Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-970
Chương 970: Kế hoạch cướp bóc của ai
“Đại ca, anh đừng hù dọa bọn em nữa có được không?” Thấy tr3ạng thái của Triệu Ngọc bất thường, Tam Long lo lắng nói: 3“Cho dù anh quên bọn em thì cũng phải nhớ rõ Tào Tứ Phần c2hứ? Hai người có thù không đội trời chung đấy!”
“À8...” Triệu Ngọc sợ hai người này nhìn ra sơ hở, lập tức ôm9 lấy đầu, giả vờ choáng váng nói: “Xem ra, tôi nên đi bệnh viện một chuyến mới được!”
Ngay tại lúc nói chuyện, hắn còn sử dụng một cái máy tìm kiếm, định tra thử lai lịch của tên Tam Long và Đồng Khởi này. Nhưng máy tìm kiếm lại nhắc nhở hắn rằng tin tức không đầy đủ, không thể tra tìm được.
Giờ phút này, Triệu Ngọc mới hiểu, hai cái tên Tam Long và Đồng Khởi này chỉ là tên giả mà thôi. Nếu muốn tra thân phận cụ thể của hai người này thì phải kiếm biện pháp khác mới được.
“Ơ kìa mẹ nó...” Không ngờ, nghe thấy lời này, Tam Long lại càng buồn bực hơn: “Đại ca, một lời bói toán nhảm nhí mà anh cũng có thể nhớ được, vậy mà lại quên mất Tào Tứ Phần sao?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc vội ôm đầu, ra vẻ đau đớn.
“Được rồi, được rồi!” Đồng Khởi vội nói: “Bây giờ phải lên đường cao tốc ngay! Để đại ca nghỉ ngơi một lát trước đã! Đường mà chúng ta phải đi còn rất dài đấy!”
Ngay tại lúc Đồng Khởi nói chuyện, chẳng những xe ô tô đã đi tới trạm thu phí của cao tốc mà bên trong trạm thu phí còn bất ngờ xuất hiện cảnh sát yêu cầu kiểm tra nữa.
“Con bà nó, sao nơi này mà cũng có kiểm tra thế?” Tam Long ngạc nhiên mắng một câu, vội lật ghế phía sau của xe chở hàng rồi nói với Triệu Ngọc: “Đại ca, mau, trốn vào đây trước đã!”
Gào xong, hắn lại ôm đầu tỏ ra đau đớn.
“Trời ơi, đại ca! Sao anh lại nói thế chứ?” Tam Long vội khuyên ngăn: “Lần hành động ở Diệu Danh này chỉ là chẳng may gặp thất bại mà thôi, anh vốn là đạo tặc Khương Khoa đó, chẳng mấy chốc nữa là chúng ta lại có thể huy hoàng như xưa rồi!”
“Đúng đấy, đại ca!” Đồng Khởi cũng vừa lái xe vừa khuyên: “Anh thường nói với bọn em rằng, giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt mà! Chúng ta còn có một đám anh em đang chờ anh trở về đấy! Chờ tới khi anh bơm máu sống lại, chúng ta sẽ tìm từng người bọn chúng để trả thù!”
“Ài! Ông thầy tướng số kia nói linh nghiệm quá!” Triệu Ngọc tràn ngập phẫn nộ nói: “Ông ta nói Khương Khoa tôi là hạn rồng, không nên dính nước, bảo tôi không nên đi về phía Nam ẩm ướt, bây giờ nhớ lại, đúng là quá chính xác mà!”
Những lời này là Triệu Ngọc thuật lại y lời nói gốc của Khương Khoa, sau khi hắn nói xong thì thấy Đồng Khởi trước mặt khẽ gật đầu, rõ ràng là người này biết chuyện Khương Khoa xem bói.
“Đại ca!” Tam Long khuyên can: “Với tình trạng hiện giờ thì anh cần phải nghỉ ngơi, có khi chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại ngay! Còn chuyện bác sĩ thì bọn em sẽ nghĩ cách tìm cho anh!”
Vừa nói, Tam Long vừa giải thích chuyện đầu của Triệu Ngọc bị thương cho Đồng Khởi nghe. Mặc dù Đồng Khởi cũng khuyên mấy câu nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hơi nghi ngờ.
Ừm...
Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, xem ra, băng đảng của Khương Khoa đều không phải là hạng người bình thường. Nếu muốn moi chuyện từ trong miệng bọn chúng ra thì mình còn phải diễn càng thật hơn mới được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Ngọc bỗng nhiên thay đổi, đấm một quyền thật mạnh lên chỗ ngồi, kích động hét lên: “Chết tiệt nhà nó! Tiểu Long đã chết, Húc Đông cũng chết rồi, nếu Khương Khoa tao ngay cả mối hận này cũng quên thì sau này còn mặt mũi nào để mà sống nữa...”
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn qua, thấy phía dưới chỗ ngồi trống rỗng, bên trong vừa lúc có thể chứa được một người.
Lợi hại!
Triệu Ngọc không kịp khâm phục, lập tức chui vào trong.
Đợi đến khi cái ghế được đóng kín lại, hắn liền rơi vào một không gian tăm tối. Vì phòng ngừa chuyện chẳng may xảy ra, hắn còn mở ô đạo cụ, chuẩn bị một bộ quần áo tàng hình bất cứ lúc nào. Một khi bị cảnh sát phát hiện thì hắn sẽ sử dụng ngay lập tức.
Nhưng mà mọi chuyện lại vô cùng suôn sẻ, chưa tới năm phút thì xe chở hàng đã chạy đi lần nữa.
“Ha ha ha... Đại ca!” Tam Long mở chỗ ngồi trên xe, đỡ Triệu Ngọc ra: “Được rồi! Đã lên đường cao tốc, sắp được về nhà rồi! Yên tâm đi!”
À...
Qua kính chiếu hậu, Triệu Ngọc liếc nhìn trạm thu phí, trong lòng cân nhắc, chiếc xe chở dê này của bọn chúng hẳn là đã có đầy đủ giấy tờ thủ tục, cho nên mới có thể qua cửa suôn sẻ như vậy.
Từ đó có thể thấy, chiếc xe này không phải chỉ vì cứu Khương Khoa mới chuẩn bị mà còn là phương tiện giao thông mà bọn chúng thường xuyên sử dụng trước kia khi tiến hành hoạt động phi pháp.
Sau khi xe gia tăng tốc độ trên cao tốc, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Long khuyên Triệu Ngọc nghỉ ngơi một lúc, nhưng Triệu Ngọc đâu dám ngủ? Chẳng may lúc ngủ lại biến trở về bộ dáng cũ của mình thì coi như xong đời rồi.
Vì vậy, Triệu Ngọc buộc phải lên tinh thần trò chuyện với hai anh em này. Để thăm dò được tin tức có lợi, hắn liền kể lại chuyện liên quan tới Khương Khoa và Điền Húc Đông mà lúc trước hắn đã nghe được ở trong siêu thị, cả chuyện Khương Khoa bị bắt vào tù, mạo hiểm vượt ngục cùng với chuyện siêu thị bị nổ cho bọn chúng nghe.
Sau khi nghe xong, hai anh em này cũng giống Điền Húc Đông, cả hai đều ngây ngẩn cả người!
“Mẹ nó!” Tam Long thở dài nói: “Trên đời này... còn có người tốt đến vậy sao? Vị Bồ Tát sống kia đã giúp đại ca chúng ta vượt ngục đấy!”
“Đại ca, lời Điền Húc Đông nói... phải suy xét cân nhắc thật kĩ!” Không ngờ, khuôn mặt Đồng Khởi lại tràn ngập lo âu: “Em sợ trong chuyện này có bẫy! Anh có từng nghĩ tới, Tào Tứ Phần ở tận Hắc Long Giang thì làm sao mà có thể tìm ra Điền Húc Đông trong siêu thị nhanh đến vậy không?”
“Hả?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn thừa dịp hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Chuyện này không phải là do cảnh sát bày kế phản gián cho chúng ta đấy chứ?” Đồng Khởi suy nghĩ nói: “Bọn chúng bày trò thả anh ra trước, sau đó lại âm thầm báo cho Tào Tứ Phần, cố ý khiến chúng ta phải đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, hai bên đều bị thiệt hại, sau đó chúng làm ngư ông đắc lợi?”
“Không đâu!” Trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rõ cách thức làm việc của cảnh sát, lúc này lại lắc đầu nói: “Tôi hiểu cách thức làm việc của cảnh sát, cho dù bọn chúng có mưu tính sâu xa thì lãnh đạo phía trên cũng sẽ không phê duyệt hành động mạo hiểm kiểu này đâu! Với lại, chỗ của Điền Húc có máy phản nghe trộm, tôi cũng điều tra rồi, trên người tôi không có gì khác thường cả! Bọn họ thật sự không sợ tôi bỏ chạy sao?”
“Tóm lại... Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả!” Chân mày của Đồng Khởi vẫn nhíu chặt nói: “Em cho rằng người đã cứu anh cũng chẳng có ý tốt gì! Đại ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”
“Tôi biết!” Triệu Ngọc vội nhân cơ hội này để dò hỏi: “Đúng rồi, hai cậu hãy suy nghĩ giúp tôi thử xem, người đã giúp tôi vượt ngục, ai có khả năng cao nhất?”
“Ừm... Ừm...” Tam Long trừng to hai mắt, nghiêm túc suy nghĩ mà nói: “Dù sao thì chắc chắn không phải người của chúng ta đâu! Bọn em mai phục ở Diệu Danh suốt một tuần, ngay cả bản vẽ sơ đồ của trại tạm giam mà vẫn chưa được cầm trên tay! Thậm chí, bọn em còn không biết anh đã bị chuyển lên tỉnh hay chưa nữa! Chớ đừng nói là... sắp xếp được một vụ vượt ngục lợi hại đến vậy!”
“Đúng vậy!” Đồng Khởi gật đầu nói: “Tên này rất thông minh! Gã dám đặt cửa đột phá lên người Triệu Ngọc tiếng tăm lừng lẫy, quả thực không phải hạng vừa! Em thật sự không nghĩ ra nổi, trừ đại ca ra thì còn ai có thể làm ra được chuyện lớn như vậy nữa!”
“Nhưng mà nói thì nói vậy...” Tam Long bỗng nhiên lo lắng nói: “Đại ca, người mà anh giết cũng không phải là cảnh sát bình thường đâu, tên kia được gọi là ‘Người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ đấy, hiện giờ rất có tên tuổi! Em sợ cái chết của hắn sẽ gây ra một cuộc tấn công hung mãnh của cảnh sát! Cho nên, sau này chúng ta phải ngừng tay lại một thời gian thôi!”
“Ừm... Tôi biết...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy thì các cậu có biết chuyện liên quan tới vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp vào mười ba năm trước không?”
“Chuyện này à...” Tam Long nhớ lại, nói: “Có lẽ là vì ở huyện Cao Lan cho nên trên giang hồ chỉ nghe nói đến một phiên bản thôi, rằng vụ án này do đại ca anh gây ra đấy!”
“Chậc!” Triệu Ngọc liếc Tam Long, lại hỏi Đồng Khởi: “Đồng Khởi, còn cậu thì sao?”
“Em cho rằng, tên tội phạm bị truy nã gọi là Dương gì gì đó, chắc chắn bây giờ đã chết rồi!” Đồng Khởi không yên lòng nói: “Nếu không thì sao vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu dù đã bị truy nã nhiều năm như vậy chứ!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc thầm tặc lưỡi, xem ra, hai người này cũng không biết gì về vụ án hợp tác xã nông nghiệp cả.
Ừm...
Đột nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề, vội hỏi: “Đúng rồi! Còn có một chuyện quan trọng nữa, hai cậu phải mau nói cho tôi biết, rốt cuộc kế hoạch cướp xe chở thuốc lá ở Diệu Danh là do thằng quái nào làm ra thế?”
Sở dĩ Triệu Ngọc đặt câu hỏi như vậy là bởi vì ác ma Hàn Khoan đã từng nói với hắn rằng, Khương Khoa không hề thông minh như trong tưởng tượng của hắn ta, có lẽ những kế hoạch cướp bóc khôn khéo kia đều không phải do tự tay hắn ta bày ra, chắc chắn ở sau lưng Khương Khoa còn có một người khác chỉ điểm.
Nhưng mà, thông qua cuộc trò chuyện giữa Khương Khoa và Điền Húc Đông, Triệu Ngọc lại không cảm thấy như vậy. Nếu như sau lưng Khương Khoa có tồn tại một người tài giỏi như vậy thì đương nhiên Khương Khoa sẽ cho rằng người này đang giúp hắn ta vượt ngục chứ không phải là người bí ẩn.
Cho nên, bây giờ Triệu Ngọc rất muốn biết, rốt cuộc sau lưng Khương Khoa có một người như vậy hay không?
“Đại ca, em cảm thấy... anh vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe trước đã!” Tam Long lắc đầu thở dài nói: “Chuyện xe chở thuốc lá không phải đều do một mình anh trù tính à? Sao mà anh lại có thể tự chửi mình như vậy được chứ?”
“Đại ca, anh đừng hù dọa bọn em nữa có được không?” Thấy tr3ạng thái của Triệu Ngọc bất thường, Tam Long lo lắng nói: 3“Cho dù anh quên bọn em thì cũng phải nhớ rõ Tào Tứ Phần c2hứ? Hai người có thù không đội trời chung đấy!”
“À8...” Triệu Ngọc sợ hai người này nhìn ra sơ hở, lập tức ôm9 lấy đầu, giả vờ choáng váng nói: “Xem ra, tôi nên đi bệnh viện một chuyến mới được!”
Ngay tại lúc nói chuyện, hắn còn sử dụng một cái máy tìm kiếm, định tra thử lai lịch của tên Tam Long và Đồng Khởi này. Nhưng máy tìm kiếm lại nhắc nhở hắn rằng tin tức không đầy đủ, không thể tra tìm được.
Giờ phút này, Triệu Ngọc mới hiểu, hai cái tên Tam Long và Đồng Khởi này chỉ là tên giả mà thôi. Nếu muốn tra thân phận cụ thể của hai người này thì phải kiếm biện pháp khác mới được.
“Ơ kìa mẹ nó...” Không ngờ, nghe thấy lời này, Tam Long lại càng buồn bực hơn: “Đại ca, một lời bói toán nhảm nhí mà anh cũng có thể nhớ được, vậy mà lại quên mất Tào Tứ Phần sao?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc vội ôm đầu, ra vẻ đau đớn.
“Được rồi, được rồi!” Đồng Khởi vội nói: “Bây giờ phải lên đường cao tốc ngay! Để đại ca nghỉ ngơi một lát trước đã! Đường mà chúng ta phải đi còn rất dài đấy!”
Ngay tại lúc Đồng Khởi nói chuyện, chẳng những xe ô tô đã đi tới trạm thu phí của cao tốc mà bên trong trạm thu phí còn bất ngờ xuất hiện cảnh sát yêu cầu kiểm tra nữa.
“Con bà nó, sao nơi này mà cũng có kiểm tra thế?” Tam Long ngạc nhiên mắng một câu, vội lật ghế phía sau của xe chở hàng rồi nói với Triệu Ngọc: “Đại ca, mau, trốn vào đây trước đã!”
Gào xong, hắn lại ôm đầu tỏ ra đau đớn.
“Trời ơi, đại ca! Sao anh lại nói thế chứ?” Tam Long vội khuyên ngăn: “Lần hành động ở Diệu Danh này chỉ là chẳng may gặp thất bại mà thôi, anh vốn là đạo tặc Khương Khoa đó, chẳng mấy chốc nữa là chúng ta lại có thể huy hoàng như xưa rồi!”
“Đúng đấy, đại ca!” Đồng Khởi cũng vừa lái xe vừa khuyên: “Anh thường nói với bọn em rằng, giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt mà! Chúng ta còn có một đám anh em đang chờ anh trở về đấy! Chờ tới khi anh bơm máu sống lại, chúng ta sẽ tìm từng người bọn chúng để trả thù!”
“Ài! Ông thầy tướng số kia nói linh nghiệm quá!” Triệu Ngọc tràn ngập phẫn nộ nói: “Ông ta nói Khương Khoa tôi là hạn rồng, không nên dính nước, bảo tôi không nên đi về phía Nam ẩm ướt, bây giờ nhớ lại, đúng là quá chính xác mà!”
Những lời này là Triệu Ngọc thuật lại y lời nói gốc của Khương Khoa, sau khi hắn nói xong thì thấy Đồng Khởi trước mặt khẽ gật đầu, rõ ràng là người này biết chuyện Khương Khoa xem bói.
“Đại ca!” Tam Long khuyên can: “Với tình trạng hiện giờ thì anh cần phải nghỉ ngơi, có khi chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại ngay! Còn chuyện bác sĩ thì bọn em sẽ nghĩ cách tìm cho anh!”
Vừa nói, Tam Long vừa giải thích chuyện đầu của Triệu Ngọc bị thương cho Đồng Khởi nghe. Mặc dù Đồng Khởi cũng khuyên mấy câu nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hơi nghi ngờ.
Ừm...
Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, xem ra, băng đảng của Khương Khoa đều không phải là hạng người bình thường. Nếu muốn moi chuyện từ trong miệng bọn chúng ra thì mình còn phải diễn càng thật hơn mới được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Ngọc bỗng nhiên thay đổi, đấm một quyền thật mạnh lên chỗ ngồi, kích động hét lên: “Chết tiệt nhà nó! Tiểu Long đã chết, Húc Đông cũng chết rồi, nếu Khương Khoa tao ngay cả mối hận này cũng quên thì sau này còn mặt mũi nào để mà sống nữa...”
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn qua, thấy phía dưới chỗ ngồi trống rỗng, bên trong vừa lúc có thể chứa được một người.
Lợi hại!
Triệu Ngọc không kịp khâm phục, lập tức chui vào trong.
Đợi đến khi cái ghế được đóng kín lại, hắn liền rơi vào một không gian tăm tối. Vì phòng ngừa chuyện chẳng may xảy ra, hắn còn mở ô đạo cụ, chuẩn bị một bộ quần áo tàng hình bất cứ lúc nào. Một khi bị cảnh sát phát hiện thì hắn sẽ sử dụng ngay lập tức.
Nhưng mà mọi chuyện lại vô cùng suôn sẻ, chưa tới năm phút thì xe chở hàng đã chạy đi lần nữa.
“Ha ha ha... Đại ca!” Tam Long mở chỗ ngồi trên xe, đỡ Triệu Ngọc ra: “Được rồi! Đã lên đường cao tốc, sắp được về nhà rồi! Yên tâm đi!”
À...
Qua kính chiếu hậu, Triệu Ngọc liếc nhìn trạm thu phí, trong lòng cân nhắc, chiếc xe chở dê này của bọn chúng hẳn là đã có đầy đủ giấy tờ thủ tục, cho nên mới có thể qua cửa suôn sẻ như vậy.
Từ đó có thể thấy, chiếc xe này không phải chỉ vì cứu Khương Khoa mới chuẩn bị mà còn là phương tiện giao thông mà bọn chúng thường xuyên sử dụng trước kia khi tiến hành hoạt động phi pháp.
Sau khi xe gia tăng tốc độ trên cao tốc, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Long khuyên Triệu Ngọc nghỉ ngơi một lúc, nhưng Triệu Ngọc đâu dám ngủ? Chẳng may lúc ngủ lại biến trở về bộ dáng cũ của mình thì coi như xong đời rồi.
Vì vậy, Triệu Ngọc buộc phải lên tinh thần trò chuyện với hai anh em này. Để thăm dò được tin tức có lợi, hắn liền kể lại chuyện liên quan tới Khương Khoa và Điền Húc Đông mà lúc trước hắn đã nghe được ở trong siêu thị, cả chuyện Khương Khoa bị bắt vào tù, mạo hiểm vượt ngục cùng với chuyện siêu thị bị nổ cho bọn chúng nghe.
Sau khi nghe xong, hai anh em này cũng giống Điền Húc Đông, cả hai đều ngây ngẩn cả người!
“Mẹ nó!” Tam Long thở dài nói: “Trên đời này... còn có người tốt đến vậy sao? Vị Bồ Tát sống kia đã giúp đại ca chúng ta vượt ngục đấy!”
“Đại ca, lời Điền Húc Đông nói... phải suy xét cân nhắc thật kĩ!” Không ngờ, khuôn mặt Đồng Khởi lại tràn ngập lo âu: “Em sợ trong chuyện này có bẫy! Anh có từng nghĩ tới, Tào Tứ Phần ở tận Hắc Long Giang thì làm sao mà có thể tìm ra Điền Húc Đông trong siêu thị nhanh đến vậy không?”
“Hả?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn thừa dịp hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Chuyện này không phải là do cảnh sát bày kế phản gián cho chúng ta đấy chứ?” Đồng Khởi suy nghĩ nói: “Bọn chúng bày trò thả anh ra trước, sau đó lại âm thầm báo cho Tào Tứ Phần, cố ý khiến chúng ta phải đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, hai bên đều bị thiệt hại, sau đó chúng làm ngư ông đắc lợi?”
“Không đâu!” Trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên hiểu rõ cách thức làm việc của cảnh sát, lúc này lại lắc đầu nói: “Tôi hiểu cách thức làm việc của cảnh sát, cho dù bọn chúng có mưu tính sâu xa thì lãnh đạo phía trên cũng sẽ không phê duyệt hành động mạo hiểm kiểu này đâu! Với lại, chỗ của Điền Húc có máy phản nghe trộm, tôi cũng điều tra rồi, trên người tôi không có gì khác thường cả! Bọn họ thật sự không sợ tôi bỏ chạy sao?”
“Tóm lại... Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả!” Chân mày của Đồng Khởi vẫn nhíu chặt nói: “Em cho rằng người đã cứu anh cũng chẳng có ý tốt gì! Đại ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”
“Tôi biết!” Triệu Ngọc vội nhân cơ hội này để dò hỏi: “Đúng rồi, hai cậu hãy suy nghĩ giúp tôi thử xem, người đã giúp tôi vượt ngục, ai có khả năng cao nhất?”
“Ừm... Ừm...” Tam Long trừng to hai mắt, nghiêm túc suy nghĩ mà nói: “Dù sao thì chắc chắn không phải người của chúng ta đâu! Bọn em mai phục ở Diệu Danh suốt một tuần, ngay cả bản vẽ sơ đồ của trại tạm giam mà vẫn chưa được cầm trên tay! Thậm chí, bọn em còn không biết anh đã bị chuyển lên tỉnh hay chưa nữa! Chớ đừng nói là... sắp xếp được một vụ vượt ngục lợi hại đến vậy!”
“Đúng vậy!” Đồng Khởi gật đầu nói: “Tên này rất thông minh! Gã dám đặt cửa đột phá lên người Triệu Ngọc tiếng tăm lừng lẫy, quả thực không phải hạng vừa! Em thật sự không nghĩ ra nổi, trừ đại ca ra thì còn ai có thể làm ra được chuyện lớn như vậy nữa!”
“Nhưng mà nói thì nói vậy...” Tam Long bỗng nhiên lo lắng nói: “Đại ca, người mà anh giết cũng không phải là cảnh sát bình thường đâu, tên kia được gọi là ‘Người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ đấy, hiện giờ rất có tên tuổi! Em sợ cái chết của hắn sẽ gây ra một cuộc tấn công hung mãnh của cảnh sát! Cho nên, sau này chúng ta phải ngừng tay lại một thời gian thôi!”
“Ừm... Tôi biết...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy thì các cậu có biết chuyện liên quan tới vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp vào mười ba năm trước không?”
“Chuyện này à...” Tam Long nhớ lại, nói: “Có lẽ là vì ở huyện Cao Lan cho nên trên giang hồ chỉ nghe nói đến một phiên bản thôi, rằng vụ án này do đại ca anh gây ra đấy!”
“Chậc!” Triệu Ngọc liếc Tam Long, lại hỏi Đồng Khởi: “Đồng Khởi, còn cậu thì sao?”
“Em cho rằng, tên tội phạm bị truy nã gọi là Dương gì gì đó, chắc chắn bây giờ đã chết rồi!” Đồng Khởi không yên lòng nói: “Nếu không thì sao vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu dù đã bị truy nã nhiều năm như vậy chứ!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc thầm tặc lưỡi, xem ra, hai người này cũng không biết gì về vụ án hợp tác xã nông nghiệp cả.
Ừm...
Đột nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề, vội hỏi: “Đúng rồi! Còn có một chuyện quan trọng nữa, hai cậu phải mau nói cho tôi biết, rốt cuộc kế hoạch cướp xe chở thuốc lá ở Diệu Danh là do thằng quái nào làm ra thế?”
Sở dĩ Triệu Ngọc đặt câu hỏi như vậy là bởi vì ác ma Hàn Khoan đã từng nói với hắn rằng, Khương Khoa không hề thông minh như trong tưởng tượng của hắn ta, có lẽ những kế hoạch cướp bóc khôn khéo kia đều không phải do tự tay hắn ta bày ra, chắc chắn ở sau lưng Khương Khoa còn có một người khác chỉ điểm.
Nhưng mà, thông qua cuộc trò chuyện giữa Khương Khoa và Điền Húc Đông, Triệu Ngọc lại không cảm thấy như vậy. Nếu như sau lưng Khương Khoa có tồn tại một người tài giỏi như vậy thì đương nhiên Khương Khoa sẽ cho rằng người này đang giúp hắn ta vượt ngục chứ không phải là người bí ẩn.
Cho nên, bây giờ Triệu Ngọc rất muốn biết, rốt cuộc sau lưng Khương Khoa có một người như vậy hay không?
“Đại ca, em cảm thấy... anh vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe trước đã!” Tam Long lắc đầu thở dài nói: “Chuyện xe chở thuốc lá không phải đều do một mình anh trù tính à? Sao mà anh lại có thể tự chửi mình như vậy được chứ?”