Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đọc Thầm - Quyển 5 - Chương 44
Tiếng nổ trong dự kiến không hề vang lên.
“Dưới lòng đất chôn bom, trên nền cũ của viện phúc lợi Hằng An, chôn từ công trình kiến trúc năm đó đến sân sau,” Lạc Văn Chu nói, “Chúng tôi đã tháo gỡ – cục trưởng Trương, viện phúc lợi cũng đã dỡ bỏ rất nhiều năm rồi, bất kể năm xưa ông hận nó cỡ nào, nơi đây đã biến thành như vậy, còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Trương Xuân Cửu chầm chậm buông bàn tay cầm thiết bị kích nổ xuống.
Lạc Văn Chu một tay ấn tai nghe, dù rằng bây giờ anh chỉ hận không thể chui qua điện thoại, lại vẫn phải phân tâm ứng phó người trước mắt: “Kết thúc rồi, cục trưởng Trương.”
Khóe miệng Trương Xuân Cửu hơi mỉm cười: “Ồ, thế sao?”
Lạc Văn Chu giật mình nhận thấy khác thường, ngay lập tức một luồng sóng nhiệt nổ tung “Ầm” một phát, khiến tai anh điếc tạm thời, có thứ gì đập lên áo chống đạn, anh giống như bị đẩy mạnh một phát, đồng tử bị cường quang kích thích co lại – “Trương Xuân Linh” trốn trong đám người phía sau Trương Xuân Cửu nổ rồi!
Trong đám lửa phừng phừng bay lên máu thịt không nhận ra diện mạo ban đầu, một kẻ giơ tay đầu hàng vừa vặn đứng kế quả bom người, hai tay giơ lên đã không cánh bay mất một, da mặt bị cháy non nửa, chẳng biết đã sợ đần ra hay là thế nào, mà hắn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cao giọng gào thét thảm thiết.
Tất cả khiên chống bạo động đồng thời giơ lên, các đặc công huấn luyện chuyên nghiệp lập tức tách ra tìm chỗ nấp, Trương Xuân Cửu đổ về phía trước, nặng nề ngã quỵ xuống đất, lưng đau rát tựa hồ cháy rồi, đất đá tung lên đổ ập xuống người. Ông ta nhìn thấy cảnh sát rối loạn, trong tai nổ ran, không nghe thấy gì cả, chỉ có thể từ chấn động của mặt đất cảm giác được vụ nổ rất đẹp.
Mùi máu tanh và khói thuốc súng nồng nặc phát ngộp, điểm duy nhất không được hoàn mỹ, là mặt đất sửa chữa nhiều lần đã thay đổi, biến thành hỗn hợp nhựa đường, xi-măng, cao su... không còn là bùn đất có mùi tanh năm ấy.
Cả trong mơ Trương Xuân Cửu cũng có thể ngửi thấy thứ mùi tanh của bùn đất ấy, bởi vì lúc nhỏ không chỉ một lần bị đạp đầu vào đó, nỗi căm hận khắc ghi vào xương tủy chảy xuống theo đó, như độc tố ngấm vào bùn đất, đến bây giờ sau nhiều năm, chất độc rốt cuộc bùng lên như thể giếng phun.
Trừ đi tay béo đóng giả Trương Xuân Linh, ông ta tổng cộng dẫn đến năm người, trên mỗi người đều có một két sắt mini cài mật khẩu, Trương Xuân Cửu bảo họ trong đó là tiền mặt và vàng thỏi dùng khi khẩn cấp, để họ chia nhau giữ, bảo quản sát người, kẻ đóng giả Trương Xuân Linh không cần tự mình xách túi, bởi vậy bom giấu vào vật độn trong bụng hắn.
Ông ta đã có sẵn hai sự chuẩn bị, lỡ như không thể kích nổ bom dưới lòng đất, năm quả bom người cũng đủ nổ tung khu này – các cảnh sát ở đây đều là đệm lưng, đến lúc ấy đối mặt với một đống xác chết nát bét, sợ rằng pháp y phải tăng ca đến tết Nguyên tiêu mới tách được đám máu thịt lẫn lộn vào nhau, Trương Xuân Linh đã thoát thân từ lâu rồi.
Ông ta lập kế hoạch rất tốt.
Quan trọng nhất là, ông ta có thể thoải mái kết thúc tất cả, khỏi cần rơi vào tay cảnh sát, bị tra hỏi và thẩm vấn.
Bọn họ không có tư cách – không ai trên thế giới này có tư cách phán tội ông ta.
Trương Xuân Cửu nằm dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn về hướng sân thể dục, sân luyện tập nhỏ được hàng rào bảo vệ ngăn ra tĩnh mịch và trầm lặng nhìn lại ông ta. Sau đó sân luyện tập dần dần tan ra, hóa thành khoảng sân cũ vây hàng rào sắt, lũ trẻ ấy im lặng, đầy vẻ chết chóc nhìn ông ta chăm chăm, như một loạt tiểu quỷ u ám.
Ông ta cười với chúng.
Đúng lúc này, ngực chợt trống rỗng, ảo giác tường vây cũ và bọn tiểu quỷ phút chốc tiêu tan, cả người bị thô lỗ xách lên khỏi mặt đất, Trương Xuân Cửu còn hoa mắt, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cổ tay đã bị khóa thứ gì, Lạc Văn Chu nắm cổ áo ông ta quát câu gì đó, Trương Xuân Cửu chợt trợn mắt, lập tức ý thức được khác thường.
Mặt đất đã thôi chấn động!
Không biết sức lực từ đâu tới, Trương Xuân Cửu nhất thời giãy ra khỏi tay Lạc Văn Chu, quay phắt người lại – ngoại trừ kẻ béo đóng giả Trương Xuân Linh, năm quả “bom” khác tịt hết! Mấy kẻ nhát gan kia run bần bật trốn đông trốn tây, cũng chẳng màng để ý va li trên người, một va li rơi bung khóa, văng ra một đống giấy vụn và đá, bom ban đầu đã không cánh mà bay!
Báo cũ nhét trong va li phần lớn đã bị cháy, có một góc nhẹ tênh bay đến trước mặt Trương Xuân Cửu, bên trên còn một số chữ lờ mờ đọc được, thời gian là mười bốn năm trước, đưa tin vụ cháy Cung La Phù.
Trương Xuân Cửu gào thét, bị cảnh sát xông lên ba chân bốn cẳng đè xuống đất.
Lạc Văn Chu còng Trương Xuân Cửu rồi lập tức ném cho đồng nghiệp, giơ tay chùi vết trầy nhỏ trên trán, sau đó gọi lại cú điện thoại vừa rồi không rõ vì sao ngắt mất, song Đào Nhiên đã tắt máy!
Đào Nhiên không biết mất bao lâu mới thoát khỏi ác mộng, tỉnh lại thấy bên ngoài vẫn tối om om, anh căn bản cũng không biết mình đã mê man bao lâu, cả người vừa hoảng vừa lơ mơ. Phản ứng đầu tiên chính là bốc điện thoại gọi cho Lạc Văn Chu, ai ngờ vừa bắt máy còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đột nhiên nổ uỳnh một tiếng, Đào Nhiên hoảng quá run tay, lăn thẳng từ trên ghế xuống, văng cả pin điện thoại ra. Là một bệnh nhân bán thân bất toại, Đào Nhiên phải dốc hết sức lực bình sinh mới lật được người lại, vội vàng bò khắp nơi mò tìm linh kiện di động.
Lạc Văn Chu gọi điện sáu lần đều không được, lại nghĩ đến câu “Phí Độ” dang dở của Đào Nhiên ban nãy, lo cuống lên, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Lúc này, đồng nghiệp đã cấp tốc kiểm tra các vật dễ cháy nổ khác trên người nghi phạm, một viên cảnh sát chạy tới: “Đội trưởng Lạc, một chết một bị thương nặng, người chết hình như là Trương Xuân Linh, chất nổ rất có thể là gắn sát người.”
Các ngón tay Lạc Văn Chu cơ hồ vô thức bấm số điện thoại lần nữa: “Không thể, Trương Xuân Linh không thể tự mình làm quả bom người đầu tiên, hơn nữa tên béo phía sau ban nãy chưa nói một câu, cũng không giống phong cách của Trương Xuân Linh, chắc hẳn là ngụy trang.”
“Hả? Ngụy trang?” Đồng nghiệp đã hiểu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Trương Xuân Cửu bị nhét vào xe cảnh sát cách đó không xa, “Ý anh là cục trưởng Trương... không phải, Trương... người đó, ông ta tự mình dụ chúng ta đi, là để yểm hộ Trương Xuân Linh? Vậy Trương Xuân Linh đi đâu rồi?”
Lạc Văn Chu không rảnh trả lời – cú điện thoại thứ bảy thông!
Đào Nhiên xụi lơ dưới đất, cảm thấy mình thật sự chẳng còn nhân dạng, thở hồng hộc nói với Lạc Văn Chu: “Phí Độ... Phí Độ đánh thuốc mê tôi, tôi... tôi bây giờ không biết cậu ta đã đi đâu...”
Nói đoạn Đào Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, máy tính anh dùng để tra thông tin về Hách Chấn Hoa đang mở, phía dưới màn hình là bộ đàm và một chiếc điện thoại di động khác của anh – không ít cảnh sát bình thường đều dùng hai điện thoại, điện thoại cá nhân và một chiếc là của đơn vị cấp thống nhất, chuyên dùng cho công việc.
“Trước khi đi cậu ta đã động vào máy tính, bộ đàm và điện thoại công việc của tôi,” Đào Nhiên khó khăn lê cái chân bó thạch cao cứng ngắc đến cạnh ghế mở máy tính, “Khi nãy... khi nãy theo dõi tình hình các ông truy bắt cục trưởng Trương, còn có Weixin Trương Đông Lai đăng... A, tên ranh con này!”
Đào Nhiên muốn trèo lên ghế mà không thành công, thật sự không nhịn nổi phun ra một câu chửi tục hai mươi năm cũng khó gặp một lần: “Ảnh Trương Đông Lai đăng rất không bình thường, hắn không phải đăng cho chúng ta xem, mà là...”
Ban nãy thần kinh Lạc Văn Chu vẫn căng thẳng tập trung vào Trương Xuân Cửu, chưa kịp suy nghĩ kỹ, giờ đây nghe câu này của Đào Nhiên đã hiểu ra, anh ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Cửu, vết máu chảy xuống hai tai ông ta đã khô, xuyên qua cửa kính xe, ông ta đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
Khi nãy Trương Xuân Cửu cố ý nhắc tới Phí Độ, ắt là để anh phân tâm hòng thuận lợi kích nổ bom... Nhưng tại sao ông ta lại nói tới Phí Độ? Hai tấm ảnh Phí Độ đăng bằng tài khoản của Trương Đông Lai là cho ai xem? Trương Xuân Linh đang ở đâu?
Còn nữa... vở kịch Trương Xuân Cửu chuẩn bị thời gian dài như vậy, tuyệt đối không nên chỉ là hiệu quả một chết một bị thương nặng, số bom khác ở đâu, tại sao không nổ?
Mấy cảnh sát khẩn cấp xử lý hiện trường đang chạy khắp nơi nhặt báo vụn trong va li rơi ra, Lạc Văn Chu nhìn lướt qua, chớp mắt đã hiểu điều gì đó, không đợi Đào Nhiên nói gì, anh đã trực tiếp cúp máy, nghiến răng nghiến lợi bấm một số khác: “Cục – trưởng – Lục, chú được lắm.”
Phí Độ bị lay tỉnh, ý thức mới hơi quay về thì hắn đã bị người ta lôi dậy ném xuống xe, bốn phía tối om, chân hắn vẫn nhũn ra, vừa chạm đất liền loạng choạng, hai tay bị trói ra sau lưng không thể giữ thăng bằng, ngã xuống đất khá thảm hại.
Mùi máu dính trên người khiến hắn buồn nôn, Phí Độ cũng lười giãy giụa, hắn cứ bằng tư thế ngã dưới đất tùy tiện lật người lại, rồi phá lên cười.
Tay tài xế bắt hắn thấy hắn ngông cuồng như vậy ngứa mắt liền đạp ngực hắn một phát: “Mày cười cái gì!”
Phí Độ thật sự không phải là tuyển thủ chuyên về thể lực, cơ hồ bị vô ảnh cước của đối phương đá bay sát đất một đoạn, lập tức ho sặc sụa, mái tóc dài dính máu rũ xuống che một mắt, hồi lâu hắn mới thở được, khẽ cảm thán một tiếng: “Thật dã man quá, thầy Phạm à, anh bạn thuộc hạ của thầy dọc đường cứ động tay động chân với tôi, phản trí, thật là quá thiếu đẳng cấp.”
“Kẻ dã man” nghe những lời này lập tức tiến lên một bước, tính cho hắn biết thế nào là động tay động chân thật sự, đúng lúc này, không xa chợt truyền đến một tiếng ho nghe hơi yếu, một người đàn ông tựa hồ khí huyết không đủ mở miệng: “Được rồi, đừng để người ta cười chê.”
Tay tài xế bắt cóc dã man nghe câu này, tích tắc liền từ dã thú nhe răng hút máu biến thành con gia súc được thuần dưỡng, ngoan ngoãn vâng một tiếng, lui ra phía sau vài bước.
Phí Độ vất vả nghiêng đầu, nhìn thấy một cô gái đẩy xe lăn đi tới – nếu là Lạc Văn Chu ở đây, anh có thể nhận ra cô gái đẩy xe lăn chính là tiếp tân ở tòa nhà Hồng Phúc lúc trước đã nhét cho anh tờ giấy.
Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông, khung xương có sẵn miễn cưỡng chống đỡ cho cái xác cao to, người thì đã gầy tong gầy teo phá tướng, đầu đội cái mũ len giản dị, cổ mệt mỏi ngoẹo sang một bên, như cười như không chăm chú nhìn Phí Độ...
Dẫu cho người này từng để lại một nhát dao sâu hoắm trong ý thức của Phí Độ, hắn cũng hầu như không nhận ra.
“Dưới lòng đất chôn bom, trên nền cũ của viện phúc lợi Hằng An, chôn từ công trình kiến trúc năm đó đến sân sau,” Lạc Văn Chu nói, “Chúng tôi đã tháo gỡ – cục trưởng Trương, viện phúc lợi cũng đã dỡ bỏ rất nhiều năm rồi, bất kể năm xưa ông hận nó cỡ nào, nơi đây đã biến thành như vậy, còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Trương Xuân Cửu chầm chậm buông bàn tay cầm thiết bị kích nổ xuống.
Lạc Văn Chu một tay ấn tai nghe, dù rằng bây giờ anh chỉ hận không thể chui qua điện thoại, lại vẫn phải phân tâm ứng phó người trước mắt: “Kết thúc rồi, cục trưởng Trương.”
Khóe miệng Trương Xuân Cửu hơi mỉm cười: “Ồ, thế sao?”
Lạc Văn Chu giật mình nhận thấy khác thường, ngay lập tức một luồng sóng nhiệt nổ tung “Ầm” một phát, khiến tai anh điếc tạm thời, có thứ gì đập lên áo chống đạn, anh giống như bị đẩy mạnh một phát, đồng tử bị cường quang kích thích co lại – “Trương Xuân Linh” trốn trong đám người phía sau Trương Xuân Cửu nổ rồi!
Trong đám lửa phừng phừng bay lên máu thịt không nhận ra diện mạo ban đầu, một kẻ giơ tay đầu hàng vừa vặn đứng kế quả bom người, hai tay giơ lên đã không cánh bay mất một, da mặt bị cháy non nửa, chẳng biết đã sợ đần ra hay là thế nào, mà hắn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cao giọng gào thét thảm thiết.
Tất cả khiên chống bạo động đồng thời giơ lên, các đặc công huấn luyện chuyên nghiệp lập tức tách ra tìm chỗ nấp, Trương Xuân Cửu đổ về phía trước, nặng nề ngã quỵ xuống đất, lưng đau rát tựa hồ cháy rồi, đất đá tung lên đổ ập xuống người. Ông ta nhìn thấy cảnh sát rối loạn, trong tai nổ ran, không nghe thấy gì cả, chỉ có thể từ chấn động của mặt đất cảm giác được vụ nổ rất đẹp.
Mùi máu tanh và khói thuốc súng nồng nặc phát ngộp, điểm duy nhất không được hoàn mỹ, là mặt đất sửa chữa nhiều lần đã thay đổi, biến thành hỗn hợp nhựa đường, xi-măng, cao su... không còn là bùn đất có mùi tanh năm ấy.
Cả trong mơ Trương Xuân Cửu cũng có thể ngửi thấy thứ mùi tanh của bùn đất ấy, bởi vì lúc nhỏ không chỉ một lần bị đạp đầu vào đó, nỗi căm hận khắc ghi vào xương tủy chảy xuống theo đó, như độc tố ngấm vào bùn đất, đến bây giờ sau nhiều năm, chất độc rốt cuộc bùng lên như thể giếng phun.
Trừ đi tay béo đóng giả Trương Xuân Linh, ông ta tổng cộng dẫn đến năm người, trên mỗi người đều có một két sắt mini cài mật khẩu, Trương Xuân Cửu bảo họ trong đó là tiền mặt và vàng thỏi dùng khi khẩn cấp, để họ chia nhau giữ, bảo quản sát người, kẻ đóng giả Trương Xuân Linh không cần tự mình xách túi, bởi vậy bom giấu vào vật độn trong bụng hắn.
Ông ta đã có sẵn hai sự chuẩn bị, lỡ như không thể kích nổ bom dưới lòng đất, năm quả bom người cũng đủ nổ tung khu này – các cảnh sát ở đây đều là đệm lưng, đến lúc ấy đối mặt với một đống xác chết nát bét, sợ rằng pháp y phải tăng ca đến tết Nguyên tiêu mới tách được đám máu thịt lẫn lộn vào nhau, Trương Xuân Linh đã thoát thân từ lâu rồi.
Ông ta lập kế hoạch rất tốt.
Quan trọng nhất là, ông ta có thể thoải mái kết thúc tất cả, khỏi cần rơi vào tay cảnh sát, bị tra hỏi và thẩm vấn.
Bọn họ không có tư cách – không ai trên thế giới này có tư cách phán tội ông ta.
Trương Xuân Cửu nằm dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn về hướng sân thể dục, sân luyện tập nhỏ được hàng rào bảo vệ ngăn ra tĩnh mịch và trầm lặng nhìn lại ông ta. Sau đó sân luyện tập dần dần tan ra, hóa thành khoảng sân cũ vây hàng rào sắt, lũ trẻ ấy im lặng, đầy vẻ chết chóc nhìn ông ta chăm chăm, như một loạt tiểu quỷ u ám.
Ông ta cười với chúng.
Đúng lúc này, ngực chợt trống rỗng, ảo giác tường vây cũ và bọn tiểu quỷ phút chốc tiêu tan, cả người bị thô lỗ xách lên khỏi mặt đất, Trương Xuân Cửu còn hoa mắt, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cổ tay đã bị khóa thứ gì, Lạc Văn Chu nắm cổ áo ông ta quát câu gì đó, Trương Xuân Cửu chợt trợn mắt, lập tức ý thức được khác thường.
Mặt đất đã thôi chấn động!
Không biết sức lực từ đâu tới, Trương Xuân Cửu nhất thời giãy ra khỏi tay Lạc Văn Chu, quay phắt người lại – ngoại trừ kẻ béo đóng giả Trương Xuân Linh, năm quả “bom” khác tịt hết! Mấy kẻ nhát gan kia run bần bật trốn đông trốn tây, cũng chẳng màng để ý va li trên người, một va li rơi bung khóa, văng ra một đống giấy vụn và đá, bom ban đầu đã không cánh mà bay!
Báo cũ nhét trong va li phần lớn đã bị cháy, có một góc nhẹ tênh bay đến trước mặt Trương Xuân Cửu, bên trên còn một số chữ lờ mờ đọc được, thời gian là mười bốn năm trước, đưa tin vụ cháy Cung La Phù.
Trương Xuân Cửu gào thét, bị cảnh sát xông lên ba chân bốn cẳng đè xuống đất.
Lạc Văn Chu còng Trương Xuân Cửu rồi lập tức ném cho đồng nghiệp, giơ tay chùi vết trầy nhỏ trên trán, sau đó gọi lại cú điện thoại vừa rồi không rõ vì sao ngắt mất, song Đào Nhiên đã tắt máy!
Đào Nhiên không biết mất bao lâu mới thoát khỏi ác mộng, tỉnh lại thấy bên ngoài vẫn tối om om, anh căn bản cũng không biết mình đã mê man bao lâu, cả người vừa hoảng vừa lơ mơ. Phản ứng đầu tiên chính là bốc điện thoại gọi cho Lạc Văn Chu, ai ngờ vừa bắt máy còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đột nhiên nổ uỳnh một tiếng, Đào Nhiên hoảng quá run tay, lăn thẳng từ trên ghế xuống, văng cả pin điện thoại ra. Là một bệnh nhân bán thân bất toại, Đào Nhiên phải dốc hết sức lực bình sinh mới lật được người lại, vội vàng bò khắp nơi mò tìm linh kiện di động.
Lạc Văn Chu gọi điện sáu lần đều không được, lại nghĩ đến câu “Phí Độ” dang dở của Đào Nhiên ban nãy, lo cuống lên, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Lúc này, đồng nghiệp đã cấp tốc kiểm tra các vật dễ cháy nổ khác trên người nghi phạm, một viên cảnh sát chạy tới: “Đội trưởng Lạc, một chết một bị thương nặng, người chết hình như là Trương Xuân Linh, chất nổ rất có thể là gắn sát người.”
Các ngón tay Lạc Văn Chu cơ hồ vô thức bấm số điện thoại lần nữa: “Không thể, Trương Xuân Linh không thể tự mình làm quả bom người đầu tiên, hơn nữa tên béo phía sau ban nãy chưa nói một câu, cũng không giống phong cách của Trương Xuân Linh, chắc hẳn là ngụy trang.”
“Hả? Ngụy trang?” Đồng nghiệp đã hiểu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Trương Xuân Cửu bị nhét vào xe cảnh sát cách đó không xa, “Ý anh là cục trưởng Trương... không phải, Trương... người đó, ông ta tự mình dụ chúng ta đi, là để yểm hộ Trương Xuân Linh? Vậy Trương Xuân Linh đi đâu rồi?”
Lạc Văn Chu không rảnh trả lời – cú điện thoại thứ bảy thông!
Đào Nhiên xụi lơ dưới đất, cảm thấy mình thật sự chẳng còn nhân dạng, thở hồng hộc nói với Lạc Văn Chu: “Phí Độ... Phí Độ đánh thuốc mê tôi, tôi... tôi bây giờ không biết cậu ta đã đi đâu...”
Nói đoạn Đào Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, máy tính anh dùng để tra thông tin về Hách Chấn Hoa đang mở, phía dưới màn hình là bộ đàm và một chiếc điện thoại di động khác của anh – không ít cảnh sát bình thường đều dùng hai điện thoại, điện thoại cá nhân và một chiếc là của đơn vị cấp thống nhất, chuyên dùng cho công việc.
“Trước khi đi cậu ta đã động vào máy tính, bộ đàm và điện thoại công việc của tôi,” Đào Nhiên khó khăn lê cái chân bó thạch cao cứng ngắc đến cạnh ghế mở máy tính, “Khi nãy... khi nãy theo dõi tình hình các ông truy bắt cục trưởng Trương, còn có Weixin Trương Đông Lai đăng... A, tên ranh con này!”
Đào Nhiên muốn trèo lên ghế mà không thành công, thật sự không nhịn nổi phun ra một câu chửi tục hai mươi năm cũng khó gặp một lần: “Ảnh Trương Đông Lai đăng rất không bình thường, hắn không phải đăng cho chúng ta xem, mà là...”
Ban nãy thần kinh Lạc Văn Chu vẫn căng thẳng tập trung vào Trương Xuân Cửu, chưa kịp suy nghĩ kỹ, giờ đây nghe câu này của Đào Nhiên đã hiểu ra, anh ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Cửu, vết máu chảy xuống hai tai ông ta đã khô, xuyên qua cửa kính xe, ông ta đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
Khi nãy Trương Xuân Cửu cố ý nhắc tới Phí Độ, ắt là để anh phân tâm hòng thuận lợi kích nổ bom... Nhưng tại sao ông ta lại nói tới Phí Độ? Hai tấm ảnh Phí Độ đăng bằng tài khoản của Trương Đông Lai là cho ai xem? Trương Xuân Linh đang ở đâu?
Còn nữa... vở kịch Trương Xuân Cửu chuẩn bị thời gian dài như vậy, tuyệt đối không nên chỉ là hiệu quả một chết một bị thương nặng, số bom khác ở đâu, tại sao không nổ?
Mấy cảnh sát khẩn cấp xử lý hiện trường đang chạy khắp nơi nhặt báo vụn trong va li rơi ra, Lạc Văn Chu nhìn lướt qua, chớp mắt đã hiểu điều gì đó, không đợi Đào Nhiên nói gì, anh đã trực tiếp cúp máy, nghiến răng nghiến lợi bấm một số khác: “Cục – trưởng – Lục, chú được lắm.”
Phí Độ bị lay tỉnh, ý thức mới hơi quay về thì hắn đã bị người ta lôi dậy ném xuống xe, bốn phía tối om, chân hắn vẫn nhũn ra, vừa chạm đất liền loạng choạng, hai tay bị trói ra sau lưng không thể giữ thăng bằng, ngã xuống đất khá thảm hại.
Mùi máu dính trên người khiến hắn buồn nôn, Phí Độ cũng lười giãy giụa, hắn cứ bằng tư thế ngã dưới đất tùy tiện lật người lại, rồi phá lên cười.
Tay tài xế bắt hắn thấy hắn ngông cuồng như vậy ngứa mắt liền đạp ngực hắn một phát: “Mày cười cái gì!”
Phí Độ thật sự không phải là tuyển thủ chuyên về thể lực, cơ hồ bị vô ảnh cước của đối phương đá bay sát đất một đoạn, lập tức ho sặc sụa, mái tóc dài dính máu rũ xuống che một mắt, hồi lâu hắn mới thở được, khẽ cảm thán một tiếng: “Thật dã man quá, thầy Phạm à, anh bạn thuộc hạ của thầy dọc đường cứ động tay động chân với tôi, phản trí, thật là quá thiếu đẳng cấp.”
“Kẻ dã man” nghe những lời này lập tức tiến lên một bước, tính cho hắn biết thế nào là động tay động chân thật sự, đúng lúc này, không xa chợt truyền đến một tiếng ho nghe hơi yếu, một người đàn ông tựa hồ khí huyết không đủ mở miệng: “Được rồi, đừng để người ta cười chê.”
Tay tài xế bắt cóc dã man nghe câu này, tích tắc liền từ dã thú nhe răng hút máu biến thành con gia súc được thuần dưỡng, ngoan ngoãn vâng một tiếng, lui ra phía sau vài bước.
Phí Độ vất vả nghiêng đầu, nhìn thấy một cô gái đẩy xe lăn đi tới – nếu là Lạc Văn Chu ở đây, anh có thể nhận ra cô gái đẩy xe lăn chính là tiếp tân ở tòa nhà Hồng Phúc lúc trước đã nhét cho anh tờ giấy.
Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông, khung xương có sẵn miễn cưỡng chống đỡ cho cái xác cao to, người thì đã gầy tong gầy teo phá tướng, đầu đội cái mũ len giản dị, cổ mệt mỏi ngoẹo sang một bên, như cười như không chăm chú nhìn Phí Độ...
Dẫu cho người này từng để lại một nhát dao sâu hoắm trong ý thức của Phí Độ, hắn cũng hầu như không nhận ra.
Bình luận facebook