Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253: Mục Tiểu Vũ
Bữa tiệc bắt đầu, lão quản gia lấy pháo hoa ra đốt, trong sân vô cùng náo nhiệt, các nơi đều là đèn đủ màu sắc. Bất luận là hộ vệ của ông cụ Lý hay bác sĩ và những người giúp việc khác đều đến tham gia buổi tụ họp này.
Hơn nữa, ngoài năm đại Thiên vương của nhà họ Lý, chồng của cô cả và vợ của chú hai chú ba, cũng chính là thím hai thím ba của Vu Kiệt và cả dượng hai cũng đều đến nói chuyện với Vu Kiệt và tặng những món đồ có giá trị.
Ở thủ đô mưa gió không ngớt còn nhà họ Lý thì lại tổ chức bữa tiệc vui nhất trong 25 năm trở lại đây. Trong lúc bữa tiệc tiến hành được một nửa thì đột nhiên Lý Châu như nghĩ tới gì đó nên vỗ lên trán mình: “Ôi suýt nữa thì quên Tiểu Vũ vẫn còn ở nhà”.
“Tiểu Vũ?”, Mục Tiểu Vũ là con của Lý Châu và Mục Vực, là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Lý. Vừa tròn mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp 3 và thi đỗ đại học ở thủ đô. Nhưng tính tình hoang dã, chỉ thích đua xe nên không thường xuyên ở nhà. Vì vậy buổi tụ họp hôm nay, Lý Châu cũng quên mất Mục Tiểu Vũ.
“Cô cả, Tiểu Vũ là…”, Vu Kiệt gắp cho Dương Cẩm Tú một miếng thịt nướng, ngẩng đầu lên hỏi.
“Tiểu Vũ là em họ của cháu đó! Ngoài nó ra thì cháu còn ba em họ nữa. Nhưng ba đứa đều đi làm ở bên ngoài rồi, chỉ khi Tết mới về nhà thôi”.
Sau khi giới thiệu một lượt, Lý Châu nhìn Mục Vực, nói: “Anh gọi điện thoại cho Tiểu Vũ bảo nó mau đến đây ăn cơm. Đợi lát nữa mới về, nó lại đi ăn gà rán với coca, những đồ đó không tốt cho sức khỏe đâu”.
“Ừm, được rồi, anh đi ngay đây”, Mục Vực nói xong, đang định đứng dậy thì không ngờ một giây sau…
Ở phía cửa lớn có giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên.
“Con biết ngay là mọi người không nhớ đến con đâu. Đợi lúc mọi người nhớ đến con thì con đã chết đói rồi. Cũng may là con thông tin nhạy bén nên biết tối nay anh họ quay về, nếu không thì…”.
Cùng với giọng nói này vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao, hai tay chắp hông, miệng nhai kẹo cao su chậm rãi bước vào, toàn thân toát lên khí chất thanh xuân.
“Tiểu Vũ đến rồi…”, nhìn thấy cháu gái ngoại nên mắt ông cụ Lý cười híp lại.
“Cháu chào ông ngoại! Tiểu Vũ thi lễ với ông đây”, Mục Tiểu Vũ chắp tay về phía ông cụ Lý.
“Được rồi, được rồi! Nào, để ông xem dạo này có cao lên không?”, ông cụ Lý khoát tay với cô bé, Mục Tiểu Vũ cũng không từ chối mà đi đến trước mặt ông cụ Lý để cho ông cụ xoa đầu mình.
“Hả? Sao không cao lên được tí nào thế? Hình như lại thấp đi 1cm rồi?”, ông cụ Lý giả bộ nghiêm túc khiến mọi người bật cười.
“Ha ha… Bố à! Xem ra Tiểu Vũ không muốn lớn rồi”.
“Đúng thế đấy!”
Mục Tiểu Vũ đỏ mặt lên, giận dỗi giậm chân, nói: “Ai thấp đi chứ, tại cháu đi giày bệt đấy. Giày bệt, giày bệt đấy”, cô bé giận dỗi bĩu môi nói.
Vừa thấy cô bé nũng nịu nên Mục Vực liền nói: “Được rồi! Mọi người nói đùa thôi mà! Còn không mau chào chú dì và anh họ con đi”.
“Haiz! Con biết rồi, phiền phức quá đi”, cô bé lẩm bẩm một tiếng rồi đến chắp tay chào mọi người.
“Cháu chào bác cả!”
“Cháu chào bác hai!”
“Cháu chào bác ba!”
“Chào dì!”
“Còn…”, cuối cùng, Mục Tiểu Vũ nở nụ cười nhanh bước chạy đến trước mặt Vu Kiệt, đôi mắt trợn to nhìn rồi hỏi: “Đây chính là anh họ ạ?”
“Chào em! Anh tên là Vu Kiệt!”, Vu Kiệt nở nụ cười, nói.
“Vu Kiệt?”, Mục Tiểu Vũ lẩm bẩm một câu rồi cười, nói: “Anh họ! Chiếc xe Ferrari bên ngoài kia có phải của anh không? Đó là con xe phiên bản giới hạn trên thế giới đấy, chỉ có một chiếc thế thôi, có phải là bác ba tặng anh không?”
“À…”, Vu Kiệt không thể ngờ câu hỏi đầu tiên cô bé đã hỏi đến xe.
“Tiểu Vũ! Con nghiêm túc chút đi! Hôm nay là ngày vui anh họ về nhà, anh ấy không có thời gian trêu đùa với con đâu, mau ngồi xuống ăn cơm đi”, Mục Vực dạy dỗ, nói.
“Á…”.
“Không đâu, không đâu! Khó khăn lắm người ta mới có anh họ, nũng nịu một chút không được sao? Hơn nữa, mọi người cũng biết con thích đua xe mà! Trước đây xin bác ba lái một chút cũng không chịu, bây giờ anh họ đến rồi, anh ấy mang ra rồi, con chỉ nhờ chút thôi mà. Anh họ! Anh không để ý chứ?”
“Hi hi...”.
Mục Tiểu Vũ nũng nịu, giọng nói nhỏ nhẹ những không giả trân, dường như vốn tính đáng yêu bẩm sinh rồi.
“Cái con bé này”, Lý Hòa bất lực, lắc đầu nói: “Trước đây bác tiếc không cho cháu là vì cháu còn bé, cháu mới lấy bằng xe chưa lâu mà đòi lái siêu xe? Không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Cháu không sợ đâu! Cháu là thần đua xe mà, cháu còn gia nhập vào câu lạc bộ siêu xe nữa. Đó là nơi mà chỉ người có kỹ thuật cao mới vào được”, Mục Tiểu Vũ phản bác, sau đó dường như nghĩ tới gì đó.
“Haiz!”
Cô bé nhìn Vu Kiệt, nói: “Anh họ! Lần đầu anh đến thủ đô, hay là em đưa anh đến nơi nào đó chơi? Tối nay có buổi tụ tập siêu xe, anh đưa xe Ferrari đến, nhất định sẽ thu hút lắm đó. Thế nào, anh đi đi mà!”, nói xong cô bé lắc lắc tay của Vu Kiệt mà không lạ lẫm chút nào.
“Hự…”, Vu Kiệt ngây người ra.
Anh quay đầu nhìn Lý Nam, Lý Nam cởi mở, nói: “Thủ đô rộng lớn, con cũng nên đi tham quan xem, con quyết định đi, mọi người không có ý kiến gì đâu”.
“Anh cả…”, Lý Châu đang định nói gì.
Lý Nam lại nói: “Thôi nào! Con bé lớn rồi, ắt sẽ có suy nghĩ của nó. Nó muốn bay thì em cứ để nó bay, biết đâu có lúc lại thành phượng hoàng”.
“Ôi giời! Dựa vào nó á?”, Lý Châu liếc nhìn một cái, nói: “Nó không gây phiền phức cho em là em đã tạ ơn trời đất rồi”.
“Xời, mẹ không sợ con gây phiền phức bên ngoài rồi sẽ làm mất mặt mẹ sao?”, Mục Tiểu Vũ khẽ nói.
Dương Cẩm Tú cũng nói: “Anh Vu Kiệt! Hay đi đi!”
“Em muốn đi sao?”, Vu Kiệt rất quan tâm đến ý kiến của Dương Cẩm Tú.
Dương Cẩm Tú nói: “Không phải! Em thế nào cũng được, chỉ cần đi cùng anh thì đi đâu cũng được. Nhưng thời gian gần đây xảy ra nhiều việc quá, em sợ anh trong lòng buồn bực, vừa hay có thể tham gia buổi tụ tập để thả lỏng hơn”.
“Đúng đó ạ! Chị dâu nói đúng quá!”, Mục Tiểu Vũ sáng mắt lên rồi phụ họa một câu.
“Thôi được, vậy thì chúng ta đi!”
“Tốt quá, tốt quá rồi!”, Mục Tiểu Vũ vui mừng đến mức khoa chân múa tay, lập tức ngồi xuống ăn cơm.
…
Lúc này, trong một sơn trang ở thủ đô, một thanh niên ngồi trên siêu xe lấy điện thoại ra, sau khi quét xem tin tức rồi nhấc máy gọi.
“Alo?”
“Thanh Long, nhìn thấy gì chưa? Người nắm quyền Long Môn đã phát lệnh truy sát thằng nhóc đó, ảnh đã gửi cho anh rồi, anh lập tức xuất phát đi!”
“Tôi không rảnh”, người đàn ông tên là Thanh Long từ chối ngay lập tức.
“Không rảnh? Thanh Long, anh điên rồi sao? Thằng nhóc đó hôm qua đã hủy hoại Long Môn, còn đánh tàn phế sư huynh Du Long của anh, anh…”.
“Đó là vì anh ta vô dụng chứ liên quan gì đến tôi. Tối nay tôi có buổi tụ họp siêu xe, không rảnh lãng phí thời gian với anh”.
“Thanh Long, anh…”.
Không đợi đầu dây bên kia nói xong, Thanh Long đã cúp điện thoại luôn. Hắn ta thần sắc lạnh lùng, không coi Long Môn ra gì.
Nói một cách đơn giản thì hắn ta căn bản không coi mình là người của Long Môn.
Rõ ràng là hắn ta bước vào tiểu kình trước, kế thừa võ đạo chân chính. Nhưng vì sư phụ của hắn ta xếp thứ hai trong Long Môn nên bị dưới sư huynh một bậc và hắn ta phải chịu sự sai khiến của người khác!
Bây giờ còn bắt hắn ta làm việc?
Hừ! Đừng mơ!
Ngẫm nghĩ chút, hắn ta lại lật xem ảnh trong điện thoại rồi nhìn hồi lâu.
“Nhìn dáng vẻ thì chắc tầm tuổi mình, vậy mà lão già Hứa Tình Phong và cả tên phế vật Du Long, đến thằng nhóc cũng không đánh được. Hừ! Phế vật”, nói xong hắn ta tắt điện thoại, giậm chân ga rời khỏi biệt thự đi vào buổi tụ họp.
- ---------------------------
Bữa tiệc bắt đầu, lão quản gia lấy pháo hoa ra đốt, trong sân vô cùng náo nhiệt, các nơi đều là đèn đủ màu sắc. Bất luận là hộ vệ của ông cụ Lý hay bác sĩ và những người giúp việc khác đều đến tham gia buổi tụ họp này.
Hơn nữa, ngoài năm đại Thiên vương của nhà họ Lý, chồng của cô cả và vợ của chú hai chú ba, cũng chính là thím hai thím ba của Vu Kiệt và cả dượng hai cũng đều đến nói chuyện với Vu Kiệt và tặng những món đồ có giá trị.
Ở thủ đô mưa gió không ngớt còn nhà họ Lý thì lại tổ chức bữa tiệc vui nhất trong 25 năm trở lại đây. Trong lúc bữa tiệc tiến hành được một nửa thì đột nhiên Lý Châu như nghĩ tới gì đó nên vỗ lên trán mình: “Ôi suýt nữa thì quên Tiểu Vũ vẫn còn ở nhà”.
“Tiểu Vũ?”, Mục Tiểu Vũ là con của Lý Châu và Mục Vực, là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Lý. Vừa tròn mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp 3 và thi đỗ đại học ở thủ đô. Nhưng tính tình hoang dã, chỉ thích đua xe nên không thường xuyên ở nhà. Vì vậy buổi tụ họp hôm nay, Lý Châu cũng quên mất Mục Tiểu Vũ.
“Cô cả, Tiểu Vũ là…”, Vu Kiệt gắp cho Dương Cẩm Tú một miếng thịt nướng, ngẩng đầu lên hỏi.
“Tiểu Vũ là em họ của cháu đó! Ngoài nó ra thì cháu còn ba em họ nữa. Nhưng ba đứa đều đi làm ở bên ngoài rồi, chỉ khi Tết mới về nhà thôi”.
Sau khi giới thiệu một lượt, Lý Châu nhìn Mục Vực, nói: “Anh gọi điện thoại cho Tiểu Vũ bảo nó mau đến đây ăn cơm. Đợi lát nữa mới về, nó lại đi ăn gà rán với coca, những đồ đó không tốt cho sức khỏe đâu”.
“Ừm, được rồi, anh đi ngay đây”, Mục Vực nói xong, đang định đứng dậy thì không ngờ một giây sau…
Ở phía cửa lớn có giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên.
“Con biết ngay là mọi người không nhớ đến con đâu. Đợi lúc mọi người nhớ đến con thì con đã chết đói rồi. Cũng may là con thông tin nhạy bén nên biết tối nay anh họ quay về, nếu không thì…”.
Cùng với giọng nói này vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao, hai tay chắp hông, miệng nhai kẹo cao su chậm rãi bước vào, toàn thân toát lên khí chất thanh xuân.
“Tiểu Vũ đến rồi…”, nhìn thấy cháu gái ngoại nên mắt ông cụ Lý cười híp lại.
“Cháu chào ông ngoại! Tiểu Vũ thi lễ với ông đây”, Mục Tiểu Vũ chắp tay về phía ông cụ Lý.
“Được rồi, được rồi! Nào, để ông xem dạo này có cao lên không?”, ông cụ Lý khoát tay với cô bé, Mục Tiểu Vũ cũng không từ chối mà đi đến trước mặt ông cụ Lý để cho ông cụ xoa đầu mình.
“Hả? Sao không cao lên được tí nào thế? Hình như lại thấp đi 1cm rồi?”, ông cụ Lý giả bộ nghiêm túc khiến mọi người bật cười.
“Ha ha… Bố à! Xem ra Tiểu Vũ không muốn lớn rồi”.
“Đúng thế đấy!”
Mục Tiểu Vũ đỏ mặt lên, giận dỗi giậm chân, nói: “Ai thấp đi chứ, tại cháu đi giày bệt đấy. Giày bệt, giày bệt đấy”, cô bé giận dỗi bĩu môi nói.
Vừa thấy cô bé nũng nịu nên Mục Vực liền nói: “Được rồi! Mọi người nói đùa thôi mà! Còn không mau chào chú dì và anh họ con đi”.
“Haiz! Con biết rồi, phiền phức quá đi”, cô bé lẩm bẩm một tiếng rồi đến chắp tay chào mọi người.
“Cháu chào bác cả!”
“Cháu chào bác hai!”
“Cháu chào bác ba!”
“Chào dì!”
“Còn…”, cuối cùng, Mục Tiểu Vũ nở nụ cười nhanh bước chạy đến trước mặt Vu Kiệt, đôi mắt trợn to nhìn rồi hỏi: “Đây chính là anh họ ạ?”
“Chào em! Anh tên là Vu Kiệt!”, Vu Kiệt nở nụ cười, nói.
“Vu Kiệt?”, Mục Tiểu Vũ lẩm bẩm một câu rồi cười, nói: “Anh họ! Chiếc xe Ferrari bên ngoài kia có phải của anh không? Đó là con xe phiên bản giới hạn trên thế giới đấy, chỉ có một chiếc thế thôi, có phải là bác ba tặng anh không?”
“À…”, Vu Kiệt không thể ngờ câu hỏi đầu tiên cô bé đã hỏi đến xe.
“Tiểu Vũ! Con nghiêm túc chút đi! Hôm nay là ngày vui anh họ về nhà, anh ấy không có thời gian trêu đùa với con đâu, mau ngồi xuống ăn cơm đi”, Mục Vực dạy dỗ, nói.
“Á…”.
“Không đâu, không đâu! Khó khăn lắm người ta mới có anh họ, nũng nịu một chút không được sao? Hơn nữa, mọi người cũng biết con thích đua xe mà! Trước đây xin bác ba lái một chút cũng không chịu, bây giờ anh họ đến rồi, anh ấy mang ra rồi, con chỉ nhờ chút thôi mà. Anh họ! Anh không để ý chứ?”
“Hi hi...”.
Mục Tiểu Vũ nũng nịu, giọng nói nhỏ nhẹ những không giả trân, dường như vốn tính đáng yêu bẩm sinh rồi.
“Cái con bé này”, Lý Hòa bất lực, lắc đầu nói: “Trước đây bác tiếc không cho cháu là vì cháu còn bé, cháu mới lấy bằng xe chưa lâu mà đòi lái siêu xe? Không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Cháu không sợ đâu! Cháu là thần đua xe mà, cháu còn gia nhập vào câu lạc bộ siêu xe nữa. Đó là nơi mà chỉ người có kỹ thuật cao mới vào được”, Mục Tiểu Vũ phản bác, sau đó dường như nghĩ tới gì đó.
“Haiz!”
Cô bé nhìn Vu Kiệt, nói: “Anh họ! Lần đầu anh đến thủ đô, hay là em đưa anh đến nơi nào đó chơi? Tối nay có buổi tụ tập siêu xe, anh đưa xe Ferrari đến, nhất định sẽ thu hút lắm đó. Thế nào, anh đi đi mà!”, nói xong cô bé lắc lắc tay của Vu Kiệt mà không lạ lẫm chút nào.
“Hự…”, Vu Kiệt ngây người ra.
Anh quay đầu nhìn Lý Nam, Lý Nam cởi mở, nói: “Thủ đô rộng lớn, con cũng nên đi tham quan xem, con quyết định đi, mọi người không có ý kiến gì đâu”.
“Anh cả…”, Lý Châu đang định nói gì.
Lý Nam lại nói: “Thôi nào! Con bé lớn rồi, ắt sẽ có suy nghĩ của nó. Nó muốn bay thì em cứ để nó bay, biết đâu có lúc lại thành phượng hoàng”.
“Ôi giời! Dựa vào nó á?”, Lý Châu liếc nhìn một cái, nói: “Nó không gây phiền phức cho em là em đã tạ ơn trời đất rồi”.
“Xời, mẹ không sợ con gây phiền phức bên ngoài rồi sẽ làm mất mặt mẹ sao?”, Mục Tiểu Vũ khẽ nói.
Dương Cẩm Tú cũng nói: “Anh Vu Kiệt! Hay đi đi!”
“Em muốn đi sao?”, Vu Kiệt rất quan tâm đến ý kiến của Dương Cẩm Tú.
Dương Cẩm Tú nói: “Không phải! Em thế nào cũng được, chỉ cần đi cùng anh thì đi đâu cũng được. Nhưng thời gian gần đây xảy ra nhiều việc quá, em sợ anh trong lòng buồn bực, vừa hay có thể tham gia buổi tụ tập để thả lỏng hơn”.
“Đúng đó ạ! Chị dâu nói đúng quá!”, Mục Tiểu Vũ sáng mắt lên rồi phụ họa một câu.
“Thôi được, vậy thì chúng ta đi!”
“Tốt quá, tốt quá rồi!”, Mục Tiểu Vũ vui mừng đến mức khoa chân múa tay, lập tức ngồi xuống ăn cơm.
…
Lúc này, trong một sơn trang ở thủ đô, một thanh niên ngồi trên siêu xe lấy điện thoại ra, sau khi quét xem tin tức rồi nhấc máy gọi.
“Alo?”
“Thanh Long, nhìn thấy gì chưa? Người nắm quyền Long Môn đã phát lệnh truy sát thằng nhóc đó, ảnh đã gửi cho anh rồi, anh lập tức xuất phát đi!”
“Tôi không rảnh”, người đàn ông tên là Thanh Long từ chối ngay lập tức.
“Không rảnh? Thanh Long, anh điên rồi sao? Thằng nhóc đó hôm qua đã hủy hoại Long Môn, còn đánh tàn phế sư huynh Du Long của anh, anh…”.
“Đó là vì anh ta vô dụng chứ liên quan gì đến tôi. Tối nay tôi có buổi tụ họp siêu xe, không rảnh lãng phí thời gian với anh”.
“Thanh Long, anh…”.
Không đợi đầu dây bên kia nói xong, Thanh Long đã cúp điện thoại luôn. Hắn ta thần sắc lạnh lùng, không coi Long Môn ra gì.
Nói một cách đơn giản thì hắn ta căn bản không coi mình là người của Long Môn.
Rõ ràng là hắn ta bước vào tiểu kình trước, kế thừa võ đạo chân chính. Nhưng vì sư phụ của hắn ta xếp thứ hai trong Long Môn nên bị dưới sư huynh một bậc và hắn ta phải chịu sự sai khiến của người khác!
Bây giờ còn bắt hắn ta làm việc?
Hừ! Đừng mơ!
Ngẫm nghĩ chút, hắn ta lại lật xem ảnh trong điện thoại rồi nhìn hồi lâu.
“Nhìn dáng vẻ thì chắc tầm tuổi mình, vậy mà lão già Hứa Tình Phong và cả tên phế vật Du Long, đến thằng nhóc cũng không đánh được. Hừ! Phế vật”, nói xong hắn ta tắt điện thoại, giậm chân ga rời khỏi biệt thự đi vào buổi tụ họp.
- ---------------------------