Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 16
“Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi không sao chứ?” Nghe được tiếng súng, Giáo sư Tiền trong lòng thấp thỏm không yên, vội vàng chạy vào, nhìn thấy Trần Ngọc ngơ ngác đứng ở cửa, còn Mã Văn Thanh thì sắc mặt xanh mét đang tranh cãi với Phương Kim.
Cũng may hai người đều không sao cả, Giáo sư Tiền thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Giáo sư Vương rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tiêm một mũi thuốc, mọi người ở bên ngoài tranh thủ nán lại trong chốc lát.
Mã Văn Thanh lo lắng Phương Kim ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt các nữ sinh, hạ thấp hình tượng cao lớn anh tuấn uy vũ của hắn. Vì vậy hắn liền nhanh chân chạy tới bên cạnh Giáo sư Tiền, miêu tả lại cảnh hắn anh dũng tiến lên cùng nữ bánh tông tranh đấu kịch liệt thế nào, hoạch định ra kế hoạch tác chiến hoàn mỹ ra sao, cuối cùng bánh tông bị vây hãm không thể địch lại, trong lúc bị thương liền bỏ trốn, lời kể sống động như thật. Ngoại trừ một số chi tiết hắn khoác lác ra, căn bản cũng coi như là sự thật.
Giáo sư Tiền cau mày, ông làm nghề khảo cổ này đã lâu, cũng biết trong mộ lắm chuyện ly kỳ cổ quái, thế nhưng nơi này cất giấu bảo tàng bí mật mấy trăm năm của Ngô Tam Quế, tại sao lại có người mặc cổ trang sinh sống, còn là nữ nhân nữa...
“Thấy được dung mạo của nàng ta chưa? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?”
Nghe thấy câu này, Mã Văn Thanh thu hồi thần sắc không đứng đắn trên mặt, cau mày nói: “Thầy a, thầy đừng nói nữa, thầy nhắc, trò mới chợt nhớ ra, nàng kia cùng Trần Viên Viên trong bức họa khi nãy giống nhau như đúc. Chỉ là khuôn mặt của nàng ta hình như có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì trò chịu không nhận ra được.”
Trần Ngọc nhớ tới cặp mắt đáng sợ kia, cậu thậm chí còn phân vân không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, liếc nhìn bên giường, xoay người đi tới chỗ đông người.
Phong Hàn kéo Trần Ngọc lại, khi Trần Ngọc còn đang kinh ngạc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đi, chúng ta qua bên kia giường xem một chút.” Trần Ngọc biết Phong Hàn muốn làm rõ điều gì, nàng kia bổ nhào vào trong giường chạy trốn, nhưng nàng ta đào tẩu bằng cách nào?
Lòng hiếu kỳ của Trần Ngọc thật ra thì chẳng kém hơn so với bất luận kẻ nào, cậu cũng rất muốn biết, nhưng lúc này Trần Ngọc kiên định lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt: “Muốn đi thì một mình ngươi đi, ta không muốn. Ngươi mới nãy cũng đã trông thấy, nữ nhân kia hơn phân nửa là bánh tông.”
Phong Hàn lấy tay giữ chặt bả vai của Trần Ngọc, nghiêm túc mà lại kinh ngạc hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Trần Ngọc trừng lớn mắt, dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn Phong Hàn, ưỡn ngực kêu lên: “Vậy thì thế nào?! Chính là thế này, ta là loài người, ta không giống với nàng ta và... ngươi đều là quái vật, ta rất yếu ớt.”
Phong Hàn gật đầu một cái, có phần khó hiểu cau mày nhìn về phía Trần Ngọc nói: “Mặc dù ngươi thoạt nhìn rất căm phẫn, nhưng ta còn muốn nói cho ngươi biết, chuyện ngươi là loài người yếu ớt, một chút cũng không đáng để kiêu ngạo.” Ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Trần Ngọc hai tay ôm lấy cột giường, lệ rơi đầy mặt, “Ta không kiêu ngạo, ta thật không có a, ta chỉ muốn nói, ta sợ, mụ nội nó, ngươi muốn đi thì một mình ngươi đi đi, lão tử không đi!”
Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìn Trần Ngọc một lúc, nói như đúng rồi: “Thế nhưng, ta đã quyết định phải tìm hiểu rõ ràng, hình như ta đã từng gặp qua thứ kia, hơn nữa còn cảm thấy nếu chúng ta muốn thoát ra ngoài, nhất định phải tìm được nó. Cho nên, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc đáng thương nhìn hắn, “Cái kia, ngươi đi đi, ta yểm trợ. Ngao a, được rồi được rồi, ta tự đi là được chứ gì!” Khốn kiếp, bạo quân! Trần Ngọc trong lòng tức giận vừa mắng vừa nguyền rủa.
Trần Ngọc bị kéo đến trước giường, vốn ánh sáng đã ảm đạm bởi vì bóng người nặng nề mà càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Màn trướng trên giường hơn phân nửa đã rủ xuống, không biết là do Mã Văn Thanh kéo hay là nàng kia trước khi lẩn đi tạo ra. Phong Hàn trực tiếp đưa tay vén màn gấm lên, ngón tay thon dài ưu nhã đeo nhẫn hất tấm rèm. Trần Ngọc chợt phát hiện, tay của Phong Hàn rất đẹp, giống y như người hắn.
Ân? Tại sao mình lại để ý tới những thứ này? Trần Ngọc lặng đi một hồi, ngay sau đó cảm thán gần mực thì đen, sớm ngày ở chung với Mã Văn Thanh và đám người kia nên suy nghĩ cũng ngày càng giống nhau. Trần Ngọc thu hồi lại tâm tư, trên giường trừ áo ngủ bằng gấm, gối sứ tán loạn ra, không có gì cả. Phong Hàn dùng tay gõ lên tường đá phía bên trong giường, vừa nghe cũng biết không có cửa ngầm.
Trần Ngọc như ngộ ra điều gì, đưa tay chậm rãi đem chăn lật lên. Sau đó, hai người đồng thời thấy một cửa động tối đen như mực lộ ra ở giữa giường.
Trần Ngọc nói: “Nhất định là theo cái động này trốn thoát, nàng ta sao lại đào hầm ở giữa giường, chẳng lẽ khi ngủ không thấy bất tiện sao?”
Phong Hàn không tiếp lời, hắn chẳng qua đang tập trung nhìn vào trong động.
Hai người ở chỗ này thì thầm to nhỏ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, Giáo sư Tiền mang theo đám sinh viên cũng tới đây tra xét.
Trần Ngọc bật đèn pin mắt sói lên, chỉ có thể chiếu sáng ở khoảng cách rất gần, cậu nhìn thấy dấu vết quen thuộc, giật mình. Nhảy lên giường, thò người xuống lấy tay sờ sờ bên trong động, ồ lên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Đây giống như là trộm động...”
Trần Ngọc còn chưa dứt lời, trong động đột nhiên vươn ra một cái tay tái nhợt, nhanh chóng lôi Trần Ngọc xuống dưới. Biến cố quá mức bất ngờ, lúc Phong Hàn kịp phản ứng lại đưa tay ra thì chỉ bắt được một cái giầy của Trần Ngọc.
Trong phòng nhất thời yên ắng hẳn, Phong Hàn luôn luôn diện vô biểu tình bây giờ tựa hồ càng ngày càng lạnh hơn. Hắn cúi đầu nhìn tay của mình chốc lát, mới nãy Trần Ngọc còn vì sợ hắn lôi kéo tay cậu mà núp ở phía sau hắn.
Phong Hàn siết chặt thành giường, quay đầu lại nói: “Ta đi tìm hắn.” Sau đó dứt khoát linh hoạt nhảy vào trong động. Mã Văn Thanh thường ngày hi hi ha ha, luôn dẫn đầu khi dễ trêu chọc Trần Ngọc, lúc này thấy Trần Ngọc bị kéo xuống, cả kinh thất sắc, không nói hai lời, cũng nhảy vào theo.
Kiều Dật đỡ Giáo sư Vương giao cho Phương Kim chiếu cố, cũng bước vội đến trước giường, Diêu Văn Văn đã chạy tới kéo hắn lại, nói: “Quá mạo hiểm! Ta biết các ngươi sốt ruột muốn cứu người, nhưng cứ tiếp tục như vậy, các ngươi có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm hay không? Không bằng cùng nhau bàn bạc kế hoạch cứu người trước đã?”
Kiều Dật tránh khỏi tay của Diêu Văn Văn, nhìn về phía Giáo sư Tiền, bình tĩnh nói: “Thưa thầy, trò cũng xuống xem thế nào, trò sợ thương lượng xong xuôi, người đã không thể cứu ra được nữa.”
Nhìn thêm một người biến mất ở cửa động, Giáo sư Tiền than thở: “Mấy thanh niên thời nay thật là...” Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Giáo sư Tiền cũng rất lo lắng, Trần Ngọc là sinh viên của ông, lại là học trò mà ông tâm đắc nhất, trong lòng không nóng nảy sao được.
Khi Trần Ngọc bị kéo xuống, cơ hồ cảm giác mình hôn mê bất tỉnh, nhưng bị người ta dùng lực túm lấy nhanh chóng lôi về phía trước, thỉnh thoảng còn va chạm khiến cậu đau đớn, cũng để cậu nhận ra mình vẫn đang tỉnh táo. Cậu có thể nhận thấy chưa bao giờ nhịp tim của mình đập nhanh đến vậy, Trần Ngọc hung hăng hít sâu một hơi, cậu biết nhất định phải tìm cách dừng lại, nếu không sẽ bị thứ quỷ quái kia coi như đồ chơi mà mang đến một nơi nào đó.
Trần Ngọc thử lấy tay bấu víu vào nham thạch ở hai bên, nhưng căn bản không thể dùng sức, thứ phía trước bò nhanh như vậy, đầu óc Trần Ngọc càng thêm choáng váng. Trong lòng tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ thể lực của bánh tông đều kinh người đến thế sao!
Đại khái qua vài phút, Trần Ngọc cảm thấy trước mắt chợt tỏa sáng, cảm giác quay cuồng cũng ngưng, cậu bị hung hăng ném tới trên đất.
Rên rỉ, Trần Ngọc mở mắt ra, nghe thấy tiếng động vang lên bên cạnh, cậu vội vàng xoay người lại xem thứ gì đã kéo mình xuống đây. Trần Ngọc thật ra thì vẫn một mực cho rằng là do nữ bánh tông kia, cho nên cậu cảm thấy sợ hãi dị thường, lo lắng khi quay người sẽ thấy trên thân thể cô gái mọc đầy lông trắng hoặc lông đen, hàm răng sắc nhọn nhe ra chờ cậu.
Sau đó, Trần Ngọc phát hiện cậu đã lầm, suy nghĩ của cậu quá đơn giản, cho nên khi Trần Ngọc còn chưa kịp thích ứng, tiếng hét của cậu đã vang vọng bốn bề trong động.
...
Đập vào mắt là một khuôn mặt nữ nhân còn trẻ cực kỳ xinh đẹp, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện dung mạo nàng ta giống y như đúc với Trần Viên Viên trong bức tranh được tìm thấy ở gian thạch thất thứ hai. Cả người nàng đều ướt đẫm, mái tóc dài đen nhánh dính bết lên thân thể. Điểm mấu chốt chính là, mỹ nhân hoàn toàn không mặc quần áo.
Hình ảnh nóng bỏng như vậy, nhưng Trần Ngọc chỉ cảm thấy đời này chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại tràn ngập trong tim cậu như hiện tại, nửa người dưới của nữ nhân này rõ ràng là một chiếc đuôi rắn khổng lồ màu trắng. Chẳng lẽ đây chính là Trần Viên Viên? Nàng cuối cùng cũng vẫn biến thành bánh tông? Hơn nữa, đây rốt cuộc là bánh tông hiệu Trần Viên Viên hay là xà mỹ nữ hiệu Trần Viên Viên?
Nữ nhân trẻ tuổi quay mặt sang nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trong con ngươi màu vàng dựng thẳng phút chốc hình như hiện lên vẻ kinh hỷ khi nhìn thấy thức ăn... nhưng thật ra là cảm giác đói khát lâu ngày.
Trần Ngọc run rẩy lui về sau, xoay người bỏ chạy, sau đó cậu giật mình há to miệng. Trần Ngọc đến bây giờ mới phát hiện ra mình đang ở đại sảnh của một gian phòng có ba tầng lâu, trong phòng nguy nga lỗng lẫy, nói đúng hơn là kim ngọc mãn đường, màu vàng rực rỡ lóa mắt. Trần Ngọc thầm nghĩ, trong bút ký của người nọ có nhắc đến kho báu như núi, cậu vốn cho rằng câu nói kia chỉ khoa trương mà thôi, nhưng bây giờ cậu nhận ra, trên thế gian này thực sự có kho báu cao như núi.
Bốn phía đại sảnh đều đặt tượng tỳ hưu đá rất lớn, giữa phòng chất đầy dụng cụ bằng vàng, trang sức đá quý, thật sự giống như một ngọn đồi nhỏ, phải ngước mặt lên mới nhìn thấy đỉnh. Thư họa ở góc phòng, gần đến trăm quyển các loại, nơi này so với những gì ghi chép về bảo tàng bí ẩn của Ngô Tam Quế có khi còn nhiều hơn.
Đương nhiên, kho báu có nhiều đến thế nào đi chăng nữa, Trần Ngọc vẫn phải chạy trối chết. Song,Trần Ngọc lại ngừng bước. Trừ kho báu ra, cậu bi kịch phát hiện trong đại sảnh này còn có những thứ khác.
Rắn, tất cả đều là rắn.
To có, nhỏ có, thô có, mảnh có, ngay cả góc tường cũng toàn trứng rắn, cậu thậm chí còn chứng kiến một con ấu xà màu đen vừa phá trứng chui ra! Thay vì nói là tàng bảo khố, không bằng bảo đây là ổ rắn. Đám xà quấn thành từng đoàn từng đoàn lăn lộn trên nền nhà, bất kể có độc hay không, Trần Ngọc cảm thấy những con rắn này đều không phải loài ăn kiêng.
Trần Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, lại cố giả bộ trấn định xoay người. Hiện tại xem ra, an toàn nhất, là chạy vòng qua bên cạnh xà mỹ nữ, từ hang động vừa rồi leo lên, tìm được những người khác, như vậy cậu mới có hy vọng sống sót.
Điều may mắn duy nhất bây giờ chính là đám rắn ở bốn phía không thấy có dị động, tựa hồ còn chưa phát hiện ra Trần Ngọc xâm phạm lãnh thổ. Súng trong tay Trần Ngọc từ từ giương lên, đánh rắn phải đánh giập đầu, nhắm thẳng vào trái tim. Sau đó cậu thấy xà mỹ nữ ở phía đối diện cúi thấp người, dùng hai tay khổ sở tự mình xé một lớp da từ trên đuôi xuống.
Cuối cùng ném tới dưới chân Trần Ngọc, Trần Ngọc phát hiện, cái thứ dinh dính ướt nhẹp này là da rắn.
Trần Ngọc buồn nôn, cậu cố nén khó chịu, ngẩng đầu tiếp tục ngắm bắn. Xà mỹ nữ giương mắt nhìn về phía Trần Ngọc, đồng tử màu vàng khẽ thu nhỏ lại. Trần Ngọc nhận ra khuôn mặt yêu dị mà xinh đẹp kia đang biến đổi, làn da trắng nõn gần như trong suốt hóa thành từng đám vảy tái nhợt cực nhỏ, vảy dần dần bao trùm hết cả gương mặt, một lát sau, Trần Ngọc đã phân không rõ ngũ quan trên khuôn mặt kia nữa, chỉ trông thấy một đôi mắt màu vàng.
Hóa ra, nữ nhân không có mặt nọ, thật sự tồn tại.
Mặt rắn, đuôi rắn, chỉ có nửa người trên vẫn giữ nguyên hình người, đây mới chính là Trần Viên Viên? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà biến thành bộ dáng như thế này? Xà mỹ nữ há miệng, nàng phát ra thanh âm khàn khàn, hai tay giang rộng, bổ nhào về phía Trần Ngọc.
Trần Ngọc cầm súng, nheo lại hai mắt, từ từ bóp cò.
Xà mỹ nữ chợt phát ra tiếng rít nhỏ, sau đó trườn sang bên cạnh, Trần Ngọc thấy được Phong Hàn chui ra từ trong động, con ngươi của Phong Hàn ngoại trừ màu đen còn nhoáng lên màu vàng kim cùng ánh đỏ, răng nanh trong miệng cũng hiện ra. Khi nhìn thấy Trần Ngọc, màu đỏ trong mắt hắn mới dần dần phai nhạt.
Phong Hàn giơ tay lên hướng Trần Ngọc chào hỏi, bình thản hữu hảo tựa như ánh mặt trời sau giờ ngọ cùng hàng xóm khách khí, “Ngươi thoạt nhìn rất tốt.”
Trần Ngọc trắng bệch nghiêm mặt, cắn răng nói: “Ngươi hoa mắt, trên thực tế, ta không xong đến nơi rồi.”
Phong Hàn khẽ mỉm cười, đi về phía Trần Ngọc, Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật lúc này cũng trước sau ra khỏi cửa động.
“A! Bảo bối! Chúng ta phát —— hiện rồi!” Mã Văn Thanh thật ra là định nói chúng ta phát tài rồi...
“Mau quay lại, ở đây đều là rắn!” Trần Ngọc kêu lên.
Lúc này, xà mỹ nữ lập tức đem mục tiêu tập kích đổi thành Mã Văn Thanh.
“Kháo, đây là đồ chơi gì vậy? Xà yêu!” Mã Văn Thanh còn chưa kịp xông đến bảo tàng đã bị dọa cho hết hồn, vừa chạy trốn sang phía Kiều Dật vừa mắng, bởi vì có vảy che kín nên không thể nhìn thấy hoá ra đây chính là khuôn mặt mà Mã Văn Thanh sợ hú hồn ban nãy.
Trần Ngọc hữu khí vô lực nói: “Ngươi cũng có thể gọi nàng là xà mỹ nữ, ta nghĩ người đẹp khi nãy tập kích ngươi không thành chính là nó, Mã Văn Thanh, kỳ thực ta không biết từ khi nào ngươi lại đi yêu thích nhân thú đó.”
“Tiểu Trần Ngọc ngươi lại muốn ta chỉnh ngươi! Ngao a, không thể nào, mới vừa rồi rõ ràng là nữ nhân, hơn nữa trên mặt cũng rất bình thường.” Mã Văn Thanh vừa chạy vừa kêu la, chợt nhớ tới điều gì, “Trong nhật ký của người nọ có viết về nữ nhân không mặt, không phải chính là nàng ta đó chứ?”
“Rất có thể là vậy, xem ra người mà vị đội trưởng đáng thương kia mê luyến chẳng qua chỉ là một con rắn.” Trần Ngọc vô cùng đồng tình nói, “Bất quá, là mỹ nữ xà, khi chưa lột da, khuôn mặt còn nhìn được, chính là gương mặt của Trần Viên Viên đó.”
“Đây là loại Sinh xà cổ đặc biệt, mặc dù không biết do ai làm, Trần Viên Viên xem ra khi còn sống đã biến thành hình dạng này.”Phong Hàn nói.
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Phong Hàn, có lúc, cho dù là một bánh tông, Phong Hàn có phải hay không quá hiểu biết.
“Tại sao nó chỉ đuổi theo ta?!” Mã Văn Thanh vừa chạy vừa bi phẫn hét lên.
Trần Ngọc không khỏi nghĩ tới những lời Mã Văn Thanh nói khi mới vừa vào mộ đạo, vội vàng nhắc hắn: “Ngươi đã nói là bởi vì ngươi tương đối đẹp trai!”
“...”
Kiều Dật nổ súng, bắn trúng ngang hông xà mỹ nữ, xà mỹ nữ đau đớn lăn lộn, máu tươi tràn ra. Sau đó xà mỹ nữ xoay chuyển liên tục, rồi nhào tới bên tường. Tiếp đến cúi xuống cắn xé, mọi người sợ hãi phát hiện ra, nằm ở đó, là một người!
Xà mỹ nữ chốc chốc lại ngẩng đầu lên, trong miệng nuốt xuống một khối thịt, chờ thịt được nuốt vào, Trần Ngọc nhận thấy viên đạn găm ở thắt lưng của mỹ nữ xà từ từ bị đẩy ra ngoài, ngang hông một lần nữa bị vảy bao trùm, hoàn mỹ bóng loáng như băng. Xà mỹ nữ nheo mắt lại thấy rõ Kiều Dật là cầm súng bắn nó, hai chiếc răng nanh vừa trắng vừa dài lộ ra ngoài, biểu thị tức giận.
Khi những người khác còn đang bận rộn đối phó với xà mỹ nữ, Trần Ngọc lại ngơ ngác nhìn cái người nằm trên đất, người nọ đã bị ăn hơn phân nửa, từ phần eo trở xuống đã không còn lại gì.
Nơi nơi trên cơ thể huyết nhục mơ hồ còn bất chợt chui ra những con rắn dài nhỏ, khi Trần Ngọc cắn răng không muốn nhìn thêm nữa, người nọ đột nhiên rên rỉ một tiếng.
Còn sống!
Trần Ngọc kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện cặp mắt mang theo tia máu của người kia đang chằm chằm nhìn thẳng về phía mình.
“Giết ta, giết ta!” Thanh âm khàn khàn cực nhỏ.
Trần Ngọc siết chặt lòng bàn tay,giơ súng lên, cuối cùng hỏi: “Có còn ai khác ở đây không?” Cậu bất giác nghĩ tới Trần gia nhị đệ tử Triệu Ly mới gặp qua cách đây không lâu.
“A a a a a, giết ta!”
Trần Ngọc biết, người này thật ra đã phát điên rồi, cậu nhắm mắt nổ súng.
Trần Ngọc xoay người lại, nhìn về phía mỹ nữ xà đang đuổi theo Kiều Dật, vội vàng thay băng đạn mới, tốt nhất là bắn vài phát, thu hút sự chú ý của mỹ nữ xà, bằng không qua mấy giây nữa, Kiều Dật khẳng định sẽ bị đuổi kịp.
Mỹ nữ xà xoay người, nhìn về phía bên này, Trần Ngọc bật đèn pin mắt sói nên chiếu thẳng vào mắt nó. Thừa dịp nó bị mù tạm thời, Trần Ngọc vội vàng đổi vị trí, Phong Hàn vẫn như cũ không hề động đậy. Sau đó Trần Ngọc phát hiện khi xà khôi phục lại thị lực, liền nhào về phía cậu, về khoảng cách Phong Hàn gần với xà mỹ nữ hơn, nhưng xà mỹ nữ chưa từng liếc mắt tới, ngay cả khi đã đến gần, cũng cố ý bỏ qua nơi Phong Hàn đang đứng.
Kháo a, cái con rắn này cũng biết bắt nạt kẻ yếu.
“Phong Hàn, tới đây, chúng ta trở về!” Trần Ngọc nói, vọt đến bên cạnh cửa động.
Liền thấy Giáo sư Tiền mang theo tất cả mọi người cùng xuống.
Không đợi Trần Ngọc mở miệng, Giáo sư Tiền đã lên tiếng: “Mau, xem thử có đường khác hay không, không biết xảy ra chuyện gì, những con rắn độc hai chân kia bò đến nơi này, chúng ta chỉ có thể tạm thời đem cửa đá chặn lại, nhưng e là bọn chúng lọt vào đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Đây là đang trình diễn màn thảm họa rắn sao? Kháo a, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, nhường đường để cho mọi người đi vào.
Sau đó tất cả mọi người đầu tiên thì vui mừng nhận ra bảo tàng như núi, nhưng lúc sau lại bi kịch nhận ra nơi này cũng có rất nhiều rắn, có nữ sinh nhát gan đã khóc nấc lên.
Phong Hàn chợt nói: “Trần Ngọc, đem đống y phục ngươi lấy ở gian phòng kia ra chia cho mọi người.”
“Tại sao?”
Phong Hàn chỉ trên mặt đất, đáp: “Y phục trong tay ngươi, có thể đều là do thứ kia tạo ra.” Trần Ngọc nhìn theo tay Phong hàn, da rắn mà xà mỹ nữ lột xuống khi nãy, đã biến thành lớp y phục màu ngân bạch.
“Hơn nữa, từ bấy đến giờ, những con rắn nhỏ kia chưa từng tiếp cận ngươi, chỉ có xung quanh ngươi là không có. Trừ con lớn nhất ra, lũ ấu xà không thể động vào ngươi.” Phong Hàn mặt không đổi sắc bóp chết một con rắn bò lên người hắn, đồng thời thản nhiên nói.
Xem ra rắn là động vật cấp thấp, còn lâu mới có thể so sánh với cổ, trừ xà mỹ nữ, lũ ấu xà vẫn không hề kiêng dè Phong Hàn.
Trần Ngọc vội vàng đem y phục phân phát, vì không đủ nên có người phải dùng chung, quả nhiên bây giờ chỉ cần lo ứng phó với mỹ nữ xà kia.
“Giáo sư, làm thế nào bây giờ?” Diêu Văn Văn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nữ sinh sợ rắn tựa hồ là bẩm sinh.
Giáo sư Tiền thấy tình hình trong phòng cũng phải nhíu mày, lên trời không đường, xuống đất không cửa. Bây giờ, kho báu như núi hiện ra trước mặt cũng không có nổi một tia mừng rỡ.
“Phương Kim, ngươi làm gì vậy! Mau quay lại!” Bạn gái Tiểu Tề của Phương Kim kinh hoàng hét lên.
Mọi người quay lại nhìn, phát hiện Phương Kim mang trên mặt nụ cười quỷ dị, trong tư thế kỳ quặc chầm chậm đi về phía xà mỹ nữ, đồng thời lẩm bẩm trong miệng: “Mỹ nhân, ta tới đây...”
Phong Hàn lại gần, đập vào gáy Phương Kim, Phương Kim hét lên, tỉnh lại.
Xà này hình như còn có thể thôi miên? Trần Ngọc tựa hồ hiểu được nguyên nhân tại sao vị đội trưởng kia muốn lưu lại, khi đó đại khái ở trong mắt đội trưởng, xà mỹ nữ nhưng thật ra là một tuyệt thế mỹ nhân.
Xà mỹ nữ một lần nữa đứng lên, giang rộng hai tay, xoay ngươi muốn chui vào trong động.
“Không tốt, nó đi nhất định là để thả những con độc xà kia!” Giáo sư Tiền cả kinh nói.
Phong Hàn lôi kéo Trần Ngọc, hai người bọn họ dùng một bộ y phục miễn cưỡng đắp lên người, lúc này đi tới, chỉ lên trên bảo tàng: “Bảo tất cả mọi người chạy lên phía trên.”
Giáo sư Tiền lập tức nhìn theo hướng chỉ của Phong Hàn, bên trên đống kho báu, có vài thân ảnh màu xám tro.
“Là thây khô, hơn nữa quần áo trên người cũng cái xác ở cửa không khác nhau là mấy.” Giáo sư Tiền lẩm bẩm nói, sau đó ông hiểu được dụng ý của Phong Hàn, những thi thể này đều là đầu hướng lên trên, ngả vào trên đống kho báu, với lại đã gần như bò lên đến nóc. Bọn họ liều chết cũng muốn đi lên trên, rốt cuộc là tại sao.
Nếu như đám người bọn họ bây giờ cũng đi lên, có thể tìm được đường ra ngoài hay không?
-END 16-
Cũng may hai người đều không sao cả, Giáo sư Tiền thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Giáo sư Vương rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tiêm một mũi thuốc, mọi người ở bên ngoài tranh thủ nán lại trong chốc lát.
Mã Văn Thanh lo lắng Phương Kim ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt các nữ sinh, hạ thấp hình tượng cao lớn anh tuấn uy vũ của hắn. Vì vậy hắn liền nhanh chân chạy tới bên cạnh Giáo sư Tiền, miêu tả lại cảnh hắn anh dũng tiến lên cùng nữ bánh tông tranh đấu kịch liệt thế nào, hoạch định ra kế hoạch tác chiến hoàn mỹ ra sao, cuối cùng bánh tông bị vây hãm không thể địch lại, trong lúc bị thương liền bỏ trốn, lời kể sống động như thật. Ngoại trừ một số chi tiết hắn khoác lác ra, căn bản cũng coi như là sự thật.
Giáo sư Tiền cau mày, ông làm nghề khảo cổ này đã lâu, cũng biết trong mộ lắm chuyện ly kỳ cổ quái, thế nhưng nơi này cất giấu bảo tàng bí mật mấy trăm năm của Ngô Tam Quế, tại sao lại có người mặc cổ trang sinh sống, còn là nữ nhân nữa...
“Thấy được dung mạo của nàng ta chưa? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?”
Nghe thấy câu này, Mã Văn Thanh thu hồi thần sắc không đứng đắn trên mặt, cau mày nói: “Thầy a, thầy đừng nói nữa, thầy nhắc, trò mới chợt nhớ ra, nàng kia cùng Trần Viên Viên trong bức họa khi nãy giống nhau như đúc. Chỉ là khuôn mặt của nàng ta hình như có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì trò chịu không nhận ra được.”
Trần Ngọc nhớ tới cặp mắt đáng sợ kia, cậu thậm chí còn phân vân không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, liếc nhìn bên giường, xoay người đi tới chỗ đông người.
Phong Hàn kéo Trần Ngọc lại, khi Trần Ngọc còn đang kinh ngạc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đi, chúng ta qua bên kia giường xem một chút.” Trần Ngọc biết Phong Hàn muốn làm rõ điều gì, nàng kia bổ nhào vào trong giường chạy trốn, nhưng nàng ta đào tẩu bằng cách nào?
Lòng hiếu kỳ của Trần Ngọc thật ra thì chẳng kém hơn so với bất luận kẻ nào, cậu cũng rất muốn biết, nhưng lúc này Trần Ngọc kiên định lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt: “Muốn đi thì một mình ngươi đi, ta không muốn. Ngươi mới nãy cũng đã trông thấy, nữ nhân kia hơn phân nửa là bánh tông.”
Phong Hàn lấy tay giữ chặt bả vai của Trần Ngọc, nghiêm túc mà lại kinh ngạc hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Trần Ngọc trừng lớn mắt, dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn Phong Hàn, ưỡn ngực kêu lên: “Vậy thì thế nào?! Chính là thế này, ta là loài người, ta không giống với nàng ta và... ngươi đều là quái vật, ta rất yếu ớt.”
Phong Hàn gật đầu một cái, có phần khó hiểu cau mày nhìn về phía Trần Ngọc nói: “Mặc dù ngươi thoạt nhìn rất căm phẫn, nhưng ta còn muốn nói cho ngươi biết, chuyện ngươi là loài người yếu ớt, một chút cũng không đáng để kiêu ngạo.” Ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Trần Ngọc hai tay ôm lấy cột giường, lệ rơi đầy mặt, “Ta không kiêu ngạo, ta thật không có a, ta chỉ muốn nói, ta sợ, mụ nội nó, ngươi muốn đi thì một mình ngươi đi đi, lão tử không đi!”
Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìn Trần Ngọc một lúc, nói như đúng rồi: “Thế nhưng, ta đã quyết định phải tìm hiểu rõ ràng, hình như ta đã từng gặp qua thứ kia, hơn nữa còn cảm thấy nếu chúng ta muốn thoát ra ngoài, nhất định phải tìm được nó. Cho nên, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc đáng thương nhìn hắn, “Cái kia, ngươi đi đi, ta yểm trợ. Ngao a, được rồi được rồi, ta tự đi là được chứ gì!” Khốn kiếp, bạo quân! Trần Ngọc trong lòng tức giận vừa mắng vừa nguyền rủa.
Trần Ngọc bị kéo đến trước giường, vốn ánh sáng đã ảm đạm bởi vì bóng người nặng nề mà càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Màn trướng trên giường hơn phân nửa đã rủ xuống, không biết là do Mã Văn Thanh kéo hay là nàng kia trước khi lẩn đi tạo ra. Phong Hàn trực tiếp đưa tay vén màn gấm lên, ngón tay thon dài ưu nhã đeo nhẫn hất tấm rèm. Trần Ngọc chợt phát hiện, tay của Phong Hàn rất đẹp, giống y như người hắn.
Ân? Tại sao mình lại để ý tới những thứ này? Trần Ngọc lặng đi một hồi, ngay sau đó cảm thán gần mực thì đen, sớm ngày ở chung với Mã Văn Thanh và đám người kia nên suy nghĩ cũng ngày càng giống nhau. Trần Ngọc thu hồi lại tâm tư, trên giường trừ áo ngủ bằng gấm, gối sứ tán loạn ra, không có gì cả. Phong Hàn dùng tay gõ lên tường đá phía bên trong giường, vừa nghe cũng biết không có cửa ngầm.
Trần Ngọc như ngộ ra điều gì, đưa tay chậm rãi đem chăn lật lên. Sau đó, hai người đồng thời thấy một cửa động tối đen như mực lộ ra ở giữa giường.
Trần Ngọc nói: “Nhất định là theo cái động này trốn thoát, nàng ta sao lại đào hầm ở giữa giường, chẳng lẽ khi ngủ không thấy bất tiện sao?”
Phong Hàn không tiếp lời, hắn chẳng qua đang tập trung nhìn vào trong động.
Hai người ở chỗ này thì thầm to nhỏ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, Giáo sư Tiền mang theo đám sinh viên cũng tới đây tra xét.
Trần Ngọc bật đèn pin mắt sói lên, chỉ có thể chiếu sáng ở khoảng cách rất gần, cậu nhìn thấy dấu vết quen thuộc, giật mình. Nhảy lên giường, thò người xuống lấy tay sờ sờ bên trong động, ồ lên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Đây giống như là trộm động...”
Trần Ngọc còn chưa dứt lời, trong động đột nhiên vươn ra một cái tay tái nhợt, nhanh chóng lôi Trần Ngọc xuống dưới. Biến cố quá mức bất ngờ, lúc Phong Hàn kịp phản ứng lại đưa tay ra thì chỉ bắt được một cái giầy của Trần Ngọc.
Trong phòng nhất thời yên ắng hẳn, Phong Hàn luôn luôn diện vô biểu tình bây giờ tựa hồ càng ngày càng lạnh hơn. Hắn cúi đầu nhìn tay của mình chốc lát, mới nãy Trần Ngọc còn vì sợ hắn lôi kéo tay cậu mà núp ở phía sau hắn.
Phong Hàn siết chặt thành giường, quay đầu lại nói: “Ta đi tìm hắn.” Sau đó dứt khoát linh hoạt nhảy vào trong động. Mã Văn Thanh thường ngày hi hi ha ha, luôn dẫn đầu khi dễ trêu chọc Trần Ngọc, lúc này thấy Trần Ngọc bị kéo xuống, cả kinh thất sắc, không nói hai lời, cũng nhảy vào theo.
Kiều Dật đỡ Giáo sư Vương giao cho Phương Kim chiếu cố, cũng bước vội đến trước giường, Diêu Văn Văn đã chạy tới kéo hắn lại, nói: “Quá mạo hiểm! Ta biết các ngươi sốt ruột muốn cứu người, nhưng cứ tiếp tục như vậy, các ngươi có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm hay không? Không bằng cùng nhau bàn bạc kế hoạch cứu người trước đã?”
Kiều Dật tránh khỏi tay của Diêu Văn Văn, nhìn về phía Giáo sư Tiền, bình tĩnh nói: “Thưa thầy, trò cũng xuống xem thế nào, trò sợ thương lượng xong xuôi, người đã không thể cứu ra được nữa.”
Nhìn thêm một người biến mất ở cửa động, Giáo sư Tiền than thở: “Mấy thanh niên thời nay thật là...” Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Giáo sư Tiền cũng rất lo lắng, Trần Ngọc là sinh viên của ông, lại là học trò mà ông tâm đắc nhất, trong lòng không nóng nảy sao được.
Khi Trần Ngọc bị kéo xuống, cơ hồ cảm giác mình hôn mê bất tỉnh, nhưng bị người ta dùng lực túm lấy nhanh chóng lôi về phía trước, thỉnh thoảng còn va chạm khiến cậu đau đớn, cũng để cậu nhận ra mình vẫn đang tỉnh táo. Cậu có thể nhận thấy chưa bao giờ nhịp tim của mình đập nhanh đến vậy, Trần Ngọc hung hăng hít sâu một hơi, cậu biết nhất định phải tìm cách dừng lại, nếu không sẽ bị thứ quỷ quái kia coi như đồ chơi mà mang đến một nơi nào đó.
Trần Ngọc thử lấy tay bấu víu vào nham thạch ở hai bên, nhưng căn bản không thể dùng sức, thứ phía trước bò nhanh như vậy, đầu óc Trần Ngọc càng thêm choáng váng. Trong lòng tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ thể lực của bánh tông đều kinh người đến thế sao!
Đại khái qua vài phút, Trần Ngọc cảm thấy trước mắt chợt tỏa sáng, cảm giác quay cuồng cũng ngưng, cậu bị hung hăng ném tới trên đất.
Rên rỉ, Trần Ngọc mở mắt ra, nghe thấy tiếng động vang lên bên cạnh, cậu vội vàng xoay người lại xem thứ gì đã kéo mình xuống đây. Trần Ngọc thật ra thì vẫn một mực cho rằng là do nữ bánh tông kia, cho nên cậu cảm thấy sợ hãi dị thường, lo lắng khi quay người sẽ thấy trên thân thể cô gái mọc đầy lông trắng hoặc lông đen, hàm răng sắc nhọn nhe ra chờ cậu.
Sau đó, Trần Ngọc phát hiện cậu đã lầm, suy nghĩ của cậu quá đơn giản, cho nên khi Trần Ngọc còn chưa kịp thích ứng, tiếng hét của cậu đã vang vọng bốn bề trong động.
...
Đập vào mắt là một khuôn mặt nữ nhân còn trẻ cực kỳ xinh đẹp, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện dung mạo nàng ta giống y như đúc với Trần Viên Viên trong bức tranh được tìm thấy ở gian thạch thất thứ hai. Cả người nàng đều ướt đẫm, mái tóc dài đen nhánh dính bết lên thân thể. Điểm mấu chốt chính là, mỹ nhân hoàn toàn không mặc quần áo.
Hình ảnh nóng bỏng như vậy, nhưng Trần Ngọc chỉ cảm thấy đời này chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại tràn ngập trong tim cậu như hiện tại, nửa người dưới của nữ nhân này rõ ràng là một chiếc đuôi rắn khổng lồ màu trắng. Chẳng lẽ đây chính là Trần Viên Viên? Nàng cuối cùng cũng vẫn biến thành bánh tông? Hơn nữa, đây rốt cuộc là bánh tông hiệu Trần Viên Viên hay là xà mỹ nữ hiệu Trần Viên Viên?
Nữ nhân trẻ tuổi quay mặt sang nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trong con ngươi màu vàng dựng thẳng phút chốc hình như hiện lên vẻ kinh hỷ khi nhìn thấy thức ăn... nhưng thật ra là cảm giác đói khát lâu ngày.
Trần Ngọc run rẩy lui về sau, xoay người bỏ chạy, sau đó cậu giật mình há to miệng. Trần Ngọc đến bây giờ mới phát hiện ra mình đang ở đại sảnh của một gian phòng có ba tầng lâu, trong phòng nguy nga lỗng lẫy, nói đúng hơn là kim ngọc mãn đường, màu vàng rực rỡ lóa mắt. Trần Ngọc thầm nghĩ, trong bút ký của người nọ có nhắc đến kho báu như núi, cậu vốn cho rằng câu nói kia chỉ khoa trương mà thôi, nhưng bây giờ cậu nhận ra, trên thế gian này thực sự có kho báu cao như núi.
Bốn phía đại sảnh đều đặt tượng tỳ hưu đá rất lớn, giữa phòng chất đầy dụng cụ bằng vàng, trang sức đá quý, thật sự giống như một ngọn đồi nhỏ, phải ngước mặt lên mới nhìn thấy đỉnh. Thư họa ở góc phòng, gần đến trăm quyển các loại, nơi này so với những gì ghi chép về bảo tàng bí ẩn của Ngô Tam Quế có khi còn nhiều hơn.
Đương nhiên, kho báu có nhiều đến thế nào đi chăng nữa, Trần Ngọc vẫn phải chạy trối chết. Song,Trần Ngọc lại ngừng bước. Trừ kho báu ra, cậu bi kịch phát hiện trong đại sảnh này còn có những thứ khác.
Rắn, tất cả đều là rắn.
To có, nhỏ có, thô có, mảnh có, ngay cả góc tường cũng toàn trứng rắn, cậu thậm chí còn chứng kiến một con ấu xà màu đen vừa phá trứng chui ra! Thay vì nói là tàng bảo khố, không bằng bảo đây là ổ rắn. Đám xà quấn thành từng đoàn từng đoàn lăn lộn trên nền nhà, bất kể có độc hay không, Trần Ngọc cảm thấy những con rắn này đều không phải loài ăn kiêng.
Trần Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, lại cố giả bộ trấn định xoay người. Hiện tại xem ra, an toàn nhất, là chạy vòng qua bên cạnh xà mỹ nữ, từ hang động vừa rồi leo lên, tìm được những người khác, như vậy cậu mới có hy vọng sống sót.
Điều may mắn duy nhất bây giờ chính là đám rắn ở bốn phía không thấy có dị động, tựa hồ còn chưa phát hiện ra Trần Ngọc xâm phạm lãnh thổ. Súng trong tay Trần Ngọc từ từ giương lên, đánh rắn phải đánh giập đầu, nhắm thẳng vào trái tim. Sau đó cậu thấy xà mỹ nữ ở phía đối diện cúi thấp người, dùng hai tay khổ sở tự mình xé một lớp da từ trên đuôi xuống.
Cuối cùng ném tới dưới chân Trần Ngọc, Trần Ngọc phát hiện, cái thứ dinh dính ướt nhẹp này là da rắn.
Trần Ngọc buồn nôn, cậu cố nén khó chịu, ngẩng đầu tiếp tục ngắm bắn. Xà mỹ nữ giương mắt nhìn về phía Trần Ngọc, đồng tử màu vàng khẽ thu nhỏ lại. Trần Ngọc nhận ra khuôn mặt yêu dị mà xinh đẹp kia đang biến đổi, làn da trắng nõn gần như trong suốt hóa thành từng đám vảy tái nhợt cực nhỏ, vảy dần dần bao trùm hết cả gương mặt, một lát sau, Trần Ngọc đã phân không rõ ngũ quan trên khuôn mặt kia nữa, chỉ trông thấy một đôi mắt màu vàng.
Hóa ra, nữ nhân không có mặt nọ, thật sự tồn tại.
Mặt rắn, đuôi rắn, chỉ có nửa người trên vẫn giữ nguyên hình người, đây mới chính là Trần Viên Viên? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà biến thành bộ dáng như thế này? Xà mỹ nữ há miệng, nàng phát ra thanh âm khàn khàn, hai tay giang rộng, bổ nhào về phía Trần Ngọc.
Trần Ngọc cầm súng, nheo lại hai mắt, từ từ bóp cò.
Xà mỹ nữ chợt phát ra tiếng rít nhỏ, sau đó trườn sang bên cạnh, Trần Ngọc thấy được Phong Hàn chui ra từ trong động, con ngươi của Phong Hàn ngoại trừ màu đen còn nhoáng lên màu vàng kim cùng ánh đỏ, răng nanh trong miệng cũng hiện ra. Khi nhìn thấy Trần Ngọc, màu đỏ trong mắt hắn mới dần dần phai nhạt.
Phong Hàn giơ tay lên hướng Trần Ngọc chào hỏi, bình thản hữu hảo tựa như ánh mặt trời sau giờ ngọ cùng hàng xóm khách khí, “Ngươi thoạt nhìn rất tốt.”
Trần Ngọc trắng bệch nghiêm mặt, cắn răng nói: “Ngươi hoa mắt, trên thực tế, ta không xong đến nơi rồi.”
Phong Hàn khẽ mỉm cười, đi về phía Trần Ngọc, Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật lúc này cũng trước sau ra khỏi cửa động.
“A! Bảo bối! Chúng ta phát —— hiện rồi!” Mã Văn Thanh thật ra là định nói chúng ta phát tài rồi...
“Mau quay lại, ở đây đều là rắn!” Trần Ngọc kêu lên.
Lúc này, xà mỹ nữ lập tức đem mục tiêu tập kích đổi thành Mã Văn Thanh.
“Kháo, đây là đồ chơi gì vậy? Xà yêu!” Mã Văn Thanh còn chưa kịp xông đến bảo tàng đã bị dọa cho hết hồn, vừa chạy trốn sang phía Kiều Dật vừa mắng, bởi vì có vảy che kín nên không thể nhìn thấy hoá ra đây chính là khuôn mặt mà Mã Văn Thanh sợ hú hồn ban nãy.
Trần Ngọc hữu khí vô lực nói: “Ngươi cũng có thể gọi nàng là xà mỹ nữ, ta nghĩ người đẹp khi nãy tập kích ngươi không thành chính là nó, Mã Văn Thanh, kỳ thực ta không biết từ khi nào ngươi lại đi yêu thích nhân thú đó.”
“Tiểu Trần Ngọc ngươi lại muốn ta chỉnh ngươi! Ngao a, không thể nào, mới vừa rồi rõ ràng là nữ nhân, hơn nữa trên mặt cũng rất bình thường.” Mã Văn Thanh vừa chạy vừa kêu la, chợt nhớ tới điều gì, “Trong nhật ký của người nọ có viết về nữ nhân không mặt, không phải chính là nàng ta đó chứ?”
“Rất có thể là vậy, xem ra người mà vị đội trưởng đáng thương kia mê luyến chẳng qua chỉ là một con rắn.” Trần Ngọc vô cùng đồng tình nói, “Bất quá, là mỹ nữ xà, khi chưa lột da, khuôn mặt còn nhìn được, chính là gương mặt của Trần Viên Viên đó.”
“Đây là loại Sinh xà cổ đặc biệt, mặc dù không biết do ai làm, Trần Viên Viên xem ra khi còn sống đã biến thành hình dạng này.”Phong Hàn nói.
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Phong Hàn, có lúc, cho dù là một bánh tông, Phong Hàn có phải hay không quá hiểu biết.
“Tại sao nó chỉ đuổi theo ta?!” Mã Văn Thanh vừa chạy vừa bi phẫn hét lên.
Trần Ngọc không khỏi nghĩ tới những lời Mã Văn Thanh nói khi mới vừa vào mộ đạo, vội vàng nhắc hắn: “Ngươi đã nói là bởi vì ngươi tương đối đẹp trai!”
“...”
Kiều Dật nổ súng, bắn trúng ngang hông xà mỹ nữ, xà mỹ nữ đau đớn lăn lộn, máu tươi tràn ra. Sau đó xà mỹ nữ xoay chuyển liên tục, rồi nhào tới bên tường. Tiếp đến cúi xuống cắn xé, mọi người sợ hãi phát hiện ra, nằm ở đó, là một người!
Xà mỹ nữ chốc chốc lại ngẩng đầu lên, trong miệng nuốt xuống một khối thịt, chờ thịt được nuốt vào, Trần Ngọc nhận thấy viên đạn găm ở thắt lưng của mỹ nữ xà từ từ bị đẩy ra ngoài, ngang hông một lần nữa bị vảy bao trùm, hoàn mỹ bóng loáng như băng. Xà mỹ nữ nheo mắt lại thấy rõ Kiều Dật là cầm súng bắn nó, hai chiếc răng nanh vừa trắng vừa dài lộ ra ngoài, biểu thị tức giận.
Khi những người khác còn đang bận rộn đối phó với xà mỹ nữ, Trần Ngọc lại ngơ ngác nhìn cái người nằm trên đất, người nọ đã bị ăn hơn phân nửa, từ phần eo trở xuống đã không còn lại gì.
Nơi nơi trên cơ thể huyết nhục mơ hồ còn bất chợt chui ra những con rắn dài nhỏ, khi Trần Ngọc cắn răng không muốn nhìn thêm nữa, người nọ đột nhiên rên rỉ một tiếng.
Còn sống!
Trần Ngọc kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện cặp mắt mang theo tia máu của người kia đang chằm chằm nhìn thẳng về phía mình.
“Giết ta, giết ta!” Thanh âm khàn khàn cực nhỏ.
Trần Ngọc siết chặt lòng bàn tay,giơ súng lên, cuối cùng hỏi: “Có còn ai khác ở đây không?” Cậu bất giác nghĩ tới Trần gia nhị đệ tử Triệu Ly mới gặp qua cách đây không lâu.
“A a a a a, giết ta!”
Trần Ngọc biết, người này thật ra đã phát điên rồi, cậu nhắm mắt nổ súng.
Trần Ngọc xoay người lại, nhìn về phía mỹ nữ xà đang đuổi theo Kiều Dật, vội vàng thay băng đạn mới, tốt nhất là bắn vài phát, thu hút sự chú ý của mỹ nữ xà, bằng không qua mấy giây nữa, Kiều Dật khẳng định sẽ bị đuổi kịp.
Mỹ nữ xà xoay người, nhìn về phía bên này, Trần Ngọc bật đèn pin mắt sói nên chiếu thẳng vào mắt nó. Thừa dịp nó bị mù tạm thời, Trần Ngọc vội vàng đổi vị trí, Phong Hàn vẫn như cũ không hề động đậy. Sau đó Trần Ngọc phát hiện khi xà khôi phục lại thị lực, liền nhào về phía cậu, về khoảng cách Phong Hàn gần với xà mỹ nữ hơn, nhưng xà mỹ nữ chưa từng liếc mắt tới, ngay cả khi đã đến gần, cũng cố ý bỏ qua nơi Phong Hàn đang đứng.
Kháo a, cái con rắn này cũng biết bắt nạt kẻ yếu.
“Phong Hàn, tới đây, chúng ta trở về!” Trần Ngọc nói, vọt đến bên cạnh cửa động.
Liền thấy Giáo sư Tiền mang theo tất cả mọi người cùng xuống.
Không đợi Trần Ngọc mở miệng, Giáo sư Tiền đã lên tiếng: “Mau, xem thử có đường khác hay không, không biết xảy ra chuyện gì, những con rắn độc hai chân kia bò đến nơi này, chúng ta chỉ có thể tạm thời đem cửa đá chặn lại, nhưng e là bọn chúng lọt vào đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Đây là đang trình diễn màn thảm họa rắn sao? Kháo a, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, nhường đường để cho mọi người đi vào.
Sau đó tất cả mọi người đầu tiên thì vui mừng nhận ra bảo tàng như núi, nhưng lúc sau lại bi kịch nhận ra nơi này cũng có rất nhiều rắn, có nữ sinh nhát gan đã khóc nấc lên.
Phong Hàn chợt nói: “Trần Ngọc, đem đống y phục ngươi lấy ở gian phòng kia ra chia cho mọi người.”
“Tại sao?”
Phong Hàn chỉ trên mặt đất, đáp: “Y phục trong tay ngươi, có thể đều là do thứ kia tạo ra.” Trần Ngọc nhìn theo tay Phong hàn, da rắn mà xà mỹ nữ lột xuống khi nãy, đã biến thành lớp y phục màu ngân bạch.
“Hơn nữa, từ bấy đến giờ, những con rắn nhỏ kia chưa từng tiếp cận ngươi, chỉ có xung quanh ngươi là không có. Trừ con lớn nhất ra, lũ ấu xà không thể động vào ngươi.” Phong Hàn mặt không đổi sắc bóp chết một con rắn bò lên người hắn, đồng thời thản nhiên nói.
Xem ra rắn là động vật cấp thấp, còn lâu mới có thể so sánh với cổ, trừ xà mỹ nữ, lũ ấu xà vẫn không hề kiêng dè Phong Hàn.
Trần Ngọc vội vàng đem y phục phân phát, vì không đủ nên có người phải dùng chung, quả nhiên bây giờ chỉ cần lo ứng phó với mỹ nữ xà kia.
“Giáo sư, làm thế nào bây giờ?” Diêu Văn Văn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nữ sinh sợ rắn tựa hồ là bẩm sinh.
Giáo sư Tiền thấy tình hình trong phòng cũng phải nhíu mày, lên trời không đường, xuống đất không cửa. Bây giờ, kho báu như núi hiện ra trước mặt cũng không có nổi một tia mừng rỡ.
“Phương Kim, ngươi làm gì vậy! Mau quay lại!” Bạn gái Tiểu Tề của Phương Kim kinh hoàng hét lên.
Mọi người quay lại nhìn, phát hiện Phương Kim mang trên mặt nụ cười quỷ dị, trong tư thế kỳ quặc chầm chậm đi về phía xà mỹ nữ, đồng thời lẩm bẩm trong miệng: “Mỹ nhân, ta tới đây...”
Phong Hàn lại gần, đập vào gáy Phương Kim, Phương Kim hét lên, tỉnh lại.
Xà này hình như còn có thể thôi miên? Trần Ngọc tựa hồ hiểu được nguyên nhân tại sao vị đội trưởng kia muốn lưu lại, khi đó đại khái ở trong mắt đội trưởng, xà mỹ nữ nhưng thật ra là một tuyệt thế mỹ nhân.
Xà mỹ nữ một lần nữa đứng lên, giang rộng hai tay, xoay ngươi muốn chui vào trong động.
“Không tốt, nó đi nhất định là để thả những con độc xà kia!” Giáo sư Tiền cả kinh nói.
Phong Hàn lôi kéo Trần Ngọc, hai người bọn họ dùng một bộ y phục miễn cưỡng đắp lên người, lúc này đi tới, chỉ lên trên bảo tàng: “Bảo tất cả mọi người chạy lên phía trên.”
Giáo sư Tiền lập tức nhìn theo hướng chỉ của Phong Hàn, bên trên đống kho báu, có vài thân ảnh màu xám tro.
“Là thây khô, hơn nữa quần áo trên người cũng cái xác ở cửa không khác nhau là mấy.” Giáo sư Tiền lẩm bẩm nói, sau đó ông hiểu được dụng ý của Phong Hàn, những thi thể này đều là đầu hướng lên trên, ngả vào trên đống kho báu, với lại đã gần như bò lên đến nóc. Bọn họ liều chết cũng muốn đi lên trên, rốt cuộc là tại sao.
Nếu như đám người bọn họ bây giờ cũng đi lên, có thể tìm được đường ra ngoài hay không?
-END 16-
Bình luận facebook