Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Chương 253:
Đường Minh cũng đi tới hoà giải, “Không ai muốn xảy ra chuyện như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, việc chúng ta cần làm bây giờ là làm sao để giảm bớt ảnh hưởng xấu.”
Tư Lệ Đình đang ngồi thất thần giữa những cánh hoa, dường như không nghe thấy lời người khác nói, anh mờ mịt đeo chiếc nhẫn vào tay mình.
Tư Lệ Đình từ trên mặt sàn chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói ra từng chữ: “Sai lầm của tôi, tôi sẽ tự chịu.” Nói xong anh liền rời đi.
Người nhà họ Đường muốn nói lại thôi, người chịu đả kích nặng nề nhát trong vụ việc này chính là Tư Lệ Đình.
Hoa Tinh đi về phía Tư Lệ Đình với vẻ mặt nịnh nọt, “Em đã từng nói, anh và cô ta không hợp…”
Tư Lệ Đình nắm lấy cổ áo Hoa Tinh, lúc này so với lúc trước Tư Lệ Đình lãnh đạm hơn, hai mắt đỏ hoe, giống như dã thú hung bạo.
Hoa Tinh sợ tới mức chỉ biết đứng nhìn Tư Lệ Đình.
Ánh mắt thật khủng khiếp.
“Xem ra cô không để trong lòng những gì tôi đã từng nói, nếu cô đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ trả lại gấp trăm làn!”
Vừa nói xong liền đẩy Hoa Tinh ngã xuống, Hoa Tinh hét lên ngã xuống trên sân khấu lạnh băng.
Cánh hoa nhỏ đó không thể làm cô ta bớt đau chút nào, cô ta vừa đau vừa tức.
Không biết người giúp việc đó đã rời đi từ lúc nào, cứ như thể bà ta chưa từng đến đây.
Cả người Tư Lệ Đình toát ra vẻ lạnh lùng, “Trợ lý Lâm, mặc kệ cậu dùng cách nào, cũng phải tìm ra người đàn bà đó cho tôi!”
“Vâng, cậu chủ.”
Hạnh phúc của anh nằm trong tầm tay bị người khác hung hăng xé mát, đã như vậy thì anh sẽ không nương tay nữa.
Tư Lệ Đình sải bước dài rời đi, ông cụ Đường ngăn lại: “Đình nhi, con muốn đi đâu?”
“Tìm lại hạnh phúc đã mắt của con.” Tư Lệ Đình không hề do dự trả lời.
“Đình nhi, chuyện giữa con và con bé Tô sẽ sớm bị người dân cả nước biết đến, con nghĩ họ sẽ nói gì?”
“Con không quan tâm…”
“Cho dù con không quan tâm, con bé Tô cũng sẽ không quan tâm sao? Con bé là phụ nữ, phụ nữ quan trọng nhất chính là danh tiếng.
Con muốn con bé sống cả đời cùng con trong lời chỉ trích của người khác sao, con nói con không có con cũng được.
Còn con bé thì sao? Quyết định của con có thể thay thế con bé không? Con không rõ nên mới không dám nói thật với con bé.
Đình nhi, từ bỏ đi, con và con bé Tô thật sự không thể ở bên nhau, nếu như con thật sự muốn tốt cho con bé, thì con từ bỏ đi.”
Bước chân của Tư Lệ Đình hơi khựng lại, tình hình hôm nay rất khác so với trước đây, anh sẽ đưa ra quyết định gì?
Tư Lệ Đình từ từ quay lại, sắc mặt trầm lặng giọng nói lớn của anh đủ để mọi người trong hội trường có thể nghe thấy.
“Tôi không quan tâm cô ấy là ai, tôi chỉ biết, Tô Cảm Khê là người phụ nữ của Tư Lệ Đình tôi, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô ấy sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Tình thân gì, quan hệ huyết thống gì, nếu là vì cô ấy, chuyện loạn luân này Tư Lệ Đình quyết định làm rồi!”
Tư Lệ Đình nói xong một đoạn này rôi rời đi, không hệ dừng lại.
Ông cụ Đường thở dài ngao ngán, tính cách này của Tư Lệ Đình ông không lạ chút nào, chỉ cần người đó quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.
Nếu anh để ý thì anh đã sớm từ bỏ mối quan hệ giữa anh và Tô Cẩm Khê rồi.
Anh kiên quyết tiếp tục ở bên Tô Cẩm Khê, còn tổ chức một đám cưới hoành tráng như vậy.
Anh cũng bỏ ngoài tai những lời bàn tán vớ vấn của người đời, tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một đôi trai gái yêu nhau như vậy?
Mặc dù Hoa Tinh đã đạt được mục đích của mình, chia cắt được hai người.
Nhưng kết quả khác xa với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta nghĩ rằng Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình không hề biết thân thế của mình.
Không ngờ Tư Lệ Đình đã sớm biết sự thật, biết rõ sự thật rồi anh còn cưới Tô Cẩm Khê, tình cảm này khiến cô ta ghen tị đến phát điên.
Hoa Tỉnh bị anh đẩy ngã xuống sàn, tuy rằng thân thể đau, nhưng tim lại càng đau.
Đường Nhược bước tới gần cô ta, đưa tay về phía cô ta, Hoa Tinh tủi thân gọi: “Nhược.”
Đường Nhược mỉm cười, đỡ cô ta dậy rồi cả hai rời khỏi hiện trường.
Vốn Hoa Tinh rất cảm động, ai biết vừa lên xe, Đường Nhược đã đẩy cô ta đập đầu vào kính cửa sổ.
“Nhược…”
Đường Minh cũng đi tới hoà giải, “Không ai muốn xảy ra chuyện như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, việc chúng ta cần làm bây giờ là làm sao để giảm bớt ảnh hưởng xấu.”
Tư Lệ Đình đang ngồi thất thần giữa những cánh hoa, dường như không nghe thấy lời người khác nói, anh mờ mịt đeo chiếc nhẫn vào tay mình.
Tư Lệ Đình từ trên mặt sàn chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói ra từng chữ: “Sai lầm của tôi, tôi sẽ tự chịu.” Nói xong anh liền rời đi.
Người nhà họ Đường muốn nói lại thôi, người chịu đả kích nặng nề nhát trong vụ việc này chính là Tư Lệ Đình.
Hoa Tinh đi về phía Tư Lệ Đình với vẻ mặt nịnh nọt, “Em đã từng nói, anh và cô ta không hợp…”
Tư Lệ Đình nắm lấy cổ áo Hoa Tinh, lúc này so với lúc trước Tư Lệ Đình lãnh đạm hơn, hai mắt đỏ hoe, giống như dã thú hung bạo.
Hoa Tinh sợ tới mức chỉ biết đứng nhìn Tư Lệ Đình.
Ánh mắt thật khủng khiếp.
“Xem ra cô không để trong lòng những gì tôi đã từng nói, nếu cô đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ trả lại gấp trăm làn!”
Vừa nói xong liền đẩy Hoa Tinh ngã xuống, Hoa Tinh hét lên ngã xuống trên sân khấu lạnh băng.
Cánh hoa nhỏ đó không thể làm cô ta bớt đau chút nào, cô ta vừa đau vừa tức.
Không biết người giúp việc đó đã rời đi từ lúc nào, cứ như thể bà ta chưa từng đến đây.
Cả người Tư Lệ Đình toát ra vẻ lạnh lùng, “Trợ lý Lâm, mặc kệ cậu dùng cách nào, cũng phải tìm ra người đàn bà đó cho tôi!”
“Vâng, cậu chủ.”
Hạnh phúc của anh nằm trong tầm tay bị người khác hung hăng xé mát, đã như vậy thì anh sẽ không nương tay nữa.
Tư Lệ Đình sải bước dài rời đi, ông cụ Đường ngăn lại: “Đình nhi, con muốn đi đâu?”
“Tìm lại hạnh phúc đã mắt của con.” Tư Lệ Đình không hề do dự trả lời.
“Đình nhi, chuyện giữa con và con bé Tô sẽ sớm bị người dân cả nước biết đến, con nghĩ họ sẽ nói gì?”
“Con không quan tâm…”
“Cho dù con không quan tâm, con bé Tô cũng sẽ không quan tâm sao? Con bé là phụ nữ, phụ nữ quan trọng nhất chính là danh tiếng.
Con muốn con bé sống cả đời cùng con trong lời chỉ trích của người khác sao, con nói con không có con cũng được.
Còn con bé thì sao? Quyết định của con có thể thay thế con bé không? Con không rõ nên mới không dám nói thật với con bé.
Đình nhi, từ bỏ đi, con và con bé Tô thật sự không thể ở bên nhau, nếu như con thật sự muốn tốt cho con bé, thì con từ bỏ đi.”
Bước chân của Tư Lệ Đình hơi khựng lại, tình hình hôm nay rất khác so với trước đây, anh sẽ đưa ra quyết định gì?
Tư Lệ Đình từ từ quay lại, sắc mặt trầm lặng giọng nói lớn của anh đủ để mọi người trong hội trường có thể nghe thấy.
“Tôi không quan tâm cô ấy là ai, tôi chỉ biết, Tô Cảm Khê là người phụ nữ của Tư Lệ Đình tôi, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô ấy sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Tình thân gì, quan hệ huyết thống gì, nếu là vì cô ấy, chuyện loạn luân này Tư Lệ Đình quyết định làm rồi!”
Tư Lệ Đình nói xong một đoạn này rôi rời đi, không hệ dừng lại.
Ông cụ Đường thở dài ngao ngán, tính cách này của Tư Lệ Đình ông không lạ chút nào, chỉ cần người đó quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.
Nếu anh để ý thì anh đã sớm từ bỏ mối quan hệ giữa anh và Tô Cẩm Khê rồi.
Anh kiên quyết tiếp tục ở bên Tô Cẩm Khê, còn tổ chức một đám cưới hoành tráng như vậy.
Anh cũng bỏ ngoài tai những lời bàn tán vớ vấn của người đời, tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một đôi trai gái yêu nhau như vậy?
Mặc dù Hoa Tinh đã đạt được mục đích của mình, chia cắt được hai người.
Nhưng kết quả khác xa với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta nghĩ rằng Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình không hề biết thân thế của mình.
Không ngờ Tư Lệ Đình đã sớm biết sự thật, biết rõ sự thật rồi anh còn cưới Tô Cẩm Khê, tình cảm này khiến cô ta ghen tị đến phát điên.
Hoa Tỉnh bị anh đẩy ngã xuống sàn, tuy rằng thân thể đau, nhưng tim lại càng đau.
Đường Nhược bước tới gần cô ta, đưa tay về phía cô ta, Hoa Tinh tủi thân gọi: “Nhược.”
Đường Nhược mỉm cười, đỡ cô ta dậy rồi cả hai rời khỏi hiện trường.
Vốn Hoa Tinh rất cảm động, ai biết vừa lên xe, Đường Nhược đã đẩy cô ta đập đầu vào kính cửa sổ.
“Nhược…”
Bình luận facebook