Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-991
Chương 991: Xin chào anh khương!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ kia mang vẻ mặt âm trầm, bên trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, chán ghét và căm hận.
Tay phải hắn ta cầm súng ngắn khẽ run rẩy.
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng hắn ta đang tức giận, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy bờ vai của hắn ta thấm máu, hóa ra là bị thương!
Hả?
Trong lòng Triệu Ngọc hưng phấn, không ngờ khả năng dùng súng của mình lại tiến bộ không ít nhỉ? Tưởng rằng không nhắm chuẩn, thế mà vẫn bắn trúng?
Lúc này, thấy người đeo mặt nạ hồi lâu không lên tiếng, người đàn ông cường tráng lập tức đi đến trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn ta thì thầm một lúc.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe xong, lúc này mới nhếch khóe miệng lên cao, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Hừ... @#$%%...”
Không nghĩ tới, vậy mà hắn ta lại nói một tràng tiếng Đông Nam Á.
Mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ, tên này giả vờ hay thật, không hiểu tiếng Trung sao?
Ừm...
Không đúng?
Hắn nghĩ lại, nếu như tên này không hiểu được tiếng Trung Quốc, vậy tại sao lúc đầu hắn ta có thể thôi miên Thôi Lệ Châu chứ?
“Anh Triệu...” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ như vậy thì người đàn ông đeo mặt nạ chợt lên tiếng, đột ngột nói ra tiếng Trung: “Điện Quan Khánh là khánh điện mà đế vương cổ đại sử dụng.”
“Thế nhưng, những hoàng đế thời Mãn Thanh xưa đều là người mang lý tưởng lớn, bọn họ càng ưa thích cảm giác bao la phóng khoáng, cho nên vào mỗi dịp lễ lớn đều sẽ cử hành tại quảng trường chính điện, tòa đại điện này về cơ bản cũng để hoang phế...”
Phát âm tiếng Trung của người đàn ông đeo mặt nạ vô cùng khó nghe, đọc nhấn rõ từng chữ cũng vụng về, khiến Triệu Ngọc phải tốn sức mới có thể nghe được.
Có điều, qua âm thanh thì Triệu Ngọc đã có thể xác nhận trăm phần trăm rằng người lai trước mặt này chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
À...
Triệu Ngọc cẩn thận suy xét một thoáng rồi cười nói: “Đề tài này đã bị kéo ra xa rồi đấy, anh đang muốn khoe khoang học vấn với tôi, hay là muốn kéo dài thời gian thế?”
“Ha ha...” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, lại nói một chuỗi tiếng Anh, sau khi nói xong, hắn ta mới ý thức được Triệu Ngọc không hiểu, liền đổi thành tiếng Trung.
“Anh Triệu, tôi chỉ cho là vận may của anh tốt, nhưng thật sự không ngờ lá gan của anh cũng to lắm, chúng tôi còn tưởng dù có giết hết mấy con tin, anh cũng sẽ không lộ diện đâu!”
“Người Trung Quốc chúng tôi không phải là hạng người ham sống sợ chết, nhất là người oai phong lẫm liệt, giàu tình yêu như Triệu Ngọc tôi.” Triệu Ngọc ôm quyền, mất kiên nhẫn nói: “Thế nào rồi? Hiện tại tôi có thể tiến vào vấn đề chính được không?”
“Biểu hiện của anh thật đúng là khiến tôi thấy ngạc nhiên! Làm tôi cảm thấy chúng ta cứ như thay đổi vai diễn vậy...” Người đàn ông đeo mặt nạ hít một hơi, híp mắt nói: “Vậy thì được rồi, hiện tại tôi có một thắc mắc lớn nhất...”
“Không cần phải hỏi, thuốc nổ của các anh bị quá hạn sử dụng!” Triệu Ngọc không đợi đối phương nói xong, trực tiếp trợn trắng mắt nói một câu: “Nghi hoặc lớn nhất của anh khẳng định là vì sao bom trong căn cứ lại không nổ đúng không?”
“Hừ! Tôi biết mà, tin tức mà chúng tôi làm giả sau đó cũng không gạt được các anh!”
“Nói thật, tốt nhất là các anh nên đem bom mang theo hiện giờ đi kiểm tra đi, dù sao cũng đều là một lứa, hẳn là đều quá hạn rồi! Cho nên, các anh đừng đùa nữa, lập tức tìm phòng ban liên quan để đòi lại quyền lợi đi!”
“...” Ba tên bắt cóc mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tên bắt cóc thấp bé ở đằng xa nghe xong, lập tức đi tìm kiếm cái bọc.
“Baka!” Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức hét lớn một tiếng về phía gã ta.
“#$%% (tiếng Đông Nam Á không rõ ngôn ngữ, có thể là chửi đổng)...” Người đàn ông đeo mặt nạ ghét cay ghét đắng trừng mắt với Triệu Ngọc: “Thật giảo hoạt, một câu là muốn biết bom giấu ở chỗ nào à?”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, ông đây có máy thăm dò tàng hình, cần phải lừa gạt các người sao? Thật là...
“Baka...”
Người đàn ông đeo mặt nạ nổi giận gầm lên một tiếng, ra hiệu cho đàn em. Tên bắt cóc nhỏ gầy kia tập tức chĩa súng lục vào huyệt Thái Dương của một trong những con tin.
“Triệu Ngọc!” Người đàn ông đeo mặt nạ uy hiếp, nói: “Nếu như anh không nói thật, người này là bị anh hại chết đấy! Thế nào? Không phải là anh hiên ngang lẫm liệt lắm sao? Có muốn thử một lần hay không?”
“Đừng mà...” Con tin bị dùng súng chĩa vào lập tức đờ người ngã xuống, hình như ngất xỉu...
“Được!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại thờ ơ khoát tay áo: “Bắn đi! Các anh mà nổ súng, người của chúng tôi sẽ tấn công, đến lúc đó, cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, anh có mà tính đi!”
“Anh!” Người đàn ông đeo mặt nạ trừng mắt, lập tức kéo người đàn ông cường tráng bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Có mà tính có nghĩa là gì?”
Đợi đến khi người đàn ông cường tráng giải thích xong, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ mới cười lạnh, búng tay một cái.
Kết quả, tên bắt cóc nhỏ gầy kia thu lại súng, sau đó đổi thành một con dao găm!
“Mẹ nó... Xem như anh lợi hại!” Triệu Ngọc nhíu mày, giơ ngón tay cái, rồi mới lên tiếng: “Được rồi, nói với anh cũng không sao!”
“Tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt chúng tôi là một cao thủ phá bom, trên người cô ấy mang theo một máy phá hủy bằng địa chấn cao tần, thông qua một loại gọi là nguyên lý Lester, có thể phá hủy đồng hồ hẹn giờ của bom, từ đó ngăn cản bom phát nổ.”
“Chỉ cần ấn một cái, bom của các anh sẽ lập tức mất hiệu lực!” Triệu Ngọc nhún nhún vai: “Cho nên, điều khó khăn lớn nhất của chúng tôi lúc ấy là tìm ra được vị trí của bom! Hiểu không?”
Thêu dệt vô cớ là năng khiếu của Triệu Ngọc, hắn căn bản không cần đến bản nháp.
Sau khi nói xong, sắc mặt nhóm người đeo mặt nạ rõ ràng thay đổi, có thể là kinh ngạc, có thể là bán tín bán nghi. Thế nhưng dù thế nào đi nữa thì bom ở căn cứ bí mật đúng là không phát nổ, không cho phép bọn chúng không tin.
“Các anh đã bị vây ở trong căn cứ, không thể nào liên lạc với bên ngoài...” Người đàn ông đeo mặt nạ lại hỏi: “Vậy các anh... Tại sao lại có thể tìm được nơi này nhanh đến như vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói: “Tôi nói rồi, mặc dù các anh là phần tử khủng bố, nhưng dù sao cũng phải biết chút lễ nghi chứ đúng không? Tôi đã trả lời các anh một vấn đề, vậy tiếp theo, tôi có thể hỏi một câu không?”
“Có qua có lại...” Hắn liên tục khoa tay: “Mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, có phải không?”
“Ừm...” Người đàn ông đeo mặt nạ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, anh hỏi đi!”
“Lúc đầu, tôi muốn thỉnh giáo tên tuổi của anh một chút, có điều... Tôi còn có một vấn đề còn quan trọng hơn, cho nên...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Tôi muốn thỉnh giáo một chút, mật mã trên búp bê Nga, các anh đã giải mã như thế nào vậy?”
“%$$#...” Tên bắt cóc cường tráng bỗng dưng trừng mắt, vừa tức giận vừa kinh ngạc.
“Ồ?” Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhíu mày, sau khi suy nghĩ sâu xa mấy giây, lúc này mới gật đầu nói: “Náo loạn nửa ngày, hóa ra các anh đã sớm biết chuyện búp bê Nga sao?”
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu!” Triệu Ngọc nhắc nhở.
“Được... Được rồi...” Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu: “Sĩ quan chôn giấu kho báu năm đó không chỉ để lại búp bê Nga làm manh mối mà còn để lại một bộ kính vạn hoa nữa!”
Hả?
Kính vạn hoa?
Triệu Ngọc ngạc nhiên.
“Búp bê Nga để ở Trung Quốc, mà kính vạn hoa thì bị người Nhật Bản mang về nước!” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: “Nhưng dưới sự trùng hợp của cơ duyên, kính vạn hoa lại rơi vào tay của chúng tôi.”
“Nói như vậy thì khi kết hợp sử dụng kính vạn hoa và búp bê Nga là có thể lấy được đầu mối sao?” Triệu Ngọc hưng phấn trừng to mắt: “Cho nên, các anh mới có thể biết được vị trí chôn giấu kho báu cụ thể?”
Trong khi nói chuyện, Triệu Ngọc lơ đãng nhìn về phía đám người đang đào hố ở phía xa.
“Hừ hừ...” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: “Câu trả lời của tôi đã hoàn tất, tới lượt anh đấy, anh Triệu, làm sao các anh biết được chuyện búp bê Nga? Các anh không có kính vạn hoa, tại sao lại có thể giải được mật mã chứ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tay phải hắn ta cầm súng ngắn khẽ run rẩy.
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng hắn ta đang tức giận, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy bờ vai của hắn ta thấm máu, hóa ra là bị thương!
Hả?
Trong lòng Triệu Ngọc hưng phấn, không ngờ khả năng dùng súng của mình lại tiến bộ không ít nhỉ? Tưởng rằng không nhắm chuẩn, thế mà vẫn bắn trúng?
Lúc này, thấy người đeo mặt nạ hồi lâu không lên tiếng, người đàn ông cường tráng lập tức đi đến trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn ta thì thầm một lúc.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe xong, lúc này mới nhếch khóe miệng lên cao, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Hừ... @#$%%...”
Không nghĩ tới, vậy mà hắn ta lại nói một tràng tiếng Đông Nam Á.
Mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ, tên này giả vờ hay thật, không hiểu tiếng Trung sao?
Ừm...
Không đúng?
Hắn nghĩ lại, nếu như tên này không hiểu được tiếng Trung Quốc, vậy tại sao lúc đầu hắn ta có thể thôi miên Thôi Lệ Châu chứ?
“Anh Triệu...” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ như vậy thì người đàn ông đeo mặt nạ chợt lên tiếng, đột ngột nói ra tiếng Trung: “Điện Quan Khánh là khánh điện mà đế vương cổ đại sử dụng.”
“Thế nhưng, những hoàng đế thời Mãn Thanh xưa đều là người mang lý tưởng lớn, bọn họ càng ưa thích cảm giác bao la phóng khoáng, cho nên vào mỗi dịp lễ lớn đều sẽ cử hành tại quảng trường chính điện, tòa đại điện này về cơ bản cũng để hoang phế...”
Phát âm tiếng Trung của người đàn ông đeo mặt nạ vô cùng khó nghe, đọc nhấn rõ từng chữ cũng vụng về, khiến Triệu Ngọc phải tốn sức mới có thể nghe được.
Có điều, qua âm thanh thì Triệu Ngọc đã có thể xác nhận trăm phần trăm rằng người lai trước mặt này chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
À...
Triệu Ngọc cẩn thận suy xét một thoáng rồi cười nói: “Đề tài này đã bị kéo ra xa rồi đấy, anh đang muốn khoe khoang học vấn với tôi, hay là muốn kéo dài thời gian thế?”
“Ha ha...” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, lại nói một chuỗi tiếng Anh, sau khi nói xong, hắn ta mới ý thức được Triệu Ngọc không hiểu, liền đổi thành tiếng Trung.
“Anh Triệu, tôi chỉ cho là vận may của anh tốt, nhưng thật sự không ngờ lá gan của anh cũng to lắm, chúng tôi còn tưởng dù có giết hết mấy con tin, anh cũng sẽ không lộ diện đâu!”
“Người Trung Quốc chúng tôi không phải là hạng người ham sống sợ chết, nhất là người oai phong lẫm liệt, giàu tình yêu như Triệu Ngọc tôi.” Triệu Ngọc ôm quyền, mất kiên nhẫn nói: “Thế nào rồi? Hiện tại tôi có thể tiến vào vấn đề chính được không?”
“Biểu hiện của anh thật đúng là khiến tôi thấy ngạc nhiên! Làm tôi cảm thấy chúng ta cứ như thay đổi vai diễn vậy...” Người đàn ông đeo mặt nạ hít một hơi, híp mắt nói: “Vậy thì được rồi, hiện tại tôi có một thắc mắc lớn nhất...”
“Không cần phải hỏi, thuốc nổ của các anh bị quá hạn sử dụng!” Triệu Ngọc không đợi đối phương nói xong, trực tiếp trợn trắng mắt nói một câu: “Nghi hoặc lớn nhất của anh khẳng định là vì sao bom trong căn cứ lại không nổ đúng không?”
“Hừ! Tôi biết mà, tin tức mà chúng tôi làm giả sau đó cũng không gạt được các anh!”
“Nói thật, tốt nhất là các anh nên đem bom mang theo hiện giờ đi kiểm tra đi, dù sao cũng đều là một lứa, hẳn là đều quá hạn rồi! Cho nên, các anh đừng đùa nữa, lập tức tìm phòng ban liên quan để đòi lại quyền lợi đi!”
“...” Ba tên bắt cóc mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tên bắt cóc thấp bé ở đằng xa nghe xong, lập tức đi tìm kiếm cái bọc.
“Baka!” Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức hét lớn một tiếng về phía gã ta.
“#$%% (tiếng Đông Nam Á không rõ ngôn ngữ, có thể là chửi đổng)...” Người đàn ông đeo mặt nạ ghét cay ghét đắng trừng mắt với Triệu Ngọc: “Thật giảo hoạt, một câu là muốn biết bom giấu ở chỗ nào à?”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, ông đây có máy thăm dò tàng hình, cần phải lừa gạt các người sao? Thật là...
“Baka...”
Người đàn ông đeo mặt nạ nổi giận gầm lên một tiếng, ra hiệu cho đàn em. Tên bắt cóc nhỏ gầy kia tập tức chĩa súng lục vào huyệt Thái Dương của một trong những con tin.
“Triệu Ngọc!” Người đàn ông đeo mặt nạ uy hiếp, nói: “Nếu như anh không nói thật, người này là bị anh hại chết đấy! Thế nào? Không phải là anh hiên ngang lẫm liệt lắm sao? Có muốn thử một lần hay không?”
“Đừng mà...” Con tin bị dùng súng chĩa vào lập tức đờ người ngã xuống, hình như ngất xỉu...
“Được!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại thờ ơ khoát tay áo: “Bắn đi! Các anh mà nổ súng, người của chúng tôi sẽ tấn công, đến lúc đó, cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, anh có mà tính đi!”
“Anh!” Người đàn ông đeo mặt nạ trừng mắt, lập tức kéo người đàn ông cường tráng bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Có mà tính có nghĩa là gì?”
Đợi đến khi người đàn ông cường tráng giải thích xong, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ mới cười lạnh, búng tay một cái.
Kết quả, tên bắt cóc nhỏ gầy kia thu lại súng, sau đó đổi thành một con dao găm!
“Mẹ nó... Xem như anh lợi hại!” Triệu Ngọc nhíu mày, giơ ngón tay cái, rồi mới lên tiếng: “Được rồi, nói với anh cũng không sao!”
“Tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt chúng tôi là một cao thủ phá bom, trên người cô ấy mang theo một máy phá hủy bằng địa chấn cao tần, thông qua một loại gọi là nguyên lý Lester, có thể phá hủy đồng hồ hẹn giờ của bom, từ đó ngăn cản bom phát nổ.”
“Chỉ cần ấn một cái, bom của các anh sẽ lập tức mất hiệu lực!” Triệu Ngọc nhún nhún vai: “Cho nên, điều khó khăn lớn nhất của chúng tôi lúc ấy là tìm ra được vị trí của bom! Hiểu không?”
Thêu dệt vô cớ là năng khiếu của Triệu Ngọc, hắn căn bản không cần đến bản nháp.
Sau khi nói xong, sắc mặt nhóm người đeo mặt nạ rõ ràng thay đổi, có thể là kinh ngạc, có thể là bán tín bán nghi. Thế nhưng dù thế nào đi nữa thì bom ở căn cứ bí mật đúng là không phát nổ, không cho phép bọn chúng không tin.
“Các anh đã bị vây ở trong căn cứ, không thể nào liên lạc với bên ngoài...” Người đàn ông đeo mặt nạ lại hỏi: “Vậy các anh... Tại sao lại có thể tìm được nơi này nhanh đến như vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói: “Tôi nói rồi, mặc dù các anh là phần tử khủng bố, nhưng dù sao cũng phải biết chút lễ nghi chứ đúng không? Tôi đã trả lời các anh một vấn đề, vậy tiếp theo, tôi có thể hỏi một câu không?”
“Có qua có lại...” Hắn liên tục khoa tay: “Mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, có phải không?”
“Ừm...” Người đàn ông đeo mặt nạ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, anh hỏi đi!”
“Lúc đầu, tôi muốn thỉnh giáo tên tuổi của anh một chút, có điều... Tôi còn có một vấn đề còn quan trọng hơn, cho nên...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Tôi muốn thỉnh giáo một chút, mật mã trên búp bê Nga, các anh đã giải mã như thế nào vậy?”
“%$$#...” Tên bắt cóc cường tráng bỗng dưng trừng mắt, vừa tức giận vừa kinh ngạc.
“Ồ?” Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhíu mày, sau khi suy nghĩ sâu xa mấy giây, lúc này mới gật đầu nói: “Náo loạn nửa ngày, hóa ra các anh đã sớm biết chuyện búp bê Nga sao?”
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu!” Triệu Ngọc nhắc nhở.
“Được... Được rồi...” Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu: “Sĩ quan chôn giấu kho báu năm đó không chỉ để lại búp bê Nga làm manh mối mà còn để lại một bộ kính vạn hoa nữa!”
Hả?
Kính vạn hoa?
Triệu Ngọc ngạc nhiên.
“Búp bê Nga để ở Trung Quốc, mà kính vạn hoa thì bị người Nhật Bản mang về nước!” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: “Nhưng dưới sự trùng hợp của cơ duyên, kính vạn hoa lại rơi vào tay của chúng tôi.”
“Nói như vậy thì khi kết hợp sử dụng kính vạn hoa và búp bê Nga là có thể lấy được đầu mối sao?” Triệu Ngọc hưng phấn trừng to mắt: “Cho nên, các anh mới có thể biết được vị trí chôn giấu kho báu cụ thể?”
Trong khi nói chuyện, Triệu Ngọc lơ đãng nhìn về phía đám người đang đào hố ở phía xa.
“Hừ hừ...” Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh: “Câu trả lời của tôi đã hoàn tất, tới lượt anh đấy, anh Triệu, làm sao các anh biết được chuyện búp bê Nga? Các anh không có kính vạn hoa, tại sao lại có thể giải được mật mã chứ?”