Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 568
Cô không thể kìm nén nổi mà nghĩ đến sau này, khi cô và Tư Lệ Đình sinh ra một em bé nếu như em bé đó lớn lên giống anh ấy như này thì tốt biết mấy.
“Mẹ à, tại sao mẹ lại không quan tâm đến Lệ Đình?”
“Sao có thể như vậy được, Lệ Đình ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ đến ngay thôi.” Cố Cẩm chuẩn bị đi lấy hộp thuốc để sơ cứu qua vết thương cho anh.
Cô thực sự không nỡ ra tay, vết thương sâu như vậy không biết là lúc trói đã phải dùng nhiều sức lực như thế nao.
“Không cần, Lệ Đình không muốn mẹ đi đâu, mẹ mà đi thì Lệ Đình sẽ không nhìn thây mẹ nữa.” Tư Lệ Đình cứ tóm chặt lầy váy ngủ của Có Cảm mãi không buông.
“Mẹ không đi, mẹ chỉ đi thấy thuốc cho Lệ Đình thôi, nếu như Lệ Đình không yên tâm thì đi cùng mẹ nhé, được không nào?”
Vì đó là một cái bóng tâm lí vì vậy nên khi nhớ về chắc chắn sẽ không tốt nên Tư Lệ Đình không cảm thấy an toàn cũng là điều đương nhiên.
“Được, con muốn đi với mẹ, mẹ bề con.” Tư Lệ Đình dang rộng hai cánh tay.
Trong đầu Có Cảm tối sầm lại, cho dù cô có là một võ sĩ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào bề được một người đàn ông cao một mét chín này!
“Có phải mẹ không yêu Lệ Đình không mà mãi mẹ không ôm Lệ Đình vậy.” Tư Lệ Đình đùa giỡn.
Cố Cẩm hối hận sao lúc trước không lấy máy ảnh quay lại để lưu lại cảnh tượng này chứ, chú ba như thế này quả thực vô cùng đáng yêu, đáng yêu vô số tội.
Ai mà biết được ngày mai anh ấy tỉnh lại sẽ không tức đến mức đi đầu vào tường chứ! Nhưng có thể tháy Tư Lệ Đình hồi nhỏ rất thích làm nũng.
“Yêu yêu yêu, mẹ nào dám không yêu con chứ, chỉ là mẹ vẫn chưa ăn cơm nên không có sức để bé Lệ Đình mà thôi, Lệ Đình có thể tự đi được không?” Có Cẩm nói với vẻ năn nỉ.
Tư Lệ Đình khẽ nở một nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng, Cố Cẩm từ trước đến nay chưa bao giờ thấy anh cười tươi như vậy, giống như thể sau cơn mưa thì trời lại có cầu vồng vậy.
Thì ra chú ba của cô cũng đáng yêu như thế này, thế mà tại sao từ trước đến nay cô không nhận ra chứ.
Tư Lệ Đình dài mặt ra nói: “Ý, mẹ hôn cục cưng Đình đi.”
Cục cưng Đình? Anh ấy tự nói Lệ Đình thành cục cưng Đình, nếu không phải lúc này Tư Lệ Đình đang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc thì cô đã được một phen cười hả hê rồi!
Chú ba như thế này quả thực rất giống như là một con yêu tinh nhỏ vậy!
“Được, mẹ hôn cục cưng Đình.” Cố Cẩm ôm lấy cổ anh rồi hôn lên khuôn mặt anh.
Tuy rằng cô cũng đã từng hôn Tư Lệ Đình nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác như vậy, dù sao cũng luôn cảm thấy như đang lén lút, vụng trộm.
“Còn bên này nữa.” Tư Lệ Đình quay một bên má còn lại sang, rồi Cố Cảm cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Được rồi, đi lấy thuốc với mẹ, mẹ dắt con đi.”
Tư Lệ Đình đứng trước mặt Có Cẩm, đưa bàn tay cho Cố Cảm. Trước đây Tư Lệ Đình đều nắm tay cô với tư cách là bạn trai, bây giờ thì lại là một đứa con.
Mười đầu ngón tay nắm chặt, không giống như những cảm giác trước đây, Tư Lệ Đình lanh lợi đi trước.
Bạn có thể tưởng tượng đến tình cảnh này không? Một người đàn ông cao gầy mặc đồ ngủ, mà lại đi tung tăng như một đứa trẻ.
Miệng còn luôn mồm nói: “Cục cưng Đình rất nhớ mẹ, meo meo meo, luôn cảm thây đã lâu lắm rồi không được gặp mẹ.”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Cố Cẩm rất đau khổ, Tư Lệ Đình có xuất thân thật thiệt thòi, mẹ đã mắt từ sớm.
Vốn tưởng rằng cụ ông nhà họ Đường chính là ba ruột của anh ấy, nào ngờ qua chuyện này mới biết không phải là như vậy, bây giờ chẳng biết ba mẹ ruột của anh ấy là ai nữa.
Vì vậy nên sau này Tư Lệ Đình mới cảnh giác toan tính như vậy, luôn luôn sợ rằng sẽ cô sẽ đi mà bắt chấp tất cả để ở bên cô.
“Cục cưng Đình của mẹ ngoan nào, mẹ sẽ không rời xa con đâu, mãi mãi không bao giờ.”
“Vâng, cục cưng Đình sẽ mãi mãi yêu mẹ.”
Có Cẩm đã tìm thấy hộp thuốc ở chỗ cố định, Tư Lệ Đình ở bên cạnh trợn tròn mắt lên nhìn.
“Đưa tay đây nào.” Cố Cẩm nói.
“Vâng ạ, thưa mẹ.” Tư Lệ Đình đứng thẳng tắp như dáng đứng trong quân đội, rồi chìa tay ra cho Có Cẩm.
Cố Cẩm cầm lấy thuốc sát trùng lên và nói: “Cục cưng Đình ngoan không cử động nhé, có thể sẽ đau một chút, con có chịu một chút nhé.”
“Mẹ yêu, con dũng cảm lắm, sẽ không sợ một chút nào đâu.”
“Mẹ à, tại sao mẹ lại không quan tâm đến Lệ Đình?”
“Sao có thể như vậy được, Lệ Đình ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ đến ngay thôi.” Cố Cẩm chuẩn bị đi lấy hộp thuốc để sơ cứu qua vết thương cho anh.
Cô thực sự không nỡ ra tay, vết thương sâu như vậy không biết là lúc trói đã phải dùng nhiều sức lực như thế nao.
“Không cần, Lệ Đình không muốn mẹ đi đâu, mẹ mà đi thì Lệ Đình sẽ không nhìn thây mẹ nữa.” Tư Lệ Đình cứ tóm chặt lầy váy ngủ của Có Cảm mãi không buông.
“Mẹ không đi, mẹ chỉ đi thấy thuốc cho Lệ Đình thôi, nếu như Lệ Đình không yên tâm thì đi cùng mẹ nhé, được không nào?”
Vì đó là một cái bóng tâm lí vì vậy nên khi nhớ về chắc chắn sẽ không tốt nên Tư Lệ Đình không cảm thấy an toàn cũng là điều đương nhiên.
“Được, con muốn đi với mẹ, mẹ bề con.” Tư Lệ Đình dang rộng hai cánh tay.
Trong đầu Có Cảm tối sầm lại, cho dù cô có là một võ sĩ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào bề được một người đàn ông cao một mét chín này!
“Có phải mẹ không yêu Lệ Đình không mà mãi mẹ không ôm Lệ Đình vậy.” Tư Lệ Đình đùa giỡn.
Cố Cẩm hối hận sao lúc trước không lấy máy ảnh quay lại để lưu lại cảnh tượng này chứ, chú ba như thế này quả thực vô cùng đáng yêu, đáng yêu vô số tội.
Ai mà biết được ngày mai anh ấy tỉnh lại sẽ không tức đến mức đi đầu vào tường chứ! Nhưng có thể tháy Tư Lệ Đình hồi nhỏ rất thích làm nũng.
“Yêu yêu yêu, mẹ nào dám không yêu con chứ, chỉ là mẹ vẫn chưa ăn cơm nên không có sức để bé Lệ Đình mà thôi, Lệ Đình có thể tự đi được không?” Có Cẩm nói với vẻ năn nỉ.
Tư Lệ Đình khẽ nở một nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng, Cố Cẩm từ trước đến nay chưa bao giờ thấy anh cười tươi như vậy, giống như thể sau cơn mưa thì trời lại có cầu vồng vậy.
Thì ra chú ba của cô cũng đáng yêu như thế này, thế mà tại sao từ trước đến nay cô không nhận ra chứ.
Tư Lệ Đình dài mặt ra nói: “Ý, mẹ hôn cục cưng Đình đi.”
Cục cưng Đình? Anh ấy tự nói Lệ Đình thành cục cưng Đình, nếu không phải lúc này Tư Lệ Đình đang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc thì cô đã được một phen cười hả hê rồi!
Chú ba như thế này quả thực rất giống như là một con yêu tinh nhỏ vậy!
“Được, mẹ hôn cục cưng Đình.” Cố Cẩm ôm lấy cổ anh rồi hôn lên khuôn mặt anh.
Tuy rằng cô cũng đã từng hôn Tư Lệ Đình nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác như vậy, dù sao cũng luôn cảm thấy như đang lén lút, vụng trộm.
“Còn bên này nữa.” Tư Lệ Đình quay một bên má còn lại sang, rồi Cố Cảm cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Được rồi, đi lấy thuốc với mẹ, mẹ dắt con đi.”
Tư Lệ Đình đứng trước mặt Có Cẩm, đưa bàn tay cho Cố Cảm. Trước đây Tư Lệ Đình đều nắm tay cô với tư cách là bạn trai, bây giờ thì lại là một đứa con.
Mười đầu ngón tay nắm chặt, không giống như những cảm giác trước đây, Tư Lệ Đình lanh lợi đi trước.
Bạn có thể tưởng tượng đến tình cảnh này không? Một người đàn ông cao gầy mặc đồ ngủ, mà lại đi tung tăng như một đứa trẻ.
Miệng còn luôn mồm nói: “Cục cưng Đình rất nhớ mẹ, meo meo meo, luôn cảm thây đã lâu lắm rồi không được gặp mẹ.”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Cố Cẩm rất đau khổ, Tư Lệ Đình có xuất thân thật thiệt thòi, mẹ đã mắt từ sớm.
Vốn tưởng rằng cụ ông nhà họ Đường chính là ba ruột của anh ấy, nào ngờ qua chuyện này mới biết không phải là như vậy, bây giờ chẳng biết ba mẹ ruột của anh ấy là ai nữa.
Vì vậy nên sau này Tư Lệ Đình mới cảnh giác toan tính như vậy, luôn luôn sợ rằng sẽ cô sẽ đi mà bắt chấp tất cả để ở bên cô.
“Cục cưng Đình của mẹ ngoan nào, mẹ sẽ không rời xa con đâu, mãi mãi không bao giờ.”
“Vâng, cục cưng Đình sẽ mãi mãi yêu mẹ.”
Có Cẩm đã tìm thấy hộp thuốc ở chỗ cố định, Tư Lệ Đình ở bên cạnh trợn tròn mắt lên nhìn.
“Đưa tay đây nào.” Cố Cẩm nói.
“Vâng ạ, thưa mẹ.” Tư Lệ Đình đứng thẳng tắp như dáng đứng trong quân đội, rồi chìa tay ra cho Có Cẩm.
Cố Cẩm cầm lấy thuốc sát trùng lên và nói: “Cục cưng Đình ngoan không cử động nhé, có thể sẽ đau một chút, con có chịu một chút nhé.”
“Mẹ yêu, con dũng cảm lắm, sẽ không sợ một chút nào đâu.”
Bình luận facebook