Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
Chương 472: Mất mặt (3)
Vu Kiệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh chưa rời đi.
Đã đến nước này rồi, bây giờ mà rời đi thì anh áy náy lắm.
Nếu như chuyện đó có liên quan đến mình thì sao lại để Lâm Doãn Nam bị liên lụy chứ?
“Gia chủ nhà họ Lâm sao…”
Một ông lão mặc quân phục màu xanh lá cây dần hiện lên trong tâm trí của Vu Kiệt.
Cũng đã từng là một dũng tướng, chỉ đáng tiếc là dũng tướng hướng về phía mặt trời, đã không còn là dũng tướng nữa.
Cũng không biết, ông lão này có còn nhớ anh không?
Khóe môi Vu Kiệt nở một nụ cười tò mò.
Sau khi bảo Trịnh Long điều tra thông tin của nhà họ Lâm, Vu Kiệt đã nhìn thấy phần giới thiệu của ông cụ nhà họ Lâm, càng bất ngờ hơn nữa là lúc Vu Kiệt tham gia vào tổ chức Lang Nha rồi đi thực hiện nhiệm vụ trấn giữ biên cương thì anh và ông cụ nhà họ Lâm đã từng làm việc cùng nhau.
Sáu năm trước, một ngày trước khi Lâm Mạc Sơn nghỉ hưu, ông ta đã đến biên giới để tỏ lòng kính trọng đối với những người chiến sĩ đã hy sinh ở chiến trường, lúc đó người thực hiện nhiệm vụ bảo vệ đi cùng ông ta chính là Vu Kiệt.
Con dao sắc bén của tổ quốc.
Lang Vương của Hoa Hạ.
Nhưng mà không bao lâu nữa, trong tương lai, thân phận cao quý được cất giấu này sẽ dấy lên một trận phong ba khác.
…
…
Đại sảnh nhà họ Lâm, cũng chính là nơi thờ cúng tổ tiên, tất cả bài vị đều được đặt ở phía trước.
Những nhân vật quan trọng trong nhà họ Lâm đều được gọi đến đây để tổ chức một cuộc họp gia tộc khẩn cấp.
Mỗi lúc như thế này thì có nghĩa là một chuyện rất quan trọng nào đó đã xảy ra và sẽ có hại đến lợi ích của gia tộc.
Hơn nữa, chuyện khiến mọi người ngạc nhiên hơn đó là cuộc họp ngày hôm nay, ngoài người của nhà họ Lâm ra thì còn có cậu chủ của nhà họ Long, Long Huy, đối tượng kết hôn của Lâm Doãn Nam cũng đến rồi.
“Ờm…”
Một cậu thanh niên là con cháu của nhà họ Lâm, có quan hệ với Lâm Doãn Nam khá tốt, nhìn thấy Long Huy cũng có mặt ở đây.
Sau khi nhìn trái liếc phải vài lượt thì mới lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, hỏi: “Bác cả”.
“Ở nơi quan trọng như thế này, gọi gia chủ”, Lâm Chính Nguyên ngồi trên ghế dành cho gia chủ bên cạnh Lâm Mạc Sơn, sau khi biết được những chuyện mà Lâm Doãn Nam đã làm vào tối qua, lúc này trông ông ta cực kỳ nghiêm túc, như thể một ngọn núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.
“Vâng…vâng, thưa gia chủ”.
Cậu thanh niên đó nuốt một ngụm nước bọt, sau khi đáp lại một câu thì căng thẳng hỏi: “Gia chủ, nếu như đây là cuộc họp của nhà họ Lâm chúng ta, vậy cậu Long có mặt ở đây e là không hợp lý, dù sao cũng là người ngoài…”
“Người ngoài”.
Ánh mắt Lâm Chính Nguyên sắc như dao, lạnh lùng liếc một cái, sắc mặt vô cùng tức giận.
“Không, không, không…”
“Câm mồm, ai bảo mày lên tiếng, mày không biết gì thì đừng có mở miệng, đến lượt mày nói chuyện rồi sao?”, ông bố của cậu thanh niên đó vội vàng tát một tát bảo con mình im miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính Nguyên quét mắt một lượt nhìn xung quanh, sau khi phát hiện có rất nhiều người cũng có ý kiến như vậy liền đập bàn, nói: “Chuyện này, tôi giải thích một chút”.
“Nhà họ Lâm và nhà họ Long đang có hôn ước, mà mối hôn ước này sẽ tuyệt đối không thay đổi, cho nên dù cậu Long và Lâm Doãn Nam vẫn chưa kết hôn thì cậu ấy cũng đã được xem là người của nhà họ Lâm chúng ta rồi, cuộc họp ngày hôm nay cậu ấy có thể tham gia, mọi người hiểu chưa?”
“Vâng, gia chủ”.
Mọi người đồng thanh đáp.
Không lâu sau, Lưu Mai đi vào đại sảnh.
“Gia chủ, Doãn Nam đến rồi”.
Nói xong, bà ta lùi sang một bên, cố ý đứng bên cạnh Long Huy, trong mắt toàn là vẻ nịnh nọt.
Nhìn thấy Lưu Mai vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở cửa, nhìn chằm chằm vào Lâm Doãn Nam.
Vừa nhìn thấy cô ta, trên khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Chính Nguyên lại có thêm một tia tức giận vì hận không thể dạy dỗ được con mình.
Tuy nhiên, Lâm Doãn Nam lại như không có chuyện gì mà bước vào đại sảnh, cô ta im lặng không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn bố và ông nội một cái, sau đó chuẩn bị đi vào trong đám người kia.
Nhưng…
Đúng lúc cô ta vừa nghiêng người thì một tiếng đập bàn lại vang lên.
“Bộp!”
Âm thanh vang dội khắp cả đại sảnh.
“Đứng lại”.
Lâm Chính Nguyên lạnh lùng quát.
“Gặp gia chủ, gặp ông nội, mà không chào hỏi gì sao?”
“Lâm Doãn Nam, từ khi nào mà mày lại cư xử tồi tệ như vậy? Lúc nhỏ mẹ mày đã dạy mày như thế nào chứ?”
Lâm Chính Nguyên tức giận quát.
Vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Lâm Doãn Nam đội nhiên thay đổi.
Bên tai lại vang lên giọng nói mỉa mai của Lưu Mai: “Đâu chỉ là tồi tệ, phẩm hạnh này đúng là bại hoại gia phong mà”.
“Câm mồm”, Lâm Chính Nguyên đang bừng bừng lửa giận, quát luôn cả Lưu Mai, khiến bà ta sợ đến nỗi rụt cổ không dám lên tiếng nữa.
“Nói đi chứ”, sau đó, ông ta lại trừng mắt nhìn Lâm Doãn Nam.
“Con phải nói gì đây?”, Lâm Doãn Nam cười nhạt, hỏi ngược lại.
“Mỗi lần con xảy ra chuyện gì, bố chỉ biết trách mẹ con không dạy dỗ con đàng hoàng sao?”
“Sao bố không trách chính mình chứ?”
“Lẽ nào mẹ con vì bệnh mà ra đi cũng là do phẩm hạnh con không tốt, không chịu nghe lời nên khiến bà ấy đang sống sờ mà tức chết sao?”
“Mày…”
Chỉ mấy câu nói, lại một nữa khiến bầu không khí trở nên nồng nặc mùi thuốc súng.
“Lâm Doãn Nam, quy tắc của gia tộc, mày đã quên hết rồi sao? Lẽ nào mày đã quên bản thân là người có hôn ước sao?”
“Hôn lễ sắp được tổ chức rồi, mày lại một mình đi ra ngoài uống rượu với người đàn ông khác không quen biết, còn cả đêm không về”.
“Mày có biết nếu như chuyện này bị đồn thổi ra bên ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Lâm đến mức nào không?”
Lâm Chính Nguyên đập bàn đứng dậy, chỉ chẳng vào người Lâm Doãn Nam, vô cùng tức giận.
“Gì cơ?”
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lâm Doãn Nam.
“Đi uống rượu với người đàn ông không quen?”
“Còn cả đêm không về?”
“Cục cưng à, bại hoại gia phong không nói, chuyện này còn ảnh hưởng đến mối hôn ước với nhà họ Long nữa đấy, chả trách lại mở cuộc họp gia tộc khẩn cấp”.
“Ai dà…”
Tiếng bàn tán xôn xao khắp cả đại sảnh.
Lâm Doãn Nam không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lớn giọng nói: “Đương nhiên là cháu biết sẽ ảnh hưởng”.
“Không phải là ảnh hưởng đến cuộc hôn ước này sao? Vậy thì hủy bỏ đi”.
“Dù sao thì cuộc hôn nhân này cháu cũng không đồng ý, hủy đi cũng không sao!”
- ---------------------------