chậc chậc... Ông làm ơn hãy xem lại thật kĩ, đây là cái ông gọi là chính nghĩa sao?”
“Tôi... Tôi...” Hàn Khoan lúc này, cả người dường như bị rút sạch vậy. Ông ta suy sụp nhìn tài liệu trên màn hình di động của Triệu Ngọc, khóe mắt co rút kịch liệt, một tia kinh hãi khó tả lộ ra trong mắt...
“Tôi đã nhờ một chuyên gia ở học viện cảnh sát, phân tích bộ quần áo ác ma của ông.” Triệu Ngọc lại nói: “Các chuyên gia chứng minh phần đầu của bộ quần áo ác ma ấy không giống bất cứ tư liệu nào đang có, dở dở ương ương, hoàn toàn là do chính ông tạo ra!”
“Bởi vậy, chúng tôi phân tích được chấp niệm giết người của ông được sinh ra từ tâm ma của chính ông, hoàn toàn không có căn cứ. Ác ma của ông được sáng tạo ra từ sự đè nén lâu dài của ông, ông tưởng tượng nó và mình thành một thể! Ông chính là ác ma, ác ma cũng chính là ông!”
“Vì thế, ông tự nghĩ ra cách ác ma giết người, lợi dụng sự sợ hãi của mọi người làm vũ khí, báo thù những kẻ vô tình phá phách người khác, áp bức và bóc lột người khác, ông cho rằng đây chính là pháp tắc ác ma của ông, là chính nghĩa của ông!”
“Nhưng mà, chính nghĩa của ông quá phiến diện hóa, chỉ suy xét từ một phía! Ông hoàn toàn đã xuyên tạc ý nghĩa của chính nghĩa! Còn nữa... Ông đã nhập ma quá sâu, sớm đã không thể nào tự kiềm chế nổi! Ài...” Nói đến đây, Triệu Ngọc tiếp tục trượt màn hình xuống, mở hình ảnh của một người phụ nữ ra: “Người phụ nữ này bởi vì tội tham ô mà bị giam trong tù. Mười lăm năm trước, cô ta là một nhân viên cửa hàng tạp hóa bình thường!”
“Qua công tác điều tra, cô ta đã chính miệng thừa nhận với chúng tôi rằng năm đó, cô ta đã trộm đồ trong cửa hàng tạp hóa, cho nên mới bị ông chủ sa thải!” Nói xong, Triệu Ngọc lại mở ảnh chụp ông chủ cửa hàng tạp hóa: “Nhưng mà cô ta ghi hận trong lòng, nên đã trả đũa, tung tin đồn nhảm gây sự, bịa chuyện rằng ông chủ tiệm tạp hóa đã ngược đãi cô ta, còn ép cô ta uống thuốc...”
“Không... Không... Không!!!” Vừa run rẩy, Hàn Khoan vừa liên tục nói ra mấy chữ “Không”, sự kinh hãi trong mắt đã biến thành tuyệt vọng và sợ hãi.
“Tôi nghĩ...” Triệu Ngọc nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi không cần thiết phải kể với ông về chuyện của người thầy giáo của trường khuyết tật kia nữa nhỉ? Sau khi ông ấy chết, người vợ bị bệnh tâm thần phân liệt bởi vì không có ai chăm sóc nên đã ôm đứa con chỉ mới năm tuổi nhảy lầu!!!”
“Đừng... Đừng nói nữa! Đừng nói nữa...” Cả người Hàn Khoan run rẩy,
Giống như con rắn sắp chết cứng. Ông ta vô lực giơ hai tay lên, toàn thân run rẩy mà năn nỉ: “Van cậu... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!”
“Hừ...” Triệu Ngọc thở mạnh một hơi, nhìn dáng vẻ vặn vẹo co giật của Hàn Khoan, hắn vốn chuẩn bị rất nhiều tư liệu, nhưng bây giờ lại không muốn nói tiếp nữa.
Bởi vì giờ khắc này, hắn đã sinh lòng chán ghét tên ác ma giết người này rồi, trong đầu thậm chí còn nảy ra một vài ý định mới.
Thế là, hắn không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cất điện thoại đi, sau đó đi về phía cửa phòng thẩm vấn.
Ai ngờ, vừa mới đi được hai bước thì hắn bỗng nhiên cảm thấy chân phải tê rần, kéo chậm bước chân của hắn.
Đáng chết!
Lúc này, hắn mới hối hận mà phát hiện ra, bởi vì trước đó mình đã hung hăng đá tên luật sư kia một cái, khiến chỗ bị thương bên chân phải lại có dấu hiệu tái phát!
Trước đó, máy chỉnh khớp xương tàng hình đã chữa khỏi vết thương ở chân của hắn, giúp hắn có thể đi lại bình thường. Chỉ là hắn không muốn người khác sinh nghi, nên mới luôn chống gậy để đi lại.
Thế nhưng vì quá tập trung vào vụ án, còn liên tục đi lại, không ngờ hắn lại quên mất gậy, bây giờ nó vẫn còn đang ở trên máy bay trực thăng!
Hỏng bét!
Vừa rồi nhiều người nhìn thấy hắn đi lại như gió như vậy, còn dùng chân đá đại luật sư, liệu có bị lộ không? Không được, mau tìm gậy để tiếp tục giả vờ mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc quay đầu nhìn Hàn Khoan một cái, sau khi lắc đầu bất đắc dĩ, hắn liền kéo cửa đi ra ngoài.
Nhưng ai ngờ, cửa vừa mới được kéo ra một nửa thì Hàn Khoan lại bỗng nhiên mở miệng, có điều, ông ta chỉ nói đúng một chữ: “Xe!”
Hả?
Sau khi nghe thấy, Triệu Ngọc gần như đóng cửa lại theo bản năng.
“Ông nói gì?” Hắn quay đầu lại hỏi Hàn Khoan một câu.
Giờ phút này, Hàn Khoan đã ngừng run rẩy, ông ta ngửa mặt lên trời, hai mắt trống rỗng, cả người dường như đã bị rút hết sức lực, ngồi phịch trên ghế thẩm vấn.
“Tôi nói là... xe!” Hàn Khoan nghiêng đầu nhìn Triệu Ngọc, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Xe!?” Triệu Ngọc lặp lại một lần, nhưng vẫn không tài nào đoán được ông ta có ý gì.
“Ha ha...” Hàn Khoan cười thảm một tiếng, sau khi im lặng mấy giây, ông ta mới nhắm mắt lại nói: “Sở dĩ tôi trở về Bắc Thiên, giấu đồ dưới tầng hầm nhà thầy Lang cũng là bởi vì chiếc xe kia đấy!”
“Hả!?” Triệu Ngọc bỗng giật mình, thật sự giống như bị điện giật vậy. Hàn Khoan nói như thế, chứng tỏ rằng... chứng tỏ rằng...
“Ha ha ha...” Hàn Khoan cười to vài tiếng, giống như trút được gánh nặng, rồi mới mở to mắt nói: “Cảnh sát Triệu! Thần thám Triệu! Tôi... chẳng những bội phục cậu, mà còn... cảm ơn cậu! Ha ha... Gọi cậu đến điều tra vụ án của tôi không phải là sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải! Mà là... niềm may mắn của tôi!!”
Nói đến đây, Hàn Khoan lại mỉm cười với Triệu Ngọc. Thế nhưng nụ cười nhìn như bình thản này lại làm Triệu Ngọc bất thình lình giật mình.
“Không hổ là thần thám có thể giải quyết được vụ án thi thể nữ không đầu - vụ án phức tạp nhất trong thiên hạ!” Trong lời khen tặng của Hàn Khoan đầy đắng chát, khiến Triệu Ngọc nghe mà vô cùng khó chịu: “Hiện giờ, cậu lại có thể tỏa sáng hơn khi phá được cả vụ án ác ma nữa rồi! Tôi không biết tên tuổi của tôi có đủ vang dội hay không! Ha ha ha...”
“...” Triệu Ngọc không nói gì, cũng không hề động đậy, vẫn đứng yên nhìn Hàn Khoan điên điên khùng khùng.
“Có tôi, về sau, cậu chính là chuyên gia phá những vụ án chưa được giải quyết nhỉ?” Hàn Khoan lắc đầu cười nói: “Lợi hại, lợi hại quá! Còn gì nữa? Vụ án diệt môn núi Hoa Vân hay là vụ án tàn sát ở thị trấn Tự Lưu? Có điều... Xem ra... Tôi không thể chờ được đến khi cậu phá những vụ án kia rồi... Hu hu hu...”
Nói cười liền cười, nói khóc mà cũng thật sự khóc, chỉ mới chớp mắt mà Hàn Khoan đã rơi lệ đầy mặt...
Triệu Ngọc đã từng thẩm vấn Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu, hắn biết rằng vào lúc này, mình không lên tiếng là tốt nhất. Cho nên, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chẳng hề làm gì.
Quả nhiên, sau khi bình tĩnh lại, Hàn Khoan cuối cùng cũng cúi đầu kể: “Mười lăm năm trước, 25 tháng Chạp, sau khi tôi xử lý thầy giáo trường khuyết tật kia, tôi không trở về Bắc Thiên mà là dựa theo kế hoạch trước đó, lái xe đến huyện Giang Hưng.”
“Mục tiêu của tôi chính là kẻ bắt nạt học đường Lưu Ngọc Bảo. Tên kia đã từng cởi áo một nữ học sinh ngay trước mặt mọi người, sau đó còn gọi một đám người đánh cô gái đó nữa!”
“Tên này còn không bằng súc sinh! Trước kia, tôi đã điều tra tất cả tư liệu của hắn ta, cho nên khi đến huyện Giang Hưng, tôi đã theo dõi hắn ta rất dễ dàng!”
“Hắn ta uống rượu say! Kẻ uống rượu chính là mục tiêu tôi thích nhất! Giống như... Hầu Thắng Vân hồi tôi đi học vậy, đám cảnh sát sẽ tưởng lầm hắn say rượu trượt chân, ngã lầu mà chết! Mà tên này tội ác chồng chất, dù cảnh sát nghi ngờ hắn ta bị giết thì cũng sẽ bởi vì quá đông kẻ thù mà không thể nào tra được đến tận đầu tôi!”
“Nhưng mà... tôi không ngờ tới... Lúc đầu mọi chuyện vốn vô cùng thuận lợi, vậy mà lại xảy ra một việc ngoài ý muốn!” Trong lúc nói chuyện, Hàn Khoan dường như đã quên đi bản thân, vô cùng kiệt sức mà kể: “Tôi vừa mới cõng hắn ta lên đến tầng sáu thì bỗng dưng có một người bước đến! Trong tay tên kia còn cầm dao, suýt chút nữa đã đâm trúng tôi rồi!”
“Tôi ngẩn ra, vô cùng sợ hãi... Tôi không biết người này muốn làm gì, cho nên đã đánh nhau với gã ta.”
“Lúc ấy, trên đầu tôi vẫn còn đội mặt nạ ác ma! Nhưng người kia lại không hề sợ tôi!”
“Sau đó tôi mới hiểu ra, người kia cũng uống rượu say, mùi rượu rất nồng!”
“Hai chúng tôi đánh nhau rất kịch liệt, còn lăn từ trên cầu thang xuống, lăn đến tận tầng năm!”
“Có thể do ngã quá đau, cho nên mới tỉnh rượu? Lúc đó, gã ta mới nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ ác ma của tôi, lập tức bị dọa đến mức ném luôn dao, nhanh chóng bỏ chạy!”
“Tôi thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt! Chỉ biết là không thể để gã ta chạy mất... Cho nên tôi liền đuổi theo... đuổi theo...”
“Ai ngờ, vừa đuổi đến đại lộ của khu nhà thì gã ta liền bị một chiếc xe tải đâm phải! Tôi nhìn thấy gã ta bị văng ra, cách tôi hơn hai mươi mét, chắc chắn là không thể sống được nữa!”
“Xe tải ngừng lại, tài xế xuống xem xét! Tôi sợ bị ông ta nhìn thấy, nên nhanh chóng chạy đi!”
“Sau đó, tôi quay trở lại trên tầng, nhưng mà... tôi biết, tôi không thể gây án tại đó nữa! Bằng không, cảnh sát sẽ nhanh chóng liên hệ vụ tự sát và vụ tai nạn xe cộ với nhau!”
“Cho nên, tôi không để ý đến Lưu Ngọc Bảo nữa, nhặt dao của người bị xe đâm chết kia lên, mang hết tất cả đồ đạc của tôi đi, sau đó liền lái xe, trở về Bắc Thiên ngay trong đêm!”
“Nhưng mà, lúc ấy tôi đã quá hoảng loạn... Tôi đã quên một điều vô cùng quan trọng, mãi cho đến khi đi qua trạm thu phí mới nhớ ra!” Hàn Khoan hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, nơm nớp lo sợ nói: “Trên đường có trạm thu phí và camera, mà tôi lại lái xe lúc nửa đêm! Biển số xe đều là thật, chỉ cần cảnh sát tra được xe của tôi thì tôi không thể chạy được nữa...”
“Đây là sơ đồ của hiện trường vụ án năm đó...” Sau khi Triệu Ngọc đ3ưa ra câu hỏi, Miêu Anh lấy ra bản vẽ mặt phẳng của hợp tác xã nôn3g nghiệp năm đó, giới thiệu kĩ cho mọi người nghe: “Mọi người nhìn2 ở đây, cấu tạo bên trong hợp tác xã nhìn chung không khác gì một 8ngân hàng chính quy vào thời gian đó. Bên ngoài là khu vực chờ dàn9h cho khách hàng, bên trong là quầy làm việc của nhân viên.
“Vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cửa ra vào thông với quầy làm việc của ngân hàng có hai lớp, chỉ mở một trong hai cánh cửa là sẽ vào được bên trong quầy.”
“Lúc cảnh sát vào khám nghiệm hiện trường thì đã phát hiện chủ nhiệm hợp tác xã là ông Vương Học Quân đang nằm trong khu vực giữa hai lớp cửa, cả hai cánh cửa đều đang mở. Đầu Vương Học Quân bị trúng đạn, tử vong tại chỗ, nhưng qua khám nghiệm pháp y thì lại phát hiện trong miệng ông ta có dấu vết của Diethyl ether còn sót lại, đoán chừng trước khi chết, ông ta đã bị ai đó gây mê...”
“Đúng thế... Kỳ lạ thật!” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ nói: “Nếu tiền đã đến tay, Vương Học Quân cũng bị hôn mê, thì Dương Trạch Bưu còn phải nổ súng bắn chết ông ta để làm gì? Có thù hằn gì sao?”
“Không thù hằn gì cả!” Miêu Anh đáp một cách khẳng định: “Hai người không những không thù mà quan hệ còn khá tốt. Trước đó, Vương Học Quân còn giới thiệu Dương Trạch Bưu đến đơn vị cấp thành phố làm việc nữa cơ...”
“Tôi hiểu ý của tổ trưởng Triệu!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Tình trạng tổ trưởng Ô Phương Phương khi bị giết hại cũng giống như vậy, cô ấy bị ai đó bóp nghẹt thở đến mức hôn mê, nhưng sau đó vẫn bị hung thủ sát hại một cách tàn nhẫn, không logic cho lắm!”
“Có điều, sự giống nhau trong thủ đoạn ra tay...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Lại chứng minh rằng hai vụ án có liên quan chặt chẽ với nhau! Tất nhiên là vì trong móng tay Ô Phương Phương có ADN của Dương Trạch Bưu nên Dương Trạch Bưu dù sao vẫn là kẻ đáng nghi nhất!”
“Chị Ngô, chúng ta nên nghe xong toàn bộ quá trình xảy ra vụ án đã rồi hẵng nói sau!”
Triệu Ngọc gật đầu với Miêu Anh, Miêu Anh lập tức giảng giải với bản vẽ mặt phẳng: “Theo như lời của các nhân viên khác trong hợp tác xã, do hợp tác xã thuộc vùng thị trấn nông thôn nên quy chế quản lý ngày thường của bọn họ không được nghiêm ngặt cho lắm. Về cơ bản, nhân viên trực ban trong ngày đều có thể mở hai cánh cửa đó ra.”
“Mặc dù két sắt có hai người chia nhau giữ, một người biết mật khẩu, người kia có chìa khóa. Nhưng trùng hợp là Dương Trạch Bưu chính là người biết mật khẩu kia, cho nên hắn chỉ cần chuốc mê Vương Học Quân, lấy chìa khóa của ông ta là có thể mở được két sắt!”
“Được...” Miêu Anh chỉ tay vào màn hình: “Sau đây, căn cứ vào đoạn băng mà camera thu được trước khi hệ thống bị tắt để khôi phục lại toàn bộ quá trình.”
“Đầu tiên, hợp tác xã giống với ngân hàng, không giữ tiền trong cửa hàng, buổi sáng mỗi ngày đều có nhân viên chuyển tiền đến, ban đêm lại chuyển tất cả số tiền về kho.”
“Theo lời của nhân viên vận chuyển tiền, vào 8 giờ 45 phút ngày xảy ra vụ án, họ đã chuyển tám trăm nghìn tiền mặt đến hợp tác xã. Sau khi chuyển đến, Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã cùng nhau ký nhận.
“Bởi vì thị trấn Tự Lưu khá xa kho tiền nên đó là chuyến cuối cùng mà nhân viên chuyển tiền đến, vì vậy, thời điểm tiền được chuyển đến khá là muộn. Lúc ấy đã sắp đến thời gian hợp tác xã mở cửa, qua camera giám sát ở cửa, có thể thấy được đã có khách hàng chờ bên ngoài cửa. Mà những khách hàng này lại là người bị hại sau đó!”
“Từ màn hình giám sát có thể thấy rõ, sau khi tiền mặt được chuyển vào khu vực quầy làm việc, đúng là do Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã tự tay bỏ vào két sắt.”
“Sau đó, hai người họ bắt đầu xử lý công việc của mình, chuẩn bị làm việc.”
“Qua màn hình cũng có thể thấy được, khi Vương Học Quân ra ngoài mở cửa hợp tác xã thì Dương Trạch Bưu bỗng nhiên vội vàng bước đến trước thiết bị camera giám sát, sau đó thì tất cả màn hình đều bị tối đen!”
“Thiết bị giám sát có nguồn điện dự phòng nhưng Dương Trạch Bưu đã rút nguồn điện và tất cả các dây cáp ra! Thiết bị giám sát của thời đó không phát triển như ngày nay, đều do nội bộ ngân hàng tự vận hành và xử lý, không thể điều khiển từ xa và cũng chẳng có thiết bị kích hoạt cảnh báo gì cả.”
“Vì vậy lúc đó, không ai biết Dương Trạch Bưu đã tắt hệ thống camera giám sát. Và càng không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong hợp tác xã sau khi hệ thống giám sát bị tắt?”
“Sau đó, lúc cảnh sát nhận được báo án và chạy đến hiện trường thì chỉ còn thấy cảnh tượng thảm thiết bên trong hợp tác xã, tổng cộng có năm nạn nhân bị súng bắn chết! Tám trăm nghìn tiền mặt trong tủ két sắt cũng không cánh mà bay!” Nói đến đây, Miêu Anh lại lấy ra một vài bức ảnh chụp hiện trường vụ án rồi nói tiếp: “Ngoài Vương Học Quân đã chết giữa hai lớp cửa ra, còn có bốn người bị hại nữa đã chết bên ngoài khu vực quầy làm việc.”
“Trong đó có một ông chủ nuôi bò lấy sữa tên là Triệu Manh, năm đó 38 tuổi, người này là đối tác làm ăn, đã có hẹn trước với hợp tác xã để lấy tiền.”
“Tạ Mộng Đàn, năm đó 32 tuổi, là nữ giám đốc của một công ty nông nghiệp tư nhân địa phương, và đứa con gái chưa đầy sáu tuổi của cô ấy. Ngày đó, Tạ Mộng Đàn đến để chuyển khoản một số tiền rất lớn, cũng đã có hẹn từ trước.”
“Bên cạnh đó, còn có một người tên là Vương Trung Tài, làm bảo vệ, tử vong ngay cổng hợp tác xã. Thật ra, nghiêm túc mà nói, kiểu quy mô như hợp tác xã thị trấn Tự Lưu năm đó thường sẽ không có bảo vệ chuyên nghiệp, công việc mà Vương Trung Tài 54 tuổi làm càng giống nhân viên quét dọn hơn, bình thường hay phụ trách quét dọn vệ sinh mà thôi.”
“Năm người bị hại, ngoài cô bé bị trúng đạn ngay ngực ra thì tất cả những người khác đều trúng đạn ở đầu, mất mạng chỉ với một phát bắn! Ra tay dứt khoát, gọn gàng, tàn nhẫn cực kỳ!”
Miêu Anh nói xong, bầu không không khỏi trở nên im ắng. Mọi người đều đang tưởng tượng lại tình tiết vụ án năm đó trong đầu, ngoài việc khiến người ta giận sôi lên thì rõ ràng có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
“Chuyên gia của tổ điều tra đặc biệt số ba cho rằng…” Miêu Anh nói: “Các mối quan hệ xã hội của Dương Trạch Bưu vô cùng đơn giản, tỉ lệ mua được súng không cao. Hơn nữa, dựa vào dấu vết bị bắn trên người các nạn nhân thì hung thủ chắc chắn có kinh nghiệm bắn súng, nhưng Dương Trạch Bưu chưa từng đi lính và cũng chưa bao giờ tiếp xúc với súng lục.”
“Thế nên, chuyên gia nhất trí cho rằng Dương Trạch Bưu chắc chắn còn có đồng bọn!”
“Vốn dĩ, hắn phải tắt hệ thống giám sát đi là vì không muốn để đồng bọn bị bại lộ. Mà sau khi hắn tắt màn hình giám sát, đồng bọn của hắn đã vào hợp tác xã, cùng hắn gây ra vụ án chấn động này! Vì vậy, kẻ giết người chân chính chưa chắc đã là bản thân Dương Trạch Bưu!”
“Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì về Dương Trạch Bưu, các chuyên gia đều nghi ngờ rằng có thể sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu đã bị người khác diệt khẩu!”
“Nhưng mà...” Nhiễm Đào lắc đầu bảo: “Bây giờ xem ra, Dương Trạch Bưu chẳng những còn sống, hơn nữa còn tiếp tục giết người rồi!”
“Trước đây, tôi và đội trưởng Kim từng bàn về vụ án này...” Triệu Ngọc chậm rãi nói: “Ông ấy cho rằng điểm mấu chốt nhất của vụ án nằm ở điểm đáng ngờ thứ năm kia!”
“Rốt cuộc vì sao hung thủ lại giết người?” Trí nhớ Tăng Khả khá tốt, cậu ta thuật lại điểm đáng ngờ thứ năm.
“Thử nghĩ mà xem.” Triệu Ngọc nói: “Dương Trạch Bưu chuốc mê chủ nhiệm hợp tác xã ngay trong quầy làm việc, sau đó mở két sắt lấy đi tám trăm nghìn tiền mặt. Cho dù có đồng bọn hay không thì tiền cũng đã đến tay rồi, vì sao còn muốn giết người?”
“Nếu chỉ vì tiền thì cũng có thể lấy tiền rồi trốn đi ngay là được mà!”
“Nếu như lo những khách hàng kia sẽ báo cảnh sát, làm chậm trễ thời cơ chạy trốn của mình, vậy thì cướp lấy điện thoại rồi trói bọn họ lại là được, đâu đến mức phải giết người, gây náo loạn đến mức ấy?”
“Chẳng lẽ...” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Những nạn nhân kia có vấn đề? Nếu như mục đích chính của hung thủ không phải nằm ở tiền mà là người nào đó nằm trong số những nạn nhân thì sao?”
“Tổ điều tra đặc biệt số ba đã điều tra hết tất cả các mối quan hệ của người bị hại, tuy phát hiện được vài nghi phạm nhưng cuối cùng đều bị loại bỏ hết!”
“Thế thì chắc là... đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó!” Nhiễm Đào suy đoán: “Những người khách kia phát hiện Dương Trạch Bưu có vấn đề, sau đó muốn ngăn cản hắn, nên Dương Trạch Bưu mới buộc phải giết hết?”
“Không có dấu vết ẩu đả nào ở hiện trường cả!” Miêu Anh nói: “Dựa vào hiện trường tử vong của nạn nhân, hung thủ giết người rất dứt khoát, dường như đã có mưu tính từ trước!”
“Chậc chậc...” Nhiễm Đào nhún vai với vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Vụ này thú vị thật! Giờ tôi mới hiểu vì sao vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp lại được liệt vào năm vụ án lớn chưa được giải quyết!”Chương 924:
MAY MẮN CỦA ÁC MA
“Hàn Khoan, định luật Locar đúng thật là sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất!” Triệu Ngọc trầm ổn nói: “Bởi vì người Trung Quốc chúng ta còn có một định luật còn trâu bò hơn nữa, đó là trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”
“Tôi vì ông, gần như đã lật tung toàn bộ Bắc Thiên, cả thành phố Hoàng Kim lên trời! Thậm chí, tôi còn tìm được tin tức mà ngay cả ông năm đó cũng không điều tra rõ ràng! Ông hãy nhìn thật kĩ đi...” Triệu Ngọc trượt màn hình, cho ông ta xem một tờ tài liệu cũ kỹ: “Tờ giấy này chính là đơn quyên tiền học tập! Bà lão bị ông giết chết đã tiết kiệm, bớt ăn bớt mặc, lại vô tư đóng học phí giúp năm sinh viên nghèo khó!”
“Thế nhưng một người tốt như vậy lại bị ác ma giết chết! Chậc chậc... Ông làm ơn hãy xem lại thật kĩ, đây là cái ông gọi là chính nghĩa sao?”
“Tôi... Tôi...” Hàn Khoan lúc này, cả người dường như bị rút sạch vậy. Ông ta suy sụp nhìn tài liệu trên màn hình di động của Triệu Ngọc, khóe mắt co rút kịch liệt, một tia kinh hãi khó tả lộ ra trong mắt...
“Tôi đã nhờ một chuyên gia ở học viện cảnh sát, phân tích bộ quần áo ác ma của ông.” Triệu Ngọc lại nói: “Các chuyên gia chứng minh phần đầu của bộ quần áo ác ma ấy không giống bất cứ tư liệu nào đang có, dở dở ương ương, hoàn toàn là do chính ông tạo ra!”
“Bởi vậy, chúng tôi phân tích được chấp niệm giết người của ông được sinh ra từ tâm ma của chính ông, hoàn toàn không có căn cứ. Ác ma của ông được sáng tạo ra từ sự đè nén lâu dài của ông, ông tưởng tượng nó và mình thành một thể! Ông chính là ác ma, ác ma cũng chính là ông!”
“Vì thế, ông tự nghĩ ra cách ác ma giết người, lợi dụng sự sợ hãi của mọi người làm vũ khí, báo thù những kẻ vô tình phá phách người khác, áp bức và bóc lột người khác, ông cho rằng đây chính là pháp tắc ác ma của ông, là chính nghĩa của ông!”
“Nhưng mà, chính nghĩa của ông quá phiến diện hóa, chỉ suy xét từ một phía! Ông hoàn toàn đã xuyên tạc ý nghĩa của chính nghĩa! Còn nữa... Ông đã nhập ma quá sâu, sớm đã không thể nào tự kiềm chế nổi! Ài...” Nói đến đây, Triệu Ngọc tiếp tục trượt màn hình xuống, mở hình ảnh của một người phụ nữ ra: “Người phụ nữ này bởi vì tội tham ô mà bị giam trong tù. Mười lăm năm trước, cô ta là một nhân viên cửa hàng tạp hóa bình thường!”
“Qua công tác điều tra, cô ta đã chính miệng thừa nhận với chúng tôi rằng năm đó, cô ta đã trộm đồ trong cửa hàng tạp hóa, cho nên mới bị ông chủ sa thải!” Nói xong, Triệu Ngọc lại mở ảnh chụp ông chủ cửa hàng tạp hóa: “Nhưng mà cô ta ghi hận trong lòng, nên đã trả đũa, tung tin đồn nhảm gây sự, bịa chuyện rằng ông chủ tiệm tạp hóa đã ngược đãi cô ta, còn ép cô ta uống thuốc...”
“Không... Không... Không!!!” Vừa run rẩy, Hàn Khoan vừa liên tục nói ra mấy chữ “Không”, sự kinh hãi trong mắt đã biến thành tuyệt vọng và sợ hãi.
“Tôi nghĩ...” Triệu Ngọc nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi không cần thiết phải kể với ông về chuyện của người thầy giáo của trường khuyết tật kia nữa nhỉ? Sau khi ông ấy chết, người vợ bị bệnh tâm thần phân liệt bởi vì không có ai chăm sóc nên đã ôm đứa con chỉ mới năm tuổi nhảy lầu!!!”
“Đừng... Đừng nói nữa! Đừng nói nữa...” Cả người Hàn Khoan run rẩy,
Giống như con rắn sắp chết cứng. Ông ta vô lực giơ hai tay lên, toàn thân run rẩy mà năn nỉ: “Van cậu... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!”
“Hừ...” Triệu Ngọc thở mạnh một hơi, nhìn dáng vẻ vặn vẹo co giật của Hàn Khoan, hắn vốn chuẩn bị rất nhiều tư liệu, nhưng bây giờ lại không muốn nói tiếp nữa.
Bởi vì giờ khắc này, hắn đã sinh lòng chán ghét tên ác ma giết người này rồi, trong đầu thậm chí còn nảy ra một vài ý định mới.
Thế là, hắn không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cất điện thoại đi, sau đó đi về phía cửa phòng thẩm vấn.
Ai ngờ, vừa mới đi được hai bước thì hắn bỗng nhiên cảm thấy chân phải tê rần, kéo chậm bước chân của hắn.
Đáng chết!
Lúc này, hắn mới hối hận mà phát hiện ra, bởi vì trước đó mình đã hung hăng đá tên luật sư kia một cái, khiến chỗ bị thương bên chân phải lại có dấu hiệu tái phát!
Trước đó, máy chỉnh khớp xương tàng hình đã chữa khỏi vết thương ở chân của hắn, giúp hắn có thể đi lại bình thường. Chỉ là hắn không muốn người khác sinh nghi, nên mới luôn chống gậy để đi lại.
Thế nhưng vì quá tập trung vào vụ án, còn liên tục đi lại, không ngờ hắn lại quên mất gậy, bây giờ nó vẫn còn đang ở trên máy bay trực thăng!
Hỏng bét!
Vừa rồi nhiều người nhìn thấy hắn đi lại như gió như vậy, còn dùng chân đá đại luật sư, liệu có bị lộ không? Không được, mau tìm gậy để tiếp tục giả vờ mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc quay đầu nhìn Hàn Khoan một cái, sau khi lắc đầu bất đắc dĩ, hắn liền kéo cửa đi ra ngoài.
Nhưng ai ngờ, cửa vừa mới được kéo ra một nửa thì Hàn Khoan lại bỗng nhiên mở miệng, có điều, ông ta chỉ nói đúng một chữ: “Xe!”
Hả?
Sau khi nghe thấy, Triệu Ngọc gần như đóng cửa lại theo bản năng.
“Ông nói gì?” Hắn quay đầu lại hỏi Hàn Khoan một câu.
Giờ phút này, Hàn Khoan đã ngừng run rẩy, ông ta ngửa mặt lên trời, hai mắt trống rỗng, cả người dường như đã bị rút hết sức lực, ngồi phịch trên ghế thẩm vấn.
“Tôi nói là... xe!” Hàn Khoan nghiêng đầu nhìn Triệu Ngọc, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Xe!?” Triệu Ngọc lặp lại một lần, nhưng vẫn không tài nào đoán được ông ta có ý gì.
“Ha ha...” Hàn Khoan cười thảm một tiếng, sau khi im lặng mấy giây, ông ta mới nhắm mắt lại nói: “Sở dĩ tôi trở về Bắc Thiên, giấu đồ dưới tầng hầm nhà thầy Lang cũng là bởi vì chiếc xe kia đấy!”
“Hả!?” Triệu Ngọc bỗng giật mình, thật sự giống như bị điện giật vậy. Hàn Khoan nói như thế, chứng tỏ rằng... chứng tỏ rằng...
“Ha ha ha...” Hàn Khoan cười to vài tiếng, giống như trút được gánh nặng, rồi mới mở to mắt nói: “Cảnh sát Triệu! Thần thám Triệu! Tôi... chẳng những bội phục cậu, mà còn... cảm ơn cậu! Ha ha... Gọi cậu đến điều tra vụ án của tôi không phải là sai lầm lớn nhất mà tôi phạm phải! Mà là... niềm may mắn của tôi!!”
Nói đến đây, Hàn Khoan lại mỉm cười với Triệu Ngọc. Thế nhưng nụ cười nhìn như bình thản này lại làm Triệu Ngọc bất thình lình giật mình.
“Không hổ là thần thám có thể giải quyết được vụ án thi thể nữ không đầu - vụ án phức tạp nhất trong thiên hạ!” Trong lời khen tặng của Hàn Khoan đầy đắng chát, khiến Triệu Ngọc nghe mà vô cùng khó chịu: “Hiện giờ, cậu lại có thể tỏa sáng hơn khi phá được cả vụ án ác ma nữa rồi! Tôi không biết tên tuổi của tôi có đủ vang dội hay không! Ha ha ha...”
“...” Triệu Ngọc không nói gì, cũng không hề động đậy, vẫn đứng yên nhìn Hàn Khoan điên điên khùng khùng.
“Có tôi, về sau, cậu chính là chuyên gia phá những vụ án chưa được giải quyết nhỉ?” Hàn Khoan lắc đầu cười nói: “Lợi hại, lợi hại quá! Còn gì nữa? Vụ án diệt môn núi Hoa Vân hay là vụ án tàn sát ở thị trấn Tự Lưu? Có điều... Xem ra... Tôi không thể chờ được đến khi cậu phá những vụ án kia rồi... Hu hu hu...”
Nói cười liền cười, nói khóc mà cũng thật sự khóc, chỉ mới chớp mắt mà Hàn Khoan đã rơi lệ đầy mặt...
Triệu Ngọc đã từng thẩm vấn Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu, hắn biết rằng vào lúc này, mình không lên tiếng là tốt nhất. Cho nên, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chẳng hề làm gì.
Quả nhiên, sau khi bình tĩnh lại, Hàn Khoan cuối cùng cũng cúi đầu kể: “Mười lăm năm trước, 25 tháng Chạp, sau khi tôi xử lý thầy giáo trường khuyết tật kia, tôi không trở về Bắc Thiên mà là dựa theo kế hoạch trước đó, lái xe đến huyện Giang Hưng.”
“Mục tiêu của tôi chính là kẻ bắt nạt học đường Lưu Ngọc Bảo. Tên kia đã từng cởi áo một nữ học sinh ngay trước mặt mọi người, sau đó còn gọi một đám người đánh cô gái đó nữa!”
“Tên này còn không bằng súc sinh! Trước kia, tôi đã điều tra tất cả tư liệu của hắn ta, cho nên khi đến huyện Giang Hưng, tôi đã theo dõi hắn ta rất dễ dàng!”
“Hắn ta uống rượu say! Kẻ uống rượu chính là mục tiêu tôi thích nhất! Giống như... Hầu Thắng Vân hồi tôi đi học vậy, đám cảnh sát sẽ tưởng lầm hắn say rượu trượt chân, ngã lầu mà chết! Mà tên này tội ác chồng chất, dù cảnh sát nghi ngờ hắn ta bị giết thì cũng sẽ bởi vì quá đông kẻ thù mà không thể nào tra được đến tận đầu tôi!”
“Nhưng mà... tôi không ngờ tới... Lúc đầu mọi chuyện vốn vô cùng thuận lợi, vậy mà lại xảy ra một việc ngoài ý muốn!” Trong lúc nói chuyện, Hàn Khoan dường như đã quên đi bản thân, vô cùng kiệt sức mà kể: “Tôi vừa mới cõng hắn ta lên đến tầng sáu thì bỗng dưng có một người bước đến! Trong tay tên kia còn cầm dao, suýt chút nữa đã đâm trúng tôi rồi!”
“Tôi ngẩn ra, vô cùng sợ hãi... Tôi không biết người này muốn làm gì, cho nên đã đánh nhau với gã ta.”
“Lúc ấy, trên đầu tôi vẫn còn đội mặt nạ ác ma! Nhưng người kia lại không hề sợ tôi!”
“Sau đó tôi mới hiểu ra, người kia cũng uống rượu say, mùi rượu rất nồng!”
“Hai chúng tôi đánh nhau rất kịch liệt, còn lăn từ trên cầu thang xuống, lăn đến tận tầng năm!”
“Có thể do ngã quá đau, cho nên mới tỉnh rượu? Lúc đó, gã ta mới nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ ác ma của tôi, lập tức bị dọa đến mức ném luôn dao, nhanh chóng bỏ chạy!”
“Tôi thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt! Chỉ biết là không thể để gã ta chạy mất... Cho nên tôi liền đuổi theo... đuổi theo...”
“Ai ngờ, vừa đuổi đến đại lộ của khu nhà thì gã ta liền bị một chiếc xe tải đâm phải! Tôi nhìn thấy gã ta bị văng ra, cách tôi hơn hai mươi mét, chắc chắn là không thể sống được nữa!”
“Xe tải ngừng lại, tài xế xuống xem xét! Tôi sợ bị ông ta nhìn thấy, nên nhanh chóng chạy đi!”
“Sau đó, tôi quay trở lại trên tầng, nhưng mà... tôi biết, tôi không thể gây án tại đó nữa! Bằng không, cảnh sát sẽ nhanh chóng liên hệ vụ tự sát và vụ tai nạn xe cộ với nhau!”
“Cho nên, tôi không để ý đến Lưu Ngọc Bảo nữa, nhặt dao của người bị xe đâm chết kia lên, mang hết tất cả đồ đạc của tôi đi, sau đó liền lái xe, trở về Bắc Thiên ngay trong đêm!”
“Nhưng mà, lúc ấy tôi đã quá hoảng loạn... Tôi đã quên một điều vô cùng quan trọng, mãi cho đến khi đi qua trạm thu phí mới nhớ ra!” Hàn Khoan hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, nơm nớp lo sợ nói: “Trên đường có trạm thu phí và camera, mà tôi lại lái xe lúc nửa đêm! Biển số xe đều là thật, chỉ cần cảnh sát tra được xe của tôi thì tôi không thể chạy được nữa...”