Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 91. Anh đừng tốt với em như thế
Gần đây do Tư Lệ Đình quá cưng chiều cô, nên Tô Cẩm Khê đã trở nên lười biếng hơn nhiều, không giống trước kia khi cô đi làm thêm cũng không ngủ nhiều như thế.
Ngủ từ sáng đến hơn 3 giờ chiều mới dậy, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông.
Tư Lệ Đình thức cả đêm, lại làm việc cả buổi sáng, anh cứ tưởng mình sẽ chỉ chợp mắt một lúc thôi.
Ai mà biết khi ôm Tô Cẩm Khê anh lại ngủ rất ngon, Tô Cẩm Khê chờ anh ngủ rồi mới dám công khai nhìn anh.
Đường nét ba chiều hoàn hảo, sống mũi cao, chỉ có người phương Tây mới có sống mũi cao như vậy.
Cô đưa tay ra sờ, mũi thật thì tốt, bây giờ nhiều người nâng mũi nhìn rất kỳ cục.
Lông mi của Tư Lệ Đình rất dài, cô không khỏi lẫm bẩm nói: “Lông mi của đàn ông còn dài hơn cả phụ nữ?”
Cổ tay bị người nắm lấy, đột nhiên một cánh tay sắt vòng qua eo cô, hai người dán sát vào nhau.
Mặc dù ngăn cách bởi quần áo, nhưng qua lớp quần áo nhiệt độ cơ thể của đối phương vẫn truyền cho nhau.
“Em muốn làm gì anh?” Tư Lệ Đình cười nhìn cô.
Mặt Tô Cảm Khê đỏ lên, “Chỉ, chỉ nhìn lông mi của anh thôi, không làm gì cả.”
“Chỉ nhìn như vậy thôi à, anh còn tưởng em muốn làm gì anh.”
Lời nói của Tư Lệ Đình có ẩn ý.
“Chú ba, anh không làm việc nữa à?” Tô Cẩm Khê hỏi.
“Tiểu Tô Tô, chẳng lẽ em quên có câu nói? Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tùng thử quân vương bắt tảo triều”
Trong lòng có một người phụ nữ đẹp như vậy, anh đâu còn tâm trí mà làm việc.” Tư Lệ Đình xoay người đè cô dưới thân.
*#z/øHRẽfE, MIUETZ#2-Eff: câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi Tùng thử quân vương bắt tảo triều Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa Bầu không khí tốt như vậy, có vẻ như anh không làm gì thì sẽ có lỗi với bản thân.
“Chú ba, đừng…”
“Tiểu Tô Tô, thân thể của em đâu nói như vậy.” Tư Lệ Đình cười xấu, ngón tay linh hoạt đưa vào trong quần áo của cô.
Tô Cẩm Khê cảm thấy sức chống cự của mình càng ngày càng kém, bây giờ chỉ cần ánh mắt và nụ cười trên môi của Tư Lệ Đình thôi đã làm cô hoàn toàn trầm luân vào đó.
Rõ ràng biết như thế là không được, giống như là vũng bùn, càng ngày cô càng lún sâu vào.
Càng lún sâu, cô càng ngày càng không gượng dậy được.
Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, cô chỉ biết rằng lúc này cô đang tràn đầy khát khao muốn Tư Lệ Đình.
Lâm Quân gõ cửa không có ai trả lời nên anh ta nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Cả đêm qua tổng tài không ngủ, có lẽ cậu chủ đang chợp mắt, một người cuồng công việc giống như Tư Lệ Đình, ngày thường bảo anh nghỉ trưa anh sẽ không nghỉ.
Bây giờ biết cậu chủ chủ động nghỉ ngơi, Lâm Quân rất vui vẻ, anh ta lặng lẽ đặt bản hợp đồng lên bàn chuẩn bị rời đi.
Bên trong truyền đến tiếng phụ nữ thút thít: “Chú ba, anh, anh chậm chút.”
Lâm Quân đầu đầy hắc tuyến, gần đây tổng tài càng ngày càng làm quá, nhưng nghĩ đến anh vất vả lắm mới khai trai, nên cũng có thể hiểu được.
Anh ta lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian riêng cho hai người.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Lâm Quân cảm thấy căn phòng dường như trở nên mập mờ ám muội.
Anh ta đứng trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lúc đầu anh ta nghĩ Tư Lệ Đình chỉ muốn chơi.
Anh hận nhà họ Đường, Tô Cẩm Khê là vợ của Đường Minh, anh vì trả thù nên mới chạm vào người phụ nữ đó.
Bây giờ có vẻ như không phải là trường hợp kia, cậu chủ tốt với cô ấy là phát ra từ đáy lòng.
Tuy nhiên, thân phận của cả hai luôn là khoảng cách khó vượt qua nhát, gần đây, Tư Lệ Đình rất thất thường.
Lâm Quân biết tất cả đều là do Tô Cẩm Khê, lần đầu tiên cậu chủ của anh ta vì một người phụ nữ mà làm không đúng mực.
Lâm Quân không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, trước đây Tư Lệ Đình được biết đến với sự tàn bạo và máu lạnh.
Đó là lý do tại sao trong khoảng thời gian ngắn anh đã đạt đến đỉnh cao, bất cứ ai cũng sẽ có điểm yếu, nhưng anh thì không.
Anh là một lưỡi đao sắc bén ẩn giấu trong vỏ kiếm, một khi rút ra khỏi vỏ kiếm sẽ thấy máu.
Trong thời gian ngắn Đề Hoàng đã phát triển nhanh chóng, cây to đón gió, trước kia Tư Lệ Đình có thể tắn công bắt kỳ ai.
Anh đã từng nói ai cũng có điểm yếu, một khi nắm được điểm yếu thì ngay cả doanh nghiệp lớn nhất cũng có thể bị phá hủy.
Tư Lệ Đình giống như một vị tướng bắt khả chiến bại, rất nhiều công ty bị hủy trong tay anh.
Thậm chí nhiều người còn không biết khuôn mặt của anh, chỉ nghe đến cái tên Đề Hoàng, cũng không biết người đứng sau là ai.
Hình như bây giờ anh ấy cũng có điểm yếu, Lâm Quân có chút lo lắng.
Nếu ai đó biết Tô Cẩm Khê là điểm yếu của anh, thì anh ấy cũng sẽ là mục tiêu bị theo dõi.
Tình yêu kì diệu đến mức có thể làm tan chảy một con người lạnh lùng như vậy.
Tư Lệ Đình đang nằm trên người Tô Cẩm, lúc này trong mắt anh chỉ có Tô Cẩm Khê.
Anh thích nhìn sự tỉnh táo, từng chút suy sụp của cô, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà điên cuồng.
Sau một lúc lăn lộn, lại đến giờ làm việc, Tô Cẩm Khê từ phòng tắm bước ra, phát hiện tủ quần áo treo đầy quần áo phụ nữ.
Hiệu suất của người này quả thật rất nhanh, nhưng quần áo nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi ngày anh đều muốn như vậy sao?
Thấy cô đứng sững sờ trước tủ quần áo, Tư Lệ Đình ôm cô từ phía sau.
“Sao vậy, không thích? Lát nữa anh để người ta mua những đồ khác.”
“Không phải, em rất thích, em chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy thế nào?” Tư Lệ Đình tựa đầu vào vai cô, không nói lời thân mật.
“Chú ba, em thấy như này không tốt lắm. Em đến đây vì chuyện hợp đồng. Anh cũng có việc riêng của anh.”
“Tốt hay không tốt là do anh định đoạt, em chỉ cần nói cho anh biết, ở bên anh em có vui không? Lúc anh chạm vào em, em sẽ cảm thấy khó chịu sao?”
Tô Cảm Khê thành thật trả lời: “Không khó chịu, em rất vui.”
“Vậy là tốt rồi, em thay quần áo xong, chúng ta ra ngoài xem hợp đồng.” Tư Lệ Đình xoa đầu cô.
“Hợp đồng? Hợp đồng gì?”
“Hợp đồng hợp tác giữa Đề Hoàng và Đường thị.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa nói chuyện, khi nào thì anh làm hợp đồng?”
Tư Lệ Đình khế cười, “Anh khác em, anh làm việc coi trọng hiệu suất.”
Nói xong anh đã mặc áo khoác vào, Tô Cẩm Khê nghĩ rõ ràng hai người giống nhau, anh đã mặc xong quần áo rồi, mà mình vẫn chưa tìm thấy quân áo.
Quả nhiên hiệu suất của mình quá kém, cô tùy tiện mặc một chiếc váy, rồi lao ra ngoài.
“Hợp đồng ở đâu?”
“Ở đây.” Tư Lệ Đình đưa bản hợp đồng cho cô.
Tô Cẩm Khê cần thận xem xét từng điều khoản, điều kỳ lạ là cô chưa bàn bạc chỉ tiết với Tư Lệ Đình, tại sao bản hợp đồng này lại giống hệt yêu cầu lúc trước Trân Ni nói?
“Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, em có thể thay đổi. Dù sao, cái này chỉ là bản thảo. Lúc sau sửa chữa xong mới thành hợp đồng chính thức.”
Ánh mắt Tô Cẩm Khê thay đổi nhìn Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh là thần hả, em còn chưa nói yêu cầu với anh nữa mà?”
Mắt công hôm nay cô nghĩ mình lại bị hủy bỏ, ai biết Tư Lệ Đình đã thay cô giải quyết xong vấn đề quan trọng của hợp đồng.
Tư Lệ Đình ôm cô vào lòng, cô vội vã ra ngoài nên không kéo khóa sau lưng.
Sau khi kéo khóa cho cô, anh trả lời: “Anh đã xem cuốn sổ em mang theo.”
Tô Cẩm Khê nhìn thấy trên bàn có sổ ghi chép của cô, lúc trước cô chỉ đơn giản ghi lại những gì Trân Ni nói.
‘ Nhưng những điều trên đó không rõ ràng lắm, trong số đó nhiều cái chỉ là dữ liệu thô.
“Ngay cả khi anh đọc cuốn số, làm sao anh có thể hiểu nó một cách chỉ tiết như vậy, nó gần giống như yêu cầu của giám đốc em.”
Tư Lệ Đình chỉ vào đầu mình, “Bởi vì anh có cái này.”
Ý của anh là cô không có não, Tô Cẩm Khê không phục.
“Chắc chắn anh là một con mèo mù gặp phải một con chuột chết.”
“Tiểu ngu ngốc, còn rất nhiều điều em cần phải học.” Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, Tư Lệ Đình kiên nhẫn phân tích cho cô.
“Anh tiếp xúc nhiều nhất là hợp đồng, anh đã tham gia cả bên A và bên B nên anh hiểu rõ nhu cầu của đôi bên.
Giám đốc của em yêu cầu em cố gắng tối đa hóa lợi ích của công ty. Anh chỉ cần đứng trên quan điểm của công ty em, kết hợp quy mô của công ty em, là có thể lập ra hợp đồng này.”
Ánh mắt Tô Cẩm Khê thay đổi khi nhìn anh, “Chú ba, em ngưỡng mộ anh như nước sông chảy không ngừng á.”
Tư Lệ Đình không hiếm lạ khi nghe thấy câu này, mỗi lần chơi game cô đều thích nói câu này.
Anh cúi người cắn tai cô, mập mờ nói bên tai cô: “Nếu không phải em, em nghĩ công ty khác sẽ có được hợp đồng như vậy sao?”
Trên thương trường anh nỗi tiếng với sự khắc nghiệt lạnh lùng, chưa ai nói điều kiện với anh mà anh cho qua.
Hợp đồng này rõ ràng là tốt hơn cho tập đoàn Đường thị, nếu không có mặt mũi của Tô Cẩm Khê thì làm sao anh có thể đồng ý.
Trân Ni cũng đã nói qua điều khoản cho Tô Cẩm Khê biết, đây chỉ là con số họ đã nói lúc đầu.
Một hợp đồng không thể thương lượng trong hai ba câu nói, nhất là đối với một sự hợp tác lớn như vậy.
Người bên kia phải được áp xuống một chút, Tô Cẩm Khê đã nghĩ nên nói với Tư Lệ Đình như nào rồi.
Ai biết anh lại không nói về bất cứ điều gì, trực tiếp thảo nó theo yêu cầu của Đường thị.
“Chú ba, anh không cần phải làm như thế này đâu. Nên làm như nào thì làm như thế đó. Đây là lợi ích giữa hai công ty, việc công xử theo phép công, anh không cần phải hy sinh.”
Trong tiềm thức Tô Cầm Khê muốn giúp Tư Lệ Đình nhiều hơn một chút, cô cảm thấy anh bị thiệt thòi.
Tư Lệ Đình khẽ cười: “Từ lúc em muốn nói chuyện hợp tác với anh, giữa chúng ta không thể làm theo phép công.
Em biết anh không bao giờ hợp tác với Đường thị, lần này vì em mà ngoại lệ, Tô Tô, giữa hai chúng ta sẽ không bao giò nói lợi ích.”
Anh càng như vậy, trong lòng Tô Cẩm Khê càng rồi loạn, “Chú ba, đừng tốt với em như thế, em sợ…”
“Cô gái ngốc, tốt với em còn là sai sao? Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Cô vùi đầu vào ngực anh, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ làm anh tổn thương.
Chú ba hết lòng vì cô như vậy, chú ba có thể gạt bỏ lợi ích của công ty sang một bên.
Anh rất tốt, thực sự rất tốt.
Nhưng anh càng tốt, trái tim Tô Cầm Khê càng thêm vướng bận, lời nói của Đường Minh đan xen vào lời nói của Tư Lệ Đình.
Tô Cầm Khê rơi vào trạng thái bối rối, mỗi khi Tư Lệ Đình đối xử tốt với cô, cô lại muốn bỏ mặc mọi thứ đi theo anh.
Cô bình tĩnh lại cũng không có dũng khí, đúng như Đường Minh nói, cái gì cũng phải trả giá lớn!
Tư Lệ Đình cũng là người cô quan tâm, kết quả cũng sẽ khiến anh tổn thương, cô không muốn như vậy.
“Sao em không nói nữa?”
“Chú ba, em đói rồi.” Tô Cảm Khê đổi chủ đề.
“Em vừa mới vận động, đói là đúng rồi, buổi tối muốn ăn gì?”
Tư Lệ Đình dịu dàng hỏi. Đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, lòng cô lại hoảng loạn.
Gần đây do Tư Lệ Đình quá cưng chiều cô, nên Tô Cẩm Khê đã trở nên lười biếng hơn nhiều, không giống trước kia khi cô đi làm thêm cũng không ngủ nhiều như thế.
Ngủ từ sáng đến hơn 3 giờ chiều mới dậy, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông.
Tư Lệ Đình thức cả đêm, lại làm việc cả buổi sáng, anh cứ tưởng mình sẽ chỉ chợp mắt một lúc thôi.
Ai mà biết khi ôm Tô Cẩm Khê anh lại ngủ rất ngon, Tô Cẩm Khê chờ anh ngủ rồi mới dám công khai nhìn anh.
Đường nét ba chiều hoàn hảo, sống mũi cao, chỉ có người phương Tây mới có sống mũi cao như vậy.
Cô đưa tay ra sờ, mũi thật thì tốt, bây giờ nhiều người nâng mũi nhìn rất kỳ cục.
Lông mi của Tư Lệ Đình rất dài, cô không khỏi lẫm bẩm nói: “Lông mi của đàn ông còn dài hơn cả phụ nữ?”
Cổ tay bị người nắm lấy, đột nhiên một cánh tay sắt vòng qua eo cô, hai người dán sát vào nhau.
Mặc dù ngăn cách bởi quần áo, nhưng qua lớp quần áo nhiệt độ cơ thể của đối phương vẫn truyền cho nhau.
“Em muốn làm gì anh?” Tư Lệ Đình cười nhìn cô.
Mặt Tô Cảm Khê đỏ lên, “Chỉ, chỉ nhìn lông mi của anh thôi, không làm gì cả.”
“Chỉ nhìn như vậy thôi à, anh còn tưởng em muốn làm gì anh.”
Lời nói của Tư Lệ Đình có ẩn ý.
“Chú ba, anh không làm việc nữa à?” Tô Cẩm Khê hỏi.
“Tiểu Tô Tô, chẳng lẽ em quên có câu nói? Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tùng thử quân vương bắt tảo triều”
Trong lòng có một người phụ nữ đẹp như vậy, anh đâu còn tâm trí mà làm việc.” Tư Lệ Đình xoay người đè cô dưới thân.
*#z/øHRẽfE, MIUETZ#2-Eff: câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi Tùng thử quân vương bắt tảo triều Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa Bầu không khí tốt như vậy, có vẻ như anh không làm gì thì sẽ có lỗi với bản thân.
“Chú ba, đừng…”
“Tiểu Tô Tô, thân thể của em đâu nói như vậy.” Tư Lệ Đình cười xấu, ngón tay linh hoạt đưa vào trong quần áo của cô.
Tô Cẩm Khê cảm thấy sức chống cự của mình càng ngày càng kém, bây giờ chỉ cần ánh mắt và nụ cười trên môi của Tư Lệ Đình thôi đã làm cô hoàn toàn trầm luân vào đó.
Rõ ràng biết như thế là không được, giống như là vũng bùn, càng ngày cô càng lún sâu vào.
Càng lún sâu, cô càng ngày càng không gượng dậy được.
Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, cô chỉ biết rằng lúc này cô đang tràn đầy khát khao muốn Tư Lệ Đình.
Lâm Quân gõ cửa không có ai trả lời nên anh ta nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Cả đêm qua tổng tài không ngủ, có lẽ cậu chủ đang chợp mắt, một người cuồng công việc giống như Tư Lệ Đình, ngày thường bảo anh nghỉ trưa anh sẽ không nghỉ.
Bây giờ biết cậu chủ chủ động nghỉ ngơi, Lâm Quân rất vui vẻ, anh ta lặng lẽ đặt bản hợp đồng lên bàn chuẩn bị rời đi.
Bên trong truyền đến tiếng phụ nữ thút thít: “Chú ba, anh, anh chậm chút.”
Lâm Quân đầu đầy hắc tuyến, gần đây tổng tài càng ngày càng làm quá, nhưng nghĩ đến anh vất vả lắm mới khai trai, nên cũng có thể hiểu được.
Anh ta lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian riêng cho hai người.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Lâm Quân cảm thấy căn phòng dường như trở nên mập mờ ám muội.
Anh ta đứng trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lúc đầu anh ta nghĩ Tư Lệ Đình chỉ muốn chơi.
Anh hận nhà họ Đường, Tô Cẩm Khê là vợ của Đường Minh, anh vì trả thù nên mới chạm vào người phụ nữ đó.
Bây giờ có vẻ như không phải là trường hợp kia, cậu chủ tốt với cô ấy là phát ra từ đáy lòng.
Tuy nhiên, thân phận của cả hai luôn là khoảng cách khó vượt qua nhát, gần đây, Tư Lệ Đình rất thất thường.
Lâm Quân biết tất cả đều là do Tô Cẩm Khê, lần đầu tiên cậu chủ của anh ta vì một người phụ nữ mà làm không đúng mực.
Lâm Quân không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, trước đây Tư Lệ Đình được biết đến với sự tàn bạo và máu lạnh.
Đó là lý do tại sao trong khoảng thời gian ngắn anh đã đạt đến đỉnh cao, bất cứ ai cũng sẽ có điểm yếu, nhưng anh thì không.
Anh là một lưỡi đao sắc bén ẩn giấu trong vỏ kiếm, một khi rút ra khỏi vỏ kiếm sẽ thấy máu.
Trong thời gian ngắn Đề Hoàng đã phát triển nhanh chóng, cây to đón gió, trước kia Tư Lệ Đình có thể tắn công bắt kỳ ai.
Anh đã từng nói ai cũng có điểm yếu, một khi nắm được điểm yếu thì ngay cả doanh nghiệp lớn nhất cũng có thể bị phá hủy.
Tư Lệ Đình giống như một vị tướng bắt khả chiến bại, rất nhiều công ty bị hủy trong tay anh.
Thậm chí nhiều người còn không biết khuôn mặt của anh, chỉ nghe đến cái tên Đề Hoàng, cũng không biết người đứng sau là ai.
Hình như bây giờ anh ấy cũng có điểm yếu, Lâm Quân có chút lo lắng.
Nếu ai đó biết Tô Cẩm Khê là điểm yếu của anh, thì anh ấy cũng sẽ là mục tiêu bị theo dõi.
Tình yêu kì diệu đến mức có thể làm tan chảy một con người lạnh lùng như vậy.
Tư Lệ Đình đang nằm trên người Tô Cẩm, lúc này trong mắt anh chỉ có Tô Cẩm Khê.
Anh thích nhìn sự tỉnh táo, từng chút suy sụp của cô, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà điên cuồng.
Sau một lúc lăn lộn, lại đến giờ làm việc, Tô Cẩm Khê từ phòng tắm bước ra, phát hiện tủ quần áo treo đầy quần áo phụ nữ.
Hiệu suất của người này quả thật rất nhanh, nhưng quần áo nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi ngày anh đều muốn như vậy sao?
Thấy cô đứng sững sờ trước tủ quần áo, Tư Lệ Đình ôm cô từ phía sau.
“Sao vậy, không thích? Lát nữa anh để người ta mua những đồ khác.”
“Không phải, em rất thích, em chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy thế nào?” Tư Lệ Đình tựa đầu vào vai cô, không nói lời thân mật.
“Chú ba, em thấy như này không tốt lắm. Em đến đây vì chuyện hợp đồng. Anh cũng có việc riêng của anh.”
“Tốt hay không tốt là do anh định đoạt, em chỉ cần nói cho anh biết, ở bên anh em có vui không? Lúc anh chạm vào em, em sẽ cảm thấy khó chịu sao?”
Tô Cảm Khê thành thật trả lời: “Không khó chịu, em rất vui.”
“Vậy là tốt rồi, em thay quần áo xong, chúng ta ra ngoài xem hợp đồng.” Tư Lệ Đình xoa đầu cô.
“Hợp đồng? Hợp đồng gì?”
“Hợp đồng hợp tác giữa Đề Hoàng và Đường thị.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa nói chuyện, khi nào thì anh làm hợp đồng?”
Tư Lệ Đình khế cười, “Anh khác em, anh làm việc coi trọng hiệu suất.”
Nói xong anh đã mặc áo khoác vào, Tô Cẩm Khê nghĩ rõ ràng hai người giống nhau, anh đã mặc xong quần áo rồi, mà mình vẫn chưa tìm thấy quân áo.
Quả nhiên hiệu suất của mình quá kém, cô tùy tiện mặc một chiếc váy, rồi lao ra ngoài.
“Hợp đồng ở đâu?”
“Ở đây.” Tư Lệ Đình đưa bản hợp đồng cho cô.
Tô Cẩm Khê cần thận xem xét từng điều khoản, điều kỳ lạ là cô chưa bàn bạc chỉ tiết với Tư Lệ Đình, tại sao bản hợp đồng này lại giống hệt yêu cầu lúc trước Trân Ni nói?
“Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, em có thể thay đổi. Dù sao, cái này chỉ là bản thảo. Lúc sau sửa chữa xong mới thành hợp đồng chính thức.”
Ánh mắt Tô Cẩm Khê thay đổi nhìn Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh là thần hả, em còn chưa nói yêu cầu với anh nữa mà?”
Mắt công hôm nay cô nghĩ mình lại bị hủy bỏ, ai biết Tư Lệ Đình đã thay cô giải quyết xong vấn đề quan trọng của hợp đồng.
Tư Lệ Đình ôm cô vào lòng, cô vội vã ra ngoài nên không kéo khóa sau lưng.
Sau khi kéo khóa cho cô, anh trả lời: “Anh đã xem cuốn sổ em mang theo.”
Tô Cẩm Khê nhìn thấy trên bàn có sổ ghi chép của cô, lúc trước cô chỉ đơn giản ghi lại những gì Trân Ni nói.
‘ Nhưng những điều trên đó không rõ ràng lắm, trong số đó nhiều cái chỉ là dữ liệu thô.
“Ngay cả khi anh đọc cuốn số, làm sao anh có thể hiểu nó một cách chỉ tiết như vậy, nó gần giống như yêu cầu của giám đốc em.”
Tư Lệ Đình chỉ vào đầu mình, “Bởi vì anh có cái này.”
Ý của anh là cô không có não, Tô Cẩm Khê không phục.
“Chắc chắn anh là một con mèo mù gặp phải một con chuột chết.”
“Tiểu ngu ngốc, còn rất nhiều điều em cần phải học.” Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, Tư Lệ Đình kiên nhẫn phân tích cho cô.
“Anh tiếp xúc nhiều nhất là hợp đồng, anh đã tham gia cả bên A và bên B nên anh hiểu rõ nhu cầu của đôi bên.
Giám đốc của em yêu cầu em cố gắng tối đa hóa lợi ích của công ty. Anh chỉ cần đứng trên quan điểm của công ty em, kết hợp quy mô của công ty em, là có thể lập ra hợp đồng này.”
Ánh mắt Tô Cẩm Khê thay đổi khi nhìn anh, “Chú ba, em ngưỡng mộ anh như nước sông chảy không ngừng á.”
Tư Lệ Đình không hiếm lạ khi nghe thấy câu này, mỗi lần chơi game cô đều thích nói câu này.
Anh cúi người cắn tai cô, mập mờ nói bên tai cô: “Nếu không phải em, em nghĩ công ty khác sẽ có được hợp đồng như vậy sao?”
Trên thương trường anh nỗi tiếng với sự khắc nghiệt lạnh lùng, chưa ai nói điều kiện với anh mà anh cho qua.
Hợp đồng này rõ ràng là tốt hơn cho tập đoàn Đường thị, nếu không có mặt mũi của Tô Cẩm Khê thì làm sao anh có thể đồng ý.
Trân Ni cũng đã nói qua điều khoản cho Tô Cẩm Khê biết, đây chỉ là con số họ đã nói lúc đầu.
Một hợp đồng không thể thương lượng trong hai ba câu nói, nhất là đối với một sự hợp tác lớn như vậy.
Người bên kia phải được áp xuống một chút, Tô Cẩm Khê đã nghĩ nên nói với Tư Lệ Đình như nào rồi.
Ai biết anh lại không nói về bất cứ điều gì, trực tiếp thảo nó theo yêu cầu của Đường thị.
“Chú ba, anh không cần phải làm như thế này đâu. Nên làm như nào thì làm như thế đó. Đây là lợi ích giữa hai công ty, việc công xử theo phép công, anh không cần phải hy sinh.”
Trong tiềm thức Tô Cầm Khê muốn giúp Tư Lệ Đình nhiều hơn một chút, cô cảm thấy anh bị thiệt thòi.
Tư Lệ Đình khẽ cười: “Từ lúc em muốn nói chuyện hợp tác với anh, giữa chúng ta không thể làm theo phép công.
Em biết anh không bao giờ hợp tác với Đường thị, lần này vì em mà ngoại lệ, Tô Tô, giữa hai chúng ta sẽ không bao giò nói lợi ích.”
Anh càng như vậy, trong lòng Tô Cẩm Khê càng rồi loạn, “Chú ba, đừng tốt với em như thế, em sợ…”
“Cô gái ngốc, tốt với em còn là sai sao? Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Cô vùi đầu vào ngực anh, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ làm anh tổn thương.
Chú ba hết lòng vì cô như vậy, chú ba có thể gạt bỏ lợi ích của công ty sang một bên.
Anh rất tốt, thực sự rất tốt.
Nhưng anh càng tốt, trái tim Tô Cầm Khê càng thêm vướng bận, lời nói của Đường Minh đan xen vào lời nói của Tư Lệ Đình.
Tô Cầm Khê rơi vào trạng thái bối rối, mỗi khi Tư Lệ Đình đối xử tốt với cô, cô lại muốn bỏ mặc mọi thứ đi theo anh.
Cô bình tĩnh lại cũng không có dũng khí, đúng như Đường Minh nói, cái gì cũng phải trả giá lớn!
Tư Lệ Đình cũng là người cô quan tâm, kết quả cũng sẽ khiến anh tổn thương, cô không muốn như vậy.
“Sao em không nói nữa?”
“Chú ba, em đói rồi.” Tô Cảm Khê đổi chủ đề.
“Em vừa mới vận động, đói là đúng rồi, buổi tối muốn ăn gì?”
Tư Lệ Đình dịu dàng hỏi. Đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, lòng cô lại hoảng loạn.
Bình luận facebook