Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 547
Ngay sau đó cô đã kí hợp đồng và có thể quay ngay lập tức.
Vừa nhìn thấy kịch bản, suýt chút nữa cô đã cảm thấy tức chết lên, cô chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cẩm và quát: “Tô Cẩm Khê, tại sao trước kia tôi lại không thấy được bộ mặt ác độc của cô như thế này chứ? Cô biết trước kia tôi toàn đóng những gì mà? Toàn là những bộ phim truyền hình lớn do các đạo diễn lớn săn xuất, vậy mà cô lại đưa cho tôi một bộ phim về làng quê. Bảo tôi diễn vai tiểu tam thì tôi cũng không nói gì nhưng đằng này lại đưa cho tôi một vai diễn làm góa phụ, và còn thông dâm với những người đàn ông trong thôn nữa chứ!”
Mỗi ngày Có Cẩm đều bận bịu với rất nhiều công việc nên cô đã giao nhiệm vụ cho Hứa Phong “chăm sóc” cho Hoa Tỉnh thật tốt.
Cô cũng chẳng rảnh rỗi đến mức đích thân đi lo chuyện đóng phim của Hoa Tỉnh. Có vẻ như những chuyện này đều là do một tay Hứa Phong sắp xếp.
Có Cẩm cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc và nói: “Cô tưởng rằng với hình tượng ở trên mạng của cô trước đây thì những bộ phim truyền hình bình thường sẽ vẫn tìm đến cô sao? Vai quả phụ thì có gì mà không tốt? Quả phụ đó vẫn còn xinh đẹp thướt tha chán, chẳng phải cô là diễn viên sao? Tôi tin rằng cô nhất định sẽ diễn thật tốt vai diễn này.”
“Nếu như tôi diễn những kiểu vai như thế này thì chắc chắn sẽ bị những đồng nghiệp chê cười, cô có biết khán giả của những bộ phim như thế này là những người như: thế nào không? Bọn họ đều là những người trung niên trên bốn mươi tuổi nên tôi mới không diễn những thứ điên rồ này.”
Cố Cẩm vốn đã đau hết đầu với một đống những việc phiền phức trong tay rồi mà bây giờ Hoa Tinh còn khóc lóc om sòm: “Được rồi, cô không diễn đúng không, vậy thì hãy thanh toán một trăm năm mươi tỉ tiền thanh lí hợp đồng đi.”
“Cô…” Sắc mặt của Hoa Tinh thay đổi từ trắng thành tối sằm lại.
Cố Cẩm cười với vẻ lạnh lùng và nói: “Không có tiền à?
Vậy thì phải diễn cho tôi, xem ra tôi cần phải nói với người đại diện họ Hứa đó là phải nhận cho cô nhiều vai diễn kiểu như vậy hơn. Những người cao tuổi thì không có thị trường sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cũng chỉ có những cô chú trung niên, những bà thím mới xem phim truyền hình thôi. Nếu như cô muốn vươn lên thì chỉ còn cách là diễn cho thật tốt thôi. Dù sao, để giúp cô giải quyết được những chuyện rắc rối, tôi cũng đã tốn một chút tiền, nếu như không hồi vốn thì tôi sẽ đưa cô đến Nhật Bản làm con hát.”
Hoa Tinh đã bị thần thái lạnh lùng như băng đó của cô mà sợ hãi đến mức lùi xuống máy bước. Mới chỉ trong hai năm ngắn ngủi, sao Tô Cẩm Khê lại có thể trở nên đáng Sợ như vậy chứ? Cô còn nhớ trước kia Tô Cẩm Khê chỉ là một con cừu nhỏ, vậy mà bây giờ đã trở thành một bà hoàng thanh cao, lạnh lùng.
“Cô cứ chờ tôi đấy!” Hoa Tinh đã buông một lời tràn đầy vẻ uy hiếp.
Có Cẩm vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước: “Hoa Tinh, tôi thấy cô sống hết nửa đời người rồi mà vẫn không hiểu một đạo lí. Tại sao cô vẫn không hiểu rõ hiện thực trước mắt chứ?
Cô tưởng bây giờ cô vẫn đang ở trên thời kì đỉnh cao danh vọng sao? Cô còn có thể tùy ý chọn những phim điện ảnh, phim truyền hình nữa hay sao? Bây giờ cứ cho là cô bỏ tiền ra để tìm người, thì người ta cũng chẳng cho cô cơ hội diễn xuất đâu. Cô có biết vì sao lần trước cô nhận được vai diễn của Nam Cung Huân không?”
“Làm sao?” Hoa Tinh tỏ vẻ vô cùng khó chịu, trong lòng cô đã nghĩ đến một lí do.
“Chính là tôi đã cho cô vai diễn đó, tôi biết cô không thích gương mặt này của tôi, nhưng mà tôi lại muốn hét lần này đến lần khác dùng thân phận của một người phụ nữ để dìm cô xuống. Trong lòng cô chắc là rất khó chịu phải không? Còn muốn nghĩ cách để hủy hoại tôi, cuối cùng lại trở nên nông nỗi như thế này, có phải là cô đang rất hối hận không?”
Hoa Tinh nhớ lại cảnh tượng ngày trước cô đi thử kính, thảo nào Nam Cung Huân từ trước đến nay không cho cô một vai diễn nào lại tự dưng giao cho cô vai tiểu tam.
“Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Cố vậy mà để trả thù đã hạ thấp bản thân một cách không thương tiếc để diễn một vai nhỏ, những cố gắng này của cô khiến tôi cũng rất khâm phục.”
“Hoa Tỉnh, hai năm trước nếu không phải là cô thì tôi đã sớm trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Tư Lệ Đình rồi, sao có thể rơi vào cảnh sinh li tử biệt với anh ấy chứ?
Chúng tôi sẽ từ từ thanh toán hết những ân oán trước kia với cô. Cô có biết vì sao tôi biết rõ ràng rằng cô đứng đằng sau chủ mưu mà tôi vẫn cố tình để cho cô có một đường lui không? Nếu như cô ngồi tù thì chắc sẽ mất mặt lắm nhỉ? Tôi muốn cô phải nếm trải hết những đau khổ mà cô đã mang đến cho tôi trước kia, hãy từ từ mà hưởng thụ đi, đây chính là những gì mà cô đã nợ tôi.”
Đây là lần đầu tiên Hoa Tinh nhìn thật kỹ Có Cẩm, lúc này cô mới thấy được người phụ nữ này đáng sợ đến mức nào!
“Tô Cẩm Khê, cô từng tưởng rằng bây giờ cô đã là đại tiểu thư nhà họ Cố mà đắc ý, chuyện trước kia giữa chúng ta chưa xong đâu.”
“Hoa Tinh, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ tiếp đến cùng!”
Cô gọi Tiểu Đào đến và nói: “Tiễn cô Hoa ra ngoài đi, sau này nếu như không hẹn trước với tôi thì đừng để ai vào nhé!”
“Vâng, tổng gián đốc Có. Cô Hoa, mời cô.” Tiểu Đào nói với vẻ lạnh lùng.
Hoa Tinh xấu hỗ quá nên đã tức giận, hung hăng đi ra khỏi cửa, Có Cảm đọc lướt qua kịch bản, đó chính là một bộ phim về tình yêu ở vùng nông thôn.
Chuyện này giống như là việc bắt một người quen ăn đồ Tây đột nhiên phải ăn cơm bụi ven đường. Đương nhiên là cô ta sẽ không chấp nhận hạ thấp bản thân như vậy.
Hứa Phong đã làm rất tốt, Có Cẩm liền gọi điện thoại cho Hứa Phong.
“Xin chào, Tổng giám đốc Có.”
Vừa nhìn thấy kịch bản, suýt chút nữa cô đã cảm thấy tức chết lên, cô chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cẩm và quát: “Tô Cẩm Khê, tại sao trước kia tôi lại không thấy được bộ mặt ác độc của cô như thế này chứ? Cô biết trước kia tôi toàn đóng những gì mà? Toàn là những bộ phim truyền hình lớn do các đạo diễn lớn săn xuất, vậy mà cô lại đưa cho tôi một bộ phim về làng quê. Bảo tôi diễn vai tiểu tam thì tôi cũng không nói gì nhưng đằng này lại đưa cho tôi một vai diễn làm góa phụ, và còn thông dâm với những người đàn ông trong thôn nữa chứ!”
Mỗi ngày Có Cẩm đều bận bịu với rất nhiều công việc nên cô đã giao nhiệm vụ cho Hứa Phong “chăm sóc” cho Hoa Tỉnh thật tốt.
Cô cũng chẳng rảnh rỗi đến mức đích thân đi lo chuyện đóng phim của Hoa Tỉnh. Có vẻ như những chuyện này đều là do một tay Hứa Phong sắp xếp.
Có Cẩm cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc và nói: “Cô tưởng rằng với hình tượng ở trên mạng của cô trước đây thì những bộ phim truyền hình bình thường sẽ vẫn tìm đến cô sao? Vai quả phụ thì có gì mà không tốt? Quả phụ đó vẫn còn xinh đẹp thướt tha chán, chẳng phải cô là diễn viên sao? Tôi tin rằng cô nhất định sẽ diễn thật tốt vai diễn này.”
“Nếu như tôi diễn những kiểu vai như thế này thì chắc chắn sẽ bị những đồng nghiệp chê cười, cô có biết khán giả của những bộ phim như thế này là những người như: thế nào không? Bọn họ đều là những người trung niên trên bốn mươi tuổi nên tôi mới không diễn những thứ điên rồ này.”
Cố Cẩm vốn đã đau hết đầu với một đống những việc phiền phức trong tay rồi mà bây giờ Hoa Tinh còn khóc lóc om sòm: “Được rồi, cô không diễn đúng không, vậy thì hãy thanh toán một trăm năm mươi tỉ tiền thanh lí hợp đồng đi.”
“Cô…” Sắc mặt của Hoa Tinh thay đổi từ trắng thành tối sằm lại.
Cố Cẩm cười với vẻ lạnh lùng và nói: “Không có tiền à?
Vậy thì phải diễn cho tôi, xem ra tôi cần phải nói với người đại diện họ Hứa đó là phải nhận cho cô nhiều vai diễn kiểu như vậy hơn. Những người cao tuổi thì không có thị trường sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cũng chỉ có những cô chú trung niên, những bà thím mới xem phim truyền hình thôi. Nếu như cô muốn vươn lên thì chỉ còn cách là diễn cho thật tốt thôi. Dù sao, để giúp cô giải quyết được những chuyện rắc rối, tôi cũng đã tốn một chút tiền, nếu như không hồi vốn thì tôi sẽ đưa cô đến Nhật Bản làm con hát.”
Hoa Tinh đã bị thần thái lạnh lùng như băng đó của cô mà sợ hãi đến mức lùi xuống máy bước. Mới chỉ trong hai năm ngắn ngủi, sao Tô Cẩm Khê lại có thể trở nên đáng Sợ như vậy chứ? Cô còn nhớ trước kia Tô Cẩm Khê chỉ là một con cừu nhỏ, vậy mà bây giờ đã trở thành một bà hoàng thanh cao, lạnh lùng.
“Cô cứ chờ tôi đấy!” Hoa Tinh đã buông một lời tràn đầy vẻ uy hiếp.
Có Cẩm vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước: “Hoa Tinh, tôi thấy cô sống hết nửa đời người rồi mà vẫn không hiểu một đạo lí. Tại sao cô vẫn không hiểu rõ hiện thực trước mắt chứ?
Cô tưởng bây giờ cô vẫn đang ở trên thời kì đỉnh cao danh vọng sao? Cô còn có thể tùy ý chọn những phim điện ảnh, phim truyền hình nữa hay sao? Bây giờ cứ cho là cô bỏ tiền ra để tìm người, thì người ta cũng chẳng cho cô cơ hội diễn xuất đâu. Cô có biết vì sao lần trước cô nhận được vai diễn của Nam Cung Huân không?”
“Làm sao?” Hoa Tinh tỏ vẻ vô cùng khó chịu, trong lòng cô đã nghĩ đến một lí do.
“Chính là tôi đã cho cô vai diễn đó, tôi biết cô không thích gương mặt này của tôi, nhưng mà tôi lại muốn hét lần này đến lần khác dùng thân phận của một người phụ nữ để dìm cô xuống. Trong lòng cô chắc là rất khó chịu phải không? Còn muốn nghĩ cách để hủy hoại tôi, cuối cùng lại trở nên nông nỗi như thế này, có phải là cô đang rất hối hận không?”
Hoa Tinh nhớ lại cảnh tượng ngày trước cô đi thử kính, thảo nào Nam Cung Huân từ trước đến nay không cho cô một vai diễn nào lại tự dưng giao cho cô vai tiểu tam.
“Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Cố vậy mà để trả thù đã hạ thấp bản thân một cách không thương tiếc để diễn một vai nhỏ, những cố gắng này của cô khiến tôi cũng rất khâm phục.”
“Hoa Tỉnh, hai năm trước nếu không phải là cô thì tôi đã sớm trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Tư Lệ Đình rồi, sao có thể rơi vào cảnh sinh li tử biệt với anh ấy chứ?
Chúng tôi sẽ từ từ thanh toán hết những ân oán trước kia với cô. Cô có biết vì sao tôi biết rõ ràng rằng cô đứng đằng sau chủ mưu mà tôi vẫn cố tình để cho cô có một đường lui không? Nếu như cô ngồi tù thì chắc sẽ mất mặt lắm nhỉ? Tôi muốn cô phải nếm trải hết những đau khổ mà cô đã mang đến cho tôi trước kia, hãy từ từ mà hưởng thụ đi, đây chính là những gì mà cô đã nợ tôi.”
Đây là lần đầu tiên Hoa Tinh nhìn thật kỹ Có Cẩm, lúc này cô mới thấy được người phụ nữ này đáng sợ đến mức nào!
“Tô Cẩm Khê, cô từng tưởng rằng bây giờ cô đã là đại tiểu thư nhà họ Cố mà đắc ý, chuyện trước kia giữa chúng ta chưa xong đâu.”
“Hoa Tinh, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ tiếp đến cùng!”
Cô gọi Tiểu Đào đến và nói: “Tiễn cô Hoa ra ngoài đi, sau này nếu như không hẹn trước với tôi thì đừng để ai vào nhé!”
“Vâng, tổng gián đốc Có. Cô Hoa, mời cô.” Tiểu Đào nói với vẻ lạnh lùng.
Hoa Tinh xấu hỗ quá nên đã tức giận, hung hăng đi ra khỏi cửa, Có Cảm đọc lướt qua kịch bản, đó chính là một bộ phim về tình yêu ở vùng nông thôn.
Chuyện này giống như là việc bắt một người quen ăn đồ Tây đột nhiên phải ăn cơm bụi ven đường. Đương nhiên là cô ta sẽ không chấp nhận hạ thấp bản thân như vậy.
Hứa Phong đã làm rất tốt, Có Cẩm liền gọi điện thoại cho Hứa Phong.
“Xin chào, Tổng giám đốc Có.”
Bình luận facebook