Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591
Chương 591:
“Ha ha, cô cũng biết quy tắc ở đây, nhưng ngại quá chỉ có khách quý mới được đeo, các cô chỉ là con môi mà thôi.
Lần trước Tô Cẩm Khê đeo mặt nạ là do ngoại hình và dáng người rất đẹp, đề thu hút mọi người nên cô ây đã được đeo mặt nạ.
Đối với ngoại hình của Tô Mộng và Bạch Tiêu Vũ, đơn giản là không đạt tiêu chuẩn đó, nên đương nhiên bọn họ sẽ không đeo mặt nạ cho bọn cô ta.
Nói cách khác, ngay cả lớp che cuôi cùng cũng bị bọn họ tước đi, Bạch Tiêu Vũ thì khá hơn một chút, dù sao Tô Mộng cũng là con gái nhà họ Tô, không thê tránh khỏi có người nhận ra cô ta.
“Quay lại, che mặt cho tôi!” Tô Mộng biết kết cục sẽ không thay đồi, tất cả những gì cô ta hy vọng là không bị người khác nhận ra.
“Đeo mặt nạ hay không là quyêt định cuôi cùng của ông chủ chúng tôi. Các cô từ bỏ đi, chuẩn bị cho cơn bão dữ dội tiếp theo.”
Mười phút sau, cả hai bị đây ra, họ đã từng ở đây một lần, hai người đã biết một số quy tắc.
Ngay cả hàng hóa cũng phải chia thành từng hạng, thứ ở phía trước mới là thứ không có giá trị.
Ví dụ, lần trước Tô Cẩm Khê đã đóng vai chính trong đêm chung kết, nói cách khác, đó là giá trị nhật.
Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng là những người xuất hiện đầu tiên, điều đó có nghĩa là họ có giá trị thấp nhất.
Còn chưa vào. đến hội trường, thì bên tai đã nghe thấy một âm thanh sống động, con tàu không bao giờ ngủ này luôn là sự tồn tại sống động nhất.
Ngoài ra còn có một sòng bạc không lồ ở tầng đầu tiên của cabin, có nghĩa là mặt tôi đều xuất hiện trên con tàu này.
Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng bị đẩy ra, càng đến gần bên trong bọn họ càng :sợ hãi, lo lăng.
“Tôi không muốn bị coi như hàng hóa.”
“Ngu dốt, cô cho rằng tôi muốn? Nếu không phải trước kia cô ra cái quỷ kế mưu ma chước quỷ này thì bây giờ chúng ta sẽ ở đây sao?”
Cả hai người đều hùng hồ, cuối cùng thì họ cũng bị phanh phui trước công chúng.
Không giống như lần trước, họ có thể trồn trong đám đông, xem những câu chuyện cười của Tô Câm Khê, thì hôm nay người ở dưới đang xem những câu chuyện cười đã trở thành Tư Lệ Đình.
Anh có ý sắp xếp đề hai người xuất hiện đầu tiên, thứ càng quý giá thì người ta mới càng nâng nỉu.
Nêu mua món đồ này với giá cao, vì tiền thì sẽ còn được bảo quản an toàn, nếu chỉ mua với giá rất thấp, thì sẽ không nâng nu trong lòng.
Tất nhiên, mối liên hệ giữa tiền và giá trị là thước đo của một loại hàng hóa, một người đột nhiên trở thành hàng hóa, cũng giỗng như những thứ khác.
Bạch Tiểu Vũ sợ tới mức thân thể run lên, lúc này hai người rốt cuộc biết lúc đó Tô Cẩm Khê cảm thấy như thế nào.
Những gương mặt đeo mặt nạ ở dưới, chúng giồng như ác quỷ. bọn họ là vật hy sinh của chúng, sẵn sàng bị chúng nuốt chứng.
Người bán đâu giá giới thiệu hai người, bàn tay của những người đàn ông ở bên cạnh đã đưa qua lông sắt chạm vào bọn họ.
Trong mắt Tư Lệ Đình hình ảnh này rất chói mắt, hai năm trước có phải vật nhỏ cũng đã phải đối mặt với mọi người như thế này không?
Bởi vì là một sản phẩm giá rẻ, lại còn mua một tặng một, một sô người đàn ông đã mua bọn họ với giá thập, chỉ có năm trăm nghìn tệ, khác xa SO Với hàng chục triệu tệ của Tô Cảm Khê vào năm đó.
Bọn họ chỉ có thể được coi là món khai vị trước mặt mọi người, rất nhanh đã bị người khác mua lại.
Tô Mộng và Bạch Tiêu Vũ từng người bị một người đàn ông bạo hành, những người đàn ông ném họ lên bàn ở một bền bắt đầu hoạt động.
“Không, đừng qua đây!” “Bỏ tay ra, đừng chạm vào tôi!”
Trong mắt bọn họ cuộc đấu tranh của hai người giông như con gà con không có tác dụng, trong khung cảnh sinh động như vậy, bọn họ càng giăng co mạnh thì sự hứng thú của những người đó càng cao.
“Ha ha, cô cũng biết quy tắc ở đây, nhưng ngại quá chỉ có khách quý mới được đeo, các cô chỉ là con môi mà thôi.
Lần trước Tô Cẩm Khê đeo mặt nạ là do ngoại hình và dáng người rất đẹp, đề thu hút mọi người nên cô ây đã được đeo mặt nạ.
Đối với ngoại hình của Tô Mộng và Bạch Tiêu Vũ, đơn giản là không đạt tiêu chuẩn đó, nên đương nhiên bọn họ sẽ không đeo mặt nạ cho bọn cô ta.
Nói cách khác, ngay cả lớp che cuôi cùng cũng bị bọn họ tước đi, Bạch Tiêu Vũ thì khá hơn một chút, dù sao Tô Mộng cũng là con gái nhà họ Tô, không thê tránh khỏi có người nhận ra cô ta.
“Quay lại, che mặt cho tôi!” Tô Mộng biết kết cục sẽ không thay đồi, tất cả những gì cô ta hy vọng là không bị người khác nhận ra.
“Đeo mặt nạ hay không là quyêt định cuôi cùng của ông chủ chúng tôi. Các cô từ bỏ đi, chuẩn bị cho cơn bão dữ dội tiếp theo.”
Mười phút sau, cả hai bị đây ra, họ đã từng ở đây một lần, hai người đã biết một số quy tắc.
Ngay cả hàng hóa cũng phải chia thành từng hạng, thứ ở phía trước mới là thứ không có giá trị.
Ví dụ, lần trước Tô Cẩm Khê đã đóng vai chính trong đêm chung kết, nói cách khác, đó là giá trị nhật.
Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng là những người xuất hiện đầu tiên, điều đó có nghĩa là họ có giá trị thấp nhất.
Còn chưa vào. đến hội trường, thì bên tai đã nghe thấy một âm thanh sống động, con tàu không bao giờ ngủ này luôn là sự tồn tại sống động nhất.
Ngoài ra còn có một sòng bạc không lồ ở tầng đầu tiên của cabin, có nghĩa là mặt tôi đều xuất hiện trên con tàu này.
Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng bị đẩy ra, càng đến gần bên trong bọn họ càng :sợ hãi, lo lăng.
“Tôi không muốn bị coi như hàng hóa.”
“Ngu dốt, cô cho rằng tôi muốn? Nếu không phải trước kia cô ra cái quỷ kế mưu ma chước quỷ này thì bây giờ chúng ta sẽ ở đây sao?”
Cả hai người đều hùng hồ, cuối cùng thì họ cũng bị phanh phui trước công chúng.
Không giống như lần trước, họ có thể trồn trong đám đông, xem những câu chuyện cười của Tô Câm Khê, thì hôm nay người ở dưới đang xem những câu chuyện cười đã trở thành Tư Lệ Đình.
Anh có ý sắp xếp đề hai người xuất hiện đầu tiên, thứ càng quý giá thì người ta mới càng nâng nỉu.
Nêu mua món đồ này với giá cao, vì tiền thì sẽ còn được bảo quản an toàn, nếu chỉ mua với giá rất thấp, thì sẽ không nâng nu trong lòng.
Tất nhiên, mối liên hệ giữa tiền và giá trị là thước đo của một loại hàng hóa, một người đột nhiên trở thành hàng hóa, cũng giỗng như những thứ khác.
Bạch Tiểu Vũ sợ tới mức thân thể run lên, lúc này hai người rốt cuộc biết lúc đó Tô Cẩm Khê cảm thấy như thế nào.
Những gương mặt đeo mặt nạ ở dưới, chúng giồng như ác quỷ. bọn họ là vật hy sinh của chúng, sẵn sàng bị chúng nuốt chứng.
Người bán đâu giá giới thiệu hai người, bàn tay của những người đàn ông ở bên cạnh đã đưa qua lông sắt chạm vào bọn họ.
Trong mắt Tư Lệ Đình hình ảnh này rất chói mắt, hai năm trước có phải vật nhỏ cũng đã phải đối mặt với mọi người như thế này không?
Bởi vì là một sản phẩm giá rẻ, lại còn mua một tặng một, một sô người đàn ông đã mua bọn họ với giá thập, chỉ có năm trăm nghìn tệ, khác xa SO Với hàng chục triệu tệ của Tô Cảm Khê vào năm đó.
Bọn họ chỉ có thể được coi là món khai vị trước mặt mọi người, rất nhanh đã bị người khác mua lại.
Tô Mộng và Bạch Tiêu Vũ từng người bị một người đàn ông bạo hành, những người đàn ông ném họ lên bàn ở một bền bắt đầu hoạt động.
“Không, đừng qua đây!” “Bỏ tay ra, đừng chạm vào tôi!”
Trong mắt bọn họ cuộc đấu tranh của hai người giông như con gà con không có tác dụng, trong khung cảnh sinh động như vậy, bọn họ càng giăng co mạnh thì sự hứng thú của những người đó càng cao.
Bình luận facebook