Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Chương 140
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ nghĩ mình mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này như thế này, một người phụ nữ ngồi trên người Đường Minh.
Tô Mộng mặt dày hơn nhiều so với Đường Minh tưởng tượng, những lời mắng mỏ của Đường Minh không những không có tác dụng mà còn khiến cô ta trở nên bạo dạn hơn.
Anh ta còn chưa kịp kéo cô ta ra thì Bạch Tiểu Vũ đã mở.
cửa bước vào, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại: “Hai người đang làm cái gì thế hả!”
Bị quấy rầy Tô Mộng có chút bất mãn, nhìn về phía Bạch Tiểu Vũ, “Cô quan tâm chúng tôi làm gì? Đem cửa đóng lại rồi cút ra ngoài.”
Cô ta không biết mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh, giọng điệu của cô ta khá kiêu ngạo.
Bạch Tiểu Vũ cũng phát điên, trực tiếp chạy về phía Tô Mộng, “Con tiện nhân này dám quyến rũ Minh.”
Tô Mộng nhìn người phụ nữ tức giận đi vào, “Minh? Gọi thân mật như vậy, con gà rừng này ở đâu chui ra đến thêm đất diễn vậy?”
Bạch Tiểu Vũ trực tiếp lôi Tô Mộng từ trên người Đường Minh xuống, Tô Mộng ngã xuống sàn, “Anh rể, con mụ điên này đánh em.”
“Anh rể? Cô là Tô Mộng!” Cuối cùng Bạch Tiểu Vũ cũng nhận ra đây là Tô Mộng, Tô Mộng và Tô Cẩm Khê hoàn toàn khác nhau, không chỉ về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng khác nhau.
“Ai cho cô lán gan gọi tên tôi? Cô chỉ là một con gà rừng.”
“Câm miệng!” Vốn dĩ tâm trạng Đường Minh rất xấu, mặc kệ là Bạch Tiểu Vũ hay Tô Mộng anh ta đều không muốn chọc vào, có tình hai người này lại đụng phải nhau.
Anh ta kéo Bạch Tiểu Vũ trở lại bên cạnh mình, “Không cần chấp nhặt với cô ta.”
Nếu anh ta phải chọn một trong hai, tất nhiên anh ta sẽ đứng về phía Bạch Tiểu Vũ.
Tô Mộng nhìn hai người đứng gần nhau, “Được rồi anh rẻ, người phụ nữ này là ai, anh không sợ em nói cho chị em biết sao?”
Đường Minh cũng lười nói với cô ta, “Tô Mộng, quản tốt cái miệng của cô, nêu không tôi không ngại xé rách miệng cô đâu.”
Trong lời nói của anh ta có sự đe dọa, lo lắng Tô Mộng sẽ nói ra chuyện đêm đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
“Anh rẻ…” Tô Mộng không cam lòng làm nũng.
“Chúng ta đi.” Đường Minh dắt tay Bạch Tiểu Vũ rời đi.
Bạch Tiểu Vũ không ngừng hỏi, “Minh, cô ta là em gái của Tô Cẩm Khê, tại sao vừa rồi cô ta lại leo lên người anh?”
“Không cần phải quan tâm đến cô ta, cô ta là một con mụ điên thôi.” Giọng điệu Đường Minh khinh thường.
Tô Mộng kiêu ngạo ương ngạnh, vừa nhìn là biết là loại người mà Đường Minh ghét, nếu Đường Minh thích Tô Cảm Khê Bạch Tiểu Vũ còn có thể tin.
Loại người giống như Tô Mộng, không có khả năng Đường Minh sẽ thích, vậy thì là do Tô Mộng chủ động.
“Cô ta biết rõ chuyện của Tô Cẩm Khê với anh, cô ta còn muốn quyến rũ anh, điều này cho thấy người phụ nữ này không biết xấu hỗ như thế nào.”
“Đúng thật là không biết xấu hỏ.” Đối với Tô Mộng Đường Minh không có một chút ấn tượng tốt nào, “Sao em lại ở’ đây?”
“Em và Tiểu Nhụy tới đây ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy trợ.
lý Chiêm, Minh, tin tức kia là như thế nào vậy?” Bạch Tiểu Vũ cho rằng Đường Minh đang muốn chuẩn bị công khai quan hệ của hai người.
Đường Minh muốn nói lại thôi, trong lòng anh ta đã không còn có Bạch Tiểu Vũ nữa, nếu tiếp tục lôi kéo sẽ khiến cô ấy đau lòng.
Bây giờ anh ta muốn nói cho cô ấy biết, nhưng anh ta lo Bạch Tiểu Vũ nhất thời kích động sẽ ra làm ra chuyện gì đó, anh ta phải tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô ấy.
“Đường tổng, công ty còn có chuyện cần anh quay về xử lý.” Trợ lý Chiêm bước tới.
“Tiểu Vũ, tự mình trở về đi, anh có việc phải làm.”
“Vâng Minh, gân đây anh không đên gặp em. Anh làm việc trước đi, nhớ tới tìm em đó.” Bạch Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói.
“Anh sẽ đến.” Đền nói ra tất cả mọi chuyện.
Tô Mộng nhìn hai người tay trong tay rời đi, phổi cô ta như: muốn nổ tung, uỗổng công cô ta còn nghĩ Đường Minh là một người đàn ông tốt, không ngờ anh ta cũng xấu như: những người đàn ông khác.
Cô ta nhanh chóng gọi cho Tô Cảm Khê, “Chị đang ở đâu?”
“Trên đường đi làm, có chuyện gì sao?” Giọng điệu của Tô Cẩm Khê không còn dịu dàng như trước, cô cũng không còn tình cảm với nhà họ Tô nữa.
Tô Mộng chưa bao giờ coi cô là chị cô ta, hà cớ gì cô lại phải ngu ngốc trả giá như trước kia.
“Đi làm? Chị vẫn còn có tâm trạng đi làm!” Giọng nói ồn ào của Tô Mộng truyền đến.
“Tại sao tôi lại không có tâm trạng đi làm?” Cô cảm thấy không thể giải thích được, con nhóc Tô Mộng này tìm cô làm gì?
“Chồng của chị đã bị người phụ nữ khác cướp mắt, vậy mà chị vẫn còn đi làm. Thật là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Tô Cẩm Khê suy nghĩ một chút mới biết là cô ta đang nói đến Đường Minh, “Ừm, bên tôi còn có một số chuyện phải làm, trước cứ như vậy đi.”
“Tô Cẩm Khê, em nói anh rể sắp bị người khác giật mát, sao chị lại thờ ơ như vậy? Em tận mắt nhìn thấy anh ấy đi cùng một người phụ nữ tên là Tiểu Vũ. Chị mau qua đây, chúng ta sẽ cùng đi bắt quả tang!”
“Tôi không có thời gian đó. Nếu cô có hứng thú như vậy thì có thể đi bắt.” Tô Cẩm Khê trực tiếp cúp điện thoại.
Sao cô có thể không nhìn ra tâm tư của Tô Mộng chứ, Tô Mộng luôn muốn gả cho một người đàn ông giàu có.
Trước kia nhìn thấy chú ba, cô ta luôn cố gắng tìm cách đến gần chú ba, sau khi biết chú ba thất bại, cô ta lại chuyển sang Đường Minh.
Cô ta không biết chuyện của cô và Đường Minh, cô ta muốn lợi dụng cô, cô hận không thể tránh xa Đường Minh càng xa càng tốt, làm sao có thể quan tâm đến những chuyện như vậy?
Tô Mộng nghe thấy tiếng bíp trong điện thoại, sắc mặt trở: nên lạnh lùng, Tô Cẩm Khê chết tiệt, dám cúp điện thoại của cô ta, chán sống rồi hả!
Tư Lệ Đình rời mắt khỏi máy tính xách tay, “Sao vậy?”
“Không có gì, Tô Mộng nhìn thấy Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ đi cùng nhau, bảo em tới bắt quả tang.” Tô Cẩm Khê vừa nhìn tập tài liệu trong tay, vừa nói không có gì.
“Phải không, chân trước nói thích em, chân sau lại đi cùng Bạch Tiểu Vũ.” Tư Lệ Đình cười lạnh.
“Anh ta là người có bệnh, đúng rồi chú ba, lúc nãy Đường Minh nói Nhược sắp trở lại, Nhược là Đường Nhược? Là con trai duy nhất của chú hai?” Tô Cẩm Khê hỏi.
Ngón tay Tư Lệ Đình đang gõ bàn phím cứng lại, “… Ư.”
“Đường Minh nói anh hận anh ta, tại sao chú ba lại hận anh ta?” Tô Cảm Khê có chút tò mò.
“Không có chuyện gì, chỉ là trước kia có xích mích.”
“Chú ba, sao em cứ cảm thấy anh rất không nguyện ý nhắc tới chuyện quá khứ của mình vậy, mỗi lần nhắc đến quá khứ anh đều bâng quơ nói sang chuyện khác.”
Lúc trước nghe thấy Đường Minh nói chuyện đó, Tô Cẩm Khê cảm thấy nhất định giữa Tư Lệ Đình và Đường Nhược có một mối hận thù sâu sắc.
“Tất cả đều là chuyện cũ, anh thấy không cần thiết phải nhắc lại. Em xem tài liệu xong chưa?”
Tô Cẩm Khê khép tài liệu lại, “Ừm, xong rồi, chắc hẳn Đường Minh sẽ đến tìm Có tổng bàn bạc về dự án. Chúng ta không thể để anh ta giành được dự án này.”
“Anh đã bảo trợ lý Lâm hẹn Có tổng. Gần đây anh ta có rất nhiều việc, ngày kia mới có thời gian. Đường Minh cũng sẽ không gặp được, cơ hội là công bằng.”
“Vậy thì tốt.” Tô Cảm Khê nhìn lịch trình, “Buổi chiều anh phải đến Tinh Vũ, buổi trưa còn có một cuộc họp. Đã gần 11 giờ rồi, anh mau đi ăn gì đó trước đi, nếu không sẽ không có thời gian ăn trưa đâu.”
Tư Lệ Đình đưa tay xoa đầu cô, “Thích ứng với vị trí trợ lý nhanh như vậy?”
“Đương nhiên, không phải anh nói muốn em làm trợ lý riêng cho anh sao? Ngoài công việc, em còn phải phụ trách về sức khỏe của anh, dừng xe ở bên kia đường.”
Người lái xe liếc nhìn Tư Lệ Đình, anh nhàn nhạt nói: “Dừng xe.”
Thấy Tô Cẩm Khê đi tới tiệm ăn nhanh bên cạnh mua một hộp cơm rồi lên xe, “Trên đường trở về công ty anh ăn tạm đi, tuy rằng không bằng những đồ trước của anh, nhưng cũng tốt hơn là không ăn.”
“Cô Tô thực sự rất trí kỷ, nêu đổi lại là trước kia cậu chủ sẽ không ăn đâu. Cho nên bệnh dạ dày của anh ấy càng ngày càng đi xuống.” Lâm Quân bổ sung nói.
Sự gia nhập của Tô Cẩm Khê chỉ có lợi chứ không có hại.
Ít nhất, Tư Lệ Đình người luôn đi theo con đường riêng của mình, không bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác, sẽ tuân theo sự sắp xếp của cô ấy.
“Trợ lý Lâm, anh nên gọi tôi là trợ lý Tô.” Tô Cẩm Khê nghiêm khắc yêu cầu.
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê mở hộp cơm cho anh, “Anh còn bị bệnh dạ dày à?”
“Gần đây anh đã ăn theo quy luật hơn rồi, không tái phạm nữa.” Dường như Tư Lệ Đình không thích nói về điểm yếu của mình.
“Sau này em sẽ chú ý tới chế độ ăn uống của anh. Khoảng 15 phút nữa mới đến công ty, vừa đủ thời gian cho anh ăn.”
“Cùng nhau ăn.”
Có Tô Cảm Khê bên cạnh, Tư Lệ Đình cảm thấy những tháng ngày buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Đến Đế Hoàng Tô Cẩm Khê mới biết mỗi ngày anh bận rộn như nào, không chỉ phải xử lý hàng núi tài liệu, mà còn phải tùy lúc tổ chức nhiều cuộc họp lớn nhỏ.
Cô thật sự có chút bội phục anh, đổi thành người khác thì đã chết lâu rồi.
Không nghỉ trưa, cuộc họp vừa kết thúc anh liền quyết đoán đi tới Tinh Vũ, đến lúc này Tô Cẳm Khê mới biết anh còn có rất nhiều sản nghiệp ngầm.
Ngay cả giới giải trí anh cũng tham gia vào, nghĩ đến Giản Vân đang thực tập ở Tinh Vũ, không biết sẽ gặp phải anh ấy không.
Người mà trước đây cô rất muốn gặp, không biết bắt đầu từ khi nào, Giản Vân người khắc sâu trong trái tim Tô Cẩm Khê giờ đã hoàn toàn biến mắt.
Thay vào đó là Tư Lệ Đình, cho nên đối với Giản Vân mà nói cô không muốn gặp, điều này có hơi xấu hồ.
Lần này khi Tư Lệ Đình đến, Tinh Vũ đã chuẩn bị một bộ phim lớn, Tư Lệ Đình xuất hiện với tư cách là nhà đầu tư, lần này anh đã chỉ rất nhiều tiền cho bộ phim này, anh rất coi trọng nó.
Tô Cẩm Khê ở bên cạnh Tư Lệ Đình, mặc dù rất bận rộn nhưng cô rất thích cảm giác này.
Bước vào phòng họp, người phụ trách Tinh Vũ cung kính chào đón.
“Tổng giám đốc, anh đến rồi, mời ngồi.”
Mắt Tư Lệ Đình nhìn thẳng trực tiếp ngồi lên ghế da, rốt cuộc Tô Cảm Khê cũng biết tại sao anh lại luôn có khí thế thống trị thiên hạ.
Đó là bởi vì anh đi tới đâu cũng sẽ có người hò hét cổ vũ, địa vị của anh sớm đã vượt qua Đường Minh, Đường Minh chưa từng có quyền sống chết, mà anh thì có.
“Tổng giám đốc, anh uống trà hay cà phê?”
“Không cần, tôi không có nhiều thời gian, trực tiếp nói chuyện chính đi.” Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ, lát nữa anh phải trở lại công ty xử lý một số việc.
“Vâng, trước đó tôi đã thông báo kế hoạch về bộ phim, tin răng tông giám đốc đã xem qua, không biết bên anh có ý gì?”
Tư Lệ Đình liếc nhìn Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê giao tài liệu trong tay, “Tổng giám đốc đã sửa đổi một số kế hoạch mà anh đưa ra, mời anh xem qua.”
“Vâng.”
Người phụ trách nhanh chóng đọc kế hoạch rồi nói, “Quả nhiên là trải qua sự sửa đổi của tổng giám đốc thì tốt hơn nhiều. Lần này tổng giám đốc đến đây, chủ yếu là việc lựa chọn diễn viên. Dù sao cũng đầu tư lớn như vậy, các vai chính để cho tổng giám đốc lựa chọn sẽ tương đối tốt hơn.”
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ nghĩ mình mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này như thế này, một người phụ nữ ngồi trên người Đường Minh.
Tô Mộng mặt dày hơn nhiều so với Đường Minh tưởng tượng, những lời mắng mỏ của Đường Minh không những không có tác dụng mà còn khiến cô ta trở nên bạo dạn hơn.
Anh ta còn chưa kịp kéo cô ta ra thì Bạch Tiểu Vũ đã mở.
cửa bước vào, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại: “Hai người đang làm cái gì thế hả!”
Bị quấy rầy Tô Mộng có chút bất mãn, nhìn về phía Bạch Tiểu Vũ, “Cô quan tâm chúng tôi làm gì? Đem cửa đóng lại rồi cút ra ngoài.”
Cô ta không biết mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh, giọng điệu của cô ta khá kiêu ngạo.
Bạch Tiểu Vũ cũng phát điên, trực tiếp chạy về phía Tô Mộng, “Con tiện nhân này dám quyến rũ Minh.”
Tô Mộng nhìn người phụ nữ tức giận đi vào, “Minh? Gọi thân mật như vậy, con gà rừng này ở đâu chui ra đến thêm đất diễn vậy?”
Bạch Tiểu Vũ trực tiếp lôi Tô Mộng từ trên người Đường Minh xuống, Tô Mộng ngã xuống sàn, “Anh rể, con mụ điên này đánh em.”
“Anh rể? Cô là Tô Mộng!” Cuối cùng Bạch Tiểu Vũ cũng nhận ra đây là Tô Mộng, Tô Mộng và Tô Cẩm Khê hoàn toàn khác nhau, không chỉ về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng khác nhau.
“Ai cho cô lán gan gọi tên tôi? Cô chỉ là một con gà rừng.”
“Câm miệng!” Vốn dĩ tâm trạng Đường Minh rất xấu, mặc kệ là Bạch Tiểu Vũ hay Tô Mộng anh ta đều không muốn chọc vào, có tình hai người này lại đụng phải nhau.
Anh ta kéo Bạch Tiểu Vũ trở lại bên cạnh mình, “Không cần chấp nhặt với cô ta.”
Nếu anh ta phải chọn một trong hai, tất nhiên anh ta sẽ đứng về phía Bạch Tiểu Vũ.
Tô Mộng nhìn hai người đứng gần nhau, “Được rồi anh rẻ, người phụ nữ này là ai, anh không sợ em nói cho chị em biết sao?”
Đường Minh cũng lười nói với cô ta, “Tô Mộng, quản tốt cái miệng của cô, nêu không tôi không ngại xé rách miệng cô đâu.”
Trong lời nói của anh ta có sự đe dọa, lo lắng Tô Mộng sẽ nói ra chuyện đêm đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
“Anh rẻ…” Tô Mộng không cam lòng làm nũng.
“Chúng ta đi.” Đường Minh dắt tay Bạch Tiểu Vũ rời đi.
Bạch Tiểu Vũ không ngừng hỏi, “Minh, cô ta là em gái của Tô Cẩm Khê, tại sao vừa rồi cô ta lại leo lên người anh?”
“Không cần phải quan tâm đến cô ta, cô ta là một con mụ điên thôi.” Giọng điệu Đường Minh khinh thường.
Tô Mộng kiêu ngạo ương ngạnh, vừa nhìn là biết là loại người mà Đường Minh ghét, nếu Đường Minh thích Tô Cảm Khê Bạch Tiểu Vũ còn có thể tin.
Loại người giống như Tô Mộng, không có khả năng Đường Minh sẽ thích, vậy thì là do Tô Mộng chủ động.
“Cô ta biết rõ chuyện của Tô Cẩm Khê với anh, cô ta còn muốn quyến rũ anh, điều này cho thấy người phụ nữ này không biết xấu hỗ như thế nào.”
“Đúng thật là không biết xấu hỏ.” Đối với Tô Mộng Đường Minh không có một chút ấn tượng tốt nào, “Sao em lại ở’ đây?”
“Em và Tiểu Nhụy tới đây ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy trợ.
lý Chiêm, Minh, tin tức kia là như thế nào vậy?” Bạch Tiểu Vũ cho rằng Đường Minh đang muốn chuẩn bị công khai quan hệ của hai người.
Đường Minh muốn nói lại thôi, trong lòng anh ta đã không còn có Bạch Tiểu Vũ nữa, nếu tiếp tục lôi kéo sẽ khiến cô ấy đau lòng.
Bây giờ anh ta muốn nói cho cô ấy biết, nhưng anh ta lo Bạch Tiểu Vũ nhất thời kích động sẽ ra làm ra chuyện gì đó, anh ta phải tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô ấy.
“Đường tổng, công ty còn có chuyện cần anh quay về xử lý.” Trợ lý Chiêm bước tới.
“Tiểu Vũ, tự mình trở về đi, anh có việc phải làm.”
“Vâng Minh, gân đây anh không đên gặp em. Anh làm việc trước đi, nhớ tới tìm em đó.” Bạch Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói.
“Anh sẽ đến.” Đền nói ra tất cả mọi chuyện.
Tô Mộng nhìn hai người tay trong tay rời đi, phổi cô ta như: muốn nổ tung, uỗổng công cô ta còn nghĩ Đường Minh là một người đàn ông tốt, không ngờ anh ta cũng xấu như: những người đàn ông khác.
Cô ta nhanh chóng gọi cho Tô Cảm Khê, “Chị đang ở đâu?”
“Trên đường đi làm, có chuyện gì sao?” Giọng điệu của Tô Cẩm Khê không còn dịu dàng như trước, cô cũng không còn tình cảm với nhà họ Tô nữa.
Tô Mộng chưa bao giờ coi cô là chị cô ta, hà cớ gì cô lại phải ngu ngốc trả giá như trước kia.
“Đi làm? Chị vẫn còn có tâm trạng đi làm!” Giọng nói ồn ào của Tô Mộng truyền đến.
“Tại sao tôi lại không có tâm trạng đi làm?” Cô cảm thấy không thể giải thích được, con nhóc Tô Mộng này tìm cô làm gì?
“Chồng của chị đã bị người phụ nữ khác cướp mắt, vậy mà chị vẫn còn đi làm. Thật là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Tô Cẩm Khê suy nghĩ một chút mới biết là cô ta đang nói đến Đường Minh, “Ừm, bên tôi còn có một số chuyện phải làm, trước cứ như vậy đi.”
“Tô Cẩm Khê, em nói anh rể sắp bị người khác giật mát, sao chị lại thờ ơ như vậy? Em tận mắt nhìn thấy anh ấy đi cùng một người phụ nữ tên là Tiểu Vũ. Chị mau qua đây, chúng ta sẽ cùng đi bắt quả tang!”
“Tôi không có thời gian đó. Nếu cô có hứng thú như vậy thì có thể đi bắt.” Tô Cẩm Khê trực tiếp cúp điện thoại.
Sao cô có thể không nhìn ra tâm tư của Tô Mộng chứ, Tô Mộng luôn muốn gả cho một người đàn ông giàu có.
Trước kia nhìn thấy chú ba, cô ta luôn cố gắng tìm cách đến gần chú ba, sau khi biết chú ba thất bại, cô ta lại chuyển sang Đường Minh.
Cô ta không biết chuyện của cô và Đường Minh, cô ta muốn lợi dụng cô, cô hận không thể tránh xa Đường Minh càng xa càng tốt, làm sao có thể quan tâm đến những chuyện như vậy?
Tô Mộng nghe thấy tiếng bíp trong điện thoại, sắc mặt trở: nên lạnh lùng, Tô Cẩm Khê chết tiệt, dám cúp điện thoại của cô ta, chán sống rồi hả!
Tư Lệ Đình rời mắt khỏi máy tính xách tay, “Sao vậy?”
“Không có gì, Tô Mộng nhìn thấy Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ đi cùng nhau, bảo em tới bắt quả tang.” Tô Cẩm Khê vừa nhìn tập tài liệu trong tay, vừa nói không có gì.
“Phải không, chân trước nói thích em, chân sau lại đi cùng Bạch Tiểu Vũ.” Tư Lệ Đình cười lạnh.
“Anh ta là người có bệnh, đúng rồi chú ba, lúc nãy Đường Minh nói Nhược sắp trở lại, Nhược là Đường Nhược? Là con trai duy nhất của chú hai?” Tô Cẩm Khê hỏi.
Ngón tay Tư Lệ Đình đang gõ bàn phím cứng lại, “… Ư.”
“Đường Minh nói anh hận anh ta, tại sao chú ba lại hận anh ta?” Tô Cảm Khê có chút tò mò.
“Không có chuyện gì, chỉ là trước kia có xích mích.”
“Chú ba, sao em cứ cảm thấy anh rất không nguyện ý nhắc tới chuyện quá khứ của mình vậy, mỗi lần nhắc đến quá khứ anh đều bâng quơ nói sang chuyện khác.”
Lúc trước nghe thấy Đường Minh nói chuyện đó, Tô Cẩm Khê cảm thấy nhất định giữa Tư Lệ Đình và Đường Nhược có một mối hận thù sâu sắc.
“Tất cả đều là chuyện cũ, anh thấy không cần thiết phải nhắc lại. Em xem tài liệu xong chưa?”
Tô Cẩm Khê khép tài liệu lại, “Ừm, xong rồi, chắc hẳn Đường Minh sẽ đến tìm Có tổng bàn bạc về dự án. Chúng ta không thể để anh ta giành được dự án này.”
“Anh đã bảo trợ lý Lâm hẹn Có tổng. Gần đây anh ta có rất nhiều việc, ngày kia mới có thời gian. Đường Minh cũng sẽ không gặp được, cơ hội là công bằng.”
“Vậy thì tốt.” Tô Cảm Khê nhìn lịch trình, “Buổi chiều anh phải đến Tinh Vũ, buổi trưa còn có một cuộc họp. Đã gần 11 giờ rồi, anh mau đi ăn gì đó trước đi, nếu không sẽ không có thời gian ăn trưa đâu.”
Tư Lệ Đình đưa tay xoa đầu cô, “Thích ứng với vị trí trợ lý nhanh như vậy?”
“Đương nhiên, không phải anh nói muốn em làm trợ lý riêng cho anh sao? Ngoài công việc, em còn phải phụ trách về sức khỏe của anh, dừng xe ở bên kia đường.”
Người lái xe liếc nhìn Tư Lệ Đình, anh nhàn nhạt nói: “Dừng xe.”
Thấy Tô Cẩm Khê đi tới tiệm ăn nhanh bên cạnh mua một hộp cơm rồi lên xe, “Trên đường trở về công ty anh ăn tạm đi, tuy rằng không bằng những đồ trước của anh, nhưng cũng tốt hơn là không ăn.”
“Cô Tô thực sự rất trí kỷ, nêu đổi lại là trước kia cậu chủ sẽ không ăn đâu. Cho nên bệnh dạ dày của anh ấy càng ngày càng đi xuống.” Lâm Quân bổ sung nói.
Sự gia nhập của Tô Cẩm Khê chỉ có lợi chứ không có hại.
Ít nhất, Tư Lệ Đình người luôn đi theo con đường riêng của mình, không bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác, sẽ tuân theo sự sắp xếp của cô ấy.
“Trợ lý Lâm, anh nên gọi tôi là trợ lý Tô.” Tô Cẩm Khê nghiêm khắc yêu cầu.
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê mở hộp cơm cho anh, “Anh còn bị bệnh dạ dày à?”
“Gần đây anh đã ăn theo quy luật hơn rồi, không tái phạm nữa.” Dường như Tư Lệ Đình không thích nói về điểm yếu của mình.
“Sau này em sẽ chú ý tới chế độ ăn uống của anh. Khoảng 15 phút nữa mới đến công ty, vừa đủ thời gian cho anh ăn.”
“Cùng nhau ăn.”
Có Tô Cảm Khê bên cạnh, Tư Lệ Đình cảm thấy những tháng ngày buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Đến Đế Hoàng Tô Cẩm Khê mới biết mỗi ngày anh bận rộn như nào, không chỉ phải xử lý hàng núi tài liệu, mà còn phải tùy lúc tổ chức nhiều cuộc họp lớn nhỏ.
Cô thật sự có chút bội phục anh, đổi thành người khác thì đã chết lâu rồi.
Không nghỉ trưa, cuộc họp vừa kết thúc anh liền quyết đoán đi tới Tinh Vũ, đến lúc này Tô Cẳm Khê mới biết anh còn có rất nhiều sản nghiệp ngầm.
Ngay cả giới giải trí anh cũng tham gia vào, nghĩ đến Giản Vân đang thực tập ở Tinh Vũ, không biết sẽ gặp phải anh ấy không.
Người mà trước đây cô rất muốn gặp, không biết bắt đầu từ khi nào, Giản Vân người khắc sâu trong trái tim Tô Cẩm Khê giờ đã hoàn toàn biến mắt.
Thay vào đó là Tư Lệ Đình, cho nên đối với Giản Vân mà nói cô không muốn gặp, điều này có hơi xấu hồ.
Lần này khi Tư Lệ Đình đến, Tinh Vũ đã chuẩn bị một bộ phim lớn, Tư Lệ Đình xuất hiện với tư cách là nhà đầu tư, lần này anh đã chỉ rất nhiều tiền cho bộ phim này, anh rất coi trọng nó.
Tô Cẩm Khê ở bên cạnh Tư Lệ Đình, mặc dù rất bận rộn nhưng cô rất thích cảm giác này.
Bước vào phòng họp, người phụ trách Tinh Vũ cung kính chào đón.
“Tổng giám đốc, anh đến rồi, mời ngồi.”
Mắt Tư Lệ Đình nhìn thẳng trực tiếp ngồi lên ghế da, rốt cuộc Tô Cảm Khê cũng biết tại sao anh lại luôn có khí thế thống trị thiên hạ.
Đó là bởi vì anh đi tới đâu cũng sẽ có người hò hét cổ vũ, địa vị của anh sớm đã vượt qua Đường Minh, Đường Minh chưa từng có quyền sống chết, mà anh thì có.
“Tổng giám đốc, anh uống trà hay cà phê?”
“Không cần, tôi không có nhiều thời gian, trực tiếp nói chuyện chính đi.” Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ, lát nữa anh phải trở lại công ty xử lý một số việc.
“Vâng, trước đó tôi đã thông báo kế hoạch về bộ phim, tin răng tông giám đốc đã xem qua, không biết bên anh có ý gì?”
Tư Lệ Đình liếc nhìn Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê giao tài liệu trong tay, “Tổng giám đốc đã sửa đổi một số kế hoạch mà anh đưa ra, mời anh xem qua.”
“Vâng.”
Người phụ trách nhanh chóng đọc kế hoạch rồi nói, “Quả nhiên là trải qua sự sửa đổi của tổng giám đốc thì tốt hơn nhiều. Lần này tổng giám đốc đến đây, chủ yếu là việc lựa chọn diễn viên. Dù sao cũng đầu tư lớn như vậy, các vai chính để cho tổng giám đốc lựa chọn sẽ tương đối tốt hơn.”
Bình luận facebook