Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1354 “Mày nằm mơ đi!”
Dương Cẩm Tú liên tục lắc đầu, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhìn bạn bè bị thương tổn nhưng cô lại không cách nào cứu được, cảm giác bất lực này khiến mắt cô rươm rướm.
Yamaguchi Harayo lần nữa quay đầu nhìn Tần Hiểu Lam.
Mũi cô ta đã bị đánh gãy, trán cũng xuất hiện vết sưng.
Lúc này, đầu óc cô ta đã choáng váng, hẳn là bị va đập không nhẹ.
“Mày nói mày là tổng thư ký của tập đoàn Long Viêm à? Vậy thì tốt quá, tao có một vấn đề muốn hỏi mày. Sáng nay, dường như tập đoàn Long Viêm đã có quyết định ra tay gì đó, rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ cho tao biết!”
Yamaguchi Harayo thấp giọng hỏi.
“Hừ!”
Tần Hiểu Lam dùng sức hừ một tiếng, máu trong miệng cô ta lần nữa trào ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Mày đừng có mơ, tao sẽ không nói đâu!”
“Được lắm, xem ra mày là đứa cứng đầu!”
Yamaguchi Harayo hung hăng ném Tần Hiểu Lam vào tường.
“Rầm!”
Tần Hiểu Lam cảm giác cả người như nhũn ra, không cách nào chống đỡ nổi, nặng nề ngã ra đất.
Tuy nhiên, đó chỉ mới là bắt đầu.
Yamaguchi Harayo giơ chân đạp liên hồi vào người Tần Hiểu Lam.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Từng âm thanh nặng nề vang lên trong phòng tựa như tiếng trống đồng.
Sắc mặt Tần Hiểu Lam trắng bệch như tờ giấy, đau đớn khiến cô ta liên tục đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Dương Cẩm Tú cố hết sức kêu gào, nhưng đành bất lực.
Không ai để ý đến cô, mặc kệ cô có kêu la cỡ nào thì cũng chẳng có ai để tâm đến.
Càng không ai giúp đỡ cô cứu cô gái đáng thương trước mắt.
Dương Cẩm Tú cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, bất giác, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Nói hay không?”
Yamaguchi Harayo giẫm lên đầu Tần Hiểu Lam, nói: “Nếu mày không nói, tao sẽ để đám đàn em của tao cạy miệng mày!”
“Đến lúc đó, tụi nó dùng miệng mày không chỉ để nghe ngóng tin tức thôi đâu!”
Dứt lời, đám võ sĩ trong phòng cười ầm lên, trông vô cùng dâm đãng, ánh mắt xấu xa không ngừng hướng về phía Tần Hiểu Lam.
Tần Hiểu Lam lập tức nổi giận, cô ta nhìn trừng trừng vào Yamaguchi Harayo, lạnh lùng nói: “Mày nằm mơ đi!”
“Cùng lắm chỉ là một tên phế vật, một kẻ chỉ biết dựa vào gia tộc, đồ khốn!”
Tiếng mắng của cô ta có hơi yếu, mỗi một câu đều cố hết sức, thế nên cô ta chỉ có thể hạ giọng.
Tuy nhiên, khí thế và sự tức giận lại chưa từng giảm.
“Hay lắm!”
Nhìn bạn bè bị thương tổn nhưng cô lại không cách nào cứu được, cảm giác bất lực này khiến mắt cô rươm rướm.
Yamaguchi Harayo lần nữa quay đầu nhìn Tần Hiểu Lam.
Mũi cô ta đã bị đánh gãy, trán cũng xuất hiện vết sưng.
Lúc này, đầu óc cô ta đã choáng váng, hẳn là bị va đập không nhẹ.
“Mày nói mày là tổng thư ký của tập đoàn Long Viêm à? Vậy thì tốt quá, tao có một vấn đề muốn hỏi mày. Sáng nay, dường như tập đoàn Long Viêm đã có quyết định ra tay gì đó, rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ cho tao biết!”
Yamaguchi Harayo thấp giọng hỏi.
“Hừ!”
Tần Hiểu Lam dùng sức hừ một tiếng, máu trong miệng cô ta lần nữa trào ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Mày đừng có mơ, tao sẽ không nói đâu!”
“Được lắm, xem ra mày là đứa cứng đầu!”
Yamaguchi Harayo hung hăng ném Tần Hiểu Lam vào tường.
“Rầm!”
Tần Hiểu Lam cảm giác cả người như nhũn ra, không cách nào chống đỡ nổi, nặng nề ngã ra đất.
Tuy nhiên, đó chỉ mới là bắt đầu.
Yamaguchi Harayo giơ chân đạp liên hồi vào người Tần Hiểu Lam.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Từng âm thanh nặng nề vang lên trong phòng tựa như tiếng trống đồng.
Sắc mặt Tần Hiểu Lam trắng bệch như tờ giấy, đau đớn khiến cô ta liên tục đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Dương Cẩm Tú cố hết sức kêu gào, nhưng đành bất lực.
Không ai để ý đến cô, mặc kệ cô có kêu la cỡ nào thì cũng chẳng có ai để tâm đến.
Càng không ai giúp đỡ cô cứu cô gái đáng thương trước mắt.
Dương Cẩm Tú cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, bất giác, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Nói hay không?”
Yamaguchi Harayo giẫm lên đầu Tần Hiểu Lam, nói: “Nếu mày không nói, tao sẽ để đám đàn em của tao cạy miệng mày!”
“Đến lúc đó, tụi nó dùng miệng mày không chỉ để nghe ngóng tin tức thôi đâu!”
Dứt lời, đám võ sĩ trong phòng cười ầm lên, trông vô cùng dâm đãng, ánh mắt xấu xa không ngừng hướng về phía Tần Hiểu Lam.
Tần Hiểu Lam lập tức nổi giận, cô ta nhìn trừng trừng vào Yamaguchi Harayo, lạnh lùng nói: “Mày nằm mơ đi!”
“Cùng lắm chỉ là một tên phế vật, một kẻ chỉ biết dựa vào gia tộc, đồ khốn!”
Tiếng mắng của cô ta có hơi yếu, mỗi một câu đều cố hết sức, thế nên cô ta chỉ có thể hạ giọng.
Tuy nhiên, khí thế và sự tức giận lại chưa từng giảm.
“Hay lắm!”
Bình luận facebook