Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-971
Chương 971: Bão táp trong ổ trộm (1)
Trời tối, sau khi xe chở dê đi lên đường cao tốc Diệu Danh liền ch3ạy thẳng về phía Tây, bây giờ đã chạy tới ranh giới tỉnh Nam Gian3g.
Qua cuộc trò chuyện suốt quãng đường đi, Triệu Ngọc đã2 moi được rất nhiều tin tức từ Tam Long và Đồng Khởi. Hóa ra, mục8 tiêu của bọn chúng chính là một nơi mà mình đã từng đi qua, thàn9h phố Tấn Biên của tỉnh Tấn An!
Nhớ lại trước đây, lúc Triệu Ngọc mới vừa nhậm chức tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, lần đầu tiên điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, hắn đã từng ở lại thành phố Tấn Biên một thời gian ngắn.
Thật sự không thể ngờ tới, hang ổ của Khương Khoa lại được ẩn giấu trong thành phố lớn nhất của tỉnh Tấn An này. Lạc Bình - quê quán của Khương Khoa - cách thành phố Tấn Biên chỉ có mấy chục cây số mà thôi. Lúc trước, cảnh sát truy nã Khương Khoa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng suy xét qua chỗ này.
Trong mail, Triệu Ngọc chọn lựa một vài chi tiết chính để nói rõ tình hình trong siêu thị hải sản cho Miêu Anh biết. Dĩ nhiên là hắn không thể nói hết sự thật về chuyện liên quan tới Khương Khoa đã bị vụ nổ gây chấn động não và hôn mê, cùng với chuyện mình đã đổi khuôn mặt cho cô biết được. Hắn chỉ nói bây giờ mình vẫn đang theo dõi kẻ địch, một khi tra được tin tức xác thực về hang ổ của Khương Khoa thì hắn sẽ liên lạc với cô ngay lập tức.
Cuối cùng, hắn còn dặn dò Miêu Anh, bảo cô tiếp tục điều tra tung tích của người bí ẩn, dù là tra được manh mối nào cũng phải báo cho mình đầu tiên.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Triệu Ngọc vẫn dùng mệnh lệnh hacker để kiểm tra điện thoại di động và máy tính xách tay của Khương Khoa, xem có tài liệu quan trọng bí mật nào không?
Không ngờ, sau khi kiểm tra hắn mới biết, hóa ra hai thứ này đều không phải của Khương Khoa, điện thoại di động này do Điền Húc Đông mới đưa cho Khương Khoa, trên đó chỉ có một số điện thoại của Tam Long.
Mà máy vi tính xách tay lại là đồ của siêu thị hải sản, trên đó đều là danh sách tiêu thụ hàng hóa của siêu thị, Khương Khoa chỉ dùng nó để xem một ít tin tức trên mạng mà thôi, chứ không làm gì bí mật cả.
Dựa vào sự giới thiệu của hai tên đồng bọn, Triệu Ngọc còn hiểu được, hầu hết tất cả kế hoạch cướp bóc trước kia đều do chính tay Khương Khoa bày ra, là tự hắn ta thiết kế ra. Sau khi trù tính kế hoạch cướp bóc xong, chỉ cần những đồng bọn khác đi thu thập tin tức tình báo mà thôi.
Theo như điều này thì sự đánh giá của ác ma Hàn Khoan với Khương Khoa là sai lầm, Khương Khoa cũng không hề kém như trong tưởng tượng của Hàn Khoan, mà ở sau lưng hắn ta cũng không có loại người nào thông minh đang ẩn núp.
Chỉ có điều, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn không moi ra được thân phận của kẻ tên là Tào Tứ Phần. Hắn chỉ biết Tào Tứ Phần và Khương Khoa có thù không đội trời chung, nhưng không biết tình hình cụ thể. Về người này, dường như Tam Long và Đồng Khởi đều nói quanh co, Triệu Ngọc đã thử nhiều lần nhưng cả hai người họ đều không nói tiếp về đề tài này.
Tuy nhiên, hai tên đồng bọn không nói, cũng không có nghĩa là Triệu Ngọc không có cách nào biết được. Lúc nghỉ ngơi trên xe chở hàng, Triệu Ngọc đã bí mật dùng điện thoại di động của mình gửi mail cho Miêu Anh, bảo Miêu Anh điều tra tài liệu của Tào Tứ Phần giúp hắn.
Dẫu sao thì Khương Khoa cũng là đại ca của đối phương, cho dù hắn cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, hay dùng máy vi tính xách tay của Khương Khoa kiểm tra thông tin, thì Tam Long và Đồng Khởi ngồi ở hàng trước đều không hề nghi ngờ, thậm chí còn không dám liếc trộm.
Chẳng mấy chốc, đêm đã khuya.
Sau khi xe chở hàng tiến vào tỉnh Nam Giang, bắt đầu chạy về phía tỉnh Tấn An. Đi thẳng về phía Bắc, nhiệt độ dần dần hạ thấp xuống, trên cửa sổ xe cũng nổi lên một tầng hơi nước màu trắng.
Đồng Khởi cùng Tam Long đều biết lái xe, hai người họ cũng đều muốn gấp rút lên đường nên quyết định chỉ có người nghỉ chứ xe không nghỉ, cho nên đã luân phiên nhau lái xe.
Triệu Ngọc đã trải qua một ngày kinh hoàng, nên giờ vô cùng mệt mỏi, liền nằm ở hàng ghế sau ngủ khò khò. Vì để tiết kiệm máy cải trang tàng hình, hắn lại lấy khăn lụa lúc trước ra che lên mặt, bên ngoài còn dùng áo khoác dài đắp lên đầu.
Dĩ nhiên, hành động của Triệu Ngọc không hề làm hai người Đồng Khởi nghi ngờ, bởi lẽ bây giờ hắn chính là tội phạm truy nã trọng điểm của cảnh sát, che mặt không để người khác nhìn thấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dọc đường không ai nói gì, chẳng mấy chốc đã tới giữa trưa ngày hôm sau, xe chở hàng đã tới khu vực Tấn Biên. Xe chở súc vật của bọn họ được sử dụng lối đi màu xanh lá cây, thậm chí không cần đóng phí cao tốc, cứ thế chạy thẳng vào trong thành phố Tấn Biên.
Xe chở hàng vừa mới chạy đến gần vành đai thì dừng lại trước mặt một chiếc BMW nhỏ. Sau đó, có hai tài xế thay thế Đồng Khởi và Tam Long, lái xe chở hàng đi. Dưới sự hộ tống của hai người, Triệu Ngọc lên chiếc BMW kia.
Người lái xe là một người đàn ông có mái tóc thắt bím đuôi ngựa, sau khi thấy Triệu Ngọc liền kính cẩn gọi một tiếng đại ca. Triệu Ngọc vốn không biết tên gọi của người này là gì, cho nên chỉ gật đầu coi như đáp lại, sau đó không nói câu nào cả.
Tên tóc thắt bím đuôi ngựa không dám nói năng lung tung, khởi động chiếc BMW một cách thuần thục, chẳng bao lâu sau đã chạy đến một sân golf ở khu mới xây dựng của Tấn Biên.
Lợi hại...
Nhìn khung cảnh sân golf tao nhã xinh đẹp, Triệu Ngọc thầm kinh ngạc, không ngờ hang ổ của Khương Khoa lại là nơi như thế này.
“Ha ha ha... Cuối cùng cũng về đến nhà rồi! Đúng là hữu kinh vô hiểm*!” Tam Long vui mừng cười nói: “Tối nay, mấy anh em phải cho đại ca đón gió tẩy trần mới được! Phải ăn mừng một trận!”
* Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
“Đúng đúng đúng!” Tên thắt bím đuôi ngựa nói: “Đại ca, anh yên tâm đi! Mấy anh em hiểu rõ nhu cầu của anh, đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh hết cả rồi, bảo đảm anh sẽ vừa lòng! Có điều...” Tóc thắt bím đuôi ngựa cười nói: “Em thấy đại ca vào tù mấy ngày mà ngược lại còn mập hơn trước kia không ít đấy! Hình như... còn cao hơn trước kia nữa!”
Tên thắt bím đuôi ngựa vừa nói, Đồng Khởi và Tam Long cũng cẩn thận nhìn về phía Triệu Ngọc.
Suýt chút nữa thì mồ hôi lạnh đã toát ra rồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Hừ, chết nhiều anh em như vậy, còn mặt mũi đâu mà ăn mừng nữa? Theo tôi thấy... vẫn nên xử lý chuyện nhà trước rồi hãy nói sau!”
Sau khi Triệu Ngọc nhắc tới hai chữ “chuyện nhà”, sắc mặt của ba người đều thay đổi, không ai dám nói thêm câu nào nữa.
Hóa ra, thông qua Tam Long và Đồng Khởi, Triệu Ngọc đã biết sau khi Khương Khoa vào tù thì nội bộ bọn họ đã chia rẽ nghiêm trọng, một vài người vì lợi ích mà trở nên không an phận. Nhất là một tên đàn em tên là Đại Hùng Trương, bề ngoài thì gã mượn cớ sợ Khương Khoa khai báo, trong tối lại muốn nhân cơ hội này để đoạt quyền, chiếm đoạt cơ ngơi của Khương Khoa.
Bởi vì chuyện này mà các đàn em trong nội bộ của Khương Khoa đều hoang mang, tất cả đều đang trong tình trạng không ổn định. Bây giờ, Triệu Ngọc nói phải xử lý chuyện nhà, đương nhiên là mọi người đều có tật giật mình.
Xe BMW chạy vào ga ra của sân golf, trong đó, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục và giày da đã đợi từ lâu. Rõ ràng rằng tuổi tác của người này lớn hơn Khương Khoa nhiều, nhưng sau khi thấy Triệu Ngọc bước xuống xe thì ông ta lại đi lên, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Mặc dù không biết người này là ai nhưng dựa vào đủ loại chi tiết, Triệu Ngọc có thể suy đoán ra người này chẳng những là thủ hạ của Khương Khoa, mà còn là nhân viên quản lý cấp cao của sân golf.
Người đàn ông này vừa hỏi han ân cần Triệu Ngọc, vừa dẫn hắn đi tới trước một cánh cửa có lắp mật mã chống trộm trong góc ga ra.
Ừm...
Vậy là phía sau cánh cửa chống trộm này chắc hẳn chính là hang ổ của Khương Khoa. Triệu Ngọc hơi cảm thấy kích động, không biết mình có thể tìm được manh mối về người bí ẩn kia từ hang ổ của Khương Khoa không?
Không ngờ, ngay tại lúc người đàn ông trung niên đang chuẩn bị nhập mật mã vào để mở cửa thì bỗng nhiên có một chiếc xe Porsche Cayenne màu xanh chạy vọt vào ga ra!
Xe đỗ lại bên cạnh mọi người, tiếng ầm ầm mở ra đóng vào của cửa xe vang lên, một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo khoác da màu nâu nhảy từ trên xe xuống.
“Ha ha ha... Đại ca... Đại ca...” Người đàn ông kia chạy nhanh đến bên cạnh Triệu Ngọc, phấn khởi hô to: “Là anh thật sao? Đúng là kỳ tích mà!”
Trời tối, sau khi xe chở dê đi lên đường cao tốc Diệu Danh liền ch3ạy thẳng về phía Tây, bây giờ đã chạy tới ranh giới tỉnh Nam Gian3g.
Qua cuộc trò chuyện suốt quãng đường đi, Triệu Ngọc đã2 moi được rất nhiều tin tức từ Tam Long và Đồng Khởi. Hóa ra, mục8 tiêu của bọn chúng chính là một nơi mà mình đã từng đi qua, thàn9h phố Tấn Biên của tỉnh Tấn An!
Nhớ lại trước đây, lúc Triệu Ngọc mới vừa nhậm chức tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, lần đầu tiên điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, hắn đã từng ở lại thành phố Tấn Biên một thời gian ngắn.
Thật sự không thể ngờ tới, hang ổ của Khương Khoa lại được ẩn giấu trong thành phố lớn nhất của tỉnh Tấn An này. Lạc Bình - quê quán của Khương Khoa - cách thành phố Tấn Biên chỉ có mấy chục cây số mà thôi. Lúc trước, cảnh sát truy nã Khương Khoa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng suy xét qua chỗ này.
Trong mail, Triệu Ngọc chọn lựa một vài chi tiết chính để nói rõ tình hình trong siêu thị hải sản cho Miêu Anh biết. Dĩ nhiên là hắn không thể nói hết sự thật về chuyện liên quan tới Khương Khoa đã bị vụ nổ gây chấn động não và hôn mê, cùng với chuyện mình đã đổi khuôn mặt cho cô biết được. Hắn chỉ nói bây giờ mình vẫn đang theo dõi kẻ địch, một khi tra được tin tức xác thực về hang ổ của Khương Khoa thì hắn sẽ liên lạc với cô ngay lập tức.
Cuối cùng, hắn còn dặn dò Miêu Anh, bảo cô tiếp tục điều tra tung tích của người bí ẩn, dù là tra được manh mối nào cũng phải báo cho mình đầu tiên.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Triệu Ngọc vẫn dùng mệnh lệnh hacker để kiểm tra điện thoại di động và máy tính xách tay của Khương Khoa, xem có tài liệu quan trọng bí mật nào không?
Không ngờ, sau khi kiểm tra hắn mới biết, hóa ra hai thứ này đều không phải của Khương Khoa, điện thoại di động này do Điền Húc Đông mới đưa cho Khương Khoa, trên đó chỉ có một số điện thoại của Tam Long.
Mà máy vi tính xách tay lại là đồ của siêu thị hải sản, trên đó đều là danh sách tiêu thụ hàng hóa của siêu thị, Khương Khoa chỉ dùng nó để xem một ít tin tức trên mạng mà thôi, chứ không làm gì bí mật cả.
Dựa vào sự giới thiệu của hai tên đồng bọn, Triệu Ngọc còn hiểu được, hầu hết tất cả kế hoạch cướp bóc trước kia đều do chính tay Khương Khoa bày ra, là tự hắn ta thiết kế ra. Sau khi trù tính kế hoạch cướp bóc xong, chỉ cần những đồng bọn khác đi thu thập tin tức tình báo mà thôi.
Theo như điều này thì sự đánh giá của ác ma Hàn Khoan với Khương Khoa là sai lầm, Khương Khoa cũng không hề kém như trong tưởng tượng của Hàn Khoan, mà ở sau lưng hắn ta cũng không có loại người nào thông minh đang ẩn núp.
Chỉ có điều, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn không moi ra được thân phận của kẻ tên là Tào Tứ Phần. Hắn chỉ biết Tào Tứ Phần và Khương Khoa có thù không đội trời chung, nhưng không biết tình hình cụ thể. Về người này, dường như Tam Long và Đồng Khởi đều nói quanh co, Triệu Ngọc đã thử nhiều lần nhưng cả hai người họ đều không nói tiếp về đề tài này.
Tuy nhiên, hai tên đồng bọn không nói, cũng không có nghĩa là Triệu Ngọc không có cách nào biết được. Lúc nghỉ ngơi trên xe chở hàng, Triệu Ngọc đã bí mật dùng điện thoại di động của mình gửi mail cho Miêu Anh, bảo Miêu Anh điều tra tài liệu của Tào Tứ Phần giúp hắn.
Dẫu sao thì Khương Khoa cũng là đại ca của đối phương, cho dù hắn cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, hay dùng máy vi tính xách tay của Khương Khoa kiểm tra thông tin, thì Tam Long và Đồng Khởi ngồi ở hàng trước đều không hề nghi ngờ, thậm chí còn không dám liếc trộm.
Chẳng mấy chốc, đêm đã khuya.
Sau khi xe chở hàng tiến vào tỉnh Nam Giang, bắt đầu chạy về phía tỉnh Tấn An. Đi thẳng về phía Bắc, nhiệt độ dần dần hạ thấp xuống, trên cửa sổ xe cũng nổi lên một tầng hơi nước màu trắng.
Đồng Khởi cùng Tam Long đều biết lái xe, hai người họ cũng đều muốn gấp rút lên đường nên quyết định chỉ có người nghỉ chứ xe không nghỉ, cho nên đã luân phiên nhau lái xe.
Triệu Ngọc đã trải qua một ngày kinh hoàng, nên giờ vô cùng mệt mỏi, liền nằm ở hàng ghế sau ngủ khò khò. Vì để tiết kiệm máy cải trang tàng hình, hắn lại lấy khăn lụa lúc trước ra che lên mặt, bên ngoài còn dùng áo khoác dài đắp lên đầu.
Dĩ nhiên, hành động của Triệu Ngọc không hề làm hai người Đồng Khởi nghi ngờ, bởi lẽ bây giờ hắn chính là tội phạm truy nã trọng điểm của cảnh sát, che mặt không để người khác nhìn thấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dọc đường không ai nói gì, chẳng mấy chốc đã tới giữa trưa ngày hôm sau, xe chở hàng đã tới khu vực Tấn Biên. Xe chở súc vật của bọn họ được sử dụng lối đi màu xanh lá cây, thậm chí không cần đóng phí cao tốc, cứ thế chạy thẳng vào trong thành phố Tấn Biên.
Xe chở hàng vừa mới chạy đến gần vành đai thì dừng lại trước mặt một chiếc BMW nhỏ. Sau đó, có hai tài xế thay thế Đồng Khởi và Tam Long, lái xe chở hàng đi. Dưới sự hộ tống của hai người, Triệu Ngọc lên chiếc BMW kia.
Người lái xe là một người đàn ông có mái tóc thắt bím đuôi ngựa, sau khi thấy Triệu Ngọc liền kính cẩn gọi một tiếng đại ca. Triệu Ngọc vốn không biết tên gọi của người này là gì, cho nên chỉ gật đầu coi như đáp lại, sau đó không nói câu nào cả.
Tên tóc thắt bím đuôi ngựa không dám nói năng lung tung, khởi động chiếc BMW một cách thuần thục, chẳng bao lâu sau đã chạy đến một sân golf ở khu mới xây dựng của Tấn Biên.
Lợi hại...
Nhìn khung cảnh sân golf tao nhã xinh đẹp, Triệu Ngọc thầm kinh ngạc, không ngờ hang ổ của Khương Khoa lại là nơi như thế này.
“Ha ha ha... Cuối cùng cũng về đến nhà rồi! Đúng là hữu kinh vô hiểm*!” Tam Long vui mừng cười nói: “Tối nay, mấy anh em phải cho đại ca đón gió tẩy trần mới được! Phải ăn mừng một trận!”
* Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
“Đúng đúng đúng!” Tên thắt bím đuôi ngựa nói: “Đại ca, anh yên tâm đi! Mấy anh em hiểu rõ nhu cầu của anh, đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh hết cả rồi, bảo đảm anh sẽ vừa lòng! Có điều...” Tóc thắt bím đuôi ngựa cười nói: “Em thấy đại ca vào tù mấy ngày mà ngược lại còn mập hơn trước kia không ít đấy! Hình như... còn cao hơn trước kia nữa!”
Tên thắt bím đuôi ngựa vừa nói, Đồng Khởi và Tam Long cũng cẩn thận nhìn về phía Triệu Ngọc.
Suýt chút nữa thì mồ hôi lạnh đã toát ra rồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Hừ, chết nhiều anh em như vậy, còn mặt mũi đâu mà ăn mừng nữa? Theo tôi thấy... vẫn nên xử lý chuyện nhà trước rồi hãy nói sau!”
Sau khi Triệu Ngọc nhắc tới hai chữ “chuyện nhà”, sắc mặt của ba người đều thay đổi, không ai dám nói thêm câu nào nữa.
Hóa ra, thông qua Tam Long và Đồng Khởi, Triệu Ngọc đã biết sau khi Khương Khoa vào tù thì nội bộ bọn họ đã chia rẽ nghiêm trọng, một vài người vì lợi ích mà trở nên không an phận. Nhất là một tên đàn em tên là Đại Hùng Trương, bề ngoài thì gã mượn cớ sợ Khương Khoa khai báo, trong tối lại muốn nhân cơ hội này để đoạt quyền, chiếm đoạt cơ ngơi của Khương Khoa.
Bởi vì chuyện này mà các đàn em trong nội bộ của Khương Khoa đều hoang mang, tất cả đều đang trong tình trạng không ổn định. Bây giờ, Triệu Ngọc nói phải xử lý chuyện nhà, đương nhiên là mọi người đều có tật giật mình.
Xe BMW chạy vào ga ra của sân golf, trong đó, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục và giày da đã đợi từ lâu. Rõ ràng rằng tuổi tác của người này lớn hơn Khương Khoa nhiều, nhưng sau khi thấy Triệu Ngọc bước xuống xe thì ông ta lại đi lên, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Mặc dù không biết người này là ai nhưng dựa vào đủ loại chi tiết, Triệu Ngọc có thể suy đoán ra người này chẳng những là thủ hạ của Khương Khoa, mà còn là nhân viên quản lý cấp cao của sân golf.
Người đàn ông này vừa hỏi han ân cần Triệu Ngọc, vừa dẫn hắn đi tới trước một cánh cửa có lắp mật mã chống trộm trong góc ga ra.
Ừm...
Vậy là phía sau cánh cửa chống trộm này chắc hẳn chính là hang ổ của Khương Khoa. Triệu Ngọc hơi cảm thấy kích động, không biết mình có thể tìm được manh mối về người bí ẩn kia từ hang ổ của Khương Khoa không?
Không ngờ, ngay tại lúc người đàn ông trung niên đang chuẩn bị nhập mật mã vào để mở cửa thì bỗng nhiên có một chiếc xe Porsche Cayenne màu xanh chạy vọt vào ga ra!
Xe đỗ lại bên cạnh mọi người, tiếng ầm ầm mở ra đóng vào của cửa xe vang lên, một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo khoác da màu nâu nhảy từ trên xe xuống.
“Ha ha ha... Đại ca... Đại ca...” Người đàn ông kia chạy nhanh đến bên cạnh Triệu Ngọc, phấn khởi hô to: “Là anh thật sao? Đúng là kỳ tích mà!”