Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15. Đến từ nông thôn
Tư Lệ Đình đứng ở nhìn đôi trai gái đang đứng yên kia. Người con gái hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ ôn nhu bởi vì anh tới gần mà đột nhiên đỏ ửng lên một vòng.
Cô gật đầu cười yếu ớt cơ bản không hề biết mình có bao nhiêu đẹp. Khuôn mặt ngượng ngùng này là vì anh khác mà bày ra, trong mắt Tư Lệ Đình hoàn toàn lạnh lẽo.
“Trợ lý Lâm, thị sát tiếp theo giao cho cậu.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
“Tốt, các người đi theo tôi.” Lâm Vận cũng nhìn thoáng qua đôi trai gái bên kia, lập tức biết được tâm tư của vị tổng giám đốc này, xem ra anh ta thật ra rất có hứng thú với người kia.
Đường Minh cúi đầu nhìn cái cổ trắng sáng như tuyết của người phụ nữ bên cạnh, từ trên người của người phụ nữ truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, không giống như là mùi vị của Hà Hương.
Trong nháy mắt đó, tim của anh ta không hiểu sao đập rất nhanh, muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Minh.” Một giọng nói quen thuộc đưa anh kéo về thực tế, Bạch Tiểu Vũ bước nhanh đến đây.
“Cô Bạch, cô đã đến rồi.” Hiển nhiên Bạch Tiểu Vũ thường xuyên đến chỗ này, cơ hồ mỗi nhân viên cửa hàng cửa hàng đều biết cô ta.
Trước kia bên người Đường Minh đều là Bạch Tiểu Vũ, đột nhiên lại nhiều thêm một Tô Cẩm Khê, tự nhiên sẽ bị người ta cho rằng là tiểu tam.
Dáng vẻ của một nhóm nhân viên cửa hàng đều chờ để xem kịch vui, Đường Minh đẩy kính mắt, vẻ mặt như thường, “Anh đưa cô ta tới mua quần áo.”
“Một tên đàn ông như anh làm sao biết chọn quần áo gì chứ, vẫn là để em giúp Cảm Khê mua đi.”
“Được, anh qua bên kia đợi hai người.” Đường Minh ngược lại không quan trọng.
Mấy cô bán hàng trong hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ các cô còn tưởng rằng nhìn thấy chính là tiết mục, chính cung đi bắt tiểu tam, ai biết hai người lại hài hòa như thế.
Chắc là các cô đã đoán sai rồi, nói không chừng cô gái này chỉ là có thân phận người thân gì đó.
Trước đó Tô Cảm Khê đã gặp Bạch Tiểu Vũ một lần, nhưng hai người cũng không từng gặp lại nhau.
“Cẩm Khê, bên kia có cửa hàng thích hợp với cô hơn, tôi dẫn cô đi, cô không hè thích hợp với cái váy này tý nào.”
Cẩm Khê nhìn mình trong gương, váy ngắn màu đỏ nỗi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, thuần khiết nhưng bên trong lại xen lẫn một tia gợi cảm với thành thục, nhân viên cửa hàng đều đồng ý cho rằng rất đẹp.
Cho tới bây giờ cô chưa có thử qua dạng phong cách này, cảm thấy vẫn được.
Nếu Bạch Tiểu Vũ đã nói không đẹp, cô vào phòng thử áo thay lại.
“Cô Bạch, người kia là người như thế của cô vậy? Trước đó thấy giám đốc Đường đưa cô ta tới đây mua quần áo, chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ lạ đó.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ không thay đổi, “Các cô hiểu lầm rồi, cô gái nhỏ này là em gái của Đường Minh từ nông thôn lên. Minh thấy cô ta đáng thương, chuyên môn đưa cô ta đi mua quần áo.”
“Hóa ra là một con bé con đến từ nông thôn, trách không được cả người đều là mặc đồ ở vỉa hè.”
“Vẫn là cô Bạch cô có khí chất, bên trong cửa hàng chúng tôi có kiểu mới đến, cô có muốn nhìn thử một chút hay không?”
“Không cần, số đo của tôi các cô đều quen thuộc, bọc lại cùng nh X ˆ+ ^ ø Lk š Si và đz)., Ẩ) „ một chô cho tôi, còn có chiệc váy đỏ trên người cô ta.
Bạch Tiểu Vũ mang theo mỉm cười, nói, chỉ là bên trong nụ cười lại có một tia lạnh lùng khó khiến cho người ta cảm thấy được.
Đồ của cô, ai cũng không thể đoạt!
Tô Cảm Khê đang thử áo ở bên trong phòng vẫn nghe được rõ ràng, mặc dù nhà họ Tô xuống dốc, bị biến thành một con bé ngoại thành khiến trong lòng của cô vẫn rất không thoải mái.
Cởi quần áo ra, cô đổi lại bộ quần áo cũ của mình, đè xuống ỳ tức giận trong lòng nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là đôi tay năm chặt lại biểu hiện ra lúc này đây cô đang tức giận.
“Cẩm Khê, chúng ta qua bên kia đi.” Trong tay của Bạch Tiểu Vũ mang theo túi lớn túi nhỏ.
“Không cần, cô đi cùng với giám đốc Đường đi, tôi sẽ tự chọn quần áo.” Tô Cẩm Khê căn bản cũng không có thèm nhìn Đường Minh mua cho cô ta quần áo gì.
Không đợi Bạch Tiểu Vũ nói chuyện, cô trực tiếp bỏ đi. Những năm này cô làm việc làm thêm, kiếm được một chút tiền, bình thường bớt ăn bớt mặc cũng dành dụm được mấy nghìn tệ.
Tiền mua một bộ quần áo hẳn là đủ, Bạch Tiểu Vũ có địch ý với cô, cô cũng không phải là không biết, cho nên cô rất tự giác cách xa một chút.
Tư Lệ Đình đứng ở nhìn đôi trai gái đang đứng yên kia. Người con gái hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ ôn nhu bởi vì anh tới gần mà đột nhiên đỏ ửng lên một vòng.
Cô gật đầu cười yếu ớt cơ bản không hề biết mình có bao nhiêu đẹp. Khuôn mặt ngượng ngùng này là vì anh khác mà bày ra, trong mắt Tư Lệ Đình hoàn toàn lạnh lẽo.
“Trợ lý Lâm, thị sát tiếp theo giao cho cậu.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
“Tốt, các người đi theo tôi.” Lâm Vận cũng nhìn thoáng qua đôi trai gái bên kia, lập tức biết được tâm tư của vị tổng giám đốc này, xem ra anh ta thật ra rất có hứng thú với người kia.
Đường Minh cúi đầu nhìn cái cổ trắng sáng như tuyết của người phụ nữ bên cạnh, từ trên người của người phụ nữ truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, không giống như là mùi vị của Hà Hương.
Trong nháy mắt đó, tim của anh ta không hiểu sao đập rất nhanh, muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Minh.” Một giọng nói quen thuộc đưa anh kéo về thực tế, Bạch Tiểu Vũ bước nhanh đến đây.
“Cô Bạch, cô đã đến rồi.” Hiển nhiên Bạch Tiểu Vũ thường xuyên đến chỗ này, cơ hồ mỗi nhân viên cửa hàng cửa hàng đều biết cô ta.
Trước kia bên người Đường Minh đều là Bạch Tiểu Vũ, đột nhiên lại nhiều thêm một Tô Cẩm Khê, tự nhiên sẽ bị người ta cho rằng là tiểu tam.
Dáng vẻ của một nhóm nhân viên cửa hàng đều chờ để xem kịch vui, Đường Minh đẩy kính mắt, vẻ mặt như thường, “Anh đưa cô ta tới mua quần áo.”
“Một tên đàn ông như anh làm sao biết chọn quần áo gì chứ, vẫn là để em giúp Cảm Khê mua đi.”
“Được, anh qua bên kia đợi hai người.” Đường Minh ngược lại không quan trọng.
Mấy cô bán hàng trong hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ các cô còn tưởng rằng nhìn thấy chính là tiết mục, chính cung đi bắt tiểu tam, ai biết hai người lại hài hòa như thế.
Chắc là các cô đã đoán sai rồi, nói không chừng cô gái này chỉ là có thân phận người thân gì đó.
Trước đó Tô Cảm Khê đã gặp Bạch Tiểu Vũ một lần, nhưng hai người cũng không từng gặp lại nhau.
“Cẩm Khê, bên kia có cửa hàng thích hợp với cô hơn, tôi dẫn cô đi, cô không hè thích hợp với cái váy này tý nào.”
Cẩm Khê nhìn mình trong gương, váy ngắn màu đỏ nỗi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, thuần khiết nhưng bên trong lại xen lẫn một tia gợi cảm với thành thục, nhân viên cửa hàng đều đồng ý cho rằng rất đẹp.
Cho tới bây giờ cô chưa có thử qua dạng phong cách này, cảm thấy vẫn được.
Nếu Bạch Tiểu Vũ đã nói không đẹp, cô vào phòng thử áo thay lại.
“Cô Bạch, người kia là người như thế của cô vậy? Trước đó thấy giám đốc Đường đưa cô ta tới đây mua quần áo, chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ lạ đó.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ không thay đổi, “Các cô hiểu lầm rồi, cô gái nhỏ này là em gái của Đường Minh từ nông thôn lên. Minh thấy cô ta đáng thương, chuyên môn đưa cô ta đi mua quần áo.”
“Hóa ra là một con bé con đến từ nông thôn, trách không được cả người đều là mặc đồ ở vỉa hè.”
“Vẫn là cô Bạch cô có khí chất, bên trong cửa hàng chúng tôi có kiểu mới đến, cô có muốn nhìn thử một chút hay không?”
“Không cần, số đo của tôi các cô đều quen thuộc, bọc lại cùng nh X ˆ+ ^ ø Lk š Si và đz)., Ẩ) „ một chô cho tôi, còn có chiệc váy đỏ trên người cô ta.
Bạch Tiểu Vũ mang theo mỉm cười, nói, chỉ là bên trong nụ cười lại có một tia lạnh lùng khó khiến cho người ta cảm thấy được.
Đồ của cô, ai cũng không thể đoạt!
Tô Cảm Khê đang thử áo ở bên trong phòng vẫn nghe được rõ ràng, mặc dù nhà họ Tô xuống dốc, bị biến thành một con bé ngoại thành khiến trong lòng của cô vẫn rất không thoải mái.
Cởi quần áo ra, cô đổi lại bộ quần áo cũ của mình, đè xuống ỳ tức giận trong lòng nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là đôi tay năm chặt lại biểu hiện ra lúc này đây cô đang tức giận.
“Cẩm Khê, chúng ta qua bên kia đi.” Trong tay của Bạch Tiểu Vũ mang theo túi lớn túi nhỏ.
“Không cần, cô đi cùng với giám đốc Đường đi, tôi sẽ tự chọn quần áo.” Tô Cẩm Khê căn bản cũng không có thèm nhìn Đường Minh mua cho cô ta quần áo gì.
Không đợi Bạch Tiểu Vũ nói chuyện, cô trực tiếp bỏ đi. Những năm này cô làm việc làm thêm, kiếm được một chút tiền, bình thường bớt ăn bớt mặc cũng dành dụm được mấy nghìn tệ.
Tiền mua một bộ quần áo hẳn là đủ, Bạch Tiểu Vũ có địch ý với cô, cô cũng không phải là không biết, cho nên cô rất tự giác cách xa một chút.
Bình luận facebook