Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Chương 107. Màu đen
Vốn dĩ Tô Cẩm Khê đã định quỳ lạy người ông nội lớn này, người bặt vô âm tín, “Chú ba, Đường Minh ở đối diện.”
“Anh biết.” Khóe miệng Tư Lệ Đình cong lên nở một nụ cười, trong mắt anh thể hiện ý tứ như vậy thì đã làm sao.
“Biết mà anh còn dám tới, dám nói ở ngoài cửa? Nếu như anh ta nghe được…” Nhìn thấy Tô Cẩm Khê lại hoảng sợ, thận trọng như lần đầu tiên anh nhìn thấy, Tư Lệ Đình rất thích vẻ ngoài dễ thương như mèo con này của cô.
“Nghe thấy thì sao, lúc trước em và Đường Minh đã thoả thuận không xen vào chuyện đời tư của đối phương rồi còn gì.”
“Là người khác thì không sao, nhưng anh là chú ba của anh ta, em thấy không tốt lắm.” Tô Cầm Khê vùi đầu vào ngực Tư Lệ Đình.
Tại sao anh lại là chú ba của Đường Minh, nếu chỉ là một người thân bình thường, cô và anh cũng không cần vất vả như vậy.
Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên. “Tô Tô, anh là chú ba của cậu ta, đây là sự thật không ai có thể thay đổi.”
“Em biết, chỉ là em…”
“Anh hiểu những lo lắng và băn khoăn của em là gì, em lo lắng những gì anh đều hiểu rõ.
Nhưng em phải biết, chúng ta không thể ở dưới mãi được, một ngày nào đó sự thật sẽ lộ diện.” Ánh mắt Tô Cẩm Khê lóe lên, “Chú ba, em biết giấy không bọc được lửa, dù chúng ta nói hay bị phát hiện thì cuối cùng cũng sẽ bị bại lộ.
Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày đó, cũng không thể trốn mãi được, chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý. Anh có thể cho em chút thời gian được không?” Tư Lệ Đình âu yếm ôm chặt cô vào lòng, “Em đó, biết anh không có cách nào với em.”
“Vậy chú ba vẫn nguyện ý tiếp tục phối hợp với em chứ?”
“Ai bảo trong lòng anh chỉ có một mình em, ngoại trừ chiều chuộng em ra, anh còn có thể làm gì khác?”
“Chú ba, lúc mới quen biết anh, em thường trách ông trời, tại sao lại đưa tới bên cạnh em một tên ác ma như anh.
Tốt xấu gì thì em cũng là một thanh niên có triển vọng, tại sao lại để em đối mặt với chuyện như vậy?
Bây giờ, nghĩ lại em nên cảm ơn ông trời, may mắn là em, may mắn là anh, may mắn chúng ta có thể bên nhau.”
“Tô Tô…” Tư Lệ Đình cúi người hôn lên môi cô, mặc dù Tô Tô nhỏ bé của anh đôi khi rất ngốc nghéch.
Nhưng cô có sự kiên trì, cố chấp của mình, chính điều nhỏ bé tưởng chừng mềm yếu nhưng vụng về ấy lại khiến anh khắc sâu vào tim.
: Ồ Tô Cẩm Khê bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh, cô kiếng chân lên, vòng tay qua cổ anh, nỉ non trên môi anh.
“Chú ba, phải làm sao đây? Em biết chuyện này là sai, nhưng em vẫn không thể không tiếp tục sai.” Trước kia đều do Tư Lệ Đình chủ động, nhưng bây giờ anh không cần chủ động, chỉ cần là anh cô sẽ đến gần anh.
Ngửi hơi thở quen thuộc trên cơ thể anh, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói của anh, Tô Cẩm Khê đã bị anh mê hoặc rồi.
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, “Em và Đường Minh không có tình cảm, cho nên không cần cảm tháy có lỗi với ai cả.
Không cần tự trách bản thân, vì nhà họ Tô em có thể hy sinh tương lai của mình, Tô Tô, trên đời này em là người tốt nhất.
Chúng ta không sai, chúng ta không cần phải giải thích với bắt kỳ ai, đem em và tương lai của chúng ta giao cho anh, được không? “
“Vâng.” Tô Cảm Khê từ từ nhắm mắt lại, gần đây hai người họ có quá thường xuyên không?
Nhưng tình sâu, không ai có thể kiềm chế được nỗi khắc khoải trong lòng.
“Chú ba, anh kéo rèm lại được không?” Từ trước đến nay chủ yêu nằm trong một không gian tối tăm chật hẹp, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ kính từ trần đến sàn của khách sạn chiều lên giường.
Thậm chí cô còn nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mịn trên khuôn mặt Tư Lệ Đình. Có thể nhìn thấy rõ ràng, cô chưa từng thực hiện qua.
Ban ngày hoang d**, như nào cũng cảm thấy lạ.
Tư Lệ Đình cười nhẹ, “Được, Tô Tô nhà tôi da mặt mỏng.” Anh đứng dậy kéo rèm che cửa, căn phòng lập tức tối om, cả hai thân mật ôm nhau trong bóng tối.
“Chú ba, chú ba…” Những lời nói nỉ non của Tô Cẩm Khê khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“Anh ở đây, bảo bối.” Sau khi xong chuyện, Tô Cẩm Khê và anh ngâm mình trong bồn tắm, “Chú ba, bây giờ anh có thể nói cho em biết hai ngày qua anh đã làm gì rồi chứ? Anh bận đến mức không thể gọi cho em một cuộc gọi nào.”
“Chuyện này tạm thời là bí mật, dù sao thì anh có thể cam đoan những gì anh làm đều có liên quan đến Tô Tô.” Tô Cẩm Khê cắn ngón tay, “Chú ba, rốt cuộc anh đã làm gì thế? Em rất tò mò.” Tư Lệ Đình xoa đầu cô, “Em sẽ sớm biết thôi.””Nha, chú ba, anh làm ướt hết tóc của em rồi.”
“Dù sao cũng ướt hết rồi, anh sẽ gội đầu cho em.” Tư Lệ Đình đặt đầu cô lên đùi anh, động tác nhẹ nhàng gội đầu cho cô.
Tô Cảm Khê nhắm mắt lại, hưởng thụ, “Chú ba, thật không ngờ anh lại làm những chuyện này.”
“Trước đây anh cũng không nghĩ mình sẽ làm như thế này, yêu một người thì sẽ từ từ học được.” Tư Lệ Đình khống chế sức lực, không nhẹ cũng không nặng.
Tô Cẩm Khê không khỏi bắt đầu mơ tưởng đến sau này cô và chú ba có thể quang minh chính đại ở bên nhau, lúc ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Hai người ôm nhau ngủ máy tiếng, ở Mỹ cũng là lúc mặt trời lặn, cửa phòng bị gõ.
“Cẩm Khê, em dậy chưa?” Giọng nói của Đường Minh vang lên, Tô Cẳm Khê hoảng sợ bị đánh thức khỏi giấc mơ.
Có lẽ anh ta không nghe thấy Tô Cảm Khê trả lời, Đường Minh gọi điện cho cô, Tô Cẩm Khê nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Đường tổng.”
“Chắc em cũng nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta đi ăn cơm.” Giọng nói của Tô Cẩm Khê đánh thức Tư Lệ Đình, Tự Lệ Đình cọ cọ vào cỗ cô.
“Đường tổng, cái kia…tôi không đói, có khả năng tôi còn chưa quen, tôi muốn ngủ thêm một lát, anh đi ăn cơm trước đi.” Đường Minh hơi thất vọng, anh ta đặc biệt đưa Tô Cẩm Khê đến Mỹ cùng mình là vì muốn có cơ hội ở một mình với cô, mới ngày đầu tiên thôi anh ta đã ngủ quên.
“Em không sao chứ?” Anh ta muốn vào xem Tô Cẩm Khê thế nào.
“Không sao đâu.”
“Ngày mai còn có việc quan trọng phải làm, em nhớ dậy sớm nhé.”
“Ừ.” Tô Cảm Khê cúp điện thoại.
Sau lưng cô Tư Lệ Đình cong môi cười, “Nói dối càng ngày càng thành thạo. Để anh xem lỗ tai em đỏ không nào?”
“Chú ba, anh lại cười em.” Tô Cầm Khê nghĩ tới lần đầu tiên nói dối Đường Minh, cô còn run sợ, bây giờ cô thật sự không sợ hãi như vậy.
“Chỉ cần em không nói dối anh là được. Em ngủ ngon chứ?
Được rồi dậy ăn cơm thôi.” Tô Cẩm Khê vươn vai đứng dậy, kéo rèm ra, bên ngoài trời đã tối, nhìn cảnh đêm náo nhiệt, tâm trạng của Tô Cẩm Khê khá hơn.
“Đẹp quá.”Tư Lệ Đình ôm cô từ phía sau, “Buổi tối Tô Tô muốn ăn gì?”
“Ở bên chú ba, em ăn gì cũng được.” Tô Cảm Khê thoải mái tựa đầu vào cỗ anh.
“Anh sẽ đặt chỗ, em thay quần áo trước đi.” Tô Cẩm Khê hăng hái lấy hết quần áo ra treo lên, trước đây cô chưa từng để ý đến việc mặc quần áo như nào.
Có phải vì bây giờ có người quan tâm nên cô quan tâm đến ngoại hình của mình không?
Cô chọn một chiếc váy ren đen, dài vừa trên bắp chân, đi giày cao gót đen, trông rất thanh lịch và trí thức.
Tô Cẩm Khê cũng đặc biệt vén vài sợi tóc mái thưa, kẻ lông mày và tô son môi, chỉ trang điểm đơn giản là đã đẹp rồi.
“Tiểu yêu tinh, em muốn dụ dỗ anh hả?” Tư Lệ Đình nhìn cô cười.
“Bởi vì em nhớ chú ba đã từng nói anh thích màu đen.” Tư Lệ Đình hôn lên trán cô, “Tiểu Tô Tô của anh hình như trong chốc lát đã lớn rồi.” \ “Trước đây em không thích đi giày gót nhọn.” Tô Cẩm Khê cầm lấy túi xách, “Chúng ta đi thôi, nhưng để đề phòng, em sẽ ra khỏi khách sạn trước, chú ba sẽ đi sau.”
“Nghe em.” Tô Cẩm Khê mỉm cười rời khỏi khách sạn, có lẽ bởi vì cô đang ở nước ngoài, ngoại trừ Đường Minh, cô không cần đề phòng bắt kỳ ai, trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Cô Tô, bên này.” Lâm Quân lăn cửa sổ xuống, Tô Cẩm Khê lên xe.
Phải mắt năm phút sau Tư Lệ Đình mới xuất hiện, anh đã thay một bộ quần áo bình thường.
Hóa ra anh cũng ở trong khách sạn đó, làm sao anh biết rõ tung tích của mình?
Quen nhìn Tư Lệ Đình trong dáng vẻ bộ vest và đôi giày da, đột nhiên nhìn thấy anh mặc quần áo bình thường, Tô Cầm Khê không thể rời mắt.
Con lai quá đẹp, từ chiều cao đến nét mặt đều không có khuyết điểm nào, hoàn hảo không chê vào đâu được.
“Nhìn ngây người?” Tư Lệ Đình vừa đến gần đã nhìn thấy Tô Cảm Khê nhìn thẳng mình.
“Đúng vậy, tuy rằng chú ba là chú của Đường Minh, nhưng trên thực tế, hai người không giống nhau. Chắc hẳn chú ba giống mẹ của anh hơn.” Nhớ đến đêm đó Tư Lệ Đình ở trong biệt thự đáng thương như vậy, có lẽ khi còn bé anh đã chịu kích thích.
Lúc đó, quan hệ giữa cô và anh không thân thiết lắm, Tô Cảm Khê cũng không tiện hỏi nhiều.
“Có lẽ là vậy.” Lúc anh nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt của Tư Lệ Đình rõ ràng ảm đạm hơn, “Thực ra anh đã quên mẹ anh trông như thế nào rồi.”
“Vậy bây giờ dì thế…”
“Bà ấy chết rồi, chết trước mặt anh trong một đêm sắm chớp ầm ầm.” Tô Cẩm Khê nhìn thấy Tư Lệ Đình đang nắm chặt quần của mình, mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Cô không dám hỏi thêm, “Xin lỗi, em không nên hỏi, đã qua rồi, mọi chuyện đã qua.” Ánh mắt Tư Lệ Đình lóe lên tia lạnh lùng, “Đúng vậy, tất cả đều đã qua.” Nghe giọng nói này của anh, Tô Cẩm Khê cảm thấy lạnh sống lưng, trực giác của cô cho biết trong đó hẳn là có nhiều chuyện phức tạp, nhưng cô không dám hỏi thêm. Cô bắt đầu chuyển đề tài, “Chú ba, em giới thiệu cho anh một trò chơi, rất vui, sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau.” Lâm Quân cũng cảm thấy bầu không khí trong xe quá xấu hỗ, vội vàng phối hợp với Tô Cẩm Khê, nói: “Cậu chủ chơi game rất giỏi.”
“Thật sao? Giỏi lắm sao.”
“Trước đây, cậu chủ cũng đã phát triển một trò chơi. Nếu cô Tô thích chơi…” Lâm Quân không biết, mỗi ngày Tư Lệ Đình đang quấn lấy Tô Cẩm Khê.
“Nhà hàng đó còn cách bao xa?” Tư Lệ Đình vội ngắt lời.
“Nhanh thôi ạ, năm phút nữa chúng ta sẽ đến.” Tư Lệ Đình nhìn vẻ mặt tò mò của cô gái nhỏ, “Thật sao? Chú ba, anh còn có thể thiết kế trò chơi, anh giỏi quá! Anh đang thiết kế trò chơi gì vậy?”
“Là một trò chơi tiên hiệp.” Rõ ràng Lâm Quân là một fan trung thành của Tư Lệ Đình, một khi có cơ hội sẽ đầy mạnh quảng cáo tiêu thụ cho tổng tài của mình.
“Tiên hiệp? Tôi thích chơi thể loại game này nhất, anh mau nói cho tôi biết nó tên gì, lát nữa tôi sẽ tải game đó.”
“Đó là…” Lâm Quân đang định nói tên trò chơi đó, Tư Lệ Đình lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
“Anh nhìn anh ấy như thế làm gì?”
“Chú ba, ăn uống không quan trọng. Rốt cuộc anh thiết kế game gì thế?” Tô Cảm Khê tò mò chớp mắt.
Vốn dĩ Tô Cẩm Khê đã định quỳ lạy người ông nội lớn này, người bặt vô âm tín, “Chú ba, Đường Minh ở đối diện.”
“Anh biết.” Khóe miệng Tư Lệ Đình cong lên nở một nụ cười, trong mắt anh thể hiện ý tứ như vậy thì đã làm sao.
“Biết mà anh còn dám tới, dám nói ở ngoài cửa? Nếu như anh ta nghe được…” Nhìn thấy Tô Cẩm Khê lại hoảng sợ, thận trọng như lần đầu tiên anh nhìn thấy, Tư Lệ Đình rất thích vẻ ngoài dễ thương như mèo con này của cô.
“Nghe thấy thì sao, lúc trước em và Đường Minh đã thoả thuận không xen vào chuyện đời tư của đối phương rồi còn gì.”
“Là người khác thì không sao, nhưng anh là chú ba của anh ta, em thấy không tốt lắm.” Tô Cầm Khê vùi đầu vào ngực Tư Lệ Đình.
Tại sao anh lại là chú ba của Đường Minh, nếu chỉ là một người thân bình thường, cô và anh cũng không cần vất vả như vậy.
Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên. “Tô Tô, anh là chú ba của cậu ta, đây là sự thật không ai có thể thay đổi.”
“Em biết, chỉ là em…”
“Anh hiểu những lo lắng và băn khoăn của em là gì, em lo lắng những gì anh đều hiểu rõ.
Nhưng em phải biết, chúng ta không thể ở dưới mãi được, một ngày nào đó sự thật sẽ lộ diện.” Ánh mắt Tô Cẩm Khê lóe lên, “Chú ba, em biết giấy không bọc được lửa, dù chúng ta nói hay bị phát hiện thì cuối cùng cũng sẽ bị bại lộ.
Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày đó, cũng không thể trốn mãi được, chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý. Anh có thể cho em chút thời gian được không?” Tư Lệ Đình âu yếm ôm chặt cô vào lòng, “Em đó, biết anh không có cách nào với em.”
“Vậy chú ba vẫn nguyện ý tiếp tục phối hợp với em chứ?”
“Ai bảo trong lòng anh chỉ có một mình em, ngoại trừ chiều chuộng em ra, anh còn có thể làm gì khác?”
“Chú ba, lúc mới quen biết anh, em thường trách ông trời, tại sao lại đưa tới bên cạnh em một tên ác ma như anh.
Tốt xấu gì thì em cũng là một thanh niên có triển vọng, tại sao lại để em đối mặt với chuyện như vậy?
Bây giờ, nghĩ lại em nên cảm ơn ông trời, may mắn là em, may mắn là anh, may mắn chúng ta có thể bên nhau.”
“Tô Tô…” Tư Lệ Đình cúi người hôn lên môi cô, mặc dù Tô Tô nhỏ bé của anh đôi khi rất ngốc nghéch.
Nhưng cô có sự kiên trì, cố chấp của mình, chính điều nhỏ bé tưởng chừng mềm yếu nhưng vụng về ấy lại khiến anh khắc sâu vào tim.
: Ồ Tô Cẩm Khê bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh, cô kiếng chân lên, vòng tay qua cổ anh, nỉ non trên môi anh.
“Chú ba, phải làm sao đây? Em biết chuyện này là sai, nhưng em vẫn không thể không tiếp tục sai.” Trước kia đều do Tư Lệ Đình chủ động, nhưng bây giờ anh không cần chủ động, chỉ cần là anh cô sẽ đến gần anh.
Ngửi hơi thở quen thuộc trên cơ thể anh, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói của anh, Tô Cẩm Khê đã bị anh mê hoặc rồi.
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, “Em và Đường Minh không có tình cảm, cho nên không cần cảm tháy có lỗi với ai cả.
Không cần tự trách bản thân, vì nhà họ Tô em có thể hy sinh tương lai của mình, Tô Tô, trên đời này em là người tốt nhất.
Chúng ta không sai, chúng ta không cần phải giải thích với bắt kỳ ai, đem em và tương lai của chúng ta giao cho anh, được không? “
“Vâng.” Tô Cảm Khê từ từ nhắm mắt lại, gần đây hai người họ có quá thường xuyên không?
Nhưng tình sâu, không ai có thể kiềm chế được nỗi khắc khoải trong lòng.
“Chú ba, anh kéo rèm lại được không?” Từ trước đến nay chủ yêu nằm trong một không gian tối tăm chật hẹp, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ kính từ trần đến sàn của khách sạn chiều lên giường.
Thậm chí cô còn nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mịn trên khuôn mặt Tư Lệ Đình. Có thể nhìn thấy rõ ràng, cô chưa từng thực hiện qua.
Ban ngày hoang d**, như nào cũng cảm thấy lạ.
Tư Lệ Đình cười nhẹ, “Được, Tô Tô nhà tôi da mặt mỏng.” Anh đứng dậy kéo rèm che cửa, căn phòng lập tức tối om, cả hai thân mật ôm nhau trong bóng tối.
“Chú ba, chú ba…” Những lời nói nỉ non của Tô Cẩm Khê khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“Anh ở đây, bảo bối.” Sau khi xong chuyện, Tô Cẩm Khê và anh ngâm mình trong bồn tắm, “Chú ba, bây giờ anh có thể nói cho em biết hai ngày qua anh đã làm gì rồi chứ? Anh bận đến mức không thể gọi cho em một cuộc gọi nào.”
“Chuyện này tạm thời là bí mật, dù sao thì anh có thể cam đoan những gì anh làm đều có liên quan đến Tô Tô.” Tô Cẩm Khê cắn ngón tay, “Chú ba, rốt cuộc anh đã làm gì thế? Em rất tò mò.” Tư Lệ Đình xoa đầu cô, “Em sẽ sớm biết thôi.””Nha, chú ba, anh làm ướt hết tóc của em rồi.”
“Dù sao cũng ướt hết rồi, anh sẽ gội đầu cho em.” Tư Lệ Đình đặt đầu cô lên đùi anh, động tác nhẹ nhàng gội đầu cho cô.
Tô Cảm Khê nhắm mắt lại, hưởng thụ, “Chú ba, thật không ngờ anh lại làm những chuyện này.”
“Trước đây anh cũng không nghĩ mình sẽ làm như thế này, yêu một người thì sẽ từ từ học được.” Tư Lệ Đình khống chế sức lực, không nhẹ cũng không nặng.
Tô Cẩm Khê không khỏi bắt đầu mơ tưởng đến sau này cô và chú ba có thể quang minh chính đại ở bên nhau, lúc ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Hai người ôm nhau ngủ máy tiếng, ở Mỹ cũng là lúc mặt trời lặn, cửa phòng bị gõ.
“Cẩm Khê, em dậy chưa?” Giọng nói của Đường Minh vang lên, Tô Cẳm Khê hoảng sợ bị đánh thức khỏi giấc mơ.
Có lẽ anh ta không nghe thấy Tô Cảm Khê trả lời, Đường Minh gọi điện cho cô, Tô Cẩm Khê nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Đường tổng.”
“Chắc em cũng nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta đi ăn cơm.” Giọng nói của Tô Cẩm Khê đánh thức Tư Lệ Đình, Tự Lệ Đình cọ cọ vào cỗ cô.
“Đường tổng, cái kia…tôi không đói, có khả năng tôi còn chưa quen, tôi muốn ngủ thêm một lát, anh đi ăn cơm trước đi.” Đường Minh hơi thất vọng, anh ta đặc biệt đưa Tô Cẩm Khê đến Mỹ cùng mình là vì muốn có cơ hội ở một mình với cô, mới ngày đầu tiên thôi anh ta đã ngủ quên.
“Em không sao chứ?” Anh ta muốn vào xem Tô Cẩm Khê thế nào.
“Không sao đâu.”
“Ngày mai còn có việc quan trọng phải làm, em nhớ dậy sớm nhé.”
“Ừ.” Tô Cảm Khê cúp điện thoại.
Sau lưng cô Tư Lệ Đình cong môi cười, “Nói dối càng ngày càng thành thạo. Để anh xem lỗ tai em đỏ không nào?”
“Chú ba, anh lại cười em.” Tô Cầm Khê nghĩ tới lần đầu tiên nói dối Đường Minh, cô còn run sợ, bây giờ cô thật sự không sợ hãi như vậy.
“Chỉ cần em không nói dối anh là được. Em ngủ ngon chứ?
Được rồi dậy ăn cơm thôi.” Tô Cẩm Khê vươn vai đứng dậy, kéo rèm ra, bên ngoài trời đã tối, nhìn cảnh đêm náo nhiệt, tâm trạng của Tô Cẩm Khê khá hơn.
“Đẹp quá.”Tư Lệ Đình ôm cô từ phía sau, “Buổi tối Tô Tô muốn ăn gì?”
“Ở bên chú ba, em ăn gì cũng được.” Tô Cảm Khê thoải mái tựa đầu vào cỗ anh.
“Anh sẽ đặt chỗ, em thay quần áo trước đi.” Tô Cẩm Khê hăng hái lấy hết quần áo ra treo lên, trước đây cô chưa từng để ý đến việc mặc quần áo như nào.
Có phải vì bây giờ có người quan tâm nên cô quan tâm đến ngoại hình của mình không?
Cô chọn một chiếc váy ren đen, dài vừa trên bắp chân, đi giày cao gót đen, trông rất thanh lịch và trí thức.
Tô Cẩm Khê cũng đặc biệt vén vài sợi tóc mái thưa, kẻ lông mày và tô son môi, chỉ trang điểm đơn giản là đã đẹp rồi.
“Tiểu yêu tinh, em muốn dụ dỗ anh hả?” Tư Lệ Đình nhìn cô cười.
“Bởi vì em nhớ chú ba đã từng nói anh thích màu đen.” Tư Lệ Đình hôn lên trán cô, “Tiểu Tô Tô của anh hình như trong chốc lát đã lớn rồi.” \ “Trước đây em không thích đi giày gót nhọn.” Tô Cẩm Khê cầm lấy túi xách, “Chúng ta đi thôi, nhưng để đề phòng, em sẽ ra khỏi khách sạn trước, chú ba sẽ đi sau.”
“Nghe em.” Tô Cẩm Khê mỉm cười rời khỏi khách sạn, có lẽ bởi vì cô đang ở nước ngoài, ngoại trừ Đường Minh, cô không cần đề phòng bắt kỳ ai, trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Cô Tô, bên này.” Lâm Quân lăn cửa sổ xuống, Tô Cẩm Khê lên xe.
Phải mắt năm phút sau Tư Lệ Đình mới xuất hiện, anh đã thay một bộ quần áo bình thường.
Hóa ra anh cũng ở trong khách sạn đó, làm sao anh biết rõ tung tích của mình?
Quen nhìn Tư Lệ Đình trong dáng vẻ bộ vest và đôi giày da, đột nhiên nhìn thấy anh mặc quần áo bình thường, Tô Cầm Khê không thể rời mắt.
Con lai quá đẹp, từ chiều cao đến nét mặt đều không có khuyết điểm nào, hoàn hảo không chê vào đâu được.
“Nhìn ngây người?” Tư Lệ Đình vừa đến gần đã nhìn thấy Tô Cảm Khê nhìn thẳng mình.
“Đúng vậy, tuy rằng chú ba là chú của Đường Minh, nhưng trên thực tế, hai người không giống nhau. Chắc hẳn chú ba giống mẹ của anh hơn.” Nhớ đến đêm đó Tư Lệ Đình ở trong biệt thự đáng thương như vậy, có lẽ khi còn bé anh đã chịu kích thích.
Lúc đó, quan hệ giữa cô và anh không thân thiết lắm, Tô Cảm Khê cũng không tiện hỏi nhiều.
“Có lẽ là vậy.” Lúc anh nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt của Tư Lệ Đình rõ ràng ảm đạm hơn, “Thực ra anh đã quên mẹ anh trông như thế nào rồi.”
“Vậy bây giờ dì thế…”
“Bà ấy chết rồi, chết trước mặt anh trong một đêm sắm chớp ầm ầm.” Tô Cẩm Khê nhìn thấy Tư Lệ Đình đang nắm chặt quần của mình, mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Cô không dám hỏi thêm, “Xin lỗi, em không nên hỏi, đã qua rồi, mọi chuyện đã qua.” Ánh mắt Tư Lệ Đình lóe lên tia lạnh lùng, “Đúng vậy, tất cả đều đã qua.” Nghe giọng nói này của anh, Tô Cẩm Khê cảm thấy lạnh sống lưng, trực giác của cô cho biết trong đó hẳn là có nhiều chuyện phức tạp, nhưng cô không dám hỏi thêm. Cô bắt đầu chuyển đề tài, “Chú ba, em giới thiệu cho anh một trò chơi, rất vui, sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau.” Lâm Quân cũng cảm thấy bầu không khí trong xe quá xấu hỗ, vội vàng phối hợp với Tô Cẩm Khê, nói: “Cậu chủ chơi game rất giỏi.”
“Thật sao? Giỏi lắm sao.”
“Trước đây, cậu chủ cũng đã phát triển một trò chơi. Nếu cô Tô thích chơi…” Lâm Quân không biết, mỗi ngày Tư Lệ Đình đang quấn lấy Tô Cẩm Khê.
“Nhà hàng đó còn cách bao xa?” Tư Lệ Đình vội ngắt lời.
“Nhanh thôi ạ, năm phút nữa chúng ta sẽ đến.” Tư Lệ Đình nhìn vẻ mặt tò mò của cô gái nhỏ, “Thật sao? Chú ba, anh còn có thể thiết kế trò chơi, anh giỏi quá! Anh đang thiết kế trò chơi gì vậy?”
“Là một trò chơi tiên hiệp.” Rõ ràng Lâm Quân là một fan trung thành của Tư Lệ Đình, một khi có cơ hội sẽ đầy mạnh quảng cáo tiêu thụ cho tổng tài của mình.
“Tiên hiệp? Tôi thích chơi thể loại game này nhất, anh mau nói cho tôi biết nó tên gì, lát nữa tôi sẽ tải game đó.”
“Đó là…” Lâm Quân đang định nói tên trò chơi đó, Tư Lệ Đình lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
“Anh nhìn anh ấy như thế làm gì?”
“Chú ba, ăn uống không quan trọng. Rốt cuộc anh thiết kế game gì thế?” Tô Cảm Khê tò mò chớp mắt.
Bình luận facebook