Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502
Chương 502:
Cô năm bên cạnh Tư Lệ Đình, vừa mới năm lên giường Tư Lệ Đình đã ôm chặt cô vào lòng.
*Tô Tô, anh thật sự rất mệt, có lẽ giấc ngủ này anh sẽ ngủ rất lâu, lúc anh ngủ em đừng bỏ anh đi có được không?”
Giọng nói thì thầm của Tư Lệ Đình vang bên tai cô, khiến cô càng thêm thương anh.
“Chú Ba, em sẽ không bỏ anh đi đâu.”
*Ngoan lắm.” Tư Lệ Đình hôn lên má cô một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ được ôm Cố Cẩm đã giúp anh không còn suy nghĩ lo lắng nhiều như trước, nên anh đã ngủ một giấc rất lâu.
Mãi đến khi trời tối anh mới tỉnh giấc, với một người ham công tiếc việc như anh được ngủ một giấc mười mấy tiếng đồ hồ là điều vô cùng thoải mái.
Vừa thức dậy anh đã rờ sang người bên cạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào da thịt mềm mại của cô: “Tô Tô.
“Chú Ba, em đây.” Cố Cẩm đáp lại với giọng dịu dàng làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tư Lệ Đình dụi vào cổ cô một cách thân mật: “Tô Tô, may mà em vẫn ở đây.”
“Em đã nói em sẽ không bỏ anh đi mà.”
“Vậy còn Nam Cung Huân thì sai?” Tư Lệ Đình hỏi, anh nhìn trời bên ngoài, từ tôi qua đến hôm nay đã được một ngày.
Có lẽ Nam Cung Huân đã biết tin Có Cẩm mắt tích, chắc chắn cũng đang điên cuồng tìm cô.
*Tạm thời em vẫn không biết ông ngoại đã nói như thế nào với anh ta, nhưng em chắc chắn sẽ không đồng ý.”
*Có câu này của em đã đủ rồi, nghỉ ngơi một ngày nên anh cũng đã khỏe hơn rất nhiều, anh đi tắm một cái rồi chúng ăn tối nha.”
“Vâng.” Cố Cẩm rất nghe lời anh, vì vốn cô đã nợ anh, cô chỉ hy vọng sau này có thể thoải mái sống qua ngày như thế này.
Nam Cung Huân cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, anh ta thật sự đã đụng tay đụng chân vào điện thoại của Cố Cẩm.
Không những có thể giám sát nhật ký cuộc gọi của cô, mà còn có cả hệ thống định vị.
Điện thoại cho thấy cả ngày nay cô đều ở trong khách sạn, cho dù trước đó cô vất vả quay phim cả một ngày nhưng cũng nên dậy rồi.
Đúng năm giờ chiều, Nam Cung Huân đến trước phòng của Có Cẩm gõ cửa: “Tiểu Cẩm, em dậy chưa?”
Nhưng mãi mà trong phòng không có tiếng ai đáp lại, Nam Cung Huân sợ cô đã xảy ra chuyện gì, nên đã mở cửa bằng thẻ dự phòng.
“Tiểu Cẩm, anh vào nha.”
Anh không hề nôn nóng xông vào, vẫn đứng trước cửa lịch sự nhắc nhở cô, nhưng vẫn không có ai lên tiếng trả lời.
Căn phòng vô cùng ngăn nắp, chiếc giường cũng bằng phẳng không giống như có người đã ngủ trên đó.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại, căn phòng không hề có một bóng người.
Ánh mắt Nam Cung Huân trở nên lạnh tanh, anh ta nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của Có Cẩm tối qua, dường như đã hiểu ra được điều gì.
“Điều tra cho tôi Tư Lệ Đình đang ở đâu!”
Chả trách mấy ngày ngay anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Cố Cẩm quá bình tĩnh, không hề có vẻ hoang mang lo sợ của người bị mắt đi ký ức.
Ngay cả lúc Tư Lệ Đình tìm đến cô cũng không tỏ vẻ thái quá, lẽ nào cô luôn giả vờ?
Mỗi lần anh ta muốn tiến gần lại cô cô đều lập tức né tránh, giả vờ nghe lời anh ta.
Hay cho người đứng đầu của nhà họ Có, bản thân anh ta quả thật đã xem thường cô rồi!
Rất nhanh trợ lý đã tra được khách sạn mà Tư Lệ Đình đang ở, Nam Cung Mặc vừa mới thức dậy sau giấc ngủ bù, đang chuẩn bị ra ngoài tìm chút gì lót dạ đã gặp phải ánh mát giận dữ của Nam Cung Huân, Nam Cung Mặc bị dọa đến mức tỉnh ngủ.
“Anh hai, buổi tối vui vẻ, anh định đi đâu thế?”
“Bắt gian!” Nam Cung Huân đi như một cơn gió.
Nam Cung Mặc ngây người, bắt gian? Bắt gian ai chứ? Lẽ nào là Tiểu Cẩm sao?”
“Anh hai, chờ em với, em đi cùng anh.”
Cô năm bên cạnh Tư Lệ Đình, vừa mới năm lên giường Tư Lệ Đình đã ôm chặt cô vào lòng.
*Tô Tô, anh thật sự rất mệt, có lẽ giấc ngủ này anh sẽ ngủ rất lâu, lúc anh ngủ em đừng bỏ anh đi có được không?”
Giọng nói thì thầm của Tư Lệ Đình vang bên tai cô, khiến cô càng thêm thương anh.
“Chú Ba, em sẽ không bỏ anh đi đâu.”
*Ngoan lắm.” Tư Lệ Đình hôn lên má cô một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ được ôm Cố Cẩm đã giúp anh không còn suy nghĩ lo lắng nhiều như trước, nên anh đã ngủ một giấc rất lâu.
Mãi đến khi trời tối anh mới tỉnh giấc, với một người ham công tiếc việc như anh được ngủ một giấc mười mấy tiếng đồ hồ là điều vô cùng thoải mái.
Vừa thức dậy anh đã rờ sang người bên cạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào da thịt mềm mại của cô: “Tô Tô.
“Chú Ba, em đây.” Cố Cẩm đáp lại với giọng dịu dàng làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tư Lệ Đình dụi vào cổ cô một cách thân mật: “Tô Tô, may mà em vẫn ở đây.”
“Em đã nói em sẽ không bỏ anh đi mà.”
“Vậy còn Nam Cung Huân thì sai?” Tư Lệ Đình hỏi, anh nhìn trời bên ngoài, từ tôi qua đến hôm nay đã được một ngày.
Có lẽ Nam Cung Huân đã biết tin Có Cẩm mắt tích, chắc chắn cũng đang điên cuồng tìm cô.
*Tạm thời em vẫn không biết ông ngoại đã nói như thế nào với anh ta, nhưng em chắc chắn sẽ không đồng ý.”
*Có câu này của em đã đủ rồi, nghỉ ngơi một ngày nên anh cũng đã khỏe hơn rất nhiều, anh đi tắm một cái rồi chúng ăn tối nha.”
“Vâng.” Cố Cẩm rất nghe lời anh, vì vốn cô đã nợ anh, cô chỉ hy vọng sau này có thể thoải mái sống qua ngày như thế này.
Nam Cung Huân cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, anh ta thật sự đã đụng tay đụng chân vào điện thoại của Cố Cẩm.
Không những có thể giám sát nhật ký cuộc gọi của cô, mà còn có cả hệ thống định vị.
Điện thoại cho thấy cả ngày nay cô đều ở trong khách sạn, cho dù trước đó cô vất vả quay phim cả một ngày nhưng cũng nên dậy rồi.
Đúng năm giờ chiều, Nam Cung Huân đến trước phòng của Có Cẩm gõ cửa: “Tiểu Cẩm, em dậy chưa?”
Nhưng mãi mà trong phòng không có tiếng ai đáp lại, Nam Cung Huân sợ cô đã xảy ra chuyện gì, nên đã mở cửa bằng thẻ dự phòng.
“Tiểu Cẩm, anh vào nha.”
Anh không hề nôn nóng xông vào, vẫn đứng trước cửa lịch sự nhắc nhở cô, nhưng vẫn không có ai lên tiếng trả lời.
Căn phòng vô cùng ngăn nắp, chiếc giường cũng bằng phẳng không giống như có người đã ngủ trên đó.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại, căn phòng không hề có một bóng người.
Ánh mắt Nam Cung Huân trở nên lạnh tanh, anh ta nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của Có Cẩm tối qua, dường như đã hiểu ra được điều gì.
“Điều tra cho tôi Tư Lệ Đình đang ở đâu!”
Chả trách mấy ngày ngay anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Cố Cẩm quá bình tĩnh, không hề có vẻ hoang mang lo sợ của người bị mắt đi ký ức.
Ngay cả lúc Tư Lệ Đình tìm đến cô cũng không tỏ vẻ thái quá, lẽ nào cô luôn giả vờ?
Mỗi lần anh ta muốn tiến gần lại cô cô đều lập tức né tránh, giả vờ nghe lời anh ta.
Hay cho người đứng đầu của nhà họ Có, bản thân anh ta quả thật đã xem thường cô rồi!
Rất nhanh trợ lý đã tra được khách sạn mà Tư Lệ Đình đang ở, Nam Cung Mặc vừa mới thức dậy sau giấc ngủ bù, đang chuẩn bị ra ngoài tìm chút gì lót dạ đã gặp phải ánh mát giận dữ của Nam Cung Huân, Nam Cung Mặc bị dọa đến mức tỉnh ngủ.
“Anh hai, buổi tối vui vẻ, anh định đi đâu thế?”
“Bắt gian!” Nam Cung Huân đi như một cơn gió.
Nam Cung Mặc ngây người, bắt gian? Bắt gian ai chứ? Lẽ nào là Tiểu Cẩm sao?”
“Anh hai, chờ em với, em đi cùng anh.”
Bình luận facebook