Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đọc Thầm - Quyển 5 - Chương 11
Lạc Văn Chu nói một hồi thì chẳng còn âm thanh gì nữa, anh khom lưng, chống khuỷu tay trên đầu gối mình, chốc chốc bóp tay Phí Độ – trước mắt anh không nơi báo cáo, không ai để xin chỉ thị, trong Cục công an lòng người hoang mang, mọi người qua lại đều nhìn thẳng phía trước. Bước tiếp theo nên làm thế nào, không ai cho anh một chủ ý chuẩn.
Anh cũng không có nơi nào để kể khổ, Đào Nhiên đã nằm viện, bọn Lang Kiều chưa trải đời nhiều, không phải hoảng thì là loạn, còn đều chờ nhìn sắc mặt anh.
Lạc Văn Chu im lặng quá lâu, Phí Độ nâng cằm anh lên ngắm nghía một lát: “Sao thế?”
Lạc Văn Chu ngước lên nhìn hắn, hơi thất thần, nghĩ Phí Độ không giống bất cứ một ai anh biết.
Những chai nhựa trong suốt hình người trẻ tuổi mà lòng dạ không thâm sâu đó, bên trong chứa nước trái cây hay Coca chỉ cần nhìn là biết ngay; lớn tuổi mà tâm cơ thâm trầm thì như chai thủy tinh mờ đục, phần lớn chứa chất lỏng đậm màu, không mở ra ngửi thử sẽ rất khó biết là xì dầu hay giấm.
Nhưng Phí Độ không phải cả hai, hắn giống kính vạn hoa hơn, trên thân có một ngàn mảnh thủy tinh nhỏ ghép lại, góc độ ghép bất đồng, ánh sáng xuyên qua sẽ bị khúc xạ vô số lần, ra vào đều không thể truy ngược.
Dẫu cho giờ đây anh nắm tay người này, có thể không kiêng dè chạm vào mỗi một tấc da hắn, anh vẫn thường xuyên không biết Phí Độ đang suy nghĩ gì.
Trong số các nhân vật gây đau đầu đời này Lạc Văn Chu từng đụng phải, ai đó họ Phí tuyệt đối xếp hạng nhất – bất luận là khi họ ngứa mắt lẫn nhau, gặp mặt là cãi nhau, hay bây giờ hận không thể ngậm hắn trong miệng đội hắn trên đầu.
Nếu một năm trước có ai nói cuối năm nay anh sẽ tứ cố vô thân giữa trời đông tuyết phủ, chỉ có thể nắm cổ tay Phí Độ làm an ủi như thế này, nhất định anh sẽ cảm thấy đầu đối phương bị đứt cầu chì.
“Không có,” Lạc Văn Chu lắc đầu, hơi cười khổ, “Tôi chỉ đang cảm nhận sớm sự nghiêm trọng của nguy cơ trung niên thôi.”
Phí Độ chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười xấu xa ghé vào tai anh: “Sao vậy, sư huynh, cảm thấy mình lực bất tòng tâm rồi? Không chịu nói sớm, em thương anh.”
Lạc Văn Chu: “...”
Sau đó anh định thần lại, véo mạnh hông Phí Độ một phát: “Cậu cũng muốn kiếm chuyện à? Vừa rồi tự tiện động tay động chân sờ tay người ta, tôi còn chưa tính sổ đâu.”
Phí Độ không chịu mở hẳn mắt, ánh mắt uể oải lộ ra từ khoảng hở của lông mi, hắn liếm khóe môi: “Ồ, anh định tính món nợ này như thế nào?”
Lạc Văn Chu dở khóc dở cười: “Bảo bối à, tim ba đã tắc lắm rồi, con đừng góp một viên gạch chèn giữa tim ba nữa.”
Nghe anh có thể huyên thuyên rồi, Phí Độ mới chậm chạp ngồi thẳng dậy, quay về chủ đề: “Anh đang lo lắng điều gì?”
Lạc Văn Chu thở ra một hơi, nụ cười trên mặt tối đi: “Cậu có biết việc này khiến tôi có cảm giác gì không?”
“Biết, Khổng Duy Thần liên lạc với cục trưởng Trương, trước khi sự việc xảy ra anh ta đã gọi điện cho cục trưởng Trương, những chuyện này đều quá dễ điều tra cũng quá rõ ràng, giống như có người chuẩn bị sẵn chứng cứ vậy,” Phí Độ không nâng mí mắt lên, trả lời, “Người mình ngờ vực lẫn nhau, nhân chứng mấu chốt chết không còn đối chứng, các bằng chứng nối tiếp nhau lên sân khấu dựa theo thứ tự xếp sẵn – anh đang nghĩ, vụ này quá giống vụ oan án mười bốn năm trước, tưởng như chuyện xưa tái diễn vậy.”
Lạc Văn Chu nói với khuôn mặt không biểu cảm: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu nói hết như thế làm gì – cậu như vậy sẽ khiến người ta thiếu cảm giác an toàn đấy, biết không?”
Phí Độ cố ý dỗ dành anh, ra vẻ kinh ngạc: “Anh ở bên tôi mà còn có thể có cảm giác an toàn? Đội trưởng Lạc, rốt cuộc là anh quá tự tin, hay là sức hấp dẫn của tôi giảm đi rồi?”
Lạc Văn Chu vỗ mu bàn tay hắn: “Nói tiếng người đi.”
“Được rồi, lại nói,” Phí Độ tiếp tục, “Nếu tôi nhớ không lầm, hồi tháng Năm trong vụ án Hà Trung Nghĩa, tôi đến văn phòng anh nhận thẩm vấn...”
Lạc Văn Chu ho một tiếng: “Đó là phối hợp điều tra, thẩm vấn cái gì, sao cậu nói khó nghe thế?”
“Được rồi, phối hợp điều tra,” Phí Độ nghe lời sửa lại, “Khi đó tôi đã cảnh cáo anh, nhiệt độ vụ án này cao đến quỷ dị, có người đang chỉnh các anh.”
“Bắt đầu từ vụ án Hà Trung Nghĩa, Đào Nhiên đã nghe thấy trên radio một người tên là ‘Người Đọc Diễn Cảm’ gửi bài dày đặc, theo tuyến này,” Phí Độ cho tay vào túi áo khoác của Lạc Văn Chu, lấy ra một quyển sổ nhỏ, “Có manh mối gì anh có thể nói từ đầu, tôi nhớ lại giúp anh.”
Lạc Văn Chu im lặng một lúc, chậm rãi túm chiếc khăn quàng chỉ để làm điệu trên cổ Phí Độ quấn vài vòng, cơ hồ cuốn lấy cằm hắn: “Cậu có bao giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi không?”
Phí Độ khựng lại, suy nghĩ một chút theo lời anh, trong đầu thoáng qua một số ký ức rất vụn vặt, cửa tầng hầm mơ hồ và tiếng bước chân từ từ tới gần bay vút qua, nhẹ nhàng lóe lên, lại chợt biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn nhún vai, nói bằng giọng điệu tình nhân chuẩn xác nhất: “Có chứ, lúc sợ anh rời khỏi tôi.”
Lạc Văn Chu bị các chiêu trò nối tiếp nhau của hắn quấy rầy thật sự chẳng suy nghĩ gì được, cảm thấy cuộc đời này mình có thể giải quyết một Phí Độ, ước chừng cũng là có chút bản lĩnh và vận cứt chó rồi, vừa nghĩ như vậy, lòng anh lại không tự chủ được thoải mái hơn không ít.
“Vụ án Hà Trung Nghĩa bị giết, sở dĩ Cục công an lập tức tham gia, là bởi vì chúng tôi còn đồng thời nhận được một tập tài liệu tố cáo, do Trần Chấn em trai nạn nhân Trần Viện trình lên – cậu hiểu ý tôi chứ? Không phải trình lên Cục công an, mà là trình lên trên, trên lệnh cho Cục công an tra rõ, chúng tôi không thể không điều tra.”
“Trần Chấn không có nghề nghiệp đàng hoàng, là tài xế xe dù, khi mới tiếp xúc hắn cực kỳ không tin tưởng tôi, ban đầu tôi còn lấy làm lạ, hắn tự mình tố cáo Vương Hồng Lượng, tại sao người khác tới điều tra hắn ngược lại không phối hợp? Bây giờ nghĩ lại, Trần Chấn ban đầu trong sự kích động và phẫn nộ, hẳn đã không chỉ một lần muốn tố cáo Vương Hồng Lượng, nhưng sợ rằng đều là đá chìm đáy biển, dần dà, hắn căn bản không tin sẽ có người đến điều tra.”
Phí Độ gật đầu: “Tố cáo chuyện giật gân như phân cục tham gia buôn ma túy, lại không có bất cứ bằng chứng vững chắc nào, thoạt nhìn giống như lời nói lung tung của kẻ điên. Mỗi ngày đủ loại đơn thư tố cáo như tuyết rơi, Trần Chấn lại không phải là người có thân phận địa vị, sẽ không ai để ý đến chuyện nghe rất vô lý này.”
“Đúng, cục trưởng Trương phái tôi đi điều tra việc này, lúc ấy ông nói là, chuyện trong đơn tố cáo chắc chắn không có thật, nhưng không có lửa làm sao có khói, Vương Hồng Lượng này ăn trên ngồi trốc quen rồi, rất có thể là trên tác phong và công việc có vấn đề khác, khó trách người khác chỉnh lão. Điều tra cán bộ phân cục là chuyện dễ đắc tội, điều tra xong xử lý thế nào, cho người tố cáo câu trả lời ra sao, thì lại rất tế nhị, nên cần tôi đích thân đi một chuyến. Chỉ là...”
“Chỉ là, không ngờ nội dung tố cáo lại là thật.” Phí Độ tiếp lời, “Nhưng theo lý thuyết, Vương Hồng Lượng biết anh, nếu lão đủ thông minh, nhìn thấy anh và Đào Nhiên ít nhiều nên hiểu vì sao các anh tới, khu Hoa Thị bao năm qua vẫn là thùng sắt, tại sao lão dễ dàng lộ ra sơ hở như thế?”
“Không phải tôi đặc biệt lợi hại, mà là có người cố ý khui chuyện này ra,” Lạc Văn Chu nói, “Hung thủ Triệu Hạo Xương vứt xác dẫn đến sự chú ý lạ lùng, điểm vứt xác vừa vặn nằm trên tử huyệt của họ, đây là thứ nhất.”
“Bộ não biến thái của Triệu Hạo Xương kia các phần tử phạm tội bình thường không thể đoán được, nếu Vương Hồng Lượng logic bình thường, thì lúc này lão nên phối hợp với Cục công an tích cực điều tra vụ án Hà Trung Nghĩa bị giết, lặng lẽ đi tìm bằng chứng cho thấy hiện trường đầu tiên Hà Trung Nghĩa tử vong không ở ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’, mau chóng dời tầm nhìn của các anh khỏi điểm giao dịch ma túy – kỳ thật chứng cứ này cũng không khó tìm, nạn nhân đêm ấy đến nhà hàng Thừa Quang, sau đó tôi và Đào Nhiên đã tìm ra bằng chứng,” Phí Độ vẽ một đường trên quyển sổ của Lạc Văn Chu, viết ba chữ “Mã Tiểu Vĩ”, “Nhưng còn chưa kịp, thì đã xảy ra chuyện bất ngờ.”
“Mã Tiểu Vĩ khai lung tung như thiểu năng, thành công trở thành nghi phạm mưu sát Hà Trung Nghĩa. Đồng thời, cậu nhóc cũng giống một miếng băng keo hai mặt, dính chặt trọng điểm của chúng ta ở nơi đêm đó từng có giao dịch ma túy.” Lạc Văn Chu hơi trầy trật nhớ lại một lát, “Đúng rồi, nghe cậu nói tôi mới nhớ, lúc ấy ngòi nổ của chuyện này là Mã Tiểu Vĩ xung đột với dân bản địa, châm lên thù hận chất chứa của hai bên, bấy giờ mới đánh nhau rồi cùng bị dẫn đi.”
“Anh muốn nói là, vụ đánh nhau dẫn đến cảnh sát chú ý ấy chưa hẳn là ngẫu nhiên.” Phí Độ hơi nghiêng đầu, “Lúc này Vương Hồng Lượng đã tương đối bị động, nhưng lão vẫn còn cơ hội, bởi vì kết quả kiểm tra nước tiểu của Mã Tiểu Vĩ cho thấy cậu nhóc quả thật nghiện ma túy, người dùng ma túy thần trí rối loạn nói lung tung cũng rất bình thường; hoặc lão có thể bắt một đám cừu thế tội, nói đêm ấy Mã Tiểu Vĩ tiến hành giao dịch ma túy với họ ở đó, vừa lập công vừa cho các anh câu trả lời, tự thoát ra không hề khó khăn, chỉ cần diệt khẩu thêm vài người thôi.”
Song đúng lúc này, Trần Chấn không tin cảnh sát tự tiện hành động, bị nhốt ở cao ốc Hồng Phúc, khi Lạc Văn Chu nghe tin chạy đến, đụng ngay đám Hoàng Kính Liêm giết Trần Chấn. Sau đó Hoàng Kính Liêm chó cùng rứt giậu, điên cuồng muốn giết cả Lạc Văn Chu... Thế nhưng chứng cứ xác thực, kéo cả phân cục khu Hoa Thị xuống nước.
Vấn đề duy nhất trong đây là, Hoàng Kính Liêm căn bản không định, cũng không cần thiết gấp gáp giết Trần Chấn như thế.
“Kỳ thật còn một điểm đáng ngờ,” Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút, nói, “Sau khi tôi xông vào cao ốc Hồng Phúc, cô bé tiếp tân đưa tôi một tờ giấy nhắc nhở, còn cố ý sắp xếp cho tôi vào phòng có cửa sổ bí mật, như vậy lỡ có chuyện gì, tôi có thể lập tức nhảy qua cửa sổ bỏ chạy – bèo nước gặp nhau, không quen biết gì, cô gái đó mạo hiểm giúp tôi... Tuy rằng đối với trai đẹp mà nói, nhân gian tự có chân tình, nhưng cô ta giống như biết trước bọn Hoàng Kính Liêm sẽ ra tay với tôi. Sau đó tôi đi điều tra, cô bé tiếp tân này đã không biết tung tích.”
“Nếu Trần Chấn không chết, Hoàng Kính Liêm chưa chắc có lá gan này, mà nếu Trần Chấn không phải do Hoàng Kính Liêm giết, thì là ai giết?” Lạc Văn Chu nhìn Phí Độ viết hai chữ “Trần Chấn” trên sổ, lại tiếp, “Nhân vật mấu chốt thứ ba là một người thần bí, cũng chính là kẻ gửi tin nhắn vào di động của nạn nhân Hà Trung Nghĩa, lúc ấy chúng ta nhận định là Triệu Hạo Xương tự biên tự diễn. Nhưng nếu thật sự không phải Triệu Hạo Xương thì sao? Nếu Triệu Hạo Xương vứt xác ở khu tây Hoa Thị, chính bởi vì nhìn thấy chỉ dẫn của nhân vật thần bí ấy thì sao – đây là ba điểm then chốt để phá án, cũng là trùng hợp trí mạng đối với Vương Hồng Lượng.”
Trùng hợp quá nhiều, nghe sẽ không giống thật.
Mà do Trương Đông Lai bất ngờ bị cuốn vào vụ án này, cựu cục trưởng Trương là họ hàng gần tránh đi, cả quá trình đều không kịp phản ứng.
“Bước đầu tiên, khiến nhân vật then chốt trên lĩnh vực then chốt xuống đài, từ đầu đến cuối mạch suy nghĩ đều rất rõ ràng.” Phí Độ khoanh một vòng bên ngoài bút ký vừa rồi, “Một lần nữa nghe thấy ‘Người Đọc Diễn Cảm’ gửi bài, là trong vụ án lừa bán bé gái, vụ án này ngoại trừ rợn người thì không hề quá phức tạp, then chốt là Tô Lạc Trản bắt chước chữ ký của Tô Tiểu Lam khi gây án, làm lộ cả bọn và địa điểm vứt xác. Tô Lạc Trản là một đứa cuồng ngược đãi trời sinh, nếu biết Tô Tiểu Lam năm xưa đã làm gì người nhà nạn nhân, chẳng cần nghi ngờ, nó nhất định sẽ bắt chước, mà còn lên cấp, vấn đề là, người tiết lộ chi tiết vụ án cũ cho nó rốt cuộc là ai.”
“Sau đó là Chu Thị, Trịnh Khải Phong dùng Đổng Càn mưu sát Chu Tuấn Mậu, điều kỳ lạ là bưu phẩm lấy danh nghĩa Đổng Càn gửi Đổng Hiểu Tình, Đổng Hiểu Tình vì bưu phẩm thần bí này ra tay đâm Chu Hoài Tín, họ buộc phải giết người diệt khẩu, đồng thời để lộ sự thật có người chuyên môn bày ra tai nạn giao thông giả để mưu sát. Hôm ấy có người hack số của Đổng Hiểu Tình, gửi tin nhắn cho Tiêu Hải Dương, dụ cảnh sát tới cửa, lại đốt nhà cô ta.” Lạc Văn Chu thở dài, “Cuối cùng là Ngụy Văn Xuyên mua hung giết người. Dựa theo khẩu cung của Ngụy Văn Xuyên, từ vài năm trước nó đã bắt đầu tiếp xúc với người bạn trên mạng thần bí kia, đối phương dùng kế hoạch và bước đệm lâu dài, từ địa điểm vứt xác ở Tân Hải, đến hang ổ tội phạm truy nã như ẩn như hiện, từng bước một dẫn dắt chúng ta bắt sống Lư Quốc Thịnh và chỗ hắn ẩn thân...”
Thổi đi bụi đất khó nhìn rõ, sự mạch lạc ban đầu như phủ kín sương mù bắt đầu lộ ra, bày trên quyển sổ cũ, vô cùng ghê người.
“Có mấy khả năng, thứ nhất, giống như Chột Mắt nói, tập đoàn tội phạm nội chiến, một thế lực trong đó làm chuyện năm ấy Phí Thừa Vũ từng nghĩ nhưng chưa thể hoàn thành – loại trừ những người bỏ vốn khác, một mình khống chế cả băng nhóm. Hoặc họ nhằm vào ai đó trong Cục công an, tất cả đều vì lật lại vụ án Cố Chiêu.” Phí Độ co ngón tay lạnh cóng, lấy di động ra, “Giống như bài gửi kỳ này của Người Đọc Diễn Cảm – báo thù, anh tin cái nào hơn?”
Lúc này, một số điện thoại lạ đột nhiên gọi tới, nhảy lên trên ứng dụng đọc sách, Phí Độ nhìn Lạc Văn Chu một cái rồi nghe máy: “A lô?”
“Là tôi, Chu Hoài Cẩn,” Người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng, “Hiện giờ tôi đang ở trong nước, anh có tiện gặp mặt tôi một lần không?”
Phí Độ bỏ điện thoại xuống, quay đầu hỏi Lạc Văn Chu: “Sư huynh, có một chàng trai lạ hẹn gặp mặt em, anh phê chuẩn chứ? Về nhà sẽ không bắt em quỳ bàn chà chứ?”
Anh cũng không có nơi nào để kể khổ, Đào Nhiên đã nằm viện, bọn Lang Kiều chưa trải đời nhiều, không phải hoảng thì là loạn, còn đều chờ nhìn sắc mặt anh.
Lạc Văn Chu im lặng quá lâu, Phí Độ nâng cằm anh lên ngắm nghía một lát: “Sao thế?”
Lạc Văn Chu ngước lên nhìn hắn, hơi thất thần, nghĩ Phí Độ không giống bất cứ một ai anh biết.
Những chai nhựa trong suốt hình người trẻ tuổi mà lòng dạ không thâm sâu đó, bên trong chứa nước trái cây hay Coca chỉ cần nhìn là biết ngay; lớn tuổi mà tâm cơ thâm trầm thì như chai thủy tinh mờ đục, phần lớn chứa chất lỏng đậm màu, không mở ra ngửi thử sẽ rất khó biết là xì dầu hay giấm.
Nhưng Phí Độ không phải cả hai, hắn giống kính vạn hoa hơn, trên thân có một ngàn mảnh thủy tinh nhỏ ghép lại, góc độ ghép bất đồng, ánh sáng xuyên qua sẽ bị khúc xạ vô số lần, ra vào đều không thể truy ngược.
Dẫu cho giờ đây anh nắm tay người này, có thể không kiêng dè chạm vào mỗi một tấc da hắn, anh vẫn thường xuyên không biết Phí Độ đang suy nghĩ gì.
Trong số các nhân vật gây đau đầu đời này Lạc Văn Chu từng đụng phải, ai đó họ Phí tuyệt đối xếp hạng nhất – bất luận là khi họ ngứa mắt lẫn nhau, gặp mặt là cãi nhau, hay bây giờ hận không thể ngậm hắn trong miệng đội hắn trên đầu.
Nếu một năm trước có ai nói cuối năm nay anh sẽ tứ cố vô thân giữa trời đông tuyết phủ, chỉ có thể nắm cổ tay Phí Độ làm an ủi như thế này, nhất định anh sẽ cảm thấy đầu đối phương bị đứt cầu chì.
“Không có,” Lạc Văn Chu lắc đầu, hơi cười khổ, “Tôi chỉ đang cảm nhận sớm sự nghiêm trọng của nguy cơ trung niên thôi.”
Phí Độ chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười xấu xa ghé vào tai anh: “Sao vậy, sư huynh, cảm thấy mình lực bất tòng tâm rồi? Không chịu nói sớm, em thương anh.”
Lạc Văn Chu: “...”
Sau đó anh định thần lại, véo mạnh hông Phí Độ một phát: “Cậu cũng muốn kiếm chuyện à? Vừa rồi tự tiện động tay động chân sờ tay người ta, tôi còn chưa tính sổ đâu.”
Phí Độ không chịu mở hẳn mắt, ánh mắt uể oải lộ ra từ khoảng hở của lông mi, hắn liếm khóe môi: “Ồ, anh định tính món nợ này như thế nào?”
Lạc Văn Chu dở khóc dở cười: “Bảo bối à, tim ba đã tắc lắm rồi, con đừng góp một viên gạch chèn giữa tim ba nữa.”
Nghe anh có thể huyên thuyên rồi, Phí Độ mới chậm chạp ngồi thẳng dậy, quay về chủ đề: “Anh đang lo lắng điều gì?”
Lạc Văn Chu thở ra một hơi, nụ cười trên mặt tối đi: “Cậu có biết việc này khiến tôi có cảm giác gì không?”
“Biết, Khổng Duy Thần liên lạc với cục trưởng Trương, trước khi sự việc xảy ra anh ta đã gọi điện cho cục trưởng Trương, những chuyện này đều quá dễ điều tra cũng quá rõ ràng, giống như có người chuẩn bị sẵn chứng cứ vậy,” Phí Độ không nâng mí mắt lên, trả lời, “Người mình ngờ vực lẫn nhau, nhân chứng mấu chốt chết không còn đối chứng, các bằng chứng nối tiếp nhau lên sân khấu dựa theo thứ tự xếp sẵn – anh đang nghĩ, vụ này quá giống vụ oan án mười bốn năm trước, tưởng như chuyện xưa tái diễn vậy.”
Lạc Văn Chu nói với khuôn mặt không biểu cảm: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu nói hết như thế làm gì – cậu như vậy sẽ khiến người ta thiếu cảm giác an toàn đấy, biết không?”
Phí Độ cố ý dỗ dành anh, ra vẻ kinh ngạc: “Anh ở bên tôi mà còn có thể có cảm giác an toàn? Đội trưởng Lạc, rốt cuộc là anh quá tự tin, hay là sức hấp dẫn của tôi giảm đi rồi?”
Lạc Văn Chu vỗ mu bàn tay hắn: “Nói tiếng người đi.”
“Được rồi, lại nói,” Phí Độ tiếp tục, “Nếu tôi nhớ không lầm, hồi tháng Năm trong vụ án Hà Trung Nghĩa, tôi đến văn phòng anh nhận thẩm vấn...”
Lạc Văn Chu ho một tiếng: “Đó là phối hợp điều tra, thẩm vấn cái gì, sao cậu nói khó nghe thế?”
“Được rồi, phối hợp điều tra,” Phí Độ nghe lời sửa lại, “Khi đó tôi đã cảnh cáo anh, nhiệt độ vụ án này cao đến quỷ dị, có người đang chỉnh các anh.”
“Bắt đầu từ vụ án Hà Trung Nghĩa, Đào Nhiên đã nghe thấy trên radio một người tên là ‘Người Đọc Diễn Cảm’ gửi bài dày đặc, theo tuyến này,” Phí Độ cho tay vào túi áo khoác của Lạc Văn Chu, lấy ra một quyển sổ nhỏ, “Có manh mối gì anh có thể nói từ đầu, tôi nhớ lại giúp anh.”
Lạc Văn Chu im lặng một lúc, chậm rãi túm chiếc khăn quàng chỉ để làm điệu trên cổ Phí Độ quấn vài vòng, cơ hồ cuốn lấy cằm hắn: “Cậu có bao giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi không?”
Phí Độ khựng lại, suy nghĩ một chút theo lời anh, trong đầu thoáng qua một số ký ức rất vụn vặt, cửa tầng hầm mơ hồ và tiếng bước chân từ từ tới gần bay vút qua, nhẹ nhàng lóe lên, lại chợt biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn nhún vai, nói bằng giọng điệu tình nhân chuẩn xác nhất: “Có chứ, lúc sợ anh rời khỏi tôi.”
Lạc Văn Chu bị các chiêu trò nối tiếp nhau của hắn quấy rầy thật sự chẳng suy nghĩ gì được, cảm thấy cuộc đời này mình có thể giải quyết một Phí Độ, ước chừng cũng là có chút bản lĩnh và vận cứt chó rồi, vừa nghĩ như vậy, lòng anh lại không tự chủ được thoải mái hơn không ít.
“Vụ án Hà Trung Nghĩa bị giết, sở dĩ Cục công an lập tức tham gia, là bởi vì chúng tôi còn đồng thời nhận được một tập tài liệu tố cáo, do Trần Chấn em trai nạn nhân Trần Viện trình lên – cậu hiểu ý tôi chứ? Không phải trình lên Cục công an, mà là trình lên trên, trên lệnh cho Cục công an tra rõ, chúng tôi không thể không điều tra.”
“Trần Chấn không có nghề nghiệp đàng hoàng, là tài xế xe dù, khi mới tiếp xúc hắn cực kỳ không tin tưởng tôi, ban đầu tôi còn lấy làm lạ, hắn tự mình tố cáo Vương Hồng Lượng, tại sao người khác tới điều tra hắn ngược lại không phối hợp? Bây giờ nghĩ lại, Trần Chấn ban đầu trong sự kích động và phẫn nộ, hẳn đã không chỉ một lần muốn tố cáo Vương Hồng Lượng, nhưng sợ rằng đều là đá chìm đáy biển, dần dà, hắn căn bản không tin sẽ có người đến điều tra.”
Phí Độ gật đầu: “Tố cáo chuyện giật gân như phân cục tham gia buôn ma túy, lại không có bất cứ bằng chứng vững chắc nào, thoạt nhìn giống như lời nói lung tung của kẻ điên. Mỗi ngày đủ loại đơn thư tố cáo như tuyết rơi, Trần Chấn lại không phải là người có thân phận địa vị, sẽ không ai để ý đến chuyện nghe rất vô lý này.”
“Đúng, cục trưởng Trương phái tôi đi điều tra việc này, lúc ấy ông nói là, chuyện trong đơn tố cáo chắc chắn không có thật, nhưng không có lửa làm sao có khói, Vương Hồng Lượng này ăn trên ngồi trốc quen rồi, rất có thể là trên tác phong và công việc có vấn đề khác, khó trách người khác chỉnh lão. Điều tra cán bộ phân cục là chuyện dễ đắc tội, điều tra xong xử lý thế nào, cho người tố cáo câu trả lời ra sao, thì lại rất tế nhị, nên cần tôi đích thân đi một chuyến. Chỉ là...”
“Chỉ là, không ngờ nội dung tố cáo lại là thật.” Phí Độ tiếp lời, “Nhưng theo lý thuyết, Vương Hồng Lượng biết anh, nếu lão đủ thông minh, nhìn thấy anh và Đào Nhiên ít nhiều nên hiểu vì sao các anh tới, khu Hoa Thị bao năm qua vẫn là thùng sắt, tại sao lão dễ dàng lộ ra sơ hở như thế?”
“Không phải tôi đặc biệt lợi hại, mà là có người cố ý khui chuyện này ra,” Lạc Văn Chu nói, “Hung thủ Triệu Hạo Xương vứt xác dẫn đến sự chú ý lạ lùng, điểm vứt xác vừa vặn nằm trên tử huyệt của họ, đây là thứ nhất.”
“Bộ não biến thái của Triệu Hạo Xương kia các phần tử phạm tội bình thường không thể đoán được, nếu Vương Hồng Lượng logic bình thường, thì lúc này lão nên phối hợp với Cục công an tích cực điều tra vụ án Hà Trung Nghĩa bị giết, lặng lẽ đi tìm bằng chứng cho thấy hiện trường đầu tiên Hà Trung Nghĩa tử vong không ở ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’, mau chóng dời tầm nhìn của các anh khỏi điểm giao dịch ma túy – kỳ thật chứng cứ này cũng không khó tìm, nạn nhân đêm ấy đến nhà hàng Thừa Quang, sau đó tôi và Đào Nhiên đã tìm ra bằng chứng,” Phí Độ vẽ một đường trên quyển sổ của Lạc Văn Chu, viết ba chữ “Mã Tiểu Vĩ”, “Nhưng còn chưa kịp, thì đã xảy ra chuyện bất ngờ.”
“Mã Tiểu Vĩ khai lung tung như thiểu năng, thành công trở thành nghi phạm mưu sát Hà Trung Nghĩa. Đồng thời, cậu nhóc cũng giống một miếng băng keo hai mặt, dính chặt trọng điểm của chúng ta ở nơi đêm đó từng có giao dịch ma túy.” Lạc Văn Chu hơi trầy trật nhớ lại một lát, “Đúng rồi, nghe cậu nói tôi mới nhớ, lúc ấy ngòi nổ của chuyện này là Mã Tiểu Vĩ xung đột với dân bản địa, châm lên thù hận chất chứa của hai bên, bấy giờ mới đánh nhau rồi cùng bị dẫn đi.”
“Anh muốn nói là, vụ đánh nhau dẫn đến cảnh sát chú ý ấy chưa hẳn là ngẫu nhiên.” Phí Độ hơi nghiêng đầu, “Lúc này Vương Hồng Lượng đã tương đối bị động, nhưng lão vẫn còn cơ hội, bởi vì kết quả kiểm tra nước tiểu của Mã Tiểu Vĩ cho thấy cậu nhóc quả thật nghiện ma túy, người dùng ma túy thần trí rối loạn nói lung tung cũng rất bình thường; hoặc lão có thể bắt một đám cừu thế tội, nói đêm ấy Mã Tiểu Vĩ tiến hành giao dịch ma túy với họ ở đó, vừa lập công vừa cho các anh câu trả lời, tự thoát ra không hề khó khăn, chỉ cần diệt khẩu thêm vài người thôi.”
Song đúng lúc này, Trần Chấn không tin cảnh sát tự tiện hành động, bị nhốt ở cao ốc Hồng Phúc, khi Lạc Văn Chu nghe tin chạy đến, đụng ngay đám Hoàng Kính Liêm giết Trần Chấn. Sau đó Hoàng Kính Liêm chó cùng rứt giậu, điên cuồng muốn giết cả Lạc Văn Chu... Thế nhưng chứng cứ xác thực, kéo cả phân cục khu Hoa Thị xuống nước.
Vấn đề duy nhất trong đây là, Hoàng Kính Liêm căn bản không định, cũng không cần thiết gấp gáp giết Trần Chấn như thế.
“Kỳ thật còn một điểm đáng ngờ,” Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút, nói, “Sau khi tôi xông vào cao ốc Hồng Phúc, cô bé tiếp tân đưa tôi một tờ giấy nhắc nhở, còn cố ý sắp xếp cho tôi vào phòng có cửa sổ bí mật, như vậy lỡ có chuyện gì, tôi có thể lập tức nhảy qua cửa sổ bỏ chạy – bèo nước gặp nhau, không quen biết gì, cô gái đó mạo hiểm giúp tôi... Tuy rằng đối với trai đẹp mà nói, nhân gian tự có chân tình, nhưng cô ta giống như biết trước bọn Hoàng Kính Liêm sẽ ra tay với tôi. Sau đó tôi đi điều tra, cô bé tiếp tân này đã không biết tung tích.”
“Nếu Trần Chấn không chết, Hoàng Kính Liêm chưa chắc có lá gan này, mà nếu Trần Chấn không phải do Hoàng Kính Liêm giết, thì là ai giết?” Lạc Văn Chu nhìn Phí Độ viết hai chữ “Trần Chấn” trên sổ, lại tiếp, “Nhân vật mấu chốt thứ ba là một người thần bí, cũng chính là kẻ gửi tin nhắn vào di động của nạn nhân Hà Trung Nghĩa, lúc ấy chúng ta nhận định là Triệu Hạo Xương tự biên tự diễn. Nhưng nếu thật sự không phải Triệu Hạo Xương thì sao? Nếu Triệu Hạo Xương vứt xác ở khu tây Hoa Thị, chính bởi vì nhìn thấy chỉ dẫn của nhân vật thần bí ấy thì sao – đây là ba điểm then chốt để phá án, cũng là trùng hợp trí mạng đối với Vương Hồng Lượng.”
Trùng hợp quá nhiều, nghe sẽ không giống thật.
Mà do Trương Đông Lai bất ngờ bị cuốn vào vụ án này, cựu cục trưởng Trương là họ hàng gần tránh đi, cả quá trình đều không kịp phản ứng.
“Bước đầu tiên, khiến nhân vật then chốt trên lĩnh vực then chốt xuống đài, từ đầu đến cuối mạch suy nghĩ đều rất rõ ràng.” Phí Độ khoanh một vòng bên ngoài bút ký vừa rồi, “Một lần nữa nghe thấy ‘Người Đọc Diễn Cảm’ gửi bài, là trong vụ án lừa bán bé gái, vụ án này ngoại trừ rợn người thì không hề quá phức tạp, then chốt là Tô Lạc Trản bắt chước chữ ký của Tô Tiểu Lam khi gây án, làm lộ cả bọn và địa điểm vứt xác. Tô Lạc Trản là một đứa cuồng ngược đãi trời sinh, nếu biết Tô Tiểu Lam năm xưa đã làm gì người nhà nạn nhân, chẳng cần nghi ngờ, nó nhất định sẽ bắt chước, mà còn lên cấp, vấn đề là, người tiết lộ chi tiết vụ án cũ cho nó rốt cuộc là ai.”
“Sau đó là Chu Thị, Trịnh Khải Phong dùng Đổng Càn mưu sát Chu Tuấn Mậu, điều kỳ lạ là bưu phẩm lấy danh nghĩa Đổng Càn gửi Đổng Hiểu Tình, Đổng Hiểu Tình vì bưu phẩm thần bí này ra tay đâm Chu Hoài Tín, họ buộc phải giết người diệt khẩu, đồng thời để lộ sự thật có người chuyên môn bày ra tai nạn giao thông giả để mưu sát. Hôm ấy có người hack số của Đổng Hiểu Tình, gửi tin nhắn cho Tiêu Hải Dương, dụ cảnh sát tới cửa, lại đốt nhà cô ta.” Lạc Văn Chu thở dài, “Cuối cùng là Ngụy Văn Xuyên mua hung giết người. Dựa theo khẩu cung của Ngụy Văn Xuyên, từ vài năm trước nó đã bắt đầu tiếp xúc với người bạn trên mạng thần bí kia, đối phương dùng kế hoạch và bước đệm lâu dài, từ địa điểm vứt xác ở Tân Hải, đến hang ổ tội phạm truy nã như ẩn như hiện, từng bước một dẫn dắt chúng ta bắt sống Lư Quốc Thịnh và chỗ hắn ẩn thân...”
Thổi đi bụi đất khó nhìn rõ, sự mạch lạc ban đầu như phủ kín sương mù bắt đầu lộ ra, bày trên quyển sổ cũ, vô cùng ghê người.
“Có mấy khả năng, thứ nhất, giống như Chột Mắt nói, tập đoàn tội phạm nội chiến, một thế lực trong đó làm chuyện năm ấy Phí Thừa Vũ từng nghĩ nhưng chưa thể hoàn thành – loại trừ những người bỏ vốn khác, một mình khống chế cả băng nhóm. Hoặc họ nhằm vào ai đó trong Cục công an, tất cả đều vì lật lại vụ án Cố Chiêu.” Phí Độ co ngón tay lạnh cóng, lấy di động ra, “Giống như bài gửi kỳ này của Người Đọc Diễn Cảm – báo thù, anh tin cái nào hơn?”
Lúc này, một số điện thoại lạ đột nhiên gọi tới, nhảy lên trên ứng dụng đọc sách, Phí Độ nhìn Lạc Văn Chu một cái rồi nghe máy: “A lô?”
“Là tôi, Chu Hoài Cẩn,” Người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng, “Hiện giờ tôi đang ở trong nước, anh có tiện gặp mặt tôi một lần không?”
Phí Độ bỏ điện thoại xuống, quay đầu hỏi Lạc Văn Chu: “Sư huynh, có một chàng trai lạ hẹn gặp mặt em, anh phê chuẩn chứ? Về nhà sẽ không bắt em quỳ bàn chà chứ?”
Bình luận facebook