Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 494
Chương 494:
“Em không hề đồng ý, anh ta đã cứu em lúc em bị ngã ngựa, anh ta chỉ nói ngắn gọn cho em biết về thân thế của mình, không hề nhắc đến anh, vả lại còn nói em là vợ sắp cưới của anh.
Lúc đó em vẫn chưa rõ tình hình, nên cũng không biết anh ta là bạn hay là kẻ thù, cho nên mới im lặng quan sát mọi chuyện.
Anh ta đã lấy điện thoại của em đi, làm em không có cách nào tra ra được những thông tin liên quan về mình, anh ta còn uy hiếp Giản Quân không được lại gần em.
Em lúc em sắp quay xong cảnh cuối thì đột nhiên chắc chắn bản thân cho có người mình thích.
Lúc đó em không tìm thấy anh, chỉ có thể chờ anh đến tìm em, em chờ cả hai ngày trời cuối cùng anh đã xuất hiện.
Lúc anh gọi em em không dám chắc chắn, vả lại Nam Cung Huân là người không hề đơn giản, nên em không dám chọc giận anh ta.
Nên đã rời đi cùng Triệu Lạp, lúc về đến khách sạn Giản Quân đã nói cho em biết tất cả mọi việc, anh ấy phải mất rất công sức mới tìm được chỗ anh đang ở.
Em vừa nghe nói anh đang ở quán bar thì lập tức chạy đến, Tư… Tư Lệ Đình, xin lỗi anh, vì em đã quên.”
Vẻ mặt Cố Cảm vô cùng áy náy, Tư Lệ Đình nghe xong mọi chuyện đã bót đi vẻ lạnh lùng như trước đó.
“Không sao đâu, anh sẽ khiến em từ từ nhớ lại.” Anh hôn lấy môi của cô.
Bản năng trong cơ thể cô được anh gọi dậy, Tư Lệ Đình chỉ hôn một cái thật nhẹ đã buông cô ra.
*Ghét anh sao?”
Trước đó lúc ở khách sạn Nam Cung Huân cũng đã thử muốn hôn Cố Cẩm, nhưng đã bị Có Cẩm lấy tay chặn lại.
Nhưng lúc bờ môi mỏng lạnh lẽo của Tư Lệ Đình hôn lên môi cô, không lại không hề muốn tránh, mà để để mặc anh hôn.
Có Cẩm lắc đầu một cách thành thật: “Không có.”
Giọt nước mưa trên tóc của Tư Lệ Đình rơi xuống vành tai của cô, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa chan tình yêu của anh.
Đôi mắt ấy giống như đại dương sâu thẳm, quả nhiên đôi mắt màu xanh lam vẫn là đẹp nhất.
Tư Lệ Đình lúc bị ướt mưa càng trở nên quyền rũ hơn, Cố Cẩm rất thích vẻ gợi cảm này của cơ thể anh.
Yết hầu của anh động đậy, tim Cố Cảm bắt đầu đập nhanh, anh quá đẹp trai đi, người đàn ông tuần tú thế này thật sự là người yêu của cô sao?
Mặc dù Nam Cung Huân cũng rất đẹp trai, nhưng khi ở bên cạnh anh ta Cố Cẩm lại không có cảm giác này.
Lúc Nam Cung Huân muốn ghé sát vào cô, cô đã bắt giác né tránh, không hề muốn đụng chạm với anh ta.
Ngón tay Tư Lệ Đình vuốt ve khuôn mặt cô: “Tô Tô, anh sẽ dùng cách của mình để làm em nhớ lại.”
Nụ hôn mãnh liệt cháy bỏng, cơ thể lạnh lẽo.
Cố Cẩm cảm giác bản thân như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả đang bị những cơn sóng nuốt trôi, cơ thể lạnh lẽo của anh dần ấm lên, nụ hôn dịu dàng cũng càng lúc càng mãnh liệt.
*Ư… đừng… ở đây.” Cố Cẩm còn sót lại chút lý trí cuối cùng, từ khoảnh khắc gặp được Tư Lệ Đình cô đã hoàn toàn mắt đi khả năng phản kháng của mình.
Cô tin tưởng anh tuyệt đối, anh nhất định là người yêu của cô, nếu không cảm xúc của cô đã không mãnh liệt như: thế.
“Tô Tô, em muốn bắt anh nổi điên sao.” Tư Lệ Đình nói với giọng khàn khàn.
Ánh mắt anh ngập tràn dục vọng, nóng lòng muốn ân ái cùng cô, Cố Cẩm thắng gấp một cái.
Có Cẩm dựa vào lòng ngực anh, hơi thở gấp gáp.
“Chúng…chúng ta đổi nơi khác có được không?”
Cô vẫn không quen với việc hai người quấn quýt ân ái ở trong xe.
“Tiểu yêu tinh.” Tư Lệ Đình đã sắp nỏi điên.
“Xin anh… đừng làm ở đây có được không?” Có Cẩm nhẹ nhàng xin anh, Tư Lệ Đình sao có thể cứng rắn được.
Tính cách anh đã được cô mài duỗi từ lâu, cuối cùng anh vẫn phải đồng ý với cô: “Được, chúng ta về khách sạn.”
Tư Lệ Đình cầm chìa khóa muốn khởi động xe, Cố Cẩm nắm chặt lấy tay anh: “Anh đã uống đến nổi này rồi không nên lái xe đâu, em lái cho.”
“Em không hề đồng ý, anh ta đã cứu em lúc em bị ngã ngựa, anh ta chỉ nói ngắn gọn cho em biết về thân thế của mình, không hề nhắc đến anh, vả lại còn nói em là vợ sắp cưới của anh.
Lúc đó em vẫn chưa rõ tình hình, nên cũng không biết anh ta là bạn hay là kẻ thù, cho nên mới im lặng quan sát mọi chuyện.
Anh ta đã lấy điện thoại của em đi, làm em không có cách nào tra ra được những thông tin liên quan về mình, anh ta còn uy hiếp Giản Quân không được lại gần em.
Em lúc em sắp quay xong cảnh cuối thì đột nhiên chắc chắn bản thân cho có người mình thích.
Lúc đó em không tìm thấy anh, chỉ có thể chờ anh đến tìm em, em chờ cả hai ngày trời cuối cùng anh đã xuất hiện.
Lúc anh gọi em em không dám chắc chắn, vả lại Nam Cung Huân là người không hề đơn giản, nên em không dám chọc giận anh ta.
Nên đã rời đi cùng Triệu Lạp, lúc về đến khách sạn Giản Quân đã nói cho em biết tất cả mọi việc, anh ấy phải mất rất công sức mới tìm được chỗ anh đang ở.
Em vừa nghe nói anh đang ở quán bar thì lập tức chạy đến, Tư… Tư Lệ Đình, xin lỗi anh, vì em đã quên.”
Vẻ mặt Cố Cảm vô cùng áy náy, Tư Lệ Đình nghe xong mọi chuyện đã bót đi vẻ lạnh lùng như trước đó.
“Không sao đâu, anh sẽ khiến em từ từ nhớ lại.” Anh hôn lấy môi của cô.
Bản năng trong cơ thể cô được anh gọi dậy, Tư Lệ Đình chỉ hôn một cái thật nhẹ đã buông cô ra.
*Ghét anh sao?”
Trước đó lúc ở khách sạn Nam Cung Huân cũng đã thử muốn hôn Cố Cẩm, nhưng đã bị Có Cẩm lấy tay chặn lại.
Nhưng lúc bờ môi mỏng lạnh lẽo của Tư Lệ Đình hôn lên môi cô, không lại không hề muốn tránh, mà để để mặc anh hôn.
Có Cẩm lắc đầu một cách thành thật: “Không có.”
Giọt nước mưa trên tóc của Tư Lệ Đình rơi xuống vành tai của cô, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa chan tình yêu của anh.
Đôi mắt ấy giống như đại dương sâu thẳm, quả nhiên đôi mắt màu xanh lam vẫn là đẹp nhất.
Tư Lệ Đình lúc bị ướt mưa càng trở nên quyền rũ hơn, Cố Cẩm rất thích vẻ gợi cảm này của cơ thể anh.
Yết hầu của anh động đậy, tim Cố Cảm bắt đầu đập nhanh, anh quá đẹp trai đi, người đàn ông tuần tú thế này thật sự là người yêu của cô sao?
Mặc dù Nam Cung Huân cũng rất đẹp trai, nhưng khi ở bên cạnh anh ta Cố Cẩm lại không có cảm giác này.
Lúc Nam Cung Huân muốn ghé sát vào cô, cô đã bắt giác né tránh, không hề muốn đụng chạm với anh ta.
Ngón tay Tư Lệ Đình vuốt ve khuôn mặt cô: “Tô Tô, anh sẽ dùng cách của mình để làm em nhớ lại.”
Nụ hôn mãnh liệt cháy bỏng, cơ thể lạnh lẽo.
Cố Cẩm cảm giác bản thân như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả đang bị những cơn sóng nuốt trôi, cơ thể lạnh lẽo của anh dần ấm lên, nụ hôn dịu dàng cũng càng lúc càng mãnh liệt.
*Ư… đừng… ở đây.” Cố Cẩm còn sót lại chút lý trí cuối cùng, từ khoảnh khắc gặp được Tư Lệ Đình cô đã hoàn toàn mắt đi khả năng phản kháng của mình.
Cô tin tưởng anh tuyệt đối, anh nhất định là người yêu của cô, nếu không cảm xúc của cô đã không mãnh liệt như: thế.
“Tô Tô, em muốn bắt anh nổi điên sao.” Tư Lệ Đình nói với giọng khàn khàn.
Ánh mắt anh ngập tràn dục vọng, nóng lòng muốn ân ái cùng cô, Cố Cẩm thắng gấp một cái.
Có Cẩm dựa vào lòng ngực anh, hơi thở gấp gáp.
“Chúng…chúng ta đổi nơi khác có được không?”
Cô vẫn không quen với việc hai người quấn quýt ân ái ở trong xe.
“Tiểu yêu tinh.” Tư Lệ Đình đã sắp nỏi điên.
“Xin anh… đừng làm ở đây có được không?” Có Cẩm nhẹ nhàng xin anh, Tư Lệ Đình sao có thể cứng rắn được.
Tính cách anh đã được cô mài duỗi từ lâu, cuối cùng anh vẫn phải đồng ý với cô: “Được, chúng ta về khách sạn.”
Tư Lệ Đình cầm chìa khóa muốn khởi động xe, Cố Cẩm nắm chặt lấy tay anh: “Anh đã uống đến nổi này rồi không nên lái xe đâu, em lái cho.”
Bình luận facebook