Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511
Chương 511:
Khi cô chuẩn bị trở về nước Có Nam Thương đã ngăn cô lại, Có Cẩm kiên quyết làm theo cách của riêng mình.
Cuối cùng Cố Nam Thương không còn cách nào khác, muốn cho cô nhìn thấy sự thật, cô chết tâm sẽ tự nhiên quay lại.
Ai biết rằng Cố Cảm không những không có ý định quay lại mà còn dự định phát triển lâu dài, lần gần đây nhất Tiểu Đào báo tin với anh ấy, đã mắt liên lạc với Có Cảm.
Sau đó, anh ấy mới biết chuyện cô mắt trí nhớ từ Nam Cung Mặc, điều này khiến Có Nam Thương càng lo lắng.
Vốn nhà họ Cố đã không ổn định, nếu những người đó biết Cố Cẩm bị mắt trí nhớ thì không biết sẽ sinh ra bão tố gì.
Cố Nam Thương rất lo lắng cho Cố Cẩm. Anh ấy đã đặc biệt từ Mỹ về, đến nơi mới biết Có Cẩm và Tư Lệ Đình đã bỏ trồn! Điều này khiến anh ấy tức giận.
“Giải thích thì về nhà rồi giải thích sau, em về cùng anh trước!” Cố Nam Thương không nhịn được kéo Cố Cẩm đi.
“Anh, em muốn ở bên chú ba.” Có Cẩm giải thích.
“Anh ta là một tên cặn bã, em còn chưa bị anh ta hại đủ sao? Đi.”
Cố Nam Thương vừa nói vừa định kéo Cố Cẩm đi, một tay anh bắt lầy cánh tay của Cố Nam Thương.
“Tô Tô là người phụ nữ của tôi, anh định đưa cô ấy đi đâu?”
Khoé miệng Cố Nam Thương nhéch lên: “Em ấy là người phụ nữ của anh? Sợ là người phụ nữ của anh không đếm được trên mười đầu ngón tay.”
Trước đây Cố Nam Thương chưa bao giờ thù địch với mình, đột nhiên Tư Lệ Đình hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy.
“Những tin tức kia là do tôi cho người tung ra. Về phần những người phụ nữ đó, tôi thậm chí còn không động đến một ngón tay.”
“Tư Lệ Đình, tôi không ngốc như Cẩm nhi. Anh nên để những lời nói dối của mình cho những người phụ nữ khác.
Nói thật với anh, tôi đồng ý cho Cẩm nhi về nước là vì để em ấy nhìn thấy bộ mặt thật của anh, Cẩm nhi không thể gả cho một thằng cặn bã như anh.”
Tư Lệ Đình bắt lực, nếu biết trước những chuyện giả dối bá đạo kia sẽ khiến Có Nam Thương hiểu lầm, thì nói gì đi nữa anh cũng sẽ không làm.
Ngay cả khi trước đây Cố Nam Thương không thích anh, anh ấy cũng sẽ không ghét anh đến vậy.
“Có Nam Thương, nếu tôi thực sự lăng nhăng thì tôi cần gì phải bám lấy Tô Tô? Không lẽ Tư Lệ Đình tôi lại thiếu phụ nữ?”
“Anh, chú ba không phải loại người như vậy, cho dù em mất trí nhớ, em cũng có thể tin chắc rằng anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Trên mặt Cố Nam Thương thoáng hiện lên một chút do dự, xét cho cùng thì những chuyện mà Tư Lệ Đình đã làm khi Cố Cẩm giả chết đã làm anh cảm động.
“Cô chủ, cô thật sự bị mất trí nhớ?” Tiểu Đào tiến lên: “Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với cô, tôi rất lo lắng!”
“Cô là?” Cố Cầm dùng hành vi của mình trả lời cho cô ấy mình có bị mắt trí nhớ hay không, cô không có ấn tượng sâu với Tiểu Đào như với hai người trước mặt này.
“Cô ấy là Tiểu Đào trợ lý riêng của em, Cẩm nhi, đây không phải là nơi để nói chuyện, em về nhà với anh rồi nói tiếp.”
Tư Lệ Đình không có ý định bỏ tay ra: “Cố Nam Thương, tôi đã từng để anh đưa Tô Tô đi một lần. Từ nay về sau, không ai có thể mang cô ấy rời khỏi tôi.”
“Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê đã chết, bây giờ người đang sống là Cố Cẩm gia chủ nhà họ Có, bỏ tay ra.”
“Mặc kệ cô ấy có thân phận gì, cô ấy chỉ là Tô Tô của tôi, cho dù anh là anh trai cô ấy, tôi cũng sẽ không buông tay.”
Trên người Tư Lệ Đình toát ra hơi thở lạnh, khí thế bừng bừng, không hề nhân nhượng.
Lần trước vì Cố Cẩm anh đã buông tay, bây giờ anh sẽ không bao giờ làm bắt cứ điều gì mà anh phải hối tiếc.
“Anh, chú ba và em đã là vợ chồng lâu rồi, đời này em sẽ không bao giờ buông tay anh ấy.”
Cố Nam Thương nhìn Cố Cẩm hận không thể rèn sắt thành thép: “Cẩm nhị!”
“Nếu anh thực sự muốn tốt cho em, thì anh không nên chia rẽ em và chú ba, anh…”
Cố Nam Thương đành phải thỏa hiệp: “Dù sao thì chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã.”
“Vâng.”
Khi cô chuẩn bị trở về nước Có Nam Thương đã ngăn cô lại, Có Cẩm kiên quyết làm theo cách của riêng mình.
Cuối cùng Cố Nam Thương không còn cách nào khác, muốn cho cô nhìn thấy sự thật, cô chết tâm sẽ tự nhiên quay lại.
Ai biết rằng Cố Cảm không những không có ý định quay lại mà còn dự định phát triển lâu dài, lần gần đây nhất Tiểu Đào báo tin với anh ấy, đã mắt liên lạc với Có Cảm.
Sau đó, anh ấy mới biết chuyện cô mắt trí nhớ từ Nam Cung Mặc, điều này khiến Có Nam Thương càng lo lắng.
Vốn nhà họ Cố đã không ổn định, nếu những người đó biết Cố Cẩm bị mắt trí nhớ thì không biết sẽ sinh ra bão tố gì.
Cố Nam Thương rất lo lắng cho Cố Cẩm. Anh ấy đã đặc biệt từ Mỹ về, đến nơi mới biết Có Cẩm và Tư Lệ Đình đã bỏ trồn! Điều này khiến anh ấy tức giận.
“Giải thích thì về nhà rồi giải thích sau, em về cùng anh trước!” Cố Nam Thương không nhịn được kéo Cố Cẩm đi.
“Anh, em muốn ở bên chú ba.” Có Cẩm giải thích.
“Anh ta là một tên cặn bã, em còn chưa bị anh ta hại đủ sao? Đi.”
Cố Nam Thương vừa nói vừa định kéo Cố Cẩm đi, một tay anh bắt lầy cánh tay của Cố Nam Thương.
“Tô Tô là người phụ nữ của tôi, anh định đưa cô ấy đi đâu?”
Khoé miệng Cố Nam Thương nhéch lên: “Em ấy là người phụ nữ của anh? Sợ là người phụ nữ của anh không đếm được trên mười đầu ngón tay.”
Trước đây Cố Nam Thương chưa bao giờ thù địch với mình, đột nhiên Tư Lệ Đình hiểu tại sao anh ấy lại tức giận như vậy.
“Những tin tức kia là do tôi cho người tung ra. Về phần những người phụ nữ đó, tôi thậm chí còn không động đến một ngón tay.”
“Tư Lệ Đình, tôi không ngốc như Cẩm nhi. Anh nên để những lời nói dối của mình cho những người phụ nữ khác.
Nói thật với anh, tôi đồng ý cho Cẩm nhi về nước là vì để em ấy nhìn thấy bộ mặt thật của anh, Cẩm nhi không thể gả cho một thằng cặn bã như anh.”
Tư Lệ Đình bắt lực, nếu biết trước những chuyện giả dối bá đạo kia sẽ khiến Có Nam Thương hiểu lầm, thì nói gì đi nữa anh cũng sẽ không làm.
Ngay cả khi trước đây Cố Nam Thương không thích anh, anh ấy cũng sẽ không ghét anh đến vậy.
“Có Nam Thương, nếu tôi thực sự lăng nhăng thì tôi cần gì phải bám lấy Tô Tô? Không lẽ Tư Lệ Đình tôi lại thiếu phụ nữ?”
“Anh, chú ba không phải loại người như vậy, cho dù em mất trí nhớ, em cũng có thể tin chắc rằng anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Trên mặt Cố Nam Thương thoáng hiện lên một chút do dự, xét cho cùng thì những chuyện mà Tư Lệ Đình đã làm khi Cố Cẩm giả chết đã làm anh cảm động.
“Cô chủ, cô thật sự bị mất trí nhớ?” Tiểu Đào tiến lên: “Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với cô, tôi rất lo lắng!”
“Cô là?” Cố Cầm dùng hành vi của mình trả lời cho cô ấy mình có bị mắt trí nhớ hay không, cô không có ấn tượng sâu với Tiểu Đào như với hai người trước mặt này.
“Cô ấy là Tiểu Đào trợ lý riêng của em, Cẩm nhi, đây không phải là nơi để nói chuyện, em về nhà với anh rồi nói tiếp.”
Tư Lệ Đình không có ý định bỏ tay ra: “Cố Nam Thương, tôi đã từng để anh đưa Tô Tô đi một lần. Từ nay về sau, không ai có thể mang cô ấy rời khỏi tôi.”
“Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê đã chết, bây giờ người đang sống là Cố Cẩm gia chủ nhà họ Có, bỏ tay ra.”
“Mặc kệ cô ấy có thân phận gì, cô ấy chỉ là Tô Tô của tôi, cho dù anh là anh trai cô ấy, tôi cũng sẽ không buông tay.”
Trên người Tư Lệ Đình toát ra hơi thở lạnh, khí thế bừng bừng, không hề nhân nhượng.
Lần trước vì Cố Cẩm anh đã buông tay, bây giờ anh sẽ không bao giờ làm bắt cứ điều gì mà anh phải hối tiếc.
“Anh, chú ba và em đã là vợ chồng lâu rồi, đời này em sẽ không bao giờ buông tay anh ấy.”
Cố Nam Thương nhìn Cố Cẩm hận không thể rèn sắt thành thép: “Cẩm nhị!”
“Nếu anh thực sự muốn tốt cho em, thì anh không nên chia rẽ em và chú ba, anh…”
Cố Nam Thương đành phải thỏa hiệp: “Dù sao thì chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã.”
“Vâng.”
Bình luận facebook