Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-394
Chương 394: Lý Châu đến (1)
Đêm đến…
Gió điên cuồng gào rít, gió thổi kèm theo mưa nhỏ tạt qua cửa kính xe ô tô, để lại những giọt nước mưa chảy dài. Gió thổi qua những hàng cây bên đường tạo thành những âm thanh xào xạc, lá rơi rồi bụi bay mù mịt.
Trên đường phố vào lúc nửa đêm vốn không có người thì lúc này lại vang lên tiếng còi xe, rồi tiếng của những chiếc tải đi trên đường phố trống không.
Đèn phía trước xe bật sáng, như những mũi kiếm sắc nhọn phá tan màn đêm đen.
Một nhóm chiến sĩ mặc vũ trang đi giày da rồi diễu hành theo hàng trên đường phố rộng thênh thang, sau đó bao vây bên ngoài một tòa cao ốc.
“Bịch, bịch, bịch”.
“Bịch, bịch, bịch”.
“Bịch, bịch, bịch”.
“…”, kể cả là đông người, kể cả là màn đêm đen.
Nhưng…
Sắc mặt ai nấy đều bình tĩnh, hàng trăm người đều giữ trật tự.
Trước cửa tòa cao ốc kinh tế, ngoài hàng chục chiếc xe tải dừng ở đằng xa, trước cửa tòa cao ốc có hơn chục người đứng, người đứng đầu là Trương Thế Đào.
Họ mặc đồng phục màu xanh, đầu đội mũ của tổng cục, sắc mặt bình thản, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong thoáng chốc…
Mấy chiếc xe cảnh sát với ánh sáng đỏ xanh với tiếng còi cảnh sát lái tới.
Trương Thế Đào và Trịnh Long đều hai tay chắp sau lưng, đứng ở trước cửa lớn. Ánh mắt họ như những ngọn đuốc, uy nghiêm vô cùng.
Lục Chấn Hoa dẫn một nhóm người đi lối đường hầm ra đến cửa thì nhìn thấy cảnh này. Ông ta không kìm nổi mà trợn trừng mắt, sau đó lùi về sau nửa bước, hít một hơi lạnh.
Sao…
Sao có thể nhiều người như vậy?
Trước mặt họ là một nhóm thanh niên mặc đồng phục, tay cầm súng tấn công.
Ánh mắt đều như kiếm sắc!
“Lục Chấn Hoa!”
“Đừng phản kháng nữa! Khoanh tay chịu trói đi!”
“Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình”.
Trương Thế Đào ngửa cằm lên quát lớn. Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa đang đứng ở trước cửa không xa với vẻ mặt kinh hãi.
Trong buổi đêm chỉ có tiếng gió thổi lại có tiếng quát này khiến sắc mặt Lục Chấn Hoa lập tức xanh như tàu lá.
Đây là nơi nào?
Là tòa cao ốc kinh tế của Giang Thành!
Lục Chấn Hoa tôi là ai nào?
Đường đường là tổng chỉ huy của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành!
Còn Trương Thế Đào nhà ông lại dẫn nhiều người đến khiêu chiến với tôi ở địa bàn của tôi?
Còn bắt tôi khoanh tay chịu trói?
Đúng là nực cười!
“Mẹ kiếp! Trương Thế Đào! Ông là cái thá gì?”
“Ông bắt giữ người của tôi, chuyện này tôi còn chưa hỏi tội ông, ông lại tự tìm đến đây”.
“Sao? Chê vị trí đang ngồi lâu quá rồi à?”
Lục Chấn Hoa nheo hai mắt lại, dường như không có chút sợ hãi nào nhìn mấy người trước mặt, chuyển giọng rất nhanh: “Hiện giờ tôi không có thời gian xử lý ông, mau dẫn người của ông cút đi cho tôi”.
“Nếu không thì…”.
“Ha ha! Người của tôi không phải để làm cảnh đâu”, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Trương Thế Đào, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ.
Quả nhiên, tổ tác chiến kinh tế luôn ngông cuồng như này sao?
Nhưng…
Đêm nay ông nhất định phải ngã ngựa, thịt nát xương tan. Bởi vì ông sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình.
“Ông căn bản không biết mình đang làm những chuyện ngu xuẩn như nào”.
“Mau thả đám người Vu Kiệt ra!”
Trong đôi mắt Trương Thế Đào đều là sự phẫn nộ, ông ta chau mày quát, thân người không khỏi đi về trước mấy bước.
“Mau thả người ra!”, Trịnh Long vội đi lên trước, ánh mắt sáng quắc như ngọn đuốc, hai tay nắm chặt.
Hiện giờ Vu Kiệt ở trong tay tổ tác chiến kinh tế không biết sống chết như nào nên Trịnh Long có chút sốt sắng.
Lục Chấn Hoa thấy thế thì mở to hai mắt nhìn vào Trịnh Long, sắc mặt phẫn nộ.
Đêm nay thời gian quá gấp, bắt đám Vu Kiệt nhận tội mới là chuyện quan trọng. Nhưng không ngờ hiện giờ lại bị Trương Thế Đào gây rối.
Lẽ nào…
Họ đang muốn kéo dài thời gian?
“Các người đứng đó cho tôi!”
“Loại người như ông là cái thá gì mà dám hống hách với tôi!”
“Tất nhiên tôi biết mình đang làm cái gì chứ”.
“Nhưng còn ông…”, Lục Chấn Hoa sắc mặt toát lên vẻ khinh bỉ, nhìn Trương Thế Đào nói.
“Tôi muốn khuyên ông là đừng có quan tâm đến chuyện của tổ tác chiến kinh tế”.
“Ngoài ra, quản tốt việc của mình thôi! Đừng có cái gì cũng dám lôi ra hống hách ở đây”.
“Nếu không ông đây sẽ không khách khí đâu”, nói xong hơn chục người phía sau Lục Chấn Hoa nhắm nòng súng vào Trương Thế Đào.
Thật không ngờ!
Hơn trăm người phía sau Trương Thế Đào sắc mặt lạnh lùng, không đợi hạ lệnh đã cầm súng trên tay bắn lên trời.
“Đoàng đoàng…”.
“Đoàng đoàng…”.
“…”, tiếng súng vang lên, dường như cảnh cáo đám người Lục Chấn Hoa đừng có manh động.
Hống hách cái con khỉ!
Cứ làm như kiểu không ai có súng vậy!
Nòng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào Lục Chấn Hoa và thành viên của tổ tác chiến kinh tế.
Ngay lập tức!
Đám người tổ tác chiến kinh tế ban nãy còn hống hách, giờ đây thì như bị tạt gáo nước lạnh, trên lưng ai cũng toát hết mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt ừng ực, bước chân không kìm được mà lùi về sau nửa bước. Họ như kiểu mất hết sức lực, cầm súng mà không ngừng rung lắc.
“Lục Chấn Hoa! Nể tình cùng làm việc vì Hoa Hạ nên tôi khuyên ông đừng có cố chấp hồ đồ nữa, tốt nhất hãy thả người đi”.
“Ông vi phạm quy định cưỡng chế cảnh sát, điều này đủ để ông lãnh đủ tội rồi”.
“Càng không nói đến những việc ông làm mấy ngày nay, ông tự nghĩ đi, ông cố chấp như này có đúng không?”, Trương Thế Đào sắc mặt bình tĩnh, chau mày, ung dung nói.
Nhưng ông ta không thể ngờ, Lục Chấn Hoa lúc này sớm đã khó quay đầu, như kiểu ‘cưỡi hổ khó xuống’ rồi.
“Mẹ kiếp! Nói linh tinh gì thế?”, bị chọc vào điều cấm kỵ nhất trong lòng nên Lục Chấn Hoa điên cuồng mắng lớn. Sau đó gào thét như một con sư tử điên.
“Ông không có chứng cứ mà dám vu khống tôi. Có tin một cuộc điện thoại của ông đây là khiến ông mất chức không?”, Lục Chấn Hoa tức giận đến nỗi ngực phập phồng, lớn tiếng mắng.
Chỉ cần chuyện đêm nay làm xong thì những kẻ quấy nhiễu ông ta sẽ đều không có kết cục tốt.
Nhưng ông ta nào biết, đỉnh điểm của đêm nay mới là bắt đầu thôi!
“Được!”
“Được lắm!”
“Nếu ông đã như thế thì đừng trách tôi không nể tình”.
“Tất cả nghe lệnh”.
“Bắt hắn lại!”
Mệnh lệnh như búa rìu chém núi, tiếng hét kinh thiên động địa.
“Trương Thế Đào! Mẹ kiếp! Ông dám!”, Lục Chấn Hoa quát lớn, thật không ngờ Trương Thế Đào lại dám…
Nhưng, lệnh vừa ban ra, những thanh niên mặc đồng phục phía sau Trương Thế Đào tay cầm súng, lấy Lục Chấn Hoa làm trung tâm, lên trước áp sát thành hình vòng…
Đêm đến…
Gió điên cuồng gào rít, gió thổi kèm theo mưa nhỏ tạt qua cửa kính xe ô tô, để lại những giọt nước mưa chảy dài. Gió thổi qua những hàng cây bên đường tạo thành những âm thanh xào xạc, lá rơi rồi bụi bay mù mịt.
Trên đường phố vào lúc nửa đêm vốn không có người thì lúc này lại vang lên tiếng còi xe, rồi tiếng của những chiếc tải đi trên đường phố trống không.
Đèn phía trước xe bật sáng, như những mũi kiếm sắc nhọn phá tan màn đêm đen.
Một nhóm chiến sĩ mặc vũ trang đi giày da rồi diễu hành theo hàng trên đường phố rộng thênh thang, sau đó bao vây bên ngoài một tòa cao ốc.
“Bịch, bịch, bịch”.
“Bịch, bịch, bịch”.
“Bịch, bịch, bịch”.
“…”, kể cả là đông người, kể cả là màn đêm đen.
Nhưng…
Sắc mặt ai nấy đều bình tĩnh, hàng trăm người đều giữ trật tự.
Trước cửa tòa cao ốc kinh tế, ngoài hàng chục chiếc xe tải dừng ở đằng xa, trước cửa tòa cao ốc có hơn chục người đứng, người đứng đầu là Trương Thế Đào.
Họ mặc đồng phục màu xanh, đầu đội mũ của tổng cục, sắc mặt bình thản, nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong thoáng chốc…
Mấy chiếc xe cảnh sát với ánh sáng đỏ xanh với tiếng còi cảnh sát lái tới.
Trương Thế Đào và Trịnh Long đều hai tay chắp sau lưng, đứng ở trước cửa lớn. Ánh mắt họ như những ngọn đuốc, uy nghiêm vô cùng.
Lục Chấn Hoa dẫn một nhóm người đi lối đường hầm ra đến cửa thì nhìn thấy cảnh này. Ông ta không kìm nổi mà trợn trừng mắt, sau đó lùi về sau nửa bước, hít một hơi lạnh.
Sao…
Sao có thể nhiều người như vậy?
Trước mặt họ là một nhóm thanh niên mặc đồng phục, tay cầm súng tấn công.
Ánh mắt đều như kiếm sắc!
“Lục Chấn Hoa!”
“Đừng phản kháng nữa! Khoanh tay chịu trói đi!”
“Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình”.
Trương Thế Đào ngửa cằm lên quát lớn. Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa đang đứng ở trước cửa không xa với vẻ mặt kinh hãi.
Trong buổi đêm chỉ có tiếng gió thổi lại có tiếng quát này khiến sắc mặt Lục Chấn Hoa lập tức xanh như tàu lá.
Đây là nơi nào?
Là tòa cao ốc kinh tế của Giang Thành!
Lục Chấn Hoa tôi là ai nào?
Đường đường là tổng chỉ huy của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành!
Còn Trương Thế Đào nhà ông lại dẫn nhiều người đến khiêu chiến với tôi ở địa bàn của tôi?
Còn bắt tôi khoanh tay chịu trói?
Đúng là nực cười!
“Mẹ kiếp! Trương Thế Đào! Ông là cái thá gì?”
“Ông bắt giữ người của tôi, chuyện này tôi còn chưa hỏi tội ông, ông lại tự tìm đến đây”.
“Sao? Chê vị trí đang ngồi lâu quá rồi à?”
Lục Chấn Hoa nheo hai mắt lại, dường như không có chút sợ hãi nào nhìn mấy người trước mặt, chuyển giọng rất nhanh: “Hiện giờ tôi không có thời gian xử lý ông, mau dẫn người của ông cút đi cho tôi”.
“Nếu không thì…”.
“Ha ha! Người của tôi không phải để làm cảnh đâu”, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Trương Thế Đào, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ.
Quả nhiên, tổ tác chiến kinh tế luôn ngông cuồng như này sao?
Nhưng…
Đêm nay ông nhất định phải ngã ngựa, thịt nát xương tan. Bởi vì ông sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình.
“Ông căn bản không biết mình đang làm những chuyện ngu xuẩn như nào”.
“Mau thả đám người Vu Kiệt ra!”
Trong đôi mắt Trương Thế Đào đều là sự phẫn nộ, ông ta chau mày quát, thân người không khỏi đi về trước mấy bước.
“Mau thả người ra!”, Trịnh Long vội đi lên trước, ánh mắt sáng quắc như ngọn đuốc, hai tay nắm chặt.
Hiện giờ Vu Kiệt ở trong tay tổ tác chiến kinh tế không biết sống chết như nào nên Trịnh Long có chút sốt sắng.
Lục Chấn Hoa thấy thế thì mở to hai mắt nhìn vào Trịnh Long, sắc mặt phẫn nộ.
Đêm nay thời gian quá gấp, bắt đám Vu Kiệt nhận tội mới là chuyện quan trọng. Nhưng không ngờ hiện giờ lại bị Trương Thế Đào gây rối.
Lẽ nào…
Họ đang muốn kéo dài thời gian?
“Các người đứng đó cho tôi!”
“Loại người như ông là cái thá gì mà dám hống hách với tôi!”
“Tất nhiên tôi biết mình đang làm cái gì chứ”.
“Nhưng còn ông…”, Lục Chấn Hoa sắc mặt toát lên vẻ khinh bỉ, nhìn Trương Thế Đào nói.
“Tôi muốn khuyên ông là đừng có quan tâm đến chuyện của tổ tác chiến kinh tế”.
“Ngoài ra, quản tốt việc của mình thôi! Đừng có cái gì cũng dám lôi ra hống hách ở đây”.
“Nếu không ông đây sẽ không khách khí đâu”, nói xong hơn chục người phía sau Lục Chấn Hoa nhắm nòng súng vào Trương Thế Đào.
Thật không ngờ!
Hơn trăm người phía sau Trương Thế Đào sắc mặt lạnh lùng, không đợi hạ lệnh đã cầm súng trên tay bắn lên trời.
“Đoàng đoàng…”.
“Đoàng đoàng…”.
“…”, tiếng súng vang lên, dường như cảnh cáo đám người Lục Chấn Hoa đừng có manh động.
Hống hách cái con khỉ!
Cứ làm như kiểu không ai có súng vậy!
Nòng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào Lục Chấn Hoa và thành viên của tổ tác chiến kinh tế.
Ngay lập tức!
Đám người tổ tác chiến kinh tế ban nãy còn hống hách, giờ đây thì như bị tạt gáo nước lạnh, trên lưng ai cũng toát hết mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt ừng ực, bước chân không kìm được mà lùi về sau nửa bước. Họ như kiểu mất hết sức lực, cầm súng mà không ngừng rung lắc.
“Lục Chấn Hoa! Nể tình cùng làm việc vì Hoa Hạ nên tôi khuyên ông đừng có cố chấp hồ đồ nữa, tốt nhất hãy thả người đi”.
“Ông vi phạm quy định cưỡng chế cảnh sát, điều này đủ để ông lãnh đủ tội rồi”.
“Càng không nói đến những việc ông làm mấy ngày nay, ông tự nghĩ đi, ông cố chấp như này có đúng không?”, Trương Thế Đào sắc mặt bình tĩnh, chau mày, ung dung nói.
Nhưng ông ta không thể ngờ, Lục Chấn Hoa lúc này sớm đã khó quay đầu, như kiểu ‘cưỡi hổ khó xuống’ rồi.
“Mẹ kiếp! Nói linh tinh gì thế?”, bị chọc vào điều cấm kỵ nhất trong lòng nên Lục Chấn Hoa điên cuồng mắng lớn. Sau đó gào thét như một con sư tử điên.
“Ông không có chứng cứ mà dám vu khống tôi. Có tin một cuộc điện thoại của ông đây là khiến ông mất chức không?”, Lục Chấn Hoa tức giận đến nỗi ngực phập phồng, lớn tiếng mắng.
Chỉ cần chuyện đêm nay làm xong thì những kẻ quấy nhiễu ông ta sẽ đều không có kết cục tốt.
Nhưng ông ta nào biết, đỉnh điểm của đêm nay mới là bắt đầu thôi!
“Được!”
“Được lắm!”
“Nếu ông đã như thế thì đừng trách tôi không nể tình”.
“Tất cả nghe lệnh”.
“Bắt hắn lại!”
Mệnh lệnh như búa rìu chém núi, tiếng hét kinh thiên động địa.
“Trương Thế Đào! Mẹ kiếp! Ông dám!”, Lục Chấn Hoa quát lớn, thật không ngờ Trương Thế Đào lại dám…
Nhưng, lệnh vừa ban ra, những thanh niên mặc đồng phục phía sau Trương Thế Đào tay cầm súng, lấy Lục Chấn Hoa làm trung tâm, lên trước áp sát thành hình vòng…