Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Chương 241:
Bắt kể là bệnh tật hay mạnh khỏe, hay bát kỳ lý do nào khác, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận anh ấy.
và trung thành với anh ấy đến cuối đời?”
Tô Cảm Khê đã xem cảnh tượng kinh điển này trong các bộ phim và trong tiểu thuyết vô số lần.
Vị linh mục đã nói điều này với vô số cặp vợ chồng mới, nó đã trở thành một công việc của ông ấy, giọng điệu bình tĩnh.
Tô Cẩm Khê rất kích động, đặc biệt là khi cô nói câu này, tim cô như sắp nhảy ra ngoài.
Cô cố gắng kìm chế sự kích động, nói từng chữ: “Tôi nguyện ý.”
Vị linh mục lại nhìn Tư Lệ Đình: “Anh Tư Lệ Đình, anh có nguyện ý củng cô gái này trở thành vợ của anh, ký hiệp ước hôn nhân với cô ấy không?
Bắt kể là bệnh tật hay mạnh khỏe, hay bất kỳ lý do nào khác, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận cô ấy và trung thành với cô ấy đến cuối đời?”
Gần như Tư Lệ Đình trả lời trong máy giây: “Tôi nguyện ý”
Những người đã quen thuộc với anh có thể cảm nhận được giọng nói của anh khác với mọi khi, có chút căng thẳng và khẩn trương, thậm chí giọng điệu của anh cũng có phần thay đổi.
Sau đó, Tô Cảm Khê mới nhận ra rằng không phải chỉ có cô kích động, mà Tư Lệ Đình còn căng thẳng hơn cả cô.
Vị linh mục cảm thấy thích thú với câu trả lời đầy căng thẳng của Tư Lệ Đình, nhìn dáng vẻ lo lắng của Tư Lệ Đình, rõ ràng là bà xã đang ở bên cạnh anh ấy, chẳng lẽ vẫn còn sợ bị cướp?
Ông ấy thu lại nụ cười, nhìn mọi người dưới khán đài, “Tất cả các bạn có sẵn lòng làm chứng cho lời thề hôn nhân của họ không?”
Mọi người trả lời: “Có.”
Vị linh mục định tiếp tục quá trình trao nhẫn, hoa đồng cầm nhẫn đã đứng ở hai bên chờ ông ấy ra lệnh. Đột nhiên một giọng nói trái ngược với những người khác vang lên: “Tôi không đồng ý.”
Đột nhiên, một giọng nói đôi lập xen vào giữa những giọng nói đồng thanh, có vẻ rất đột ngột.
Nụ cười nơi khóe miệng Tô Cẩm Khê đông cứng lại, ánh mắt Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn người đó.
Người đến là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, anh không quen người đó.
Tô Cẩm Khê nhìn anh, như đang hỏi Tư Lệ Đình biết người phụ nữ đó không.
Trong đám đông khóe miệng Hoa Tinh nhéch lên, trò hay bắt đầu.
Cô ta cao giọng hỏi: “Dì này, hôm nay là ngày vui của cô dâu chú rẻ, tại sao dì lại không đồng ý?”
Người phụ nữ đi từng bước về phía Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, đột nhiên Tư Lệ Đình cảm thấy có chút bắt an.
Từ hôm qua đến giờ anh vẫn luôn có chút bất an, luôn cảm thấy hôn lễ sẽ không diễn ra suôn sẻ.
Sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến anh trở nên chắc chắn hơn, người tới không có ý tốt.
“Bà là ai, dựa vào đâu mà nói hươu nói vượn ở đây?” Lâm Quân muôn mang bà ta đi.
“Cô Tô, cậu Tư, thứ lỗi cho sự mạo phạm này của tôi, nhưng vì tốt cho hai người, tôi khuyên hai người nên hủy bỏ hôn lễ.”
Tô Cẩm Khê duy trì nụ cười khiêm tốn, “Dì này, chúng tôi thật lòng yêu nhau, tại sao lại phải hủy hôn lễ2”
“Tóm lại hai người không thể ở bên nhau, nếu hai người ở bên nhau thì sẽ là loạn luân!”
Lời này vừa nói ra, Tư Lệ Đình nhíu mày, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén bắn về phía người phụ nữ, bà ta biết những gì?
Ông cụ Đường cũng có chút không thể ngồi yên, lúc người phụ nữ này xuất hiện ông cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.
Có rất ít người biết chuyện Tư Lệ Đình là con của Tô Nhan, chỉ có một người duy nhất biết điều đó.
Đó là người phụ nữ trước mặt này, bà ta là người giúp việc của nhà họ Tô, người chăm sóc Tô Nhan.
Lúc đầu, ông cũng đã cố gắng hết sức ngăn cản Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê đến với nhau, nhưng Tư Lệ Đình lại không tin vào điều xấu này, kiên quyết đi theo con đường riêng của mình.
Trong mắt ông, tình yêu của anh dành cho Tô Cẩm Khê đã vượt qua cả thế giới, cho dù đời này anh không muốn có con, anh cũng nhất định phải ở bên Tô Cẩm Khê.
Tuy anh có quyết tâm như vậy, nhưng không có nghĩa là Tô Cẩm Khê cũng có.
Dựa vào tính cách của Tô Cẩm Khê, anh thực sự không chắc liệu Tô Cẩm Khê có quyết tâm như vậy hay không.
Tư Lệ Đình dám đánh cược tất cả, nhưng chỉ có chuyện này là anh không dám.
Tô Cẩm Khê đối với anh quá quan trọng, chỉ cần có chuyện gì có thể làm hại hai người bọn họ, anh sẽ không cho phép xảy ra chuyện đó.
Vốn anh nghĩ rằng chỉ cần ông cụ không nói, thì anh có thể che giấu.
Nhưng giờ đây người phụ nữ này xuất hiện dường như biết tất cả, nếu nói ra sự thật trước mặt nhiều người như vậy, làm sao Tô Cảm Khê có thể chịu đựng được?
Không chỉ có Tô Cẩm Khê, những người bên dưới đã bắt đầu thảo luận sôi nồi.
Bắt kể là bệnh tật hay mạnh khỏe, hay bát kỳ lý do nào khác, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận anh ấy.
và trung thành với anh ấy đến cuối đời?”
Tô Cảm Khê đã xem cảnh tượng kinh điển này trong các bộ phim và trong tiểu thuyết vô số lần.
Vị linh mục đã nói điều này với vô số cặp vợ chồng mới, nó đã trở thành một công việc của ông ấy, giọng điệu bình tĩnh.
Tô Cẩm Khê rất kích động, đặc biệt là khi cô nói câu này, tim cô như sắp nhảy ra ngoài.
Cô cố gắng kìm chế sự kích động, nói từng chữ: “Tôi nguyện ý.”
Vị linh mục lại nhìn Tư Lệ Đình: “Anh Tư Lệ Đình, anh có nguyện ý củng cô gái này trở thành vợ của anh, ký hiệp ước hôn nhân với cô ấy không?
Bắt kể là bệnh tật hay mạnh khỏe, hay bất kỳ lý do nào khác, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận cô ấy và trung thành với cô ấy đến cuối đời?”
Gần như Tư Lệ Đình trả lời trong máy giây: “Tôi nguyện ý”
Những người đã quen thuộc với anh có thể cảm nhận được giọng nói của anh khác với mọi khi, có chút căng thẳng và khẩn trương, thậm chí giọng điệu của anh cũng có phần thay đổi.
Sau đó, Tô Cảm Khê mới nhận ra rằng không phải chỉ có cô kích động, mà Tư Lệ Đình còn căng thẳng hơn cả cô.
Vị linh mục cảm thấy thích thú với câu trả lời đầy căng thẳng của Tư Lệ Đình, nhìn dáng vẻ lo lắng của Tư Lệ Đình, rõ ràng là bà xã đang ở bên cạnh anh ấy, chẳng lẽ vẫn còn sợ bị cướp?
Ông ấy thu lại nụ cười, nhìn mọi người dưới khán đài, “Tất cả các bạn có sẵn lòng làm chứng cho lời thề hôn nhân của họ không?”
Mọi người trả lời: “Có.”
Vị linh mục định tiếp tục quá trình trao nhẫn, hoa đồng cầm nhẫn đã đứng ở hai bên chờ ông ấy ra lệnh. Đột nhiên một giọng nói trái ngược với những người khác vang lên: “Tôi không đồng ý.”
Đột nhiên, một giọng nói đôi lập xen vào giữa những giọng nói đồng thanh, có vẻ rất đột ngột.
Nụ cười nơi khóe miệng Tô Cẩm Khê đông cứng lại, ánh mắt Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn người đó.
Người đến là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, anh không quen người đó.
Tô Cẩm Khê nhìn anh, như đang hỏi Tư Lệ Đình biết người phụ nữ đó không.
Trong đám đông khóe miệng Hoa Tinh nhéch lên, trò hay bắt đầu.
Cô ta cao giọng hỏi: “Dì này, hôm nay là ngày vui của cô dâu chú rẻ, tại sao dì lại không đồng ý?”
Người phụ nữ đi từng bước về phía Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, đột nhiên Tư Lệ Đình cảm thấy có chút bắt an.
Từ hôm qua đến giờ anh vẫn luôn có chút bất an, luôn cảm thấy hôn lễ sẽ không diễn ra suôn sẻ.
Sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến anh trở nên chắc chắn hơn, người tới không có ý tốt.
“Bà là ai, dựa vào đâu mà nói hươu nói vượn ở đây?” Lâm Quân muôn mang bà ta đi.
“Cô Tô, cậu Tư, thứ lỗi cho sự mạo phạm này của tôi, nhưng vì tốt cho hai người, tôi khuyên hai người nên hủy bỏ hôn lễ.”
Tô Cẩm Khê duy trì nụ cười khiêm tốn, “Dì này, chúng tôi thật lòng yêu nhau, tại sao lại phải hủy hôn lễ2”
“Tóm lại hai người không thể ở bên nhau, nếu hai người ở bên nhau thì sẽ là loạn luân!”
Lời này vừa nói ra, Tư Lệ Đình nhíu mày, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén bắn về phía người phụ nữ, bà ta biết những gì?
Ông cụ Đường cũng có chút không thể ngồi yên, lúc người phụ nữ này xuất hiện ông cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.
Có rất ít người biết chuyện Tư Lệ Đình là con của Tô Nhan, chỉ có một người duy nhất biết điều đó.
Đó là người phụ nữ trước mặt này, bà ta là người giúp việc của nhà họ Tô, người chăm sóc Tô Nhan.
Lúc đầu, ông cũng đã cố gắng hết sức ngăn cản Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê đến với nhau, nhưng Tư Lệ Đình lại không tin vào điều xấu này, kiên quyết đi theo con đường riêng của mình.
Trong mắt ông, tình yêu của anh dành cho Tô Cẩm Khê đã vượt qua cả thế giới, cho dù đời này anh không muốn có con, anh cũng nhất định phải ở bên Tô Cẩm Khê.
Tuy anh có quyết tâm như vậy, nhưng không có nghĩa là Tô Cẩm Khê cũng có.
Dựa vào tính cách của Tô Cẩm Khê, anh thực sự không chắc liệu Tô Cẩm Khê có quyết tâm như vậy hay không.
Tư Lệ Đình dám đánh cược tất cả, nhưng chỉ có chuyện này là anh không dám.
Tô Cẩm Khê đối với anh quá quan trọng, chỉ cần có chuyện gì có thể làm hại hai người bọn họ, anh sẽ không cho phép xảy ra chuyện đó.
Vốn anh nghĩ rằng chỉ cần ông cụ không nói, thì anh có thể che giấu.
Nhưng giờ đây người phụ nữ này xuất hiện dường như biết tất cả, nếu nói ra sự thật trước mặt nhiều người như vậy, làm sao Tô Cảm Khê có thể chịu đựng được?
Không chỉ có Tô Cẩm Khê, những người bên dưới đã bắt đầu thảo luận sôi nồi.
Bình luận facebook