Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-328
Chương 328: Vu Quý xui xẻo (1)
Thời tiết mấy hôm nay khá oi bức, tiếng ve sầu vốn im ắng những ngày trước giờ đây cũng cất tiếng vang.
Trong những lùm cây, tiếng ve sầu kêu vang lên như những bản nhạc.
Ba người ở trước hai bia mộ, một người ngồi trên xe lăn, còn hai người quỳ trước mộ.
“Bố mẹ ơi! Bố mẹ nhìn thấy chưa? Em trai đã vì thôn làng mà dạy cho đám ác bá bài học rồi. Em con là một anh hùng”, Vu Sơn quỳ trước mộ bố mẹ, những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Anh ta vừa khóc vừa nói với giọng tự hào.
“Bố mẹ ơi! Con bất hiếu khiến thôn làng mình bị bọn ác bá đó ức hiếp”.
“Nhưng bố mẹ cứ yên tâm! Đám gây hại tác oai tác quái đó từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn”, Vu Kiệt nói câu nào cũng đầy uy lực, trong mắt toát lên thần sắc kiên định.
Chú Hải ở phía sau khi nhìn thấy cảnh này thì nước mắt rưng rưng, lén quay người đi lau nước mắt.
“Bố mẹ các cháu trên trời có linh, nhất định sẽ rất tự hào về hai cháu”, chú Hải cười nói với hai anh em.
Nói xong, hai anh em dập đầu về phía bia mộ của bố mẹ.
…
Vu Kiệt đẩy xe lăn của chú Hải, ba người trên đường về vừa đi vừa nói cười, nhớ lại những chuyện vui thời thơ ấu.
Đặc biệt là chú Hải. Hôm nay ông ta rất vui, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
“Ha ha! Tiểu Sơn, thằng bé này chắc chắn không nhớ, có lần cháu thi trượt, buồn lắm. Sau đó cháu đến nhà chú, chú pha cho cháu bát mì trứng, lúc đó cháu mới vui mà cười phá lên…”.
Nghe thấy chú Hải nói đùa như vậy, Vu Sơn gãi đầu rồi cũng ngượng cười theo.
“Nhưng cháu thật sự không có ấn tượng về lần ăn mì trứng đó”.
Vu Sơn còn nhớ lúc nhỏ, trong nhà khá khó khăn. Nếu như được ăn bát mì trứng lớn thì sao anh ta lại không nhớ được?
“Ha ha!”, chú Hải cười đến nỗi còng cả lưng xuống, đến cả Vu Kiệt cũng bật cười. Chỉ có Vu Sơn là không hiểu gì.
Một lúc lâu, chú Hải mới chậm rãi nói: “Bởi vì cháu chỉ nhìn thấy mì trứng thôi, cuối cùng đã bị em trai Tiểu Kiệt của cháu ăn hết rồi. Ha ha ha…”.
“Ha ha… Anh trai! Em vẫn tưởng rằng anh biết chuyện này? Ha ha…”, Vu Kiệt cũng cười phá lên.
“Ha ha!”
“Thì ra là vậy”, Vu Sơn nhìn chú Hải và Vu Kiệt cười sảng khoái mà bản thân anh ta cũng không nhịn được mà cũng cười phá lên.
Thoáng chốc, trên con đường nhỏ ở thôn Vu Gia tràn ngập tiếng cười, tiếng cười của ba người cứ vang vọng mãi.
Đợi lúc ba người về đến nhà chú Hải, lúc Vu Sơn đẩy cửa vào thì nụ cười như biến mất.
Nhìn thấy phản ứng của anh trai, Vu Kiệt lập tức chau mày, thần sắc cảnh giác bảo vệ chú Hải ở phía sau.
“Tiểu Kiệt! Xảy… Xảy ra chuyện gì thế?”, chú Hải cũng không hiểu chuyện, căng thẳng hỏi Vu Kiệt.
“Rầm!”, cửa vừa mở ra, ba người đứng ở cửa thì trong sân đã có không biết bao nhiêu dân làng.
Đây chính là những dân làng ban nãy đứng trong sân của Vu Bưu.
Là những người ban nãy còn nói những lời ác ý với ba người họ.
Cũng là những người từ nhỏ lớn lên bên nhau, cùng chơi đùa với Vu Sơn và Vu Kiệt.
Hai bên nhìn nhau, giống như không gian và thời gian dừng lại trong mấy giây, không ai lên tiếng trước.
Cuối cùng, một cô trong thôn làng lên tiếng trước. Cô ta đứng ra, có chút ngượng ngùng nói với chú Hải: “Anh Vu Hải! Tôi nhất định phải xin lỗi anh, nếu không tôi sẽ thấy lương tâm cắn rứt… Đều tại chúng tôi không tốt, lép vế trước thế lực của tên Vu Quý kia”.
Bà cô đó nói mà nước mắt lưng tròng, cảm giác vô cùng uất ức.
“Nhưng… Hai đứa đâu biết được Vu Quý tàn nhẫn đến mức nào…”, bà cô đó nói với anh em Vu Kiệt, càng nói càng ra vẻ đau xót.
Cảm giác như những giọt nước mắt của những con người bị trưởng thôn ức hiếp lâu ngày, hôm nay như trào ra. Giống như được nói ra nỗi lòng của mình, những người dân làng bắt đầu kể khổ.
Ngay lập tức, đám đông chen nhau nói. Điều này khiến Vu Kiệt và Vu Sơn không kìm được mà liếc nhìn nhau, thần sắc có chút ảm đạm.
Đúng thế! Hai anh em họ lâu lắm không sống ở thôn quê thì đâu biết được trưởng thôn tàn nhẫn đến mức nào, cũng đâu hiểu được trưởng thôn ác bá ức hiếp người dân ra làm sao?
Hôm nay, tên Vu Quý khốn kiếp còn ép những người dân này đến vu khống mình, nếu như không phải màn đảo ngược tình thế cuối cùng khiến đám người này có hy vọng thì…
“Anh Tiểu Sơn…”, nghe thấy có người gọi tên mình, Vu Sơn quay đầu lại thì nhìn thấy Hổ Tử mà lúc mình ra khỏi cửa đã gọi mình.
Chính là Hổ Tử mà ban đầu nhảy ra đầu tiên vu khống ba người họ trước mặt mọi người.
Là Hổ Tử, người anh em từ nhỏ đến lớn mặc chung chiếc quần với mình.
Nhưng ánh mắt của Vu Sơn nhìn Hổ Tử vô cùng phức tạp.
Chuyện mà Hổ Tử vu khống mình, nó như những mảnh thủy tinh nghẹn ứ trong cổ họng khiến Vu Sơn khó chịu.
Nó còn khiến Vu Sơn đau lòng!
Nhìn biểu cảm Vu Sơn đối với mình, Hổ Tử định lên tiếng giải thích nhưng rồi lại thôi, sau đó hắn ta quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần khuất của Hổ Tử mà trong lòng Vu Sơn không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng ai bảo Hổ Tử lại làm ra những chuyện đáng buồn như vậy?
“Thôi được rồi mọi người! Mọi người yên lặng nghe tôi nói chút”, chú Hải lên tiếng nói.
Dân làng dần yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chăm chú vào chú Hải.
“Thưa bà con! Những chuyện xảy ra hôm nay là chuyện mà chúng ta không lường trước được, bao gồm cả việc…”.
Chú Hải không nói tiếp nhưng trong lòng bà con đều hiểu là chú Hải định nói đến chuyện gì.
Sau đó chú Hải lại nói tiếp: “Nhưng trong lòng Vu Hải tôi cũng biết, bà con là người như thế nào?”
Chú Hải vỗ ngực, giọng nói có lực: “Bà con… Là những người thân yêu khi tôi bị bệnh sốt cao, mọi người không ai bảo ai mà đêm khuya cùng khiêng tôi đến bệnh viện”.
“Bà con… Là những người mà khi tôi một mình cô đơn đón Tết, đã kéo tôi đến ăn bữa cơm đoàn viên với mọi người”.
“Bà con cũng là người đã giúp tôi việc đồng áng trong khi tôi bị đánh gãy chân phải nằm trên giường bệnh, mọi người cũng ngày ngày chăm sóc cho tôi”.
“…”, những lời nói cảm động của chú Hải khiến dân làng rưng rưng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Nói đến đây, mọi người đều như mở lòng, dần trở nên vui vẻ hơn.
Đúng vậy!
Hóa ra, cả thôn Vu Gia vẫn là một đại gia đình đoàn kết một lòng, mọi người đều quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Nếu không thì, ban đầu khi Vu Hải sốt sắng gọi điện thoại cho Vu Sơn nói những chuyện xảy ra trong thôn để làm gì chứ?
Đây chẳng phải là quan tâm đến bà con trong làng, không đành lòng nhìn họ phải cực nhọc và chịu khổ sao?
“Ông Hải! Chân của ông đi không tiện. Số tiền này, hôm nay tôi sẽ lấy về giúp ông”.
“Ban nãy chúng tôi đã làm việc xấu hổ với ba người nhưng chúng ta đều là người của thôn Vu Gia”.
“Chúng ta phải đoàn kết để cho đám ác bá kia phải cút ra khỏi thôn”, một ông chú nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ nói.
Ngay lập tức, ông ta như cổ vũ tinh thần của những dân làng khác.
“Đúng vậy! Bắt chúng phải cút ra khỏi thôn Vu Gia!”
“Chú Hải yên tâm! Tiền này chúng tôi nhất định sẽ lấy về giúp chú”.
“Nói là phải làm! Chúng ta đi thôi!”, nói xong mọi người đều đi về phía nhà Vu Bưu với khí thế đùng đùng.
Họ đi về phía chính nghĩa…
Đi về ‘sào huyệt’ của bọn ác bá trong thôn.
Và cũng đi để tìm lý lẽ cho chính mình!
Thời tiết mấy hôm nay khá oi bức, tiếng ve sầu vốn im ắng những ngày trước giờ đây cũng cất tiếng vang.
Trong những lùm cây, tiếng ve sầu kêu vang lên như những bản nhạc.
Ba người ở trước hai bia mộ, một người ngồi trên xe lăn, còn hai người quỳ trước mộ.
“Bố mẹ ơi! Bố mẹ nhìn thấy chưa? Em trai đã vì thôn làng mà dạy cho đám ác bá bài học rồi. Em con là một anh hùng”, Vu Sơn quỳ trước mộ bố mẹ, những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Anh ta vừa khóc vừa nói với giọng tự hào.
“Bố mẹ ơi! Con bất hiếu khiến thôn làng mình bị bọn ác bá đó ức hiếp”.
“Nhưng bố mẹ cứ yên tâm! Đám gây hại tác oai tác quái đó từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn”, Vu Kiệt nói câu nào cũng đầy uy lực, trong mắt toát lên thần sắc kiên định.
Chú Hải ở phía sau khi nhìn thấy cảnh này thì nước mắt rưng rưng, lén quay người đi lau nước mắt.
“Bố mẹ các cháu trên trời có linh, nhất định sẽ rất tự hào về hai cháu”, chú Hải cười nói với hai anh em.
Nói xong, hai anh em dập đầu về phía bia mộ của bố mẹ.
…
Vu Kiệt đẩy xe lăn của chú Hải, ba người trên đường về vừa đi vừa nói cười, nhớ lại những chuyện vui thời thơ ấu.
Đặc biệt là chú Hải. Hôm nay ông ta rất vui, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
“Ha ha! Tiểu Sơn, thằng bé này chắc chắn không nhớ, có lần cháu thi trượt, buồn lắm. Sau đó cháu đến nhà chú, chú pha cho cháu bát mì trứng, lúc đó cháu mới vui mà cười phá lên…”.
Nghe thấy chú Hải nói đùa như vậy, Vu Sơn gãi đầu rồi cũng ngượng cười theo.
“Nhưng cháu thật sự không có ấn tượng về lần ăn mì trứng đó”.
Vu Sơn còn nhớ lúc nhỏ, trong nhà khá khó khăn. Nếu như được ăn bát mì trứng lớn thì sao anh ta lại không nhớ được?
“Ha ha!”, chú Hải cười đến nỗi còng cả lưng xuống, đến cả Vu Kiệt cũng bật cười. Chỉ có Vu Sơn là không hiểu gì.
Một lúc lâu, chú Hải mới chậm rãi nói: “Bởi vì cháu chỉ nhìn thấy mì trứng thôi, cuối cùng đã bị em trai Tiểu Kiệt của cháu ăn hết rồi. Ha ha ha…”.
“Ha ha… Anh trai! Em vẫn tưởng rằng anh biết chuyện này? Ha ha…”, Vu Kiệt cũng cười phá lên.
“Ha ha!”
“Thì ra là vậy”, Vu Sơn nhìn chú Hải và Vu Kiệt cười sảng khoái mà bản thân anh ta cũng không nhịn được mà cũng cười phá lên.
Thoáng chốc, trên con đường nhỏ ở thôn Vu Gia tràn ngập tiếng cười, tiếng cười của ba người cứ vang vọng mãi.
Đợi lúc ba người về đến nhà chú Hải, lúc Vu Sơn đẩy cửa vào thì nụ cười như biến mất.
Nhìn thấy phản ứng của anh trai, Vu Kiệt lập tức chau mày, thần sắc cảnh giác bảo vệ chú Hải ở phía sau.
“Tiểu Kiệt! Xảy… Xảy ra chuyện gì thế?”, chú Hải cũng không hiểu chuyện, căng thẳng hỏi Vu Kiệt.
“Rầm!”, cửa vừa mở ra, ba người đứng ở cửa thì trong sân đã có không biết bao nhiêu dân làng.
Đây chính là những dân làng ban nãy đứng trong sân của Vu Bưu.
Là những người ban nãy còn nói những lời ác ý với ba người họ.
Cũng là những người từ nhỏ lớn lên bên nhau, cùng chơi đùa với Vu Sơn và Vu Kiệt.
Hai bên nhìn nhau, giống như không gian và thời gian dừng lại trong mấy giây, không ai lên tiếng trước.
Cuối cùng, một cô trong thôn làng lên tiếng trước. Cô ta đứng ra, có chút ngượng ngùng nói với chú Hải: “Anh Vu Hải! Tôi nhất định phải xin lỗi anh, nếu không tôi sẽ thấy lương tâm cắn rứt… Đều tại chúng tôi không tốt, lép vế trước thế lực của tên Vu Quý kia”.
Bà cô đó nói mà nước mắt lưng tròng, cảm giác vô cùng uất ức.
“Nhưng… Hai đứa đâu biết được Vu Quý tàn nhẫn đến mức nào…”, bà cô đó nói với anh em Vu Kiệt, càng nói càng ra vẻ đau xót.
Cảm giác như những giọt nước mắt của những con người bị trưởng thôn ức hiếp lâu ngày, hôm nay như trào ra. Giống như được nói ra nỗi lòng của mình, những người dân làng bắt đầu kể khổ.
Ngay lập tức, đám đông chen nhau nói. Điều này khiến Vu Kiệt và Vu Sơn không kìm được mà liếc nhìn nhau, thần sắc có chút ảm đạm.
Đúng thế! Hai anh em họ lâu lắm không sống ở thôn quê thì đâu biết được trưởng thôn tàn nhẫn đến mức nào, cũng đâu hiểu được trưởng thôn ác bá ức hiếp người dân ra làm sao?
Hôm nay, tên Vu Quý khốn kiếp còn ép những người dân này đến vu khống mình, nếu như không phải màn đảo ngược tình thế cuối cùng khiến đám người này có hy vọng thì…
“Anh Tiểu Sơn…”, nghe thấy có người gọi tên mình, Vu Sơn quay đầu lại thì nhìn thấy Hổ Tử mà lúc mình ra khỏi cửa đã gọi mình.
Chính là Hổ Tử mà ban đầu nhảy ra đầu tiên vu khống ba người họ trước mặt mọi người.
Là Hổ Tử, người anh em từ nhỏ đến lớn mặc chung chiếc quần với mình.
Nhưng ánh mắt của Vu Sơn nhìn Hổ Tử vô cùng phức tạp.
Chuyện mà Hổ Tử vu khống mình, nó như những mảnh thủy tinh nghẹn ứ trong cổ họng khiến Vu Sơn khó chịu.
Nó còn khiến Vu Sơn đau lòng!
Nhìn biểu cảm Vu Sơn đối với mình, Hổ Tử định lên tiếng giải thích nhưng rồi lại thôi, sau đó hắn ta quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần khuất của Hổ Tử mà trong lòng Vu Sơn không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng ai bảo Hổ Tử lại làm ra những chuyện đáng buồn như vậy?
“Thôi được rồi mọi người! Mọi người yên lặng nghe tôi nói chút”, chú Hải lên tiếng nói.
Dân làng dần yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chăm chú vào chú Hải.
“Thưa bà con! Những chuyện xảy ra hôm nay là chuyện mà chúng ta không lường trước được, bao gồm cả việc…”.
Chú Hải không nói tiếp nhưng trong lòng bà con đều hiểu là chú Hải định nói đến chuyện gì.
Sau đó chú Hải lại nói tiếp: “Nhưng trong lòng Vu Hải tôi cũng biết, bà con là người như thế nào?”
Chú Hải vỗ ngực, giọng nói có lực: “Bà con… Là những người thân yêu khi tôi bị bệnh sốt cao, mọi người không ai bảo ai mà đêm khuya cùng khiêng tôi đến bệnh viện”.
“Bà con… Là những người mà khi tôi một mình cô đơn đón Tết, đã kéo tôi đến ăn bữa cơm đoàn viên với mọi người”.
“Bà con cũng là người đã giúp tôi việc đồng áng trong khi tôi bị đánh gãy chân phải nằm trên giường bệnh, mọi người cũng ngày ngày chăm sóc cho tôi”.
“…”, những lời nói cảm động của chú Hải khiến dân làng rưng rưng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Nói đến đây, mọi người đều như mở lòng, dần trở nên vui vẻ hơn.
Đúng vậy!
Hóa ra, cả thôn Vu Gia vẫn là một đại gia đình đoàn kết một lòng, mọi người đều quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Nếu không thì, ban đầu khi Vu Hải sốt sắng gọi điện thoại cho Vu Sơn nói những chuyện xảy ra trong thôn để làm gì chứ?
Đây chẳng phải là quan tâm đến bà con trong làng, không đành lòng nhìn họ phải cực nhọc và chịu khổ sao?
“Ông Hải! Chân của ông đi không tiện. Số tiền này, hôm nay tôi sẽ lấy về giúp ông”.
“Ban nãy chúng tôi đã làm việc xấu hổ với ba người nhưng chúng ta đều là người của thôn Vu Gia”.
“Chúng ta phải đoàn kết để cho đám ác bá kia phải cút ra khỏi thôn”, một ông chú nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ nói.
Ngay lập tức, ông ta như cổ vũ tinh thần của những dân làng khác.
“Đúng vậy! Bắt chúng phải cút ra khỏi thôn Vu Gia!”
“Chú Hải yên tâm! Tiền này chúng tôi nhất định sẽ lấy về giúp chú”.
“Nói là phải làm! Chúng ta đi thôi!”, nói xong mọi người đều đi về phía nhà Vu Bưu với khí thế đùng đùng.
Họ đi về phía chính nghĩa…
Đi về ‘sào huyệt’ của bọn ác bá trong thôn.
Và cũng đi để tìm lý lẽ cho chính mình!