Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82: Có Phải Thích Anh Không?
Tô Cảm Khê nghe được câu nói cuối cùng của anh, trái tim cũng tan chảy luôn rôi.
“Chú ba, tôi hiểu dụng ý của chú, sau này tôi sẽ thông minh hơn một chút, lúc nảy mới bị chú đặt trên đây tôi cảm thấy rất tủi nhục.”
Tư Lệ Đình xoa xoa đầu cô: “Biết tủi nhục là được rồi, nếu như không phải là tôi, không biết người đàn ông khác đã dùng thủ đoạn như thế nào đối xử với em nữa.”
“Sở dĩ tôi nói người quản lý kia của em lanh lợi là vì tuổi của cô ta không lớn lắm nhưng nhanh thế này đã trèo lên được vị trí quản lý, có thể thấy được thủ đoạn của cô ta nhiều thế nào rồi.”
“Trong công việc ai cũng đều muốn trèo lên cao, không ai có thể nói rằng bản thân mình sạch sẽ cả, tôi cũng không đánh giá hành vi của cô ta là tốt hay xấu.”
“Tôi chỉ là không muốn em bị cô ta biến thành dạng người như vậy, em đó, không cần phải làm những việc như thế này đâu, bởi vì em có tôi đây rồi.”
Lúc trước cảm thấy người đàn ông này bá đạo đến nỗi làm người ta chán ghét, động một chút lại lấy quan hệ của anh với mình đem ra uy hiếp.
Nhưng mà bây giờ Tô Cẩm Khê đối với anh một chút cũng không thể chán ghét được, ngược lại tùy tiện vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên.
Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Tô Tô, tôi thích em, cho nên tôi tôn trọng lựa chọn của em.”
“Tôi có đủ sức lực để bảo vệ chu toàn cho em, để ánh mắt em mãi mãi đơn thuần giống như thế này.”
“Em không cần nhìn những người xấu xa đó, em chỉ cần nhìn tôi thôi, bởi vì tôi chính là ánh sáng của em.”
Có đôi khi Tô Cảm Khê rất ngây thơ rất ngốc nghéch, nhưng đó lại là thứ Tư Lệ Đình cầu còn không được.
Không ai mong muốn lớn lên cả, cái giá của sự trưởng thành thường đi kèm với đau khổ.
Đau khổ càng nhiều, trình độ quản lý của cô càng nhiều hon, đây chính là một quan hệ tỉ lệ thuận.
Anh không đành lòng để Tô Cầm Khê chịu một chút tổn thương nào, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô cả đời làm một thiên sứ nhỏ lương thiện.
Tô Cảm Khê đối diện với đôi mắt chân thành thâm tình của anh, tròng mắt của anh giống như biển cả xanh thẳm yên bình vậy.
Ánh nắng chiếu xuống đó, trên mặt biển lóe lên rất nhiều vụn sáng nhỏ.
Tư Lệ Đình như thế này làm cô cảm động không thôi, lần đầu tiên cô cảm thấy hình tượng người đàn ông trước mặt này trong lòng cô đột nhiên lớn hơn rất nhiều.
“Chú ba, tôi……” Trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng rồi lại không nói nên lời.
“Hửm?” Tư Lệ Đình lằng lặng nhìn cô, kiên nhẫn chờ xem cô muốn nói gì.
Lần đầu tiên Tô Cầm Khê chủ động nhào vào trong ngực anh: “Chú ba, không phải, Lệ Đình, em không biết cuối cùng em đối với anh là cảm giác gì, nhưng bây giờ…… Em chỉ muốn anh thôi.”
Nói rồi cô nắm cổ áo Tư Lệ Đình, nhón chân hôn lên môi anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên, anh giở trò xấu xa mà uy hiếp mình.
Mình ở cửa hàng bị người khác cười nhạo, là anh kêu người đem thẻ đến giải vây.
Mình bị viêm ruột thừa cấp, là anh chạy đến đưa mình đi bệnh viện.
Bà dì của mình đến, là anh pha nước đường đỏ cho mình cầm túi chườm nóng cho mình ấm bụng.
Mình bị ném bình rượu, cũng là anh che chở cho.
Ở sân đánh golf, ở nhà hàng Lan Dữ, từng việc từng việc như thế này, trong lúc vô tình Tư Lệ Đình đã lưu lại rất nhiều hình ảnh trong đầu cô.
Tô Cẩm Khê không biết giờ phút này là cô cảm động hay là xúc động, cô cũng chỉ muốn làm một chuyện.
Tư Lệ Đình bị sự nhiệt tình của Tô Cẩm Khê làm cho hoảng sợ, cô chủ động hôn môi anh đủ làm cho đầu óc anh đông cứng.
Giọng anh sớm đã khàn rồi, một phát bắt được tay của cô: “Tô Tô em có biết bây giờ em đang làm gì không? Tôi cho em một cơ hội để hối hận đó.”
“Lệ Đình, không có lúc nào em hiểu rõ em đang làm gì hơn bây giờ cả.”
“Tô Tô, cho dù bây giờ em muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
Tư Lệ Đình lấy bị động biến thành chủ động, lần đầu tiên Tô Cẩm Khê làm một chuyện vô cùng hoang đường.
Đúng là đáp lại câu nói trước kia của Lâm Quân, thời gian buổi sáng Tư Lệ Đình đều giành cho cô, anh rất tình nguyện bị Tô Cẩm Khê quấy rày.
Trước đây Tư Lệ Đình xem thường nhất chính là phát sinh quan hệ bừa bãi của những tổng giám đốc kia, bây giờ thì anh mới biết.
Chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, thì không thể nhịn được mà muốn chạm vào cô, tình cảm lớn lao chiến thắng cả lý trí.
Bây giò Tô Cẩm Khê mới biết bản thân mình cũng có một mặt điên cuồng như vậy, hoàn toàn không giống Tô Cẩm Khê sôi nổi thường ngày.
Không còn dè dặt bảo sao nghe vậy mà cô chỉ làm theo cảm giác của mình.
Mặc kệ là cô làm cái gì Tư Lệ Đình cũng sẽ bao dung cô vô điều kiện.
Dưới ánh mặt trời, cô thấy rõ ràng trên người Tư Lệ Đình tràn đầy mồ hôi hột.
Đôi mắt màu xanh lam cũng mắt đi điềm tĩnh trước kia, giống như cơn bão lớn cuồn cuộn nổi lên trên biển cả, sóng to gió lớn gần như đã hung hăng nuốt chửng cô.
Ý thức trong đầu cô châm lên ngọn lửa hoàn toàn làm Tư Lệ Đình nổ tung.
Kéo dài tận đến trưa, cô mệt mỏi đến ngón tay cũng không động nỗi, nhưng lại nhìn thấy sức sống dồi dào trong mắt anh.
Tâm trạng của Tư Lệ Đình rất tốt ôm cô nằm trên tắm thảm trong phòng làm việc của mình, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
“Chú ba, tôi nói chú là sói còn sai sao? Lại hung bạo đến như vậy!” Tô Cầm Khê đáng thương nhìn anh.
Bản thân mình thì thoi thóp, nhưng tinh thần của anh vẫn còn tốt như vậy.
“Tô Tô, mặc dù chúng ta từng làm rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay là lần anh vui sướng nhất.”
Tư Lệ Đình không e dè nói ra tâm tư của chính mình, lúc đó Tô Cảm Khê đúng là ấm đầu rồi mà.
Bây giờ đầu óc đã thông suốt lại, nhớ đến việc đó không ngờ là mình chủ động, cô hận bản thân mình bây giờ không thể chui xuống thảm mà trốn.
“Chú ba, chú đừng nói nữa mà.”
Tư Lệ Đình dịu dàng hôn lên vành tai của cô: “Vật nhỏ này vẫn thẹn thùng như vậy.”
TUỆ QE TY, e4 52 1 8 HC BC Cốc cốc cốc’ có tiêng gõ cửa truyện đến.
Lâm Quân thấy Tô Cảm Khê vẫn chưa hề rời đi, cũng không dám mạo muội đi vào.
“Cậu chủ, xin hỏi buổi trưa hôm nay cậu ăn ở công ty hay sao vậy ạ?”
Hóa ra là đến giờ ăn cơm rồi, bình thường phần lớn Tư Lệ Đình ở lại công ty tăng ca rồi ăn cơm luôn, hôm nay Tô Cầm Khê còn đang ở đây, Lâm Quân không dám tự tiện làm chủ.
Vừa nghe đến giọng nói của Lâm Quân, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng mà Tô Cẩm Khê vẫn luôn cảm thấy giống như anh ta có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong phòng này.
Cô vội vã đầy Tư Lệ Đình ra đứng lên lúng ta lúng túng mà mặc quần áo vào.
Hu hu, mắt mặt chết rồi, sao cô lại có thể làm ra chuyện như thế này chứ.
Ngược lại Tư Lệ Đình lại rất thản nhiên đem Tô Cẩm Khê kéo lại trong ngực mình rồi nhàn nhạt dặn dò: “Hoãn lại tất cả cuộc hẹn chiều nay, buỗi trưa thì dự định ăn ở Lan Dữ.”
Tối hôm qua cô gái nhỏ này hình như rất thích ăn đồ ăn ở chỗ đó, sau này phải thường xuyên đến nữa.
“Vâng cậu chủ, cậu còn dặn dò gì khác không?”
Tư Lệ Đình nhìn lướt qua quần áo rơi lung tung trên mặt đất, đương nhiên bản thân mình thì có quần áo dự phòng, nhưng văn phòng của anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có quần áo dự phòng của phụ nữ.
“Chuẩn bị cho Tô Tô một bộ quần áo phù hợp nữa.”
Tô Cầm Khê hận mình không thể đập chết Tư Lê Đình, đây không phải là anh giấu đầu lòi đuôi mà nói cho Lâm Quân biết bên trong này xảy ra chuyện gì sao?
Cô không nhịn được mà bắt lấy cỗ của Tư Lệ Đình: “Chú làm gì vậy chứ sao lại nhắc đến quần áo, quần áo này tôi vẫn có thể mặc được mài!”
Tư Lệ Đình nhíu mày, ò, lá gan của cô nhóc này lớn lên không ít, lại dám đối xử với anh như vậy.
“Bản rồi, em cho rằng không nói thì người khác không biết chúng ta làm gì sao?” Tư Lệ Đình dùng bốn lạng đánh bại ngàn cân.
: *“A a a, đang yên lành sao chú nhát định phải nhắc đến quần áo chứ, người ta lại không phải người ngu, chắc chắn đã biết rồi, thật là mất mặt mà……”
Ở bên ngoài Lâm Quân nghe được thì vô cùng buồn cười, trách không được tổng giám đốc lại thích cô như vậy, quý cô họ Tô này đúng là một người dở hơi mà.
Anh ta nhịn cười mở miệng: “Cô Tô, cái gì tôi cũng đều không biết đâu, cô đừng để ý, tôi thật sự không biết vì sao cô phải cần thay quần áo, chắc là do cà phê làm ướt đúng không?”
Tô Cẩm Khê đã muốn phát điên rồi, sao lại có dạng thư ký tổng giám đốc thế này chứ.
“Trợ lý Lâm, anh cảm tháy tôi bị ngớ ngắn à? Cho dù anh muốn tìm đường lui cho tôi cũng nên tìm cái gì có lý một chút, tôi đâu có uống cà phê, cà phê từ đâu ra chứ?”
Lâm Quân vội cười ra tiếng, có thể tưởng tượng lúc này Tô Cảm Khê ở bên trong tức đến thế nào.
“Cô Tô, tôi vẫn là đứa bé, rất ngây thơ, thật sự không rõ các người đang làm gì đâu mà, cậu chủ, tôi đi sắp xếp chỗ đây.”
“Đi đi.” Tư Lệ Đình nhanh chóng đuổi Lâm Quân đi, nếu không cô gái nhỏ này sẽ bùng nỗ mát.
Tâm trạng của Tô Cẩm Khê không tốt dùng ngón tay trỏ chọc Tư Lệ Đình: “Hừ, đều tại chú hết, quần áo cũng không có bị chú xé rách, đổi quần áo gì chứ.”
Tư Lệ Đình bắt được ngón tay trỏ của cô đưa lên môi mà hôn: “Mặc dù ba ngày sẽ đổi thảm, bình thường ở đây cũng không có ai tới lui, nhưng mà cũng không sạch sẽ như trên giường, đổi một chút sẽ tốt hơn mà, sau này anh sẽ chuẩn bị thêm một ít quần áo của phụ nữ.”
“Sau này? Chú còn muốn có sau này nữa à?” Tô Cẩm Khê chột dạ thay đổi sắc mặt.
“Vừa nãy rõ ràng em cũng cảm thấy dễ chịu không phải sao?”
Tư Lệ Đình ôm cô vào phòng bên trong mà tắm rửa.
Tô Cẩm Khê với anh cùng ngồi chung trong bồn tắm, cô hung hăng ghé vào người anh cắn lên bả vai anh một cái.
“Rõ ràng bên trong có giường, sao chú còn làm tôi trên bàn vậy chứ……” Cô ở phía sau không ngại mà nói ra một câu.
Tư Lệ Đình khẽ cười một tiếng: “Đúng là mèo con hay cắn, lúc đó em nhào về phía anh, sao mà anh còn khả năng suy nghĩ gì nữa chứ? Nếu không thì lần sau làm trong phòng nha?”
Tô Câm Khê im lặng, trước đó chuyện kia làm cô cảm động đến hồ đồ rồi, hình tượng người đàn ông trong lòng cô cao lớn bao nhiêu đột nhiên biến mắt hết.
“Bên trong đầu chú cũng chỉ suy nghĩ những chuyện thế này thôi à?”
“Không, chính xác mà nói thì trong đầu anh chỉ chứa em mà thôi.” Tâm trạng của Tư Lệ Đình bây giờ vô cùng tốt.
Trên mặt Tô Cẩm Khê còn chưa hết đỏ: “Tôi không nói chuyện với chú nữa…….. ề “Tô Tô, lúc sao em lại đột nhiên muốn anh vậy, có phải là thích anh không?” Tư Lệ Đình không cho phép cô trốn tránh một chút nào.
“Lúc đó tôi đột nhiên bị ấm đầu, tình cảm lớn hơn lý trí, nên nghĩ sao thì làm vậy thôi.”
Cho nên nói xúc động đúng là ma quỷ, bây giờ lý trí trở về cô mới phát hiện bản thân mình đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẫn.
Tô Cẩm Khê che ngực: “Chú ba, tôi phát hiện suy nghĩ với trong lòng tôi vô cùng rối loạn, tôi nghĩ là đến cuối cùng tôi cũng không hiểu rõ tình cảm của tôi đối với chú là gì nữa.”
“Thích thì chính là thích, không thích thì chính là không thích, rất khó xác định sao?”
“Ừm, trước kia tôi vẫn cho rằng người tôi thích là Giản Vân, mỗi lần anh ta nói chuyện với tôi tôi đều rất căng thẳng.”
“Nhưng mà gần đây không hiểu sao tôi lại trốn tránh tiếp xúc với anh ta, anh ta nói chuyện tôi cũng không còn căng thẳng nữa.”
“Vậy đối với anh thì sao?” Tư Lệ Đình dụ dỗ hỏi.
“Ban đầu tôi đối với chú là sợ hãi, tôi sợ chú công bố quan hệ của chúng ta, gần đây hình như không còn sợ chú nữa, mà lại giống như càng ngày càng cảm thấy chú đẹp trai.”
“Anh đẹp trai là sự thật mà.” Tư Lệ Đình nói thẳng. Tô Cẩm Khê cười khúc khích: “Chú ba, xin chú cho tôi một chút thời gian, để tôi thấy được đến cuối cùng tôi đối với chú là tình cảm gì có được không?”
Tô Cảm Khê nghe được câu nói cuối cùng của anh, trái tim cũng tan chảy luôn rôi.
“Chú ba, tôi hiểu dụng ý của chú, sau này tôi sẽ thông minh hơn một chút, lúc nảy mới bị chú đặt trên đây tôi cảm thấy rất tủi nhục.”
Tư Lệ Đình xoa xoa đầu cô: “Biết tủi nhục là được rồi, nếu như không phải là tôi, không biết người đàn ông khác đã dùng thủ đoạn như thế nào đối xử với em nữa.”
“Sở dĩ tôi nói người quản lý kia của em lanh lợi là vì tuổi của cô ta không lớn lắm nhưng nhanh thế này đã trèo lên được vị trí quản lý, có thể thấy được thủ đoạn của cô ta nhiều thế nào rồi.”
“Trong công việc ai cũng đều muốn trèo lên cao, không ai có thể nói rằng bản thân mình sạch sẽ cả, tôi cũng không đánh giá hành vi của cô ta là tốt hay xấu.”
“Tôi chỉ là không muốn em bị cô ta biến thành dạng người như vậy, em đó, không cần phải làm những việc như thế này đâu, bởi vì em có tôi đây rồi.”
Lúc trước cảm thấy người đàn ông này bá đạo đến nỗi làm người ta chán ghét, động một chút lại lấy quan hệ của anh với mình đem ra uy hiếp.
Nhưng mà bây giờ Tô Cẩm Khê đối với anh một chút cũng không thể chán ghét được, ngược lại tùy tiện vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên.
Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Tô Tô, tôi thích em, cho nên tôi tôn trọng lựa chọn của em.”
“Tôi có đủ sức lực để bảo vệ chu toàn cho em, để ánh mắt em mãi mãi đơn thuần giống như thế này.”
“Em không cần nhìn những người xấu xa đó, em chỉ cần nhìn tôi thôi, bởi vì tôi chính là ánh sáng của em.”
Có đôi khi Tô Cảm Khê rất ngây thơ rất ngốc nghéch, nhưng đó lại là thứ Tư Lệ Đình cầu còn không được.
Không ai mong muốn lớn lên cả, cái giá của sự trưởng thành thường đi kèm với đau khổ.
Đau khổ càng nhiều, trình độ quản lý của cô càng nhiều hon, đây chính là một quan hệ tỉ lệ thuận.
Anh không đành lòng để Tô Cầm Khê chịu một chút tổn thương nào, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô cả đời làm một thiên sứ nhỏ lương thiện.
Tô Cảm Khê đối diện với đôi mắt chân thành thâm tình của anh, tròng mắt của anh giống như biển cả xanh thẳm yên bình vậy.
Ánh nắng chiếu xuống đó, trên mặt biển lóe lên rất nhiều vụn sáng nhỏ.
Tư Lệ Đình như thế này làm cô cảm động không thôi, lần đầu tiên cô cảm thấy hình tượng người đàn ông trước mặt này trong lòng cô đột nhiên lớn hơn rất nhiều.
“Chú ba, tôi……” Trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng rồi lại không nói nên lời.
“Hửm?” Tư Lệ Đình lằng lặng nhìn cô, kiên nhẫn chờ xem cô muốn nói gì.
Lần đầu tiên Tô Cầm Khê chủ động nhào vào trong ngực anh: “Chú ba, không phải, Lệ Đình, em không biết cuối cùng em đối với anh là cảm giác gì, nhưng bây giờ…… Em chỉ muốn anh thôi.”
Nói rồi cô nắm cổ áo Tư Lệ Đình, nhón chân hôn lên môi anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên, anh giở trò xấu xa mà uy hiếp mình.
Mình ở cửa hàng bị người khác cười nhạo, là anh kêu người đem thẻ đến giải vây.
Mình bị viêm ruột thừa cấp, là anh chạy đến đưa mình đi bệnh viện.
Bà dì của mình đến, là anh pha nước đường đỏ cho mình cầm túi chườm nóng cho mình ấm bụng.
Mình bị ném bình rượu, cũng là anh che chở cho.
Ở sân đánh golf, ở nhà hàng Lan Dữ, từng việc từng việc như thế này, trong lúc vô tình Tư Lệ Đình đã lưu lại rất nhiều hình ảnh trong đầu cô.
Tô Cẩm Khê không biết giờ phút này là cô cảm động hay là xúc động, cô cũng chỉ muốn làm một chuyện.
Tư Lệ Đình bị sự nhiệt tình của Tô Cẩm Khê làm cho hoảng sợ, cô chủ động hôn môi anh đủ làm cho đầu óc anh đông cứng.
Giọng anh sớm đã khàn rồi, một phát bắt được tay của cô: “Tô Tô em có biết bây giờ em đang làm gì không? Tôi cho em một cơ hội để hối hận đó.”
“Lệ Đình, không có lúc nào em hiểu rõ em đang làm gì hơn bây giờ cả.”
“Tô Tô, cho dù bây giờ em muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
Tư Lệ Đình lấy bị động biến thành chủ động, lần đầu tiên Tô Cẩm Khê làm một chuyện vô cùng hoang đường.
Đúng là đáp lại câu nói trước kia của Lâm Quân, thời gian buổi sáng Tư Lệ Đình đều giành cho cô, anh rất tình nguyện bị Tô Cẩm Khê quấy rày.
Trước đây Tư Lệ Đình xem thường nhất chính là phát sinh quan hệ bừa bãi của những tổng giám đốc kia, bây giờ thì anh mới biết.
Chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, thì không thể nhịn được mà muốn chạm vào cô, tình cảm lớn lao chiến thắng cả lý trí.
Bây giò Tô Cẩm Khê mới biết bản thân mình cũng có một mặt điên cuồng như vậy, hoàn toàn không giống Tô Cẩm Khê sôi nổi thường ngày.
Không còn dè dặt bảo sao nghe vậy mà cô chỉ làm theo cảm giác của mình.
Mặc kệ là cô làm cái gì Tư Lệ Đình cũng sẽ bao dung cô vô điều kiện.
Dưới ánh mặt trời, cô thấy rõ ràng trên người Tư Lệ Đình tràn đầy mồ hôi hột.
Đôi mắt màu xanh lam cũng mắt đi điềm tĩnh trước kia, giống như cơn bão lớn cuồn cuộn nổi lên trên biển cả, sóng to gió lớn gần như đã hung hăng nuốt chửng cô.
Ý thức trong đầu cô châm lên ngọn lửa hoàn toàn làm Tư Lệ Đình nổ tung.
Kéo dài tận đến trưa, cô mệt mỏi đến ngón tay cũng không động nỗi, nhưng lại nhìn thấy sức sống dồi dào trong mắt anh.
Tâm trạng của Tư Lệ Đình rất tốt ôm cô nằm trên tắm thảm trong phòng làm việc của mình, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
“Chú ba, tôi nói chú là sói còn sai sao? Lại hung bạo đến như vậy!” Tô Cầm Khê đáng thương nhìn anh.
Bản thân mình thì thoi thóp, nhưng tinh thần của anh vẫn còn tốt như vậy.
“Tô Tô, mặc dù chúng ta từng làm rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay là lần anh vui sướng nhất.”
Tư Lệ Đình không e dè nói ra tâm tư của chính mình, lúc đó Tô Cảm Khê đúng là ấm đầu rồi mà.
Bây giờ đầu óc đã thông suốt lại, nhớ đến việc đó không ngờ là mình chủ động, cô hận bản thân mình bây giờ không thể chui xuống thảm mà trốn.
“Chú ba, chú đừng nói nữa mà.”
Tư Lệ Đình dịu dàng hôn lên vành tai của cô: “Vật nhỏ này vẫn thẹn thùng như vậy.”
TUỆ QE TY, e4 52 1 8 HC BC Cốc cốc cốc’ có tiêng gõ cửa truyện đến.
Lâm Quân thấy Tô Cảm Khê vẫn chưa hề rời đi, cũng không dám mạo muội đi vào.
“Cậu chủ, xin hỏi buổi trưa hôm nay cậu ăn ở công ty hay sao vậy ạ?”
Hóa ra là đến giờ ăn cơm rồi, bình thường phần lớn Tư Lệ Đình ở lại công ty tăng ca rồi ăn cơm luôn, hôm nay Tô Cầm Khê còn đang ở đây, Lâm Quân không dám tự tiện làm chủ.
Vừa nghe đến giọng nói của Lâm Quân, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng mà Tô Cẩm Khê vẫn luôn cảm thấy giống như anh ta có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong phòng này.
Cô vội vã đầy Tư Lệ Đình ra đứng lên lúng ta lúng túng mà mặc quần áo vào.
Hu hu, mắt mặt chết rồi, sao cô lại có thể làm ra chuyện như thế này chứ.
Ngược lại Tư Lệ Đình lại rất thản nhiên đem Tô Cẩm Khê kéo lại trong ngực mình rồi nhàn nhạt dặn dò: “Hoãn lại tất cả cuộc hẹn chiều nay, buỗi trưa thì dự định ăn ở Lan Dữ.”
Tối hôm qua cô gái nhỏ này hình như rất thích ăn đồ ăn ở chỗ đó, sau này phải thường xuyên đến nữa.
“Vâng cậu chủ, cậu còn dặn dò gì khác không?”
Tư Lệ Đình nhìn lướt qua quần áo rơi lung tung trên mặt đất, đương nhiên bản thân mình thì có quần áo dự phòng, nhưng văn phòng của anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có quần áo dự phòng của phụ nữ.
“Chuẩn bị cho Tô Tô một bộ quần áo phù hợp nữa.”
Tô Cầm Khê hận mình không thể đập chết Tư Lê Đình, đây không phải là anh giấu đầu lòi đuôi mà nói cho Lâm Quân biết bên trong này xảy ra chuyện gì sao?
Cô không nhịn được mà bắt lấy cỗ của Tư Lệ Đình: “Chú làm gì vậy chứ sao lại nhắc đến quần áo, quần áo này tôi vẫn có thể mặc được mài!”
Tư Lệ Đình nhíu mày, ò, lá gan của cô nhóc này lớn lên không ít, lại dám đối xử với anh như vậy.
“Bản rồi, em cho rằng không nói thì người khác không biết chúng ta làm gì sao?” Tư Lệ Đình dùng bốn lạng đánh bại ngàn cân.
: *“A a a, đang yên lành sao chú nhát định phải nhắc đến quần áo chứ, người ta lại không phải người ngu, chắc chắn đã biết rồi, thật là mất mặt mà……”
Ở bên ngoài Lâm Quân nghe được thì vô cùng buồn cười, trách không được tổng giám đốc lại thích cô như vậy, quý cô họ Tô này đúng là một người dở hơi mà.
Anh ta nhịn cười mở miệng: “Cô Tô, cái gì tôi cũng đều không biết đâu, cô đừng để ý, tôi thật sự không biết vì sao cô phải cần thay quần áo, chắc là do cà phê làm ướt đúng không?”
Tô Cẩm Khê đã muốn phát điên rồi, sao lại có dạng thư ký tổng giám đốc thế này chứ.
“Trợ lý Lâm, anh cảm tháy tôi bị ngớ ngắn à? Cho dù anh muốn tìm đường lui cho tôi cũng nên tìm cái gì có lý một chút, tôi đâu có uống cà phê, cà phê từ đâu ra chứ?”
Lâm Quân vội cười ra tiếng, có thể tưởng tượng lúc này Tô Cảm Khê ở bên trong tức đến thế nào.
“Cô Tô, tôi vẫn là đứa bé, rất ngây thơ, thật sự không rõ các người đang làm gì đâu mà, cậu chủ, tôi đi sắp xếp chỗ đây.”
“Đi đi.” Tư Lệ Đình nhanh chóng đuổi Lâm Quân đi, nếu không cô gái nhỏ này sẽ bùng nỗ mát.
Tâm trạng của Tô Cẩm Khê không tốt dùng ngón tay trỏ chọc Tư Lệ Đình: “Hừ, đều tại chú hết, quần áo cũng không có bị chú xé rách, đổi quần áo gì chứ.”
Tư Lệ Đình bắt được ngón tay trỏ của cô đưa lên môi mà hôn: “Mặc dù ba ngày sẽ đổi thảm, bình thường ở đây cũng không có ai tới lui, nhưng mà cũng không sạch sẽ như trên giường, đổi một chút sẽ tốt hơn mà, sau này anh sẽ chuẩn bị thêm một ít quần áo của phụ nữ.”
“Sau này? Chú còn muốn có sau này nữa à?” Tô Cẩm Khê chột dạ thay đổi sắc mặt.
“Vừa nãy rõ ràng em cũng cảm thấy dễ chịu không phải sao?”
Tư Lệ Đình ôm cô vào phòng bên trong mà tắm rửa.
Tô Cẩm Khê với anh cùng ngồi chung trong bồn tắm, cô hung hăng ghé vào người anh cắn lên bả vai anh một cái.
“Rõ ràng bên trong có giường, sao chú còn làm tôi trên bàn vậy chứ……” Cô ở phía sau không ngại mà nói ra một câu.
Tư Lệ Đình khẽ cười một tiếng: “Đúng là mèo con hay cắn, lúc đó em nhào về phía anh, sao mà anh còn khả năng suy nghĩ gì nữa chứ? Nếu không thì lần sau làm trong phòng nha?”
Tô Câm Khê im lặng, trước đó chuyện kia làm cô cảm động đến hồ đồ rồi, hình tượng người đàn ông trong lòng cô cao lớn bao nhiêu đột nhiên biến mắt hết.
“Bên trong đầu chú cũng chỉ suy nghĩ những chuyện thế này thôi à?”
“Không, chính xác mà nói thì trong đầu anh chỉ chứa em mà thôi.” Tâm trạng của Tư Lệ Đình bây giờ vô cùng tốt.
Trên mặt Tô Cẩm Khê còn chưa hết đỏ: “Tôi không nói chuyện với chú nữa…….. ề “Tô Tô, lúc sao em lại đột nhiên muốn anh vậy, có phải là thích anh không?” Tư Lệ Đình không cho phép cô trốn tránh một chút nào.
“Lúc đó tôi đột nhiên bị ấm đầu, tình cảm lớn hơn lý trí, nên nghĩ sao thì làm vậy thôi.”
Cho nên nói xúc động đúng là ma quỷ, bây giờ lý trí trở về cô mới phát hiện bản thân mình đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẫn.
Tô Cẩm Khê che ngực: “Chú ba, tôi phát hiện suy nghĩ với trong lòng tôi vô cùng rối loạn, tôi nghĩ là đến cuối cùng tôi cũng không hiểu rõ tình cảm của tôi đối với chú là gì nữa.”
“Thích thì chính là thích, không thích thì chính là không thích, rất khó xác định sao?”
“Ừm, trước kia tôi vẫn cho rằng người tôi thích là Giản Vân, mỗi lần anh ta nói chuyện với tôi tôi đều rất căng thẳng.”
“Nhưng mà gần đây không hiểu sao tôi lại trốn tránh tiếp xúc với anh ta, anh ta nói chuyện tôi cũng không còn căng thẳng nữa.”
“Vậy đối với anh thì sao?” Tư Lệ Đình dụ dỗ hỏi.
“Ban đầu tôi đối với chú là sợ hãi, tôi sợ chú công bố quan hệ của chúng ta, gần đây hình như không còn sợ chú nữa, mà lại giống như càng ngày càng cảm thấy chú đẹp trai.”
“Anh đẹp trai là sự thật mà.” Tư Lệ Đình nói thẳng. Tô Cẩm Khê cười khúc khích: “Chú ba, xin chú cho tôi một chút thời gian, để tôi thấy được đến cuối cùng tôi đối với chú là tình cảm gì có được không?”
Bình luận facebook