• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (1 Viewer)

  • Chương 52

Chương 52: Cô Gái Nhỏ


Mặc dù Giản Vân tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng trong lòng anh ta không thể vui nỗi, điều này giống như nhân phẩm của một đàn ông đã bị tổn thương.


“Bữa cơm này phù hợp với việc mời chú ba của em, còn lần sau anh sẽ mời em.”


Cũng tốt, như vậy thì có cơ hội để gặp lại Tô Cảm Khê rồi.


“Giản Vân, bọn anh không bận huấn luyện sao?”


“Bót chút thời gian cũng không sao mà, một tuần có một ngày được nghỉ, lần sau không chừng phải đợi đến một tuần nữa thì mới được gặp em.”


“Được, vậy anh huấn luyện cho tốt, em đi trước đây.”



Giản Vân kéo lấy tay Tô Cảm Khê, “Cầm Khê, anh biết trước đây em đối với anh không phải như vậy, tại sao anh cứ nghĩ rằng em luôn chạy trốn anh?”


“Có sao? Chỉ là em cảm thấy hơi khó chịu chút thôi vì trước đó em vừa trải qua một ca phẫu thuật nhỏ.”


“Vậy sao em không nghỉ ngơi cho thật khỏe mạnh, sao đã đi làm sớm như vậy hả?”


“Không sao, em biết phải làm thế nào mà, em xin phép đi trước.”


“Anh tiễn em.”


“Không cần đâu, anh nhanh về công ty đi, hẹn gặp vào tuần sau.” Tô Câm Khê vội vàng rời đi.


Giản Vân nhìn cô rời đi, cau mày tỏ vẻ không vui, luôn cảm thấy Tô Cảm Khê rất kỳ lạ.


Tô Cảm Khê chạy một mạch cho đến khi không thấy Giản Vân nữa mới dừng lại và thở hỗn hến, thật kỳ lạ, tại sao cô ấy lại bỏ chạy như vậy?


Trước đây cô muốn Giản Vân vì mình mà xả thân cũng là điều mà cô cầu mong cũng không được, tại sao bây giờ cô ấy lại phản kháng lại anh ta?


Đang suy nghĩ về điều đó, bỗng một tiếng còi vang lên bên tai, và Tô Cẩm Khê không biết chiếc xe Bentley đã đậu bên cạnh từ lúc nào.


Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc lộ ra, Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Lên xe.”


Tô Cẩm Khê do dự không chịu đi lên, cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo khi cô lên xe.


“Em muốn tôi xuống xe bế em sao? Mà này, Đường Minh vừa rồi cũng ở nhà hàng đó, anh ấy có lẽ cũng ăn rồi, nếu em muốn anh ấy nhìn thấy em trong xe của tôi…”


Chưa nói dứt lời Tô Cẩm Khê đã mở cửa xe bước vào, xưa nay cô vẫn không biết sao thế giới lại nhỏ như vậy, ở đâu cũng đều là người quen.


Cô vừa lên xe thì Tư Lệ Đình liền đóng cửa sổ.


“Quay về biệt thự.”


“Vâng, thưa ngài.”


Tô Cảm Khê nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tư Lệ Đình, “Chú ba, có thể không đến biệt thự của anh được không?”


Cho đến giờ cô không biết mối quan hệ giữa mình và Tư Lệ Đình là như thế nào.


“Nếu em muốn điều đó xảy ra ở trong xe thì cũng được thôi.”


Tư Lệ Đình nói rồi liền đè cô xuống dưới, anh phải chịu đựng lắm mới kìm nén lại được mong muốn của mình với cô.


“Không, tôi không muốn…”


“Không cần suy nghĩ.” Tư Lệ Đình vươn tay nhấn nút bám, ở phía sau lập tức xuất hiện một vách ngăn.


Mặc dù người lái xe không thể nhìn thấy nó, nhưng cũng vẫn sẽ có tiếng nói, Tô Cảm Khê không biết phải làm gì.


“Chú ba, lần trước chẳng phải chú đã từ bỏ tôi sao? Tại sao giờ đây chú lại muốn…”


Tư Lệ Đình kiềm chế mà nắm chặt cằm cô, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói, sẽ không từ bỏ em, trừ phi tôi chán em.”


Bầu không khí mơ hồ trong xe trở nên cuồng nhiệt, dáng vẻ đáng yêu của Tô Cẩm Khê khiến Tư Lệ Đình trở thành một dã thú .


“Chú ba, cho dù muốn, chúng ta hãy về nhà… đừng ở trong xe, được không?” Đây là yêu cầu cuối cùng của cô.


Câu trả lời cho cô là những nụ hôn dày đặc trao xuống cô, kéo dài từ cổ đến ngực.


Trái tim cô như tan chảy loạn nhịp.



Xe không biết đã đến biệt thự từ lúc nào, tài xế hiểu chuyện nên đã xuống xe, dành không gian riêng cho hai người.


Nếu đến lại gần, vẫn có thể nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.


Khi Tư Lệ Đình dừng lại, Tô Cẩm Khê lúc này giống như chiếc khăn đáng thương treo trên người anh, không còn chút sức lực nào.


“Chú ba …” Tô Cẩm Khê thỏ thẻ.


Tư Lệ Đình sau lúc đó cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nói, “hả?” Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.


“Bây giờ chú có thể đưa tôi về nhà không?”


“Tiểu Tô, em cho rằng một lần là có thể thỏa mãn tôi sao? Đêm còn dài mà.”


Tư Lệ Đình quấn Tô Cảm Khê trong chiếc áo khoác vest của mình và đưa cô lên lầu, quả nhiên như anh ta nói, đêm vẫn còn dài.


Suốt cả đêm Tô Cẩm Khê bị anh ta dày vò, mãi đến ba giờ anh mới chịu buông tha cô.


Nép mình trong vòng tay anh, cô ngủ thiếp đi, Tư Lệ Đình nhìn người phụ nữ nhỏ bé đều là mình đã để lại dấu vét trên người cô, khiến cho nỗi phiền muộn mấy ngày nay biến mất hoàn toàn.


Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, Tô Cẩm Khê thì thầm xoa tay, “Chú ba, đừng làm vậy.”


Sự dịu dàng đó khiến cả người Tư Lệ Đình không khỏi chịu nồi, “Tiểu Tô, bát kể em hận tôi, ghét tôi cũng được, dù như thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay!”


Tới tám giờ rưỡi, Tô Cẩm Khê mới tỉnh dậy khỏi vòng tay của Tư Lệ Đình.


“Sáng rồi.” Tư Lệ Đình trông có vẻ tâm trạng rất tốt, mái tóc vàng óng dưới ánh nắng lóe ra.


Các nét trên gương mặt anh ấy vô cùng anh tú, khi cô vừa mở mắt đã thấy hình ảnh đó thật sự đẹp như trong tranh, khiến cô không khỏi sững sờ.


*Đồ ngốc, sao trông em ngốc vậy?” Tư Lệ Đình sờ nhẹ rồi hôn lên mũi cô.


“Chú ba, sao chú đẹp trai vậy? Mẹ chú chắc hẳn rất đẹp.” Tô Cảm Khê chân thành nói.


“Tất nhiên rồi, mẹ tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.”


Khi Tư Lệ Đình nói đến mẹ của mình, một ánh sáng dịu dàng lóe lên trên khuôn mặt anh.


“A, sao muộn vậy? Đến muộn rồi nhất định là đến muộn rồi!” Tô Cẩm Khê lo sợ đến mức thay đổi luôn cả sắc mặt, hôm nay mới là ngày thứ hai cô đi làm thôi.


Kể cả không đi làm muộn thì cũng bị trưởng phòng la rày, chứ đừng nói đến là còn đi muộn nữa.


“Đã đi làm muộn rồi thì sao phải vội mà hoảng sợ đến vậy?” Tư Lệ Đình uễ oải ngáp dài, anh luôn là một người tham công tiếc việc, hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi thoải mái đến như vậy.


“Chú là sếp thì đương nhiên là không phải lo lắng gì rồi.” Tô Cẩm Khê vội vàng xuống giường nhặt quần áo vương vãi trên sản.


Quần áo của hai người trải dài từ cửa đến đầu giường, có thể tưởng tượng trận chiến đêm qua nồng nhiệt đến cỡ nào.


Tô Cầm Khê nhìn thấy cúc áo sơ mi của mình bị anh ta xé rách, liền đi tìm kim chỉ để khâu lại?


“Đồ ngốc, trong tủ có quần áo có đồ của em đó.”


“Vậy mà chú không nói sớm?” Tô Cẩm Khê mở tủ quần áo ra, bên trong chứa đầy quần áo phụ nữ, lần trước sau khi cô đến căn biệt thự, Tư Lệ Đình đã đặc biệt đặt mua rất nhiều quần áo phụ nữ.


Cô tùy thích chọn lấy một bộ đồ hợp với công việc của mình, vì Ỷ không có nhiều thời gian nên cũng chẳng màng nhìn giá.


Nhanh chóng tắm qua, đi đôi giày cao gót rồi bước vội xuống nhà.


Cô bỗng bị Tư Lệ Đình kéo lại và nói “Xem ra tối hôm qua tôi không gắng sức, cho nên nay trông tinh thần em vẫn rất tốt.”


Tô Cẩm Khê nóng lòng muốn rời đi, “Chú ba, đừng có trêu đùa tôi, tôi đang rất vội.”


“Ăn sáng rồi hằng đi, bụng đói là không tốt cho dạ dày đâu.”


“Thật sự là không kịp nữa rồi … Giám đốc công ty sẽ tức điên mà mắng tôi chết mắt, có gì để về rồi chúng ta nói chuyện sau.”


Tô Cẩm Khê vội vàng chạy ra ngoài, ngoài cửa đã có người đợi sẵn.


“Cô Tô, ông chủ bảo tôi đưa cô đến công ty.”


“Được rồi, cảm ơn.” Tô Cảm Khê lúc này cũng không từ chối, cô chỉ muốn nhanh chóng đến công ty sớm.


Tư Lệ Đình nhìn người phụ nữ nhỏ bé vội vàng rời đi, nhếch miệng lên vẻ ưu nhã. Cô bé, tôi đã kết em rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom