Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609
Chương 609:
Cố Cẩm có chút khó chịu khi nghe giọng điệu của cô ta, lại ngại ở đây nhiêu người nên cô không tiện nỗi giận.
“Người phục vụ đó còn chưa tìm được, tiêu thư đã đưa ra phán đoán như vậy, sợ rằng cô như thế có chút không đúng nhỉ? Bây giờ chúng ta vần đang ở trên biên, nêu quả thật có người cầm lầy dây chuyền của cô đi trộn thì cũng không trồn thoát được, vân đang còn trên du thuyền. Với tư cách là người mời của bữa tiệc tối nay, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng chịu trách nhiệm tới cùng, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho co.
“Có lời này của chủ tịch Cô thì tôi yên tâm rồi, nhưng mà thật sự người phục vụ đó không có mặt ở chỗ này, trên căm của cô ta có một nốt ruội đen lớn, tôi sẽ không thể nhớ nhằm cô ta được.”
Có Cẩm nhìn lướt qua tất cả nhân viên phục vụ, trên mặt bọn họ không có ai có cái nốt ruôi đen lớn cả.
Một người nhân viên phục vụ trong đó mở miệng nói: “Thưa cô, chắc cô đang nói Đỉnh Tây rồi, nơi này của cô ta có một cái nốt ruôi fo, khi nãy cô ây nói cô ây bị chóng, mặt thì liền về phòng nghỉ ngơi rồi.’ “Cô ấy ở phòng nào?”
E020 “Cái người tên Định Tây chắc chắn đã đem dây chuyền của tôi giâu trong phòng cô ta, chủ tịch Cố cô chỉ cần cùng tôi đi lúc soát phòng của cô ta một chút là biết.”
“Bây giờ còn chưa có kết luận, cô không nên cứ câu này, câu kia đều bảo là cô ây trộm, tật cả cân n n mắt thấy là thật, chúng ta chỉ đi q đó hỏi một chúng tình hình mà thôi: “Có phải cô ta trộm hay không thì sẽ sớm biệt thôi, mọi người đi cùng chứ.”
Cố Cẩm đi theo sau lưng cô ta, không biết tại sao trong lòng cô có chút bất an, luôn cảm thây chuyện này quá trùng hợp rồi.
Cô nhìn lướt qua đám người, phát hiện Tư Lệ Đình cũng không có ở đây, dựa vào tính tình của Tư Lệ Đình, anh rất sợ sẽ có người tiếp xúc với cô, hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh trông chừng xem có người đàn ông nào nói chuyện và làm mây hành động gây rồi hay không.
Suốt cả buổi tối anh đều đứng ở chỗ không xa nhìn cô, là từ lúc nảo thì anh bắt đầu không còn trong sảnh lớn nữa?
Không nhìn thấy Tư Lệ Đình khiến Cố Cẩm luôn có chút cảm giác thắp thỏm trong lòng, tựa như cô đang là con mồi bị rơi vào bẫy của thợ săn vậy.
Không chỉ có vậy, ngay cả bóng dáng của Hoa Tình cũng không có trong đám người, là do cô nghĩ nhiêu sao?
Đã đến trước cửa, trong lòng Có Cẩm càng hốt hoảng: “Từ từ”
“Sao thế?”
“Lỡ như thật sự cơ thê người ta thầy không thoải mái, chúng ta đường đột xông vào thì có vẻ không được với người ta lắm.”
“chủ tịch Cô, chăng lẽ cô biệt cô ta trộm dây chuyên nên muôn bao che?
Đến trước cửa còn không đi vào, chẳng phải là thả hỗ về rừng sao?”
“Tôi không có! Tôi chẳng qua là…”
Tâm trạng có chút ,không yên mà thôi, cô cứ luôn cảm thấy. Sẽ xảy ra chuyện gì đó, dự cảm của cô từ trước đến nay luôn rất chính xác.
Thẻ mở cửa phòng đã quẹt để mở cửa, mọi người vọt vào, nhưng lại không ngờ tới sẽ thấy hình ảnh như Vậy.
Hoa Tình cởi hết quần. áo rúc người Vào trong lồng ngực của Tư Lệ Đình, dĩ nhiên nêu nhìn kỹ cũng Ì biết là quần áo Tư Lệ Đình không có rồi loạn chút nào, ngón tay cũng chẳng đụng tới Hoa Tình.
Nhưng những người khác sao có thê nghĩ tới mây thứ này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhìn một cái là nghĩ họ đang làm một chút chuyện không đê người khác nhìn được.
“Á, Lệ Đình!” Hoa Tình sợ hãi kêu một tiêng, chui vào trong ngực Tư Lệ Đình.
Những người khác cũng ngầm hiểu trong, lòng cười một tiếng: “Chủ tịch Tư có diễm phúc quá trời nha, không :ngờ tới đây bắt ăn trộm, lại thành phá chuyện tôt của chủ tịch Tư rồi!”
Tư Lệ Đình muốn kéo Hoa Tình ở trong ngực ra, mà Hoa Tình giông, như là kéo dán chó vậy, ôm chặt lấy eo anh không buông.
Anh không để ý gì hét, chỉ để ý mỗi Có Cẩm, anh có chút lo sợ nhìn Có Cẩm: “Anh không có.”
Mặt dù cảnh tưởng trước mắt rất chướng mắt, Có Cầm hận không thể xé nát cái người phụ nữ trong ngực của Tư Lệ Đình.
Nhưng cô cũng nhìn thấy hành động kéo Hoa Tình ra của Tư Lệ Đình, Hoa Tình hoàn toàn đang đánh cược cả mạng sông của mình mà ôm Tư Lệ Đình.
Cố Cẩm có chút khó chịu khi nghe giọng điệu của cô ta, lại ngại ở đây nhiêu người nên cô không tiện nỗi giận.
“Người phục vụ đó còn chưa tìm được, tiêu thư đã đưa ra phán đoán như vậy, sợ rằng cô như thế có chút không đúng nhỉ? Bây giờ chúng ta vần đang ở trên biên, nêu quả thật có người cầm lầy dây chuyền của cô đi trộn thì cũng không trồn thoát được, vân đang còn trên du thuyền. Với tư cách là người mời của bữa tiệc tối nay, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng chịu trách nhiệm tới cùng, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho co.
“Có lời này của chủ tịch Cô thì tôi yên tâm rồi, nhưng mà thật sự người phục vụ đó không có mặt ở chỗ này, trên căm của cô ta có một nốt ruội đen lớn, tôi sẽ không thể nhớ nhằm cô ta được.”
Có Cẩm nhìn lướt qua tất cả nhân viên phục vụ, trên mặt bọn họ không có ai có cái nốt ruôi đen lớn cả.
Một người nhân viên phục vụ trong đó mở miệng nói: “Thưa cô, chắc cô đang nói Đỉnh Tây rồi, nơi này của cô ta có một cái nốt ruôi fo, khi nãy cô ây nói cô ây bị chóng, mặt thì liền về phòng nghỉ ngơi rồi.’ “Cô ấy ở phòng nào?”
E020 “Cái người tên Định Tây chắc chắn đã đem dây chuyền của tôi giâu trong phòng cô ta, chủ tịch Cố cô chỉ cần cùng tôi đi lúc soát phòng của cô ta một chút là biết.”
“Bây giờ còn chưa có kết luận, cô không nên cứ câu này, câu kia đều bảo là cô ây trộm, tật cả cân n n mắt thấy là thật, chúng ta chỉ đi q đó hỏi một chúng tình hình mà thôi: “Có phải cô ta trộm hay không thì sẽ sớm biệt thôi, mọi người đi cùng chứ.”
Cố Cẩm đi theo sau lưng cô ta, không biết tại sao trong lòng cô có chút bất an, luôn cảm thây chuyện này quá trùng hợp rồi.
Cô nhìn lướt qua đám người, phát hiện Tư Lệ Đình cũng không có ở đây, dựa vào tính tình của Tư Lệ Đình, anh rất sợ sẽ có người tiếp xúc với cô, hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh trông chừng xem có người đàn ông nào nói chuyện và làm mây hành động gây rồi hay không.
Suốt cả buổi tối anh đều đứng ở chỗ không xa nhìn cô, là từ lúc nảo thì anh bắt đầu không còn trong sảnh lớn nữa?
Không nhìn thấy Tư Lệ Đình khiến Cố Cẩm luôn có chút cảm giác thắp thỏm trong lòng, tựa như cô đang là con mồi bị rơi vào bẫy của thợ săn vậy.
Không chỉ có vậy, ngay cả bóng dáng của Hoa Tình cũng không có trong đám người, là do cô nghĩ nhiêu sao?
Đã đến trước cửa, trong lòng Có Cẩm càng hốt hoảng: “Từ từ”
“Sao thế?”
“Lỡ như thật sự cơ thê người ta thầy không thoải mái, chúng ta đường đột xông vào thì có vẻ không được với người ta lắm.”
“chủ tịch Cô, chăng lẽ cô biệt cô ta trộm dây chuyên nên muôn bao che?
Đến trước cửa còn không đi vào, chẳng phải là thả hỗ về rừng sao?”
“Tôi không có! Tôi chẳng qua là…”
Tâm trạng có chút ,không yên mà thôi, cô cứ luôn cảm thấy. Sẽ xảy ra chuyện gì đó, dự cảm của cô từ trước đến nay luôn rất chính xác.
Thẻ mở cửa phòng đã quẹt để mở cửa, mọi người vọt vào, nhưng lại không ngờ tới sẽ thấy hình ảnh như Vậy.
Hoa Tình cởi hết quần. áo rúc người Vào trong lồng ngực của Tư Lệ Đình, dĩ nhiên nêu nhìn kỹ cũng Ì biết là quần áo Tư Lệ Đình không có rồi loạn chút nào, ngón tay cũng chẳng đụng tới Hoa Tình.
Nhưng những người khác sao có thê nghĩ tới mây thứ này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhìn một cái là nghĩ họ đang làm một chút chuyện không đê người khác nhìn được.
“Á, Lệ Đình!” Hoa Tình sợ hãi kêu một tiêng, chui vào trong ngực Tư Lệ Đình.
Những người khác cũng ngầm hiểu trong, lòng cười một tiếng: “Chủ tịch Tư có diễm phúc quá trời nha, không :ngờ tới đây bắt ăn trộm, lại thành phá chuyện tôt của chủ tịch Tư rồi!”
Tư Lệ Đình muốn kéo Hoa Tình ở trong ngực ra, mà Hoa Tình giông, như là kéo dán chó vậy, ôm chặt lấy eo anh không buông.
Anh không để ý gì hét, chỉ để ý mỗi Có Cẩm, anh có chút lo sợ nhìn Có Cẩm: “Anh không có.”
Mặt dù cảnh tưởng trước mắt rất chướng mắt, Có Cầm hận không thể xé nát cái người phụ nữ trong ngực của Tư Lệ Đình.
Nhưng cô cũng nhìn thấy hành động kéo Hoa Tình ra của Tư Lệ Đình, Hoa Tình hoàn toàn đang đánh cược cả mạng sông của mình mà ôm Tư Lệ Đình.
Bình luận facebook