Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-359
Chương 359: Mưa gió mịt mù (3)
: Mưa gió mịt mù (3)
Trong nhà họ Đổng đỉnh cao của Giang Thành, gần đây liên tiếp gặp đả kích. Đặc biệt là khi ông cụ Đổng và cậu chủ bị người của tổ tác chiến kinh tế của Giang Thành bắt đi.
Theo lời đồn thì trong nhà họ Đổng hôm đó thậm chí còn có một người dân của thôn Vu Gia cũng bị đưa đi. Ngay lập tức, đã xuất hiện vô vàn những tin đồn đoán xung quanh đó.
“Sốc thật! Sốc trước những chuyện phía sau thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng bị sụp đổ”.
“Tôi và mẹ tôi nhìn mà phát khiếp! Không ngờ thôn Vu Gia và nhà họ Đổng lại làm ra những chuyện như thế”.
“Thôn Vu Gia cấu kết với nhà họ Đổng ăn chặn hai mươi triệu tệ là thật hay giả vậy? Ai biết thì nói đi!”
“…”, hàng loạt những lời bình phẩm được truyền ra, lúc này Giang Thành như náo động.
Trong đó không ngừng có những đồn đoán không hay, tin tức truyền đi ngày một xa, trên dưới Giang Thành không ai không biết.
Còn những gia tộc hạng hai hạng ba ở Giang Thành, trước kia vẫn luôn ngưỡng vọng với nhà họ Đổng, giờ đây đột nhiên thấy nhà họ Đổng gặp nạn thì lập tức vui mừng.
“Đúng là chuyện tốt! Nhà họ Đổng ngã ngựa thì gia tộc chúng ta không lâu nữa sẽ được lên tầng cao mới rồi? Ha ha! Nhà họ Đổng ngã đúng lúc lắm”.
“Không nhất định là thế! Chẳng phải tập đoàn Đổng Thị vẫn còn đó sao? Đám công nhân kia không biết ăn bùa ngải gì mà cứ làm việc bán mạng như vậy?”
“Vậy thì đã sao? Ban đầu khi thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng sụp đổ tôi còn tưởng là giả cơ, thật không ngờ lại là thật”.
“Bây giờ người cũng bị bắt đi rồi, gia chủ của nhà đó cũng không thể ngay lập tức từ nước ngoài bay về được. Tôi thấy, nhà họ Đổng toi đời đến nơi rồi”.
“Đúng thế! Ai bảo nhà họ Đổng cạn kiệt nguồn vốn nên phải đi ăn chặn số tiền quyên góp của một thôn nhỏ. Thật sự không biết họ nghĩ gì nữa?”
“…”, những thanh niên nam nữ tập trung ở tòa nhà cao cấp rồi bàn luận như những người đàn bà ở thôn quê.
Lúc này, kể cả họ có ngoại hình hút mắt đến mức nào thì cũng khó lòng che đậy được bản mặt ghê tởm của họ.
Trong những khu dân cư bình thường của Giang Thành, những chuyện này cũng trở thành chủ đề bàn tán cho họ.
“Nhà họ Đổng đúng là gian thương sao? Bình thường nhìn thì đâu có giống…”.
“Ai ya, anh không hiểu rồi! Những gia tộc hào môn họ có nhiều đường lách lắm, đó đều là ông cụ Đổng giả bộ cho đám người nghèo chúng ta nhìn thấy thôi”.
“Bình thường những người đó chỉ giả bộ làm người tốt thôi, toàn giả vờ đấy…”.
“Á? Hóa ra là như vậy? Nhà họ Đổng đúng là xấu xa mà”.
“Tôi nói cho anh nghe, lần trước khi tôi ở tập đoàn Đổng Thị…”.
“…”, những người dân thường thích nhất là mỗi ngày được nói mấy chuyện phiếm như này để làm xóa tan những áp lực của cuộc sống hàng ngày.
Chỉ có điều, họ vẫn còn đỡ hơn đám gia tộc luôn tỏ ra mình nho nhã.
Trong đó, có những gia tộc hạng hai mà chỉ kém nhà họ Đổng có một chút, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này.
Ví dụ như nhà họ Triệu mà trước kia bị nhà họ Đổng di dưới chân như di một con kiến.
Triệu Sinh ngồi trên ghế sofa, từ sau khi nghe thấy thông tin này thì ông ta chau mày rồi trầm tư suy nghĩ.
Từ hôm con trai mình mâu thuẫn gây xung đột với cháu gái nhà họ Cao ở trường mẫu giáo thì cuối cùng mình bị ép phải giải quyết ổn thỏa chuyện đó, lửa giận đó vẫn luôn thường trực trong lòng ông ta, khó mà giảm đi được.
Vừa nghĩ đến Vu Kiệt cậy thế nhà họ Đổng rồi ra oai với mình thì ông ta hận nỗi nghiến răng nghiến lợi ken két.
Hôm đó mình phải quỳ xuống trước mặt thằng quê mùa đó, còn phải tự tay tát đứa con trai yêu quý của mình. Hôm đó mình còn ngây thơ nghĩ rằng, Vu Kiệt với tướng mạo bình thường, biết đâu lại là nhân vật lớn nào đó.
Ai ngờ rằng, chưa nói đến việc hai ngày sai người đi điều tra thông tin của Vu Kiệt mà ngay cả trên các bài báo đều nói Vu Kiệt rõ ràng chỉ là một kẻ quê mùa.
Thậm chí còn là nhân vật nhỏ đến mức không đáng được nhắc đến tên trên báo.
Hôm đó không ngờ Đổng Sinh lại nói trong điện thoại với kiểu dọa mình Vu Kiệt là người không thể dây vào được.
Đúng là nực cười!
Hiện giờ Triệu Sinh chỉ cảm thấy mình bị lừa nên nghiến răng nghiến lợi, mười ngón tay đan xen kêu ken két.
“Vu Kiệt! Đổng Sinh!”
“Tao muốn chúng mày mãi mãi không ngóc đầu lên được”.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Triệu Sinh nheo mắt nhìn lại thì khẽ chau mày.
Kẻ nào lại dám không gõ cửa vậy?
Đang định mở miệng mắng người thì không ngờ một giọng nói trầm bổng vang lên.
“Gia chủ Triệu!”
“Đã lâu không gặp”.
Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Triệu Sinh nheo mắt lại, sau đó lại trợn trừng mắt lên. Ông ta run rẩy giơ ngón tay lên, ấp úng gọi: “Lãnh… Lãnh Sơn..”
…
Sau khi chuyện của ông cụ Đổng và cậu chủ bị đăng báo thì toàn thành phố có người thì hưng phấn, có người thì không quan tâm nhưng cũng có người khá nặng nề về tâm lý.
Họ chính là nhân viên của tập đoàn Đổng Thị.
Trong tòa cao ốc của tập đoàn Đổng Thị, từ sau khi thị trường chứng khoán nhà họ Đổng sụp đổ thì toàn bộ nhân viên đều ra sức tăng ca.
Đặc biệt là các giám đốc các bộ phận bận tối mắt mũi.
“Giám đốc Vương”.
Giám đốc Vương sau hôm đó nhận lời dặn dò của Đổng Sinh lúc này đang ngồi ở văn phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy cấp dưới gọi một tiếng thì ông ta quay đầu lại.
“Giám đốc Vương! Cuộc họp thứ tư hôm nay sắp bắt đầu rồi”.
“Tất cả nhân viên trong văn phòng đều đang đợi”.
Hóa ra là sắp họp rồi!
Từ sau hôm thị trường chứng khoán sụp đổ thì ngày nào cũng họp để làm ổn định thế cục trước mặt.
Nhưng không ai ngờ, tin tức sáng nay lại là cậu chủ nhà họ Đổng cùng với ông cụ Đổng đã bị tổ tác chiến kinh tế dẫn đi.
Nhưng gia chủ lại ở nước ngoài nên nhất thời chưa thể về ngay được.
Trước mắt hàng ngàn nhân viên trên dưới tập đoàn Đổng Thị đều chỉ hy vọng vào đám người có chức vụ ở văn phòng thôi.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay”, giám đốc Vương đáp lại, tiếp đó lại quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ông ta nhìn ra sắc trời bên ngoài, bầu trời như đang xám xịt lại… Giống như tâm trạng của giám đốc Vương ngồi trước cửa sổ và cũng giống như tâm trạng của nhân viên đang đợi trong phòng họp. Càng giống với nhà họ Đổng đang đứng trước những sóng gió ập đến.
“Phù!”, giám đốc Vương thở dài một hơi rồi cảm thán…
Nhà họ Đổng hiện giờ…
Sắp đứng trước đại nạn rồi…
Ông cụ Đổng…
Cậu chủ Đổng…
Khi nào hai người mới xuất hiện để chủ trì đại cục này đây?
Giám đốc Vương đứng thẳng người, sửa sang lại vạt áo rồi đi về phía phòng họp.
…
Tầm sáu giờ tối, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay của Giang Thành.
Nhưng điểm khác của chiếc máy bay này với những máy bay khác chỉ vận chuyển một người. Người đó loạng choạng đi xuống bậc thang, ở dưới đất đã có người đợi hồi lâu.
Ông ta vừa bước xuống dưới mặt đất thì đã có người lớn bước đi lại: “Ông Trịnh!”
- ---------------------------
: Mưa gió mịt mù (3)
Trong nhà họ Đổng đỉnh cao của Giang Thành, gần đây liên tiếp gặp đả kích. Đặc biệt là khi ông cụ Đổng và cậu chủ bị người của tổ tác chiến kinh tế của Giang Thành bắt đi.
Theo lời đồn thì trong nhà họ Đổng hôm đó thậm chí còn có một người dân của thôn Vu Gia cũng bị đưa đi. Ngay lập tức, đã xuất hiện vô vàn những tin đồn đoán xung quanh đó.
“Sốc thật! Sốc trước những chuyện phía sau thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng bị sụp đổ”.
“Tôi và mẹ tôi nhìn mà phát khiếp! Không ngờ thôn Vu Gia và nhà họ Đổng lại làm ra những chuyện như thế”.
“Thôn Vu Gia cấu kết với nhà họ Đổng ăn chặn hai mươi triệu tệ là thật hay giả vậy? Ai biết thì nói đi!”
“…”, hàng loạt những lời bình phẩm được truyền ra, lúc này Giang Thành như náo động.
Trong đó không ngừng có những đồn đoán không hay, tin tức truyền đi ngày một xa, trên dưới Giang Thành không ai không biết.
Còn những gia tộc hạng hai hạng ba ở Giang Thành, trước kia vẫn luôn ngưỡng vọng với nhà họ Đổng, giờ đây đột nhiên thấy nhà họ Đổng gặp nạn thì lập tức vui mừng.
“Đúng là chuyện tốt! Nhà họ Đổng ngã ngựa thì gia tộc chúng ta không lâu nữa sẽ được lên tầng cao mới rồi? Ha ha! Nhà họ Đổng ngã đúng lúc lắm”.
“Không nhất định là thế! Chẳng phải tập đoàn Đổng Thị vẫn còn đó sao? Đám công nhân kia không biết ăn bùa ngải gì mà cứ làm việc bán mạng như vậy?”
“Vậy thì đã sao? Ban đầu khi thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng sụp đổ tôi còn tưởng là giả cơ, thật không ngờ lại là thật”.
“Bây giờ người cũng bị bắt đi rồi, gia chủ của nhà đó cũng không thể ngay lập tức từ nước ngoài bay về được. Tôi thấy, nhà họ Đổng toi đời đến nơi rồi”.
“Đúng thế! Ai bảo nhà họ Đổng cạn kiệt nguồn vốn nên phải đi ăn chặn số tiền quyên góp của một thôn nhỏ. Thật sự không biết họ nghĩ gì nữa?”
“…”, những thanh niên nam nữ tập trung ở tòa nhà cao cấp rồi bàn luận như những người đàn bà ở thôn quê.
Lúc này, kể cả họ có ngoại hình hút mắt đến mức nào thì cũng khó lòng che đậy được bản mặt ghê tởm của họ.
Trong những khu dân cư bình thường của Giang Thành, những chuyện này cũng trở thành chủ đề bàn tán cho họ.
“Nhà họ Đổng đúng là gian thương sao? Bình thường nhìn thì đâu có giống…”.
“Ai ya, anh không hiểu rồi! Những gia tộc hào môn họ có nhiều đường lách lắm, đó đều là ông cụ Đổng giả bộ cho đám người nghèo chúng ta nhìn thấy thôi”.
“Bình thường những người đó chỉ giả bộ làm người tốt thôi, toàn giả vờ đấy…”.
“Á? Hóa ra là như vậy? Nhà họ Đổng đúng là xấu xa mà”.
“Tôi nói cho anh nghe, lần trước khi tôi ở tập đoàn Đổng Thị…”.
“…”, những người dân thường thích nhất là mỗi ngày được nói mấy chuyện phiếm như này để làm xóa tan những áp lực của cuộc sống hàng ngày.
Chỉ có điều, họ vẫn còn đỡ hơn đám gia tộc luôn tỏ ra mình nho nhã.
Trong đó, có những gia tộc hạng hai mà chỉ kém nhà họ Đổng có một chút, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này.
Ví dụ như nhà họ Triệu mà trước kia bị nhà họ Đổng di dưới chân như di một con kiến.
Triệu Sinh ngồi trên ghế sofa, từ sau khi nghe thấy thông tin này thì ông ta chau mày rồi trầm tư suy nghĩ.
Từ hôm con trai mình mâu thuẫn gây xung đột với cháu gái nhà họ Cao ở trường mẫu giáo thì cuối cùng mình bị ép phải giải quyết ổn thỏa chuyện đó, lửa giận đó vẫn luôn thường trực trong lòng ông ta, khó mà giảm đi được.
Vừa nghĩ đến Vu Kiệt cậy thế nhà họ Đổng rồi ra oai với mình thì ông ta hận nỗi nghiến răng nghiến lợi ken két.
Hôm đó mình phải quỳ xuống trước mặt thằng quê mùa đó, còn phải tự tay tát đứa con trai yêu quý của mình. Hôm đó mình còn ngây thơ nghĩ rằng, Vu Kiệt với tướng mạo bình thường, biết đâu lại là nhân vật lớn nào đó.
Ai ngờ rằng, chưa nói đến việc hai ngày sai người đi điều tra thông tin của Vu Kiệt mà ngay cả trên các bài báo đều nói Vu Kiệt rõ ràng chỉ là một kẻ quê mùa.
Thậm chí còn là nhân vật nhỏ đến mức không đáng được nhắc đến tên trên báo.
Hôm đó không ngờ Đổng Sinh lại nói trong điện thoại với kiểu dọa mình Vu Kiệt là người không thể dây vào được.
Đúng là nực cười!
Hiện giờ Triệu Sinh chỉ cảm thấy mình bị lừa nên nghiến răng nghiến lợi, mười ngón tay đan xen kêu ken két.
“Vu Kiệt! Đổng Sinh!”
“Tao muốn chúng mày mãi mãi không ngóc đầu lên được”.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Triệu Sinh nheo mắt nhìn lại thì khẽ chau mày.
Kẻ nào lại dám không gõ cửa vậy?
Đang định mở miệng mắng người thì không ngờ một giọng nói trầm bổng vang lên.
“Gia chủ Triệu!”
“Đã lâu không gặp”.
Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Triệu Sinh nheo mắt lại, sau đó lại trợn trừng mắt lên. Ông ta run rẩy giơ ngón tay lên, ấp úng gọi: “Lãnh… Lãnh Sơn..”
…
Sau khi chuyện của ông cụ Đổng và cậu chủ bị đăng báo thì toàn thành phố có người thì hưng phấn, có người thì không quan tâm nhưng cũng có người khá nặng nề về tâm lý.
Họ chính là nhân viên của tập đoàn Đổng Thị.
Trong tòa cao ốc của tập đoàn Đổng Thị, từ sau khi thị trường chứng khoán nhà họ Đổng sụp đổ thì toàn bộ nhân viên đều ra sức tăng ca.
Đặc biệt là các giám đốc các bộ phận bận tối mắt mũi.
“Giám đốc Vương”.
Giám đốc Vương sau hôm đó nhận lời dặn dò của Đổng Sinh lúc này đang ngồi ở văn phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy cấp dưới gọi một tiếng thì ông ta quay đầu lại.
“Giám đốc Vương! Cuộc họp thứ tư hôm nay sắp bắt đầu rồi”.
“Tất cả nhân viên trong văn phòng đều đang đợi”.
Hóa ra là sắp họp rồi!
Từ sau hôm thị trường chứng khoán sụp đổ thì ngày nào cũng họp để làm ổn định thế cục trước mặt.
Nhưng không ai ngờ, tin tức sáng nay lại là cậu chủ nhà họ Đổng cùng với ông cụ Đổng đã bị tổ tác chiến kinh tế dẫn đi.
Nhưng gia chủ lại ở nước ngoài nên nhất thời chưa thể về ngay được.
Trước mắt hàng ngàn nhân viên trên dưới tập đoàn Đổng Thị đều chỉ hy vọng vào đám người có chức vụ ở văn phòng thôi.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay”, giám đốc Vương đáp lại, tiếp đó lại quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ông ta nhìn ra sắc trời bên ngoài, bầu trời như đang xám xịt lại… Giống như tâm trạng của giám đốc Vương ngồi trước cửa sổ và cũng giống như tâm trạng của nhân viên đang đợi trong phòng họp. Càng giống với nhà họ Đổng đang đứng trước những sóng gió ập đến.
“Phù!”, giám đốc Vương thở dài một hơi rồi cảm thán…
Nhà họ Đổng hiện giờ…
Sắp đứng trước đại nạn rồi…
Ông cụ Đổng…
Cậu chủ Đổng…
Khi nào hai người mới xuất hiện để chủ trì đại cục này đây?
Giám đốc Vương đứng thẳng người, sửa sang lại vạt áo rồi đi về phía phòng họp.
…
Tầm sáu giờ tối, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay của Giang Thành.
Nhưng điểm khác của chiếc máy bay này với những máy bay khác chỉ vận chuyển một người. Người đó loạng choạng đi xuống bậc thang, ở dưới đất đã có người đợi hồi lâu.
Ông ta vừa bước xuống dưới mặt đất thì đã có người lớn bước đi lại: “Ông Trịnh!”
- ---------------------------