Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-943
Chương 943: Tấm ảnh giường chiếu kinh hồn
Bên trong nghĩa trang liệt sĩ thành phố Thường Minh, thấp thoáng dưới tàng 3cây bách, bia mộ nằm san sát nhau, được tu sửa vô cùng ngăn nắp và trang n3ghiêm.
Có thể được chôn cất ở nơi này, ngoài các bậc tổ tiên có cô2ng với cách mạng ra thì chỉ có người có cống hiến to lớn cho quốc gia mới 8có thể được chôn cất ở đây.
Thạch Hải - chồng chưa cưới của Ô Phươ9ng Phương - chẳng những là anh hùng phòng chống ma túy, mà còn hy sinh vì nhiệm vụ, vì quốc gia, cho nên đã được lãnh đạo cấp cao đặc biệt phê duyệt, lấy danh nghĩa anh hùng để chôn cất ở nơi này.
Có điều, mặc dù câu chuyện anh hùng của Thạch Hải làm xúc động lòng người, nhưng cấp bậc của anh ta lại thấp nhất trong số những ngôi mộ ở khu nghĩa trang tưởng niệm. Cho nên, mộ của anh ta ở gần bức tường phía Đông của nghĩa trang, là một ngôi mộ mới được lập nên sau này.
Khúc Bình không biết, vậy thì... Triệu Ngọc chuyển mắt nhìn bia mộ phía trước, thầm nghĩ trong lòng, vậy thì... còn Ô Phương Phương thì sao?
Mặc dù bản thân không hiểu biết gì nhiều về Ô Phương Phương, nhưng Triệu Ngọc có thể cảm thấy được rằng, tuy tính cách của Ô Phương Phương nóng nảy như lửa, nhưng tác phong làm việc lại ngay thẳng thật thà, là một nhân viên cảnh sát vô cùng kiên trì và tận tụy.
Vậy thì... rốt cuộc Ô Phương Phương đã chọc phải cái gì? Tại sao lại chết đột ngột trước bia mộ của chồng chưa cưới chứ? Tại sao bên trong kẽ móng tay của cô ta lại có ADN của tên tội phạm bị truy nã mười ba năm trước!?
“Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Miêu Anh thấy sắc mặt Triệu Ngọc bất thường, liền quan tâm hỏi một câu.
“Không có gì...” Triệu Ngọc lắc đầu rồi chỉ về phía bia mộ mà hỏi: “Miêu Miêu… Em có tài liệu chồng chưa cưới của Ô Phương Phương không?”
Đi tới chỗ này, rốt cuộc Triệu Ngọc mới hiểu rõ, tại sao trên mặt đất không để lại dấu vết rõ ràng của hung thủ, hóa ra nơi này không giống công viên tưởng niệm ở Tần Sơn, tất cả lối đi chính giữa phần mộ đều được lát gạch có màu xanh!
Cao Phát Tài nói, bởi vì từ năm trước trở về đây thì người đi viếng mộ tăng lên khá nhiều, cho nên dấu vết và dấu chân trên mặt đất quá dày đặc, gây khó khăn trong việc thu thập chứng cứ.
Hơn nữa, dấu vết trên mặt đất ở gần hiện trường nơi Ô Phương Phương tử vong rõ ràng đã bị xử lý, cũng không biết ra tay phân tích dấu vết từ chỗ nào nữa.
“Đồ dùng bên người của Ô Phương Phương đều ở đây.” Đội trưởng Vương Vĩnh Hà đứng bên cạnh Triệu Ngọc giới thiệu: “Điện thoại di động, ví tiền, đồng hồ đeo tay, còn có dây chuyền vân vân...”
“Chúng tôi đã tra xét lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, trong ngày hôm ấy, cô ấy không nhận hay gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào... Ừm...” Sau khi thoáng úp úp mở mở một lúc, cô ta mới ngượng ngùng nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi vừa mới nhận được báo cáo. Chúng tôi đã phái một nhóm người qua đó, lục soát tất cả khu rừng từ phía Đông nghĩa trang đến đường Hồng Tinh một lần, nhưng vẫn không tìm được dấu vết bánh xe của xe gắn máy để lại!”
“Tôi không biết người đi chiếc xe gắn máy đó có lái vào cánh rừng kia hay không, hay là gã đã xử lý dấu vết bánh xe rồi...”
“Ừm... Biết rồi...” Nghe thấy tin tức như vậy, Triệu Ngọc càng phát hiện ra chuyện này có vẻ khó bề phân biệt.
Nhưng mà, không biết là có phải thấy cảnh sinh tình hay không mà vừa nhìn thấy nhiều bia mộ trước mặt, hắn lại không thể dằn lòng được mà nhớ tới đội trưởng Khúc Bình ngày trước.
Đội trưởng Khúc Bình là một nữ cảnh sát chuyên nghiệp, chính trực, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào một mối ân oán giữa cảnh sát và tội phạm, đột nhiên bị tai bay vạ gió. Quả thực rất không đáng.
Vừa nghĩ tới chuyện trước kia, Triệu Ngọc không từng chỉ một lần nghĩ tới, thật sự Khúc Bình bị chết rất oan! Đến chết mà chị ta vẫn còn không biết vì sao mình lại bị côn đồ giết hại?
“Ấy, thiếu chút nữa thì tôi đã quên mất một chuyện quan trọng!!” Không ngờ, khi Vương Vĩnh Hà nghe được câu hỏi của Triệu Ngọc thì bà ta lại bỗng nhiên thốt lên với vẻ vô cùng kích động: “Tổ trưởng Triệu! Lúc trước, tôi đã xem qua tài liệu, mặc dù Ô Phương Phương và Thạch Hải không ở cùng một thành phố, nhưng hai người họ lại có quan hệ là thanh mai trúc mã!”
“Nhất là... nhất là... ừm...” Bà ta hơi quanh co, sắp xếp lại lời nói rồi mới lên tiếng: “Ài! Phải nói thế nào đây! Cha mẹ của Ô Phương Phương và Thạch Hải đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn thế hệ trước, hai người bọn họ đều lớn lên từ huyện Cao Lan, tỉnh Mông Hương!”
“Hả!?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ... Không ngờ lại là như vậy...
Ngay tại thời khắc này, ba chữ “huyện Cao Lan” quả thực rất nhạy cảm, bởi vì vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp mười ba năm trước đã xảy ra ở thị trấn Tự Lưu huyện Cao Lan!
Sao lại trùng hợp như vậy!?
Ô Phương Phương là người huyện Cao Lan, chồng chưa cưới của cô ta cũng là người Cao Lan, chẳng lẽ... đầu mối phá án nằm ở trong đó!?
“Tôi... tôi nghe nói.” Tuy là Vương Vĩnh Hà nói lời này, thế nhưng bản thân bà ta còn kinh ngạc hơn những người khác, lần thứ hai mở miệng đã lắp bắp: “Hai nhà họ là hàng xóm với nhau, quan hệ cha mẹ hai bên rất tốt, còn đồng ý quan hệ của hai người, chỉ... chỉ có điều, không đồng ý công việc của bọn họ.”
“Lúc ở huyện Chính Lam, hai nhà bọn họ đều làm xây dựng, gia cảnh rất tốt! Nhưng hai người đều buông bỏ điều kiện cuộc sống hậu đãi như vậy mà không hề do dự lựa chọn làm cảnh sát!”
“Cha mẹ hai bên đương nhiên là không đồng ý, nhưng hai người họ đã quyết định rồi, cho nên cuối cùng thì gia đình cũng chỉ có thể nghe theo ý bọn họ!”
Lúc Vương Vĩnh Hà nói tới đây, Triệu Ngọc theo bản năng nhìn Miêu Anh một cái, bởi vì chẳng phải những điều mà Miêu Anh trải qua cũng giống như Ô Phương Phương và Thạch Hải sao?”
“Vì thế mà hình như hai người bọn họ đã từng ầm ĩ với người nhà một thời gian rất lâu, nghe nói tới hiện giờ mà quan hệ giữa tổ trưởng Ô Phương Phương và gia đình vẫn không được tốt lắm.” Vương Vĩnh Hà nói tiếp: “Hai nhà bọn họ chắc là đã chuyển về quê quán từ mười năm trước rồi. Tổ trưởng Ô ở Tịnh Hải, còn Thạch Hải thì ở Thường Minh, hai bên cũng không phải quá xa!”
“Điều kiện của hai nhà bọn họ quả thực rất tốt, hai bên đã mua một căn nhà sang trọng xem như phòng cưới cho hai người. Thật ra thì, bọn họ đã định kết hôn từ lâu rồi, chỉ tiếc là, công việc của Thạch Hải quá đặc thù, bọn họ chỉ có thể trì hoãn rồi lại trì hoãn... nhưng khi kéo tới cuối cùng thì...”
“Ài!” Nhiễm Đào thở dài: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Không ngờ, lựa chọn ban đầu của bọn họ lại mang đến kết quả xấu nhất! Đúng là... ông trời đố kỵ người tài giỏi mà, đáng tiếc quá!”
“Cũng chính vì vậy...” Vương Vĩnh Hà nói: “Câu chuyện về anh hùng cảnh sát Thạch Hải lại càng đáng trân trọng hơn! Cậu ấy vốn có thể hưởng thụ cuộc sống áo cơm không lo, nhưng vẫn không hề do dự kiên quyết xung phong lên tuyến đầu, sự hy sinh của cậu ấy xứng đáng được mỗi một người trong giới cảnh sát chúng ta tôn kính!”
“Vì yêu mà nhập ngũ, quyết chí thề không thay đổi, câu chuyện tình yêu của bọn họ đúng là khiến lòng người xúc động!” Miêu Anh kính nể phụ họa một câu: “Vì thế, chúng ta càng phải mau chóng điều tra ra chân tướng, để tên hung thủ giết người bị pháp luật trừng trị!”
Cuộc đối thoại của mọi người lại gợi lên hồi ức của Triệu Ngọc lần nữa. Nhớ lại lúc ở trong quán ăn ở Bách Linh, Ô Phương Phương đã từng uống rượu say, rồi phát điên trên xe của Triệu Ngọc.
Lúc ấy, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy hơi chán ghét, nhưng bây giờ nhớ lại thì mới hiểu được biểu hiện đó của cô ta chính là đau khổ vì mất người yêu!
Xem ra, mắt nhìn chưa chắc là sự thật, thái độ của mình đối với Ô Phương Phương quả thực là không công bằng.
...
Sau khi khám nghiệm hiện trường xong thì đã là hai giờ chiều.
Nếu như mọi khi thì Triệu Ngọc nhất định đã dẫn mọi người đi tìm một quán cơm ăn rồi. Nhưng do tình hình hôm nay đã thay đổi, để giảm bớt nguy hiểm không cần thiết, bọn họ vẫn quay về Cục Cảnh sát Thường Minh, ăn tạm qua loa trong căn tin của Cục Cảnh sát.
Vào giờ phút này, vụ án vẫn chưa có chút tiến triển nào. Cảnh sát địa phương vẫn đang dốc hết toàn lực để lần theo dấu vết của nghi phạm lái xe gắn máy, nhưng bọn họ đã tìm khắp các đoạn đường trên điểm mù của camera mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì cả. Nghi phạm và chiếc xe gắn máy của gã dường như đã biến mất, không để lại dấu vết gì vậy.
Càng là như vậy thì các nhân viên cảnh sát lại càng cảm thấy người này đáng nghi ngờ, cho nên bọn họ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục lần theo các đầu mối liên quan.
“A?” Sau khi thức ăn trong đĩa đã bị ăn sạch, Nhiễm Đào mới chợt nhớ tới một chuyện, vội chỉ vào đùi phải của Triệu Ngọc mà nói: “Giờ tôi mới phát hiện, chân của tổ trưởng đã khỏi hẳn rồi cơ à? Sao có thể khỏi nhanh đến vậy được nhỉ?”
“Đúng đấy, tôi cũng không chú ý tới!” Ngô Tú Mẫn cũng kinh ngạc nói: “Tháo lớp thạch cao rồi à? Cũng không cần chống gậy? Sao lại nhanh đến thế chứ? Không phải đã gãy nát xương rồi sao?”
“Ha ha, nhìn mọi người kìa, chân tôi đã khỏi lâu rồi mà bây giờ mới phát hiện ra à?” Triệu Ngọc hỏi vặn lại để che đậy sự lúng túng: “Lại còn là tổ điều tra đặc biệt nữa đấy! Năng lực quan sát tệ hại như vậy, rõ thật là...”
“Không phải, không phải!” Nhiễm Đào ra sức giãi bày: “Sếp à, không nên trách bọn tôi chứ! Anh phải là người rõ nhất mới đúng. Anh thấy từ sau khi bọn tôi tới Thường Minh đã được rảnh rỗi lúc nào chưa? Tin tức nào cũng cứ như là lựu đạn oanh tạc vậy! Khiến lòng cũng rối loạn hết cả lên...”
Ừm...
Nghe đến lời này, Triệu Ngọc khẽ chau mày lại, câu “Lòng cũng rối loạn” của Nhiễm Đào khiến hắn lại cảm thấy chẳng lành.
“Loạn cái gì mà loạn?” Miêu Anh vội ổn định lòng quân: “Đừng quên, vụ án ác ma mà còn bị chúng ta xử lý! Vụ án này...”
“A, anh hùng...”
Triệu Ngọc dường như có thể linh cảm được chuyện sắp xảy ra vậy, điện thoại di động vừa mới vang lên, hắn đã lập tức bắt máy đưa tới bên tai.
“A lô... A lô, tổ... tổ trưởng Triệu... Là anh sao!?” Một giọng khàn khàn của đàn ông truyền ra từ trong điện thoại, chẳng mấy chốc, Triệu Ngọc đã nghe ra người này chính là thành viên Hứa Hải của tổ điều tra đặc biệt của Ô Phương Phương được phái đi Tịnh Hải.
“Là tôi, sao thế?”
“Hỏng... hỏng rồi...” Giọng nói của Hứa Hải mang theo sự căng thẳng, vội vã một cách khác thường: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi vừa mới đến nhà của chị Phương, liền... liền gặp phải một chuyện... một chuyện...”
“Chuyện gì?” Triệu Ngọc đã nhận ra được điều gì qua sự khẩn trương của Hứa Hải, vội thúc giục: “Nói mau, đừng lề mề!”
“Vâng! Vâng!” Hứa Hải thở hổn hển nói: “Chúng tôi vừa mới đến nhà chị Phương thì một nhân viên cảnh sát địa phương phụ trách lục soát đã phát hiện một thứ ở ngay trên vách của ngăn kéo nhà chị ấy! Là... là ảnh... mà còn... mà còn...”
“Ảnh? Ảnh gì?”
Ngay tại lúc Triệu Ngọc thúc giục thì điện thoại di động của hắn chợt rung rung lên hai cái. Hắn mở màn hình ra nhìn, chỉ thấy Hứa Hải đã gửi mấy tấm ảnh tới cho hắn.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới mở một tấm ra thì đột ngột cảm thấy da đầu như bỗng nhiên nổ tung ra vậy, cả người đều choáng váng!
“Sao... sao vậy?” Mọi người kinh ngạc, đương nhiên đều rất tò mò, liền vội đi tới bên cạnh Triệu Ngọc nhìn.
Không ngờ, vừa nhìn một cái là tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong mắt cũng lộ ra một vẻ khó tin, không thể tưởng tượng nổi giống như Triệu Ngọc!
Trong đó, duy chỉ có Nhiễm Đào có phản ứng hơi chậm chạp. Hắn ta vẫn còn đang hoang mang, nghi ngờ chỉ vào tấm ảnh nói: “Này, không đến nỗi phản ứng mạnh đến vậy chứ? Không phải chỉ là mấy tấm ảnh nóng của Ô Phương Phương thôi sao? Không phải chỉ là ăn mặc thiếu vải một chút thôi sao... ừm... còn có một người đàn ông... A... A!!?”
Một giây kế tiếp, Nhiễm Đào giật bắn mình, nhảy lên hai mét so với mặt đất, chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại di động mà run rẩy nói: “Người đàn ông này... Tại sao lại là… Khương Khoa chứ!!?”
Bên trong nghĩa trang liệt sĩ thành phố Thường Minh, thấp thoáng dưới tàng 3cây bách, bia mộ nằm san sát nhau, được tu sửa vô cùng ngăn nắp và trang n3ghiêm.
Có thể được chôn cất ở nơi này, ngoài các bậc tổ tiên có cô2ng với cách mạng ra thì chỉ có người có cống hiến to lớn cho quốc gia mới 8có thể được chôn cất ở đây.
Thạch Hải - chồng chưa cưới của Ô Phươ9ng Phương - chẳng những là anh hùng phòng chống ma túy, mà còn hy sinh vì nhiệm vụ, vì quốc gia, cho nên đã được lãnh đạo cấp cao đặc biệt phê duyệt, lấy danh nghĩa anh hùng để chôn cất ở nơi này.
Có điều, mặc dù câu chuyện anh hùng của Thạch Hải làm xúc động lòng người, nhưng cấp bậc của anh ta lại thấp nhất trong số những ngôi mộ ở khu nghĩa trang tưởng niệm. Cho nên, mộ của anh ta ở gần bức tường phía Đông của nghĩa trang, là một ngôi mộ mới được lập nên sau này.
Khúc Bình không biết, vậy thì... Triệu Ngọc chuyển mắt nhìn bia mộ phía trước, thầm nghĩ trong lòng, vậy thì... còn Ô Phương Phương thì sao?
Mặc dù bản thân không hiểu biết gì nhiều về Ô Phương Phương, nhưng Triệu Ngọc có thể cảm thấy được rằng, tuy tính cách của Ô Phương Phương nóng nảy như lửa, nhưng tác phong làm việc lại ngay thẳng thật thà, là một nhân viên cảnh sát vô cùng kiên trì và tận tụy.
Vậy thì... rốt cuộc Ô Phương Phương đã chọc phải cái gì? Tại sao lại chết đột ngột trước bia mộ của chồng chưa cưới chứ? Tại sao bên trong kẽ móng tay của cô ta lại có ADN của tên tội phạm bị truy nã mười ba năm trước!?
“Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Miêu Anh thấy sắc mặt Triệu Ngọc bất thường, liền quan tâm hỏi một câu.
“Không có gì...” Triệu Ngọc lắc đầu rồi chỉ về phía bia mộ mà hỏi: “Miêu Miêu… Em có tài liệu chồng chưa cưới của Ô Phương Phương không?”
Đi tới chỗ này, rốt cuộc Triệu Ngọc mới hiểu rõ, tại sao trên mặt đất không để lại dấu vết rõ ràng của hung thủ, hóa ra nơi này không giống công viên tưởng niệm ở Tần Sơn, tất cả lối đi chính giữa phần mộ đều được lát gạch có màu xanh!
Cao Phát Tài nói, bởi vì từ năm trước trở về đây thì người đi viếng mộ tăng lên khá nhiều, cho nên dấu vết và dấu chân trên mặt đất quá dày đặc, gây khó khăn trong việc thu thập chứng cứ.
Hơn nữa, dấu vết trên mặt đất ở gần hiện trường nơi Ô Phương Phương tử vong rõ ràng đã bị xử lý, cũng không biết ra tay phân tích dấu vết từ chỗ nào nữa.
“Đồ dùng bên người của Ô Phương Phương đều ở đây.” Đội trưởng Vương Vĩnh Hà đứng bên cạnh Triệu Ngọc giới thiệu: “Điện thoại di động, ví tiền, đồng hồ đeo tay, còn có dây chuyền vân vân...”
“Chúng tôi đã tra xét lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, trong ngày hôm ấy, cô ấy không nhận hay gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào... Ừm...” Sau khi thoáng úp úp mở mở một lúc, cô ta mới ngượng ngùng nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi vừa mới nhận được báo cáo. Chúng tôi đã phái một nhóm người qua đó, lục soát tất cả khu rừng từ phía Đông nghĩa trang đến đường Hồng Tinh một lần, nhưng vẫn không tìm được dấu vết bánh xe của xe gắn máy để lại!”
“Tôi không biết người đi chiếc xe gắn máy đó có lái vào cánh rừng kia hay không, hay là gã đã xử lý dấu vết bánh xe rồi...”
“Ừm... Biết rồi...” Nghe thấy tin tức như vậy, Triệu Ngọc càng phát hiện ra chuyện này có vẻ khó bề phân biệt.
Nhưng mà, không biết là có phải thấy cảnh sinh tình hay không mà vừa nhìn thấy nhiều bia mộ trước mặt, hắn lại không thể dằn lòng được mà nhớ tới đội trưởng Khúc Bình ngày trước.
Đội trưởng Khúc Bình là một nữ cảnh sát chuyên nghiệp, chính trực, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào một mối ân oán giữa cảnh sát và tội phạm, đột nhiên bị tai bay vạ gió. Quả thực rất không đáng.
Vừa nghĩ tới chuyện trước kia, Triệu Ngọc không từng chỉ một lần nghĩ tới, thật sự Khúc Bình bị chết rất oan! Đến chết mà chị ta vẫn còn không biết vì sao mình lại bị côn đồ giết hại?
“Ấy, thiếu chút nữa thì tôi đã quên mất một chuyện quan trọng!!” Không ngờ, khi Vương Vĩnh Hà nghe được câu hỏi của Triệu Ngọc thì bà ta lại bỗng nhiên thốt lên với vẻ vô cùng kích động: “Tổ trưởng Triệu! Lúc trước, tôi đã xem qua tài liệu, mặc dù Ô Phương Phương và Thạch Hải không ở cùng một thành phố, nhưng hai người họ lại có quan hệ là thanh mai trúc mã!”
“Nhất là... nhất là... ừm...” Bà ta hơi quanh co, sắp xếp lại lời nói rồi mới lên tiếng: “Ài! Phải nói thế nào đây! Cha mẹ của Ô Phương Phương và Thạch Hải đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn thế hệ trước, hai người bọn họ đều lớn lên từ huyện Cao Lan, tỉnh Mông Hương!”
“Hả!?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ... Không ngờ lại là như vậy...
Ngay tại thời khắc này, ba chữ “huyện Cao Lan” quả thực rất nhạy cảm, bởi vì vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp mười ba năm trước đã xảy ra ở thị trấn Tự Lưu huyện Cao Lan!
Sao lại trùng hợp như vậy!?
Ô Phương Phương là người huyện Cao Lan, chồng chưa cưới của cô ta cũng là người Cao Lan, chẳng lẽ... đầu mối phá án nằm ở trong đó!?
“Tôi... tôi nghe nói.” Tuy là Vương Vĩnh Hà nói lời này, thế nhưng bản thân bà ta còn kinh ngạc hơn những người khác, lần thứ hai mở miệng đã lắp bắp: “Hai nhà họ là hàng xóm với nhau, quan hệ cha mẹ hai bên rất tốt, còn đồng ý quan hệ của hai người, chỉ... chỉ có điều, không đồng ý công việc của bọn họ.”
“Lúc ở huyện Chính Lam, hai nhà bọn họ đều làm xây dựng, gia cảnh rất tốt! Nhưng hai người đều buông bỏ điều kiện cuộc sống hậu đãi như vậy mà không hề do dự lựa chọn làm cảnh sát!”
“Cha mẹ hai bên đương nhiên là không đồng ý, nhưng hai người họ đã quyết định rồi, cho nên cuối cùng thì gia đình cũng chỉ có thể nghe theo ý bọn họ!”
Lúc Vương Vĩnh Hà nói tới đây, Triệu Ngọc theo bản năng nhìn Miêu Anh một cái, bởi vì chẳng phải những điều mà Miêu Anh trải qua cũng giống như Ô Phương Phương và Thạch Hải sao?”
“Vì thế mà hình như hai người bọn họ đã từng ầm ĩ với người nhà một thời gian rất lâu, nghe nói tới hiện giờ mà quan hệ giữa tổ trưởng Ô Phương Phương và gia đình vẫn không được tốt lắm.” Vương Vĩnh Hà nói tiếp: “Hai nhà bọn họ chắc là đã chuyển về quê quán từ mười năm trước rồi. Tổ trưởng Ô ở Tịnh Hải, còn Thạch Hải thì ở Thường Minh, hai bên cũng không phải quá xa!”
“Điều kiện của hai nhà bọn họ quả thực rất tốt, hai bên đã mua một căn nhà sang trọng xem như phòng cưới cho hai người. Thật ra thì, bọn họ đã định kết hôn từ lâu rồi, chỉ tiếc là, công việc của Thạch Hải quá đặc thù, bọn họ chỉ có thể trì hoãn rồi lại trì hoãn... nhưng khi kéo tới cuối cùng thì...”
“Ài!” Nhiễm Đào thở dài: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Không ngờ, lựa chọn ban đầu của bọn họ lại mang đến kết quả xấu nhất! Đúng là... ông trời đố kỵ người tài giỏi mà, đáng tiếc quá!”
“Cũng chính vì vậy...” Vương Vĩnh Hà nói: “Câu chuyện về anh hùng cảnh sát Thạch Hải lại càng đáng trân trọng hơn! Cậu ấy vốn có thể hưởng thụ cuộc sống áo cơm không lo, nhưng vẫn không hề do dự kiên quyết xung phong lên tuyến đầu, sự hy sinh của cậu ấy xứng đáng được mỗi một người trong giới cảnh sát chúng ta tôn kính!”
“Vì yêu mà nhập ngũ, quyết chí thề không thay đổi, câu chuyện tình yêu của bọn họ đúng là khiến lòng người xúc động!” Miêu Anh kính nể phụ họa một câu: “Vì thế, chúng ta càng phải mau chóng điều tra ra chân tướng, để tên hung thủ giết người bị pháp luật trừng trị!”
Cuộc đối thoại của mọi người lại gợi lên hồi ức của Triệu Ngọc lần nữa. Nhớ lại lúc ở trong quán ăn ở Bách Linh, Ô Phương Phương đã từng uống rượu say, rồi phát điên trên xe của Triệu Ngọc.
Lúc ấy, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy hơi chán ghét, nhưng bây giờ nhớ lại thì mới hiểu được biểu hiện đó của cô ta chính là đau khổ vì mất người yêu!
Xem ra, mắt nhìn chưa chắc là sự thật, thái độ của mình đối với Ô Phương Phương quả thực là không công bằng.
...
Sau khi khám nghiệm hiện trường xong thì đã là hai giờ chiều.
Nếu như mọi khi thì Triệu Ngọc nhất định đã dẫn mọi người đi tìm một quán cơm ăn rồi. Nhưng do tình hình hôm nay đã thay đổi, để giảm bớt nguy hiểm không cần thiết, bọn họ vẫn quay về Cục Cảnh sát Thường Minh, ăn tạm qua loa trong căn tin của Cục Cảnh sát.
Vào giờ phút này, vụ án vẫn chưa có chút tiến triển nào. Cảnh sát địa phương vẫn đang dốc hết toàn lực để lần theo dấu vết của nghi phạm lái xe gắn máy, nhưng bọn họ đã tìm khắp các đoạn đường trên điểm mù của camera mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì cả. Nghi phạm và chiếc xe gắn máy của gã dường như đã biến mất, không để lại dấu vết gì vậy.
Càng là như vậy thì các nhân viên cảnh sát lại càng cảm thấy người này đáng nghi ngờ, cho nên bọn họ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục lần theo các đầu mối liên quan.
“A?” Sau khi thức ăn trong đĩa đã bị ăn sạch, Nhiễm Đào mới chợt nhớ tới một chuyện, vội chỉ vào đùi phải của Triệu Ngọc mà nói: “Giờ tôi mới phát hiện, chân của tổ trưởng đã khỏi hẳn rồi cơ à? Sao có thể khỏi nhanh đến vậy được nhỉ?”
“Đúng đấy, tôi cũng không chú ý tới!” Ngô Tú Mẫn cũng kinh ngạc nói: “Tháo lớp thạch cao rồi à? Cũng không cần chống gậy? Sao lại nhanh đến thế chứ? Không phải đã gãy nát xương rồi sao?”
“Ha ha, nhìn mọi người kìa, chân tôi đã khỏi lâu rồi mà bây giờ mới phát hiện ra à?” Triệu Ngọc hỏi vặn lại để che đậy sự lúng túng: “Lại còn là tổ điều tra đặc biệt nữa đấy! Năng lực quan sát tệ hại như vậy, rõ thật là...”
“Không phải, không phải!” Nhiễm Đào ra sức giãi bày: “Sếp à, không nên trách bọn tôi chứ! Anh phải là người rõ nhất mới đúng. Anh thấy từ sau khi bọn tôi tới Thường Minh đã được rảnh rỗi lúc nào chưa? Tin tức nào cũng cứ như là lựu đạn oanh tạc vậy! Khiến lòng cũng rối loạn hết cả lên...”
Ừm...
Nghe đến lời này, Triệu Ngọc khẽ chau mày lại, câu “Lòng cũng rối loạn” của Nhiễm Đào khiến hắn lại cảm thấy chẳng lành.
“Loạn cái gì mà loạn?” Miêu Anh vội ổn định lòng quân: “Đừng quên, vụ án ác ma mà còn bị chúng ta xử lý! Vụ án này...”
“A, anh hùng...”
Triệu Ngọc dường như có thể linh cảm được chuyện sắp xảy ra vậy, điện thoại di động vừa mới vang lên, hắn đã lập tức bắt máy đưa tới bên tai.
“A lô... A lô, tổ... tổ trưởng Triệu... Là anh sao!?” Một giọng khàn khàn của đàn ông truyền ra từ trong điện thoại, chẳng mấy chốc, Triệu Ngọc đã nghe ra người này chính là thành viên Hứa Hải của tổ điều tra đặc biệt của Ô Phương Phương được phái đi Tịnh Hải.
“Là tôi, sao thế?”
“Hỏng... hỏng rồi...” Giọng nói của Hứa Hải mang theo sự căng thẳng, vội vã một cách khác thường: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi vừa mới đến nhà của chị Phương, liền... liền gặp phải một chuyện... một chuyện...”
“Chuyện gì?” Triệu Ngọc đã nhận ra được điều gì qua sự khẩn trương của Hứa Hải, vội thúc giục: “Nói mau, đừng lề mề!”
“Vâng! Vâng!” Hứa Hải thở hổn hển nói: “Chúng tôi vừa mới đến nhà chị Phương thì một nhân viên cảnh sát địa phương phụ trách lục soát đã phát hiện một thứ ở ngay trên vách của ngăn kéo nhà chị ấy! Là... là ảnh... mà còn... mà còn...”
“Ảnh? Ảnh gì?”
Ngay tại lúc Triệu Ngọc thúc giục thì điện thoại di động của hắn chợt rung rung lên hai cái. Hắn mở màn hình ra nhìn, chỉ thấy Hứa Hải đã gửi mấy tấm ảnh tới cho hắn.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới mở một tấm ra thì đột ngột cảm thấy da đầu như bỗng nhiên nổ tung ra vậy, cả người đều choáng váng!
“Sao... sao vậy?” Mọi người kinh ngạc, đương nhiên đều rất tò mò, liền vội đi tới bên cạnh Triệu Ngọc nhìn.
Không ngờ, vừa nhìn một cái là tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong mắt cũng lộ ra một vẻ khó tin, không thể tưởng tượng nổi giống như Triệu Ngọc!
Trong đó, duy chỉ có Nhiễm Đào có phản ứng hơi chậm chạp. Hắn ta vẫn còn đang hoang mang, nghi ngờ chỉ vào tấm ảnh nói: “Này, không đến nỗi phản ứng mạnh đến vậy chứ? Không phải chỉ là mấy tấm ảnh nóng của Ô Phương Phương thôi sao? Không phải chỉ là ăn mặc thiếu vải một chút thôi sao... ừm... còn có một người đàn ông... A... A!!?”
Một giây kế tiếp, Nhiễm Đào giật bắn mình, nhảy lên hai mét so với mặt đất, chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại di động mà run rẩy nói: “Người đàn ông này... Tại sao lại là… Khương Khoa chứ!!?”