Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đọc Thầm - Quyển 4 - Chương 22
Biểu cảm của Phí Độ cứng đờ rất lâu, tựa hồ bị nhiệt độ âm 5 độ bên ngoài đóng băng, Lạc Một Nồi đã liếm xong ít sữa trên đĩa, dựng thẳng đuôi đi tới cọ ống quần hắn, bấy giờ hắn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, khẽ cử động, đôi tay như kìm sắt của Lạc Văn Chu như có chốt gì, lập tức buông ra, mặc hắn rút cổ tay mình về.
Phí Độ cúi đầu nhìn con Lạc Một Nồi ngoại cỡ, sau đó nở nụ cười: “Thật hay giả vậy, hù chết tôi rồi.”
Dòng máu như nham thạch nóng chảy trong tim Lạc Văn Chu thoáng nguội đi, nó xô trái tông phải không cách nào khống chế dừng lại, dần dần rơi xuống đất thành một đống tro núi lửa dày cộm.
Anh ý thức được mình đã chọn không đúng thời cơ.
Từ khi để Phí Độ ở bên cạnh, dường như anh luôn nôn nóng, luôn không cầm lòng được. Tiến độ dự tính phải như khe nhỏ sông dài lúc trước đã suy nghĩ kỹ càng biến thành chó hoang đứt xích – không nhịn nổi chạm vào hắn, không nhịn nổi tình cảm như vỡ đê trong tim, không nhịn nổi lắm miệng nói lời dư thừa... không chỉ một câu.
Chẳng qua mới vài ngày mà anh đã liên tiếp “kế hoạch không theo kịp thay đổi”, tưởng tượng vốn trăm ngàn chỗ hở đã thành miếng giẻ rách bươm vá không được.
Đôi cha mẹ phải gió chuyên hại con trai kia lại còn tới phá rối thêm.
Có lẽ cái gọi là “thông thạo” do tuổi tác và sự từng trải tạo thành đều chỉ là biểu hiện giả dối, rất nhiều lúc, thông thạo chỉ là sau khi qua hết ngàn cánh buồm, đã nguội lạnh rồi, chán ngán rồi, không rung động nữa mà thôi.
Tiếc rằng đã đi đến bước này, muốn quay đầu lại là không thể.
Lạc Văn Chu cảm thấy mình thật sự đã dọa Phí Độ, vì thế anh hơi dịu giọng hơn: “Cậu chỉ muốn nói việc này với tôi?”
Phí Độ suy nghĩ một chút, đoạn lui về sau vài bước, lôi một cái ghế dựa trong nhà ăn ra ngồi, khuỷu tay chống lên bàn ăn, ngón tay chống trán, chốc chốc ấn huyệt thái dương, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, nói: “Tôi cho là anh tương đối hiểu tôi.”
Lạc Văn Chu: “Tôi tương đối hiểu mặt nào của cậu?”
“Đương nhiên không phải mặt đó,” Phí Độ thuận miệng nói đùa, thấy Lạc Văn Chu không hề có ý định cổ vũ, hắn liền thôi đùa giỡn, vẻ mệt mỏi lại chầm chậm hiện lên. Phí Độ trầm mặc một lúc, “Tôi nhớ trước đây anh không chỉ một lần cảnh cáo tôi, hãy tuân theo quy củ một chút, đừng để một ngày kia trải nghiệm xe chở tù của các anh.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hôm truy bắt Triệu Hạo Xương, ở dưới màn trời, tôi đã xin lỗi rồi.” Lạc Văn Chu lấy sữa đã hâm nóng ra, đẩy từ đầu kia bàn ăn tới, ly sữa chuẩn xác dừng trước mặt Phí Độ, không bắn ra một giọt, “Cậu còn có thể soi chuyện khác không?”
Phí Độ ngậm miệng chốc lát, bởi vì trong lòng hắn nhất thời có ngàn đầu vạn mối, khiến người ta hoa cả mắt, dù hắn giỏi ăn nói cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên.
“Không, kỳ thực anh không cần xin lỗi, anh cũng không sai, năm ấy tôi không ra tay giết cha, là vì khả năng có hạn, tôi không làm được. Trong lúc điều tra Phí Thừa Vũ, các anh phát hiện một nhóm người khác đang theo dõi ông ta, đó quả thật là người của tôi, do tôi thuê từ vài đường không hợp pháp lắm. Sau đó các anh rút đi, những người này chỉ trong một đêm toàn bộ mất tích một cách lạ lùng, bản thân làm nghề màu xám, cũng chẳng ai báo cảnh sát, thành thử đều rơi vào kết cục sống không thấy người chết không thấy xác – đó là cảnh cáo của Phí Thừa Vũ dành cho tôi, tôi còn chưa đủ cứng cánh, không làm gì được ông ta, vì thế tôi mới dừng lại, không phải do đạo đức và pháp luật gì đó ràng buộc.”
Lòng Lạc Văn Chu bắt đầu không ngừng chùng xuống: “Cho nên?”
“Đội trưởng Lạc, anh làm cảnh sát hình sự tuyến một nhiều năm như vậy, biến thái từng gặp không một ngàn cũng tám trăm, anh nên tin tưởng trực giác ban đầu của mình, tôi quả thật chính là ‘loại người đó’ – trời sinh đại não khiếm khuyết, ý thức đạo đức và trách nhiệm thấp hơn mức bình thường, dopamine và serotonin phân bố khác thường, chẳng cách nào cảm nhận hỉ nộ ai lạc bình thường, cũng chẳng cách nào xây dựng quan hệ ổn định dài lâu với người khác... Không khéo cả đến ‘tình yêu’ là gì cũng chẳng cảm nhận được.”
Lạc Văn Chu dựa lên bức tường cạnh nhà ăn, cái đồng hồ treo trên đầu không dừng một giây – cái đồng hồ này hỏng đã lâu, luôn sai giờ, được Phí Độ tháo ra sửa lại.
Nghe đến đó anh lạnh lùng nói: “Không có ý đó với tôi, không thích tôi, thì cậu có thể nói rõ ra.”
Phí Độ có một chớp mắt há miệng muốn giải thích điều gì, song nhanh chóng nhịn xuống.
Hứa hẹn “ở bên suốt đời” nặng trịch của Lạc Văn Chu đè hắn gần như không thở nổi, phản ứng bản năng nhất là hoảng hốt trốn tránh, phải dốc hết sức mới giữ được phong độ lịch sự.
Hắn như một kẻ lang thang đi trên băng mỏng trong đêm dài vô tận, không hề biết “suốt đời” chỉ về hướng vực thẳm khe sâu không nhìn thấy nào.
Phí Độ lặng im một lúc, rốt cuộc chỉ khô khốc nói: “Xin lỗi.”
“Vậy tại sao phải hết lần này đến lần khác trêu ghẹo tôi?” Lạc Văn Chu hạ giọng cực thấp, giống như ngực chặn đầy đá, âm thanh ấy phải chui qua kẽ các tảng đá, mỗi một lời nghiến “ken két”, “Tôi đã cảnh cáo cậu, cự tuyệt rất nhiều lần, tại sao cậu còn muốn...”
Phí Độ vẻ mặt hờ hững tránh né ánh mắt anh.
Lạc Văn Chu dừng lại, đột nhiên cảm thấy quá đỗi vô nghĩa, anh đứng tại chỗ lặng im một lát, nặng nề thở ra một hơi, sau đó sải bước đến thư phòng, đóng sầm cửa lại.
Lạc Một Nồi bị tiếng đóng cửa kinh thiên động địa này hù giật nảy mình, “Ngoao” một tiếng xù lông lên, nghển cổ nhìn quanh, chẳng biết tên hốt phân bị bệnh gì. Nó cảnh giác xù lông một lúc, thấy không ai ngó ngàng tới mình, liền mù tịt chạy chầm chậm tới chỗ Phí Độ, nhảy lên bàn ăn thô lố mắt nhìn hắn.
Phí Độ giống như đã bất động, im lặng nhìn nó chốc lát, ngàn đầu vạn mối om sòm trong lòng lại yên lặng đi, ngực hắn trống rỗng và trắng xóa một màu, không một âm thanh gì.
Một hồi lâu, tự dưng hắn lại nhớ tới một câu lúc ban ngày ở trong phòng thẩm vấn của Cục công an hắn dùng để dẫn dụ Hạ Hiểu Nam – “Có thể cả đời em cũng không còn được gặp một nam sinh thích em như thế nữa.”
Phùng Bân với Hạ Hiểu Nam giống như Lạc Văn Chu với hắn, đều là vận may như sự cố ngoài ý muốn, cuộc đời một người đại khái chỉ có thể cầu mong xa xỉ một lần.
Mà trong cuộc đời không nhìn thấy điểm cuối về sau, có thể có một chút hồi ức là đã rất quý giá rồi. Tuy rằng hồi ức hơi ngắn.
Nhưng cũng không hề gì, tất cả “hồi ức” trên đời đều ngắn ngủi cả.
Phí Độ chầm chậm giơ tay tới Lạc Một Nồi, Lạc Một Nồi thoạt tiên ngửa đầu né tránh theo bản năng, ngay sau đó lại do dự tiến tới, thử ngửi bàn tay hắn giơ lên, ngửi một vòng từ trong ra ngoài, cuối cùng nó thôi cảnh giác, cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Phí Độ rốt cuộc cẩn thận đặt tay lên cái lưng mềm mượt của Lạc Một Nồi, khẽ khàng vuốt ve vài cái từ đỉnh đầu nó xuống.
Thì ra mèo là như vậy, lông mượt mà, rất mềm mại, lại khác với vật phẩm bằng lông – chân lông ấm áp, đặt tay lên có thể cảm nhận được hô hấp dài lâu và tiếng tim đập nhè nhẹ.
Là một sinh mạng bé nhỏ chẳng buồn chẳng lo.
Lạc Một Nồi híp mắt rên “hừ hừ” một lát, chốc chốc vẫy đuôi, phát ra tiếng rên rất õng ẹo.
Phí Độ gần như điềm tĩnh hòa nhã sống chung hòa bình với nó chốc lát, ngài mèo được hầu hạ thoải mái, cuộn tròn mình lại, đôi mắt híp lại từ từ nhắm vào, ngủ ngay tại chỗ.
Phí Độ yên lặng lấy tay về, cầm di động đi đến cửa thư phòng, gõ ba cái không nhẹ không mạnh: “Mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Lạc Văn Chu không trả lời hắn.
Phí Độ cũng không nán lại lâu, quay người lấy áo khoác và khăn quàng cổ treo trên giá áo trước cửa, chuẩn bị đi tìm một khách sạn gần đây nghỉ tạm một đêm trước, rồi ngày mai lại nghĩ cách kêu người quét dọn sơ ngôi nhà nhỏ bỏ không đã lâu để dọn về ở.
Đêm hôm khuya khoắt, từ ngôi nhà ấm áp đi ra đêm đông buốt xương, quả thật cần một chút dũng khí. Phí Độ thở dài, chỉ nghĩ thôi mà tay chân đã lạnh run như phản xạ có điều kiện rồi.
Song ngay khi hắn vừa choàng áo khoác lên, còn chưa kịp cho tay vào tay áo, cửa thư phòng đóng chặt đột nhiên bị tung mạnh từ bên trong.
Lạc Một Nồi xui xẻo mới nhắm mắt thì lại bị gió mạnh lướt qua đánh thức, cũng chẳng biết đã trêu ghẹo gì ai. Nó phẫn nộ gào lên một tiếng, nhanh như chớp chui vào phòng ngủ phụ bỏ không nhiều ngày của Lạc Văn Chu, không chịu ra nữa.
Phí Độ còn chưa kịp quay đầu, thì đột nhiên bị kéo lại từ phía sau, hắn không kịp đề phòng lảo đảo nửa bước, áo ngoài mới khoác hờ thoáng cái rơi xuống đất.
Lạc Văn Chu nắm khăn quàng cổ của hắn, để không biến thành quỷ treo cổ trong đêm bình an, Phí Độ đành phải lui lại theo lực kéo của anh, bị Lạc Văn Chu đè lên bức tường chật hẹp ở cửa.
“Tôi hỏi cậu hai việc,” Lạc Văn Chu mặt trầm như nước nói, “Thứ nhất, không thích tôi, tại sao khi xe của Trịnh Khải Phong nổ, cậu nhất định phải làm điều thừa thãi che trước mặt tôi?”
Phí Độ: “Tôi...”
Lạc Văn Chu căn bản không thèm nghe hắn nói: “Thứ hai, cậu đã là một tên biến thái không đau không ngứa, không biết yêu hận, tại sao dưới hầm nhà cậu có thiết bị giật điện và gây nôn? Tôi làm cảnh sát hình sự tuyến một nhiều năm như vậy, biến thái từng gặp không một ngàn cũng tám trăm, chưa từng nghe nói ai trong số họ là vì thích hành hạ mình mà vào!”
Đồng tử Phí Độ chợt co lại, sau đó hắn vô thức giãy giụa.
Trấn áp hắn không hề khó khăn hơn trấn áp Tiêu Hải Dương, Lạc Văn Chu vặn hai tay hắn ra sau lưng, giật khăn quàng cổ lỏng ra, nhanh nhẹn quấn quanh tay hắn ba vòng, thắt nút chặt lại, lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Cậu Phí à, cậu lười tập thể dục quá!”
Phí Độ bị Lạc Văn Chu lôi vào phòng khách, ném lên sofa ngay gần đó, đôi chân dài đụng vào bàn trà, đĩa quýt ban nãy chuẩn bị để tiếp đãi Lạc Thành và Mục Tiểu Thanh rào rào rơi xuống đất, cũng chẳng ai thèm để ý.
Lạc Văn Chu xé áo sơ mi cần dày công giặt ủi ngoài tiệm của Phí Độ, khuy áo đứt ra sượt qua cằm hắn chạy trốn, anh giơ tay ấn ngực hắn – cơ thể này dẫu sao cũng còn trẻ, khả năng phục hồi và trao đổi chất đều mạnh, các vết sẹo cũ rất nhiều năm chỉ còn lại dấu mờ mờ, cần bật đèn thật sáng mới có thể nhìn thấy vài dấu rất nhạt.
“Cậu dùng hình xăm dán che vết giật điện, không sợ bị thương nội tạng? Cậu không sợ bất cẩn im hơi lặng tiếng chết trong tầng hầm trống rỗng nhà mình?” Lạc Văn Chu từ bên trên nhìn xuống hắn, “Hôm đó từ bệnh viện Hằng Ái trở về, nếu tôi không dùng sức mạnh lôi cậu ra, cậu định làm gì?”
Phí Độ từ nhỏ chơi chung với một đám ăn chơi trác táng, xấu hổ có hạn, tới lúc hưng phấn cởi truồng chạy rông cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế nhưng, lúc này Lạc Văn Chu ra tay xé rách tựa hồ không chỉ là một chiếc áo sơ mi, mà là cái xác hắn bao trên xương thịt. Phí Độ từ thuở chào đời lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi không thể nói rõ, hoảng quá làm bừa dùng đầu gối thụi anh: “Buông ra...”
Lạc Văn Chu nhận lấy không né tránh, đầu gối rắn chắc đập thành tiếng trầm đục nghe thôi đã thấy đau. Phí Độ cứng đờ người, lỡ mất thời cơ phản kích, để Lạc Văn Chu đè đầu gối dùng sức mạnh tách ra, khớp xương “rắc” khẽ một tiếng, hắn vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng hai người cứ giằng co một lúc lâu bằng tư thế như báo trước một vụ bạo hành này, mà Lạc Văn Chu chưa chạm đến một sợi tóc hắn.
“Tôi thật hận không thể...” Một hồi lâu, Lạc Văn Chu thở dài, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi khô khốc của hắn, thì thầm, “Moi tặc tâm lạn phế của cậu ra xem thử.”
Nói đoạn anh thả lỏng khống chế, lôi tấm chăn mỏng trên cái ghế lắc kê cạnh sofa ném lên người Phí Độ, có phần mệt mỏi day day ấn đường: “Muộn quá rồi, cậu tắm rửa ngủ đi. Tôi về... tôi về phòng mình...”
“Tầng hầm đó trước kia là của Phí Thừa Vũ,” Phí Độ không hề nhúc nhích, đột nhiên mở miệng khe khẽ, “Phí Thừa Vũ là một kẻ cuồng ngược đãi, nếu mẹ tôi làm trái ‘quy củ’ của lão, sẽ bị lão lôi xuống hầm trừng phạt.”
Lạc Văn Chu phút chốc ngẩn ra, tim đập như điên, anh vô thức nín thở, âm thầm hít sâu vài hơi mới ổn định được giọng nói, hỏi khẽ: “Quy củ gì?”
“Rất nhiều, tôi cũng chẳng kể hết được, ví dụ như không được trò chuyện với người ngoài – kể cả cô giúp việc và người quét dọn vệ sinh, cấm bà tiếp xúc ánh mắt với người khác, cấm bà chạm vào sách và chương trình ti vi ngoài phạm vi lão cho phép... Thời gian biểu hằng ngày của bà đều cố định, bảy giờ rưỡi dậy, tám giờ vào bàn ăn, tám giờ rưỡi bắt đầu dọn bình hoa trong nhà, thay hoa mới, thời gian sai lệch hơn một phút là sẽ bị lão kéo xuống hầm – giật điện không tính là gì, đó đã là thủ đoạn rất nhẹ rồi.” Phí Độ thấp giọng nói, “Phí Thừa Vũ cho rằng, đây là cách lão biểu đạt tình yêu. Anh không chỉ muốn có được xác thân một người, còn phải có được tinh thần người ấy, cất cả người vào một cái bình thủy tinh, để mỗi một nhánh của người ấy đều mọc ra theo ý mình, thì người này mới tính là thuộc về mình. Lúc làm những việc này lão không hề tránh tôi, dưới tầng hầm của lão thậm chí có một chiếc bàn học của trẻ con.”
Lạc Văn Chu bỗng nhiên hơi khó thở: “Ông ta có từng... có từng...”
“Ngược đãi tôi?” Phí Độ dừng một thoáng, sau đó thần sắc không thay đổi nói, “Không có, tôi là người thừa kế, Phí Thừa Vũ thậm chí cho rằng tôi là đại diện cho một phần của lão, lão sẽ không làm gì tôi.”
Trái tim Lạc Văn Chu thắt lại thoáng buông lỏng ra, anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng đi tới ngồi cạnh Phí Độ.
“Từ sau khi hiểu chuyện, tôi luôn rất muốn thoát khỏi lão, nhưng cũng chỉ là muốn, chứ chưa làm gì – cho đến khi bà tự tử.” Phí Độ thì thào, “Bà bị nhốt trong lồng giam của ác ma, bên cạnh chỉ có một kẻ không chút động lòng là tôi đây. Sự méo mó và ngược đãi thời gian dài khiến tinh thần bà không bình thường, ngoài trầm cảm ra thì bà còn mắc chứng hoang tưởng bị hại rất nặng, cho rằng trong không khí toàn là những cái đầu thò ra giám thị mình, dù là lúc ở một mình với tôi, bà cũng tuyệt nhiên không dám nói một câu ngoài ‘phạm vi quy định’. Phí Thừa Vũ yêu cầu bà mỗi tối trước khi đi ngủ đọc sách một tiếng cho tôi nghe, thế là bà mất hai năm, cẩn thận trộn những lời mình muốn nói vào số sách đó, toan tính lặp lại bơm vào đầu tôi khái niệm ‘tự do’... Có thể là phản ứng của tôi quá lạnh nhạt chăng? Đọc xong quyển sách cuối cùng, bà rốt cuộc tự mình biểu diễn cho tôi xem thế nào là ‘không tự do, chẳng thà chết’.”
“Xin lỗi,” Phí Độ thì thào như nói mớ, “Thật ra ngay từ đầu tôi đã biết bà tự tử, sở dĩ lúc ấy khăng khăng không chấp nhận kết luận tự tử, không bỏ cuộc mà quấy rầy các anh, ép các anh điều tra đi điều tra lại, kỳ thực là muốn lợi dụng các anh gây phiền phức cho Phí Thừa Vũ và bọn chúng.”
Lạc Văn Chu: “... Bọn chúng?”
“Anh có biết quan hệ ký sinh không?” Phí Độ nói, “Tôi cung cấp cho anh chất dinh dưỡng, carbohydrate, anh cung cấp cho tôi sự bảo vệ và nguyên tố vi lượng... Sau lưng Phí Thừa Vũ có một con thú ký sinh như vậy đấy.”
Phí Độ cúi đầu nhìn con Lạc Một Nồi ngoại cỡ, sau đó nở nụ cười: “Thật hay giả vậy, hù chết tôi rồi.”
Dòng máu như nham thạch nóng chảy trong tim Lạc Văn Chu thoáng nguội đi, nó xô trái tông phải không cách nào khống chế dừng lại, dần dần rơi xuống đất thành một đống tro núi lửa dày cộm.
Anh ý thức được mình đã chọn không đúng thời cơ.
Từ khi để Phí Độ ở bên cạnh, dường như anh luôn nôn nóng, luôn không cầm lòng được. Tiến độ dự tính phải như khe nhỏ sông dài lúc trước đã suy nghĩ kỹ càng biến thành chó hoang đứt xích – không nhịn nổi chạm vào hắn, không nhịn nổi tình cảm như vỡ đê trong tim, không nhịn nổi lắm miệng nói lời dư thừa... không chỉ một câu.
Chẳng qua mới vài ngày mà anh đã liên tiếp “kế hoạch không theo kịp thay đổi”, tưởng tượng vốn trăm ngàn chỗ hở đã thành miếng giẻ rách bươm vá không được.
Đôi cha mẹ phải gió chuyên hại con trai kia lại còn tới phá rối thêm.
Có lẽ cái gọi là “thông thạo” do tuổi tác và sự từng trải tạo thành đều chỉ là biểu hiện giả dối, rất nhiều lúc, thông thạo chỉ là sau khi qua hết ngàn cánh buồm, đã nguội lạnh rồi, chán ngán rồi, không rung động nữa mà thôi.
Tiếc rằng đã đi đến bước này, muốn quay đầu lại là không thể.
Lạc Văn Chu cảm thấy mình thật sự đã dọa Phí Độ, vì thế anh hơi dịu giọng hơn: “Cậu chỉ muốn nói việc này với tôi?”
Phí Độ suy nghĩ một chút, đoạn lui về sau vài bước, lôi một cái ghế dựa trong nhà ăn ra ngồi, khuỷu tay chống lên bàn ăn, ngón tay chống trán, chốc chốc ấn huyệt thái dương, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, nói: “Tôi cho là anh tương đối hiểu tôi.”
Lạc Văn Chu: “Tôi tương đối hiểu mặt nào của cậu?”
“Đương nhiên không phải mặt đó,” Phí Độ thuận miệng nói đùa, thấy Lạc Văn Chu không hề có ý định cổ vũ, hắn liền thôi đùa giỡn, vẻ mệt mỏi lại chầm chậm hiện lên. Phí Độ trầm mặc một lúc, “Tôi nhớ trước đây anh không chỉ một lần cảnh cáo tôi, hãy tuân theo quy củ một chút, đừng để một ngày kia trải nghiệm xe chở tù của các anh.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hôm truy bắt Triệu Hạo Xương, ở dưới màn trời, tôi đã xin lỗi rồi.” Lạc Văn Chu lấy sữa đã hâm nóng ra, đẩy từ đầu kia bàn ăn tới, ly sữa chuẩn xác dừng trước mặt Phí Độ, không bắn ra một giọt, “Cậu còn có thể soi chuyện khác không?”
Phí Độ ngậm miệng chốc lát, bởi vì trong lòng hắn nhất thời có ngàn đầu vạn mối, khiến người ta hoa cả mắt, dù hắn giỏi ăn nói cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên.
“Không, kỳ thực anh không cần xin lỗi, anh cũng không sai, năm ấy tôi không ra tay giết cha, là vì khả năng có hạn, tôi không làm được. Trong lúc điều tra Phí Thừa Vũ, các anh phát hiện một nhóm người khác đang theo dõi ông ta, đó quả thật là người của tôi, do tôi thuê từ vài đường không hợp pháp lắm. Sau đó các anh rút đi, những người này chỉ trong một đêm toàn bộ mất tích một cách lạ lùng, bản thân làm nghề màu xám, cũng chẳng ai báo cảnh sát, thành thử đều rơi vào kết cục sống không thấy người chết không thấy xác – đó là cảnh cáo của Phí Thừa Vũ dành cho tôi, tôi còn chưa đủ cứng cánh, không làm gì được ông ta, vì thế tôi mới dừng lại, không phải do đạo đức và pháp luật gì đó ràng buộc.”
Lòng Lạc Văn Chu bắt đầu không ngừng chùng xuống: “Cho nên?”
“Đội trưởng Lạc, anh làm cảnh sát hình sự tuyến một nhiều năm như vậy, biến thái từng gặp không một ngàn cũng tám trăm, anh nên tin tưởng trực giác ban đầu của mình, tôi quả thật chính là ‘loại người đó’ – trời sinh đại não khiếm khuyết, ý thức đạo đức và trách nhiệm thấp hơn mức bình thường, dopamine và serotonin phân bố khác thường, chẳng cách nào cảm nhận hỉ nộ ai lạc bình thường, cũng chẳng cách nào xây dựng quan hệ ổn định dài lâu với người khác... Không khéo cả đến ‘tình yêu’ là gì cũng chẳng cảm nhận được.”
Lạc Văn Chu dựa lên bức tường cạnh nhà ăn, cái đồng hồ treo trên đầu không dừng một giây – cái đồng hồ này hỏng đã lâu, luôn sai giờ, được Phí Độ tháo ra sửa lại.
Nghe đến đó anh lạnh lùng nói: “Không có ý đó với tôi, không thích tôi, thì cậu có thể nói rõ ra.”
Phí Độ có một chớp mắt há miệng muốn giải thích điều gì, song nhanh chóng nhịn xuống.
Hứa hẹn “ở bên suốt đời” nặng trịch của Lạc Văn Chu đè hắn gần như không thở nổi, phản ứng bản năng nhất là hoảng hốt trốn tránh, phải dốc hết sức mới giữ được phong độ lịch sự.
Hắn như một kẻ lang thang đi trên băng mỏng trong đêm dài vô tận, không hề biết “suốt đời” chỉ về hướng vực thẳm khe sâu không nhìn thấy nào.
Phí Độ lặng im một lúc, rốt cuộc chỉ khô khốc nói: “Xin lỗi.”
“Vậy tại sao phải hết lần này đến lần khác trêu ghẹo tôi?” Lạc Văn Chu hạ giọng cực thấp, giống như ngực chặn đầy đá, âm thanh ấy phải chui qua kẽ các tảng đá, mỗi một lời nghiến “ken két”, “Tôi đã cảnh cáo cậu, cự tuyệt rất nhiều lần, tại sao cậu còn muốn...”
Phí Độ vẻ mặt hờ hững tránh né ánh mắt anh.
Lạc Văn Chu dừng lại, đột nhiên cảm thấy quá đỗi vô nghĩa, anh đứng tại chỗ lặng im một lát, nặng nề thở ra một hơi, sau đó sải bước đến thư phòng, đóng sầm cửa lại.
Lạc Một Nồi bị tiếng đóng cửa kinh thiên động địa này hù giật nảy mình, “Ngoao” một tiếng xù lông lên, nghển cổ nhìn quanh, chẳng biết tên hốt phân bị bệnh gì. Nó cảnh giác xù lông một lúc, thấy không ai ngó ngàng tới mình, liền mù tịt chạy chầm chậm tới chỗ Phí Độ, nhảy lên bàn ăn thô lố mắt nhìn hắn.
Phí Độ giống như đã bất động, im lặng nhìn nó chốc lát, ngàn đầu vạn mối om sòm trong lòng lại yên lặng đi, ngực hắn trống rỗng và trắng xóa một màu, không một âm thanh gì.
Một hồi lâu, tự dưng hắn lại nhớ tới một câu lúc ban ngày ở trong phòng thẩm vấn của Cục công an hắn dùng để dẫn dụ Hạ Hiểu Nam – “Có thể cả đời em cũng không còn được gặp một nam sinh thích em như thế nữa.”
Phùng Bân với Hạ Hiểu Nam giống như Lạc Văn Chu với hắn, đều là vận may như sự cố ngoài ý muốn, cuộc đời một người đại khái chỉ có thể cầu mong xa xỉ một lần.
Mà trong cuộc đời không nhìn thấy điểm cuối về sau, có thể có một chút hồi ức là đã rất quý giá rồi. Tuy rằng hồi ức hơi ngắn.
Nhưng cũng không hề gì, tất cả “hồi ức” trên đời đều ngắn ngủi cả.
Phí Độ chầm chậm giơ tay tới Lạc Một Nồi, Lạc Một Nồi thoạt tiên ngửa đầu né tránh theo bản năng, ngay sau đó lại do dự tiến tới, thử ngửi bàn tay hắn giơ lên, ngửi một vòng từ trong ra ngoài, cuối cùng nó thôi cảnh giác, cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Phí Độ rốt cuộc cẩn thận đặt tay lên cái lưng mềm mượt của Lạc Một Nồi, khẽ khàng vuốt ve vài cái từ đỉnh đầu nó xuống.
Thì ra mèo là như vậy, lông mượt mà, rất mềm mại, lại khác với vật phẩm bằng lông – chân lông ấm áp, đặt tay lên có thể cảm nhận được hô hấp dài lâu và tiếng tim đập nhè nhẹ.
Là một sinh mạng bé nhỏ chẳng buồn chẳng lo.
Lạc Một Nồi híp mắt rên “hừ hừ” một lát, chốc chốc vẫy đuôi, phát ra tiếng rên rất õng ẹo.
Phí Độ gần như điềm tĩnh hòa nhã sống chung hòa bình với nó chốc lát, ngài mèo được hầu hạ thoải mái, cuộn tròn mình lại, đôi mắt híp lại từ từ nhắm vào, ngủ ngay tại chỗ.
Phí Độ yên lặng lấy tay về, cầm di động đi đến cửa thư phòng, gõ ba cái không nhẹ không mạnh: “Mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Lạc Văn Chu không trả lời hắn.
Phí Độ cũng không nán lại lâu, quay người lấy áo khoác và khăn quàng cổ treo trên giá áo trước cửa, chuẩn bị đi tìm một khách sạn gần đây nghỉ tạm một đêm trước, rồi ngày mai lại nghĩ cách kêu người quét dọn sơ ngôi nhà nhỏ bỏ không đã lâu để dọn về ở.
Đêm hôm khuya khoắt, từ ngôi nhà ấm áp đi ra đêm đông buốt xương, quả thật cần một chút dũng khí. Phí Độ thở dài, chỉ nghĩ thôi mà tay chân đã lạnh run như phản xạ có điều kiện rồi.
Song ngay khi hắn vừa choàng áo khoác lên, còn chưa kịp cho tay vào tay áo, cửa thư phòng đóng chặt đột nhiên bị tung mạnh từ bên trong.
Lạc Một Nồi xui xẻo mới nhắm mắt thì lại bị gió mạnh lướt qua đánh thức, cũng chẳng biết đã trêu ghẹo gì ai. Nó phẫn nộ gào lên một tiếng, nhanh như chớp chui vào phòng ngủ phụ bỏ không nhiều ngày của Lạc Văn Chu, không chịu ra nữa.
Phí Độ còn chưa kịp quay đầu, thì đột nhiên bị kéo lại từ phía sau, hắn không kịp đề phòng lảo đảo nửa bước, áo ngoài mới khoác hờ thoáng cái rơi xuống đất.
Lạc Văn Chu nắm khăn quàng cổ của hắn, để không biến thành quỷ treo cổ trong đêm bình an, Phí Độ đành phải lui lại theo lực kéo của anh, bị Lạc Văn Chu đè lên bức tường chật hẹp ở cửa.
“Tôi hỏi cậu hai việc,” Lạc Văn Chu mặt trầm như nước nói, “Thứ nhất, không thích tôi, tại sao khi xe của Trịnh Khải Phong nổ, cậu nhất định phải làm điều thừa thãi che trước mặt tôi?”
Phí Độ: “Tôi...”
Lạc Văn Chu căn bản không thèm nghe hắn nói: “Thứ hai, cậu đã là một tên biến thái không đau không ngứa, không biết yêu hận, tại sao dưới hầm nhà cậu có thiết bị giật điện và gây nôn? Tôi làm cảnh sát hình sự tuyến một nhiều năm như vậy, biến thái từng gặp không một ngàn cũng tám trăm, chưa từng nghe nói ai trong số họ là vì thích hành hạ mình mà vào!”
Đồng tử Phí Độ chợt co lại, sau đó hắn vô thức giãy giụa.
Trấn áp hắn không hề khó khăn hơn trấn áp Tiêu Hải Dương, Lạc Văn Chu vặn hai tay hắn ra sau lưng, giật khăn quàng cổ lỏng ra, nhanh nhẹn quấn quanh tay hắn ba vòng, thắt nút chặt lại, lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Cậu Phí à, cậu lười tập thể dục quá!”
Phí Độ bị Lạc Văn Chu lôi vào phòng khách, ném lên sofa ngay gần đó, đôi chân dài đụng vào bàn trà, đĩa quýt ban nãy chuẩn bị để tiếp đãi Lạc Thành và Mục Tiểu Thanh rào rào rơi xuống đất, cũng chẳng ai thèm để ý.
Lạc Văn Chu xé áo sơ mi cần dày công giặt ủi ngoài tiệm của Phí Độ, khuy áo đứt ra sượt qua cằm hắn chạy trốn, anh giơ tay ấn ngực hắn – cơ thể này dẫu sao cũng còn trẻ, khả năng phục hồi và trao đổi chất đều mạnh, các vết sẹo cũ rất nhiều năm chỉ còn lại dấu mờ mờ, cần bật đèn thật sáng mới có thể nhìn thấy vài dấu rất nhạt.
“Cậu dùng hình xăm dán che vết giật điện, không sợ bị thương nội tạng? Cậu không sợ bất cẩn im hơi lặng tiếng chết trong tầng hầm trống rỗng nhà mình?” Lạc Văn Chu từ bên trên nhìn xuống hắn, “Hôm đó từ bệnh viện Hằng Ái trở về, nếu tôi không dùng sức mạnh lôi cậu ra, cậu định làm gì?”
Phí Độ từ nhỏ chơi chung với một đám ăn chơi trác táng, xấu hổ có hạn, tới lúc hưng phấn cởi truồng chạy rông cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế nhưng, lúc này Lạc Văn Chu ra tay xé rách tựa hồ không chỉ là một chiếc áo sơ mi, mà là cái xác hắn bao trên xương thịt. Phí Độ từ thuở chào đời lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi không thể nói rõ, hoảng quá làm bừa dùng đầu gối thụi anh: “Buông ra...”
Lạc Văn Chu nhận lấy không né tránh, đầu gối rắn chắc đập thành tiếng trầm đục nghe thôi đã thấy đau. Phí Độ cứng đờ người, lỡ mất thời cơ phản kích, để Lạc Văn Chu đè đầu gối dùng sức mạnh tách ra, khớp xương “rắc” khẽ một tiếng, hắn vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng hai người cứ giằng co một lúc lâu bằng tư thế như báo trước một vụ bạo hành này, mà Lạc Văn Chu chưa chạm đến một sợi tóc hắn.
“Tôi thật hận không thể...” Một hồi lâu, Lạc Văn Chu thở dài, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi khô khốc của hắn, thì thầm, “Moi tặc tâm lạn phế của cậu ra xem thử.”
Nói đoạn anh thả lỏng khống chế, lôi tấm chăn mỏng trên cái ghế lắc kê cạnh sofa ném lên người Phí Độ, có phần mệt mỏi day day ấn đường: “Muộn quá rồi, cậu tắm rửa ngủ đi. Tôi về... tôi về phòng mình...”
“Tầng hầm đó trước kia là của Phí Thừa Vũ,” Phí Độ không hề nhúc nhích, đột nhiên mở miệng khe khẽ, “Phí Thừa Vũ là một kẻ cuồng ngược đãi, nếu mẹ tôi làm trái ‘quy củ’ của lão, sẽ bị lão lôi xuống hầm trừng phạt.”
Lạc Văn Chu phút chốc ngẩn ra, tim đập như điên, anh vô thức nín thở, âm thầm hít sâu vài hơi mới ổn định được giọng nói, hỏi khẽ: “Quy củ gì?”
“Rất nhiều, tôi cũng chẳng kể hết được, ví dụ như không được trò chuyện với người ngoài – kể cả cô giúp việc và người quét dọn vệ sinh, cấm bà tiếp xúc ánh mắt với người khác, cấm bà chạm vào sách và chương trình ti vi ngoài phạm vi lão cho phép... Thời gian biểu hằng ngày của bà đều cố định, bảy giờ rưỡi dậy, tám giờ vào bàn ăn, tám giờ rưỡi bắt đầu dọn bình hoa trong nhà, thay hoa mới, thời gian sai lệch hơn một phút là sẽ bị lão kéo xuống hầm – giật điện không tính là gì, đó đã là thủ đoạn rất nhẹ rồi.” Phí Độ thấp giọng nói, “Phí Thừa Vũ cho rằng, đây là cách lão biểu đạt tình yêu. Anh không chỉ muốn có được xác thân một người, còn phải có được tinh thần người ấy, cất cả người vào một cái bình thủy tinh, để mỗi một nhánh của người ấy đều mọc ra theo ý mình, thì người này mới tính là thuộc về mình. Lúc làm những việc này lão không hề tránh tôi, dưới tầng hầm của lão thậm chí có một chiếc bàn học của trẻ con.”
Lạc Văn Chu bỗng nhiên hơi khó thở: “Ông ta có từng... có từng...”
“Ngược đãi tôi?” Phí Độ dừng một thoáng, sau đó thần sắc không thay đổi nói, “Không có, tôi là người thừa kế, Phí Thừa Vũ thậm chí cho rằng tôi là đại diện cho một phần của lão, lão sẽ không làm gì tôi.”
Trái tim Lạc Văn Chu thắt lại thoáng buông lỏng ra, anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng đi tới ngồi cạnh Phí Độ.
“Từ sau khi hiểu chuyện, tôi luôn rất muốn thoát khỏi lão, nhưng cũng chỉ là muốn, chứ chưa làm gì – cho đến khi bà tự tử.” Phí Độ thì thào, “Bà bị nhốt trong lồng giam của ác ma, bên cạnh chỉ có một kẻ không chút động lòng là tôi đây. Sự méo mó và ngược đãi thời gian dài khiến tinh thần bà không bình thường, ngoài trầm cảm ra thì bà còn mắc chứng hoang tưởng bị hại rất nặng, cho rằng trong không khí toàn là những cái đầu thò ra giám thị mình, dù là lúc ở một mình với tôi, bà cũng tuyệt nhiên không dám nói một câu ngoài ‘phạm vi quy định’. Phí Thừa Vũ yêu cầu bà mỗi tối trước khi đi ngủ đọc sách một tiếng cho tôi nghe, thế là bà mất hai năm, cẩn thận trộn những lời mình muốn nói vào số sách đó, toan tính lặp lại bơm vào đầu tôi khái niệm ‘tự do’... Có thể là phản ứng của tôi quá lạnh nhạt chăng? Đọc xong quyển sách cuối cùng, bà rốt cuộc tự mình biểu diễn cho tôi xem thế nào là ‘không tự do, chẳng thà chết’.”
“Xin lỗi,” Phí Độ thì thào như nói mớ, “Thật ra ngay từ đầu tôi đã biết bà tự tử, sở dĩ lúc ấy khăng khăng không chấp nhận kết luận tự tử, không bỏ cuộc mà quấy rầy các anh, ép các anh điều tra đi điều tra lại, kỳ thực là muốn lợi dụng các anh gây phiền phức cho Phí Thừa Vũ và bọn chúng.”
Lạc Văn Chu: “... Bọn chúng?”
“Anh có biết quan hệ ký sinh không?” Phí Độ nói, “Tôi cung cấp cho anh chất dinh dưỡng, carbohydrate, anh cung cấp cho tôi sự bảo vệ và nguyên tố vi lượng... Sau lưng Phí Thừa Vũ có một con thú ký sinh như vậy đấy.”
Bình luận facebook